12D3.
Đây đích thị là cái lớp quậy nhất trường! Chắc rồi, hội đủ mặt các “chức vụ cao cấp” của Thánh Hạc mà không quậy nhất trường mới lạ. Đây là một ví dụ: Ngay lúc này, ông thầy giám thị đã từng làm bao thế hệ học trò “khiếp hồn bạt vía” đang đứng trước cửa lớp 12D3. Thế mà cái lớp này vẫn như cái chợ vỡ với đủ thứ âm thanh, nào là hát nhạc trẻ, cãi lộn, chọi giấy, bàn toàn chuyện trên trời dưới đất, thậm chí còn có đứa nghêu ngao ... ca vọng cổ!
Vì là trường dân lập nên câu cửa miệng của học sinh trong trường là “Có tiền là có tất cả!”. Nhất là 12D3, hội toàn dân nhà giàu. Bị xách lên phòng giáo vụ thì chỉ cần về nhà nói với ba má, rồi phụ thân mẫu thân đem “gói quà hộp bánh” vào biếu cho nhà trường thế là xong!
Chắc có nhỏ là nghèo nhất trường. Nhờ bác nhỏ (ba Shin) quen biết khá mật thiết với hiệu trưởng nên nhỏ mới được vô đây học.
“Tùng! Tùng! Tùng!”
Trống đánh ra chơi. Thầy giám thị lắc đầu đi về văn phòng.
Nhỏ và Hán Thư mấy hôm nay cũng chẳng khá hơn. Đã nhiều lần, nhỏ xuống nước, bắt chuyện trước, nhưng Hán Thư vẫn cứ gọi là “rét căm căm”. Thế là nhỏ cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến “thằng khùng” đó nữa. Thế mà, bỗng dưng hôm nay, hắn ta quay sang nhỏ, nở một nụ cười rất tươi:
_Này! Lâu quá không nói chuyện!
Nhỏ ngẩn tò te, không tin vào tai và mắt mình, lắp ba lắp bắp:
_Anh ... Anh làm sao vậy? Chẳng phải mấy bữa nay, anh ... anh không chịu mở miệng với tui sao?
_Cô ngạc nhiên đến thế cơ à? Mấy hôm nay tôi chỉ đùa cô cho vui thôi! (Giọng điệu cứ như thật! Có khiếu diễn xuất đây!)
Nhỏ tin ngay, đúng là dễ dụ:
_Ôi dào! Thế mà mấy hôm nay anh làm tui lo ngay ngáy! – Nhỏ đánh cái “chát” lên lưng Hán Thư.
Vừa lúc đó thì sau lưng nhỏ Hạnh vang lên giọng nói dễ thương của nhỏ Hạnh:
_Sếp! (Chả là mấy bữa nay, thấy Hán Thư và nhỏ căng như dây dàn, không nói chuyện với nhau, nên nhỏ Hạnh thường chạy sang nói chuyện với nhỏ lúc ra chơi cho nhỏ bớt buồn). Thấy sếp và phó tướng lại nói chuyện thân mật như “những ngày xưa thân ái”, nhỏ Hạnh cũng bất ngờ – Ủa? Sis và phó tướng hòa nhau rồi à?
_Ừ! – Nhỏ cười toe, nhìn nhỏ Hạnh.
Hán Thư bất ngờ kéo cái túi chéo vai, đứng phắt dậy:
_Hai người nói chuyện đi. Tôi có việc phải đi.
_Cúp tiết à? – Nhỏ vội hỏi.
_Dù gì hai tiết cuối cũng toàn môn chán ngắt! – Hán Thư đáp – Tôi đi đây!
Ra đến cửa, Hán Thư quay lại nhìn nhỏ đang hồn nhiên nói chuyện với nhỏ Hạnh. Bỗng dưng anh chàng mỉm cười đầy bí ẩn trong khi mắt long lên nguy hiểm, “Mọi chuyện không đơn giản thế đâu ... Thứ tôi không có, người khác đừng hòng có.”
Hành động đó lọt vào mắt nhỏ Hạnh.
_Sếp thấy phó tướng thế nào? – Con bé chợt hỏi khi nhớ lại nụ cười và ánh mắt Hán Thư.
Nhỏ không chần chừ, nói ngay:
_Rất tốt! Rất tuyệt vời! Tuy đôi lúc hắn có hơi bất thường, tưng tửng, khó hiểu ... Nhưng nói chung Hán Thư là một người bạn tốt và một phó tướng tuyệt vời!
_Sếp không thấy phó tướng có gì đó rất ... đáng sợ sao? Giống như là ... chúng ta không thể hiểu hết những gì anh ấy có trong đầu? – Nhỏ Hạnh chống cằm, nói tiếp.
_Không! – Nhỏ trả lời ngay – Đối với sis, Hán Thư là người bạn tốt nhất, người sis hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối!
Đúng! Hán Thư là người bạn tuyệt vời ... Nhưng khi là một thằng con trai đang yêu, đúng hơn là yêu người mà trái tim không thuộc về mình, liệu cái tố chất nguy hiểm, đáng sợ kia có lấn át đi con người mà nhỏ luôn nghĩ đến với cụm từ “tin tưởng tuyệt đối” hay không? Đương nhiên là nhỏ không hiểu được điều sâu xa này ... Có thế, (nhấn mạnh chữ “có thể”) con người thật của Hán Thư không như những gì nhỏ biết và tưởng tượng về anh chàng ...
----oOo----
Chiều hôm đó, đúng lúc Hán Thư ra khỏi lớp thì ở dãy lầu đối diện, thằng nhóc Vũ Huy đang “phịa” lí do xin nghỉ với “con mắm lớp trưởng”. Cậu nhóc nói rằng bị nhức đầu nên phải nghỉ sớm. Như thế là còn tử tế với bà cô bộ môn đấy, ít ra thì có có một lí do, dù cả lớp và bà cô đều biết đó là bịa. Còn hơn những lần trước, thẳng nhóc luôn nghỉ ngang, cúp tiết công khai, mà chẳng thèm báo với ai. Con người thằng nhóc là thế. Có lẽ, ảnh hưởng tính cách từ Hán Thư ở Vũ Huy không phải là nhỏ!
...
Bar Lightning.
Thoáng thấy chiếc mô-tô dừng trước cửa bar, Tuấn trọc (đang canh me Hán Thư đến từ nãy đến giờ) liền phóng xuống bàn, ra hiệu với thằng Kha và cả bọn: chuẩn bị lên đường!
