Ngày quyết chiến (10/1/2014)
11h30. Quán café Thiên Trang.
Nhỏ và Shin từ khúc cua đi đến, Shin khoát vai nhỏ. Hai anh em tiến lại phía dãy bàn mà bọn Hán Thư đang tụ tập. Thấy nhỏ đi với một thằng con trai lạ hoắc, mà còn khoát vai nhau “tình thương mến thương” như thế, máu trong người Hán Thư sôi lên sùng sục. Anh chàng đạp bàn đạp ghế hầm hầm lao về phía nhỏ và Shin.
Không cần biết phải trái, anh chàng nắm lấy cổ áo Shin, nạt:
_Nhãi ranh! Mày là ai? Bỏ cánh tay mày ra khỏi người cô ấy ngay!
Shin không “hiền” chút nào, anh chàng gạt phăng tay Hán Thư ra:
_Cậu là bạn của Thiên Di chứ gì? Bỏ tay ra nếu không thì đừng có trách!
Nhiệt độ cơ thể đã tăng lên 100 độ C, Hán Thư tức đến tím cả người, thủ thế chuẩn bị. Mắt Shin cũng sắc lại. Hai bên trừng trừng nhìn nhau, sát khí bốc lên ngùn ngụt. “Bốp!” Tiếng đánh nhau bắt đầu vang lên. Shin và Hán Thư lao vào nhau như hai con mãnh thú.
Nhỏ Hạnh chạy lên chỗ nhỏ, nói thầm:
_Sếp! Anh đó cùng phe mình mà phải không?
Nhỏ gật đầu. Hạnh tiếp:
_Vậy để em can họ ra.
_Đừng! – Nhỏ đưa tay ngáng ngang người con bé, cười thích thú – Để bọn họ đánh nhau đi, không sứt mẻ gì đâu mà sợ!
Nhỏ Hạnh đành gật đầu, lùi về.
15 phút sau. Có lẽ hai người bắt đầu thấm mệt rồi, nhưng vẫn chưa hạ hỏa. Hán Thư và Shin cùng dừng lại, thở dốc, mắt vẫn trừng trừng nhìn nhau ... chực chờ lao vào bụp tập hai.Lợi dụng thời cơ “nghỉ giữa hiệp”, nhỏ nhảy vào đứng chính giữa hai con hổ đói, giọng giảng hòa:
_Thôi, để sức mà đánh với Võ Khương Hán! – Rồi nhỏ quay qua Hán Thư, tay chỉ Shin – Ban nãy anh nói lảm nhảm gì thế? Anh ấy là anh họ tui mà!
Hán Thư điếng người, đứng chết trân. Nãy giờ cứ tưởng “tình địch”.
Nhỏ chạy lại Shin, vỗ vào lưng anh chàng:
_Hạ hỏa! Hạ hỏa! Phó tướng của em bất bình thường thế đấy, chứ hắn không có ác ý gì đâu!
May mà đây là quán nước của gia đình một đứa trong bọn nên cả đám không phải “đền bù thiệt hại” (mấy cái bàn méo hết rồi). 12 giờ kém, cả bọn kéo đi. Hán Thư đi cạnh nhỏ, Shin đang trò chuyện cùng với mấy người bạn mới trong bọn. Nhớ lại màn đánh nhau, nhỏ lèm bèm:
_Ngang cơ ... Chán thật!
Hán Thư huých cùi chỏ vào nhỏ:
_Gì? Cô nói gì?
_À... – Nhỏ ráng “nặn” ra chuyện khác – Tui nói là mới ăn bơ, ngán thật! (Biến hóa khôn lường!)
Hán Thư nhìn nhỏ chằm chằm một hồi rồi buông giọng:
_Cô mà cũng biết nói ngán với đồ ăn sao? – Nói xong anh chàng quay đi.
----oOo-----
_Mấy giờ rồi Khánh?
Dương lên tiếng hỏi thằng nhóc kế bên, khi thấy trời đã nắng rất gắt rồi mà bọn Thánh Hạc chưa tới.
_12 giờ kém 5 rồi, sếp. – Thằng nhóc tên Khánh đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Bọn Chấn Dương đang đứng dưới một bóng râm của cây mít ở “Nghĩa địa Tử thần”. Trời nắng gắt thế này mà phải đứng chờ địch thủ, hỏi ai mà “mát trong người” cho nổi!?! Mấy đứa đàn em trong đám bắt đầu lèm bèm, cáu bẳn.
