Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Đêm nay nhất định là một đêm không an bĩnh, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Trăng sáng vằng vặc, ngân hà xa xăm, trong sương phòng ẩn ẩn ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu. Chu Diệu Lang đi dạo trên đồng cỏ xanh mượt như lông vũ, bất tri bất giác liền đi tới bên sườn núi.
Thẳng đến khi phía trước không còn đường, Chu Diệu Lang mới khôi phục tinh thần, liếc nhìn bóng đêm xung quanh một cái, nàng không tiếng động thở ra một ngụm khí đã nghẹn từ lâu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng hơi khuyết trên bầu trời.
“Phu nhân, hôm nay trang chủ thực vui vẻ nha.” Nàng đã bao lâu rồi không nhìn thấy bộ dáng vui sướng tận tâm của Tư Lăng Cô Hồng, làn sương lạnh trong mắt đều bị hòa tan không còn một mảnh, lộ ra ánh sáng chói mắt tuyệt thế ở bên trong.
Nàng nhìn ra được tất cả đều là do Đường Niệm Niệm mà có, rõ ràng đây vốn nên là chuyện vui vẻ, nhưng ngược lại lại khiến nàng càng thêm khẩn trương bất an. Nàng sợ, sợ hãi Đường Niệm Niệm sẽ có một ngày rời khỏi Tư Lăng Cô Hồng, tình cảm mà Tư Lăng Cô Hồng dành cho Đường Niệm Niệm đã không thể kiềm chế rồi, nhưng Đường Niệm Niệm lại không hề tiến triển.
Đây không phải nàng lo bò trắng răng, nàng nhìn ra được cảm tình dần dần sâu sắc của Tư Lăng Cô Hồng với Đường Niệm Niệm, còn có phần ham muốn chiếm hữu cùng nhu tình duy nhất ai cũng có thể nhìn thấy kia, nhưng mà Đường Niệm Niệm lại….
Nghĩ đến đây, Chu Diệu Lung không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày. Thoạt nhìn Đường Niệm Niệm có vẻ rất gần gũi trang chủ, nhưng phần thân mật này so với trang chủ vẫn là vô cùng hời hợt.
Nàng thực sự nhìn không ra, tình cảm của Đường Niệm Niệm đối với trang chủ rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu, nàng ấy rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Phu nhân, mắt nhìn người của phu nhân là tinh chuẩn nhất, chuyện của trang chủ và chủ mẫu, vẫn là cần người quyết định a.”
Bình minh, mặt trời mọc.
Phía bắc Vô Danh các, dưới ánh mặt trời rực rỡ, Đường Niệm Niệm có chút lười biếng nằm trên ghế. Tối qua cùng Tư Lăng Cô Hồng lăn trên giường hơi lâu chút, vốn từ đầu là cắn cắn mặt, sau đó dần cởi hết quần áo lan tới toàn thân, rồi lại sau đó, nàng cảm giác được có một vật thô nóng đặt áp lên người mình.
“Chỗ đó của người thay đổi!” Đường Niệm Niệm chớp chớp đôi mắt kinh ngạc, luận sự nói ra.
Thân thể Tư Lăng Cô Hồng buộc chặt, nhìn ánh mắt quá thẳng thắn của Đường Niệm Niệm, bàn tay bạch ngọc liền vươn tới đặt lên mông nàng, nghiêng người áp lên cơ thể nàng, cằm tựa lên vai nàng, hô hấp nóng rực mà ướt át.
Đường Niệm Niệm hạ đầu xuống, tuy hô hấp của hắn nóng nhưng không đến mức khó tiếp nhận, song nàng lại có cảm giác bị nóng lây, “Cô Hồng?”
Người phía trên không nói gì.
Đường Niệm Niệm ngước mắt nhìn, trước mắt một mảnh tối đen, làm cho giác quan của nàng càng thêm nhạy bén. Nàng cảm giác được thân thể của hắn căng thẳng, còn hơi run run, tim đập cũng rất nhanh, trong ngực phập phồng kịch liệt, áp tới ngực nàng.
Nghĩ nghĩ, Đường Niệm Niệm lại phóng ra linh thức, xem rõ ràng rành mạnh những gì hai mắt không thể nhìn thấy, thậm chí so với mắt nhìn còn rõ và chi tiết hơn.
Nàng trông thấy khuôn mặt giấu trong bóng tối có vẻ hơi khó chịu của Tư Lăng Cô Hồng, trong lòng không khỏi hoảng hốt, cố xoay cơ thể, biến thành hai người nằm nghiêng đối mặt nhau, hỏi: “Cô Hồng?”