_Đúng boong! Cậu tính thời gian chuẩn nhỉ?! – Tuấn trọc nhí nhố đưa ngón trỏ và reo lên ngay khi Hán Thư vừa đẩy cửa bar, bước vào.
Theo sau là Vũ Huy.
_Cậu không rảnh đến mức ngồi bấm đồng hồ nãy giờ đấy chứ? – Hán Thư lạnh lùng mở miệng mà không thèm dòm Tuấn trọc lấy lệ một cái.
_Không lằng nhằng nữa! Chúng ta đi thôi! – Kha lên tiếng.
Cả bọn rời khỏi chỗ ngồi và lũ lượt kéo nhau đi về phía cánh cửa kiếng của bar. Đi ngang qua Vũ Huy, Trọc nắm tay áo thằng nhóc, kéo lại:
_Không có chuyện gì với Hán Thư đấy chứ? Sao anh thấy hắn không có vẻ bình thường cho lắm?
Thằng nhóc dòm qua ngó lại xem có đứa nào đang nghe lén không rồi mới cất tiếng một cách cẩn trọng:
_Đúng ra em không nên nói cho anh biết, nhưng nghĩ lại anh và phó tướng cũng như anh em, em mới nói ... – Thằng bé cẩn thận liếc ngang một lần nữa rồi tiếp – Là vì chuyện tình cảm ...
_Tình cảm? – Suýt nữa, tên trọc bất ngờ la lên.
May mà Vũ Huy đã kịp đánh đét vào vai hắn khiến Kha giật mình, lấy tay bịt miệng mình lại theo phản xạ tự nhiên. Sau một hồi bất ngờ, phải nói là kinh ngạc, mắt thô lố nhìn Huy như trân trối, Trọc mới lấy lại được bình tĩnh và hoàn hồn.
_Tên máu lạnh chỉ biết mỗi chém giết ấy cũng có khi phải lụy vì tình á? Nhóc giỡn hay nhỉ?! Hố hố hố ... – Tuấn trọc từ kinh ngạc chuyển sang trạng thái “không tin được”.
_Giỡn với anh em được lợi gì? – Huy đáp – Không những là vì tình, mà cái “tình” ở đây chính là đối với ... sis Thiên Di! – Thằng nhóc buột miệng tiết lộ.
_Cái gì? – Tuấn trọc hoảng tập hai – Vì cô nàng super tomboy ấy mà Hán Thư trở thành như vậy sao?
_Ưm ... – Huy ngậm ngùi gật đầu. Thấy ánh mắt tò mò nhiều chuyện của Tuấn trọc, thằng bé nhanh nhẩu chêm thêm – Thôi, mọi người ra xe hết rồi. Có chuyện gì em kể sau! À mà anh đừng kể với ai đấy!
Không đợi Trọc trả lời, thằng bé quay ngoắt, tiến ra cửa.
----oOo----
Mười một chiếc tay ga đủ loại cộng thêm chiếc mô-tô của Hán Thư thình lình thẳng lại tại khu đất trống dưới chân cầu, làm bụi bay mù mịt.
Đây là địa điểm sẽ diễn ra trận đấu giữa Hắc Hổ và một bọn du côn “vô danh tiểu tốt”. Lí do để hai bên “xực” nhau cũng hết sức đơn giản. Bọn giang hồ oắt con không biết trời cao đất dày ấy cả gan thách đấu với Hắc Hổ, một băng đảng tiếng tăm lẫy lừng, chỉ vì muốn ... mình được nổi danh và nhanh chóng có một cái tên trong “gia phả giang hồ”. Đúng là tụi này ... ngu!
_Ê ... – Tuấn trọc khều Kha – Có an toàn không?
_Cái gì an toàn? Cậu toàn hỏi ngang xương kiểu đó thì ai mà hiểu chứ? – Thằng Kha nổi sùng vì cách hỏi của tên bạn thân. Nhắc hắn bao nhiêu lần rồi mà hắn cũng không bỏ được cái tật hỏi “hớt” ấy, có tức không chứ?!
_Hề hề! – Tuấn trọc gãi gãi đầu, cười xuề xòa – Ý tớ là để Hán Thư xử tụi nó như vậy, có an toàn không? Nhìn thái độ của Hán Thư thì chí ít lát nữa cũng có cỡ mười tên phải tạm biệt cuộc đời ...
Kha giãy nãy:
_Ăn nói gì ghê thế? Đâu đến mức đó!
_“Tạm biệt” chứ có phải “vĩnh biệt” đâu! Ý tớ là nằm viện dài dài chứ không phải “die”! – Trọc phân bua.
_Cậu lo chuyện đó làm gì? – Kha phẩy tay – Có sao đi nữa thì Hán Thư cũng đã có mặt ở đây rồi ...
Kha vừa dứt câu thì cách đó khoảng tám mét, bụi (lại) bay mịt mù. Bọn “ma cô” kia tới. Đa số đều còn “choai choai”, chắc còn nhỏ tuổi hơn cả Vũ Huy, đi bằng đủ loại xe: xe số có, xe tay ga có, xe độ có, xe đua cũng có ... Nói chung là toàn xe sáu mươi phân khối trở lên.
Tuấn trọc phán gọn lỏn:
_Con nít bày đặt chơi phân khối lớn!
Cả bọn rì rào tán thành. Rồi Kha lên tiếng – vẫn là sở thích khoái nhanh gọn.
_Thôi các cậu! Chúng ta đánh nhanh rút gọn! – Nói rồi Kha đưa mắt nhìn bọn “giang hồ con”, cất giọng – Tao không thích nói nhiều. Tụi bây có bao nhiêu, lên hết đi!
Bọn cà chớn ấy đang xì xầm nãy giờ khi thấy sự có mặt của Hán Thư, với cái nhìn băng giá và khát chiến hơn bao giờ hết. Bọn nó nghe danh Hán Thư từ hồi mới “vô nghề”, nay mới được “diện kiến”. Tuy khá lo sợ, nhưng vì cái hão vọng rằng một ngày nào đó, băng đảng của mình cũng sẽ nổi danh như Hắc Hổ và Thánh , nên bọn ngu ấy không ai bảo ai đồng loạt xông lên. Phía Hắc Hổ, đợi Kha ra hiệu, cả bọn cũng nhất tề lao vào. Thường thì Kha và Tuấn trọc chỉ đứng “ngoài lề”, mặc bọn đàn em muốn đánh phe kia sao thì tùy. Nhưng hôm nay, phe kia lực lượng có hơi áp đảo – đông gấp ba lần Hắc Hổ, (Bọn nó gần 50 đứa trong khi Hắc Hổ, tính cả Hán Thư và Vũ Huy cũng chỉ có 16 đứa. Nếu tính ra thì cả gia đình Hắc Hổ có tất thảy 30 anh em, nhưng nghĩ bọn ma cô kia tầm tầm 30 đứa là cùng nên Kha chỉ “huy động” 13 đứa trong bọn) thế nên, Kha và Tuấn trọc “bay” vào luôn, coi như phụ tụi đàn em một tay. Nghĩ là nghĩ thế thôi chứ cả hai thằng đều biết, chỉ cần Hán Thư và Vũ Huy thì có đông hơn cũng xong hết. Có điều, bọn choai choai thế này thì hơi vướng chân vướng tay!
