“Người đó đúng là một chủ nhân rất có mê lực”, Hú nói thẳng không chút giả tạo, nở nụ cười thoải mái, “Thanh cao từ trong cốt cách, vẻ ngoài thì tôn quý, dịu dàng, cao sang, hòa quyện với sự bình dị, mê lực khiến người ta thần phục, ngoại trừ người đó ra, trên đời không có người nào khác nữa”.
“Lời nói quá thâm sâu, anh coi cô ấy là chủ nhân?”, trong mắt Doãn Kiếm ngưng tụ ánh sáng lạnh.
“Ừm, bảo vệ người đó là chức trách trọn đời của chúng tôi.”
“Chúng tôi?”, Doãn Kiếm hơi dao động một chút, đột nhiên rất muốn cười, “Họ hàng xa của cô ấy? Kỵ sĩ bảo vệ, Ảo Nguyệt, Toàn Cơ, còn cả anh, Hú?”, tay túm lấy một chai rượu, ngửa cổ lên uống một hơi rồi đặt xuống, Doãn Kiếm thở hơi nặng nề, cổ họng đắng ngắt: “Cô ấy… rốt cuộc là người thế nào?”.
“Một người luôn hy vọng anh sống tốt. Chúng tôi hy vọng người đó sống tốt, người đó lại hy vọng anh sống tốt. Xin đừng phụ ý tốt của người đó, giống như người đó sẽ không phụ sự mong mỏi của chúng tôi, tương lai không phải là không có lựa chọn”.
“Trả lời chẳng khác gì không trả lời”, Doãn Kiếm tỏ vẻ khinh bỉ, “Hừ, hy vọng tôi tốt? Nói rất cảm động, nhưng chẳng có chút ý nghĩa thực tế nào. Toàn là những lời sáo rỗng, cực kỳ giả tạo”.
“Người luôn khát vọng người khác hiểu được mình, nhưng lại không chịu chủ động đi tìm hiểu người khác, không chỉ bởi vì sự ngăn cách giữa lòng người, khiến người ta không dò biết được cách nghĩ thực sự của đối phương, còn do bản thân mình, không muốn tìm hiểu. Có bao nhiêu người nguyện ý giác ngộ, chịu đựng bị đâm đến mức khắp người đầy thương tích chứ?”, hồi tưởng lại hai nghìn năm trước, khi sáu người bọn họ hóa giải mâu thuẫn với Dạ Lạc, chỉ vì không thể suy nghĩ đến lập trường của bên kia, không chịu nhượng bộ, kết quả đổi lại là sự phản bội của Dạ Lạc, đau đớn xuống tay giết chết cả sáu người, để bảo toàn đại nghĩa, ngài ấy đành hy sinh người bảo vệ của chính mình, cuối cùng tự ăn trái đắng, đệ tử phản bội ngài ấy, đội đất quay lại bắn ra mũi tiễn bạc chí mạng, khiến ngài ngủ sâu nghìn năm, cho đến khi được mảnh vỡ linh hồn duy nhất còn sót lại gọi tỉnh.
“Loại giác ngộ đó, anh đã từng trải qua?”, Doãn Kiếm cảm thấy anh ta có thể nói cho mình nhiều hơn.
“Uống cốc Dạ Minh Châu thì sao nhỉ?”, Hú âm thầm nhanh nhẹn chuyển đề tài nói chuyện, nhiệt tình mời mọc.
“Không sợ tôi say rượu lái xe sao?”
“Tôi phụ trách đưa anh về.”
“Anh muốn đưa ai vậy?”, Toàn Cơ lắc lư thân hình đến, ngồi xuống trước quầy bar, ánh mắt sáng lên: “A Kiếm!”. Cô ta chăm chú nhìn người đàn ông anh tuấn hơi ngà ngà say rượu, liếm liếm bờ môi đỏ tươi thơm ngọt, giống như đang tính toán xem làm thế nào để nhân cơ hội tốt này ăn anh ta.
“Lại là cô?”, Doãn Kiếm chán ghét nhíu chặt mày lại.
“Đừng lạnh lùng như vậy mà, anh đối xử với Tiểu Phong chẳng phải là rất quan tâm sao?, Toàn Cơ giọng nói mềm mại đáng yêu phát ra cám dỗ vô hạn.
