Đầy tớ của La Nhiên Môn, Hồng Hoang Vệ của Vô Tận Hải đã làm cho Kỷ Nhược Trần mở rộng nhãn giới, bây giờ chỉ cần có Hồng Hoang Vệ tới, là cũng đủ làm cho những người khác dè chừng?
Chỉ là từ Lạc Dương tới nơi này, chẳng thấy Hồng Hoang Vệ nào xuất hiện, lúc tận cùng này, Kỷ Nhược Trần mới cảm thấy, trong lòng mình mong chờ có người nào đó xuất hiện.
Thanh Y lắc đẩu, nhẹ nhàng mà nói:
Ta đã báo tin cho thúc thúc, thế nhưng chẳng biết tại sao. thúc thúc lại không trả lời, xin lỗi...
Lúc này, thiếu niên kia đã từ phòng bếp đi ra, mang một bình trà nóng, một bầu rượu đã được hâm, bốn món ăn nguội nhưng tất cả đều tinh xảo đẹp đẽ, không giống như bề ngoài đổ nát.
Kỷ Nhược Trần suy nghĩ trong chốc lát, mới nói:
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không phải chuvện gì cũng cần dựa vào thúc thúc của cô. Hắc, Đạo Đức tông dù sao cũng là môn phái đứng đầu thiên hạ, cũng chẳng có người nào dám đứng trên đầu chúng ta, Thanh Y, Ân Ân lát nữa ta sợ không chiếu cố được các cô nữa. Một khi đã loạn chiến, các cô phải mau chóng đột phá vòng vây theo hướng đông, không cần lo cho ta. Bọn họ không tới vì các cô, cho nên các cô sẽ có cơ hội chạy thoát.
Trương Ân Ân cắn răng oán hận nói:
Bọn chuột nhắt vô danh này thì cần gì phải lo, sau nàv phụ thân ta tìm tới cửa, đập hết cả bàn thờ tổ tông của họ.
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười to:
Tiểu cô nương độc ác thì không sao, nhưng vấn đề là phụ thân cô tới đâu tìm bọn ta?
Ầm ầm một tiếng, cửa tiệm bị nghiền nát, vụn gổ bay toán loạn, có một tráng hán cười lớn đi vào, ngồi xuống cái bàn đối diện với ba người.
Tráng hán này mặc áo da, đạo hạnh khá cao, phía sau còn có ba tên mặc trang phục giống nhau, xem ra họ không phải là bằng hữu cũng là đồng môn.
Hắn nhìn qua ba người, khi ánh mắt lướt qua mặt của Trương Ân Ân và Thanh Y thì liếm môi, cười nói:
“Thật không nghĩ tới, trên thế gian lại có những tiêu cô nương xinh đẹp như thế này. Nhưng mà lão tử muốn Tiểu tử kia và bảo vật của hắn mà thôi, chỉ cần các ngươi rời đi, ta sẽ không làm khó. Đương nhiên, nếu các ngươi theo tới, lão tử cũng rất hoan nghênh, ha ha ha…
Đột nhiên, có một thanh âm run run sợ hãi vang lên: Khách quan... ngài muốn uống rượu... hay ở trọ?
Đại hán kia nặng nề vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát:
Uống rượu cái quỷ gì, ngươi mà còn dám ở đây, cẩn thận không lão tử hút hồn phách của ngươi, cho luyện hóa trăm ngày... À?
Hắn bỗng nhiên ngửi thấy một mùi rượu vô cùng khác thường, cả người cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tráng hán này đi đến bên bàn của Kỷ Nhược Trần, kinh ngạc nói:
Thật không nghĩ tới, ở cửa hàng đổ nát này lại có mấy thứ đồ tốt.
Hắn nhìn về phía thiếu niên kia, lớn tiếng phân phó nói:
Được, tiều nhị ngươi mang rượu tốt nhất và những đồ ăn tốt nhất ra đây cho lão tử.
Giọng nói của hắn như chuông đồng, làm cho thiếu niên kia mồ hôi đổ như suối. Thiếu niên kia run rẩy không ngớt, giống như một làn gió chuồn xuống phòng bếp.