“Ừm.” Hai người cọ sát nhè nhè làm Tư Lăng Cô Hồng có loại cảm giác mất hồn tận xương, khép nửa mắt nhìn khuôn mặt nữ tử cách vài thước, gương mặt tuyết ngọc tuyệt luân vì ẩn nhẫn mà phiếm hồng, đôi mắt như nổi lên một luồng xoáy, có thể hút hồn người ta vào, cực kỳ giống yêu nghiệt khuynh đảo thế gian.
Đường Niệm Niệm nhìn đến ngẩn ngơ, vẻ mê say không hề che giấu, cúi đầu nhẹ liếm môi hắn, còn thật sự trấn an nói: “Cô Hồng, làm sao đau? Không đau…. ta trị giúp ngươi, ta có đan dược, rất nhiều dược!”
Không ai biết, Đường Niệm Niệm thật sự có rất nhiều thuốc tốt, khi sống cuộc sống bạc dùng không hết ở Tuyết Diên sơn trang, nàng chẳng biết xấu hổ cướp đoạt không biết bao nhiêu thảo dược để luyện chế đan dược, mỗi lần luyện phải ra tới trăm viên đan dược hạ phẩm, toàn bộ đều để trong nội giới, ngày thường khi buồn buồn lại lấy ra làm đồ ăn vặt.
Chỉ cần Đường Niệm Niệm không tự mình bộc bạch, thì trên cơ bản sẽ không ai đoán được nàng rốt cuộc có mang theo bao nhiêu trân bảo bên người. Nội giới là một thế giới thần kì, ngoại trừ vật chết ra, toàn bộ vật sống bỏ vào đều có thể hỗ trợ lẫn nhau, không ngừng sinh trưởng, nên tài sản cá nhân của nàng chỉ trong một thời gian ngắn cũng càng ngày càng nhiều.
“Không có việc gì.” Thân thể Tư Lăng Cô Hồng bất động, lấy tay vuốt ve tấm lưng tinh tế, trấn an nàng.
Tuy hắn đã có thể khống chế tự nhiên lượng độc khí tán ra ngoài, nhưng độc tố trong máu lại không thể khống chế, đặc biệt nơi đó lại là nơi tích tụ nhiều độc nhất, hắn không dám nếm thử.
Không có việc gì?
Linh thức của Đường Niệm Niệm có thể nhìn rõ thần sắc, động tác nhỏ nhất của từng người, huống chi Tư Lăng Cô Hồng căn bản không hề ngụy trang trước mặt nàng, đương nhiên nàng có thể nhìn rõ ràng vẻ mặt ẩn nhẫn của hắn, lập tức chuyên chú hướng về chỗ hạ thân kia, bỗng nói: “Nó rung rung, là vì chỗ đó khó chịu sao?”
Đường Niệm Niệm làm sao biết được, linh thức của nàng tuy Tư Lăng Cô Hồng nhìn không thấy song lại nhạy cảm cảm giác được, cảm giác linh thức của nàng so với ánh mắt còn trắng trợn hơn, nhìn trộm nơi nào đó, loại cảm thụ này Đường Niệm Niệm căn bản không thể tưởng tượng được.
“Niệm Niệm, đừng nhúc nhích, đừng nhìn, một lát là tốt rồi.” Giọng Tư Lăng Cô Hồng khàn khàn như thiếu nước, ôm chặt lấy thân thể của nàng, giống như muốn dùng nàng để hạ nhiệt độ.
Đường Niệm Niệm biết điều không nói nữa, cũng thu linh thức về, tuy vậy, nhưng xúc giác của nàng lại vô cùng nhạy cảm, đối với nơi nóng rực căng cứng áp lên người mình cũng vậy.
Rốt cuộc là làm sao đây?
Thân thể nàng cũng dần nóng lên, mím mím môi, muốn cựa lại nhớ tới lời Cô Hồng nói, đành phải nằm im.
Tư Lăng Cô Hồng kỳ thật nghĩ rằng chỉ cần nằm ngốc một hồi sẽ biến mất, nhưng hắn không rõ là lúc này không nên ôm chặt Đường Niệm Niệm vào trong ngực, đối với chuyện này hắn biết được rất ít, không có trải nghiệm qua làm sao hiểu được. Chẳng qua chỉ là từ tập tranh Tống Quân Khanh đưa ngày trước mà biết, muốn làm một nữ tử thoải mái thì phải làm như vậy, muốn một nữ tử biến thành của mình, cũng phải làm y như vậy.