“Tránh xa tôi ra một chút”, Doãn Kiếm không hề khách khí hất bàn tay đang trượt lên sau vai mình của cô ta ra, u ám cảnh cáo.
“A Kiếm, thái độ của anh thay đổi thật nhanh đó!”, Toàn Cơ ấm ức nhõng nhẽo, thoắt cái, cả người sán đến gần, hai cánh tay trắng như tuyết cuốn chặt lấy Doãn Kiếm, môi kề sát đến bên tai anh ta, giọng nói điệu đà đến mức có thể nhỏ ra nước, “Đã quên khoảng thời gian trước chúng ta còn rất tốt đẹp rồi sao?”.
“Bỏ ra, đừng tưởng rằng cô là con gái thì tôi sẽ không động thủ”, sắc mặt Doãn Kiếm tím tái, nhẫn nhịn đến cực điểm đối với những cử chỉ phóng đãng của cô ta.
“Dạ Minh Châu, mời nếm thử”, Hú đưa đến một ly rượu màu trắng bạc, xung quanh chẳng có ai xen vào, bầu không khí vô cùng không thích hợp.
“Thứ đồ quý giá Dạ Minh Châu, có thể nếm được nữa, thật sự là quá tuyệt rồi” Toàn Cơ buông Doãn Kiếm ra, nhanh chóng cướp lấy ly rượu tuyệt đẹp hiếm có đó, tự mình chìm đắm trong hương rượu thơm nồng êm dịu.
Người đàn ông bực mình giận dữ đột nhiên đập lên mặt quầy bar, vừa đứng dậy, đầu đã căng lên dữ dội. Anh ta đỡ lấy mép quầy, ổn định thân hình rồi nhấc chân rời đi.
“Toàn Cơ, cô lại chơi quá đà rồi”, Hú nhìn theo bóng lưng lảo đảo đi ra khỏi quán bar.
“Dạ Lạc trả chi phí cao như vậy, tôi không chơi đùa nhiều thêm chútá chẳng phải là lãng phí sao?”, Toàn Cơ mặt mày phong tình vạn chủng cười nói. Viên tinh thạch đó, ngài ấy thật sự nỡ lòng bỏ đi, thôi vậy, Doãn Kiếm xứng đáng nhận nó.
“Tôi đưa anh ta về, cô từ từ uống.”
Dạ trạch âm u vắng lặng, thiếu niên yên tĩnh nằm trên nóc nhà ngắm bầu trời sao, ánh trăng ảm đạm không màu, như chiếc đĩa mực bằng ngọc nạm đầy các vì sao, phiến xanh thẫm mênh mông không bờ bến đó, vươn thẳng đến một nơi xa, nơi tận cùng của bầu trời sau tấm màn đen.
“Tiểu Ly, vẫn chưa thích ứng được cuộc sống của người bình thường sao?”, ta cùng nằm xuống với đệ ấy, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, hiếm khi yên ả nhàn nhã để trò chuyện như thế này.
“Vốn dĩ đã chẳng phải là người bình thường, vì sao phải miễn cưỡng bản thân mình sống cuộc sống loài người trái ngược với tự nhiên?”, cậu ấy phản bác l ại .
“Cảm ơn bọn đệ nguyện ý thoả hiệp, theo ta đến thế giới này.”
“Đại ca, huynh có tình cảm với Anh Hàm Nhi không?”, Tiểu Ly đột ngột cất tiếng hỏi, khẩu khí rất nghiêm túc.
“Đột nhiên hỏi đến, muốn ta trả lời như thế nào đây?”, có lẽ… có nhỉ! Ít nhất câu hỏi này khiến ta trăn trở rất lâu.
“Vậy với Điền Giai Dĩnh thì sao?”
“Giống như đệ thấy đó, Phong Linh và cô ấy, nhiều nhất cũng chỉ là bạn tốt.”
“Đệ nói đến là huynh, Dạ Lạc.”
“Phong Linh là ta, Dạ Lạc cũng là ta, có khác biệt sao?”
“Được, đệ tin huynh”, Tiểu Ly vẫn nghiêm túc, “Nhưng mà, Doãn Điệp, đừng dính líu đến cô ta, lần trước thì thôi bỏ qua, sau này đừng có bất cứ dính líu nào với cô ta nữa, mảy may tí xíu cũng không được”.
