Thấy Thương Nanh gọi, Kuno cũng tỉnh lại, hắn cởi áo bào, mang theo tâm trạng kích động cực độ gom lấy kim tệ cột thành bọc, sau đó ôm chặt trước ngực, hai mắt cảnh giác liếc nhìn tứ phía, sợ người khác đánh úp.
Nhìn bộ dạng ngu đần của Kuno, Thương Nanh và Bối Toa không nhịn được nhìn nhau cười, các con bạc xung quanh lúc này cũng bắt đầu rì rầm bàn tán.
- Ai !!! Sớm biết vậy thì đặt theo Tây mông là thắng rồi, nếu theo hắn khẳng định sẽ kiếm được không ít tiền…
- Đúng vậy, hôm nay Tây Mông thực vô cùng bá đạo rồi !!!
Thấy mọi người xung quanh nhìn mình với con mắt khác sưa, Thương Nanh cũng có chút vui mừng, hắn đắc ý nói với Bối Toa:
- Thế nào, nha đầu ? Ta đã nói hôm nay vận khí rất tốt, các ngươi tin rồi chứ ?
Thấy bộ dạng vênh váo của Thương Nanh, Bối Toa vẩu môi, hừ một tiếng, sau đó thì thầm với Thương nanh, giả bộ chất vấn:
- Tiểu tử thối Tây Mông, ngươi khai mau, làm sao ngươi có thể làm cho con xúc xắc chuyển động ?
- Khụ…khụ….cái này….sau này sẽ nói cho ngươi biết….
Thấy Bối Toa hỏi, Thương Nanh cảm thấy rất nhức đầu, hắn ho khan, sau đó cười vô cùng thần bí, cúi đầu mỉm cười không trả lời….
Thấy Thương Nanh thừa nước đục thả câu, Bối Toa cũng cười, đôi tay trắng nõn nháy mắt vung lên, định đánh yêu hắn vài cái. Thương Nanh lúc này mặc dù tâm tình rất tốt, nhưng vẫn không nhường nàng, đám người xung quanh trong chốc lát tròn mắt nhìn hai người đùa giỡn, như thể chỉ có họ ở đây vậy….
Chợt ….
- Tránh ra…tránh ra….
Một tiếng thét vang lên, sòng bạc nhất thời trở nên tĩnh lặng, tất cả con bạc dạt sang hai bên.
Phía sau, chủ sòng bạc, lão bản Obrian sắc mặt vô cùng âm trầm, đang đi về phía này, sau lưng hắn là tám tên vệ sĩ vạm vỡ, cả bọn tràn ngập sát khí, mỗi tên cầm trong tay một cây gỗ.
Chứng kiến đội hình hùng hổ này, tất cả con bạc đều sợ hãi lui lại, nhường một lối nhỏ cho họ đi.
Thấy Obrian bước về phía này, nụ cười trên môi Thương Nanh và Bối Toa vụt tắt, Kuno thì không nhịn nổi, lui lại một bước, trên mặt có chút sợ hãi, nhưng hắn càng ôm chặt bao tiền hơn.
Thương Nanh nhíu đôi mày kiếm, cười khổ lắc đầu:
- Xem ra hôm nay muốn đem kim tệ đi cũng không đơn giản..
Nghe Thương Nanh nói, Bối Toa lập tức kéo hắn về phía sau, an ủi:
- Tây Mông, không phải sợ, có ta ở đây…
- Ha ha, sợ rằng không đơn giản như vậy, trong đám vệ sĩ kia, Bahrton và Gida đều là sơ cấp chiến sĩ học đồ, với sức mình ngươi sợ rằng không đủ.
Nói vậy, nhưng khi Bối Toa tỏ ý che chở hắn, Thương Nanh không khỏi thấy lòng vô cùng ấm áp, chỉ là miệng chó không mọc ngà voi, hắn mở miệng là lại châm chọc nàng.
- Hai sơ cấp chiến sĩ học đồ ?
Khuôn mặt Bối Toa nhất thời ngưng trọng, bản thân nàng là một trung cấp ma pháp học đồ, đối phó với sơ cấp chiến sĩ học đồ dĩ nhiên thừa khả năng, nhưng hai gã sơ cấp học đồ thì…..nếu ở nơi trống trải, nàng cũng có thể thu thập bọn chúng, nhưng đây là sòng bạc, không gian rất hẹp, rất bất lợi cho ma pháp sư.