Chẳng qua nơi đó xảy ra biến hóa, hắn mới giật mình bừng tỉnh, không thể động, nơi đó toát ra là độc tố căn cơ nguyên dương. Cho dù Đường Niệm Niệm có thể đụng vào hắn, hôn môi cũng không sao, thì hắn vẫn không dám nếm thử.
Cho nên, một đêm này Tư Lăng Cô Hồng ngủ không ngon, Đường Niệm Niệm cũng ngủ không tốt. Chẳng qua so với Tư Lăng Cô Hồng, Đường Niệm Niệm thật sự vô tâm vô phế hơn một ít, sau khi cảm thấy tư thế này không thoải mái sau, lại chỉ có thể nhìn mà không thể động, nàng liền trực tiếp chìm vào tâm thần đi tu luyện.
“Chỗ kia…” Đường Niệm Niệm líu ríu tự nói với mình, nàng chợt nhớ tới lúc ở Tuyết Diên Sơn Trang đã từng nhìn thấy bộ sách cổ gì đó, bên trong hình như có nói tới chuyện này.
Lúc này, một loạt tiếng quần áo ma sát rất nhỏ truyền vào tai chặn ngang suy nghĩ của nàng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Diệu Lang dẫn đầu, theo sau nàng là năm nữ tử, phì tròn yến gầy, hoặc là thanh thuần, hoặc là đoan trang, người người bộ dáng xinh đẹp, đủ loại phong tư, coi bước chân đi lại xem ra tu vi cũng không thấp.
Đường Niệm Niệm nghĩ đến lời nói hôm qua của cha Cô Hồng, sắc mặt liền lạnh xuống, trong đôi mắt trong suốt có chút chết lặng, người khác nhìn lại giống như nàng đang ngẩn ngơ.
Chu Diệu Lung vừa thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng liền kinh hãi, nàng nhớ rõ khi chủ mẫu trừng phạt Lưu thị cũng chính là loại ánh mắt này. Năm nữ tử này đều do gia tộc huấn luyện, dùng để ban cho người lập công trong gia tộc làm phu nhân hoặc thị thiếp, bất luận vẻ ngoài, tu vi, cách xử xự hay cầm kỳ thư hoạ, tất cả đều tinh thông.
Đêm nay nhất định là một đêm không an bĩnh, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Trăng sáng vằng vặc, ngân hà xa xăm, trong sương phòng ẩn ẩn ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu. Chu Diệu Lang đi dạo trên đồng cỏ xanh mượt như lông vũ, bất tri bất giác liền đi tới bên sườn núi.
Thẳng đến khi phía trước không còn đường, Chu Diệu Lang mới khôi phục tinh thần, liếc nhìn bóng đêm xung quanh một cái, nàng không tiếng động thở ra một ngụm khí đã nghẹn từ lâu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng hơi khuyết trên bầu trời.
“Phu nhân, hôm nay trang chủ thực vui vẻ nha.” Nàng đã bao lâu rồi không nhìn thấy bộ dáng vui sướng tận tâm của Tư Lăng Cô Hồng, làn sương lạnh trong mắt đều bị hòa tan không còn một mảnh, lộ ra ánh sáng chói mắt tuyệt thế ở bên trong.
Nàng nhìn ra được tất cả đều là do Đường Niệm Niệm mà có, rõ ràng đây vốn nên là chuyện vui vẻ, nhưng ngược lại lại khiến nàng càng thêm khẩn trương bất an. Nàng sợ, sợ hãi Đường Niệm Niệm sẽ có một ngày rời khỏi Tư Lăng Cô Hồng, tình cảm mà Tư Lăng Cô Hồng dành cho Đường Niệm Niệm đã không thể kiềm chế rồi, nhưng Đường Niệm Niệm lại không hề tiến triển.
Đây không phải nàng lo bò trắng răng, nàng nhìn ra được cảm tình dần dần sâu sắc của Tư Lăng Cô Hồng với Đường Niệm Niệm, còn có phần ham muốn chiếm hữu cùng nhu tình duy nhất ai cũng có thể nhìn thấy kia, nhưng mà Đường Niệm Niệm lại….
Nghĩ đến đây, Chu Diệu Lung không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày. Thoạt nhìn Đường Niệm Niệm có vẻ rất gần gũi trang chủ, nhưng phần thân mật này so với trang chủ vẫn là vô cùng hời hợt.
