Kiếm quang, vô tận kiếm quang, kiếm quang giăng khắp nơi!
Tất cả kiếm quang tụ họp một chỗ, sáng lên gấp mười lần, trong lúc nhất thời quang mang chiếu sáng trời đêm, đè toàn bộ bảo quang trên sông Lạc Hà xuống!
Kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất, thân hình của Ngọc Hư chân nhân hiện ra, phiêu phù ờ trên không trung cách mặt đất mười trượng, nhưng trên hai đầu gối và hai khuỷu tay có hơn mười đạo quang mang màu vàng nhạt trong suốt như băng, từ từ tan ra trên không trung.
Hai dòng máu từ trong mũi của Ngọc Huyền chân nhân chảy ra, hắn cũng không lau, mà lại nhấc Liệt Khuyết cổ kiếm lên, chỉ thẳng vào một lão giả đứng ở phía xa, lạnh nhạt nói:
Vô cấu sơn trang xưa nay tuv rằng không cùng chí hướng với tông ta, nhưng nếu như hôm nay ngài tiến thêm một bước, thì từ nay về sau sẽ không còn hòa hợp! Kính xin Vong Trần tiên sinh nghĩ lại!
Vong Trần tiên sinh sắc mặt như ngọc, trên mình mặc long văn trường bào, cầm trong tay một thanh cổ kiếm màu đen nhạt, thần tình ung dung, phong độ phiêu dặt, đúng là có hơn Ngọc Huyền chân nhân ba phần.
Hắn khè cười nói:
Từ sau sự kiện năm đó, ta chẳng còn coi mình và quý tông còn hòa hợp nữa.
Xung quanh Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận vẫn lấp lánh vô số ánh sao, tiếng sấm ì ùng, nhưng lúc nào cùng có mưa băng rơi xuống.
Quy Nguyên động phủ Vương Thiên Sư mặc dù thế tiến công như nước thủy triều, nhưng uy thế hầu như đều bị Tham Tinh Ngự Thiên Trận cản lại, nhưng cũng không ngăn được hết, thỉnh thoảng Thái Vi Chân Nhân vẫn phải xuất thủ chống đỡ.
Ngoài trận Ngọc Huyền chân nhân đã rơi xuống hạ phong, chi dùng một thanh ngọc kiếm khổ chiến tứ phương, chống đỡ thế tấn công điên cuồng của Ngụy Vô Thương.
Trong trời đêm hai mươi tám đạo quang mang bay lượn, quĩ tích của nó lúc sáng lúc tối. Một người tu đạo bị một đạo quang mang bắn trúng, thân ảnh nổ tung, thần hình câu diệt.
Từ khi khai chiến cho tới nay, đệ tử Đạo Đức tông trấn thủ các phương vị của Nhị Thập Bát Tú đã có bảy người ngã xuống, nhưng mà những người tấn công đại trận ờ bên ngoài không còn anh dũng như trước nữa.
Thần vật cho dù tốt, nhưng mà cùng không thể so sánh với tính mạng được.
Người tu đạo nhân số tuy nhiều, đạo hạnh mặc dù cao, nhưng dù sao cũng là đám ô hợp. đứng trước một Đạo Đức tông ý chí như núi cao, trong lòng đã có ý lui bước.
Ngọc Hư chân nhân lại hướng Vong Trần tiên sinh cười lạnh nói: Lẽ nào ngươi cho rằng mình có thể cướp thần vật từ trong Tham Tinh Ngự Thiên Trận?
Vong Trần tiên sinh mĩm cười, ngạo nghễ nói: Ta không đến vì thần vật, cho dù nó là cái gì, ta cũng không có hứng thú.
Ngọc Hư chân nhân quát lớn:
Vậy thì ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Vong Trần tiên sinh không trả lời, thân hình nhoáng lên, đã xông thẳng vào trong đại
trận!
Ngọc Hư chân nhân cấp tốc dùng Liệt Khuyết cổ kiếm chém ra một cái, quang mang quanh thân sáng rực, từ từ đánh xuống.
Hắn không nóng nảy.
Thần vật trên người Hoàng xà có thể bình thường hay sao? Lúc này thần vật còn chưa hoàn toàn xuất thế, bảo khí vẫn còn thu liễm một hai.
Cho dù đạo hạnh của Vong Trần tiên sinh có mạnh, nhưng một khi mà chạm tới thần vật, cũng bị bảo khí của thần vật nhiễu loạn, Ngọc Hư chân nhân chỉ cần chờ một bên. Vong Trần tiên sinh cũng đừng mơ tưởng cầm được thần vật trở về.