“Đệ không được làm tổn thương người vô tội”, ta không ngại phiền phức trình bày rõ.
“Bất luận khi nào, huynh luôn bao che cho người khác, đối với Tiểu Vũ như vậy, đối với Doãn Điệp cũng thế…”, Tiểu Ly lạnh lùng, “Nhưng đã từng nghĩ cho bản thân mình chưa?”.
“Bản thân ta sao?”
“Đại ca, huynh không thể thích bất cứ cô gái nào, loại tình cảm đó sẽ hại chết huynh”, Tiểu Ly chăm chú nhìn vào bầu trời đêm thâm sâu, giọng nói lạnh lẽo, “Nếu như huynh dám tiếp cận Doãn Điệp, đệ nhất định sẽ không chút do dự giết chết cô ta, cho dù là có trở mặt với huynh”.
Câu nói uy hiếp này so với những điều trước đây cậu ấy nói ra, đã lạnh lùng hơn mấy phần, chịu ảnh hưởng từ Ảo Nguyệt sao?
“Đệ mãi mãi là em trai của ta, thân làm anh trai, ta vĩnh viễn sẽ không trở mặt với đệ, chỉ biết kéo đệ quay đầu.”
…
Hai ngày nay ta bị Tiểu Ly theo rất chặt, cho dù ở trường học cũng không thả lỏng, ngoại trừ những giờ lên lớp của mỗi người, cậu ấy gần như đã trở thành vệ sĩ đặc biệt của ta, thường xuyên gây ra sự “ác ý bao vây tấn công” của những kẻ si tình, có người biết sự tình thì mượn tay của ta để biểu đạt tình cảm ái mộ đến thầy giáo Dạ, thư tình bay đầy trời…
Ba người cùng lớp đều không đi học, ta đang cô độc nghe giảng thì nhận được tin nhắn của Tiểu Trinh, hỏi ta đang ở đâu…
Bước ra khỏi phòng học, một nữ sinh trí thức mặc chiếc áo phông cộc tay màu hồng nhạt, trước ngực có dải ruy băng thắt hình con bướm, bên dưới là một chiếc váy bò viền hoa, tay xách một chiếc túi màu nâu đang đợi ta ngoài cửa, thu hút không ít nam sinh.
Có người đã nhận ra, cô ấy là hoa khôi xinh đẹp lạnh lùng của khoa Trung Văn, Hàn Tiểu Trinh.
“Chúng ta vừa đi vừa nói nhé!”, cô ấy phớt lờ ánh mắt nghi vấn, ngạc nhiên và hiếu kỳ xung quanh, tự đi xuống lầu.
“Lễ phục mình đã mang đến tiệm giặt khô rồi, ngày mai là có thể trả cậu, có điều sợi đây chuyền đó… bị Doãn Kiếm cầm đi mất, bây giờ không có cách nào trả cho cậu, thật sự rất xin lỗi”, đi ra khỏi tòa nhà giảng đường, Tiểu Trinh nói thẳng vào việc chính, mang theo ý xin lỗi, “Mình biết nó rất quý giá, cậu có thể thư thả cho mình thêm vài ngày nữa mới trả nó lại được không?”.
“Không cần bận tâm đâu, bộ lễ phục đó là đặc biệt đặt làm cho cậu, cũng tại mình không nói rõ, hại cậu tưởng rằng phải trả lại, cậu giữ lại đi nhé! Để ở nhà mình lại thành lãng phí. Dây chuyền, có hơi quý giá một chút, bị cầm đi rồi thì đành kệ nó bị cầm đi vậy, nhà A Kiếm có tiền, cùng lắm là mình đi tìm anh ta đòi trả tiền coi như bán cho anh ta, cậu không cần phải bận tâm đâu.”
“Tiểu Phong, cậu có thể không bận tâm, nhưng mình có nguyên tắc của mình, đồ của cậu mình nhất định sẽ nghĩ cách trả lại cậu”, khẩu khí của cô ấy rất kiên định, sau đó đã thả lỏng hơn, “Xin hãy hiểu cho mình, mình không muốn thiếu nợ người khác thứ gì”.
