Cuộc sống đôi khi rất độc ác, cho bạn một viên kẹo nhưng không quên dội cho bạn một gáo nước lạnh. Lâm Hồi vượt qua một cuối tuần tuyệt vời, sau đó phải đánh đổi bằng tâm trạng của tuần tiếp theo. Ngay từ đầu tuần, Hạ Kiến Sơn đã dặn anh đặt bàn ở nhà hàng Hoa Viên, Mẫn Giai có thời gian, hắn muốn dùng bữa tối với cô vào tối thứ năm.
Có lẽ đây là lần thứ hai nghe về vấn đề này nên Lâm Hồi bình tĩnh đến bất ngờ, thậm chí còn nhắc nhở: “Anh có cần vé xem phim không?”
Hạ Kiến Sơn do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: “Mua đi.”
Lâm Hồi tạm ngừng, rồi kiến nghị thêm: “Với độ nổi tiếng của sếp Mẫn thì bao cả phòng sẽ thích hợp hơn.”
“Không cần.” Hạ Kiến Sơn cau mày, “Cứ mua bộ phim mới nhất bên cô ấy đi.”
Lúc bộ phim mới ra rạp, Mẫn Giai đã cử nhân viên đến Vạn Trúc tặng vé, hiện tại bộ phim sắp rút khỏi rạp, Hạ Kiến Xuyên vẫn lựa chọn nó. Lâm Hồi nghĩ thầm: Bộ phim này Mẫn Giai phải xem ít nhất chục lần rồi, Hạ Kiến Sơn chắc chắn không thể không biết. Người ta xem phim rạp vì thật sự muốn xem phim, nhưng Hạ Kiến Sơn và Mẫn Giai chọn ra rạp chiếu phim có lẽ chỉ muốn cảm nhận bầu không khí gọi là hẹn hò.
Lâm Hồi cảm thấy khó thở, nhất thời không biết nên nói gì, bèn quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hạ Kiến Sơn thấy Lâm Hồi đột nhiên im lặng, cũng đánh mắt nhìn theo: Tòa nhà cách đó không xa thay quảng cáo mới, hình như một ngôi sao nam nổi tiếng làm phát ngôn thương hiệu cho một nhãn hiệu đồng hồ, quảng cáo to bằng nửa tòa nhà dưới ánh mặt trời cực kỳ bắt mắt. Hạ Kiến Sơn nhìn thoáng qua: “Cố Gia Nhiên.”
Lâm Hồi bất ngờ: “Anh biết cậu ta.” Lâm Hồi luôn cho rằng Hạ Kiến Sơn chỉ biết mấy ngôi sao mà tập đoàn từng hợp tác.
“Ông chủ của cậu ra ở cùng tiểu khu với tôi.”
“… Ôn Ngân của Lam Hải?”
“Ừ.”
Lâm Hồi chần chờ một lát, sau đó hỏi: “Anh có nghe nói… tin đồn của Ôn Ngân và Cố Gia Nhiên không?
“Tin đồn gì?”
“Là… Hình như bọn họ rất thân thiết, như là… một cặp.”
Lâm Hồi trả lời một cách mơ hồ, nhưng Hạ Kiến Sơn nghe hiểu. Hắn dừng bút, ngẩng đầu: “Lâm Hồi, đây là lần thứ hai cậu hỏi tôi vấn đề này.”
Lâm Hồi chợt căng thẳng: “Tôi không hỏi anh.”
“Cậu muốn hỏi tôi có cái nhìn thế nào về vấn đề này đúng không?” Giọng Hạ Kiến Sơn bình tĩnh, hô hấp Lâm Hồi bắt đầu dồn dập, nhưng không phản bác, hình như đang đấu tranh với thứ gì đó.
Hạ Kiến Sơn nghiêm túc nhìn trợ lý của mình: “Tôi không biết tại sao cậu lại để ý vấn đề này như thế, nhưng hiện tại tôi có thể trả lời nghiêm túc – Thật ra tôi không quá quan tâm vấn đề này, tình yêu đồng tính cũng được, dị tính cũng được, tôi thấy nó chỉ như củ cải trắng thôi, tùy theo nhu cầu.”