_Ê ...Tụi Thánh Hạc đến rồi kìa!!! – Một đứa phát hiện.
Đám nhỏ đi tới. Nhỏ đi đầu. Cạnh nhỏ là Hán Thư và Shin rồi tới bọn đàn em. Nhìn từ xa, Dương không nhận ra nhỏ nhưng cũng nghi nghi nên bèn chăm chú nhìn cả bọn tiến đến. Cách nhau khoảng hai mét, nhỏ ra hiệu cho cả đám dừng lại. Dương thoáng ngạc nhiên khi “trùm” Thánh Hạc là nhỏ, lại còn ngạc nhiên hơn khi nghĩ nhỏ là người khiêu chiến, nhưng nét mặt Dương vẫn tỏ vẻ vô cảm như thường.
Chưa biết “trùm” Võ Khương Hán là Dương nên khi thấy anh chàng đứng đầu – vị trí thủ lĩnh, nhỏ trợn mắt:
_Là anh à?
Hán Thư thoáng cau mày. Shin trố mắt:
_Bộ có quen nhau hả?
Dương không nói gì. Một thằng trong đám Võ Khương Hán sốc nổi:
_Cho bọn chúng biết tay đi! Bọn chúng nghĩ mình là ai mà dám khiêu chiến với chúng ta?!
Phó tướng của Võ Khương Hán nạt lớn với thằng đó:
_Im đi! Ở đây không đến lượt mày lên tiếng!
Dương ra hiệu im lặng.
Hai phe nhìn nhau, trừng mắt. “Nghĩa địa Tử thần” vốn u ám nay còn đầy sát khí. Thật ra đây chỉ là một nghĩa địa bình thường nhưng rất rộng và còn nhiều đất trống. Người ta đồn rằng, thỉnh thoảng, vào những đêm khuya, khi trăng bị mây mù che khuất, nơi này lại xuất hiện một cái bóng đen, mũ đen trùm kín, áo choàng đen nối liền với cái mũ, cánh tay trơ xương trắng ởn, cầm một chiếc lưỡi hái, thoắt ẩn thoắt hiển bên các huyệt mộ vừa có người được chôn cất. Từ đó nó mới có tên như bây giờ.
5 phút ... 10 phút ... 15 phút ... Những cặp mắt vẫn trừng nhau tóe lửa nhưng chẳng bên nào có hiệu lệnh “bụp”. Đúng lúc đó, Dương bất ngờ quay đi, ra lệnh rút:
_Đi thôi!
Mấy đứa Võ Khương Hán nhìn nhau ngơ ngác. Bọn Thánh Hạc thì liếc mắt ngó nhau đắc thắng. Phó tướng Võ Khương Hán cản Dương lại:
_Đi? Chúng ta còn chưa bắt đầu mà? Chẳng lẽ Dương mà tớ biết lại hèn nhát vậy sao?
Dương vẫn một mực, giọng gắt gỏng:
_Tớ đã bảo là ĐI! Còn đứng lì ở đấy à?
Cả bọn răm rắp quay đi theo Dương, không dám hó hé thêm tiếng nào. Đúng là mệnh lệnh của Dương nặng bằng tất cả những thứ nặng nhất trên đời cộng lại! Thánh Hạc vừa đắc chí vừa lấy làm lạ. Hán Thư cười nhếch mép đầy ẩn ý, trong khi ánh mắt sắc lại dần, “Biết ngay mà ... ”
----oOo----
Sáng. 10A9.
Duân Thy vừa an tọa tại chỗ mình thì một đứa bạn chạy tới:
_Thy! Ai tìm bồ ở ngoài cổng kìa!
_Ờ vậy hả?! – Nó lật đật đứng dậy rồi theo nhỏ bạn đi ra cổng.
Cổng trường.
_Là bạn à? – Duân Thy tối mặt, lùi lại mấy bước khi thấy cô bé đứng trước mặt mình là kẻ đã từng cho mình nếm mùi bạt tay mấy bữa trước.
Con bé vội trấn an nó:
_Không, em không làm hại chị đâu … Em đến đây để xin lỗi.