Trận đấu đang diễn ra.
Chưa đầy ba phút sau, khu vực mà Hán Thư “quản lí tác chiến” đã vang lên những tiếng rú đau đớn hãi hùng. Cả bãi đất như ngừng lại, nhìn về phía đó. Và cái mà họ đang nhìn thấy chính là Hán Thư thật sự. Anh chàng đang điên cuồng đấm, đá không biết mệt, như một con thú hoang chỉ biết cắn xé hết mọi thứ xung quanh.
Tất cả đều kinh ngạc, kể cả Kha, Tuấn “trọc” hay thằng bé Vũ Huy – một trong số những người thân tín nhất của Hán Thư. Vì, bình thường, dù có đang “điên” cỡ nào thì Hán Thư cũng chỉ tập trung sức vào hai cú đánh và làm “con mồi” gục tại chỗ, không còn khả năng chiến đấu mà chỉ còn sức ... lết, bò, hay đại loại như vậy. Nhưng, hôm nay, anh chàng đấm đến nát mặt tụi xấu số mà vẫn không tha, đánh đến khi đứa nào đó bất tỉnh nhân sự, máu me bê bết mới chịu buông và tìm tới đứa khác. Mặt mũi sưng húp, thâm tím, máu me lênh láng nhuộm đỏ áo và đất, ... là những gì đập vào mắt trước tiên khi ai đó nhìn thấy những đứa “vinh hạnh” gục xỉu trước nắm đấm của Hán Thư lúc này đây.
May mà hôm nay, Hắc Hổ không trang bị dao hay mã tấu!
Không ai bảo ai, Kha, Tuấn trọc và nhóc Huy lao đến kìm Hán Thư lại. Kha thét vang:
_Dừng lại đi! Cậu mà đánh nữa thì sẽ có án mạng đấy!
Cả ba phải dùng hết “mười phần công lực” mới khống chế được Hán Thư và đưa anh chàng vào chỗ để xe.
Trận chiến không thể tiếp tục vì bọn còn may mắn “nguyên vẹn” phải vội vã đưa đồng bọn vào bệnh viện cấp cứu. Bây giờ, ánh mắt Hán Thư không còn học hằn sát khí, chỉ muốn đánh, giết cho hả cơn như ban nãy ... mà bất cứ ai nhìn thấy ánh mắt anh chàng lúc này, đều sẽ cảm thấy một nỗi cô đơn chưa bao giờ hiện hữu, một nỗi đau vô hình đang vây bủa anh chàng.
Hán Thư đột nhiên gục xuống đất:
_Tại sao? ... Tại sao không thể là tôi? ... Tại sao lại là hắn? Tại sao? ... – Hán Thư lẩm bẩm. Chất giọng đau đớn chưa bao giờ phát ra từ một con người như anh chàng, giờ như tiếng gió rít giữa không gian.
Vì một người con gái (chẳng giống con gái) mà môt kẻ nổi tiếng hoang dã, lạnh lùng, cả giang hồ ai cũng phải nể ... lại thảm hại như bây giờ sao? Suy cho cùng, Hán Thư cũng chỉ là một tên con trai cô độc đóng cái mác “lạnh lùng” và “đểu giả” mà thôi ...
_Không biết có đứa nào “đi Đức” du lịch (nói trại chữ “đi đứt”) luôn rồi không nữa ... – Tuấn trọc nói nhỏ, chỉ đủ cho mình và Kha nghe.
_Sáng nay cậu ăn mắm thiu hay sao mà toàn ăn nói xui xẻo vậy? – Tên Kha liếc xéo thằng bạn, tiếp – Không tới cỡ đó đâu. Nhưng đảm bảo, sau vụ này, bọn nó sẽ lặn không sủi tăm khỏi giới giang hồ cho xem.
Tuấn trọc gật gù trong khi Kha nói tiếp:
_Mà công nhận, tớ chưa bao giờ chứng kiến Hán Thư như thế! Nếu sống trong thời cổ đại thì hắn chắc chắn sẽ là một bạo chúa đấy!
Trọc quay đi, cố tình để Kha không nghe những gì mình sắp nói:
_Bạo chúa cũng là người ... Bạo chúa cũng phải yêu ... Xem ra, tình yêu có sức “công phá” lớn thật ...
----oOo----
_Chị Di! – Nhỏ vừa bước ra khỏi cổng thì tiếng gọi yêu yêu thân thuộc của con bé Thục Như ở căn nhà hàng xóm nhỏ xinh cạnh bên đã vang lên.
Nhỏ quay lại theo phản xạ:
_Thục Như hả? – Không hiểu sao, trong mắt nhỏ, Thục Như lúc nào cũng đáng yêu, nên nhỏ luôn coi con bé như em gái, giống Duân Thy vậy.
Thục Như vội vàng xỏ đôi dép Pooh xinh xinh chạy ra cổng trong cái áo thun rộng thùng thà thùng thình gần tới đầu gối – chắc là đồ ngủ của con bé tối qua, vì mái đầu dễ thương của Thục Như vẫn đang lùm xùm như chưa chải.
_Lâu quá không nói chuyện với chị! – Con bé nhí nhảnh réo.
_Ừ ... – Nhỏ chả biết nói gì nên chỉ toét miệng cười.
_À! – Con bé sực nhớ – Có chuyện này em định hỏi chị nhưng quên mãi, chiều nay hẹn chiều mai, chiều mai hẹn chiều kia ... – Thục Như dài dòng rồi gút lại – Nói chung là bây giờ em mới hỏi được.
Nhỏ cười khì:
_Tóm lại là em định hỏi gì?
_Hì hì, chị phải nói thiệt nhá! (Nhỏ gật đầu nhưng lại thoáng đánh hơi thấy mùi nguy hiểm khi nhìn thấy bản mặt “gian sặc mùi” của con bé vốn rất dễ thương này) Chị “iu” anh Dương phải không?