“Đó là bởi bọn họ không liên quan gì đến anh đúng không. Nếu là người thân mà anh quan tâm, ví như anh có con…”
Hạ Kiến Sơn ngắt lời: “Giả thiết này không thành lập, tôi không có con.”
Lâm Hồi cứng người: “Hoặc là… hoặc là…”
Lâm Hồi đang định nói Hạ Kiến Xuyên, nhưng lại nghĩ đến tình thân còn mỏng manh hơn không khí, chắc hẳn không thể xem là người thân của Hạ Kiến Sơn, anh lại hậm hực ngậm miệng.
Hạ Kiến Sơn dở khóc dở cười: “Nếu bắt buộc phải ví dụ, chi bằng nói…”
Cái tên đã ở bên miệng, Hạ Kiến Sơn lại ý thức được gì đó, xấu hổ dừng lại.
Nhưng nó khiến Lâm Hồi càng tò mò: “Ai?”
Không chờ Hạ Kiến Sơn trả lời, Lâm Hồi đã “A” một tiếng: “Tôi biết rồi…”
Hạ Kiến Sơn đứng bật dậy: “Ý tôi là…”
“Ông chủ Tiết!”
Hạ Kiến Sơn không hé răng.
Hắn nắm chặt cây bút chưa kịp buông, cuối cùng dưới ánh mắt dò hỏi của Lâm Hồi, gật đầu: “Đúng.”
Lâm Hồi lộ ra biểu cảm “tôi biết ngay mà”: “Thế theo như ý anh, nếu ông chủ Tiết thích đàn ông, anh sẽ nghĩ sao?”
Đối mặt với sự kiên trì của Lâm Hồi, Hạ Kiến Sơn thật sự không có biện pháp chống đỡ, hiếm khi cảm thấy bối rối: “Tôi…”
Lâm Hồi vẫn bất động nhìn hắn.
Có một số việc giữa người xa lạ và người thân sẽ cho cảm nhận khác nhau. Lâm Hồi nghĩ có lẽ lần này sẽ không nhận được đáp án kiểu mẫu như vậy nữa.
“Tôi…” Hạ Kiến Sơn tránh ánh mắt Lâm Hồi, nhẹ nhàng đáp, “Hy vọng cậu ta hạnh phúc.”
Lâm Hồi ngơ ngác, hồi lâu sau mới nói thầm: “Anh đúng là…”
Đúng là gì thì Hạ Kiến Sơn không biết. Cho đến khi Lâm Hồi rời khỏi văn phòng, Hạ Kiến Sơn vẫn không biết anh muốn nói gì.
Buổi tối, Hạ Kiến Sơn đến “Tục” một mình. Tiết Phái thấy hắn thì hơi bất ngờ, thứ nhất là không hẹn trước, thứ hai là y không ngờ Hạ Kiến Sơn thật sự nghe vào đầu, hiếm khi đến quán bar mà không dẫn Lâm Hồi đi cùng. Theo lệ thường, Tiết Phái mang rượu ngon ra mời Hạ Kiến Sơn, nhưng lại thấy hắn thất thần ngồi ở đó, không uống ngụm nào, dáng vẻ tâm sự nặng nề. Tiết Phái khó hiểu: “Có phải cậu gặp phải chuyện gì không? Tôi thấy Vạn Trúc có phá sản thì chắc gì đã thấy cậu mặt ủ mày chau thế này.”
Hạ Kiến Sơn ngẫm nghĩ một lát, chuyện của hắn và Lâm Hồi vẫn mang tính riêng tư, nên bắt đầu câu chuyện bằng “Tôi có một người bạn” để nói lại vấn đề của Lâm Hồi, sau đó đưa ra nghi vấn của mình: Vì sao muốn hỏi vấn đề này? Người kia hy vọng có được đáp án thế nào?
Tiết Phái vừa uống rượu vừa hoang mang nghe kể chuyện, nghe xong thì hiểu ra: “Biết rồi, một người là cậu, người còn lại là Lâm Hồi. Vấn đề này chắc là Lâm Hồi hỏi.”
