Bế Trình Ngữ Lam vào trong xe, cô ngoan ngoãn dụi mặt vào ngực của Mộ Duật Hành tìm hơi ấm quen thuộc..
- Thiếu gia...về nhà hay về nhà ông bà Trình?
Tài xế xanh mặt nhìn Mộ Duật Hành. Ai mà không biết phu nhân giận dỗi bỏ nhà ra đi gần một tháng, bây giờ còn say xỉn ở quán bar. Với tính tình lạnh lùng, khó tính của thiếu gia nhà anh, thì rất có thể phu nhân sẽ được trả về kèm theo một tờ đơn chẳng hạn...1
Mộ Duật Hành hạ tầm mắt nhìn xuống người phụ nữ đang trong vòng tay của mình. Anh nghĩ trong lòng của cô cũng có mấy phần tình cảm dành cho mình. Khi nãy nhìn thấy tin nhắn quan tâm của cô, anh rất vui, niềm vui khó tả thành lời.
- Về nhà đi.
Chiếc xe nhanh chóng được khởi động lái về biệt thự. Mộ Duật Hành không nhịn được nhớ nhung, siết chặt Trình Ngữ Lam vào trong lòng mình, sau đó đặt nụ hôn thật mạnh vào đỉnh đầu của cô cho thỏa mãn.
Chiếc xe lái vào trong biệt thự, thuộc hạ liền đi lại mở cửa xe cho Mộ Duật Hành. Nhìn thấy anh bế một người phụ nữ bước ra, thuộc hạ của anh có chút hoang mang nhưng khi nhìn kỹ lại thì đây chính là phu nhân mà lão đại ngày nhớ đêm mong...
- Bảo người làm pha trà giải rượu mang lên cho tôi.
Mộ Duật Hành cau mày ra lệnh, sau đó dứt khoát bế cô lên phòng ngủ.
Đặt Trình Ngữ Lam nằm xuống giường, cô lờ mờ mở mắt rồi lại nhắm mắt, ngọ nguậy cơ thể như muốn ngồi dậy.
- Yên.
Mộ Duật Hành hơi cao giọng, bàn tay gỡ giày cao gót của cô ra. Anh rất tức giận khi thấy cô không chú ý đến sức khỏe của mình. Cơ thể đã ốm yếu, đã vậy còn bị sảy thai, vậy mà cô chẳng biết chăm sóc cho mình.
' Cộc cộc'
- Vào đi.
Cánh cửa phòng mở ra, người làm đi vào mang ly trà giải rượu và túi xách của Trình Ngữ Lam...
Nhìn xem, phu nhân say xỉn đến mức chẳng biết ai.
Chắc là ngày mai nơi đây có phong ba bão táp nữa rồi...
- Trà giải rượu của phu nhân.
- Để lên bàn đi.
Người làm gật đầu, đặt tách trà xuống bàn rồi bước nhanh ra ngoài. Ở trong đây sát khí quá nặng, đến thở cũng không dám thở mạnh...
Trình Ngữ Lam lăn qua lăn lại trên giường, trong miệng rì rầm chuyện gì đó, sau đó bỗng nhiên òa khóc nức nở làm Mộ Duật Hành cứng đơ người...
- Hức... khốn nạn... xấu xa... anh bỏ tôi...anh muốn ly hôn với tôi... huhu....
Mộ Duật Hành híp mắt nhìn cô. Dù không nói tên nhưng anh dám chắc cô đang mắng chửi mình. Nhưng như vậy có oan ức cho anh quá không, anh bỏ cô khi nào? Anh muốn ly hôn với cô khi nào? Tất cả đều là do cô muốn và lựa chọn.
- Ngoan... nín nào, không khóc.
Chẳng thèm hơn thua với cô, anh ngồi xuống giường đỡ cô ngồi dậy tựa vào lồng ngực rắn chắc của mình, sau đó cần ly trà đưa trước miệng cho cô.
Nhưng mọi chuyện không như anh mong muốn, Trình Ngữ Lam chẳng thèm uống mà phun phèo phèo vào người của anh..1
- Hừ... mau uống vào.
Trình Ngữ Lam lắc đầu kháng nghị, đôi mắt long lanh như sắp òa khóc...
