Trên Tây Huyền Sơn, đỉnh Mạc Kiền Phong, khắp nơi đều là cảnh vui vẻ yên bình. Khắp mọi nơi đèn giăng hoa kết, trên bầu trời Thanh Loan từng đàn bay lượn, dưới hồ nước Hạc đậu thành đàn, trên bãi cỏ xanh Bạch Hổ cuộn mình nằm ngủ, khắp mọi nơi đều là tiên cảnh, phong thái, hình tượng khác hoàn toàn với nơi phàm tục.
Nhưng những đạo sĩ trong Thái Thượng Đạo Đức tông đang tiếp khách tuy vẫn quẩn áo ngăn nắp, nhưng trên mặt đều có một chút ưu phiền, họ có chút không phù hợp với bầu không khí vui vẻ này.
Thái Thượng Đạo Đức Cung nằm ở góc Đông Bắc, trong đó có một cung điện khác hẳn với những nơi khác. Tòa cung điện đó gọi là Cửu U điện, những bức tường trong điện đều đóng đầy bụi, mái ngói đã chuyển sang màu đen, khắp nơi đều là những gốc cây khô, trong góc tường, dưới mái hiên mạng nhện giăng khắp nơi, tòa cung điện này không biết đã bao lâu chưa quét dọn rồi. Trên những cây khô có những con quạ đen đang đậu, bọn chúng không ngừng phát ra tiếng kêu, trong Cửu u điện quỷ khí dày đặc, khác hẳn với những điện khác.
Cửa vào Cửu u điện được đóng chặt, trước cửa có bốn tên đệ tử Đạo Đức Tông đang trông coi. Tử Vân chân nhân đang đi tới đi lui trước điện, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, không hề giống với phong cách bình tĩnh hằng ngày của hắn. Hắn đi qua đi lại bao nhiêu vòng, bỗng nhiên ngừng lại, thân thể nhoáng lên một cái đã đứng trên bậc thềm trước cửa điện.
Hai cánh cửa lớn chầm chậm mở ra, một cơn gió lạnh thấu xương từ bên trong thổi ra. May là bốn tên đệ tử đạo hạnh không kém, bị cơn gió lạnh này thổi vào mặt, giống như bị hơn mười thanh kim châm cùng lúc châm vào, nhất thời khuôn mặt trắng bệch nhưng không có nguy hiểm gì. Tử Vân chân nhân mặc kệ luồng gió lạnh liên miên không dứt mà chỉ lo nhìn vào bên trong điện.
Lúc cửa điện mở rộng ra, Cố Thủ Chân chân nhân từ trong điện bước ra, đi cùng hắn còn có Thái Vi và Ngọc Huyền hai vị chân nhân một trái một phải song song bước ra. Ba vị chân nhân nhìn có vẻ mệt mỏi, trong mắt thần không hề có thần quang.
Thế nào? Tử Vân chân nhân hỏi.
Cố Thủ Chân nhân nói:
Đạo tổ phù hộ, rốt cuộc cũng đã đem được ba hồn bảy vía của Kỷ Nhược Trần từ Địa Phủ kéo về.
Tử Vân chân nhân vui vẻ nói:
Như thế thì tốt! Mấy vị có việc chưa biết, mấy ngày nay Vân Trung Thiên Hải liên tục tới làm phiền, may mà có Tử Dương chân nhân hàm dưỡng thâm hậu có thể chịu được hắn! Ta thấy là hắn muốn buộc Ngọc Hư chân nhân mạo hiểm đi Địa Phủ một lần, xem thử coi có thể tìm được hồn phách của Kỷ Nhược Trần hay không. Nếu Ngọc Hư chân nhân đi mạo hiểm có gì tổn hại, còn không đúng như ý nguyện của hắn sao? Nhược Trần bây giờ đang ở đâu, khi nào mới có thể về núi?
Cố Thủ Chân chân nhân cười khổ, nói:
Chân nguyên của bọn ta đã hao hết, không thể một lần nữa phát động Tam Động Phi Huyền đại trận để tìm nơi chỗ của Kỷ Nhược Trần hiện nay. Nhưng mà hồn phách của Kỷ Nhược Trần chắc chắn đã trở về thể xác, hắn là một người khôn khéo, sau khi tỉnh lại, chắc chắn sẽ tìm đường về núi. Tử Vân chân nhân không cần lo lắng. Đợi ba ngày sau khi chân nguyên của bọn ta hồi phục, chúng ta đi điều tra chỗ ở hiện nay của hắn là được.