“…”
Tiết Phái khó hiểu: “Tôi cũng muốn hỏi cậu, tại sao lại rối rắm vì vấn đề này?”
Hạ Kiến Sơn: “Tôi tìm cậu để phân tích, chứ không phải đến để nghe cậu đặt câu hỏi.”
“Được thôi.” Tiết Phái nghiêm túc lại, “Lão Hạ này, tôi đi thẳng vào kết luận luôn, một tin tức tốt và một tin tức xấu… Tin tức tốt là tôi đoán trợ lý Lâm có người mình thích, tin tức xấu là người kia là đàn ông.”
Không chờ Hạ Kiến Sơn khiếp sợ xong rồi bình thường trở lại, Tiết Phái đã bổ sung: “Cậu ấy không ngừng thử cậu vì lo lắng xu hướng giới tính sẽ ảnh hưởng công việc, dù sao Lâm Hồi là một nhân viên ưu tú. Tuy xã hội hiện đại đã cởi mở hơn nhiều nhưng không phải ai cũng chấp nhận tình yêu đồng tính. Mà cậu là cấp trên của cậu ấy, với cậu ấy, cái nhìn của cậu rất quan trọng, điều này không thể nghi ngờ. Vì vậy Lâm Hồi mới quan tâm như thế, thậm chí hỏi hai lần, bởi cậu ấy cần một đáp án rõ ràng, cậu ấy hy vọng nhận được sự tán thành và ủng hộ của cậu.”
Hạ Kiến Sơn im lặng một lúc lâu.
Hắn không biết mình khiếp sợ vì Lâm Hồi thích nam hay Lâm Hồi có người mình thích. Hạ Kiến Sơn biết một người xuất sắc như Lâm Hồi vẫn luôn được hoan nghênh, nhưng không thể tưởng tượng mẫu người anh thích sẽ như thế nào, đặc biệt lại là đàn ông?
Tiết Phái nói thêm: “Chỉ là tôi đoán có lẽ Lâm Hồi chưa bắt đầu yêu đương, có thể là yêu thầm hoặc đang trong giai đoạn tìm hiểu, nhưng chắc chắn một điều là chưa xác lập quan hệ.”
“Vì sao?”
“Nếu Lâm Hồi yêu đương thì chắc chắn cậu là người đầu tiên phát hiện ra.” Tiết Phái dựa vào sô pha, “Cậu thấy dạo này cậu ấy có thay đổi gì không? Có hành động nào khác trước đây không? Có chú ý đặc biệt đến ai không? Thường xuyên kìm nén không được mà gọi điện hay đăng bài gì đó?”
Hạ Kiến Sơn ngẩn ra, hình như nghĩ đến gì đó, cuối cùng chỉ do dự lắc đầu.
“Thông thường mà nói, nếu yêu đương thật, dù là yêu thầm thì vẫn để lại dấu vết, nhưng ngay cả cậu mà còn không nhận ra điều gì không ổn thì khả năng cao là mới đến bước làm quen, nói không chừng chính cậu ấy còn hoang mang… Thật ra tôi cảm thấy các mối quan hệ của Lâm Hồi không rộng lắm, công việc lại bận rộn, nếu cậu ấy thật sự để ý ai, liệu cậu có quen người đó không?”
Tiết Phái vừa dứt lời, Hạ Kiến Sơn liền nghĩ đến Phùng Anh. Hạ Kiến Sơn nhớ Lâm Hồi từng bảo mình thích người có tiếng nói chung, lúc dùng bữa đúng là Phùng Anh và anh luôn trò chuyện; hơn nữa lần trước mình đánh giá không tốt về Phùng Anh, Lâm Hồi rất không vui. Chẳng lẽ lúc ấy đã để ý rồi sao? Nếu là thế thật thì xem như tất cả đã rõ. Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Kiến Sơn lập tức khó coi: Không biết tên đào hoa kia nói gì, mới ăn một bữa cơm rồi nhắn tin mấy ngày là có thể thu hút sự chú ý của Lâm Hồi. Nội tâm Hạ Kiến Sơn luôn cảm thấy Lâm Hồi không có khả năng thích một người như vậy, nhưng trợ lý của mình vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm trong tình yêu, nếu bị kẻ lắm mưu nhiều kế lừa thì sao?