_Xin lỗi?
Con bé cúi đầu:
_Dạ … Hôm trước anh Quân tìm em. Ảnh nói là hai người trong sạch, không có gì hết. Tại em nghe lời người ta xúi bậy nên …
Nó nắm tay con bé:
_Không sao đâu. Chị quên chuyện đó rồi. Chúc em mau chiếm được tình cảm của Mạnh Quân nha! – Nó cười.
Con bé kia xịu mặt:
_Em hết thích anh Quân rồi! Em biết anh ấy chỉ như một giấc mơ thôi … Có bao giờ người ta chạm được đến giấc mơ hả chị?
Nó đồng cảm, không nói gì.
Vừa lúc đó, có tiếng tin nhắn điện thoại. Con bé lôi di động từ túi ra, đọc tin nhắn, rồi tiếp:
_À mà chị này, dạo này bọn giang hồ tưởng chị cặp với anh Quân, bọn nó ghét chị lắm. Có làm sao thì chị cứ “hú” em một tiếng nghen, em tên Ngân, ở gần nhà anh Quân ấy! Bây giờ em có lệnh triệu tập của ba anh thủ lĩnh kia rồi! – Con bé vẫy chào nó rồi ù chạy đi.
Thế là hôm nay nó lại có thêm một người bạn.
----oOo----
“Reng!!!! Reng!!!!”. Điện thoại nhà nhỏ đổ chuông liên hồi.
_Alô? – Nhỏ bắt máy.
_Cô à? – Giọng con trai.
Nhỏ ngu người. “Sao hôm nay lên tới chức “cô” lận trời?” Không biết nói sao, nhỏ đánh liều:
_Em ơi! Chị còn trẻ lắm, chưa tới nước “cô” đâu em, chị mới 18 tuổi hà, chắc là em lộn số rồi ...
Thoáng im lặng. Chợt đầu dây bên kia lẩm bẩm: “Chị” á?” Nhỏ còn đang nghệch mặt ra thì giọng người trong điện thoại hét toáng lên:
Nhỏ cũng hét lại:
_Chói cả tai!!! Rốt cuộc nhà ngươi là ai?
Mẹ nhỏ từ dưới nhà chạy lên:
_Con nói chuyện với ai mà như chó cắn thế?
Nhỏ bịt ống nghe, quay ra, vẻ tổn thương:
_Mẹ bảo con là chó sao? – Rồi nhỏ tiếp tục quay lại, la vô ống nghe – Nè!!! Ai vậy???
<….>
_Điếc à?
_Dương? – Nhỏ tròn mắt – Anh biết số điện thoại nhà tui khi nào thế? Cứ tưởng đứa khùng nào, hóa ra là anh à? Sao hôm trước tự dưng bỏ đi thế hả?
Dương bất ngờ dập máy. Nhỏ lầm bầm:
_Người gì mà!!! Đồ thần kinh!
…
Nhưng không hiểu sao nhỏ lại nghe theo Dương, đi học sớm hơn bình thường.
Đúng như lời Dương nói, anh chàng đang đứng trước cổng trường, chắc đợi nhỏ. Vẫn cảnh cũ, tụi con gái háo trai đang chăm chú nhìn Dương, mắt nổi hai trái tim to đùng. Nhỏ bước lại trước mặt Dương, nghênh nghênh nhìn anh chàng. Nhỏ chỉ cao có gần 1m70 trong khi Dương thì đến 1m85 nên nhìn cái cảnh này buồn cười không thể tả (lùn mà lối J)
_Hôm trước bỏ đi, hôm nay muốn hẹn ngày quyết đấu lại à? – Vẫn nghênh.
_Ai rảnh để đi đánh nhau với cô! – Giọng lạnh lùng.
Nhỏ nổi sung:
_Xem thường tôi sao?
_Không! Vì tôi không thích đánh nhau với khỉ.
_Gì cơ? Khỉ á!? Anh bảo tui là khỉ á? Anh ... anh nhìn lại mình xem! Nếu tui là khỉ thì anh cũng chỉ là một con đười ươi thôi! À mà không, anh không có phúc phận được chung Bộ với tui đâu. Anh là ... là ... – Nhỏ cà lăm, đang cố tìm ra một danh từ “sỉ nhục” thích hợp – Anh là ... đồ con gián chết bằm!
