Nhỏ muốn xì khói lỗ tai, bèn đùng đùng bước vào trường.
Ở một góc trong sân trường. Một đám fan nữ của Dương đang xì xào bàn tán, mắt đứa nào đứa nấy đều biểu lộ sự tức tối. Sao không tức cho đặng, khi thấy nhỏ cả gan quăng dép vào đầu “thần tượng”?Tuy ai cũng ngán nhỏ, vì láo láo với nhỏ là Thánh Hạc cho “văng” lên phòng y tế liền, nhưng lần này, vì muốn “páo chù” cho thần tượng, bọn này đánh liều, bàn kế hoạch xử nhỏ.
_Được không đó?! Con Thiên Di là trùm, đi đâu cũng có Hán Thư kè kè đi chung, sao mà ra tay? – Một đứa nghi ngại.
Đứa khác tặc lưỡi:
_Hán Thư sát giờ học mới tới, bọn mình ít khi tiếp xúc với Thiên Di, giờ lấy khăn bịt mặt lại, phục kích từ sau, có là tiên là thánh mới biết được!
Cả bọn gật gù tán thành, không dự trù đến việc: mỗi tội gọi nhỏ bằng từ “con” thôi thì tụi này cũng đủ “đi đứt” với bọn đàn em của nhỏ rồi!
...
Nhỏ đang thong dong bước trên hành lang trường. Còn sớm, trường chẳng có nhiều người. Bỗng “Ào…”. Một xô nước chẳng biết từ đâu tưới vào đầu nhỏ, tiếp theo là một cái bao trùm lên người nhỏ. Lại bị phục kích lén! Một đám con gái túa ra, hai đứa trong bọn liếc nhìn nhau hỉ hả, “Thấy chưa? Đã bảo đâu sẽ vào đấy mà!”… “Ừ, lần này thì sếp đi đời sếp luôn rồi!”
Nhưng cả bọn chưa kịp hết vui thì “Xoẹt!”. Âm thanh phát ra từ cái bao. Bọn con gái quay lại. Sự thích thú trên gương mặt tụi nó bay đi đâu mất tiêu, thay vào đó là nỗi kinh ngạc pha chút sợ hãi.Cái bao toạc làm ba mảnh, rơi xuống đất. Nhỏ xoay người lại, ánh mắt như muốn thiêu sống bọn kia. Một tay chống nạnh, một tay xoay xoay con dao gấp, nhỏ nói:
_Tụi bây không biết tao luôn mang theo dao bên người sao?
Tụi con gái tê người nhìn nhau “Phen này thì khó sống rồi…”
----oOo----
Nhỏ bước vào chỗ ngồi, người vẫn chưa khô hẳn.
_Làm gì mà ướt nhẹp vậy? – Hán Thư giương đôi mắt ếch nhìn nhỏ từ trên xuống dưới.
_Bị mấy đứa khoái thằng Dương tạt nước! – Nhỏ nói, tay rút cuốn tập ra quạt quạt.
Hán Thư cười thích thú:
_Ái chà! Bọn nay ăn gan trời! Thế cô thịt hết tụi nó rồi à?
_Không hẳn, chỉ tặng cho mỗi đứa hai nhát dao lên mặt thôi! – Nhỏ hồn nhiên.
_Gì? Thế mà bảo là “chỉ” á? Cô ngày càng dã man đấy! – Anh chàng tròn mắt.
Nhỏ giãy nãy:
_Ai bảo xô nước của tụi nó làm ướt hết mấy cái donut trong cặp tui! Với lại chỉ rạch nhẹ thôi mà, chậm thì hai ba tháng là lành chứ gì …
Hán Thư lắc đầu “xin hàng”:
_Cô biết sắc đẹp đối với con gái quan trọng thế nào không? Coi bộ tụi này phải giấu mặt trong nhà dài dài rồi…
----oOo----
Chiều Thứ bảy, nhỏ về nhà sau khi tan trường.
