Nàng nhìn những chiếc lá vàng đang rơi xuống.
Đôi mi dài của nàng hơi nhíu lại, trong mắt đã nổi lên một tầng hơi nước nhàn nhạt. Không biết tại sao mà hôm nay nàng có rất nhiều cảm xúc trong lòng, trái tim bị đóng băng của nàng xuất hiện một khe nứt.
Là vì khối Thanh Thạch nhuộm máu ư? Tuy rằng đợi sáu năm đã tìm được một chút manh mối về hắn, thế nhưng nàng không hề muốn nghĩ tới khối Thanh Thạch này, thậm chí còn muốn quên đi, thế nhưng nàng làm không được. Mỗi khi đêm đến, nàng lại thấy khối Thanh Thạch đang rỉ máu trước mắt nàng!
Nàng không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong tim nàng, nàng biết đó chính là khối Thanh Thạch mà hắn thường đeo trên ngực.
Nàng không biết khối Thanh Thạch đã thông linh này tại sao lại rơi vào tay Kỷ Nhược Trần, vì sao hắn lại làm cho mình có cảm giác muốn nôn, hắn còn trăm phương nghìn kế muốn che giấu sự tồn tại của khối Thanh Thạch này? Đạo Đức tông lần này hiến tặng đan dược quý trọng cho Minh Hoàng, cho dù là những tu đạo đại phái cũng chưa chắc có được những thứ này, theo lẽ thường, hắn sẽ không sợ mình sẽ nổi lòng tham với khối Thanh Thạch, nhưng cho dù là mình muốn nó, thì người tu đạo cũng có vô số lý do để từ chối mà.
Vậy thì Kỷ Nhược Trần vì sao còn muốn nói dối? Nàng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nàng đưa ra một kết luận: hắn 'có tật giật mình'.
Từ sau ngày cùng Kỷ Nhược Trần gặp mặt, nàng tự tính toán trong lòng không biết bao nhiêu lần, nghĩ ra đủ loại khả năng. Nhưng mà bốn chữ này cứ quanh quẩn trong đầu nàng, nó giống như hồn không thể nào đánh tan được.
Nàng có thẻ làm được cái gì?
Trước khi đến Trường An, sư phụ Diệu Ngọc đã dặn nàng nên lấy đại cục làm trọng, lấy chúng sinh trong thiên hạ làm đầu, không thể vì một ham thích cá nhân mà làm hại tới người dân trong thiên hạ. Trước đây tuy có làm chuyện bắt ngựa chạy nghìn dặm chỉ để lấv vài cây vải (1), nhưng mà nó là lệnh của Minh Hoàng, khi xem xét kỷ, nó chỉ là một việc nhỏ không hề ảnh hưởng đến đại sự quốc gia.
(1): Nghe nói vải của Việt Nam rất ngon, cho nên Dương Ngọc Hoàn vô cùng thích ăn, Đường Huyền Tông thấy vậy bèn lập dịch trạm ngàn dặm, vận chuyển vải chỉ trong hai ngày từ Việt Nam sang Trung quốc. Từ đó mới có câu, ngựa chạy nghìn dặm lấy vải.
Trong lòng nàng liên tục giằng co, nàng chậm rãi giơ tay lên, bưng bát súp để trên bàn trang điểm, đưa tới miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm. Bát súp này rất là cay và đắng, dược lực thật mạnh, bên trong có hơn mười vị thuốc.
Lưỡi Dương Ngọc Hoàn hơi rung động một chút, tinh tế cảm nhận mùi vị của bát súp Đông Y này, nàng phát hiện dược liệu trong chén súp tuy mạnh nhưng lại không có chút xíu mùi tanh nào. Đây chính là mùi vị đặc trưng của Kim Ti, Kim Ti là một vị thuốc rất hiếm thấy, bỏ thêm vào một số nguyên liệu quý trọng trong giới tu đạo, sẽ có tác dụng mà ít người biết, những nữ tử tầm thường khi ngửi được mùi hương của nó, sẽ làm cho nàng không thể nào có thai.
Chén thuốc này, là do người ở phủ thái tử mang đến, vốn là do thái tử Lý Hanh dâng tặng. Chén thuốc này có nguồn gốc rất rõ ràng, là bởi vì Lý Hanh tự cho là không ai có thể nhìn ra điều không bình thường trong này. Cũng khó trách hắn tự tin như vậy, chén thuốc này Tôn Quả đã từng nếm qua, nhưng cũng không phát hiện được gì. Nhưng Dương Ngọc Hoàn trời sinh đã có hai mắt thần thông, lại có tính tỉ mỉ và sự đề phòng, nên nàng đã phát hiện ra có Kim Ti trong chén súp.