“Không muốn thiếu nợ đương nhiên rất tốt, nhưng tiếp nhận thích đáng cũng có thể kéo gần khoảng cách với người khác. Đừng từ chối mình, nói cái gì mà thiếu nợ với không thiếu nợ, cậu không hề nợ mình cái gì, mà là mình muốn chia sẻ với cậu, chúng ta là bạn mà!”, ta chân thành cười nói.
“Bạn bè? Chia sẻ?”, cô ấy im lặng một lát, muốn nói lại thôi, ánh nhìn chuyển sang cây phong bên đường, chầm chậm lên tiếng: “Tiểu Phong, Doãn Kiếm đối với cậu hình như là nghiêm túc đó”.
“Mình với anh ta… là người của hai thế giới khác nhau, đã định là không thể đi được cùng nhau, hà tất phải nói đến nghiêm túc? Đã mấy ngày không thấy anh ta đến trường học rồi, cũng không biết dạo này thế nào?”.
“Doãn Kiếm cùng khóa với bọn mình, học quản lý doanh nghiệp, mấy năm trước đã tốt nghiệp MBA ở Pennsylvania rồi, bản thân còn hiểu biết nhiều hơn cả giáo sư, nhưng lại phải chạy đến đây làm học sinh, dựa vào tư chất của anh ấy và thân phận của đại thiếu gia nhà họ Doãn, hiệu trưởng và các giáo viên đều mặc kệ anh ấy chiều chuộng anh ấy, việc gì cũng nhường vài phần, anh ấy thích làm gì thì làm. Không đến trường học là chuyện bình thường, anh ấy chỉ coi chỗ này là một nơi giải trí tiêu khiển, thỉnh thoảng nhớ ra thì đến dạo chút… cuộc sống của con em nhà quan lại giàu có, không phải thứ mà loại tiểu dân chúng ta tưởng tượng được”, Tiểu Trinh lạnh lùng nói một chuỗi dài.
“Cậu biết nhiều chuyện của anh ta thật”, đặc biệt quan tâm phải không? Ta nhìn thấy một tia hy vọng.
“Chuyện mọi người đều biết, chỉ có cậu là không biết”, cô ấy lấp lửng lảng tránh, rất mất tự nhiên.
“Này, nói đủ rồi, phải về nhà rồi”, phía sau truyền đến tiếng hừ âm u quái dị của Tiểu Ly, cậu ấy bước mấy bước đuổi theo bọn ta, liếc mắt nhìn Tiểu Trinh.
“Lời nói quá thâm sâu, anh coi cô ấy là chủ nhân?”, trong mắt Doãn Kiếm ngưng tụ ánh sáng lạnh.
“Ừm, bảo vệ người đó là chức trách trọn đời của chúng tôi.”
“Chúng tôi?”, Doãn Kiếm hơi dao động một chút, đột nhiên rất muốn cười, “Họ hàng xa của cô ấy? Kỵ sĩ bảo vệ, Ảo Nguyệt, Toàn Cơ, còn cả anh, Hú?”, tay túm lấy một chai rượu, ngửa cổ lên uống một hơi rồi đặt xuống, Doãn Kiếm thở hơi nặng nề, cổ họng đắng ngắt: “Cô ấy… rốt cuộc là người thế nào?”.
“Một người luôn hy vọng anh sống tốt. Chúng tôi hy vọng người đó sống tốt, người đó lại hy vọng anh sống tốt. Xin đừng phụ ý tốt của người đó, giống như người đó sẽ không phụ sự mong mỏi của chúng tôi, tương lai không phải là không có lựa chọn”.
“Trả lời chẳng khác gì không trả lời”, Doãn Kiếm tỏ vẻ khinh bỉ, “Hừ, hy vọng tôi tốt? Nói rất cảm động, nhưng chẳng có chút ý nghĩa thực tế nào. Toàn là những lời sáo rỗng, cực kỳ giả tạo”.