_ “Iu”? – Nhỏ giật bắn ... – Quỷ nhỏ, em nói cái khỉ gì vậy? – ... nhưng không nhận ra mặt mình đang ửng đỏ.
_Thôi đi! – Thục Như đẩy nhẹ nhỏ – Em bắt quả tang hai người đi với nhau rồi nhé!
_Đi thì đi nhưng mà ... – Nhỏ cố kiếm chuyện để chối.
_Mặt đang đỏ ửng lên kìa bà chị của em! Đừng có chối! – Thục Như đã kịp gạt phăng câu nói của nhỏ – Hi hi hi ... – Con bé cười rúc rích.
Đến nước này thì nhỏ hết đường thoát. Và nhỏ không hề biết tại sao mình lại đang cúi gằm mặt, giấu đi đôi má và hai vành tai đang đỏ lên vì nóng – một hành động vốn chỉ dành cho những con gái dịu dàng bẽn lẽn khi e thẹn, một hành động “xa lạ” đối với những nàng “tomboy” mạnh mẽ, cứng cáp như nhỏ.
_Chỉ buồn cho ông anh tội nghiệp của em! – Giọng nói trong trẻo của con bé tiếp tục vang lên – Anh ấy thích chị lắm! ...
Hình như nhỏ không để ý đến câu sau. Nhỏ rất hời hợt mà.
_À, Vỹ Triết hả? Dạo này sao chẳng thấy tăm hơi? – Nhỏ lí lắc nói.
Thục Như đáp:
_Anh ấy đang bận ôn thi Đại học, ít khi nào ra ngoài ... Nhưng ảnh hay nhắc chị lắm!
_Nhắc chị á? – Nhỏ chĩa tay trỏ vào mặt mình, hỏi lại.
_Ừm ... – Con bé gật đầu, rồi phụng phịu giả vờ – Mà chị phải “chiếu cố” đến anh hai em một chút chứ, nhìn ảnh “si” chị như thế, tội nghiệp lắm ...
Nhỏ gãi gãi đầu, “Vỹ Triết có tham gia vào giang hồ đâu mà bảo mình “chiếu cố” nhỉ?”. Thật sự nhỏ không hiểu “chiếu cố” ở đây có nghĩa là “đáp lại tình cảm” của Vỹ Triết một tí. Chưa biết phải trả lời thế nào với con bé Thục Như thì con bé đã nói tiếp:
_Thôi, em phải vô nhà đây! Bye chị nha! – Con bé vẫy tay. (Nhỏ vẫy cười lại và định quay đi thì con bé lại réo lên) – À quên, dù gì thì cũng chúc chị và anh Dương hạnh phúc nhé! Hihi ... – Nói rồi, con bé chạy biến vào nhà, không kịp thấy vẻ mặt bối rối của nhỏ vì đã nhắc đến tên Dương.
Nhỏ lầm bầm rồi phì cười:
_Cái con bé này! ...
Nhỏ quay đầu lại và tiếp tục bước đi. Nắng mai trong vắt. Nhỏ buông từng bước chân mà bất giác không nhớ mình đang muốn đến đâu. Vì nhỏ đang “suy nghĩ” – một hành động mà nhỏ cực ghét. Thế nhưng, nhỏ chẳng ngăn nổi cái hành động “đáng băm” đó. Vì bây giờ, nhỏ đang nghĩ đến tên máu lạnh ấy – Hàn Chấn Dương.
Đúng rồi, nhờ con bé Thục Như ghẹo, nhỏ mới để ý ... Dạo này, nhỏ xuất hiện bên Dương với tần suất ngày càng dày đặc. Không biết nữa, mà chắc vậy ... Chỉ là, đa số những lần nhỏ bước chân ra khỏi cổng là lại gặp Dương. Tình cờ hay do Dương cố tình chờ nhỏ, nhỏ không cần biết. Nhỏ chỉ biết mình cảm thấy rất vui và thoải mái mỗi khi đi bên Dương, trống trải và có gì đó ... hơi khó chịu, hình như là buồn, khi không gặp ... Mà người như nhỏ biết buồn vì một tên con trai thì đúng là một kì tích rồi. Mấy hôm nay, nhỏ cứ nghĩ (lại là cái hành động đáng ghét ấy) hay là nhỏ với Dương có cái gì đó gọi là “iu” thiệt rồi? ... Vậy là con bé Thục Như ghẹo trúng rồi sao? Không thể tin được, trước giờ, đối với nhỏ, ăn vẫn đứng hàng đầu trong những thứ quan trọng, rồi đến gia đình và Hán Thư, quan trọng tương đương nhau. Đôi khi, gia đình nhỉnh hơn. Nhưng đôi khi, Hán Thư nhỉnh hơn, vì hắn là bạn thân và là cánh tay phải đắc lực của nhỏ mà nhỏ luôn bảo là “tin tưởng tuyệt đối” mà ... Nhưng chưa bao giờ, nhỏ nghĩ Hán Thư có giá hơn ... một núi thức ăn cả! (Hán Thư của em rớt giá thế >”<)
Vả lại, mấy ngày gần đây, khi nhớ lại những lời “thề độc”: “Đứa nào dính vào chuyện tình cảm trước thì đứa đó phải ăn chay một tháng và không được ăn vặt (kem, bánh quy, chả chiên,...)” với Hán Thư, nhỏ chợn nghĩ, “Ăn chay một tháng ... vì Dương ... Tại sao không thể nhỉ?”
Nhớ hôm ở khu vui chơi, ông quản lí bộ phận soát vé vừa “nhầm” nhỏ là bạn gái của Dương bằng một câu hỏi “riêng tư” thì nhỏ đã giãy đành đạch lên phản ứng trong khi đôi má ửng lên dần. Vậy mà, cũng trong tình thế đó, ấy là khi bạn bè trong giới “uýnh nhau” gán ghép Hán Thư với nhỏ lại (vì thấy hai đứa lúc nào cũng dính nhau như keo dính chuột) thì nhỏ lại tỏ ra hết sức bình thường, chỉ đập cái chát vào vai tên bạn đó và nói: “Đồ mát! Có điên mới thích bọn con trai mấy người!”
Vậy mà bây giờ, nhỏ đã thinh thích một tên con trai bằng xương bằng thịt luôn rồi đấy. Vậy mà bây giờ, Dương đã đánh bật hai vị trí đầu tiên trong “Danh sách những điều quan trọng đối với Triệu Thiên Di” để trở thành “number one” luôn rồi đấy.
Không!!! Nhỏ đã “fall in love” với Dương thật rồi sao?
