Trái Tim Xoay Ngược

Chương 13

/17


Tại một khu vui chơi tương đối nổi tiếng.

Hôm nay là ngày nghỉ nên việc khách du lịch đến tham quan xếp hàng dài từ “đầu cầu Rạch Miễu đến cuối cầu” cũng là lẽ thường tình. Nhỏ cứ tưởng là phải đợi đến trưa mới vô được bên trong thì tình cờ, ông quản lí bộ phận soát vé nhận ra Dương. (Ông ta quen ba của Dương)

_Ủa? Cậu Chấn Dương? – Ông ấy ngạc nhiên.

_Chào chú. – Dương đáp, thái độ hết sức bình thản và lạnh lùng.

Chắc quen với mấy cái thói băng giá của các đại thiếu gia rồi nên ông quản lí vẫn thản nhiên hỏi tiếp:

_Cậu cũng đến đây à? Ai đấy? – Ông ta nhìn nhỏ – Bạn gái cậu hả?

Dương chưa kịp phản ứng gì thì nhỏ đã vội vàng xua tay rối rít:

_Dạ không! Không phải ... Không phải đâu chú! – Hình như mặt nhỏ đang đỏ lên.

Nhìn thái độ cuống quýt của nhỏ, khóe môi Dương động đậy, suýt để lộ nụ cười. Ông quản lí cũng chả màng đến câu trả lời của nhỏ, chỉ nói với Dương:

_Trời sắp nắng gắt rồi. Để cậu Chấn Dương đứng đây đợi, thật ngại! Mời cậu đi theo tôi! – Ông ấy mỉm cười như muốn lấy lòng.

Dương vẫn xỏ tay vào túi quần, rảo bước theo ông quản lí. Nhỏ sát gót đằng sau. Đến trước phòng soát vé, ông ta tỏ ý mời Dương vào thẳng khu vui chơi, không cần vé, cũng không cần xếp hàng đợi. (ý là muốn cho không!). Nhỏ nghe thế thì mừng như vớ được vàng:

_Tốt quá! Đi nhanh lên coi Dương! – Nhỏ lôi tay Dương, kéo anh chàng vào khu vui chơi, sau khi anh chàng buông một lời “Cảm ơn.” hờ hững với ông quản lí khoái nịnh kia.

Còn nhỏ, chỉ cần biết đến chơi mà không cần tìm hiểu chuyện gì cả. Nhỏ đâu biết rằng, Dương là một con người chẳng thích nhận sự giúp đỡ của ai. Nhưng thấy sự háo hức đến dễ thương của nhỏ, anh chàng đành lẳng lặng chấp nhận cái sự cho không hào hiệp kia.

_Ông đó là gì của anh vậy? – Nhỏ hỏi Dương khi đã vào khu vui chơi.

_Người quen. – Trả lời cộc lốc.

Thật ra, ba Dương chính là người đã “vớt” khu vui chơi này lên khi nó suýt bị đợt khủng hoảng tài chính vài năm trước đánh sập. Và bây giờ, ba anh chàng đang là một trong những cổ đông lớn nhất của khu này. Cho nên ông quản lí kia “lễ phép” với Dương cũng đúng thôi. Nhưng từ nhỏ, anh chàng đã không thích được người khác kính nể chỉ vì tiếng tăm của ba. Anh chàng quyết tâm trở thành “trùm” mọi thứ, tự lực vươn lên, cũng là vì lí do đó.

Sau một hồi chơi thả ga, nào là xe điện đụng, nào là tàu lượn siêu tốc, công viên khủng long, blah blah blah, nhỏ cảm thấy bao tử nóng như lửa đốt ... vì đói. (Nhỏ đói nhanh hơn người bình thường nhiều)

_Tui đói ... – Nhỏ xoa xoa bụng, ngước đôi mắt “cún con” long lanh nhìn Dương.

_Chẳng phải cô vừa ăn ba cái bánh mì sao?