Mộ Duật Hành giơ tay đầu hàng chịu thua, đặt ly trà xuống bàn, sau đó đỡ cô nằm xuống giường.
Đi vào phòng tắm lấy khăn ướt và lại tủ đồ lấy chiếc váy ngủ thay cho cô. Nếu không, cô sẽ cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy và ngủ sẽ không ngon giấc...
Đôi mắt của Trình Ngữ Lam híp chặt, ngoan ngoãn nằm yên cho anh muốn làm gì thì làm.
Chiếc váy trên người được Mộ Duật Hành lột ra quăng tùy tiện, trên người của cô chỉ còn bộ đồ lót màu trắng nhỏ xinh. Chiếc áo lót căn bản là không thể che hết bầu ngực to tròn của cô...
Đôi chân dài thon gọn, vòng eo không chút mỡ thừa. Thân thể mềm mại, mịn màng nhưng đỏ lựng vì say rượu...như đang thiêu đốt ánh mắt và thách thức sự chịu đựng của Mộ Duật Hành.
Chiếc áo lót được tháo ra, vòng 1 căng tròn tung ra rất đẹp mắt, nhũ hoa nhỏ xinh căng cứng kích thích mọi giác quan của Mộ Duật Hành, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế lau người và mặc đồ vào cho cô....
Thở mạnh ra một hơi. Mộ Duật Hành kéo chăn đắp lên người cho cô rồi đi nhanh vào phòng tắm rữa mặt cho tỉnh táo, sau đó tắm sơ qua rồi đi ra ngoài xem Trình Ngữ Lam như thế nào.
Nhìn thấy cô ôm gối bình yên ngủ trên giường, lòng anh có chút gì đó vui vui nhưng cũng có chút buồn buồn. Sáng mai chẳng biết cả hai sẽ như thế nào?
Dù cố ngăn lý trí, nhưng trái tim nào cho phép Mộ Duật Hành hờ hững. Thế là anh nhanh chóng bước tới, leo lên giường nằm xuống ôm lấy cơ thể nóng bỏng của cô...
Trình Ngữ Lam hừ hừ trong cuống họng, sau đó xoay người, vòng tay ôm lấy eo anh chìm sâu vào trong giấc ngủ....
Trái tim của Mộ Duật Hành như có dòng nước ấm chảy qua, mỉm cười hôn mạnh vào gò má của cô rồi siết chặt vào lòng.
Nằm mãi nhưng Mộ Duật Hành chẳng thể nào ngủ được, bàn tay to lớn của anh ngứa ngáy không tài nào chịu nổi, trong đầu chỉ xuất hiện bầu ngực căng mộng của cô...
Nuốt nước bọt ực ực, yết hầu lăn lộn lên xuống. Bàn tay to lớn nắm bóp bầu ngực, mân mê nhũ hoa đang căng cứng của cô...1
Trình Ngữ Lam bị phá quấy giấc ngủ, miệng nhỏ ưm ưm nhưng chẳng thể mở mắt nổi...
Ánh nắng gắt chiếc vào căn phòng và tiếng chuông điện thoại reo in ỏi làm cho Trình Ngữ Lam cau mày lờ mờ mở mắt. Nhìn thấy có điều không phải, cô mở choàng mắt nhìn xung quanh nơi đây.
Sao cô lại ở đây?
Bước xuống giường đi nghe điện thoại, là Châu Lạc Băng gọi cho cô vì chưa thấy cô đến tập đoàn làm việc.
- Mình biết rồi, mình đến liền.
Lúc này, Mộ Duật Hành mở cửa đi vào phòng, bốn mắt nhìn nhau, bàn tay nhỏ của Trình Ngữ Lam nắm chặt chiếc điện thoại như muốn vỡ nát.
- Vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng.
Mộ Duật Hành đi lại sofa ngồi xuống nhìn Trình Ngữ Lam đầu xù tóc rối đứng đó, dây váy tuột xuống tận bắp tay vẫn chưa kịp kéo lên...
- Em... em sắp trễ giờ làm rồi...
Gương mặt của Mộ Duật Hành bỗng chốc rất khó coi, cặp mắt sắc bén xoáy sâu vào đôi mắt của cô, sau đó đứng dậy bỏ đi ra khỏi phòng.
