Nữ hài cả giận nói:
Vì sao không dám? Chẳng phải là một khách điếm nho nhỏ thôi hay sao, ta sợ cái gì? Trong thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn cái Duyệt Lai khách điếm, cái khách điếm này chẳng nhẽ lại có gì khác thường hay sao? Xú nữ nhân ngực nhỏ nhát gan, ngươi không dám làm, thì cũng đừng tưởng thiên hạ không có người nào dám làm.
Cố Thanh ồ một tiếng, hứng thú hỏi: “Lẽ nào ngực ngươi rất lớn hay sao?”
Cô bé kia ưỡn ngực, nghiễm nhiên nói: Đương nhiên so với ngươi lớn hơn!
Cố Thanh được thấy vậy, chuyển cô gái kia ra trước, thò tay vào cổ áo của nàng ta, tỉ mỉ sờ soạng một lần, mới nói:
Hóa ra thì cũng chẳng hơn chút nào.
Cô bé kia nhất thời ngây người, không biết phản ứng thế nào cho phải, qua một lúc nào lâu mới giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, kêu lên:
Ngươi... nữ nhân tà ác này, ngươi sao lại dám ... như vậy với ta!...
Cố Thanh khẽ cười nói:
Ta có nhỏ hay không, ngươi biết được hay sao. Đi!
Cô gái thấy Cố Thanh xoay người bay đi, gấp đến độ kêu to: Hắn còn đang ở trong khách điếm đấy, thả ta xuống, ngươi không đi ta đi! Nữ nhân độc ác này thả ta xuống! Có bản lĩnh chúng ta lại đánh một trận! Lúc nãy nếu như không phải ngươi gạt ta, thì làm sao thắng nổi? Ngươi có bản lĩnh gì chứ!
Cố Thanh bay theo hướng nam, thản nhiên nói: Cho dù có đánh lại 10 lần vẫn vậy. Đêm nay nếu Duvệt Lai khách điếm đã mở cửa, thì chúng ta sẽ ở xa hành động.
Cố Thanh không hề để ý tới nữ hài trong tay không ngừng kêu la, trong khoảnh khắc đã bay được hơn 10 dặm, thân hình đứng lại, lập tức nhẹ buông tay, bịch một tiếng, cô gái kia lập tức rơi xuống.
Tay chân của cô gái kia bủn rủn vô lực, sau một lúc mới có thể đứng lên được, nàng ta căm tức nhìn Cố Thanh, muốn ra tay, nhưng mà lại do dự thu hồi.
Cố Thanh lạnh nhạt nói: Chỉ bằng cô mới tu luyện thành tầng thứ nhất của Long Hổ Thái Huyền Kinh, cũng muốn xông vào Duyệt Lai khách điếm? Chỉ cần vào Duyệt Lai khách điếm, mấy cái hồn chú lung tung của cô sẽ mất đi hiệu lực. Ta đã nói tới thế này mà cô vẫn muốn đến Duyệt Lai khách điếm, vậy thì cứ đến đi.
Cò bé kia cả kinh nói: Ngươi... sao cái gì ngươi cũng biết?
Cố Thanh không để ý tới nàng ta, xoay người rời đi.
Nữ nhân tà ác! Ngươi muốn đi đâu?
Cầu viện.
Nữ hài nhìn theo bóng lưng của nàng, chợt nhớ tới một chuyện, lại cất tiếng hô:
Ngươi không muốn biết tên của ta hay sao?
Cố Thanh không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
Không cần thiết phải biết.
Lời còn chưa dứt, nàng đã phiêu nhiên đi xa.
Nữ hài tử này giậm chân cả giận nói:
Ta là Tô Tô... Ngươi, ngươi, ngươi có nghe thấy gì không! ... Xú nữ nhân! Ngươi chờ đó cho ta, sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi phải chủ động hỏi tên của ta! A, được rồi, ngươi, ngươi là ai?
Tô Tô quay đầu lại nhìn theo phương hướng của Duyệt Lai khách điếm, sau khi do dự nàng cùng từ bỏ ý định bắt người trong Duyệt Lai khách điếm.
Hồn chú chính là bí kỹ của sư môn nàng, nếu như bị phá thì hồn phách nàng sẽ lập tức bị phản chấn.
Lúc đó lại phải dùng tới bí kỹ độc môn của Huyền Hương cốc là Thiên Niên Không Minh Quả đặt trong Quy Nguyên Hồn Thiên trận, sau đó thi triển bí pháp, cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới có thể làm cho Tô Tô phục sinh như lúc ban đầu.
Duyệt Lai khách điếm.