Đây đích thị là cái lớp quậy nhất trường! Chắc rồi, hội đủ mặt các “chức vụ cao cấp” của Thánh Hạc mà không quậy nhất trường mới lạ. Đây là một ví dụ: Ngay lúc này, ông thầy giám thị đã từng làm bao thế hệ học trò “khiếp hồn bạt vía” đang đứng trước cửa lớp 12D3. Thế mà cái lớp này vẫn như cái chợ vỡ với đủ thứ âm thanh, nào là hát nhạc trẻ, cãi lộn, chọi giấy, bàn toàn chuyện trên trời dưới đất, thậm chí còn có đứa nghêu ngao ... ca vọng cổ!
Vì là trường dân lập nên câu cửa miệng của học sinh trong trường là “Có tiền là có tất cả!”. Nhất là 12D3, hội toàn dân nhà giàu. Bị xách lên phòng giáo vụ thì chỉ cần về nhà nói với ba má, rồi phụ thân mẫu thân đem “gói quà hộp bánh” vào biếu cho nhà trường thế là xong!
Chắc có nhỏ là nghèo nhất trường. Nhờ bác nhỏ (ba Shin) quen biết khá mật thiết với hiệu trưởng nên nhỏ mới được vô đây học.
“Tùng! Tùng! Tùng!”
Trống đánh ra chơi. Thầy giám thị lắc đầu đi về văn phòng.
Nhỏ và Hán Thư mấy hôm nay cũng chẳng khá hơn. Đã nhiều lần, nhỏ xuống nước, bắt chuyện trước, nhưng Hán Thư vẫn cứ gọi là “rét căm căm”. Thế là nhỏ cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến “thằng khùng” đó nữa. Thế mà, bỗng dưng hôm nay, hắn ta quay sang nhỏ, nở một nụ cười rất tươi:
_Này! Lâu quá không nói chuyện!
Nhỏ ngẩn tò te, không tin vào tai và mắt mình, lắp ba lắp bắp:
_Anh ... Anh làm sao vậy? Chẳng phải mấy bữa nay, anh ... anh không chịu mở miệng với tui sao?
_Cô ngạc nhiên đến thế cơ à? Mấy hôm nay tôi chỉ đùa cô cho vui thôi! (Giọng điệu cứ như thật! Có khiếu diễn xuất đây!)
Nhỏ tin ngay, đúng là dễ dụ:
_Ôi dào! Thế mà mấy hôm nay anh làm tui lo ngay ngáy! – Nhỏ đánh cái “chát” lên lưng Hán Thư.
Vừa lúc đó thì sau lưng nhỏ Hạnh vang lên giọng nói dễ thương của nhỏ Hạnh:
_Sếp! (Chả là mấy bữa nay, thấy Hán Thư và nhỏ căng như dây dàn, không nói chuyện với nhau, nên nhỏ Hạnh thường chạy sang nói chuyện với nhỏ lúc ra chơi cho nhỏ bớt buồn). Thấy sếp và phó tướng lại nói chuyện thân mật như “những ngày xưa thân ái”, nhỏ Hạnh cũng bất ngờ – Ủa? Sis và phó tướng hòa nhau rồi à?
_Ừ! – Nhỏ cười toe, nhìn nhỏ Hạnh.
Hán Thư bất ngờ kéo cái túi chéo vai, đứng phắt dậy:
_Hai người nói chuyện đi. Tôi có việc phải đi.
_Cúp tiết à? – Nhỏ vội hỏi.
_Dù gì hai tiết cuối cũng toàn môn chán ngắt! – Hán Thư đáp – Tôi đi đây!
Ra đến cửa, Hán Thư quay lại nhìn nhỏ đang hồn nhiên nói chuyện với nhỏ Hạnh. Bỗng dưng anh chàng mỉm cười đầy bí ẩn trong khi mắt long lên nguy hiểm, “Mọi chuyện không đơn giản thế đâu ... Thứ tôi không có, người khác đừng hòng có.”
Hành động đó lọt vào mắt nhỏ Hạnh.
_Sếp thấy phó tướng thế nào? – Con bé chợt hỏi khi nhớ lại nụ cười và ánh mắt Hán Thư.
Nhỏ không chần chừ, nói ngay:
_Rất tốt! Rất tuyệt vời! Tuy đôi lúc hắn có hơi bất thường, tưng tửng, khó hiểu ... Nhưng nói chung Hán Thư là một người bạn tốt và một phó tướng tuyệt vời!
_Sếp không thấy phó tướng có gì đó rất ... đáng sợ sao? Giống như là ... chúng ta không thể hiểu hết những gì anh ấy có trong đầu? – Nhỏ Hạnh chống cằm, nói tiếp.
_Không! – Nhỏ trả lời ngay – Đối với sis, Hán Thư là người bạn tốt nhất, người sis hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối!
Đúng! Hán Thư là người bạn tuyệt vời ... Nhưng khi là một thằng con trai đang yêu, đúng hơn là yêu người mà trái tim không thuộc về mình, liệu cái tố chất nguy hiểm, đáng sợ kia có lấn át đi con người mà nhỏ luôn nghĩ đến với cụm từ “tin tưởng tuyệt đối” hay không? Đương nhiên là nhỏ không hiểu được điều sâu xa này ... Có thế, (nhấn mạnh chữ “có thể”) con người thật của Hán Thư không như những gì nhỏ biết và tưởng tượng về anh chàng ...
----oOo----
Chiều hôm đó, đúng lúc Hán Thư ra khỏi lớp thì ở dãy lầu đối diện, thằng nhóc Vũ Huy đang “phịa” lí do xin nghỉ với “con mắm lớp trưởng”. Cậu nhóc nói rằng bị nhức đầu nên phải nghỉ sớm. Như thế là còn tử tế với bà cô bộ môn đấy, ít ra thì có có một lí do, dù cả lớp và bà cô đều biết đó là bịa. Còn hơn những lần trước, thẳng nhóc luôn nghỉ ngang, cúp tiết công khai, mà chẳng thèm báo với ai. Con người thằng nhóc là thế. Có lẽ, ảnh hưởng tính cách từ Hán Thư ở Vũ Huy không phải là nhỏ!
...
Bar Lightning.
Thoáng thấy chiếc mô-tô dừng trước cửa bar, Tuấn trọc (đang canh me Hán Thư đến từ nãy đến giờ) liền phóng xuống bàn, ra hiệu với thằng Kha và cả bọn: chuẩn bị lên đường!