Đây là những gì cô chọn...
Anh tôn trọng.
- ---------------
- Thiếu gia...về nhà hay về nhà ông bà Trình?
Tài xế xanh mặt nhìn Mộ Duật Hành. Ai mà không biết phu nhân giận dỗi bỏ nhà ra đi gần một tháng, bây giờ còn say xỉn ở quán bar. Với tính tình lạnh lùng, khó tính của thiếu gia nhà anh, thì rất có thể phu nhân sẽ được trả về kèm theo một tờ đơn chẳng hạn...1
Mộ Duật Hành hạ tầm mắt nhìn xuống người phụ nữ đang trong vòng tay của mình. Anh nghĩ trong lòng của cô cũng có mấy phần tình cảm dành cho mình. Khi nãy nhìn thấy tin nhắn quan tâm của cô, anh rất vui, niềm vui khó tả thành lời.
- Về nhà đi.
Chiếc xe nhanh chóng được khởi động lái về biệt thự. Mộ Duật Hành không nhịn được nhớ nhung, siết chặt Trình Ngữ Lam vào trong lòng mình, sau đó đặt nụ hôn thật mạnh vào đỉnh đầu của cô cho thỏa mãn.
Chiếc xe lái vào trong biệt thự, thuộc hạ liền đi lại mở cửa xe cho Mộ Duật Hành. Nhìn thấy anh bế một người phụ nữ bước ra, thuộc hạ của anh có chút hoang mang nhưng khi nhìn kỹ lại thì đây chính là phu nhân mà lão đại ngày nhớ đêm mong...
- Bảo người làm pha trà giải rượu mang lên cho tôi.
Mộ Duật Hành cau mày ra lệnh, sau đó dứt khoát bế cô lên phòng ngủ.
Đặt Trình Ngữ Lam nằm xuống giường, cô lờ mờ mở mắt rồi lại nhắm mắt, ngọ nguậy cơ thể như muốn ngồi dậy.
- Yên.
Mộ Duật Hành hơi cao giọng, bàn tay gỡ giày cao gót của cô ra. Anh rất tức giận khi thấy cô không chú ý đến sức khỏe của mình. Cơ thể đã ốm yếu, đã vậy còn bị sảy thai, vậy mà cô chẳng biết chăm sóc cho mình.
' Cộc cộc'
- Vào đi.
Cánh cửa phòng mở ra, người làm đi vào mang ly trà giải rượu và túi xách của Trình Ngữ Lam...
Nhìn xem, phu nhân say xỉn đến mức chẳng biết ai.
Chắc là ngày mai nơi đây có phong ba bão táp nữa rồi...
- Trà giải rượu của phu nhân.
- Để lên bàn đi.
Người làm gật đầu, đặt tách trà xuống bàn rồi bước nhanh ra ngoài. Ở trong đây sát khí quá nặng, đến thở cũng không dám thở mạnh...
Trình Ngữ Lam lăn qua lăn lại trên giường, trong miệng rì rầm chuyện gì đó, sau đó bỗng nhiên òa khóc nức nở làm Mộ Duật Hành cứng đơ người...
- Hức... khốn nạn... xấu xa... anh bỏ tôi...anh muốn ly hôn với tôi... huhu....
Mộ Duật Hành híp mắt nhìn cô. Dù không nói tên nhưng anh dám chắc cô đang mắng chửi mình. Nhưng như vậy có oan ức cho anh quá không, anh bỏ cô khi nào? Anh muốn ly hôn với cô khi nào? Tất cả đều là do cô muốn và lựa chọn.
- Ngoan... nín nào, không khóc.
Chẳng thèm hơn thua với cô, anh ngồi xuống giường đỡ cô ngồi dậy tựa vào lồng ngực rắn chắc của mình, sau đó cần ly trà đưa trước miệng cho cô.
Nhưng mọi chuyện không như anh mong muốn, Trình Ngữ Lam chẳng thèm uống mà phun phèo phèo vào người của anh..1
- Hừ... mau uống vào.
Trình Ngữ Lam lắc đầu kháng nghị, đôi mắt long lanh như sắp òa khóc...
Mộ Duật Hành giơ tay đầu hàng chịu thua, đặt ly trà xuống bàn, sau đó đỡ cô nằm xuống giường.
