Hỏa cầu thuật !!!
Thấy ngọn lửa trên tay Thương Nanh, tất cả con bạc đều hít một hơi lạnh, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Tại A Tư Đặc Lan thành, nói tới phế vật đỉnh cấp như Tây Mông có ai không biết ?
Mặc dù hắn là hậu duệ của Baruch gia tộc, gia tộc cũng không tiếc tiền, dùng một số lượng ma pháp dược tề khổng lồ để tạo nên ma lực sơ cấp học đồ cho Tây Mông, nhưng hắn trời sinh tinh thần lực khô kiệt, không thể phóng ra ma pháp, kết quả trở thành trò cười trong giới ma pháp sư.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại tận mắt thấy Tây Mông sử dụng hỏa cầu thuật, cái này không phải chứng minh rằng hiện tại Tây Mông là sơ cấp ma pháp sư học đồ hàng thật giá thật hay sao ?
- Thiếu gia….người….người có thể phóng thích ma pháp ?
Kuno trong nháy mắt đờ người, thần sắc vô cùng bất khả tư nghị, hai mắt trợn tròn, mơ hồ có chút lệ quang, hiển nhiên hắn bị tình cảnh trước mắt kích động tới tột đỉnh…
Tâm tình Kuno lúc này so với lúc thu gom kim tệ còn kích động hơn gấp ngàn lần, thêm vào đó, hiện tại họ đang lâm khốn cảnh, nếu Thương Nanh là một ma pháp học đồ hàng thật giá thật, điều này đồng nghĩ với vô tận hy vọng, vô cùng ý nghĩa…
- Thế nào ? Obrian, bây giờ chúng ta có hai ma pháp học đồ, ngươi còn muốn lưu kim tệ lại ? Muốn chặt đứt hai tay chúng ta nữa không ?
Bối Toa ban đầu thấy cảnh này vô cùng vui mừng, nhưng nàng cũng ngay lập tức trấn tĩnh, cười lạnh nói.
Bối Toa và Tây Mông là thanh mai trúc mã, Tây Mông có thể thoát khỏi kiếp phế vật, trở thàng ma pháp sư học đồ, nàng tự nhiên vô cùng cao hứng, đồng thời nàng cũng phát hiện ra rằng, dị biến trên chiếu bạc ban nãy, sợ rằng chính là do Tây Mông dùng ma pháp ra tay, trên người Tây Mông lúc này chắc chắn có rất nhiều bí mật, bất quá lúc này cũng không phải lúc nàng tra hỏi, việc cần thiết là giải quyết phiền toái trước mắt, sau đó sẽ tra hỏi xú tiểu tử Tây Mông.
Thấy Thương Nanh sử dụng được hỏa cầu thuật, khóe miệng Obrian bắt đầu run rẩy, sắc mặt cũng trầm xuống, hắn không ngờ Thương Nanh sử dụng được ma pháp, nhưng mặc kệ thế nào, gần hai ngàn kim tệ, hắn không dễ dàng bỏ.
- Chỉ là hai tên sơ cấp ma pháp học đồ, còn chưa đủ để kiêu ngạo với lão phu..
Obrian ho khan vài tiếng, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, nói:
- Bahrton, Gida, giao cho các ngươi, đánh bọn chúng một trận cho ta…
Obrian thoáng suy nghĩ, sau đó lại cười, mặc dù đó là hai ma pháp học đồ, nhưng Bahrton và Gida bên mình cũng là hai chiến sĩ học đồ, huống chi đổ phường không gian chật hẹp, có lợi với sở trường cận chiến của chiến sĩ.
Obrian nói xong, chợt thấy lạ, bởi Bahrton và Gida vẫn không động đậy, hắn nhịn không được quay lại, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Phía sau hắn không ngờ lại không có ai, mấy tên vệ sĩ vốn theo sát hắn không biết từ lúc nào đã lui lại hai bước, mỗi người đều giơ cao cây gỗ, đề phòng.
Obrian thét lớn:
- Bahrton, Gida, các ngươi làm gì vậy ? Obrian ta ngày thường đối xử rất tốt với các ngươi, giờ là lúc cần các ngươi xuất lực, lại muốn lui bước ?
Bahrton ngượng ngùng cười:
- Lão bản, không phải huynh đệ không có nghĩa khí, chỉ là chúng ta biết phân lượng mà, chút tiền lương của ngài thực không đáng để liều mạng…
- Các ngươi nói gì, muốn ép ta sao ?