Thân mang thần vật, lại bị Ngọc Huyền chân nhân đâm một kiếm, không chết thì đúng là thần tiên.
Ngọc Hư tự cho rằng mình đã nắm trong tay tất cả, lúc nào cũng có thể hành động, nhưng mà đột nhiên quang mang trước mắt hắn sáng rực, một cái pháp bảo đập vào mặt.
Ngọc Huyền chân nhân chỉ cảm thấy chân nguyên quanh thân như tản ra, kinh sợ vội vàng thối lui sang một bên.
Vù một tiếng, thần vật như một vì sao rơi, phóng lên cao, nơi đó bay qua, tất cả những người tu đạo đều chạy trốn, có người đạo hạnh thấp, không chạy thoát được, chân nguyên lập tức bị hút hết, rơi từ trên không trung xuống.
Vì vậy mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn thần vật càng bay càng xa thoáng qua đã biến mất trong bầu trời.
Vong Trần tiên sinh thân hình như khói, hướng ra bên ngoài của Tham Tinh Ngự Thiên Trận phóng đi, cười dài nói:
Ta không muốn thần vật, chỉ là không muốn cho các ngươi lấy được nó mà thôi!
Hắn còn chưa nói hết, kiếm quang của Ngọc Huyền chân nhân đã theo sát mà tới, trong nháy mắt đà tấn công ba lần!
Vong Trần tiên sinh tốc độ đột nhiên tăng mạnh, giống như một viên sao rơi bay ra xa, chỉ lưu lại trong không trung những tiếng cười dài.
Cảnh Tiêu Chân Nhân đưa mắt nhìn ba vị chân nhân Hư Huyền rời đi. Hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng mà trong lòng vô cùng không thoải mái.
Khi thẩn vật phóng lẻn cao, bản thân hắn cũng bị ảnh hưởng, mũ phượng bị chấn động.
Đột nhiên, Cảnh Tiêu Chân Nhân cảm thấy hậu tâm mình đau đớn, sau đó chân nguvẻn quanh thân vô cùng tán loạn!
Giờ khắc này, hắn không nghe được tiếng động nào nữa.
Hắn cúi đẩu nhìn một mũi kiếm ở trước ngực, năm ngón tay nắm chặt Tùng Vãn Cổ Kiếm, nhàn nhạt hỏi: Là vị cao nhân nào?
Phía sau truyền tởi một thanh âm nhẹ nhàng:
Bần đạo là Hư Vô, Cảnh Tiêu Chân Nhân có thể lên đường rồi.
Cảnh Tiêu Chân Nhân lạnh nhạt nói: Cũng còn chưa chắc.
Người nọ ờ phía sau không lên tiếng, trong nháy mắt rút trường kiếm ra biến mất ở trong màn đêm.
Mũ phượng trên trán của Cảnh Tiêu chân nhân biến mất, hai mắt dần dần ảm đạm không ánh sáng.
Hắn cúi đầu nói: Ân Ân, Tinh Lam.”
Sau đó nhắm hai mắt lại, từ trên cao rơi xuống.
Lúc này, ở vùng ngoại ô của Lạc Dương đèn đuốc đã tắt hết, vắng lặng cực kỳ, duy chỉ còn Duyệt Lai khách điếm là đèn đuốc sáng trưng.
Xú nữ nhân, mau xuống cho ta, nếu không ta rút da lột gân ngươi... Có một nữ hài tử phẫn nộ quát.
Nhưng mà nữ hài tử này cũng chỉ có cách phẫn nộ.
Nữ hài này như một con mèo nhỏ, bị Cố Thanh tóm lấy gáy, chân tay mềm nhũn, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể dùng ngôn ngữ uy hiếp Cố Thanh. Thế nhưng trong tình cảnh này, sụ uy hiếp của nàng ta không có tác dụng.
Cố Thanh đứng yên trong trời đêm, tay trái chắp sau lưng, tay phải tóm cô gái kia, chỉ nhìn về phía Duyệt Lai khách điếm ờ phía xa xa, làm ngơ trước sụ uy hiếp của cô gái đang trong tay mình.
Cô gái kêu la nửa ngàv, thấy Cố Thanh hoàn toàn không để ý tới mình, nàng nhìn theo ánh mắt của Cố Thanh, thấv Duyệt Lai khách điếm, bèn nói:
Tiểu tử kia trốn ở nơi đó, xú nữ nhân, mau dẫn ta qua đó, nếu để cho hắn rời đi, ta nhất định sẽ rút da lột gân ngươi...
Cố Thanh nhàn nhạt nói: Ta không biết là ngươi có gan dám vào Duvệt Lai khách điếm bắt người hay không.