- Thiếu gia, ngươi và Bối Toa tiểu thư cầm tiền đi trước, ta ngăn cản bọn họ…
Kuno thường ngày đàng hoàng, chất phác, nhưng lúc này cũng vô cùng tức giận, hắn nắm chặt tay, giọng nói sặc mùi anh dũng hi sinh.
- Để bọn chúng tới đây, bọn chúng không dám làm gì ta đâu..
Bối Toa nói.
- Ha ha, không nên hoảng sợ, binh tới tướng ngăn. Nếu Obrian thực sự có năng lực cướp kim tệ trong tay Tây Mông ta thì cho hắn cũng không sao.
Thương Nanh bình thản nói, mặc dù câu nói không mạnh mẽ, nhưng nếu nghĩ kĩ sẽ thấy sự tự tin vô cùng cường đại của Thương Nanh.
- Tốt, thằng nhóc, dám ăn gian trong sòng bạc của bổn lão gia, ta nghĩ ngươi chán sống rồi, ngoan ngoãn để kim tệ lại, sau đó tự chặt đứt hai tay, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi…
Obrian vừa đi về phía Thương Nanh vừa quát…
- Cút !!! Orbrian, ngươi dùng cặp mắt chó của ngươi nhìn xem, bổn thiếu gia ăn gian chỗ nào, không bằng cớ, ngươi tốt nhất không nên nổi cơn điên cắn càn.
Thương Nanh cười phá lên, nếu đã bất thiện, vậy cũng khỏi cần khách khí.
Obrian ngàn lần không ngờ Thương Nanh dám mạnh miệng như vậy, hắn giận quá hóa cười, điên cuồng nói:
- Chỉ bằng bản lãnh trăm trận trăm thua của ngươi cũng thắng được nhiều kim tệ như vậy ? Rõ ràng là ăn gian….
- Ồ, thì ra là như vậy…
Thương Nanh ra bộ hiểu biết, nói tiếp:
- Theo như ngươi nói, lão bản ngươi kết hôn ba mươi năm, vẫn không có con, giờ đột nhiên sinh ra một tiểu tử mập mạp, vậy khẳng định là có người hỗ trợ…..
Nghe Thương Nanh nói, tất cả con bạc bật cười, câu này chẳng phải Thương Nanh chửi Obrian đội sừng hay sao chứ ??? !!!
- Ngươi….
Obrian gầm gừ…
- Lão bản, khỏi cần dài dòng với hắn, trực tiếp đoạt lại kim tệ.
Bahrton khuôn mặt đầy hung hăng, nhịn không được nói.
Trước kia hắn thường xuyên giày xéo Tây Mông, đến giờ vẫn cảm thấy thèm, đánh người, cần phải cãi lí sao ?
- Ai dám ?
Bối Toa cười lạnh, bước tới một bước !!!
- A, bảo sao tên tiểu tử Tây Mông kiêu ngạo như vậy, hóa ra hôm nay có trợ thủ…
Gida nói, giọng nói đầy vẻ chế nhạo, miệng hắn nhếch lên, nở một nụ cười tà dâm, ánh mắt không chút kiêng kỵ, dán chặt vào thân thể Bối Toa.
- Các ngươi không nên làm loạn, tiểu thư nhà ta là trung cấp Ma Pháp Học Đồ, các ngươi sẽ chết vô cùng thảm.
Kuno thò đầu ra, nói.
- Ha ha, trung cấp ma pháp học đồ ? Không phải chỉ là một tiểu nữ sao, tiểu muội muội, hôm nay thúc thúc đang buồn, lại đây, thúc thúc thương….
Bahrton cười vô cùng bỉ ổi, nói, hắn vừa dứt lời, cả đám vệ sĩ ồ lên đầy vẻ dâm ô.
Bối Toa nhíu mày, hai con mắt xinh đẹp tràn ngập sát khí, từ nhỏ nàng luôn sống trong những tiếng ca ngợi, chưa từng bị nhục nhã như vậy, quả thực lúc này nàng giận tới cực điểm, chỉ hận không thể lập tức bầm thây lũ người kia ra vạn đoạn.
- Y, mỹ nhân nỏi giận rồi, thế nào, chỉ bằng một ma pháp học đồ như ngươi, muốn giải quyết hai người chúng ta ?
Gida cười hả hả
- Nếu một không đủ, vậy cả ta nữa thì sao ?