Trong không khí tràn ngập áp lực, làm cho xung quanh vô cùng im lặng. Cho dù trong điếm có đốt bảy, tám ngọn đèn, nhưng mà nó không sáng thêm, mà lại càng tối.
Hơn nữa, bây giờ có hơn 10 cô gái đang tập trung ánh mắt vào một cô gái mặc áo đen ngồi giữa, ba người Kỷ Nhược Trần lúc này chẳng có ai để ý tới.
Lúc này có một lão già đứng lên, ôm quyền nói: Vân tiên tử, trên giang hồ có quy củ, mọi việc đều phải tuân theo thứ tự trước sau. Hôm nay ta đã vất vả đợi, tử thương không ít môn nhân, tiên tử muốn bắt người, hoặc muốn cầm bảo. Hay là tiên tử bắt hai cô gái bên cạnh kia cũng được.
Lão già kia vừa nói xong câu đó, mọi người đều gật đầu phụ họa.
Vân Vũ Hoa ngồi ngay ngắn ở trước bàn, bàn tay trái đang bưng một chén trà, chậm rãi thưởng thức. Nàng mặc trường bào màu đen, dung nhan như băng ngọc không một chút máu, giống như một người bệnh mới khỏi.
Cổ kiếm Thiên Quyền nằm ngang trước mặt nàng, khi nó được ánh đèn chiếu rọi, bốn chữ Huyền Minh Phạt Nghịch giống như bốn ngọn lửa nhàn nhạt.
Vân Vũ Hoa khuôn mặt vô tình, cho tới khi khách điếm yên tĩnh lại, mới lạnh lùng
thốt lên:
Ta nói lại một lần cuối cùng, ba người này ta đều muốn.
Câu này vừa nói xong, mọi người ồn ào như kiến vỡ, không ai ngồi được yên nữa. Một đại hán đứng dậy quát lớn:
Vân Vũ Hoa, ngươi đừng có ở đây ngang ngược. Ngươi cho dù có hung tàn bá đạo, thì có thể đánh lại nhiều người như chúng ta hay không? Cẩn thận chúng ta đuổi ngươi đi, rồi mới trở lại thương nghị chuyện chia người!
Vân Vũ Hoa không mảy may rung động, lạnh nhạt nói: Nếu như bọn ngươi dám làm vậy, vậy thì ta để ba người này cho ngươi là được rồi. Nhưng mà ngươi hãy về chuyển cáo lại cho đồng môn, ngày sau hành sơn đừng nên đi một mình, hơn nữa gia đình cũng đừng có rời khỏi núi một bước. Nếu có vi phạm, đừng trách ta không nói đạo nghĩa quy củ, khi mà ta giết sạch nam nữ trẻ già của nhà ngươi, thì cũng đừng hối hận.
Những câu nói độc ác như vậy, làm cho ai nấy đều vừa sợ vừa giận, đều quát lớn: Vô Cấu sơn trang của ngươi lại hung tàn bá đạo như vậv ư?
Vân Vũ Hoa thưởng thức trà, hai mắt nhắm lại, làm như không nghe không nhìn thấy gì cả, những người bên cạnh mặc dù kích động, nhưng mà không ai đám động tay động chân tiến lên.
Vân Vũ Hoa đạo hạnh thâm hậu, lại có hung binh Thiên Quyền, hành sự chẳng theo quy củ nào cả, nàng ta thích nhất là đánh lén, hành thích. Nếu như bị người này ghi hận, thì đúng là cả đời không được an lành.
Kỷ Nhược Trần nghe thấy câu nói này, thì nhìn phản ứng xung quanh của mọi người một lát, không ngờ rằng câu uy hiếp của Vân Vũ Hoa lại hiệu nghiệm.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, những người tu đạo này lại càng lúc càng sốt ruột, một người đứng dậy, đi tới gần chỗ của Vân Vũ Hoa. Vân Vũ Hoa cười nhạt một tiếng, đưa tay cằm vào cổ kiếm Thiên Quyền.
Nhưng khi nàng đưa tay tới giữa đường, thì thân hình lại nhoáng lên. phải dùng tay đỡ vào bàn mới không ngã xuống đất. Trên mặt của nàng hiện lên sự kinh ngạc. nhưng hai mắt dần dần lờ đờ.
Những người xung quanh thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ, kêu lên: Mau thu phục con yêu nữ này đã!
Lập tức có ba bổn người nhào tới.
Sát sát sát!
Mấy tiếng quát vang lên, mấy đạo hắc khí đột nhiên hiện lên giữa không trung, nhưng lại bị một luồng khí màu đỏ bao phủ, luồng khí màu đỏ kia nhuộm đẫm cả khách điếm.