Tất cả kiếm quang tụ họp một chỗ, sáng lên gấp mười lần, trong lúc nhất thời quang mang chiếu sáng trời đêm, đè toàn bộ bảo quang trên sông Lạc Hà xuống!
Kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất, thân hình của Ngọc Hư chân nhân hiện ra, phiêu phù ờ trên không trung cách mặt đất mười trượng, nhưng trên hai đầu gối và hai khuỷu tay có hơn mười đạo quang mang màu vàng nhạt trong suốt như băng, từ từ tan ra trên không trung.
Hai dòng máu từ trong mũi của Ngọc Huyền chân nhân chảy ra, hắn cũng không lau, mà lại nhấc Liệt Khuyết cổ kiếm lên, chỉ thẳng vào một lão giả đứng ở phía xa, lạnh nhạt nói:
Vô cấu sơn trang xưa nay tuv rằng không cùng chí hướng với tông ta, nhưng nếu như hôm nay ngài tiến thêm một bước, thì từ nay về sau sẽ không còn hòa hợp! Kính xin Vong Trần tiên sinh nghĩ lại!
Vong Trần tiên sinh sắc mặt như ngọc, trên mình mặc long văn trường bào, cầm trong tay một thanh cổ kiếm màu đen nhạt, thần tình ung dung, phong độ phiêu dặt, đúng là có hơn Ngọc Huyền chân nhân ba phần.
Hắn khè cười nói:
Từ sau sự kiện năm đó, ta chẳng còn coi mình và quý tông còn hòa hợp nữa.
Xung quanh Tham Tinh Ngự Thiên Đại Trận vẫn lấp lánh vô số ánh sao, tiếng sấm ì ùng, nhưng lúc nào cùng có mưa băng rơi xuống.
Quy Nguyên động phủ Vương Thiên Sư mặc dù thế tiến công như nước thủy triều, nhưng uy thế hầu như đều bị Tham Tinh Ngự Thiên Trận cản lại, nhưng cũng không ngăn được hết, thỉnh thoảng Thái Vi Chân Nhân vẫn phải xuất thủ chống đỡ.
Ngoài trận Ngọc Huyền chân nhân đã rơi xuống hạ phong, chi dùng một thanh ngọc kiếm khổ chiến tứ phương, chống đỡ thế tấn công điên cuồng của Ngụy Vô Thương.
Trong trời đêm hai mươi tám đạo quang mang bay lượn, quĩ tích của nó lúc sáng lúc tối. Một người tu đạo bị một đạo quang mang bắn trúng, thân ảnh nổ tung, thần hình câu diệt.
Từ khi khai chiến cho tới nay, đệ tử Đạo Đức tông trấn thủ các phương vị của Nhị Thập Bát Tú đã có bảy người ngã xuống, nhưng mà những người tấn công đại trận ờ bên ngoài không còn anh dũng như trước nữa.
Thần vật cho dù tốt, nhưng mà cùng không thể so sánh với tính mạng được.
Người tu đạo nhân số tuy nhiều, đạo hạnh mặc dù cao, nhưng dù sao cũng là đám ô hợp. đứng trước một Đạo Đức tông ý chí như núi cao, trong lòng đã có ý lui bước.
Ngọc Hư chân nhân lại hướng Vong Trần tiên sinh cười lạnh nói: Lẽ nào ngươi cho rằng mình có thể cướp thần vật từ trong Tham Tinh Ngự Thiên Trận?
Vong Trần tiên sinh mĩm cười, ngạo nghễ nói: Ta không đến vì thần vật, cho dù nó là cái gì, ta cũng không có hứng thú.
Ngọc Hư chân nhân quát lớn:
Vậy thì ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Vong Trần tiên sinh không trả lời, thân hình nhoáng lên, đã xông thẳng vào trong đại
trận!
Ngọc Hư chân nhân cấp tốc dùng Liệt Khuyết cổ kiếm chém ra một cái, quang mang quanh thân sáng rực, từ từ đánh xuống.
Hắn không nóng nảy.
Thần vật trên người Hoàng xà có thể bình thường hay sao? Lúc này thần vật còn chưa hoàn toàn xuất thế, bảo khí vẫn còn thu liễm một hai.
Cho dù đạo hạnh của Vong Trần tiên sinh có mạnh, nhưng một khi mà chạm tới thần vật, cũng bị bảo khí của thần vật nhiễu loạn, Ngọc Hư chân nhân chỉ cần chờ một bên. Vong Trần tiên sinh cũng đừng mơ tưởng cầm được thần vật trở về.