Chỉ một chốc mà sắc mặt Hạ Kiến Sơn thay đổi mấy lần, Tiết Phái không biết hắn suy nghĩ điều gì, nhìn có vẻ vừa tức giận vừa đau lòng. Tiết Phái cảm thấy thú vị, quen Hạ Kiến Sơn nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy biểu cảm hắn phong phú như thế.
“Nói đi nói lại hình như cậu không quan tâm chuyện cậu ấy thích đàn ông thì phải? Lần trước tôi nhắc đến có người để ý cậu ấy, cậu chỉ cảm thấy đối phương không xứng.”
Nhắc đến chuyện lúc trước, nội tâm Hạ Kiến Sơn rối bời: “Lâm Hồi vẫn luôn ưu tú, dù yêu hay không yêu, đàn ông hay phụ nữ thì tôi đều hy vọng cậu ấy hạnh phúc.”
Tiết Phái nói đùa: “Thế nếu cậu ấy thích cậu thì sao?”
Hạ Kiến Sơn sửng sốt, sau đó nhíu mày nhìn Tiết Phái.
Tiết Phái giơ tay: “Nếu suy luận của tôi đúng thì có khả năng là thế mà? Dù sao Hạ Kiến Sơn tiếng tăm lừng lẫy thuộc hàng xuất chúng trong xuất chúng, hơn nữa cậu thấy người này không xứng, người kia không xứng, vậy cậu xứng không?”
Thấy vẻ mặt Hạ Kiến Sơn cứng đờ, có lẽ còn chịu kích thích hơn nghe Lâm Hồi thích đàn ông vừa nãy, Tiết Phái bật cười: “Được rồi, tôi đoán thôi, dù thích nam giới thì trợ lý Lâm cũng không rối bời như thế đâu. Nếu thật sự ở bên cậu, hai người đi ăn cơm dạo phố là hẹn hò hay mở họp?”
Nói xong lại nghĩ đến gì đó, Tiết Phái cười: “Cậu đừng trách tôi nói giỡn. Ngần ấy năm tôi thấy chỉ có người có tính cách như Lâm Hồi mới chịu được cậu, sau này cậu kết hôn cứ dựa theo tiêu chuẩn như thế mà tìm đối tượng.”
Hạ Kiến Sơn cảm thấy khó chịu vô cớ: “Cái gì gọi là tính cách như Lâm Hồi, Lâm Hồi là Lâm Hồi, dù tính cách giống hệt thì cũng không phải Lâm Hồi, không phải ai tôi cũng chấp nhận.”
Tiết Phái không nói lại hắn, giơ tay đầu hàng: “Ừ, ừ, ừ, trợ lý Lâm là có một không hai.”
Tiết Phái nâng ly cụng ly với Hạ Kiến Sơn: “Sao, hiện tạo nghi vấn được giải đáp chưa?”
“Cảm ơn, trải qua sự phân tích của cậu, tôi càng hoang mang hơn.”
“…”
Cả buổi tối, phần lớn thời gian Hạ Kiến Sơn dùng để tự hỏi những chuyện liên quan đến Lâm Hồi, giống như làm việc, cũng không phải làm việc. Bởi vì đối mặt với công việc, Hạ Kiến Sơn luôn dễ dàng tìm được bước đột phá và cách giải quyết; mà đối mặt Lâm Hồi, hắn như lâm vào màn sương mù dày đặc, không thể đứng im tại chỗ, nhưng mỗi bước đi đều không chắc chắn.
Với Hạ Kiến Sơn, những thứ không nắm chắc thì càng nguy hiểm.
Vốn đến “Tục” vì muốn tham khảo cái nhìn của Tiết Phái, kết quả bị ý tưởng của y khuấy đảo, khiến sự việc càng phức tạp thêm. Hạ Kiến Sơn suy đi tính lại, nếu Lâm Hồi thật sự thích đàn ông như suy đoán của Tiết Phái, về công hay về tư thì hắn đều không cảm thấy có vấn đề, nhưng tốt nhất đừng là Phùng Anh vừa nhìn đã thấy không đáng tin.