_Nhưng từ hai tiếng trước lận mà, bây giờ cũng 11 giờ rồi. Bình thường tui ăn trưa lúc 10 giờ đó. – Nhỏ giở giọng nài nỉ.

Dương khoanh hai tay cố thủ trước ngực:

_Cô muốn ăn gì?

Nhỏ chỉ chỉ vào tiệm Lotteria trước mặt:

_Vào đó đi rồi tính!

Dương chép miệng:

_Không biết bụng cô chứa được bao nhiêu tấn thức ăn nữa ...

Nhỏ không thèm để ý đến câu nói móc của Dương. Bây giờ trong mắt nhỏ chỉ có thức ăn là quan trọng nhất! (Lúc nào chả thế!). Nhỏ kéo Dương vào cửa hàng ăn nhanh. Ngồi đại vào một chiếc bàn trống, nhỏ với tấm menu. Chưa đầy ba giây, nhỏ nói:

_Tui ăn gà rán, còn anh?

_Tôi không đói. – Dương lơ đãng đáp.

_Tùy anh! – Nói rồi nhỏ ngoắc ngoắc chị nhân viên, miệng réo – Một phần gà rán nha chị!!!

...

15 phút sau, nhỏ bước ra khỏi tiệm Lotte với cái bụng cứ như ... thai bốn tháng.

_Woa ... no quá! – Nhỏ vỗ bụng, cười thích thú.

Dương nhét cái bóp da vào túi quần, lắc đầu:

_Đi với cô ba ngày là tôi phá sản cái chắc!

Nhỏ cãi bướng lại:

_Thì phải ních căng bụng mới no chứ!

_Tôi không thể hiểu ba mẹ cô lấy đâu ra đủ gạo để nuôi cô với ý nghĩ “tốn cơm” đó nữa ...

Hai đứa tiếp tục bước bên nhau trong cái khuôn viên khu vui chơi đầy nhộn nhịp và náo nhiệt. Thỉnh thoảng, Dương bất giác nhìn sang nhỏ, mỉm cười mà chả hiểu vì sao.

...

4h chiều.

Hai người bước chân ra khỏi cổng khu vui chơi, nhỏ còn nhìn lại, tiếc nuối.

Trên đường về. (Hai đứa đi bộ)

_Cô thật kì lạ! Sao không chịu bắt taxi? – Dương đột nhiên quay sang nhỏ.

_Ba tôi bảo đi taxi vừa tốn tiền vừa có hại cho môi trường, lại không có ích như đi bộ. Đi bộ cũng giống như đi tập thể dục vậy! – Nhỏ “diễn giải” – Anh là thủ lĩnh Võ Khương Hán kiểu gì mà đến mấy chuyện rèn luyện sức khỏe này cũng không biết? – Nhỏ vặn Dương.

_Tôi chỉ thấy lạ thôi! Tất cả các cô gái tôi biết đều thích đi taxi hơn ... – Nói là nói vậy thôi chứ Dương thừa biết nhỏ hoàn toàn đặc biệc so với những người con gái khác.

_Tôi không muốn là con gái.

Giọng nói dễ thương, lí lắc bình thường được thay bằng một giọng nói nghiêm túc không giống với nhỏ chút nào. Dương hơi bị bất ngờ. (Chắc chỉ có mỗi Hán Thư hiểu bí mật ẩn sau câu nói ấy thôi...) Nhưng anh chàng không hỏi. Dương đâu quen chuyện “buôn dưa lê bán dưa chuột” như thế ...

_Tui muốn ăn kem! – Nhỏ trở về với style nhí nhảnh, khác hẳn “form” nghiêm túc lúc nãy.

(Thay đổi gì mà như tắc kè bông!)

_Ăn năm phần gà rán chưa đủ no sao? – Dương bắt bẻ.

_Nhưng tui chưa ăn tráng miệng! – Nhỏ nhe răng cười.

5 phút sau.