Không hiểu sao hôm nay nhỏ cứ có linh tính rằng một chuyện nhỏ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra…
_Mẹ ơi! Con về rồi nè! – Nhỏ vừa la lên vừa vứt túi xách lên sofa mà không nhìn, vì đang bận tháo giày (hôm nay có tiết Thể dục).
_E hèm! – Mẹ nhỏ khẽ đằng hắng – Con gái nên ý tứ một chút!
Nhỏ giật mình. Mẹ nhỏ chưa bao giờ nhắc nhở nhỏ chuyện “ý tứ”, mà cũng ít khi nào ngồi ở sofa đợi nhỏ về, thay vì đi chuẩn bị cơm chiều. Nhỏ vội vàng ngước lên. “Chuyện chết bẹp gì thế này?” Nhỏ thét lên trong đầu. Trước mặt nhỏ là Dương – đang ngồi ở cái ghế sofa đối diện cửa chính, chằm chằm nhìn nhỏ. Mẹ nhỏ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Trên bàn có một giỏ hoa quả nhìn rất sang trọng. Nhỏ nghĩ thầm “Đừng nói là tên dở hơi này đem giỏ hoa quả đó tới à nha!”
“Mami” nhỏ đứng lên, kéo theo cái túi xách của nhỏ, dịu dàng đến khó ngờ:
_Hai đứa ngồi nói chuyện, để mẹ đem túi lên phòng cho!
Chờ mẹ đi khỏi, nhỏ ném người lên chiếc sofa bên cạnh, quay sang Dương:
_Anh làm gì mà mẹ tui lại xử sự lạ lùng thế, hả?
Dương thản nhiên:
_Tôi nói mình là bạn trai cô.
_Bạn trai? – Nhỏ bật dậy, la toáng lên – Anh bị điên à? Mấy độ rồi? (Đưa tay sờ trán Dương) Anh nghĩ sao mà xưng là bạn trai tui?
Anh chàng gạt tay nhỏ ra:
_Làm gì mà phản ứng ghê vậy? Tại mẹ cô hỏi cung tôi dữ quá, tôi đành trả lời đại chứ sao! Ai ngờ mẹ cô tin thật! – Dương ngừng một lát rồi tiếp – Mà mẹ cô sợ cô ế thì phải ...
Nhỏ liền sừng gai nhím:
_Ế kệ tui! Liên quan gì đến anh? Mà anh kiếm tui để làm gì?
_Nhờ cô một chuyện!
_Chuyện gì?
_Làm bạn gái tôi. – Lại một câu nói làm nhỏ mém sặc.
_Anh đùa hay nhỉ? Muốn làm bạn trai tui thật sao? – Nhỏ trợn trắng.
_Tất nhiên là không! – Dương vội phân bua – Tôi chỉ nhờ cô đóng giả một buổi tối thôi!
Nhỏ nhìn Dương dò xét:
_Rồi tui được lợi gì?
_Cô muốn gì?
_Anh có trách nhiệm phải dẫn tui đi ăn miễn phí một tháng, ăn gì cũng được, ngày nào cũng phải đi, bất cứ lúc nào tui muốn, bất cứ nơi nào tui muốn! (Ăn là quan trọng nhất!)
Dương thóang tròn mắt, không ngờ chuyện ăn uống đối với nhỏ lại “hệ trọng” như thế. Rồi anh chàng mỉm cười, nói:
_Ok, whenever you want, whatever you want!
Nhỏ lập tức sáng mắt:
_Tốt lắm! Vậy tui sẽ là bạn gái của anh, chỉ một tối thôi đó!
_Muốn thêm tối nữa cũng không có đâu, vậy tôi về đây! – Dương định đứng lên thì nhỏ cản lại:
_Ê khoan!
_Gì nữa?
Nhỏ chìa ngón út tay phải ra:
_Móc ngoéo với tui!