Thương Nanh cười khẽ, chậm rãi vươn tay, trong lòng bàn tay trong nháy mắt bốc lên một ngọn lửa
Nhìn bộ dạng ngu đần của Kuno, Thương Nanh và Bối Toa không nhịn được nhìn nhau cười, các con bạc xung quanh lúc này cũng bắt đầu rì rầm bàn tán.
- Ai !!! Sớm biết vậy thì đặt theo Tây mông là thắng rồi, nếu theo hắn khẳng định sẽ kiếm được không ít tiền…
- Đúng vậy, hôm nay Tây Mông thực vô cùng bá đạo rồi !!!
Thấy mọi người xung quanh nhìn mình với con mắt khác sưa, Thương Nanh cũng có chút vui mừng, hắn đắc ý nói với Bối Toa:
- Thế nào, nha đầu ? Ta đã nói hôm nay vận khí rất tốt, các ngươi tin rồi chứ ?
Thấy bộ dạng vênh váo của Thương Nanh, Bối Toa vẩu môi, hừ một tiếng, sau đó thì thầm với Thương nanh, giả bộ chất vấn:
- Tiểu tử thối Tây Mông, ngươi khai mau, làm sao ngươi có thể làm cho con xúc xắc chuyển động ?
- Khụ…khụ….cái này….sau này sẽ nói cho ngươi biết….
Thấy Bối Toa hỏi, Thương Nanh cảm thấy rất nhức đầu, hắn ho khan, sau đó cười vô cùng thần bí, cúi đầu mỉm cười không trả lời….
Thấy Thương Nanh thừa nước đục thả câu, Bối Toa cũng cười, đôi tay trắng nõn nháy mắt vung lên, định đánh yêu hắn vài cái. Thương Nanh lúc này mặc dù tâm tình rất tốt, nhưng vẫn không nhường nàng, đám người xung quanh trong chốc lát tròn mắt nhìn hai người đùa giỡn, như thể chỉ có họ ở đây vậy….
Chợt ….
- Tránh ra…tránh ra….
Một tiếng thét vang lên, sòng bạc nhất thời trở nên tĩnh lặng, tất cả con bạc dạt sang hai bên.
Phía sau, chủ sòng bạc, lão bản Obrian sắc mặt vô cùng âm trầm, đang đi về phía này, sau lưng hắn là tám tên vệ sĩ vạm vỡ, cả bọn tràn ngập sát khí, mỗi tên cầm trong tay một cây gỗ.
Chứng kiến đội hình hùng hổ này, tất cả con bạc đều sợ hãi lui lại, nhường một lối nhỏ cho họ đi.
Thấy Obrian bước về phía này, nụ cười trên môi Thương Nanh và Bối Toa vụt tắt, Kuno thì không nhịn nổi, lui lại một bước, trên mặt có chút sợ hãi, nhưng hắn càng ôm chặt bao tiền hơn.
Thương Nanh nhíu đôi mày kiếm, cười khổ lắc đầu:
- Xem ra hôm nay muốn đem kim tệ đi cũng không đơn giản..
Nghe Thương Nanh nói, Bối Toa lập tức kéo hắn về phía sau, an ủi:
- Tây Mông, không phải sợ, có ta ở đây…
- Ha ha, sợ rằng không đơn giản như vậy, trong đám vệ sĩ kia, Bahrton và Gida đều là sơ cấp chiến sĩ học đồ, với sức mình ngươi sợ rằng không đủ.
Nói vậy, nhưng khi Bối Toa tỏ ý che chở hắn, Thương Nanh không khỏi thấy lòng vô cùng ấm áp, chỉ là miệng chó không mọc ngà voi, hắn mở miệng là lại châm chọc nàng.
- Hai sơ cấp chiến sĩ học đồ ?
Khuôn mặt Bối Toa nhất thời ngưng trọng, bản thân nàng là một trung cấp ma pháp học đồ, đối phó với sơ cấp chiến sĩ học đồ dĩ nhiên thừa khả năng, nhưng hai gã sơ cấp học đồ thì…..nếu ở nơi trống trải, nàng cũng có thể thu thập bọn chúng, nhưng đây là sòng bạc, không gian rất hẹp, rất bất lợi cho ma pháp sư.