Không ngờ trong phủ thái tử còn có một vị cao nhân... Dương Ngọc Hoàn chậm rãi uống hết chén súp, khóe môi hiện ra một nụ cười nhạt.
Kỳ thực không chỉ có mình thái tử định làm hại nàng, từ lúc vào cung tới nay, trong thức ăn nước uống của nàng đã xuất hiện qua rất nhiều loại kỳ độc. Những việc như thế, xảy ra bao nhiêu lần, nàng cũng không nhớ nổi. Những loại độc dược mà nàng gặp mỗi ngày đều khác nhau, mỗi lần đều sử dụng cách khác nhau để hạ độc. Nàng mặc dù không sợ, nhưng việc này xảy ra thường xuyên cũng phiền, vì vậy nàng sử dụng biện pháp ám sát, im hơi lặng tiếng giết chết hon mười tên thái giám và cung nữ, lại ngụy trang thành bọn chúng tự sát, mọi người mới hơi yên lặng một chút.
Tranh đấu chốn thâm cung, Dương Ngọc Hoàn từ sớm đã không còn xa lạ gì, nguyên nhân mà nàng còn do dự, là vì có quan hệ với hắn mà thôi.
'Cách' một tiếng, chén súp đã được đặt trở lại chiếc bàn.
Cửa điện lúc này được mở ra, một tiểu thái giám chạy vào, quỳ xuống trước người nàng, nhỏ giọng nói:
Bẩm nương nương, tam trấn Tiết Độ Sứ An Lộc Sơn An đại nhân mang theo con cháu ba đời đang đi về kinh, hắn ở dịch trạm cho người mang lễ vật tới, đang đặt trong Như Ý điện, nghe nói bên trong còn có vài món báo vật Nương nương có định đi xem ngay không?
Dương Ngọc Hoàn nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói:
Trước tiên cứ đặt ở đó đi, gần đây có chuyện gì xảy ra không?
Lời này vốn không nên hỏi một tên tiểu thái giám, nhưng không ngờ tên tiểu thái giám này lại trả lời:
Lúc đấu pháp trước điện, mặt mũi của Chân Võ Quan mất hết. Tôn Quả cả ngày trốn trong Chân Võ Quan, lấy cớ có bệnh trong người không hề rời khỏi Chân Võ Quan một bước, ngay cả những đệ tử cũng không cho ra ngoài. Mấy ngày nau bệ hạ rất ngưỡng mộ Vân Phong của Đạo Đức Tông, mỗi ngày đều muốn tìm hắn nói chuyện. Bệ hạ đã xây một khu nhà cho những đạo nhân của Đạo Đức Tông ở tạm, khu nhà quét dọn đã sạch sẽ, ngày mai thì có thể vào ở. Nghe nói bệ hạ còn cho phép Vân Phong ở trong thành Trường An tìm một nơi phong thủy tốt, sẽ xây cho Đạo Đức Tông một căn biệt viện, thứ nhất để bệ hạ có thể mỗi ngày được nghe giảng đạo, thứ hai để có thể bảo hộ triều đình bình an.
Dương Ngọc Hoàn ừ một tiếng, lại nói:
Lẽ nào bệ hạ không quan tâm tới Thần Châu Khí Vận đồ?
Tiểu thái giám nói:
Vân Phong nói đây chẳng qua là lời nói dối của Tôn Quả để che dấu sự vô năng của Chân Võ Quan mà thôi, trên thực tế căn bản không tồn tại cái gì gọi là Thần Châu Khí Vận đồ. Bệ hạ nghe vậy nên rất an lòng.
Dương Ngọc Hoàn lại hỏi:
Tôn Quả từ lúc đó liền ẩn núp ư?
Tiểu thái giám nói:
Không phải vậy. Lúc đó, hắn liên tục nhiều ngày liên lạc với những vị chân nhân đang ẩn cư tiềm tụ, có lẽ là hắn có mưu đồ gì đó. Người bên phía Tôn Quả không đông, Tư Mã Thừa Trinh đạo hạnh không kém, hắn chắc chắn sẽ không đem cục diện mà mình nhiều năm cực khổ gây dựng bị hủy trong chốc lát.
