Trình Ngữ Lam bĩu môi, đi theo phía sau tấm lưng rộng lớn của anh. Rõ ràng lúc chiều còn ngọt ngào ôm người ta, bây giờ lại lạnh nhạt không nói một lời.
Đi xuống trước cổng bệnh viện, tài xế của Mộ Duật Hành đã đứng chờ sẵn. Khi thấy anh và cô bước đến, đã vội vàng mở cửa xe cho cả hai.
- Em về nhà đi.
- Anh không cùng về sao?
Trình Ngữ Lam cắn cắn môi nhìn anh, ánh mắt như đang mong chờ anh nói điều gì đó với mình.
- Không, anh ở lại với mẹ và Lãnh Huyết.
Trình Ngữ Lam xụ mặt buồn bã, đôi mắt có chút đỏ rát ngồi vào trong xe.
Cánh cửa xe được Mộ Duật Hành đóng lại, chiếc xe nhanh chóng lái đi. Anh thở dài một hơi, ánh mắt lưu luyến nhìn chiếc xe đang dần khuất xa mình...
Ngồi trên xe, trong đầu của Trình Ngữ Lam chỉ mãi một hình bóng. Hôm nay quả thật rất đáng sợ, sự sống và cái chết rất mong manh, chỉ cần một cái bóp cò.
Quay ngược lại phòng bệnh của Lãnh Huyết. Sở Mặc và Bạch Thiện ngồi ở hàng ghế bên ngoài, chỉ cần nhìn như vậy, anh đã biết Mạc Kỳ Vân đang ở bên trong cùng với Lãnh Huyết.
- Ngài không về nghỉ ngơi sao?
- Không cần, cậu ta tỉnh lại tôi mới an tâm.
Mộ Duật Hành day day thái dương ngồi xuống ghế, ngã đầu về sau nhắm chặt đôi mắt mệt mỏi lại. Cuộc sống trong thế giới ngầm không bao giờ là bình yên cả, việc đổ máu là không thể tránh khỏi, minh chứng là trên cơ thể của anh đầy những vết sẹo.
Khi nãy bác sĩ cũng có nói, Lãnh Huyết cực kỳ may mắn vì hai viên đạn không nằm chỗ nguy hiểm. Sở Mặc lại giúp anh cầm máu trên đoạn đường đến bệnh viện nên anh mới an toàn thoát khỏi khiếp nạn...
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lãnh Huyết bị trúng đạn, nhưng có lẽ lần này là lần đáng nhớ nhất của anh.
...
Sáng hôm sau, Lãnh Huyết dần dần mở mắt, anh khẽ đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhìn xuống người con gái đang ngủ gục bên cạnh.
Đôi mắt của Lãnh Huyết có chút đỏ nhưng cũng có những tia ấm áp. Bàn tay to lớn sờ nhẹ vào mái tóc mềm mượt, sau đó sờ vào gương mặt xinh đẹp với làn da mịn màng nhưng hơi tái nhạt...
Mạc Kỳ Vân vốn là người rất nhạy cảm, khi anh chạm vào cô liền tỉnh giấc. Ngước lên nhìn anh, bao nhiêu cảm xúc trong lòng dâng lên mãnh liệt. Không hiểu vì sao nước mắt của cô lại lăn lăn xuống không thể kiềm được khi nhìn thấy anh đã tỉnh..
- Huyết...
Lãnh Huyết mỉm cười như muốn nói rằng anh đã không sao..
- Em gọi bác sĩ vào kiểm tra.
Mạc Kỳ Vân lúng túng đứng dậy, sau đó đi nhanh ra ngoài...
Bên ngoài, Mộ Duật Hành, Sở Mặc và ông Bạch Thiện vẫn ngồi ở đó. Khi thấy cô sướt mướt gấp gáp bước ra, ai ai cũng lo lắng, lòng như lửa đốt.
- Lãnh Huyết tỉnh rồi, mau gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh ấy.
Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra. Lãnh Huyết đã không còn gì đáng lo ngại, nhưng phải nằm viện để bác sĩ theo dõi và chăm sóc vết thương.
Một lúc sau, Mộ Duật Hành đi vào phòng bệnh. Lãnh Huyết lên tiếng bảo mọi người ra ngoài vì anh muốn nói chuyện riêng với Mộ Duật Hành.
- Lão đại, tôi còn sống, ngài không được nuốt lời.
Mộ Duật Hành khẽ cười, ngồi xuống ghế sofa gần đó nhìn Lãnh Huyết.
- Cậu định như thế nào?
- Sau khi tôi ổn, tôi và Kỳ Vân sẽ rời đi. Tôi không muốn làm ngài phải khó xử.
Ánh mắt của Lãnh Huyết hiện lên những tia đau buồn. Mười mấy năm qua anh đã quen làm việc với Mộ Duật Hành, bây giờ rời đi anh có chút không muốn, và cũng không đành lòng rời bỏ các anh em ở trong Long Bang, nhưng ở lại chắc chắn là không được.