_Móc ngoéo? Cô mấy tuổi rồi mà còn chơi trò con nít đó hả?
Nhỏ đấm cái thụp vào lưng Dương:
_Cứ làm đi! Coi như là anh kí vào giao kèo với tui!
Dương miễn cưỡng làm theo lời nhỏ. Sau đó, anh chàng xuống nhà dưới chào mẹ nhỏ rồi ra về.
Nhỏ chẳng thèm tiễn, liền phóng thẳng lên lầu, cười thích thú nghĩ thầm “Làm bạn gái hắn một tối, được đi ăn nhà hạng xịn một tháng! Trúng mánh trúng mánh!!! Lần này lời to, hehe!”
_Hù!!!! – Shin nhảy bổ ra từ phòng nhỏ khi nhỏ vừa bước tới cửa phòng. Đi sau Shin là Duân Thy. Nhỏ đang mơ màng trên mây vì vụ đàm phán lúc nãy, giờ bị đá xuống đất.
Vừa quê vừa bực mình, nhỏ quát:
_Này này! Hai người làm trò gì thế?
Shin – giọng chọc tức, trả lời:
_Có người mải thả hồn đi đâu ấy nhỉ? Sao? Được anh chàng đẹp trai đó tỏ tình à? Hèn gì nhìn nhóc cứ lâng lâng như trên thiên đàng.
Nhỏ chống nạnh:
_Còn lâu! Mà nếu có thì cũng chẳng liên quan đến anh! Xì, mai mốt em được đi ăn nhà hàng cả tháng cũng không lấy phần về cho anh đâu!
_Là sao? – Shin tròn mắt, giọng tò mò.
Nhỏ cười hì hì ranh ma, ngoắc ngoắc Shin và Duân Thy lại gần:
_Qua đây kể cho nghe!
----oOo----
_Cái gì? Cô đồng ý đóng giả bạn gái hắn à? – Hán Thư giận dữ, nắm vai nhỏ lắc lắc.
Nhỏ ngơ ngác:
_Anh làm sao thế? Sao lại nổi nóng với tui? – Nhỏ ngừng lại một lát rồi tiếp – À ... Anh ganh tỵ với tui à? Đừng lo, tui sẽ lấy phần về cho anh. Anh thích ăn gì, cua hay tôm?
_Tôi thích ăn thịt hai người hơn! – Hán Thư bừng bừng lửa, lửa trong ánh mắt, lửa trong lời nói, trong điệu bộ đi đứng. Anh chàng quay lưng, bỏ đi một nước.
Nhỏ ngây người, chẳng hiểu mô tê chi cả, vội hét theo:
_Ê!!! Sao bỏ đi thế?? Tui nói gì sai à??? Anh giận à??? Này!!!
Như trời trồng, nhỏ tròn xoe đôi mắt nhìn theo Hán Thư, làu bàu:
_Tên này khó hiểu thật!
Nhỏ thật sự không biết tại sao Hán Thư lại thành ra thế. Nhỏ chỉ đơn giản là kể lại mọi chuyện hôm qua ở nhà nhỏ, chứ có làm gì khác đâu, vậy mà hắn ta lại đùng đùng bỏ đi, hic!
...
“Rầm!!!” Hán Thư tức tối dọng ình ình lên tấm tường phía sau dãy phòng học, cho đến khi đôi bàn tay thon dài của mình rơm rớm máu mới chịu dừng lại. Khỉ thật! Phải mất bao nhiêu thời gian, đêm qua, Hán Thư mới xác định được tình cảm của mình dành cho nhỏ. Thế mà hôm nay vừa tí tởn vào lớp thì đã nghe nhỏ báo “tin động trời”. Đúng. Hán Thư ích kỉ, không muốn chia sẻ nhỏ cho ai. Nhưng đó không hẳn là vì anh chàng xem nhỏ là “đồ chơi”, mà là vì ...
_Chết tiệt! Đúng là đồ ngốc! Cô không hiểu rằng tôi yêu cô sao???