_Cô hay thật, từ đười ươi biến thành gián chết? Không đôi co với cô nữa, tôi đi đây! – Nói rồi Dương quay ngoắt đi.
_Ê!!! Kêu tôi đi học sớm để ra đây cãi lộn với anh thôi sao? – Nhỏ la theo.
Dương vẫn bước đi, không thèm ngoái lại, mắt vẫn hướng về phía trước.
Nghĩ là Dương xem thường mình, nhỏ càng tức, giậm chân đùng đùng. Không suy nghĩ, nhỏ tháo chiếc dép lào đang mang, phi thẳng vào đầu Dương, trúng gáy.Mọi vật như ngừng chuyển động, trái đất như ngừng quay. Mọi cặp mắt, từ già tới trẻ, từ trai chí gái, nhìn nhỏ đắm đuối.Mắt Dương thoáng sắc lại, rồi trở về bình thường. Nếu người phi chiếc dép này vào đầu Dương không phải là nhỏ, thì dù là con gái, người đó cũng sẽ nhừ xương với Võ Khương Hán. Tuy nhiên, không hiểu sao, anh chàng không thể tỏ thái độ tức giận với nhỏ.
Nhỏ căng mắt nhìn Dương, chờ đợi một cơn thịnh nộ. Lúc mới về trường, nhỏ có nghe đồn, trùm Võ Khương Hán nổi tiếng lạnh lùng, nếu ai “đắc tội”, dù là trai hay gái thì người xấu số đó sẽ nhập viện liền.
Dương xoay người lại, nhìn nhỏ. Ánh nắng giữa trưa hắt lên gương mặt cực baby của Dương, làm tăng thêm vẻ phong độ hào nhoáng của anh chàng. Bất chợt, Dương cúi người xuống nhặt chiếc dép, quăng xuống dưới chân nhỏ:
_Lần sau trươc khi làm gì thì phải suy nghĩ kĩ đấy! – Nói rồi anh chàng quay đi, không quên ra hiệu tạm biệt, kèm theo hai chữ đáng ghét như muốn chọc tức nhỏ – Nha “monkey”!
11h30. Quán café Thiên Trang.
Nhỏ và Shin từ khúc cua đi đến, Shin khoát vai nhỏ. Hai anh em tiến lại phía dãy bàn mà bọn Hán Thư đang tụ tập. Thấy nhỏ đi với một thằng con trai lạ hoắc, mà còn khoát vai nhau “tình thương mến thương” như thế, máu trong người Hán Thư sôi lên sùng sục. Anh chàng đạp bàn đạp ghế hầm hầm lao về phía nhỏ và Shin.
Không cần biết phải trái, anh chàng nắm lấy cổ áo Shin, nạt:
_Nhãi ranh! Mày là ai? Bỏ cánh tay mày ra khỏi người cô ấy ngay!
Shin không “hiền” chút nào, anh chàng gạt phăng tay Hán Thư ra:
_Cậu là bạn của Thiên Di chứ gì? Bỏ tay ra nếu không thì đừng có trách!
Nhiệt độ cơ thể đã tăng lên 100 độ C, Hán Thư tức đến tím cả người, thủ thế chuẩn bị. Mắt Shin cũng sắc lại. Hai bên trừng trừng nhìn nhau, sát khí bốc lên ngùn ngụt. “Bốp!” Tiếng đánh nhau bắt đầu vang lên. Shin và Hán Thư lao vào nhau như hai con mãnh thú.
Nhỏ Hạnh chạy lên chỗ nhỏ, nói thầm:
_Sếp! Anh đó cùng phe mình mà phải không?
Nhỏ gật đầu. Hạnh tiếp:
_Vậy để em can họ ra.
_Đừng! – Nhỏ đưa tay ngáng ngang người con bé, cười thích thú – Để bọn họ đánh nhau đi, không sứt mẻ gì đâu mà sợ!
Nhỏ Hạnh đành gật đầu, lùi về.