Tử Vân chân nhân gật đầu nói:
Rất tốt! Ba vị chân nhân nên đi nghỉ ngơi, ta lập tức đi thông báo cho Ngọc Hư chân nhân, rồi đem việc này nói cho bọn người của Vân Trung Cư, tránh việc mỗi ngày phải tranh cãi ầm ĩ với tên Vân Trung Thiên Hải!
Một lát sau, sụ tranh chấp ở Phượng Tây Hiên lại bắt đầu.
Cái gì mà tin tức tốt, còn không biết tên tiểu tử đó khi nào mới về núi nữa là! Hừ, hồn phách rời khỏi thể xác, vẫn chưa biết khi nào trở về. Toàn là làm cho có, ta phải nói cho mọi người biết mới được! Đạo Đức Tông của ngươi được xưng là đệ nhất thiên hạ, nếu bọn ngươi nhìn Thanh nhi của ta không vừa mắt, sao không nói thẳng ra đi?
Thiên Hải lão nhân mặt mũi đỏ bừng, càng nói càng giận, lúc sau không nhịn được vỗ bàn một cái. Cái vỗ bàn này cùng không sao cả, nhưng mà những quân cờ trên bàn lại bị vỗ cho bay khắp nơi.
Lời này của Thiên Hải lão nhân có chút nặng, trên mặt Tử Vân chân nhân đầy vệt đen, nheo mắt lại, đường như sắp ra tay đánh người. Thiên Hải lão nhân liếc mắt nhìn hắn, không hề có chút sợ hãi nào.
Tử Dương chân nhân đang ngồi đối diện vuốt râu cười nói:
Đạo Đức Tông ta chẳng qua là người hơi đông mà thôi, vẫn còn thua xa Vân Trung Cư, nào dám tự xung là đệ nhất thiên hạ? Thanh nhi nhân phẩm hay là tu vi đều là khó có được. Nhược Trần có thể kết làm đạo lữ với nàng, là do kiếp trước tích đức để lại. Việc xảy ra lần này là ngoài ý muốn, làm lỡ ngày tốt lành, tông ta sẽ tận lực sửa chữa. Thiên Hải đạo huynh cũng thấy rồi đó. Đạo huynh đừng vội nổi giận, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt nhau, lần này gặp lại chứng minh cho việc duyên phận giữa chúng ta vẫn chưa dứt, nào nào, tới đây, chúng ta chơi cờ!
Thiên Hải lão nhân mỡ to hai mắt, nói:
Ván cờ này đã rối tung lên hết, làm sao có thể chơi được?
Tử Dương lại cười nói:
Ván này không tính, chúng ta chơi ván mới.
Thiên Hải lão nhân hừ một tiếng, lúc này mới ngồi xuống, lựa chọn màu, rồi cùng Tử Dương bắt đầu đánh cờ. Tử Vân chân nhân hắc một tiếng, không nhịn được nói:
Nghe nói Vân Trung Thiên Hải kỳ nghệ vô song, hôm nay thấy quả nhiên là danh bất hư truyền! Hắc hắc, mười lăm trận thắng liên tiếp, thắng thật hay!
Hóa ra Thiên Hải và Tử Dương đã ngồi ở đây đánh cờ bảy ngày bảy đêm, kỳ nghệ của Tử Dương vô cùng cao, liên tục thắng hơn mười ván, lúc đầu Thiên Hải chỉ nghĩ là minh khinh địch nên bị rơi vào bẫy của đối phương. Nhưng mà đánh thêm vài ván nữa, Thiên Hải lão nhân vẫn chưa thắng được ván nào, bởi vậy tranh chấp với Tử Vân chỉ là một cái cớ mà thôi, mục đích của hắn là muốn phá bàn cờ. Tử Vân chính vì thấy được ý này, nên mới buông lời châm chọc.
Thiên Hải giả vờ tập trung vào ván cờ, không nghe được Tử Vân nói cái gì.
Hành tung của Kỷ Nhược Trần đã bị phát hiện, tin tức hắn sắp về núi được truyền ra, lễ đính hôn bị lùi lại, buổi lễ sẽ được tổ chức vào ngày mồng 8 tháng 10. Vì vậy không khí trầm lắng trong Thái Thượng Đạo Đức Cung bị phá vỡ, chỉ là mọi việc luôn luôn có người vui kẻ buồn, trong Thái Thượng Đạo Đức Cung trung không phải là ai cũng vui vẻ.