Đi vào phòng tắm lấy khăn ướt và lại tủ đồ lấy chiếc váy ngủ thay cho cô. Nếu không, cô sẽ cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy và ngủ sẽ không ngon giấc...
Đôi mắt của Trình Ngữ Lam híp chặt, ngoan ngoãn nằm yên cho anh muốn làm gì thì làm.
Chiếc váy trên người được Mộ Duật Hành lột ra quăng tùy tiện, trên người của cô chỉ còn bộ đồ lót màu trắng nhỏ xinh. Chiếc áo lót căn bản là không thể che hết bầu ngực to tròn của cô...
Đôi chân dài thon gọn, vòng eo không chút mỡ thừa. Thân thể mềm mại, mịn màng nhưng đỏ lựng vì say rượu...như đang thiêu đốt ánh mắt và thách thức sự chịu đựng của Mộ Duật Hành.
Chiếc áo lót được tháo ra, vòng 1 căng tròn tung ra rất đẹp mắt, nhũ hoa nhỏ xinh căng cứng kích thích mọi giác quan của Mộ Duật Hành, nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế lau người và mặc đồ vào cho cô....
Thở mạnh ra một hơi. Mộ Duật Hành kéo chăn đắp lên người cho cô rồi đi nhanh vào phòng tắm rữa mặt cho tỉnh táo, sau đó tắm sơ qua rồi đi ra ngoài xem Trình Ngữ Lam như thế nào.
Nhìn thấy cô ôm gối bình yên ngủ trên giường, lòng anh có chút gì đó vui vui nhưng cũng có chút buồn buồn. Sáng mai chẳng biết cả hai sẽ như thế nào?
Dù cố ngăn lý trí, nhưng trái tim nào cho phép Mộ Duật Hành hờ hững. Thế là anh nhanh chóng bước tới, leo lên giường nằm xuống ôm lấy cơ thể nóng bỏng của cô...
Trình Ngữ Lam hừ hừ trong cuống họng, sau đó xoay người, vòng tay ôm lấy eo anh chìm sâu vào trong giấc ngủ....
Trái tim của Mộ Duật Hành như có dòng nước ấm chảy qua, mỉm cười hôn mạnh vào gò má của cô rồi siết chặt vào lòng.
Nằm mãi nhưng Mộ Duật Hành chẳng thể nào ngủ được, bàn tay to lớn của anh ngứa ngáy không tài nào chịu nổi, trong đầu chỉ xuất hiện bầu ngực căng mộng của cô...
Nuốt nước bọt ực ực, yết hầu lăn lộn lên xuống. Bàn tay to lớn nắm bóp bầu ngực, mân mê nhũ hoa đang căng cứng của cô...1
Trình Ngữ Lam bị phá quấy giấc ngủ, miệng nhỏ ưm ưm nhưng chẳng thể mở mắt nổi...
Ánh nắng gắt chiếc vào căn phòng và tiếng chuông điện thoại reo in ỏi làm cho Trình Ngữ Lam cau mày lờ mờ mở mắt. Nhìn thấy có điều không phải, cô mở choàng mắt nhìn xung quanh nơi đây.
Sao cô lại ở đây?
Bước xuống giường đi nghe điện thoại, là Châu Lạc Băng gọi cho cô vì chưa thấy cô đến tập đoàn làm việc.
- Mình biết rồi, mình đến liền.
Lúc này, Mộ Duật Hành mở cửa đi vào phòng, bốn mắt nhìn nhau, bàn tay nhỏ của Trình Ngữ Lam nắm chặt chiếc điện thoại như muốn vỡ nát.
- Vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng.
Mộ Duật Hành đi lại sofa ngồi xuống nhìn Trình Ngữ Lam đầu xù tóc rối đứng đó, dây váy tuột xuống tận bắp tay vẫn chưa kịp kéo lên...
- Em... em sắp trễ giờ làm rồi...
Gương mặt của Mộ Duật Hành bỗng chốc rất khó coi, cặp mắt sắc bén xoáy sâu vào đôi mắt của cô, sau đó đứng dậy bỏ đi ra khỏi phòng.
Đây là những gì cô chọn...
Anh tôn trọng.
- ---------------
/100
|