Nàng thực sự nhìn không ra, tình cảm của Đường Niệm Niệm đối với trang chủ rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu, nàng ấy rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Phu nhân, mắt nhìn người của phu nhân là tinh chuẩn nhất, chuyện của trang chủ và chủ mẫu, vẫn là cần người quyết định a.”
Bình minh, mặt trời mọc.
Phía bắc Vô Danh các, dưới ánh mặt trời rực rỡ, Đường Niệm Niệm có chút lười biếng nằm trên ghế. Tối qua cùng Tư Lăng Cô Hồng lăn trên giường hơi lâu chút, vốn từ đầu là cắn cắn mặt, sau đó dần cởi hết quần áo lan tới toàn thân, rồi lại sau đó, nàng cảm giác được có một vật thô nóng đặt áp lên người mình.
“Chỗ đó của người thay đổi!” Đường Niệm Niệm chớp chớp đôi mắt kinh ngạc, luận sự nói ra.
Thân thể Tư Lăng Cô Hồng buộc chặt, nhìn ánh mắt quá thẳng thắn của Đường Niệm Niệm, bàn tay bạch ngọc liền vươn tới đặt lên mông nàng, nghiêng người áp lên cơ thể nàng, cằm tựa lên vai nàng, hô hấp nóng rực mà ướt át.
Đường Niệm Niệm hạ đầu xuống, tuy hô hấp của hắn nóng nhưng không đến mức khó tiếp nhận, song nàng lại có cảm giác bị nóng lây, “Cô Hồng?”
Người phía trên không nói gì.
Đường Niệm Niệm ngước mắt nhìn, trước mắt một mảnh tối đen, làm cho giác quan của nàng càng thêm nhạy bén. Nàng cảm giác được thân thể của hắn căng thẳng, còn hơi run run, tim đập cũng rất nhanh, trong ngực phập phồng kịch liệt, áp tới ngực nàng.
Nghĩ nghĩ, Đường Niệm Niệm lại phóng ra linh thức, xem rõ ràng rành mạnh những gì hai mắt không thể nhìn thấy, thậm chí so với mắt nhìn còn rõ và chi tiết hơn.
Nàng trông thấy khuôn mặt giấu trong bóng tối có vẻ hơi khó chịu của Tư Lăng Cô Hồng, trong lòng không khỏi hoảng hốt, cố xoay cơ thể, biến thành hai người nằm nghiêng đối mặt nhau, hỏi: “Cô Hồng?”
“Ừm.” Hai người cọ sát nhè nhè làm Tư Lăng Cô Hồng có loại cảm giác mất hồn tận xương, khép nửa mắt nhìn khuôn mặt nữ tử cách vài thước, gương mặt tuyết ngọc tuyệt luân vì ẩn nhẫn mà phiếm hồng, đôi mắt như nổi lên một luồng xoáy, có thể hút hồn người ta vào, cực kỳ giống yêu nghiệt khuynh đảo thế gian.
Đường Niệm Niệm nhìn đến ngẩn ngơ, vẻ mê say không hề che giấu, cúi đầu nhẹ liếm môi hắn, còn thật sự trấn an nói: “Cô Hồng, làm sao đau? Không đau…. ta trị giúp ngươi, ta có đan dược, rất nhiều dược!”
Không ai biết, Đường Niệm Niệm thật sự có rất nhiều thuốc tốt, khi sống cuộc sống bạc dùng không hết ở Tuyết Diên sơn trang, nàng chẳng biết xấu hổ cướp đoạt không biết bao nhiêu thảo dược để luyện chế đan dược, mỗi lần luyện phải ra tới trăm viên đan dược hạ phẩm, toàn bộ đều để trong nội giới, ngày thường khi buồn buồn lại lấy ra làm đồ ăn vặt.
Chỉ cần Đường Niệm Niệm không tự mình bộc bạch, thì trên cơ bản sẽ không ai đoán được nàng rốt cuộc có mang theo bao nhiêu trân bảo bên người. Nội giới là một thế giới thần kì, ngoại trừ vật chết ra, toàn bộ vật sống bỏ vào đều có thể hỗ trợ lẫn nhau, không ngừng sinh trưởng, nên tài sản cá nhân của nàng chỉ trong một thời gian ngắn cũng càng ngày càng nhiều.
“Không có việc gì.” Thân thể Tư Lăng Cô Hồng bất động, lấy tay vuốt ve tấm lưng tinh tế, trấn an nàng.
Tuy hắn đã có thể khống chế tự nhiên lượng độc khí tán ra ngoài, nhưng độc tố trong máu lại không thể khống chế, đặc biệt nơi đó lại là nơi tích tụ nhiều độc nhất, hắn không dám nếm thử.