Cạch một tiếng, một viên cờ trắng hạ xuống, chặt đứt đường sống của cờ đen.
Trình độ trong ván cờ này của ngươi đã bị thụt lùi tới ba ngàn trượng, thế nào, có muốn đánh lại một ván hay không?
Cố Thanh đem cờ trắng thu vào hộp ngọc.
Sở Hàn cười khổ lắc đầu, bắt đầu thu lại cờ đen trên bàn cờ. Kỳ nghệ của hắn và Cố Thanh không chênh lệch nhiều lắm, nhưng mà hắn đánh cờ với Cố Thanh mười thua hết chín, hắn thua kém kỳ thực chính là tư tưởng. Tuy ý chí của hắn cứng rắn vô cùng, thế nhưng trong lòng Cỗ Thanh lại bao quát tất cả thiên địa, mọi vật trên thế gian giống như mây khói, cảnh giới của hai người là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Trong lòng Sở Hàn có chút lo lắng, tất nhiên là thua thảm rồi.
Hắn im lặng trong chốc lát, nói:
Thanh nhi, đây là lần cuối cùng ta xưng hô như vậy với nàng. Những ngày qua ta đã nhiều lần tự hỏi, nhưng có một việc ta không thể nào hiểu được, lúc này ta cả gan hỏi, nếu như ngươi không muốn trả lời thì thôi.
Cố Thanh nói:
Ngươi nói thử xem.
Giọng nói của Sở Hàn có chút run rẩy, nói:
Thanh nhi, nàng và Kỷ Nhược Trần đã gặp nhau được bao nhiêu lần. Sao... sao nàng lại có tình ý sâu đậm như vậy với hắn? Ta đã đọc qua rất nhiều đạo thư, nhưng chưa từng gặp qua trường hợp nào vừa gặp đã yêu như thế này?
Tay Cố Thanh hơi run lên, nhìn Sở Hàn trong chốc lát, rồi tiếp tục thu thập cờ trắng, nói:
Sở sư huynh, việc này nếu không nói cho ngươi biết, sợ rằng đạo tâm của ngươi từ nay về sao sẽ bất ổn, ảnh hường tới thành tựu cả đời. Cũng được, ta với Kỷ Nhược Trần là có duyên từ kiếp trước, khi đó cùng trên đỉnh Thái Huyền Sơn này, gặp lại hắn bên cạnh ao Thái Thanh này, là do duyên phận tu được trong chín mươi chín kiếp. Ta nói như thế, Sở sư huynh đã hiểu ra chưa ?
Sở Hàn yên lặng một lúc lâu, sau đó cười khổ nói:
Mọi việc trên thế gian đều có nguyên nhân hậu quả, nếu mọi việc đều làm theo nhân quả, thì cuộc sống có khác gì với một con rối?
Cố Thanh nhàn nhạt nói:
Lời này của sư huynh là sai rồi. Nghịch duyên mà làm là một loại pháp, thuận duyên làm cũng là một loại pháp, lựa chọn như thế nào, là tùy theo mỗi người. Ta và Kỷ Nhược Trần được gặp nhau ở bên ao Thái Thanh tuy là duyên phận, nhưng giờ này phút này, ta không hề lo lắng về việc có duyên phận ở kiếp trước hay không, cuộc đời này ta đã quyết là đạo lữ của hắn, không rời nửa bước.
Mặt Sở Hàn càng ngày càng tái, miễn cưỡng:
Ta đã hiểu...
Bỗng hắn phun ra một ngụm máu, văng tung tóe trên bàn cờ.
Hắn không nói được một lời nào nữa, vung tay áo một cái, một cơn gió từ trong tay áo bay ra, thổi bay máu văng xung quanh, sau đó nhìn Cố Thanh thi lễ, rồi hắn quay người rời đi.
Cố Thanh lần này là vai chính trong buổi lễ, cho nên cách tiếp đãi khác hẳn với trước kia, biệt viện thanh nhã trong Thái Thượng Đạo Đức Cung dùng làm nơi cho nàng ở tạm. Lúc Sỡ Hàn rời khỏi biệt việt, hắn thấy Thạch Cơ đang đứng trước mặt hắn. Thạch Cơ kéo hắn lại, nói:
Sở sư huynh, nghe nói Cơ Băng Tiên buổi trưa hôm nay đã xuất quan, đạo hạnh lại tăng thêm một tầng. Đêm nay ngươi trợ trận cho ta, chúng ta đi tấn công Băng Tâm cư của nàng ta!