“Người luôn khát vọng người khác hiểu được mình, nhưng lại không chịu chủ động đi tìm hiểu người khác, không chỉ bởi vì sự ngăn cách giữa lòng người, khiến người ta không dò biết được cách nghĩ thực sự của đối phương, còn do bản thân mình, không muốn tìm hiểu. Có bao nhiêu người nguyện ý giác ngộ, chịu đựng bị đâm đến mức khắp người đầy thương tích chứ?”, hồi tưởng lại hai nghìn năm trước, khi sáu người bọn họ hóa giải mâu thuẫn với Dạ Lạc, chỉ vì không thể suy nghĩ đến lập trường của bên kia, không chịu nhượng bộ, kết quả đổi lại là sự phản bội của Dạ Lạc, đau đớn xuống tay giết chết cả sáu người, để bảo toàn đại nghĩa, ngài ấy đành hy sinh người bảo vệ của chính mình, cuối cùng tự ăn trái đắng, đệ tử phản bội ngài ấy, đội đất quay lại bắn ra mũi tiễn bạc chí mạng, khiến ngài ngủ sâu nghìn năm, cho đến khi được mảnh vỡ linh hồn duy nhất còn sót lại gọi tỉnh.
“Loại giác ngộ đó, anh đã từng trải qua?”, Doãn Kiếm cảm thấy anh ta có thể nói cho mình nhiều hơn.
“Uống cốc Dạ Minh Châu thì sao nhỉ?”, Hú âm thầm nhanh nhẹn chuyển đề tài nói chuyện, nhiệt tình mời mọc.
“Không sợ tôi say rượu lái xe sao?”
“Tôi phụ trách đưa anh về.”
“Anh muốn đưa ai vậy?”, Toàn Cơ lắc lư thân hình đến, ngồi xuống trước quầy bar, ánh mắt sáng lên: “A Kiếm!”. Cô ta chăm chú nhìn người đàn ông anh tuấn hơi ngà ngà say rượu, liếm liếm bờ môi đỏ tươi thơm ngọt, giống như đang tính toán xem làm thế nào để nhân cơ hội tốt này ăn anh ta.
“Lại là cô?”, Doãn Kiếm chán ghét nhíu chặt mày lại.
“Đừng lạnh lùng như vậy mà, anh đối xử với Tiểu Phong chẳng phải là rất quan tâm sao?, Toàn Cơ giọng nói mềm mại đáng yêu phát ra cám dỗ vô hạn.
“Tránh xa tôi ra một chút”, Doãn Kiếm không hề khách khí hất bàn tay đang trượt lên sau vai mình của cô ta ra, u ám cảnh cáo.
“A Kiếm, thái độ của anh thay đổi thật nhanh đó!”, Toàn Cơ ấm ức nhõng nhẽo, thoắt cái, cả người sán đến gần, hai cánh tay trắng như tuyết cuốn chặt lấy Doãn Kiếm, môi kề sát đến bên tai anh ta, giọng nói điệu đà đến mức có thể nhỏ ra nước, “Đã quên khoảng thời gian trước chúng ta còn rất tốt đẹp rồi sao?”.
“Bỏ ra, đừng tưởng rằng cô là con gái thì tôi sẽ không động thủ”, sắc mặt Doãn Kiếm tím tái, nhẫn nhịn đến cực điểm đối với những cử chỉ phóng đãng của cô ta.
“Dạ Minh Châu, mời nếm thử”, Hú đưa đến một ly rượu màu trắng bạc, xung quanh chẳng có ai xen vào, bầu không khí vô cùng không thích hợp.
“Thứ đồ quý giá Dạ Minh Châu, có thể nếm được nữa, thật sự là quá tuyệt rồi” Toàn Cơ buông Doãn Kiếm ra, nhanh chóng cướp lấy ly rượu tuyệt đẹp hiếm có đó, tự mình chìm đắm trong hương rượu thơm nồng êm dịu.
Người đàn ông bực mình giận dữ đột nhiên đập lên mặt quầy bar, vừa đứng dậy, đầu đã căng lên dữ dội. Anh ta đỡ lấy mép quầy, ổn định thân hình rồi nhấc chân rời đi.
“Toàn Cơ, cô lại chơi quá đà rồi”, Hú nhìn theo bóng lưng lảo đảo đi ra khỏi quán bar.
“Dạ Lạc trả chi phí cao như vậy, tôi không chơi đùa nhiều thêm chútá chẳng phải là lãng phí sao?”, Toàn Cơ mặt mày phong tình vạn chủng cười nói. Viên tinh thạch đó, ngài ấy thật sự nỡ lòng bỏ đi, thôi vậy, Doãn Kiếm xứng đáng nhận nó.
“Tôi đưa anh ta về, cô từ từ uống.”