Lúc này, lại có một tiếng cười âm hiểm từ ngoài vang tới:
Hổ lão đại nếu ngươi không muốn hai tiểu cô nương này, vậy thì ta lấy có được không?
Tráng hán kia chi nặng nề hừ một tiếng, không nói nhiều nữa, hiển nhiên là cũng kiêng dè người mới tới.
Bốn trung niên mặc trường sam nối đuôi nhau đi vào trong khách điếm, tìm một cái bàn ngồi xuống, người dẫn đầu luôn cười cười, nhìn tới nhìn lui trên mặt của Trương Ân Ân và Thanh Y, tiếng cười chuyển thành tiếng tấm tắc.
Trương Ân Ân lạnh lùng cười, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía người trung niên kia.
Ánh mắt của hai người vừa chạm vào nhau, người nọ toàn thân run lẻn, hai mắt nhắm lại, trong miệng lẩm bẩm:
Kình đạo thật lợi hại, ăn không tiêu, ăn không tiêu...
Người này thực không đơn giản, có thể dễ dàng thoát khỏi Thiên Hồ thuật của Trương Ân Ân.
Kỷ Nhược Trần cầm chén trà trong tay, chỉ chăm chú nhìn vào nước trà xanh như ngọc, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, thiếu niên kia lại từ trong phòng bếp đi ra, đem một vò rượu và bốn món thức ăn đặt lên bàn tráng hán kia.
Sau đó xoay người đi vào trong bếp, dường như không nhìn thấy trung nhiên mặc trường sam kia, trung niên kia kẻo tay thiếu niên, nói:
Mang rượu và thức ăn giống bên kia cho chúng ta.
Thiếu niên sợ hãi run cả người, không nói được câu nào, lảo đảo đi về phía phòng bếp.
Vốn khách điếm này rất vắng khách, nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, thiếu niên kia đảo mắt lại thấy có mấy nhóm người nữa tới, nhóm thì hai ba người, nhóm thì bảy tám người. Mặc kệ họ có bao nhiêu người, cứ phân ra mỗi nhóm một bàn, ngồi chật cả khách điếm.
Nhưng mà thế vẫn chưa tính là gì, chỉ sau một chớp mắt lại có một nhóm người nữa tiến vào trong khách điếm, mà trong khách điếm giờ chỉ còn một cái bàn, nên ai cũng chen nhau đi tới, khi tới cạnh bàn lại không hẹn mà dừng bước, đưa mắt nhìn nhau, ai cũng toàn sát khí.
Chỉ bằng Huyền Nguyên điện như các ngươi, cũng muốn tới đây chia một chén canh hay sao?
Thế nào, Di Ảnh tông từ khi nào đã trở nên ngang ngược như vậy? Huyền Nguyên điện của chúng ta tuy nhò, nhưng mà cũng không sợ bọn ngang ngược. Huống chi lão phu còn chưa biết, từ khi nào quý tông có thể hiệu lệnh thiên hạ?
Các ngươi đừng có tranh cãi, nơi này do Tam Cực Cung của chúng ta làm chủ.
Ba phương còn đang tranh cãi, thì bỗng nhiên có một thứ gì đó từ ngoài bay vào, rơi thẳng vào cái bàn, một thanh âm giống như sấm sét vang lên, đẩy bật toàn bộ người của ba phương ra, người của hai bàn bên cạnh cũng ngã trái, ngã phải.
Trong khách sạn nhất thời loạn thành một đống, ngươi chen ta lấn, phải vất vả lắm mới ổn định lại được, khi nhìn lại cái bàn, ai nấy đều hít một hơi lạnh.
Ở giữa cái bàn, có một thanh cổ kiếm, trên vỏ kiếm có bốn chữ Huyền Minh Phạt Nghịch , đằng đằng sát khí, vô cùng chói mắt.
Cái bàn này đương nhiên là của ta.
Một thanh âm băng lãnh từ bên ngoài khách điếm truyền tới.