Nhưng những đạo sĩ trong Thái Thượng Đạo Đức tông đang tiếp khách tuy vẫn quẩn áo ngăn nắp, nhưng trên mặt đều có một chút ưu phiền, họ có chút không phù hợp với bầu không khí vui vẻ này.
Thái Thượng Đạo Đức Cung nằm ở góc Đông Bắc, trong đó có một cung điện khác hẳn với những nơi khác. Tòa cung điện đó gọi là Cửu U điện, những bức tường trong điện đều đóng đầy bụi, mái ngói đã chuyển sang màu đen, khắp nơi đều là những gốc cây khô, trong góc tường, dưới mái hiên mạng nhện giăng khắp nơi, tòa cung điện này không biết đã bao lâu chưa quét dọn rồi. Trên những cây khô có những con quạ đen đang đậu, bọn chúng không ngừng phát ra tiếng kêu, trong Cửu u điện quỷ khí dày đặc, khác hẳn với những điện khác.
Cửa vào Cửu u điện được đóng chặt, trước cửa có bốn tên đệ tử Đạo Đức Tông đang trông coi. Tử Vân chân nhân đang đi tới đi lui trước điện, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, không hề giống với phong cách bình tĩnh hằng ngày của hắn. Hắn đi qua đi lại bao nhiêu vòng, bỗng nhiên ngừng lại, thân thể nhoáng lên một cái đã đứng trên bậc thềm trước cửa điện.
Hai cánh cửa lớn chầm chậm mở ra, một cơn gió lạnh thấu xương từ bên trong thổi ra. May là bốn tên đệ tử đạo hạnh không kém, bị cơn gió lạnh này thổi vào mặt, giống như bị hơn mười thanh kim châm cùng lúc châm vào, nhất thời khuôn mặt trắng bệch nhưng không có nguy hiểm gì. Tử Vân chân nhân mặc kệ luồng gió lạnh liên miên không dứt mà chỉ lo nhìn vào bên trong điện.
Lúc cửa điện mở rộng ra, Cố Thủ Chân chân nhân từ trong điện bước ra, đi cùng hắn còn có Thái Vi và Ngọc Huyền hai vị chân nhân một trái một phải song song bước ra. Ba vị chân nhân nhìn có vẻ mệt mỏi, trong mắt thần không hề có thần quang.
Thế nào? Tử Vân chân nhân hỏi.
Cố Thủ Chân nhân nói:
Đạo tổ phù hộ, rốt cuộc cũng đã đem được ba hồn bảy vía của Kỷ Nhược Trần từ Địa Phủ kéo về.
Tử Vân chân nhân vui vẻ nói:
Như thế thì tốt! Mấy vị có việc chưa biết, mấy ngày nay Vân Trung Thiên Hải liên tục tới làm phiền, may mà có Tử Dương chân nhân hàm dưỡng thâm hậu có thể chịu được hắn! Ta thấy là hắn muốn buộc Ngọc Hư chân nhân mạo hiểm đi Địa Phủ một lần, xem thử coi có thể tìm được hồn phách của Kỷ Nhược Trần hay không. Nếu Ngọc Hư chân nhân đi mạo hiểm có gì tổn hại, còn không đúng như ý nguyện của hắn sao? Nhược Trần bây giờ đang ở đâu, khi nào mới có thể về núi?
Cố Thủ Chân chân nhân cười khổ, nói:
Chân nguyên của bọn ta đã hao hết, không thể một lần nữa phát động Tam Động Phi Huyền đại trận để tìm nơi chỗ của Kỷ Nhược Trần hiện nay. Nhưng mà hồn phách của Kỷ Nhược Trần chắc chắn đã trở về thể xác, hắn là một người khôn khéo, sau khi tỉnh lại, chắc chắn sẽ tìm đường về núi. Tử Vân chân nhân không cần lo lắng. Đợi ba ngày sau khi chân nguyên của bọn ta hồi phục, chúng ta đi điều tra chỗ ở hiện nay của hắn là được.