Nhỏ tung tăng cầm trên tay cây Chocolate Lamintons từ trong cửa hàng Icy Icecream đi ra. Dương đi sát bên nhưng tất nhiên là không tung tăng nhí nhảnh như nhỏ.

_Tóc dính vào kem kìa! – Dương nhắc (nhưng giọng rất nhỏ) sau khi hai đứa đã đi được một đoạn.

Nhỏ mải miết liếm kem nên không nghe cũng phải. Bất ngờ, Dương đưa tay lên vén mấy sợi tóc của nhỏ đang huơ huơ trước gió như sắp dính vào cây kem. Dương cũng chả hiểu mình đang làm gì. May mà nhỏ đang thả hồn theo cây Chocolate nên không biết, nếu không thì chắc Dương ngượng chín mất! Tim Dương đang còn đập thình thịch vì chính hành động của mình thì nhỏ lên tiếng:

_Anh ăn không? – Nhỏ đưa cây kem lên trước mặt Dương.

Lạ thật, từ nhỏ tới giờ, nhỏ chưa từng muốn nhường hoặc mời ai ăn ...

_Cô có điên không? Cô liếm đã rồi hỏi tui có ăn không là sao? – Dương nhìn nhỏ.

_Anh không ăn tui còn mừng nữa kìa! – Nhỏ lườm anh chàng.

Hán Thư tình cờ đỗ chiếc mô-tô bên kia đường, tình cờ nhìn qua, tình cờ ánh mắt chạm phải nhỏ và Dương ... Hai người tung tăng rất vui vẻ. Đính chính lại là chỉ có mình nhỏ tung tăng vui vẻ thôi, còn Dương, tuy niềm vui có vụt qua vụt lại trong lòng, nhưng anh chàng không hề biểu lộ ra ... Hán Thư hiểu, vì trước khi Thiên Di xuất hiện, Hán Thư cũng lạnh lùng và ít thể hiện cảm xúc như thế ...

“Thiên Di ... Cô chọn hắn thật sao?” (Có biết ai kia đang nhói đau? Tội nghiệp Hán Thư của em!!!)

----oOo----

Dương về tới nhà, thấy ba mình đang ngồi trên salon. Anh chàng lên tiếng lấy lệ:

_Ba ... – Dương toan bước lên lầu như mọi hôm, nhưng ba của anh chàng không gật đầu như mấy lần khác khi Dương chào.

_Đi chơi vui chứ? – Ông cất tiếng.

Dương khựng lại:

_Ba cho người theo dõi con?

_Chuyện đó không quan trọng... – Ông thảy tờ báo đang đọc lên bàn, tiếp – Con có tình cảm với con bé ấy thật à?

Im lặng.

_Ba hỏi ... – Ba Dương hạ giọng – Con có tình cảm với con bé ấy thật à? – Ông gầm lên tức giận.

_Nếu đúng vậy thì sao ạ? – Dương đáp, nhưng không quay lưng lại nhìn ba mình.

_Ba cấm con! – Ba Dương gằn từng chữ. Nén cơn giận, ông bình tĩnh tiếp – Con là con của ba, con không được làm trái ____

_Con là con của ba, không có nghĩa là con phải tuân theo mọi sự sắp đặt của ba! – Dương cướp lời. Dường như mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu nay đều đang chực chờ hiện lên trong ánh mắt Dương, khi anh chàng quay ngoắt lại, đối mặt với ba mình.

Ba Dương thoáng sững người vì bất ngờ. Ông ngậm ngùi, thiểu não lắc đầu:

_Con bé ấy làm con thay đổi thật rồi ... Ngày trước, con không bao giờ dám phản ứng dữ dội với ba như vậy...

_Không phải là con không dám, mà là con không muốn ...

Đúng vậy! 18 năm nay, Dương sống trong nhà mà cứ ngỡ như mình chỉ là một tảng băng đăng vô tri vô giác trong Suối Tiên. Trừ chuyện đính hôn với Hạ Vy, còn lại, anh chàng tuân theo mọi sự sắp đặt của ba, chẳng hồ hởi, chỉ đơn giản là tuân theo, như một người máy được lập trình. Nhưng từ khi gặp nhỏ, Dương không muốn như thế nữa. Anh chàng muốn sống thật với cảm xúc của mình, ước vọng của mình.