Dương Ngọc Hoàn gật đầu, lấy tay nhẹ xoa huyệt Thái Dương, nói:
“Truyền Kỷ Nhược Trần đến đây, nói ai gia muốn gặp hắn, kêu hắn lập tức vào cung gặp mặt.
Tiểu thái giám nói:
Nương nương có chuyện không biết, sau ngày đấu pháp. Kỷ Nhược Trần đã rời thành Trường An, lúc này vẫn chưa trở lại.
Dương Ngọc Hoàn yên lặng một lúc, đưa tay mở ngăn kéo, lấy ra một bức tranh cuộn, đưa cho tiểu thái giám, nói:
Ngày mai ngươi đến chỗ ở mới của Đạo Đức Tông, trước khi quét dọn, ngươi nghĩ cách đem vật này để vào phòng của Kỷ Nhược Trần, biết chưa?
Tiểu thái giám nhận lấy bức họa, nhìn một cái cũng không, đem đặt bức tranh vào trong ngực, bỗng cười khẽ:
Sư muội cứ việc yên tâm, việc nhỏ như thế này sao ta làm không được chứ? Xem ra là sư muội muốn hãm hại Đạo Đức Tông, quả nhiên hảo thủ đoạn a! Chỉ là sư muội có thể ở trước mặt bệ hạ nói vài câu, chẳng phải là cũng được sao? Cần gì phải dùng đến cách này?
Mặt Dương Ngọc Hoàn đọng lại, lạnh nhạt nói:
Ở trong mắt bệ hạ ta xưa nay không hề nói tới việc triều chính, vì vậy mới có thể làm cho hắn không hề nghi ngờ gì mà nói hết mọi việc với ta, lúc này Đạo Đức Tông đang cùng Chân Võ Quan tranh đấu, ta làm sao cỏ thể nói chứ? Mặt khác trong cung có nhiều tai mắt, loại xưng hô sư huynh muội này, ngươi đừng bao giờ nhắc tới nữa! Ngươi tu đạo hơn bốn mươi năm, sư phụ đặt rất nhiều hi vọng vào ngươi, ngươi sao lại có thể lỗ mãng như thế?
Tiểu thái giám không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu bước ra khỏi điện. lúc đi đến cửa, sâu trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia tươi cười lạnh lẽo.
Đôi mi dài của nàng hơi nhíu lại, trong mắt đã nổi lên một tầng hơi nước nhàn nhạt. Không biết tại sao mà hôm nay nàng có rất nhiều cảm xúc trong lòng, trái tim bị đóng băng của nàng xuất hiện một khe nứt.
Là vì khối Thanh Thạch nhuộm máu ư? Tuy rằng đợi sáu năm đã tìm được một chút manh mối về hắn, thế nhưng nàng không hề muốn nghĩ tới khối Thanh Thạch này, thậm chí còn muốn quên đi, thế nhưng nàng làm không được. Mỗi khi đêm đến, nàng lại thấy khối Thanh Thạch đang rỉ máu trước mắt nàng!
Nàng không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong tim nàng, nàng biết đó chính là khối Thanh Thạch mà hắn thường đeo trên ngực.
Nàng không biết khối Thanh Thạch đã thông linh này tại sao lại rơi vào tay Kỷ Nhược Trần, vì sao hắn lại làm cho mình có cảm giác muốn nôn, hắn còn trăm phương nghìn kế muốn che giấu sự tồn tại của khối Thanh Thạch này? Đạo Đức tông lần này hiến tặng đan dược quý trọng cho Minh Hoàng, cho dù là những tu đạo đại phái cũng chưa chắc có được những thứ này, theo lẽ thường, hắn sẽ không sợ mình sẽ nổi lòng tham với khối Thanh Thạch, nhưng cho dù là mình muốn nó, thì người tu đạo cũng có vô số lý do để từ chối mà.
Vậy thì Kỷ Nhược Trần vì sao còn muốn nói dối? Nàng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nàng đưa ra một kết luận: hắn 'có tật giật mình'.
Từ sau ngày cùng Kỷ Nhược Trần gặp mặt, nàng tự tính toán trong lòng không biết bao nhiêu lần, nghĩ ra đủ loại khả năng. Nhưng mà bốn chữ này cứ quanh quẩn trong đầu nàng, nó giống như hồn không thể nào đánh tan được.
Nàng có thẻ làm được cái gì?