_Đúng boong! Cậu tính thời gian chuẩn nhỉ?! – Tuấn trọc nhí nhố đưa ngón trỏ và reo lên ngay khi Hán Thư vừa đẩy cửa bar, bước vào.
Theo sau là Vũ Huy.
_Cậu không rảnh đến mức ngồi bấm đồng hồ nãy giờ đấy chứ? – Hán Thư lạnh lùng mở miệng mà không thèm dòm Tuấn trọc lấy lệ một cái.
_Không lằng nhằng nữa! Chúng ta đi thôi! – Kha lên tiếng.
Cả bọn rời khỏi chỗ ngồi và lũ lượt kéo nhau đi về phía cánh cửa kiếng của bar. Đi ngang qua Vũ Huy, Trọc nắm tay áo thằng nhóc, kéo lại:
_Không có chuyện gì với Hán Thư đấy chứ? Sao anh thấy hắn không có vẻ bình thường cho lắm?
Thằng nhóc dòm qua ngó lại xem có đứa nào đang nghe lén không rồi mới cất tiếng một cách cẩn trọng:
_Đúng ra em không nên nói cho anh biết, nhưng nghĩ lại anh và phó tướng cũng như anh em, em mới nói ... – Thằng bé cẩn thận liếc ngang một lần nữa rồi tiếp – Là vì chuyện tình cảm ...
_Tình cảm? – Suýt nữa, tên trọc bất ngờ la lên.
May mà Vũ Huy đã kịp đánh đét vào vai hắn khiến Kha giật mình, lấy tay bịt miệng mình lại theo phản xạ tự nhiên. Sau một hồi bất ngờ, phải nói là kinh ngạc, mắt thô lố nhìn Huy như trân trối, Trọc mới lấy lại được bình tĩnh và hoàn hồn.
_Tên máu lạnh chỉ biết mỗi chém giết ấy cũng có khi phải lụy vì tình á? Nhóc giỡn hay nhỉ?! Hố hố hố ... – Tuấn trọc từ kinh ngạc chuyển sang trạng thái “không tin được”.
_Giỡn với anh em được lợi gì? – Huy đáp – Không những là vì tình, mà cái “tình” ở đây chính là đối với ... sis Thiên Di! – Thằng nhóc buột miệng tiết lộ.
_Cái gì? – Tuấn trọc hoảng tập hai – Vì cô nàng super tomboy ấy mà Hán Thư trở thành như vậy sao?
_Ưm ... – Huy ngậm ngùi gật đầu. Thấy ánh mắt tò mò nhiều chuyện của Tuấn trọc, thằng bé nhanh nhẩu chêm thêm – Thôi, mọi người ra xe hết rồi. Có chuyện gì em kể sau! À mà anh đừng kể với ai đấy!
Không đợi Trọc trả lời, thằng bé quay ngoắt, tiến ra cửa.
----oOo----
Mười một chiếc tay ga đủ loại cộng thêm chiếc mô-tô của Hán Thư thình lình thẳng lại tại khu đất trống dưới chân cầu, làm bụi bay mù mịt.
Đây là địa điểm sẽ diễn ra trận đấu giữa Hắc Hổ và một bọn du côn “vô danh tiểu tốt”. Lí do để hai bên “xực” nhau cũng hết sức đơn giản. Bọn giang hồ oắt con không biết trời cao đất dày ấy cả gan thách đấu với Hắc Hổ, một băng đảng tiếng tăm lẫy lừng, chỉ vì muốn ... mình được nổi danh và nhanh chóng có một cái tên trong “gia phả giang hồ”. Đúng là tụi này ... ngu!
_Ê ... – Tuấn trọc khều Kha – Có an toàn không?
_Cái gì an toàn? Cậu toàn hỏi ngang xương kiểu đó thì ai mà hiểu chứ? – Thằng Kha nổi sùng vì cách hỏi của tên bạn thân. Nhắc hắn bao nhiêu lần rồi mà hắn cũng không bỏ được cái tật hỏi “hớt” ấy, có tức không chứ?!
_Hề hề! – Tuấn trọc gãi gãi đầu, cười xuề xòa – Ý tớ là để Hán Thư xử tụi nó như vậy, có an toàn không? Nhìn thái độ của Hán Thư thì chí ít lát nữa cũng có cỡ mười tên phải tạm biệt cuộc đời ...
Kha giãy nãy:
_Ăn nói gì ghê thế? Đâu đến mức đó!
_“Tạm biệt” chứ có phải “vĩnh biệt” đâu! Ý tớ là nằm viện dài dài chứ không phải “die”! – Trọc phân bua.
_Cậu lo chuyện đó làm gì? – Kha phẩy tay – Có sao đi nữa thì Hán Thư cũng đã có mặt ở đây rồi ...
Kha vừa dứt câu thì cách đó khoảng tám mét, bụi (lại) bay mịt mù. Bọn “ma cô” kia tới. Đa số đều còn “choai choai”, chắc còn nhỏ tuổi hơn cả Vũ Huy, đi bằng đủ loại xe: xe số có, xe tay ga có, xe độ có, xe đua cũng có ... Nói chung là toàn xe sáu mươi phân khối trở lên.
Tuấn trọc phán gọn lỏn:
_Con nít bày đặt chơi phân khối lớn!
Cả bọn rì rào tán thành. Rồi Kha lên tiếng – vẫn là sở thích khoái nhanh gọn.
_Thôi các cậu! Chúng ta đánh nhanh rút gọn! – Nói rồi Kha đưa mắt nhìn bọn “giang hồ con”, cất giọng – Tao không thích nói nhiều. Tụi bây có bao nhiêu, lên hết đi!
Bọn cà chớn ấy đang xì xầm nãy giờ khi thấy sự có mặt của Hán Thư, với cái nhìn băng giá và khát chiến hơn bao giờ hết. Bọn nó nghe danh Hán Thư từ hồi mới “vô nghề”, nay mới được “diện kiến”. Tuy khá lo sợ, nhưng vì cái hão vọng rằng một ngày nào đó, băng đảng của mình cũng sẽ nổi danh như Hắc Hổ và Thánh , nên bọn ngu ấy không ai bảo ai đồng loạt xông lên. Phía Hắc Hổ, đợi Kha ra hiệu, cả bọn cũng nhất tề lao vào. Thường thì Kha và Tuấn trọc chỉ đứng “ngoài lề”, mặc bọn đàn em muốn đánh phe kia sao thì tùy. Nhưng hôm nay, phe kia lực lượng có hơi áp đảo – đông gấp ba lần Hắc Hổ, (Bọn nó gần 50 đứa trong khi Hắc Hổ, tính cả Hán Thư và Vũ Huy cũng chỉ có 16 đứa. Nếu tính ra thì cả gia đình Hắc Hổ có tất thảy 30 anh em, nhưng nghĩ bọn ma cô kia tầm tầm 30 đứa là cùng nên Kha chỉ “huy động” 13 đứa trong bọn) thế nên, Kha và Tuấn trọc “bay” vào luôn, coi như phụ tụi đàn em một tay. Nghĩ là nghĩ thế thôi chứ cả hai thằng đều biết, chỉ cần Hán Thư và Vũ Huy thì có đông hơn cũng xong hết. Có điều, bọn choai choai thế này thì hơi vướng chân vướng tay!