- Thiếu gia, ngươi và Bối Toa tiểu thư cầm tiền đi trước, ta ngăn cản bọn họ…
Kuno thường ngày đàng hoàng, chất phác, nhưng lúc này cũng vô cùng tức giận, hắn nắm chặt tay, giọng nói sặc mùi anh dũng hi sinh.
- Để bọn chúng tới đây, bọn chúng không dám làm gì ta đâu..
Bối Toa nói.
- Ha ha, không nên hoảng sợ, binh tới tướng ngăn. Nếu Obrian thực sự có năng lực cướp kim tệ trong tay Tây Mông ta thì cho hắn cũng không sao.
Thương Nanh bình thản nói, mặc dù câu nói không mạnh mẽ, nhưng nếu nghĩ kĩ sẽ thấy sự tự tin vô cùng cường đại của Thương Nanh.
- Tốt, thằng nhóc, dám ăn gian trong sòng bạc của bổn lão gia, ta nghĩ ngươi chán sống rồi, ngoan ngoãn để kim tệ lại, sau đó tự chặt đứt hai tay, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi…
Obrian vừa đi về phía Thương Nanh vừa quát…
- Cút !!! Orbrian, ngươi dùng cặp mắt chó của ngươi nhìn xem, bổn thiếu gia ăn gian chỗ nào, không bằng cớ, ngươi tốt nhất không nên nổi cơn điên cắn càn.
Thương Nanh cười phá lên, nếu đã bất thiện, vậy cũng khỏi cần khách khí.
Obrian ngàn lần không ngờ Thương Nanh dám mạnh miệng như vậy, hắn giận quá hóa cười, điên cuồng nói:
- Chỉ bằng bản lãnh trăm trận trăm thua của ngươi cũng thắng được nhiều kim tệ như vậy ? Rõ ràng là ăn gian….
- Ồ, thì ra là như vậy…
Thương Nanh ra bộ hiểu biết, nói tiếp:
- Theo như ngươi nói, lão bản ngươi kết hôn ba mươi năm, vẫn không có con, giờ đột nhiên sinh ra một tiểu tử mập mạp, vậy khẳng định là có người hỗ trợ…..
Nghe Thương Nanh nói, tất cả con bạc bật cười, câu này chẳng phải Thương Nanh chửi Obrian đội sừng hay sao chứ ??? !!!
- Ngươi….
Obrian gầm gừ…
- Lão bản, khỏi cần dài dòng với hắn, trực tiếp đoạt lại kim tệ.
Bahrton khuôn mặt đầy hung hăng, nhịn không được nói.
Trước kia hắn thường xuyên giày xéo Tây Mông, đến giờ vẫn cảm thấy thèm, đánh người, cần phải cãi lí sao ?
- Ai dám ?
Bối Toa cười lạnh, bước tới một bước !!!
- A, bảo sao tên tiểu tử Tây Mông kiêu ngạo như vậy, hóa ra hôm nay có trợ thủ…
Gida nói, giọng nói đầy vẻ chế nhạo, miệng hắn nhếch lên, nở một nụ cười tà dâm, ánh mắt không chút kiêng kỵ, dán chặt vào thân thể Bối Toa.
- Các ngươi không nên làm loạn, tiểu thư nhà ta là trung cấp Ma Pháp Học Đồ, các ngươi sẽ chết vô cùng thảm.
Kuno thò đầu ra, nói.
- Ha ha, trung cấp ma pháp học đồ ? Không phải chỉ là một tiểu nữ sao, tiểu muội muội, hôm nay thúc thúc đang buồn, lại đây, thúc thúc thương….
Bahrton cười vô cùng bỉ ổi, nói, hắn vừa dứt lời, cả đám vệ sĩ ồ lên đầy vẻ dâm ô.
Bối Toa nhíu mày, hai con mắt xinh đẹp tràn ngập sát khí, từ nhỏ nàng luôn sống trong những tiếng ca ngợi, chưa từng bị nhục nhã như vậy, quả thực lúc này nàng giận tới cực điểm, chỉ hận không thể lập tức bầm thây lũ người kia ra vạn đoạn.
- Y, mỹ nhân nỏi giận rồi, thế nào, chỉ bằng một ma pháp học đồ như ngươi, muốn giải quyết hai người chúng ta ?
Gida cười hả hả
- Nếu một không đủ, vậy cả ta nữa thì sao ?
Thương Nanh cười khẽ, chậm rãi vươn tay, trong lòng bàn tay trong nháy mắt bốc lên một ngọn lửa
/41
|