15 phút sau. Có lẽ hai người bắt đầu thấm mệt rồi, nhưng vẫn chưa hạ hỏa. Hán Thư và Shin cùng dừng lại, thở dốc, mắt vẫn trừng trừng nhìn nhau ... chực chờ lao vào bụp tập hai.Lợi dụng thời cơ “nghỉ giữa hiệp”, nhỏ nhảy vào đứng chính giữa hai con hổ đói, giọng giảng hòa:
_Thôi, để sức mà đánh với Võ Khương Hán! – Rồi nhỏ quay qua Hán Thư, tay chỉ Shin – Ban nãy anh nói lảm nhảm gì thế? Anh ấy là anh họ tui mà!
Hán Thư điếng người, đứng chết trân. Nãy giờ cứ tưởng “tình địch”.
Nhỏ chạy lại Shin, vỗ vào lưng anh chàng:
_Hạ hỏa! Hạ hỏa! Phó tướng của em bất bình thường thế đấy, chứ hắn không có ác ý gì đâu!
May mà đây là quán nước của gia đình một đứa trong bọn nên cả đám không phải “đền bù thiệt hại” (mấy cái bàn méo hết rồi). 12 giờ kém, cả bọn kéo đi. Hán Thư đi cạnh nhỏ, Shin đang trò chuyện cùng với mấy người bạn mới trong bọn. Nhớ lại màn đánh nhau, nhỏ lèm bèm:
_Ngang cơ ... Chán thật!
Hán Thư huých cùi chỏ vào nhỏ:
_Gì? Cô nói gì?
_À... – Nhỏ ráng “nặn” ra chuyện khác – Tui nói là mới ăn bơ, ngán thật! (Biến hóa khôn lường!)
Hán Thư nhìn nhỏ chằm chằm một hồi rồi buông giọng:
_Cô mà cũng biết nói ngán với đồ ăn sao? – Nói xong anh chàng quay đi.
----oOo-----
_Mấy giờ rồi Khánh?
Dương lên tiếng hỏi thằng nhóc kế bên, khi thấy trời đã nắng rất gắt rồi mà bọn Thánh Hạc chưa tới.
_12 giờ kém 5 rồi, sếp. – Thằng nhóc tên Khánh đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Bọn Chấn Dương đang đứng dưới một bóng râm của cây mít ở “Nghĩa địa Tử thần”. Trời nắng gắt thế này mà phải đứng chờ địch thủ, hỏi ai mà “mát trong người” cho nổi!?! Mấy đứa đàn em trong đám bắt đầu lèm bèm, cáu bẳn.
_Ê ...Tụi Thánh Hạc đến rồi kìa!!! – Một đứa phát hiện.
Đám nhỏ đi tới. Nhỏ đi đầu. Cạnh nhỏ là Hán Thư và Shin rồi tới bọn đàn em. Nhìn từ xa, Dương không nhận ra nhỏ nhưng cũng nghi nghi nên bèn chăm chú nhìn cả bọn tiến đến. Cách nhau khoảng hai mét, nhỏ ra hiệu cho cả đám dừng lại. Dương thoáng ngạc nhiên khi “trùm” Thánh Hạc là nhỏ, lại còn ngạc nhiên hơn khi nghĩ nhỏ là người khiêu chiến, nhưng nét mặt Dương vẫn tỏ vẻ vô cảm như thường.
Chưa biết “trùm” Võ Khương Hán là Dương nên khi thấy anh chàng đứng đầu – vị trí thủ lĩnh, nhỏ trợn mắt:
_Là anh à?
Hán Thư thoáng cau mày. Shin trố mắt:
_Bộ có quen nhau hả?
Dương không nói gì. Một thằng trong đám Võ Khương Hán sốc nổi:
_Cho bọn chúng biết tay đi! Bọn chúng nghĩ mình là ai mà dám khiêu chiến với chúng ta?!
Phó tướng của Võ Khương Hán nạt lớn với thằng đó:
_Im đi! Ở đây không đến lượt mày lên tiếng!
Dương ra hiệu im lặng.
Hai phe nhìn nhau, trừng mắt. “Nghĩa địa Tử thần” vốn u ám nay còn đầy sát khí. Thật ra đây chỉ là một nghĩa địa bình thường nhưng rất rộng và còn nhiều đất trống. Người ta đồn rằng, thỉnh thoảng, vào những đêm khuya, khi trăng bị mây mù che khuất, nơi này lại xuất hiện một cái bóng đen, mũ đen trùm kín, áo choàng đen nối liền với cái mũ, cánh tay trơ xương trắng ởn, cầm một chiếc lưỡi hái, thoắt ẩn thoắt hiển bên các huyệt mộ vừa có người được chôn cất. Từ đó nó mới có tên như bây giờ.