- Hắc, cũng không thể nói như vậy, dù sao cũng là liều mạng, việc tốt lão bản ngươi ăn cả, còn chúng ta phải chịu chết ?
Gida xoa tay cười gian.
- Được rồi, xong việc ta chia cho các ngươi hai phần, thế nào ?
Obrian cắn răng nói.
- Thành giao…
Bahrton và Gida nhìn nhau, gật đầu, sau đó lao về phía Thương Nanh và Bối Toa.
Thương Nanh cười khẽ, sau đó thì thầm với Bối Toa.
- Có được hay không ? Như vậy rất nguy hiểm…
Nghe Thương Nanh nói, Bối Toa nhất thời kinh hô.
- Hừ, cam đoan không có vấn đề, ngươi quên một màn trên chiếu bạc sao ?
Thương Nanh vỗ ngực, tự tin nói
- Được rồi, ngươi cẩn thận một chút
Bối Toa vẻ mặt có chút lo lắng, nhưng thấy Thương Nanh tự tin như vậy, cuối cùng cũng cắn răng gật đầu.
Bahrton và Gida cũng vô cùng hung hăng, nếu như ở ngoài, bọn họ thật sự không nắm chắc có thể chiến thắng một sơ cấp ma pháp sư học đồ và một trung cấp ma pháp sư học đồ, nhưng trong sòng bạc, không gian chật hẹp, thực vô cùng có lợi cho bọn chúng..
Bối Toa bắt đầu ngâm xướng ma pháp, Bahrton và Gida cũng không chậm trễ, đấu khí bốc lên, hét lớn lao tới, mỗi người một phía cùng lúc công kích Thương Nanh và Bối Toa.
Phần lớn con bạc xung quanh đều là lính đánh thue, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, vừa mới bắt đầu đã nhìn ra Thương Nanh tuyệt đối lâm vào tình thế nguy hiểm, dù bên Thương Nanh có một trung cấp ma pháp sư học đồ nhưng ở đây không gian nhỏ hẹp, ưu thế về tu vi không lớn, hơn nữa ma pháp sư tối kị cận chiến, tất cả đều thầm nghĩ, Thương Nanh khẳng định thảm bại….
Thương Nanh lúc này không hề ngâm xướng ma pháp, hắn chỉ cười hề hề đứng tại chỗ, bộ dạng vô cùng tự tin, không hề để ý tới Gida đang lao tới, phía bên kia, Bahrton cũng đang lao về phía Bối Toa.
Khi nắm tay của Gida chỉ còn cách mặt Thương Nanh một đoạn, tất cả đều thầm chửi, Thương Nanh thật ngu ngốc, không ngờ không tận dụng thời gian ngâm xướng ma pháp, cứ thế đứng chịu trân….
Ngay cả mấy con bạc cũng âm thầm lẩm bẩm, trận này Thương Nanh hẳn sẽ thê thảm.
Có người còn nghĩ Thương Nanh thúc thủ chịu trói, nhưng lúc này đầu hàng không phải quá muộn rồi sao ? Nếu như biết thua, cũng không biết chạy trốn ?
Khoảng cách nắm tay của Gida lúc này cách mặt Thương Nanh chưa tới ba phân, Thương Nanh cũng đã cảm nhận được quyền phong áp sát mặt, nụ cười của hắn cũng đậm hơn vài phần…
- Ha, chết đi cho ta…
Gida thấy nắm tay chỉ cách Thương Nanh một chút, hắn điên cuồng gầm rú, đấu khí càng thêm nồng đậm, hắn tin chắc rằng, cho dù phía trước là một khối cự thạch cũng sẽ nát vụn dưới tay hắn.
Tíc tắc sau..
Thương Nanh khởi động Di Hình Hoán Vị Trận…Trong nháy mắt hắn đổi chỗ cho Bahrton….
Một kích toàn lực của Gida ngay lập tức đập thẳng vào ngực Bahrton, máu tươi phun ra, thân thể hắn như con diều bay thẳng ra ngoài, đập vào một bàn bạc rồi rơi xuống đất.
Bahrton tái mặt, phun ra một ngum máu tươi, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía Gida một cái, sau đó ngất đi.
- Thế !!! Thế nào lại là Bahrton ?