Không có việc gì?
Linh thức của Đường Niệm Niệm có thể nhìn rõ thần sắc, động tác nhỏ nhất của từng người, huống chi Tư Lăng Cô Hồng căn bản không hề ngụy trang trước mặt nàng, đương nhiên nàng có thể nhìn rõ ràng vẻ mặt ẩn nhẫn của hắn, lập tức chuyên chú hướng về chỗ hạ thân kia, bỗng nói: “Nó rung rung, là vì chỗ đó khó chịu sao?”
Đường Niệm Niệm làm sao biết được, linh thức của nàng tuy Tư Lăng Cô Hồng nhìn không thấy song lại nhạy cảm cảm giác được, cảm giác linh thức của nàng so với ánh mắt còn trắng trợn hơn, nhìn trộm nơi nào đó, loại cảm thụ này Đường Niệm Niệm căn bản không thể tưởng tượng được.
“Niệm Niệm, đừng nhúc nhích, đừng nhìn, một lát là tốt rồi.” Giọng Tư Lăng Cô Hồng khàn khàn như thiếu nước, ôm chặt lấy thân thể của nàng, giống như muốn dùng nàng để hạ nhiệt độ.
Đường Niệm Niệm biết điều không nói nữa, cũng thu linh thức về, tuy vậy, nhưng xúc giác của nàng lại vô cùng nhạy cảm, đối với nơi nóng rực căng cứng áp lên người mình cũng vậy.
Rốt cuộc là làm sao đây?
Thân thể nàng cũng dần nóng lên, mím mím môi, muốn cựa lại nhớ tới lời Cô Hồng nói, đành phải nằm im.
Tư Lăng Cô Hồng kỳ thật nghĩ rằng chỉ cần nằm ngốc một hồi sẽ biến mất, nhưng hắn không rõ là lúc này không nên ôm chặt Đường Niệm Niệm vào trong ngực, đối với chuyện này hắn biết được rất ít, không có trải nghiệm qua làm sao hiểu được. Chẳng qua chỉ là từ tập tranh Tống Quân Khanh đưa ngày trước mà biết, muốn làm một nữ tử thoải mái thì phải làm như vậy, muốn một nữ tử biến thành của mình, cũng phải làm y như vậy.
Chẳng qua nơi đó xảy ra biến hóa, hắn mới giật mình bừng tỉnh, không thể động, nơi đó toát ra là độc tố căn cơ nguyên dương. Cho dù Đường Niệm Niệm có thể đụng vào hắn, hôn môi cũng không sao, thì hắn vẫn không dám nếm thử.
Cho nên, một đêm này Tư Lăng Cô Hồng ngủ không ngon, Đường Niệm Niệm cũng ngủ không tốt. Chẳng qua so với Tư Lăng Cô Hồng, Đường Niệm Niệm thật sự vô tâm vô phế hơn một ít, sau khi cảm thấy tư thế này không thoải mái sau, lại chỉ có thể nhìn mà không thể động, nàng liền trực tiếp chìm vào tâm thần đi tu luyện.
“Chỗ kia…” Đường Niệm Niệm líu ríu tự nói với mình, nàng chợt nhớ tới lúc ở Tuyết Diên Sơn Trang đã từng nhìn thấy bộ sách cổ gì đó, bên trong hình như có nói tới chuyện này.
Lúc này, một loạt tiếng quần áo ma sát rất nhỏ truyền vào tai chặn ngang suy nghĩ của nàng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Diệu Lang dẫn đầu, theo sau nàng là năm nữ tử, phì tròn yến gầy, hoặc là thanh thuần, hoặc là đoan trang, người người bộ dáng xinh đẹp, đủ loại phong tư, coi bước chân đi lại xem ra tu vi cũng không thấp.
Đường Niệm Niệm nghĩ đến lời nói hôm qua của cha Cô Hồng, sắc mặt liền lạnh xuống, trong đôi mắt trong suốt có chút chết lặng, người khác nhìn lại giống như nàng đang ngẩn ngơ.
Chu Diệu Lung vừa thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng liền kinh hãi, nàng nhớ rõ khi chủ mẫu trừng phạt Lưu thị cũng chính là loại ánh mắt này. Năm nữ tử này đều do gia tộc huấn luyện, dùng để ban cho người lập công trong gia tộc làm phu nhân hoặc thị thiếp, bất luận vẻ ngoài, tu vi, cách xử xự hay cầm kỳ thư hoạ, tất cả đều tinh thông.
/76
|