Ở một góc trong sân trường. Một đám fan nữ của Dương đang xì xào bàn tán, mắt đứa nào đứa nấy đều biểu lộ sự tức tối. Sao không tức cho đặng, khi thấy nhỏ cả gan quăng dép vào đầu “thần tượng”?Tuy ai cũng ngán nhỏ, vì láo láo với nhỏ là Thánh Hạc cho “văng” lên phòng y tế liền, nhưng lần này, vì muốn “páo chù” cho thần tượng, bọn này đánh liều, bàn kế hoạch xử nhỏ.
_Được không đó?! Con Thiên Di là trùm, đi đâu cũng có Hán Thư kè kè đi chung, sao mà ra tay? – Một đứa nghi ngại.
Đứa khác tặc lưỡi:
_Hán Thư sát giờ học mới tới, bọn mình ít khi tiếp xúc với Thiên Di, giờ lấy khăn bịt mặt lại, phục kích từ sau, có là tiên là thánh mới biết được!
Cả bọn gật gù tán thành, không dự trù đến việc: mỗi tội gọi nhỏ bằng từ “con” thôi thì tụi này cũng đủ “đi đứt” với bọn đàn em của nhỏ rồi!
...
Nhỏ đang thong dong bước trên hành lang trường. Còn sớm, trường chẳng có nhiều người. Bỗng “Ào…”. Một xô nước chẳng biết từ đâu tưới vào đầu nhỏ, tiếp theo là một cái bao trùm lên người nhỏ. Lại bị phục kích lén! Một đám con gái túa ra, hai đứa trong bọn liếc nhìn nhau hỉ hả, “Thấy chưa? Đã bảo đâu sẽ vào đấy mà!”… “Ừ, lần này thì sếp đi đời sếp luôn rồi!”
Nhưng cả bọn chưa kịp hết vui thì “Xoẹt!”. Âm thanh phát ra từ cái bao. Bọn con gái quay lại. Sự thích thú trên gương mặt tụi nó bay đi đâu mất tiêu, thay vào đó là nỗi kinh ngạc pha chút sợ hãi.Cái bao toạc làm ba mảnh, rơi xuống đất. Nhỏ xoay người lại, ánh mắt như muốn thiêu sống bọn kia. Một tay chống nạnh, một tay xoay xoay con dao gấp, nhỏ nói:
_Tụi bây không biết tao luôn mang theo dao bên người sao?
Tụi con gái tê người nhìn nhau “Phen này thì khó sống rồi…”
----oOo----
Nhỏ bước vào chỗ ngồi, người vẫn chưa khô hẳn.
_Làm gì mà ướt nhẹp vậy? – Hán Thư giương đôi mắt ếch nhìn nhỏ từ trên xuống dưới.
_Bị mấy đứa khoái thằng Dương tạt nước! – Nhỏ nói, tay rút cuốn tập ra quạt quạt.
Hán Thư cười thích thú:
_Ái chà! Bọn nay ăn gan trời! Thế cô thịt hết tụi nó rồi à?
_Không hẳn, chỉ tặng cho mỗi đứa hai nhát dao lên mặt thôi! – Nhỏ hồn nhiên.
_Gì? Thế mà bảo là “chỉ” á? Cô ngày càng dã man đấy! – Anh chàng tròn mắt.
Nhỏ giãy nãy:
_Ai bảo xô nước của tụi nó làm ướt hết mấy cái donut trong cặp tui! Với lại chỉ rạch nhẹ thôi mà, chậm thì hai ba tháng là lành chứ gì …
Hán Thư lắc đầu “xin hàng”:
_Cô biết sắc đẹp đối với con gái quan trọng thế nào không? Coi bộ tụi này phải giấu mặt trong nhà dài dài rồi…
----oOo----
Chiều Thứ bảy, nhỏ về nhà sau khi tan trường.