Dạ trạch âm u vắng lặng, thiếu niên yên tĩnh nằm trên nóc nhà ngắm bầu trời sao, ánh trăng ảm đạm không màu, như chiếc đĩa mực bằng ngọc nạm đầy các vì sao, phiến xanh thẫm mênh mông không bờ bến đó, vươn thẳng đến một nơi xa, nơi tận cùng của bầu trời sau tấm màn đen.
“Tiểu Ly, vẫn chưa thích ứng được cuộc sống của người bình thường sao?”, ta cùng nằm xuống với đệ ấy, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, hiếm khi yên ả nhàn nhã để trò chuyện như thế này.
“Vốn dĩ đã chẳng phải là người bình thường, vì sao phải miễn cưỡng bản thân mình sống cuộc sống loài người trái ngược với tự nhiên?”, cậu ấy phản bác l ại .
“Cảm ơn bọn đệ nguyện ý thoả hiệp, theo ta đến thế giới này.”
“Đại ca, huynh có tình cảm với Anh Hàm Nhi không?”, Tiểu Ly đột ngột cất tiếng hỏi, khẩu khí rất nghiêm túc.
“Đột nhiên hỏi đến, muốn ta trả lời như thế nào đây?”, có lẽ… có nhỉ! Ít nhất câu hỏi này khiến ta trăn trở rất lâu.
“Vậy với Điền Giai Dĩnh thì sao?”
“Giống như đệ thấy đó, Phong Linh và cô ấy, nhiều nhất cũng chỉ là bạn tốt.”
“Đệ nói đến là huynh, Dạ Lạc.”
“Phong Linh là ta, Dạ Lạc cũng là ta, có khác biệt sao?”
“Được, đệ tin huynh”, Tiểu Ly vẫn nghiêm túc, “Nhưng mà, Doãn Điệp, đừng dính líu đến cô ta, lần trước thì thôi bỏ qua, sau này đừng có bất cứ dính líu nào với cô ta nữa, mảy may tí xíu cũng không được”.
“Đệ không được làm tổn thương người vô tội”, ta không ngại phiền phức trình bày rõ.
“Bất luận khi nào, huynh luôn bao che cho người khác, đối với Tiểu Vũ như vậy, đối với Doãn Điệp cũng thế…”, Tiểu Ly lạnh lùng, “Nhưng đã từng nghĩ cho bản thân mình chưa?”.
“Bản thân ta sao?”
“Đại ca, huynh không thể thích bất cứ cô gái nào, loại tình cảm đó sẽ hại chết huynh”, Tiểu Ly chăm chú nhìn vào bầu trời đêm thâm sâu, giọng nói lạnh lẽo, “Nếu như huynh dám tiếp cận Doãn Điệp, đệ nhất định sẽ không chút do dự giết chết cô ta, cho dù là có trở mặt với huynh”.
Câu nói uy hiếp này so với những điều trước đây cậu ấy nói ra, đã lạnh lùng hơn mấy phần, chịu ảnh hưởng từ Ảo Nguyệt sao?
“Đệ mãi mãi là em trai của ta, thân làm anh trai, ta vĩnh viễn sẽ không trở mặt với đệ, chỉ biết kéo đệ quay đầu.”
…
Hai ngày nay ta bị Tiểu Ly theo rất chặt, cho dù ở trường học cũng không thả lỏng, ngoại trừ những giờ lên lớp của mỗi người, cậu ấy gần như đã trở thành vệ sĩ đặc biệt của ta, thường xuyên gây ra sự “ác ý bao vây tấn công” của những kẻ si tình, có người biết sự tình thì mượn tay của ta để biểu đạt tình cảm ái mộ đến thầy giáo Dạ, thư tình bay đầy trời…
Ba người cùng lớp đều không đi học, ta đang cô độc nghe giảng thì nhận được tin nhắn của Tiểu Trinh, hỏi ta đang ở đâu…
Bước ra khỏi phòng học, một nữ sinh trí thức mặc chiếc áo phông cộc tay màu hồng nhạt, trước ngực có dải ruy băng thắt hình con bướm, bên dưới là một chiếc váy bò viền hoa, tay xách một chiếc túi màu nâu đang đợi ta ngoài cửa, thu hút không ít nam sinh.
Có người đã nhận ra, cô ấy là hoa khôi xinh đẹp lạnh lùng của khoa Trung Văn, Hàn Tiểu Trinh.