Trận đấu đang diễn ra.
Chưa đầy ba phút sau, khu vực mà Hán Thư “quản lí tác chiến” đã vang lên những tiếng rú đau đớn hãi hùng. Cả bãi đất như ngừng lại, nhìn về phía đó. Và cái mà họ đang nhìn thấy chính là Hán Thư thật sự. Anh chàng đang điên cuồng đấm, đá không biết mệt, như một con thú hoang chỉ biết cắn xé hết mọi thứ xung quanh.
Tất cả đều kinh ngạc, kể cả Kha, Tuấn “trọc” hay thằng bé Vũ Huy – một trong số những người thân tín nhất của Hán Thư. Vì, bình thường, dù có đang “điên” cỡ nào thì Hán Thư cũng chỉ tập trung sức vào hai cú đánh và làm “con mồi” gục tại chỗ, không còn khả năng chiến đấu mà chỉ còn sức ... lết, bò, hay đại loại như vậy. Nhưng, hôm nay, anh chàng đấm đến nát mặt tụi xấu số mà vẫn không tha, đánh đến khi đứa nào đó bất tỉnh nhân sự, máu me bê bết mới chịu buông và tìm tới đứa khác. Mặt mũi sưng húp, thâm tím, máu me lênh láng nhuộm đỏ áo và đất, ... là những gì đập vào mắt trước tiên khi ai đó nhìn thấy những đứa “vinh hạnh” gục xỉu trước nắm đấm của Hán Thư lúc này đây.
May mà hôm nay, Hắc Hổ không trang bị dao hay mã tấu!
Không ai bảo ai, Kha, Tuấn trọc và nhóc Huy lao đến kìm Hán Thư lại. Kha thét vang:
_Dừng lại đi! Cậu mà đánh nữa thì sẽ có án mạng đấy!
Cả ba phải dùng hết “mười phần công lực” mới khống chế được Hán Thư và đưa anh chàng vào chỗ để xe.
Trận chiến không thể tiếp tục vì bọn còn may mắn “nguyên vẹn” phải vội vã đưa đồng bọn vào bệnh viện cấp cứu. Bây giờ, ánh mắt Hán Thư không còn học hằn sát khí, chỉ muốn đánh, giết cho hả cơn như ban nãy ... mà bất cứ ai nhìn thấy ánh mắt anh chàng lúc này, đều sẽ cảm thấy một nỗi cô đơn chưa bao giờ hiện hữu, một nỗi đau vô hình đang vây bủa anh chàng.
Hán Thư đột nhiên gục xuống đất:
_Tại sao? ... Tại sao không thể là tôi? ... Tại sao lại là hắn? Tại sao? ... – Hán Thư lẩm bẩm. Chất giọng đau đớn chưa bao giờ phát ra từ một con người như anh chàng, giờ như tiếng gió rít giữa không gian.
Vì một người con gái (chẳng giống con gái) mà môt kẻ nổi tiếng hoang dã, lạnh lùng, cả giang hồ ai cũng phải nể ... lại thảm hại như bây giờ sao? Suy cho cùng, Hán Thư cũng chỉ là một tên con trai cô độc đóng cái mác “lạnh lùng” và “đểu giả” mà thôi ...
_Không biết có đứa nào “đi Đức” du lịch (nói trại chữ “đi đứt”) luôn rồi không nữa ... – Tuấn trọc nói nhỏ, chỉ đủ cho mình và Kha nghe.
_Sáng nay cậu ăn mắm thiu hay sao mà toàn ăn nói xui xẻo vậy? – Tên Kha liếc xéo thằng bạn, tiếp – Không tới cỡ đó đâu. Nhưng đảm bảo, sau vụ này, bọn nó sẽ lặn không sủi tăm khỏi giới giang hồ cho xem.
Tuấn trọc gật gù trong khi Kha nói tiếp:
_Mà công nhận, tớ chưa bao giờ chứng kiến Hán Thư như thế! Nếu sống trong thời cổ đại thì hắn chắc chắn sẽ là một bạo chúa đấy!
Trọc quay đi, cố tình để Kha không nghe những gì mình sắp nói:
_Bạo chúa cũng là người ... Bạo chúa cũng phải yêu ... Xem ra, tình yêu có sức “công phá” lớn thật ...
----oOo----
_Chị Di! – Nhỏ vừa bước ra khỏi cổng thì tiếng gọi yêu yêu thân thuộc của con bé Thục Như ở căn nhà hàng xóm nhỏ xinh cạnh bên đã vang lên.
Nhỏ quay lại theo phản xạ:
_Thục Như hả? – Không hiểu sao, trong mắt nhỏ, Thục Như lúc nào cũng đáng yêu, nên nhỏ luôn coi con bé như em gái, giống Duân Thy vậy.
Thục Như vội vàng xỏ đôi dép Pooh xinh xinh chạy ra cổng trong cái áo thun rộng thùng thà thùng thình gần tới đầu gối – chắc là đồ ngủ của con bé tối qua, vì mái đầu dễ thương của Thục Như vẫn đang lùm xùm như chưa chải.
_Lâu quá không nói chuyện với chị! – Con bé nhí nhảnh réo.
_Ừ ... – Nhỏ chả biết nói gì nên chỉ toét miệng cười.
_À! – Con bé sực nhớ – Có chuyện này em định hỏi chị nhưng quên mãi, chiều nay hẹn chiều mai, chiều mai hẹn chiều kia ... – Thục Như dài dòng rồi gút lại – Nói chung là bây giờ em mới hỏi được.
Nhỏ cười khì:
_Tóm lại là em định hỏi gì?
_Hì hì, chị phải nói thiệt nhá! (Nhỏ gật đầu nhưng lại thoáng đánh hơi thấy mùi nguy hiểm khi nhìn thấy bản mặt “gian sặc mùi” của con bé vốn rất dễ thương này) Chị “iu” anh Dương phải không?