Không hiểu sao hôm nay nhỏ cứ có linh tính rằng một chuyện nhỏ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra…
_Mẹ ơi! Con về rồi nè! – Nhỏ vừa la lên vừa vứt túi xách lên sofa mà không nhìn, vì đang bận tháo giày (hôm nay có tiết Thể dục).
_E hèm! – Mẹ nhỏ khẽ đằng hắng – Con gái nên ý tứ một chút!
Nhỏ giật mình. Mẹ nhỏ chưa bao giờ nhắc nhở nhỏ chuyện “ý tứ”, mà cũng ít khi nào ngồi ở sofa đợi nhỏ về, thay vì đi chuẩn bị cơm chiều. Nhỏ vội vàng ngước lên. “Chuyện chết bẹp gì thế này?” Nhỏ thét lên trong đầu. Trước mặt nhỏ là Dương – đang ngồi ở cái ghế sofa đối diện cửa chính, chằm chằm nhìn nhỏ. Mẹ nhỏ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Trên bàn có một giỏ hoa quả nhìn rất sang trọng. Nhỏ nghĩ thầm “Đừng nói là tên dở hơi này đem giỏ hoa quả đó tới à nha!”
“Mami” nhỏ đứng lên, kéo theo cái túi xách của nhỏ, dịu dàng đến khó ngờ:
_Hai đứa ngồi nói chuyện, để mẹ đem túi lên phòng cho!
Chờ mẹ đi khỏi, nhỏ ném người lên chiếc sofa bên cạnh, quay sang Dương:
_Anh làm gì mà mẹ tui lại xử sự lạ lùng thế, hả?
Dương thản nhiên:
_Tôi nói mình là bạn trai cô.
_Bạn trai? – Nhỏ bật dậy, la toáng lên – Anh bị điên à? Mấy độ rồi? (Đưa tay sờ trán Dương) Anh nghĩ sao mà xưng là bạn trai tui?
Anh chàng gạt tay nhỏ ra:
_Làm gì mà phản ứng ghê vậy? Tại mẹ cô hỏi cung tôi dữ quá, tôi đành trả lời đại chứ sao! Ai ngờ mẹ cô tin thật! – Dương ngừng một lát rồi tiếp – Mà mẹ cô sợ cô ế thì phải ...
Nhỏ liền sừng gai nhím:
_Ế kệ tui! Liên quan gì đến anh? Mà anh kiếm tui để làm gì?
_Nhờ cô một chuyện!
_Chuyện gì?
_Làm bạn gái tôi. – Lại một câu nói làm nhỏ mém sặc.
_Anh đùa hay nhỉ? Muốn làm bạn trai tui thật sao? – Nhỏ trợn trắng.
_Tất nhiên là không! – Dương vội phân bua – Tôi chỉ nhờ cô đóng giả một buổi tối thôi!
Nhỏ nhìn Dương dò xét:
_Rồi tui được lợi gì?
_Cô muốn gì?
_Anh có trách nhiệm phải dẫn tui đi ăn miễn phí một tháng, ăn gì cũng được, ngày nào cũng phải đi, bất cứ lúc nào tui muốn, bất cứ nơi nào tui muốn! (Ăn là quan trọng nhất!)
Dương thóang tròn mắt, không ngờ chuyện ăn uống đối với nhỏ lại “hệ trọng” như thế. Rồi anh chàng mỉm cười, nói:
_Ok, whenever you want, whatever you want!
Nhỏ lập tức sáng mắt:
_Tốt lắm! Vậy tui sẽ là bạn gái của anh, chỉ một tối thôi đó!
_Muốn thêm tối nữa cũng không có đâu, vậy tôi về đây! – Dương định đứng lên thì nhỏ cản lại:
_Ê khoan!
_Gì nữa?
Nhỏ chìa ngón út tay phải ra:
_Móc ngoéo với tui!
_Móc ngoéo? Cô mấy tuổi rồi mà còn chơi trò con nít đó hả?