Thân mang thần vật, lại bị Ngọc Huyền chân nhân đâm một kiếm, không chết thì đúng là thần tiên.
Ngọc Hư tự cho rằng mình đã nắm trong tay tất cả, lúc nào cũng có thể hành động, nhưng mà đột nhiên quang mang trước mắt hắn sáng rực, một cái pháp bảo đập vào mặt.
Ngọc Huyền chân nhân chỉ cảm thấy chân nguyên quanh thân như tản ra, kinh sợ vội vàng thối lui sang một bên.
Vù một tiếng, thần vật như một vì sao rơi, phóng lên cao, nơi đó bay qua, tất cả những người tu đạo đều chạy trốn, có người đạo hạnh thấp, không chạy thoát được, chân nguyên lập tức bị hút hết, rơi từ trên không trung xuống.
Vì vậy mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn thần vật càng bay càng xa thoáng qua đã biến mất trong bầu trời.
Vong Trần tiên sinh thân hình như khói, hướng ra bên ngoài của Tham Tinh Ngự Thiên Trận phóng đi, cười dài nói:
Ta không muốn thần vật, chỉ là không muốn cho các ngươi lấy được nó mà thôi!
Hắn còn chưa nói hết, kiếm quang của Ngọc Huyền chân nhân đã theo sát mà tới, trong nháy mắt đà tấn công ba lần!
Vong Trần tiên sinh tốc độ đột nhiên tăng mạnh, giống như một viên sao rơi bay ra xa, chỉ lưu lại trong không trung những tiếng cười dài.
Cảnh Tiêu Chân Nhân đưa mắt nhìn ba vị chân nhân Hư Huyền rời đi. Hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng mà trong lòng vô cùng không thoải mái.
Khi thẩn vật phóng lẻn cao, bản thân hắn cũng bị ảnh hưởng, mũ phượng bị chấn động.
Đột nhiên, Cảnh Tiêu Chân Nhân cảm thấy hậu tâm mình đau đớn, sau đó chân nguvẻn quanh thân vô cùng tán loạn!
Giờ khắc này, hắn không nghe được tiếng động nào nữa.
Hắn cúi đẩu nhìn một mũi kiếm ở trước ngực, năm ngón tay nắm chặt Tùng Vãn Cổ Kiếm, nhàn nhạt hỏi: Là vị cao nhân nào?
Phía sau truyền tởi một thanh âm nhẹ nhàng:
Bần đạo là Hư Vô, Cảnh Tiêu Chân Nhân có thể lên đường rồi.
Cảnh Tiêu Chân Nhân lạnh nhạt nói: Cũng còn chưa chắc.
Người nọ ờ phía sau không lên tiếng, trong nháy mắt rút trường kiếm ra biến mất ở trong màn đêm.
Mũ phượng trên trán của Cảnh Tiêu chân nhân biến mất, hai mắt dần dần ảm đạm không ánh sáng.
Hắn cúi đầu nói: Ân Ân, Tinh Lam.”
Sau đó nhắm hai mắt lại, từ trên cao rơi xuống.
Lúc này, ở vùng ngoại ô của Lạc Dương đèn đuốc đã tắt hết, vắng lặng cực kỳ, duy chỉ còn Duyệt Lai khách điếm là đèn đuốc sáng trưng.
Xú nữ nhân, mau xuống cho ta, nếu không ta rút da lột gân ngươi... Có một nữ hài tử phẫn nộ quát.
Nhưng mà nữ hài tử này cũng chỉ có cách phẫn nộ.
Nữ hài này như một con mèo nhỏ, bị Cố Thanh tóm lấy gáy, chân tay mềm nhũn, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể dùng ngôn ngữ uy hiếp Cố Thanh. Thế nhưng trong tình cảnh này, sụ uy hiếp của nàng ta không có tác dụng.
Cố Thanh đứng yên trong trời đêm, tay trái chắp sau lưng, tay phải tóm cô gái kia, chỉ nhìn về phía Duyệt Lai khách điếm ờ phía xa xa, làm ngơ trước sụ uy hiếp của cô gái đang trong tay mình.
Cô gái kêu la nửa ngàv, thấy Cố Thanh hoàn toàn không để ý tới mình, nàng nhìn theo ánh mắt của Cố Thanh, thấv Duyệt Lai khách điếm, bèn nói:
Tiểu tử kia trốn ở nơi đó, xú nữ nhân, mau dẫn ta qua đó, nếu để cho hắn rời đi, ta nhất định sẽ rút da lột gân ngươi...
Cố Thanh nhàn nhạt nói: Ta không biết là ngươi có gan dám vào Duvệt Lai khách điếm bắt người hay không.
/522
|