- Công việc bên Ý, cậu giúp tôi quản lí.
Lãnh Huyết mỉm cười gật đầu, đôi mắt cũng đã đỏ lên khi nghe Mộ Duật Hành nói vậy. Đến cuối cùng, lão đại của anh cũng không bỏ rơi anh.
- Quản vợ cậu cho tốt.
- Xin lỗi ngài.
- ------------
Buổi trưa, Trình Ngữ Lam đến bệnh viện thăm mẹ của Mộ Duật Hành. Vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm ở tập đoàn Mặc thị nên không thể xin nghỉ, chỉ có thể tranh thủ lúc nghỉ trưa...
Khi nãy, sau khi nói chuyện với Lãnh Huyết xong thì Mộ Duật Hành có đến phòng bệnh xem tình hình sức khỏe của bà. Thấy anh mệt mỏi, sắc mặt lại kém nên bà đã bảo anh về nhà ăn uống nghỉ ngơi.
- Ngữ Lam, con đi làm sao?
- Dạ, hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm nên không thể xin nghỉ... con xin lỗi.
- Con và Duật Hành vẫn chưa làm hòa sao?
Trình Ngữ Lam cụp mắt buồn bã lắc đầu. Hôm qua cô cứ nghĩ khi trải qua chuyện đó, anh sẽ làm lành với mình, nhưng không. Anh vẫn lạnh nhạt như vậy, từ sáng đến giờ không có một tin nhắn quan tâm hay hỏi thăm cô có ổn không.
- Để mẹ nói với Duật Hành, con đừng buồn.
- Chị có biết anh ấy sắp đi Pháp không?
- Đi Pháp ư? Anh ấy đi Pháp làm gì?
Hà Doanh cong môi mỉm cười, sau đó nhìn qua mẹ mình nhướn mày ra hiệu.
- Ờ... ừ... Duật Hành định đi Pháp định cư.
Lồng ngực của Trình Ngữ Lam phập phồng lên xuống, đôi mắt đỏ hoe, hơi thở trở nên rối loạn khi nghe hai chữ ' định cư '
Mộ Duật Hành sang Pháp định cư vậy còn cô thì sao?
Anh sẽ bỏ cô lại sao?
Trình Ngữ Lam cảm thấy vô cùng tủi thân và đau lòng. Mộ Duật Hành lúc trước ấm áp, dịu dàng, chiều chuộng cô bao nhiêu thì bây giờ anh tàn nhẫn bấy nhiêu...1
Đi xuống trước cổng bệnh viện, tài xế của Mộ Duật Hành đã đứng chờ sẵn. Khi thấy anh và cô bước đến, đã vội vàng mở cửa xe cho cả hai.
- Em về nhà đi.
- Anh không cùng về sao?
Trình Ngữ Lam cắn cắn môi nhìn anh, ánh mắt như đang mong chờ anh nói điều gì đó với mình.
- Không, anh ở lại với mẹ và Lãnh Huyết.
Trình Ngữ Lam xụ mặt buồn bã, đôi mắt có chút đỏ rát ngồi vào trong xe.
Cánh cửa xe được Mộ Duật Hành đóng lại, chiếc xe nhanh chóng lái đi. Anh thở dài một hơi, ánh mắt lưu luyến nhìn chiếc xe đang dần khuất xa mình...
Ngồi trên xe, trong đầu của Trình Ngữ Lam chỉ mãi một hình bóng. Hôm nay quả thật rất đáng sợ, sự sống và cái chết rất mong manh, chỉ cần một cái bóp cò.
Quay ngược lại phòng bệnh của Lãnh Huyết. Sở Mặc và Bạch Thiện ngồi ở hàng ghế bên ngoài, chỉ cần nhìn như vậy, anh đã biết Mạc Kỳ Vân đang ở bên trong cùng với Lãnh Huyết.
- Ngài không về nghỉ ngơi sao?
- Không cần, cậu ta tỉnh lại tôi mới an tâm.
Mộ Duật Hành day day thái dương ngồi xuống ghế, ngã đầu về sau nhắm chặt đôi mắt mệt mỏi lại. Cuộc sống trong thế giới ngầm không bao giờ là bình yên cả, việc đổ máu là không thể tránh khỏi, minh chứng là trên cơ thể của anh đầy những vết sẹo.
Khi nãy bác sĩ cũng có nói, Lãnh Huyết cực kỳ may mắn vì hai viên đạn không nằm chỗ nguy hiểm. Sở Mặc lại giúp anh cầm máu trên đoạn đường đến bệnh viện nên anh mới an toàn thoát khỏi khiếp nạn...
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lãnh Huyết bị trúng đạn, nhưng có lẽ lần này là lần đáng nhớ nhất của anh.
...
Sáng hôm sau, Lãnh Huyết dần dần mở mắt, anh khẽ đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhìn xuống người con gái đang ngủ gục bên cạnh.