“Chúng ta vừa đi vừa nói nhé!”, cô ấy phớt lờ ánh mắt nghi vấn, ngạc nhiên và hiếu kỳ xung quanh, tự đi xuống lầu.
“Lễ phục mình đã mang đến tiệm giặt khô rồi, ngày mai là có thể trả cậu, có điều sợi đây chuyền đó… bị Doãn Kiếm cầm đi mất, bây giờ không có cách nào trả cho cậu, thật sự rất xin lỗi”, đi ra khỏi tòa nhà giảng đường, Tiểu Trinh nói thẳng vào việc chính, mang theo ý xin lỗi, “Mình biết nó rất quý giá, cậu có thể thư thả cho mình thêm vài ngày nữa mới trả nó lại được không?”.
“Không cần bận tâm đâu, bộ lễ phục đó là đặc biệt đặt làm cho cậu, cũng tại mình không nói rõ, hại cậu tưởng rằng phải trả lại, cậu giữ lại đi nhé! Để ở nhà mình lại thành lãng phí. Dây chuyền, có hơi quý giá một chút, bị cầm đi rồi thì đành kệ nó bị cầm đi vậy, nhà A Kiếm có tiền, cùng lắm là mình đi tìm anh ta đòi trả tiền coi như bán cho anh ta, cậu không cần phải bận tâm đâu.”
“Tiểu Phong, cậu có thể không bận tâm, nhưng mình có nguyên tắc của mình, đồ của cậu mình nhất định sẽ nghĩ cách trả lại cậu”, khẩu khí của cô ấy rất kiên định, sau đó đã thả lỏng hơn, “Xin hãy hiểu cho mình, mình không muốn thiếu nợ người khác thứ gì”.
“Không muốn thiếu nợ đương nhiên rất tốt, nhưng tiếp nhận thích đáng cũng có thể kéo gần khoảng cách với người khác. Đừng từ chối mình, nói cái gì mà thiếu nợ với không thiếu nợ, cậu không hề nợ mình cái gì, mà là mình muốn chia sẻ với cậu, chúng ta là bạn mà!”, ta chân thành cười nói.
“Bạn bè? Chia sẻ?”, cô ấy im lặng một lát, muốn nói lại thôi, ánh nhìn chuyển sang cây phong bên đường, chầm chậm lên tiếng: “Tiểu Phong, Doãn Kiếm đối với cậu hình như là nghiêm túc đó”.
“Mình với anh ta… là người của hai thế giới khác nhau, đã định là không thể đi được cùng nhau, hà tất phải nói đến nghiêm túc? Đã mấy ngày không thấy anh ta đến trường học rồi, cũng không biết dạo này thế nào?”.
“Doãn Kiếm cùng khóa với bọn mình, học quản lý doanh nghiệp, mấy năm trước đã tốt nghiệp MBA ở Pennsylvania rồi, bản thân còn hiểu biết nhiều hơn cả giáo sư, nhưng lại phải chạy đến đây làm học sinh, dựa vào tư chất của anh ấy và thân phận của đại thiếu gia nhà họ Doãn, hiệu trưởng và các giáo viên đều mặc kệ anh ấy chiều chuộng anh ấy, việc gì cũng nhường vài phần, anh ấy thích làm gì thì làm. Không đến trường học là chuyện bình thường, anh ấy chỉ coi chỗ này là một nơi giải trí tiêu khiển, thỉnh thoảng nhớ ra thì đến dạo chút… cuộc sống của con em nhà quan lại giàu có, không phải thứ mà loại tiểu dân chúng ta tưởng tượng được”, Tiểu Trinh lạnh lùng nói một chuỗi dài.
“Cậu biết nhiều chuyện của anh ta thật”, đặc biệt quan tâm phải không? Ta nhìn thấy một tia hy vọng.
“Chuyện mọi người đều biết, chỉ có cậu là không biết”, cô ấy lấp lửng lảng tránh, rất mất tự nhiên.
“Này, nói đủ rồi, phải về nhà rồi”, phía sau truyền đến tiếng hừ âm u quái dị của Tiểu Ly, cậu ấy bước mấy bước đuổi theo bọn ta, liếc mắt nhìn Tiểu Trinh.
/150
|