Trước khi đến Trường An, sư phụ Diệu Ngọc đã dặn nàng nên lấy đại cục làm trọng, lấy chúng sinh trong thiên hạ làm đầu, không thể vì một ham thích cá nhân mà làm hại tới người dân trong thiên hạ. Trước đây tuy có làm chuyện bắt ngựa chạy nghìn dặm chỉ để lấv vài cây vải (1), nhưng mà nó là lệnh của Minh Hoàng, khi xem xét kỷ, nó chỉ là một việc nhỏ không hề ảnh hưởng đến đại sự quốc gia.
(1): Nghe nói vải của Việt Nam rất ngon, cho nên Dương Ngọc Hoàn vô cùng thích ăn, Đường Huyền Tông thấy vậy bèn lập dịch trạm ngàn dặm, vận chuyển vải chỉ trong hai ngày từ Việt Nam sang Trung quốc. Từ đó mới có câu, ngựa chạy nghìn dặm lấy vải.
Trong lòng nàng liên tục giằng co, nàng chậm rãi giơ tay lên, bưng bát súp để trên bàn trang điểm, đưa tới miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm. Bát súp này rất là cay và đắng, dược lực thật mạnh, bên trong có hơn mười vị thuốc.
Lưỡi Dương Ngọc Hoàn hơi rung động một chút, tinh tế cảm nhận mùi vị của bát súp Đông Y này, nàng phát hiện dược liệu trong chén súp tuy mạnh nhưng lại không có chút xíu mùi tanh nào. Đây chính là mùi vị đặc trưng của Kim Ti, Kim Ti là một vị thuốc rất hiếm thấy, bỏ thêm vào một số nguyên liệu quý trọng trong giới tu đạo, sẽ có tác dụng mà ít người biết, những nữ tử tầm thường khi ngửi được mùi hương của nó, sẽ làm cho nàng không thể nào có thai.
Chén thuốc này, là do người ở phủ thái tử mang đến, vốn là do thái tử Lý Hanh dâng tặng. Chén thuốc này có nguồn gốc rất rõ ràng, là bởi vì Lý Hanh tự cho là không ai có thể nhìn ra điều không bình thường trong này. Cũng khó trách hắn tự tin như vậy, chén thuốc này Tôn Quả đã từng nếm qua, nhưng cũng không phát hiện được gì. Nhưng Dương Ngọc Hoàn trời sinh đã có hai mắt thần thông, lại có tính tỉ mỉ và sự đề phòng, nên nàng đã phát hiện ra có Kim Ti trong chén súp.
Không ngờ trong phủ thái tử còn có một vị cao nhân... Dương Ngọc Hoàn chậm rãi uống hết chén súp, khóe môi hiện ra một nụ cười nhạt.
Kỳ thực không chỉ có mình thái tử định làm hại nàng, từ lúc vào cung tới nay, trong thức ăn nước uống của nàng đã xuất hiện qua rất nhiều loại kỳ độc. Những việc như thế, xảy ra bao nhiêu lần, nàng cũng không nhớ nổi. Những loại độc dược mà nàng gặp mỗi ngày đều khác nhau, mỗi lần đều sử dụng cách khác nhau để hạ độc. Nàng mặc dù không sợ, nhưng việc này xảy ra thường xuyên cũng phiền, vì vậy nàng sử dụng biện pháp ám sát, im hơi lặng tiếng giết chết hon mười tên thái giám và cung nữ, lại ngụy trang thành bọn chúng tự sát, mọi người mới hơi yên lặng một chút.
Tranh đấu chốn thâm cung, Dương Ngọc Hoàn từ sớm đã không còn xa lạ gì, nguyên nhân mà nàng còn do dự, là vì có quan hệ với hắn mà thôi.
'Cách' một tiếng, chén súp đã được đặt trở lại chiếc bàn.
Cửa điện lúc này được mở ra, một tiểu thái giám chạy vào, quỳ xuống trước người nàng, nhỏ giọng nói:
Bẩm nương nương, tam trấn Tiết Độ Sứ An Lộc Sơn An đại nhân mang theo con cháu ba đời đang đi về kinh, hắn ở dịch trạm cho người mang lễ vật tới, đang đặt trong Như Ý điện, nghe nói bên trong còn có vài món báo vật Nương nương có định đi xem ngay không?
Dương Ngọc Hoàn nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt nói:
Trước tiên cứ đặt ở đó đi, gần đây có chuyện gì xảy ra không?