Đôi mắt của Lãnh Huyết có chút đỏ nhưng cũng có những tia ấm áp. Bàn tay to lớn sờ nhẹ vào mái tóc mềm mượt, sau đó sờ vào gương mặt xinh đẹp với làn da mịn màng nhưng hơi tái nhạt...
Mạc Kỳ Vân vốn là người rất nhạy cảm, khi anh chạm vào cô liền tỉnh giấc. Ngước lên nhìn anh, bao nhiêu cảm xúc trong lòng dâng lên mãnh liệt. Không hiểu vì sao nước mắt của cô lại lăn lăn xuống không thể kiềm được khi nhìn thấy anh đã tỉnh..
- Huyết...
Lãnh Huyết mỉm cười như muốn nói rằng anh đã không sao..
- Em gọi bác sĩ vào kiểm tra.
Mạc Kỳ Vân lúng túng đứng dậy, sau đó đi nhanh ra ngoài...
Bên ngoài, Mộ Duật Hành, Sở Mặc và ông Bạch Thiện vẫn ngồi ở đó. Khi thấy cô sướt mướt gấp gáp bước ra, ai ai cũng lo lắng, lòng như lửa đốt.
- Lãnh Huyết tỉnh rồi, mau gọi bác sĩ đến kiểm tra cho anh ấy.
Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra. Lãnh Huyết đã không còn gì đáng lo ngại, nhưng phải nằm viện để bác sĩ theo dõi và chăm sóc vết thương.
Một lúc sau, Mộ Duật Hành đi vào phòng bệnh. Lãnh Huyết lên tiếng bảo mọi người ra ngoài vì anh muốn nói chuyện riêng với Mộ Duật Hành.
- Lão đại, tôi còn sống, ngài không được nuốt lời.
Mộ Duật Hành khẽ cười, ngồi xuống ghế sofa gần đó nhìn Lãnh Huyết.
- Cậu định như thế nào?
- Sau khi tôi ổn, tôi và Kỳ Vân sẽ rời đi. Tôi không muốn làm ngài phải khó xử.
Ánh mắt của Lãnh Huyết hiện lên những tia đau buồn. Mười mấy năm qua anh đã quen làm việc với Mộ Duật Hành, bây giờ rời đi anh có chút không muốn, và cũng không đành lòng rời bỏ các anh em ở trong Long Bang, nhưng ở lại chắc chắn là không được.
- Công việc bên Ý, cậu giúp tôi quản lí.
Lãnh Huyết mỉm cười gật đầu, đôi mắt cũng đã đỏ lên khi nghe Mộ Duật Hành nói vậy. Đến cuối cùng, lão đại của anh cũng không bỏ rơi anh.
- Quản vợ cậu cho tốt.
- Xin lỗi ngài.
- ------------
Buổi trưa, Trình Ngữ Lam đến bệnh viện thăm mẹ của Mộ Duật Hành. Vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm ở tập đoàn Mặc thị nên không thể xin nghỉ, chỉ có thể tranh thủ lúc nghỉ trưa...
Khi nãy, sau khi nói chuyện với Lãnh Huyết xong thì Mộ Duật Hành có đến phòng bệnh xem tình hình sức khỏe của bà. Thấy anh mệt mỏi, sắc mặt lại kém nên bà đã bảo anh về nhà ăn uống nghỉ ngơi.
- Ngữ Lam, con đi làm sao?
- Dạ, hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm nên không thể xin nghỉ... con xin lỗi.
- Con và Duật Hành vẫn chưa làm hòa sao?
Trình Ngữ Lam cụp mắt buồn bã lắc đầu. Hôm qua cô cứ nghĩ khi trải qua chuyện đó, anh sẽ làm lành với mình, nhưng không. Anh vẫn lạnh nhạt như vậy, từ sáng đến giờ không có một tin nhắn quan tâm hay hỏi thăm cô có ổn không.
- Để mẹ nói với Duật Hành, con đừng buồn.
- Chị có biết anh ấy sắp đi Pháp không?
- Đi Pháp ư? Anh ấy đi Pháp làm gì?
Hà Doanh cong môi mỉm cười, sau đó nhìn qua mẹ mình nhướn mày ra hiệu.
- Ờ... ừ... Duật Hành định đi Pháp định cư.
Lồng ngực của Trình Ngữ Lam phập phồng lên xuống, đôi mắt đỏ hoe, hơi thở trở nên rối loạn khi nghe hai chữ ' định cư '
Mộ Duật Hành sang Pháp định cư vậy còn cô thì sao?
Anh sẽ bỏ cô lại sao?
Trình Ngữ Lam cảm thấy vô cùng tủi thân và đau lòng. Mộ Duật Hành lúc trước ấm áp, dịu dàng, chiều chuộng cô bao nhiêu thì bây giờ anh tàn nhẫn bấy nhiêu...1
/100
|