Thấy ngọn lửa trên tay Thương Nanh, tất cả con bạc đều hít một hơi lạnh, khuôn mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Tại A Tư Đặc Lan thành, nói tới phế vật đỉnh cấp như Tây Mông có ai không biết ?
Mặc dù hắn là hậu duệ của Baruch gia tộc, gia tộc cũng không tiếc tiền, dùng một số lượng ma pháp dược tề khổng lồ để tạo nên ma lực sơ cấp học đồ cho Tây Mông, nhưng hắn trời sinh tinh thần lực khô kiệt, không thể phóng ra ma pháp, kết quả trở thành trò cười trong giới ma pháp sư.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại tận mắt thấy Tây Mông sử dụng hỏa cầu thuật, cái này không phải chứng minh rằng hiện tại Tây Mông là sơ cấp ma pháp sư học đồ hàng thật giá thật hay sao ?
- Thiếu gia….người….người có thể phóng thích ma pháp ?
Kuno trong nháy mắt đờ người, thần sắc vô cùng bất khả tư nghị, hai mắt trợn tròn, mơ hồ có chút lệ quang, hiển nhiên hắn bị tình cảnh trước mắt kích động tới tột đỉnh…
Tâm tình Kuno lúc này so với lúc thu gom kim tệ còn kích động hơn gấp ngàn lần, thêm vào đó, hiện tại họ đang lâm khốn cảnh, nếu Thương Nanh là một ma pháp học đồ hàng thật giá thật, điều này đồng nghĩ với vô tận hy vọng, vô cùng ý nghĩa…
- Thế nào ? Obrian, bây giờ chúng ta có hai ma pháp học đồ, ngươi còn muốn lưu kim tệ lại ? Muốn chặt đứt hai tay chúng ta nữa không ?
Bối Toa ban đầu thấy cảnh này vô cùng vui mừng, nhưng nàng cũng ngay lập tức trấn tĩnh, cười lạnh nói.
Bối Toa và Tây Mông là thanh mai trúc mã, Tây Mông có thể thoát khỏi kiếp phế vật, trở thàng ma pháp sư học đồ, nàng tự nhiên vô cùng cao hứng, đồng thời nàng cũng phát hiện ra rằng, dị biến trên chiếu bạc ban nãy, sợ rằng chính là do Tây Mông dùng ma pháp ra tay, trên người Tây Mông lúc này chắc chắn có rất nhiều bí mật, bất quá lúc này cũng không phải lúc nàng tra hỏi, việc cần thiết là giải quyết phiền toái trước mắt, sau đó sẽ tra hỏi xú tiểu tử Tây Mông.
Thấy Thương Nanh sử dụng được hỏa cầu thuật, khóe miệng Obrian bắt đầu run rẩy, sắc mặt cũng trầm xuống, hắn không ngờ Thương Nanh sử dụng được ma pháp, nhưng mặc kệ thế nào, gần hai ngàn kim tệ, hắn không dễ dàng bỏ.
- Chỉ là hai tên sơ cấp ma pháp học đồ, còn chưa đủ để kiêu ngạo với lão phu..
Obrian ho khan vài tiếng, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, nói:
- Bahrton, Gida, giao cho các ngươi, đánh bọn chúng một trận cho ta…
Obrian thoáng suy nghĩ, sau đó lại cười, mặc dù đó là hai ma pháp học đồ, nhưng Bahrton và Gida bên mình cũng là hai chiến sĩ học đồ, huống chi đổ phường không gian chật hẹp, có lợi với sở trường cận chiến của chiến sĩ.
Obrian nói xong, chợt thấy lạ, bởi Bahrton và Gida vẫn không động đậy, hắn nhịn không được quay lại, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Phía sau hắn không ngờ lại không có ai, mấy tên vệ sĩ vốn theo sát hắn không biết từ lúc nào đã lui lại hai bước, mỗi người đều giơ cao cây gỗ, đề phòng.
Obrian thét lớn:
- Bahrton, Gida, các ngươi làm gì vậy ? Obrian ta ngày thường đối xử rất tốt với các ngươi, giờ là lúc cần các ngươi xuất lực, lại muốn lui bước ?
Bahrton ngượng ngùng cười:
- Lão bản, không phải huynh đệ không có nghĩa khí, chỉ là chúng ta biết phân lượng mà, chút tiền lương của ngài thực không đáng để liều mạng…
- Các ngươi nói gì, muốn ép ta sao ?