Mọi người kinh hãi quay đầu, lúc này mới phát hiện có một cô gái băng lãnh như kiếm, chẳng biết đứng ở cửa khách sạn từ khi nào.
Chỉ là từ Lạc Dương tới nơi này, chẳng thấy Hồng Hoang Vệ nào xuất hiện, lúc tận cùng này, Kỷ Nhược Trần mới cảm thấy, trong lòng mình mong chờ có người nào đó xuất hiện.
Thanh Y lắc đẩu, nhẹ nhàng mà nói:
Ta đã báo tin cho thúc thúc, thế nhưng chẳng biết tại sao. thúc thúc lại không trả lời, xin lỗi...
Lúc này, thiếu niên kia đã từ phòng bếp đi ra, mang một bình trà nóng, một bầu rượu đã được hâm, bốn món ăn nguội nhưng tất cả đều tinh xảo đẹp đẽ, không giống như bề ngoài đổ nát.
Kỷ Nhược Trần suy nghĩ trong chốc lát, mới nói:
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không phải chuvện gì cũng cần dựa vào thúc thúc của cô. Hắc, Đạo Đức tông dù sao cũng là môn phái đứng đầu thiên hạ, cũng chẳng có người nào dám đứng trên đầu chúng ta, Thanh Y, Ân Ân lát nữa ta sợ không chiếu cố được các cô nữa. Một khi đã loạn chiến, các cô phải mau chóng đột phá vòng vây theo hướng đông, không cần lo cho ta. Bọn họ không tới vì các cô, cho nên các cô sẽ có cơ hội chạy thoát.
Trương Ân Ân cắn răng oán hận nói:
Bọn chuột nhắt vô danh này thì cần gì phải lo, sau nàv phụ thân ta tìm tới cửa, đập hết cả bàn thờ tổ tông của họ.
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười to:
Tiểu cô nương độc ác thì không sao, nhưng vấn đề là phụ thân cô tới đâu tìm bọn ta?
Ầm ầm một tiếng, cửa tiệm bị nghiền nát, vụn gổ bay toán loạn, có một tráng hán cười lớn đi vào, ngồi xuống cái bàn đối diện với ba người.
Tráng hán này mặc áo da, đạo hạnh khá cao, phía sau còn có ba tên mặc trang phục giống nhau, xem ra họ không phải là bằng hữu cũng là đồng môn.
Hắn nhìn qua ba người, khi ánh mắt lướt qua mặt của Trương Ân Ân và Thanh Y thì liếm môi, cười nói:
“Thật không nghĩ tới, trên thế gian lại có những tiêu cô nương xinh đẹp như thế này. Nhưng mà lão tử muốn Tiểu tử kia và bảo vật của hắn mà thôi, chỉ cần các ngươi rời đi, ta sẽ không làm khó. Đương nhiên, nếu các ngươi theo tới, lão tử cũng rất hoan nghênh, ha ha ha…
Đột nhiên, có một thanh âm run run sợ hãi vang lên: Khách quan... ngài muốn uống rượu... hay ở trọ?
Đại hán kia nặng nề vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát:
Uống rượu cái quỷ gì, ngươi mà còn dám ở đây, cẩn thận không lão tử hút hồn phách của ngươi, cho luyện hóa trăm ngày... À?
Hắn bỗng nhiên ngửi thấy một mùi rượu vô cùng khác thường, cả người cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tráng hán này đi đến bên bàn của Kỷ Nhược Trần, kinh ngạc nói:
Thật không nghĩ tới, ở cửa hàng đổ nát này lại có mấy thứ đồ tốt.
Hắn nhìn về phía thiếu niên kia, lớn tiếng phân phó nói:
Được, tiều nhị ngươi mang rượu tốt nhất và những đồ ăn tốt nhất ra đây cho lão tử.
Giọng nói của hắn như chuông đồng, làm cho thiếu niên kia mồ hôi đổ như suối. Thiếu niên kia run rẩy không ngớt, giống như một làn gió chuồn xuống phòng bếp.