Nhỏ đấm cái thụp vào lưng Dương:
_Cứ làm đi! Coi như là anh kí vào giao kèo với tui!
Dương miễn cưỡng làm theo lời nhỏ. Sau đó, anh chàng xuống nhà dưới chào mẹ nhỏ rồi ra về.
Nhỏ chẳng thèm tiễn, liền phóng thẳng lên lầu, cười thích thú nghĩ thầm “Làm bạn gái hắn một tối, được đi ăn nhà hạng xịn một tháng! Trúng mánh trúng mánh!!! Lần này lời to, hehe!”
_Hù!!!! – Shin nhảy bổ ra từ phòng nhỏ khi nhỏ vừa bước tới cửa phòng. Đi sau Shin là Duân Thy. Nhỏ đang mơ màng trên mây vì vụ đàm phán lúc nãy, giờ bị đá xuống đất.
Vừa quê vừa bực mình, nhỏ quát:
_Này này! Hai người làm trò gì thế?
Shin – giọng chọc tức, trả lời:
_Có người mải thả hồn đi đâu ấy nhỉ? Sao? Được anh chàng đẹp trai đó tỏ tình à? Hèn gì nhìn nhóc cứ lâng lâng như trên thiên đàng.
Nhỏ chống nạnh:
_Còn lâu! Mà nếu có thì cũng chẳng liên quan đến anh! Xì, mai mốt em được đi ăn nhà hàng cả tháng cũng không lấy phần về cho anh đâu!
_Là sao? – Shin tròn mắt, giọng tò mò.
Nhỏ cười hì hì ranh ma, ngoắc ngoắc Shin và Duân Thy lại gần:
_Qua đây kể cho nghe!
----oOo----
_Cái gì? Cô đồng ý đóng giả bạn gái hắn à? – Hán Thư giận dữ, nắm vai nhỏ lắc lắc.
Nhỏ ngơ ngác:
_Anh làm sao thế? Sao lại nổi nóng với tui? – Nhỏ ngừng lại một lát rồi tiếp – À ... Anh ganh tỵ với tui à? Đừng lo, tui sẽ lấy phần về cho anh. Anh thích ăn gì, cua hay tôm?
_Tôi thích ăn thịt hai người hơn! – Hán Thư bừng bừng lửa, lửa trong ánh mắt, lửa trong lời nói, trong điệu bộ đi đứng. Anh chàng quay lưng, bỏ đi một nước.
Nhỏ ngây người, chẳng hiểu mô tê chi cả, vội hét theo:
_Ê!!! Sao bỏ đi thế?? Tui nói gì sai à??? Anh giận à??? Này!!!
Như trời trồng, nhỏ tròn xoe đôi mắt nhìn theo Hán Thư, làu bàu:
_Tên này khó hiểu thật!
Nhỏ thật sự không biết tại sao Hán Thư lại thành ra thế. Nhỏ chỉ đơn giản là kể lại mọi chuyện hôm qua ở nhà nhỏ, chứ có làm gì khác đâu, vậy mà hắn ta lại đùng đùng bỏ đi, hic!
...
“Rầm!!!” Hán Thư tức tối dọng ình ình lên tấm tường phía sau dãy phòng học, cho đến khi đôi bàn tay thon dài của mình rơm rớm máu mới chịu dừng lại. Khỉ thật! Phải mất bao nhiêu thời gian, đêm qua, Hán Thư mới xác định được tình cảm của mình dành cho nhỏ. Thế mà hôm nay vừa tí tởn vào lớp thì đã nghe nhỏ báo “tin động trời”. Đúng. Hán Thư ích kỉ, không muốn chia sẻ nhỏ cho ai. Nhưng đó không hẳn là vì anh chàng xem nhỏ là “đồ chơi”, mà là vì ...
_Chết tiệt! Đúng là đồ ngốc! Cô không hiểu rằng tôi yêu cô sao???
/17
|