Vì sao không dám? Chẳng phải là một khách điếm nho nhỏ thôi hay sao, ta sợ cái gì? Trong thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn cái Duyệt Lai khách điếm, cái khách điếm này chẳng nhẽ lại có gì khác thường hay sao? Xú nữ nhân ngực nhỏ nhát gan, ngươi không dám làm, thì cũng đừng tưởng thiên hạ không có người nào dám làm.
Cố Thanh ồ một tiếng, hứng thú hỏi: “Lẽ nào ngực ngươi rất lớn hay sao?”
Cô bé kia ưỡn ngực, nghiễm nhiên nói: Đương nhiên so với ngươi lớn hơn!
Cố Thanh được thấy vậy, chuyển cô gái kia ra trước, thò tay vào cổ áo của nàng ta, tỉ mỉ sờ soạng một lần, mới nói:
Hóa ra thì cũng chẳng hơn chút nào.
Cô bé kia nhất thời ngây người, không biết phản ứng thế nào cho phải, qua một lúc nào lâu mới giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, kêu lên:
Ngươi... nữ nhân tà ác này, ngươi sao lại dám ... như vậy với ta!...
Cố Thanh khẽ cười nói:
Ta có nhỏ hay không, ngươi biết được hay sao. Đi!
Cô gái thấy Cố Thanh xoay người bay đi, gấp đến độ kêu to: Hắn còn đang ở trong khách điếm đấy, thả ta xuống, ngươi không đi ta đi! Nữ nhân độc ác này thả ta xuống! Có bản lĩnh chúng ta lại đánh một trận! Lúc nãy nếu như không phải ngươi gạt ta, thì làm sao thắng nổi? Ngươi có bản lĩnh gì chứ!
Cố Thanh bay theo hướng nam, thản nhiên nói: Cho dù có đánh lại 10 lần vẫn vậy. Đêm nay nếu Duvệt Lai khách điếm đã mở cửa, thì chúng ta sẽ ở xa hành động.
Cố Thanh không hề để ý tới nữ hài trong tay không ngừng kêu la, trong khoảnh khắc đã bay được hơn 10 dặm, thân hình đứng lại, lập tức nhẹ buông tay, bịch một tiếng, cô gái kia lập tức rơi xuống.
Tay chân của cô gái kia bủn rủn vô lực, sau một lúc mới có thể đứng lên được, nàng ta căm tức nhìn Cố Thanh, muốn ra tay, nhưng mà lại do dự thu hồi.
Cố Thanh lạnh nhạt nói: Chỉ bằng cô mới tu luyện thành tầng thứ nhất của Long Hổ Thái Huyền Kinh, cũng muốn xông vào Duyệt Lai khách điếm? Chỉ cần vào Duyệt Lai khách điếm, mấy cái hồn chú lung tung của cô sẽ mất đi hiệu lực. Ta đã nói tới thế này mà cô vẫn muốn đến Duyệt Lai khách điếm, vậy thì cứ đến đi.
Cò bé kia cả kinh nói: Ngươi... sao cái gì ngươi cũng biết?
Cố Thanh không để ý tới nàng ta, xoay người rời đi.
Nữ nhân tà ác! Ngươi muốn đi đâu?
Cầu viện.
Nữ hài nhìn theo bóng lưng của nàng, chợt nhớ tới một chuyện, lại cất tiếng hô:
Ngươi không muốn biết tên của ta hay sao?
Cố Thanh không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
Không cần thiết phải biết.
Lời còn chưa dứt, nàng đã phiêu nhiên đi xa.
Nữ hài tử này giậm chân cả giận nói:
Ta là Tô Tô... Ngươi, ngươi, ngươi có nghe thấy gì không! ... Xú nữ nhân! Ngươi chờ đó cho ta, sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi phải chủ động hỏi tên của ta! A, được rồi, ngươi, ngươi là ai?
Tô Tô quay đầu lại nhìn theo phương hướng của Duyệt Lai khách điếm, sau khi do dự nàng cùng từ bỏ ý định bắt người trong Duyệt Lai khách điếm.
Hồn chú chính là bí kỹ của sư môn nàng, nếu như bị phá thì hồn phách nàng sẽ lập tức bị phản chấn.
Lúc đó lại phải dùng tới bí kỹ độc môn của Huyền Hương cốc là Thiên Niên Không Minh Quả đặt trong Quy Nguyên Hồn Thiên trận, sau đó thi triển bí pháp, cúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới có thể làm cho Tô Tô phục sinh như lúc ban đầu.
Duyệt Lai khách điếm.