Tử Vân chân nhân gật đầu nói:
Rất tốt! Ba vị chân nhân nên đi nghỉ ngơi, ta lập tức đi thông báo cho Ngọc Hư chân nhân, rồi đem việc này nói cho bọn người của Vân Trung Cư, tránh việc mỗi ngày phải tranh cãi ầm ĩ với tên Vân Trung Thiên Hải!
Một lát sau, sụ tranh chấp ở Phượng Tây Hiên lại bắt đầu.
Cái gì mà tin tức tốt, còn không biết tên tiểu tử đó khi nào mới về núi nữa là! Hừ, hồn phách rời khỏi thể xác, vẫn chưa biết khi nào trở về. Toàn là làm cho có, ta phải nói cho mọi người biết mới được! Đạo Đức Tông của ngươi được xưng là đệ nhất thiên hạ, nếu bọn ngươi nhìn Thanh nhi của ta không vừa mắt, sao không nói thẳng ra đi?
Thiên Hải lão nhân mặt mũi đỏ bừng, càng nói càng giận, lúc sau không nhịn được vỗ bàn một cái. Cái vỗ bàn này cùng không sao cả, nhưng mà những quân cờ trên bàn lại bị vỗ cho bay khắp nơi.
Lời này của Thiên Hải lão nhân có chút nặng, trên mặt Tử Vân chân nhân đầy vệt đen, nheo mắt lại, đường như sắp ra tay đánh người. Thiên Hải lão nhân liếc mắt nhìn hắn, không hề có chút sợ hãi nào.
Tử Dương chân nhân đang ngồi đối diện vuốt râu cười nói:
Đạo Đức Tông ta chẳng qua là người hơi đông mà thôi, vẫn còn thua xa Vân Trung Cư, nào dám tự xung là đệ nhất thiên hạ? Thanh nhi nhân phẩm hay là tu vi đều là khó có được. Nhược Trần có thể kết làm đạo lữ với nàng, là do kiếp trước tích đức để lại. Việc xảy ra lần này là ngoài ý muốn, làm lỡ ngày tốt lành, tông ta sẽ tận lực sửa chữa. Thiên Hải đạo huynh cũng thấy rồi đó. Đạo huynh đừng vội nổi giận, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt nhau, lần này gặp lại chứng minh cho việc duyên phận giữa chúng ta vẫn chưa dứt, nào nào, tới đây, chúng ta chơi cờ!
Thiên Hải lão nhân mỡ to hai mắt, nói:
Ván cờ này đã rối tung lên hết, làm sao có thể chơi được?
Tử Dương lại cười nói:
Ván này không tính, chúng ta chơi ván mới.
Thiên Hải lão nhân hừ một tiếng, lúc này mới ngồi xuống, lựa chọn màu, rồi cùng Tử Dương bắt đầu đánh cờ. Tử Vân chân nhân hắc một tiếng, không nhịn được nói:
Nghe nói Vân Trung Thiên Hải kỳ nghệ vô song, hôm nay thấy quả nhiên là danh bất hư truyền! Hắc hắc, mười lăm trận thắng liên tiếp, thắng thật hay!
Hóa ra Thiên Hải và Tử Dương đã ngồi ở đây đánh cờ bảy ngày bảy đêm, kỳ nghệ của Tử Dương vô cùng cao, liên tục thắng hơn mười ván, lúc đầu Thiên Hải chỉ nghĩ là minh khinh địch nên bị rơi vào bẫy của đối phương. Nhưng mà đánh thêm vài ván nữa, Thiên Hải lão nhân vẫn chưa thắng được ván nào, bởi vậy tranh chấp với Tử Vân chỉ là một cái cớ mà thôi, mục đích của hắn là muốn phá bàn cờ. Tử Vân chính vì thấy được ý này, nên mới buông lời châm chọc.
Thiên Hải giả vờ tập trung vào ván cờ, không nghe được Tử Vân nói cái gì.
Hành tung của Kỷ Nhược Trần đã bị phát hiện, tin tức hắn sắp về núi được truyền ra, lễ đính hôn bị lùi lại, buổi lễ sẽ được tổ chức vào ngày mồng 8 tháng 10. Vì vậy không khí trầm lắng trong Thái Thượng Đạo Đức Cung bị phá vỡ, chỉ là mọi việc luôn luôn có người vui kẻ buồn, trong Thái Thượng Đạo Đức Cung trung không phải là ai cũng vui vẻ.
Cạch một tiếng, một viên cờ trắng hạ xuống, chặt đứt đường sống của cờ đen.