Trong đầu Dương, nụ cười vô tư ấy lại xuất hiện.

----oOo----

Một buổi sáng. Tại một quán bar tên Lightning.

Băng đảng Hắc Hổ đang tụ tập nói chuyện rôm rả. Hắc Hổ là một băng đảng tự phát, chủ yếu chuyên “hành động vì chính nghĩa”, tức là cũng như Thánh Hạc, không bao giờ dựa vào uy thế có sẵn để đi ức hiếp, bắt nạt người yếu thế hơn. (Trừ khi có mục đích khác :v) Còn chuyện mà các thành viên Hắc Hổ đang xôn xao đó chính là cuộc choảng nhau chiều nay với một đám “ma cô” xấc xược đã dám khiêu chiến Hắc Hổ.

Bỗng từ xa, có hai người đi đến.

_Hế! Hán Thư và Vũ Huy của Thánh Hạc kìa! – Phó tướng của Hắc Hổ, Tuấn “trọc” réo lên.

Sếp của Hắc Hổ, một tên khá bảnh trai, nhảy xuống khỏi chiếc bàn đang ngồi, tiến lại.

_Người anh em! Lâu quá không gặp! – Hắn vỗ bồm bộp lên vai Hán Thư.

Anh chàng đẩy tay hắn ra, môi không nở một nụ cười, mặt vẫn lạnh căm, nói:

_Thôi đi Kha! Hôm nay có trận nào không? Tớ đi với!

Nghe vậy, Kha đáp:

_Cậu cũng có hứng thú với chuyện của bọn tớ nữa à? Chẳng phải từ lâu, cậu chỉ toàn tâm lo cho Thánh Hạc thôi sao?

Hán Thư quay sang nhìn Kha bằng đôi mắt “thấu tận xương tủy”:

_Đừng nhắc chuyện không đâu. Trả lời câu hỏi của tớ đi!

Kha cười:

_Cậu vẫn làm cho người ta thấy ớn lạnh sống lưng như ngày nào! Thôi được rồi. Chiều nay có một trận, với bọn nhãi nhép thôi. Đi không?

_Tất nhiên! Vậy chiều nay tớ đến! – Hán Thư đáp rồi quay đi, bước về phía cánh cửa kính của bar.

Thằng Huy theo sau, sau khi cúi đầu chào các đàn anh.

Hán Thư và thằng bé vừa đi khuất, Tuấn “trọc” chạy lại chỗ tên Kha, ái ngại nhìn sếp, nói:

_Để Hán Thư đi cùng thật à?

_Tớ đùa với các cậu làm gì? – Kha nhìn thằng bạn thân, đồng thời cũng là “phó tướng” của mình, tiếp – Cậu sợ gì chứ? Hán Thư và Thánh Hạc đều là bạn của chúng ta cả mà!

Tuấn “trọc” cho hai tay vào túi quần:

_Tớ không lo chuyện đó. Chỉ là ... cậu không thấy con người Hán Thư rất nguy hiểm sao?

_Ừ! – Kha gật gù – Hắn mà nổi điên lên thì có mà chém cả tớ với cậu ấy chứ ...

_Thì thế! – Tuấn “trọc” nói – Từ năm lớp tám hắn đã nổi tiếng chỉ cần hai bạt tay cũng đủ làm cho người ta phải nhập viện ... Rùng mình thật! – Tuấn “trọc” le lưỡi.

_Thôi, cứ xem như tụi nhãi con chiều nay gặp xui vậy! – Kha tặc lưỡi.

Rồi hai thằng khoát vai nhau tiến về dãy bàn bọn Hắc Hổ đóng đô nãy giờ, trở lại với câu chuyện của cả bọn.

/17

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status