Lời này vốn không nên hỏi một tên tiểu thái giám, nhưng không ngờ tên tiểu thái giám này lại trả lời:
Lúc đấu pháp trước điện, mặt mũi của Chân Võ Quan mất hết. Tôn Quả cả ngày trốn trong Chân Võ Quan, lấy cớ có bệnh trong người không hề rời khỏi Chân Võ Quan một bước, ngay cả những đệ tử cũng không cho ra ngoài. Mấy ngày nau bệ hạ rất ngưỡng mộ Vân Phong của Đạo Đức Tông, mỗi ngày đều muốn tìm hắn nói chuyện. Bệ hạ đã xây một khu nhà cho những đạo nhân của Đạo Đức Tông ở tạm, khu nhà quét dọn đã sạch sẽ, ngày mai thì có thể vào ở. Nghe nói bệ hạ còn cho phép Vân Phong ở trong thành Trường An tìm một nơi phong thủy tốt, sẽ xây cho Đạo Đức Tông một căn biệt viện, thứ nhất để bệ hạ có thể mỗi ngày được nghe giảng đạo, thứ hai để có thể bảo hộ triều đình bình an.
Dương Ngọc Hoàn ừ một tiếng, lại nói:
Lẽ nào bệ hạ không quan tâm tới Thần Châu Khí Vận đồ?
Tiểu thái giám nói:
Vân Phong nói đây chẳng qua là lời nói dối của Tôn Quả để che dấu sự vô năng của Chân Võ Quan mà thôi, trên thực tế căn bản không tồn tại cái gì gọi là Thần Châu Khí Vận đồ. Bệ hạ nghe vậy nên rất an lòng.
Dương Ngọc Hoàn lại hỏi:
Tôn Quả từ lúc đó liền ẩn núp ư?
Tiểu thái giám nói:
Không phải vậy. Lúc đó, hắn liên tục nhiều ngày liên lạc với những vị chân nhân đang ẩn cư tiềm tụ, có lẽ là hắn có mưu đồ gì đó. Người bên phía Tôn Quả không đông, Tư Mã Thừa Trinh đạo hạnh không kém, hắn chắc chắn sẽ không đem cục diện mà mình nhiều năm cực khổ gây dựng bị hủy trong chốc lát.
Dương Ngọc Hoàn gật đầu, lấy tay nhẹ xoa huyệt Thái Dương, nói:
“Truyền Kỷ Nhược Trần đến đây, nói ai gia muốn gặp hắn, kêu hắn lập tức vào cung gặp mặt.
Tiểu thái giám nói:
Nương nương có chuyện không biết, sau ngày đấu pháp. Kỷ Nhược Trần đã rời thành Trường An, lúc này vẫn chưa trở lại.
Dương Ngọc Hoàn yên lặng một lúc, đưa tay mở ngăn kéo, lấy ra một bức tranh cuộn, đưa cho tiểu thái giám, nói:
Ngày mai ngươi đến chỗ ở mới của Đạo Đức Tông, trước khi quét dọn, ngươi nghĩ cách đem vật này để vào phòng của Kỷ Nhược Trần, biết chưa?
Tiểu thái giám nhận lấy bức họa, nhìn một cái cũng không, đem đặt bức tranh vào trong ngực, bỗng cười khẽ:
Sư muội cứ việc yên tâm, việc nhỏ như thế này sao ta làm không được chứ? Xem ra là sư muội muốn hãm hại Đạo Đức Tông, quả nhiên hảo thủ đoạn a! Chỉ là sư muội có thể ở trước mặt bệ hạ nói vài câu, chẳng phải là cũng được sao? Cần gì phải dùng đến cách này?
Mặt Dương Ngọc Hoàn đọng lại, lạnh nhạt nói:
Ở trong mắt bệ hạ ta xưa nay không hề nói tới việc triều chính, vì vậy mới có thể làm cho hắn không hề nghi ngờ gì mà nói hết mọi việc với ta, lúc này Đạo Đức Tông đang cùng Chân Võ Quan tranh đấu, ta làm sao cỏ thể nói chứ? Mặt khác trong cung có nhiều tai mắt, loại xưng hô sư huynh muội này, ngươi đừng bao giờ nhắc tới nữa! Ngươi tu đạo hơn bốn mươi năm, sư phụ đặt rất nhiều hi vọng vào ngươi, ngươi sao lại có thể lỗ mãng như thế?
Tiểu thái giám không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu bước ra khỏi điện. lúc đi đến cửa, sâu trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia tươi cười lạnh lẽo.
/522
|