Trong không khí tràn ngập áp lực, làm cho xung quanh vô cùng im lặng. Cho dù trong điếm có đốt bảy, tám ngọn đèn, nhưng mà nó không sáng thêm, mà lại càng tối.
Hơn nữa, bây giờ có hơn 10 cô gái đang tập trung ánh mắt vào một cô gái mặc áo đen ngồi giữa, ba người Kỷ Nhược Trần lúc này chẳng có ai để ý tới.
Lúc này có một lão già đứng lên, ôm quyền nói: Vân tiên tử, trên giang hồ có quy củ, mọi việc đều phải tuân theo thứ tự trước sau. Hôm nay ta đã vất vả đợi, tử thương không ít môn nhân, tiên tử muốn bắt người, hoặc muốn cầm bảo. Hay là tiên tử bắt hai cô gái bên cạnh kia cũng được.
Lão già kia vừa nói xong câu đó, mọi người đều gật đầu phụ họa.
Vân Vũ Hoa ngồi ngay ngắn ở trước bàn, bàn tay trái đang bưng một chén trà, chậm rãi thưởng thức. Nàng mặc trường bào màu đen, dung nhan như băng ngọc không một chút máu, giống như một người bệnh mới khỏi.
Cổ kiếm Thiên Quyền nằm ngang trước mặt nàng, khi nó được ánh đèn chiếu rọi, bốn chữ Huyền Minh Phạt Nghịch giống như bốn ngọn lửa nhàn nhạt.
Vân Vũ Hoa khuôn mặt vô tình, cho tới khi khách điếm yên tĩnh lại, mới lạnh lùng
thốt lên:
Ta nói lại một lần cuối cùng, ba người này ta đều muốn.
Câu này vừa nói xong, mọi người ồn ào như kiến vỡ, không ai ngồi được yên nữa. Một đại hán đứng dậy quát lớn:
Vân Vũ Hoa, ngươi đừng có ở đây ngang ngược. Ngươi cho dù có hung tàn bá đạo, thì có thể đánh lại nhiều người như chúng ta hay không? Cẩn thận chúng ta đuổi ngươi đi, rồi mới trở lại thương nghị chuyện chia người!
Vân Vũ Hoa không mảy may rung động, lạnh nhạt nói: Nếu như bọn ngươi dám làm vậy, vậy thì ta để ba người này cho ngươi là được rồi. Nhưng mà ngươi hãy về chuyển cáo lại cho đồng môn, ngày sau hành sơn đừng nên đi một mình, hơn nữa gia đình cũng đừng có rời khỏi núi một bước. Nếu có vi phạm, đừng trách ta không nói đạo nghĩa quy củ, khi mà ta giết sạch nam nữ trẻ già của nhà ngươi, thì cũng đừng hối hận.
Những câu nói độc ác như vậy, làm cho ai nấy đều vừa sợ vừa giận, đều quát lớn: Vô Cấu sơn trang của ngươi lại hung tàn bá đạo như vậv ư?
Vân Vũ Hoa thưởng thức trà, hai mắt nhắm lại, làm như không nghe không nhìn thấy gì cả, những người bên cạnh mặc dù kích động, nhưng mà không ai đám động tay động chân tiến lên.
Vân Vũ Hoa đạo hạnh thâm hậu, lại có hung binh Thiên Quyền, hành sự chẳng theo quy củ nào cả, nàng ta thích nhất là đánh lén, hành thích. Nếu như bị người này ghi hận, thì đúng là cả đời không được an lành.
Kỷ Nhược Trần nghe thấy câu nói này, thì nhìn phản ứng xung quanh của mọi người một lát, không ngờ rằng câu uy hiếp của Vân Vũ Hoa lại hiệu nghiệm.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, những người tu đạo này lại càng lúc càng sốt ruột, một người đứng dậy, đi tới gần chỗ của Vân Vũ Hoa. Vân Vũ Hoa cười nhạt một tiếng, đưa tay cằm vào cổ kiếm Thiên Quyền.
Nhưng khi nàng đưa tay tới giữa đường, thì thân hình lại nhoáng lên. phải dùng tay đỡ vào bàn mới không ngã xuống đất. Trên mặt của nàng hiện lên sự kinh ngạc. nhưng hai mắt dần dần lờ đờ.
Những người xung quanh thấy vậy thì vừa mừng vừa sợ, kêu lên: Mau thu phục con yêu nữ này đã!
Lập tức có ba bổn người nhào tới.
Sát sát sát!
Mấy tiếng quát vang lên, mấy đạo hắc khí đột nhiên hiện lên giữa không trung, nhưng lại bị một luồng khí màu đỏ bao phủ, luồng khí màu đỏ kia nhuộm đẫm cả khách điếm.
/522
|