Trình độ trong ván cờ này của ngươi đã bị thụt lùi tới ba ngàn trượng, thế nào, có muốn đánh lại một ván hay không?
Cố Thanh đem cờ trắng thu vào hộp ngọc.
Sở Hàn cười khổ lắc đầu, bắt đầu thu lại cờ đen trên bàn cờ. Kỳ nghệ của hắn và Cố Thanh không chênh lệch nhiều lắm, nhưng mà hắn đánh cờ với Cố Thanh mười thua hết chín, hắn thua kém kỳ thực chính là tư tưởng. Tuy ý chí của hắn cứng rắn vô cùng, thế nhưng trong lòng Cỗ Thanh lại bao quát tất cả thiên địa, mọi vật trên thế gian giống như mây khói, cảnh giới của hai người là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Trong lòng Sở Hàn có chút lo lắng, tất nhiên là thua thảm rồi.
Hắn im lặng trong chốc lát, nói:
Thanh nhi, đây là lần cuối cùng ta xưng hô như vậy với nàng. Những ngày qua ta đã nhiều lần tự hỏi, nhưng có một việc ta không thể nào hiểu được, lúc này ta cả gan hỏi, nếu như ngươi không muốn trả lời thì thôi.
Cố Thanh nói:
Ngươi nói thử xem.
Giọng nói của Sở Hàn có chút run rẩy, nói:
Thanh nhi, nàng và Kỷ Nhược Trần đã gặp nhau được bao nhiêu lần. Sao... sao nàng lại có tình ý sâu đậm như vậy với hắn? Ta đã đọc qua rất nhiều đạo thư, nhưng chưa từng gặp qua trường hợp nào vừa gặp đã yêu như thế này?
Tay Cố Thanh hơi run lên, nhìn Sở Hàn trong chốc lát, rồi tiếp tục thu thập cờ trắng, nói:
Sở sư huynh, việc này nếu không nói cho ngươi biết, sợ rằng đạo tâm của ngươi từ nay về sao sẽ bất ổn, ảnh hường tới thành tựu cả đời. Cũng được, ta với Kỷ Nhược Trần là có duyên từ kiếp trước, khi đó cùng trên đỉnh Thái Huyền Sơn này, gặp lại hắn bên cạnh ao Thái Thanh này, là do duyên phận tu được trong chín mươi chín kiếp. Ta nói như thế, Sở sư huynh đã hiểu ra chưa ?
Sở Hàn yên lặng một lúc lâu, sau đó cười khổ nói:
Mọi việc trên thế gian đều có nguyên nhân hậu quả, nếu mọi việc đều làm theo nhân quả, thì cuộc sống có khác gì với một con rối?
Cố Thanh nhàn nhạt nói:
Lời này của sư huynh là sai rồi. Nghịch duyên mà làm là một loại pháp, thuận duyên làm cũng là một loại pháp, lựa chọn như thế nào, là tùy theo mỗi người. Ta và Kỷ Nhược Trần được gặp nhau ở bên ao Thái Thanh tuy là duyên phận, nhưng giờ này phút này, ta không hề lo lắng về việc có duyên phận ở kiếp trước hay không, cuộc đời này ta đã quyết là đạo lữ của hắn, không rời nửa bước.
Mặt Sở Hàn càng ngày càng tái, miễn cưỡng:
Ta đã hiểu...
Bỗng hắn phun ra một ngụm máu, văng tung tóe trên bàn cờ.
Hắn không nói được một lời nào nữa, vung tay áo một cái, một cơn gió từ trong tay áo bay ra, thổi bay máu văng xung quanh, sau đó nhìn Cố Thanh thi lễ, rồi hắn quay người rời đi.
Cố Thanh lần này là vai chính trong buổi lễ, cho nên cách tiếp đãi khác hẳn với trước kia, biệt viện thanh nhã trong Thái Thượng Đạo Đức Cung dùng làm nơi cho nàng ở tạm. Lúc Sỡ Hàn rời khỏi biệt việt, hắn thấy Thạch Cơ đang đứng trước mặt hắn. Thạch Cơ kéo hắn lại, nói:
Sở sư huynh, nghe nói Cơ Băng Tiên buổi trưa hôm nay đã xuất quan, đạo hạnh lại tăng thêm một tầng. Đêm nay ngươi trợ trận cho ta, chúng ta đi tấn công Băng Tâm cư của nàng ta!
/522
|