- Hắc, cũng không thể nói như vậy, dù sao cũng là liều mạng, việc tốt lão bản ngươi ăn cả, còn chúng ta phải chịu chết ?
Gida xoa tay cười gian.
- Được rồi, xong việc ta chia cho các ngươi hai phần, thế nào ?
Obrian cắn răng nói.
- Thành giao…
Bahrton và Gida nhìn nhau, gật đầu, sau đó lao về phía Thương Nanh và Bối Toa.
Thương Nanh cười khẽ, sau đó thì thầm với Bối Toa.
- Có được hay không ? Như vậy rất nguy hiểm…
Nghe Thương Nanh nói, Bối Toa nhất thời kinh hô.
- Hừ, cam đoan không có vấn đề, ngươi quên một màn trên chiếu bạc sao ?
Thương Nanh vỗ ngực, tự tin nói
- Được rồi, ngươi cẩn thận một chút
Bối Toa vẻ mặt có chút lo lắng, nhưng thấy Thương Nanh tự tin như vậy, cuối cùng cũng cắn răng gật đầu.
Bahrton và Gida cũng vô cùng hung hăng, nếu như ở ngoài, bọn họ thật sự không nắm chắc có thể chiến thắng một sơ cấp ma pháp sư học đồ và một trung cấp ma pháp sư học đồ, nhưng trong sòng bạc, không gian chật hẹp, thực vô cùng có lợi cho bọn chúng..
Bối Toa bắt đầu ngâm xướng ma pháp, Bahrton và Gida cũng không chậm trễ, đấu khí bốc lên, hét lớn lao tới, mỗi người một phía cùng lúc công kích Thương Nanh và Bối Toa.
Phần lớn con bạc xung quanh đều là lính đánh thue, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, vừa mới bắt đầu đã nhìn ra Thương Nanh tuyệt đối lâm vào tình thế nguy hiểm, dù bên Thương Nanh có một trung cấp ma pháp sư học đồ nhưng ở đây không gian nhỏ hẹp, ưu thế về tu vi không lớn, hơn nữa ma pháp sư tối kị cận chiến, tất cả đều thầm nghĩ, Thương Nanh khẳng định thảm bại….
Thương Nanh lúc này không hề ngâm xướng ma pháp, hắn chỉ cười hề hề đứng tại chỗ, bộ dạng vô cùng tự tin, không hề để ý tới Gida đang lao tới, phía bên kia, Bahrton cũng đang lao về phía Bối Toa.
Khi nắm tay của Gida chỉ còn cách mặt Thương Nanh một đoạn, tất cả đều thầm chửi, Thương Nanh thật ngu ngốc, không ngờ không tận dụng thời gian ngâm xướng ma pháp, cứ thế đứng chịu trân….
Ngay cả mấy con bạc cũng âm thầm lẩm bẩm, trận này Thương Nanh hẳn sẽ thê thảm.
Có người còn nghĩ Thương Nanh thúc thủ chịu trói, nhưng lúc này đầu hàng không phải quá muộn rồi sao ? Nếu như biết thua, cũng không biết chạy trốn ?
Khoảng cách nắm tay của Gida lúc này cách mặt Thương Nanh chưa tới ba phân, Thương Nanh cũng đã cảm nhận được quyền phong áp sát mặt, nụ cười của hắn cũng đậm hơn vài phần…
- Ha, chết đi cho ta…
Gida thấy nắm tay chỉ cách Thương Nanh một chút, hắn điên cuồng gầm rú, đấu khí càng thêm nồng đậm, hắn tin chắc rằng, cho dù phía trước là một khối cự thạch cũng sẽ nát vụn dưới tay hắn.
Tíc tắc sau..
Thương Nanh khởi động Di Hình Hoán Vị Trận…Trong nháy mắt hắn đổi chỗ cho Bahrton….
Một kích toàn lực của Gida ngay lập tức đập thẳng vào ngực Bahrton, máu tươi phun ra, thân thể hắn như con diều bay thẳng ra ngoài, đập vào một bàn bạc rồi rơi xuống đất.
Bahrton tái mặt, phun ra một ngum máu tươi, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía Gida một cái, sau đó ngất đi.
- Thế !!! Thế nào lại là Bahrton ?
/41
|