5 phút ... 10 phút ... 15 phút ... Những cặp mắt vẫn trừng nhau tóe lửa nhưng chẳng bên nào có hiệu lệnh “bụp”. Đúng lúc đó, Dương bất ngờ quay đi, ra lệnh rút:
_Đi thôi!
Mấy đứa Võ Khương Hán nhìn nhau ngơ ngác. Bọn Thánh Hạc thì liếc mắt ngó nhau đắc thắng. Phó tướng Võ Khương Hán cản Dương lại:
_Đi? Chúng ta còn chưa bắt đầu mà? Chẳng lẽ Dương mà tớ biết lại hèn nhát vậy sao?
Dương vẫn một mực, giọng gắt gỏng:
_Tớ đã bảo là ĐI! Còn đứng lì ở đấy à?
Cả bọn răm rắp quay đi theo Dương, không dám hó hé thêm tiếng nào. Đúng là mệnh lệnh của Dương nặng bằng tất cả những thứ nặng nhất trên đời cộng lại! Thánh Hạc vừa đắc chí vừa lấy làm lạ. Hán Thư cười nhếch mép đầy ẩn ý, trong khi ánh mắt sắc lại dần, “Biết ngay mà ... ”
----oOo----
Sáng. 10A9.
Duân Thy vừa an tọa tại chỗ mình thì một đứa bạn chạy tới:
_Thy! Ai tìm bồ ở ngoài cổng kìa!
_Ờ vậy hả?! – Nó lật đật đứng dậy rồi theo nhỏ bạn đi ra cổng.
Cổng trường.
_Là bạn à? – Duân Thy tối mặt, lùi lại mấy bước khi thấy cô bé đứng trước mặt mình là kẻ đã từng cho mình nếm mùi bạt tay mấy bữa trước.
Con bé vội trấn an nó:
_Không, em không làm hại chị đâu … Em đến đây để xin lỗi.
_Xin lỗi?
Con bé cúi đầu:
_Dạ … Hôm trước anh Quân tìm em. Ảnh nói là hai người trong sạch, không có gì hết. Tại em nghe lời người ta xúi bậy nên …
Nó nắm tay con bé:
_Không sao đâu. Chị quên chuyện đó rồi. Chúc em mau chiếm được tình cảm của Mạnh Quân nha! – Nó cười.
Con bé kia xịu mặt:
_Em hết thích anh Quân rồi! Em biết anh ấy chỉ như một giấc mơ thôi … Có bao giờ người ta chạm được đến giấc mơ hả chị?
Nó đồng cảm, không nói gì.
Vừa lúc đó, có tiếng tin nhắn điện thoại. Con bé lôi di động từ túi ra, đọc tin nhắn, rồi tiếp:
_À mà chị này, dạo này bọn giang hồ tưởng chị cặp với anh Quân, bọn nó ghét chị lắm. Có làm sao thì chị cứ “hú” em một tiếng nghen, em tên Ngân, ở gần nhà anh Quân ấy! Bây giờ em có lệnh triệu tập của ba anh thủ lĩnh kia rồi! – Con bé vẫy chào nó rồi ù chạy đi.
Thế là hôm nay nó lại có thêm một người bạn.
----oOo----
“Reng!!!! Reng!!!!”. Điện thoại nhà nhỏ đổ chuông liên hồi.
_Alô? – Nhỏ bắt máy.
_Cô à? – Giọng con trai.
Nhỏ ngu người. “Sao hôm nay lên tới chức “cô” lận trời?” Không biết nói sao, nhỏ đánh liều:
_Em ơi! Chị còn trẻ lắm, chưa tới nước “cô” đâu em, chị mới 18 tuổi hà, chắc là em lộn số rồi ...
Thoáng im lặng. Chợt đầu dây bên kia lẩm bẩm: “Chị” á?” Nhỏ còn đang nghệch mặt ra thì giọng người trong điện thoại hét toáng lên:
Nhỏ cũng hét lại:
_Chói cả tai!!! Rốt cuộc nhà ngươi là ai?