_ “Iu”? – Nhỏ giật bắn ... – Quỷ nhỏ, em nói cái khỉ gì vậy? – ... nhưng không nhận ra mặt mình đang ửng đỏ.
_Thôi đi! – Thục Như đẩy nhẹ nhỏ – Em bắt quả tang hai người đi với nhau rồi nhé!
_Đi thì đi nhưng mà ... – Nhỏ cố kiếm chuyện để chối.
_Mặt đang đỏ ửng lên kìa bà chị của em! Đừng có chối! – Thục Như đã kịp gạt phăng câu nói của nhỏ – Hi hi hi ... – Con bé cười rúc rích.
Đến nước này thì nhỏ hết đường thoát. Và nhỏ không hề biết tại sao mình lại đang cúi gằm mặt, giấu đi đôi má và hai vành tai đang đỏ lên vì nóng – một hành động vốn chỉ dành cho những con gái dịu dàng bẽn lẽn khi e thẹn, một hành động “xa lạ” đối với những nàng “tomboy” mạnh mẽ, cứng cáp như nhỏ.
_Chỉ buồn cho ông anh tội nghiệp của em! – Giọng nói trong trẻo của con bé tiếp tục vang lên – Anh ấy thích chị lắm! ...
Hình như nhỏ không để ý đến câu sau. Nhỏ rất hời hợt mà.
_À, Vỹ Triết hả? Dạo này sao chẳng thấy tăm hơi? – Nhỏ lí lắc nói.
Thục Như đáp:
_Anh ấy đang bận ôn thi Đại học, ít khi nào ra ngoài ... Nhưng ảnh hay nhắc chị lắm!
_Nhắc chị á? – Nhỏ chĩa tay trỏ vào mặt mình, hỏi lại.
_Ừm ... – Con bé gật đầu, rồi phụng phịu giả vờ – Mà chị phải “chiếu cố” đến anh hai em một chút chứ, nhìn ảnh “si” chị như thế, tội nghiệp lắm ...
Nhỏ gãi gãi đầu, “Vỹ Triết có tham gia vào giang hồ đâu mà bảo mình “chiếu cố” nhỉ?”. Thật sự nhỏ không hiểu “chiếu cố” ở đây có nghĩa là “đáp lại tình cảm” của Vỹ Triết một tí. Chưa biết phải trả lời thế nào với con bé Thục Như thì con bé đã nói tiếp:
_Thôi, em phải vô nhà đây! Bye chị nha! – Con bé vẫy tay. (Nhỏ vẫy cười lại và định quay đi thì con bé lại réo lên) – À quên, dù gì thì cũng chúc chị và anh Dương hạnh phúc nhé! Hihi ... – Nói rồi, con bé chạy biến vào nhà, không kịp thấy vẻ mặt bối rối của nhỏ vì đã nhắc đến tên Dương.
Nhỏ lầm bầm rồi phì cười:
_Cái con bé này! ...
Nhỏ quay đầu lại và tiếp tục bước đi. Nắng mai trong vắt. Nhỏ buông từng bước chân mà bất giác không nhớ mình đang muốn đến đâu. Vì nhỏ đang “suy nghĩ” – một hành động mà nhỏ cực ghét. Thế nhưng, nhỏ chẳng ngăn nổi cái hành động “đáng băm” đó. Vì bây giờ, nhỏ đang nghĩ đến tên máu lạnh ấy – Hàn Chấn Dương.
Đúng rồi, nhờ con bé Thục Như ghẹo, nhỏ mới để ý ... Dạo này, nhỏ xuất hiện bên Dương với tần suất ngày càng dày đặc. Không biết nữa, mà chắc vậy ... Chỉ là, đa số những lần nhỏ bước chân ra khỏi cổng là lại gặp Dương. Tình cờ hay do Dương cố tình chờ nhỏ, nhỏ không cần biết. Nhỏ chỉ biết mình cảm thấy rất vui và thoải mái mỗi khi đi bên Dương, trống trải và có gì đó ... hơi khó chịu, hình như là buồn, khi không gặp ... Mà người như nhỏ biết buồn vì một tên con trai thì đúng là một kì tích rồi. Mấy hôm nay, nhỏ cứ nghĩ (lại là cái hành động đáng ghét ấy) hay là nhỏ với Dương có cái gì đó gọi là “iu” thiệt rồi? ... Vậy là con bé Thục Như ghẹo trúng rồi sao? Không thể tin được, trước giờ, đối với nhỏ, ăn vẫn đứng hàng đầu trong những thứ quan trọng, rồi đến gia đình và Hán Thư, quan trọng tương đương nhau. Đôi khi, gia đình nhỉnh hơn. Nhưng đôi khi, Hán Thư nhỉnh hơn, vì hắn là bạn thân và là cánh tay phải đắc lực của nhỏ mà nhỏ luôn bảo là “tin tưởng tuyệt đối” mà ... Nhưng chưa bao giờ, nhỏ nghĩ Hán Thư có giá hơn ... một núi thức ăn cả! (Hán Thư của em rớt giá thế >”<)
Vả lại, mấy ngày gần đây, khi nhớ lại những lời “thề độc”: “Đứa nào dính vào chuyện tình cảm trước thì đứa đó phải ăn chay một tháng và không được ăn vặt (kem, bánh quy, chả chiên,...)” với Hán Thư, nhỏ chợn nghĩ, “Ăn chay một tháng ... vì Dương ... Tại sao không thể nhỉ?”
Nhớ hôm ở khu vui chơi, ông quản lí bộ phận soát vé vừa “nhầm” nhỏ là bạn gái của Dương bằng một câu hỏi “riêng tư” thì nhỏ đã giãy đành đạch lên phản ứng trong khi đôi má ửng lên dần. Vậy mà, cũng trong tình thế đó, ấy là khi bạn bè trong giới “uýnh nhau” gán ghép Hán Thư với nhỏ lại (vì thấy hai đứa lúc nào cũng dính nhau như keo dính chuột) thì nhỏ lại tỏ ra hết sức bình thường, chỉ đập cái chát vào vai tên bạn đó và nói: “Đồ mát! Có điên mới thích bọn con trai mấy người!”
Vậy mà bây giờ, nhỏ đã thinh thích một tên con trai bằng xương bằng thịt luôn rồi đấy. Vậy mà bây giờ, Dương đã đánh bật hai vị trí đầu tiên trong “Danh sách những điều quan trọng đối với Triệu Thiên Di” để trở thành “number one” luôn rồi đấy.
Không!!! Nhỏ đã “fall in love” với Dương thật rồi sao?
/17
|