Lúc này, lại có một tiếng cười âm hiểm từ ngoài vang tới:
Hổ lão đại nếu ngươi không muốn hai tiểu cô nương này, vậy thì ta lấy có được không?
Tráng hán kia chi nặng nề hừ một tiếng, không nói nhiều nữa, hiển nhiên là cũng kiêng dè người mới tới.
Bốn trung niên mặc trường sam nối đuôi nhau đi vào trong khách điếm, tìm một cái bàn ngồi xuống, người dẫn đầu luôn cười cười, nhìn tới nhìn lui trên mặt của Trương Ân Ân và Thanh Y, tiếng cười chuyển thành tiếng tấm tắc.
Trương Ân Ân lạnh lùng cười, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía người trung niên kia.
Ánh mắt của hai người vừa chạm vào nhau, người nọ toàn thân run lẻn, hai mắt nhắm lại, trong miệng lẩm bẩm:
Kình đạo thật lợi hại, ăn không tiêu, ăn không tiêu...
Người này thực không đơn giản, có thể dễ dàng thoát khỏi Thiên Hồ thuật của Trương Ân Ân.
Kỷ Nhược Trần cầm chén trà trong tay, chỉ chăm chú nhìn vào nước trà xanh như ngọc, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, thiếu niên kia lại từ trong phòng bếp đi ra, đem một vò rượu và bốn món thức ăn đặt lên bàn tráng hán kia.
Sau đó xoay người đi vào trong bếp, dường như không nhìn thấy trung nhiên mặc trường sam kia, trung niên kia kẻo tay thiếu niên, nói:
Mang rượu và thức ăn giống bên kia cho chúng ta.
Thiếu niên sợ hãi run cả người, không nói được câu nào, lảo đảo đi về phía phòng bếp.
Vốn khách điếm này rất vắng khách, nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, thiếu niên kia đảo mắt lại thấy có mấy nhóm người nữa tới, nhóm thì hai ba người, nhóm thì bảy tám người. Mặc kệ họ có bao nhiêu người, cứ phân ra mỗi nhóm một bàn, ngồi chật cả khách điếm.
Nhưng mà thế vẫn chưa tính là gì, chỉ sau một chớp mắt lại có một nhóm người nữa tiến vào trong khách điếm, mà trong khách điếm giờ chỉ còn một cái bàn, nên ai cũng chen nhau đi tới, khi tới cạnh bàn lại không hẹn mà dừng bước, đưa mắt nhìn nhau, ai cũng toàn sát khí.
Chỉ bằng Huyền Nguyên điện như các ngươi, cũng muốn tới đây chia một chén canh hay sao?
Thế nào, Di Ảnh tông từ khi nào đã trở nên ngang ngược như vậy? Huyền Nguyên điện của chúng ta tuy nhò, nhưng mà cũng không sợ bọn ngang ngược. Huống chi lão phu còn chưa biết, từ khi nào quý tông có thể hiệu lệnh thiên hạ?
Các ngươi đừng có tranh cãi, nơi này do Tam Cực Cung của chúng ta làm chủ.
Ba phương còn đang tranh cãi, thì bỗng nhiên có một thứ gì đó từ ngoài bay vào, rơi thẳng vào cái bàn, một thanh âm giống như sấm sét vang lên, đẩy bật toàn bộ người của ba phương ra, người của hai bàn bên cạnh cũng ngã trái, ngã phải.
Trong khách sạn nhất thời loạn thành một đống, ngươi chen ta lấn, phải vất vả lắm mới ổn định lại được, khi nhìn lại cái bàn, ai nấy đều hít một hơi lạnh.
Ở giữa cái bàn, có một thanh cổ kiếm, trên vỏ kiếm có bốn chữ Huyền Minh Phạt Nghịch , đằng đằng sát khí, vô cùng chói mắt.
Cái bàn này đương nhiên là của ta.
Một thanh âm băng lãnh từ bên ngoài khách điếm truyền tới.
Mọi người kinh hãi quay đầu, lúc này mới phát hiện có một cô gái băng lãnh như kiếm, chẳng biết đứng ở cửa khách sạn từ khi nào.
/522
|