Mẹ nhỏ từ dưới nhà chạy lên:
_Con nói chuyện với ai mà như chó cắn thế?
Nhỏ bịt ống nghe, quay ra, vẻ tổn thương:
_Mẹ bảo con là chó sao? – Rồi nhỏ tiếp tục quay lại, la vô ống nghe – Nè!!! Ai vậy???
<….>
_Điếc à?
_Dương? – Nhỏ tròn mắt – Anh biết số điện thoại nhà tui khi nào thế? Cứ tưởng đứa khùng nào, hóa ra là anh à? Sao hôm trước tự dưng bỏ đi thế hả?
Dương bất ngờ dập máy. Nhỏ lầm bầm:
_Người gì mà!!! Đồ thần kinh!
…
Nhưng không hiểu sao nhỏ lại nghe theo Dương, đi học sớm hơn bình thường.
Đúng như lời Dương nói, anh chàng đang đứng trước cổng trường, chắc đợi nhỏ. Vẫn cảnh cũ, tụi con gái háo trai đang chăm chú nhìn Dương, mắt nổi hai trái tim to đùng. Nhỏ bước lại trước mặt Dương, nghênh nghênh nhìn anh chàng. Nhỏ chỉ cao có gần 1m70 trong khi Dương thì đến 1m85 nên nhìn cái cảnh này buồn cười không thể tả (lùn mà lối J)
_Hôm trước bỏ đi, hôm nay muốn hẹn ngày quyết đấu lại à? – Vẫn nghênh.
_Ai rảnh để đi đánh nhau với cô! – Giọng lạnh lùng.
Nhỏ nổi sung:
_Xem thường tôi sao?
_Không! Vì tôi không thích đánh nhau với khỉ.
_Gì cơ? Khỉ á!? Anh bảo tui là khỉ á? Anh ... anh nhìn lại mình xem! Nếu tui là khỉ thì anh cũng chỉ là một con đười ươi thôi! À mà không, anh không có phúc phận được chung Bộ với tui đâu. Anh là ... là ... – Nhỏ cà lăm, đang cố tìm ra một danh từ “sỉ nhục” thích hợp – Anh là ... đồ con gián chết bằm!
_Cô hay thật, từ đười ươi biến thành gián chết? Không đôi co với cô nữa, tôi đi đây! – Nói rồi Dương quay ngoắt đi.
_Ê!!! Kêu tôi đi học sớm để ra đây cãi lộn với anh thôi sao? – Nhỏ la theo.
Dương vẫn bước đi, không thèm ngoái lại, mắt vẫn hướng về phía trước.
Nghĩ là Dương xem thường mình, nhỏ càng tức, giậm chân đùng đùng. Không suy nghĩ, nhỏ tháo chiếc dép lào đang mang, phi thẳng vào đầu Dương, trúng gáy.Mọi vật như ngừng chuyển động, trái đất như ngừng quay. Mọi cặp mắt, từ già tới trẻ, từ trai chí gái, nhìn nhỏ đắm đuối.Mắt Dương thoáng sắc lại, rồi trở về bình thường. Nếu người phi chiếc dép này vào đầu Dương không phải là nhỏ, thì dù là con gái, người đó cũng sẽ nhừ xương với Võ Khương Hán. Tuy nhiên, không hiểu sao, anh chàng không thể tỏ thái độ tức giận với nhỏ.
Nhỏ căng mắt nhìn Dương, chờ đợi một cơn thịnh nộ. Lúc mới về trường, nhỏ có nghe đồn, trùm Võ Khương Hán nổi tiếng lạnh lùng, nếu ai “đắc tội”, dù là trai hay gái thì người xấu số đó sẽ nhập viện liền.
Dương xoay người lại, nhìn nhỏ. Ánh nắng giữa trưa hắt lên gương mặt cực baby của Dương, làm tăng thêm vẻ phong độ hào nhoáng của anh chàng. Bất chợt, Dương cúi người xuống nhặt chiếc dép, quăng xuống dưới chân nhỏ:
_Lần sau trươc khi làm gì thì phải suy nghĩ kĩ đấy! – Nói rồi anh chàng quay đi, không quên ra hiệu tạm biệt, kèm theo hai chữ đáng ghét như muốn chọc tức nhỏ – Nha “monkey”!
/17
|