Lâm Hồi đáng giá có được những thứ tốt nhất: Công việc, cuộc sống, cũng như người yêu.
Không biết dáng vẻ khi yêu đương của anh sẽ thế nào – Có đoan chính lịch sự như ngày thường không? Có vui vẻ như hôm đi dạo chợ đêm Trường Ninh không? Lúc ăn cơm, sẽ kể chuyện thời thơ ấu cho đối phương nghe sao?
Hạ Kiến Sơn bỗng ý thức được Lâm Hồi đã ba mươi tuổi rồi. Ở độ tuổi thích hợp yêu đương nhất, Lâm Hồi vẫn đứng phía sau mình, đĩnh bạt ngay thẳng như cây bạch dương. Thời gian khiến Lâm Hồi càng thêm trầm ổn, chỉ riêng chuyện Hạ Kiến Sơn chưa từng thấy mệt mỏi và buồn ngủ trên gương mặt anh là không thay đổi. Nhiều năm như vậy, mỗi khi anh đứng đó, mỗi khi đối mặt với mình thì suy nghĩ điều gì?
Nghĩ đến đây, Hạ Kiến Sơn bắt đầu thấy hối hận. Rõ ràng bọn họ có rất nhiều cơ hội giống bữa tối nọ, ở bên nhau không phải vì công việc, không cần nghĩ, không cần quan tâm đến gì khác, chỉ hóng gió và tâm sự…
Lâm Hồi có thể tiếp tục dựa vào lan can kể chuyện khi anh còn nhỏ. Đôi mắt anh sáng ngời, sau đó cười rộ lên, tắm mình dưới ánh trăng; gió thổi tóc anh tung bay, chắc chắn anh sẽ giơ tay vuốt lại; anh còn thường xuyên quay sang liếc mình, đôi khi nhíu mày, đôi khi thấp thoáng ý cười; hoặc chỉ cần anh ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn về phía mình… Ban đêm vì anh mà trở nên khác biệt, hoa hướng dương phía sau còn không sống động bằng anh.
Đó là Lâm Hồi.
Hạ Kiến Sơn chậm rãi nhắm mắt lại. Trái tim hắn đập rất nhanh, giống như quay về buổi tối hôm ấy. Hắn chưa từng có khát khao mãnh liệt như thế: Khát khao Lâm Hồi xuất hiện; khát khao giọng nói của Lâm Hồi; khát khao hiểu biết Lâm Hồi; khát khao mọi thứ liên quan đến Lâm Hồi – ánh trăng, lego, từng chồng tài liệu, hay một bó hoa.
Khát khao Lâm Hồi.
Có lẽ đây là lần thứ hai nghe về vấn đề này nên Lâm Hồi bình tĩnh đến bất ngờ, thậm chí còn nhắc nhở: “Anh có cần vé xem phim không?”
Hạ Kiến Sơn do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: “Mua đi.”
Lâm Hồi tạm ngừng, rồi kiến nghị thêm: “Với độ nổi tiếng của sếp Mẫn thì bao cả phòng sẽ thích hợp hơn.”
“Không cần.” Hạ Kiến Sơn cau mày, “Cứ mua bộ phim mới nhất bên cô ấy đi.”
Lúc bộ phim mới ra rạp, Mẫn Giai đã cử nhân viên đến Vạn Trúc tặng vé, hiện tại bộ phim sắp rút khỏi rạp, Hạ Kiến Xuyên vẫn lựa chọn nó. Lâm Hồi nghĩ thầm: Bộ phim này Mẫn Giai phải xem ít nhất chục lần rồi, Hạ Kiến Sơn chắc chắn không thể không biết. Người ta xem phim rạp vì thật sự muốn xem phim, nhưng Hạ Kiến Sơn và Mẫn Giai chọn ra rạp chiếu phim có lẽ chỉ muốn cảm nhận bầu không khí gọi là hẹn hò.
Lâm Hồi cảm thấy khó thở, nhất thời không biết nên nói gì, bèn quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hạ Kiến Sơn thấy Lâm Hồi đột nhiên im lặng, cũng đánh mắt nhìn theo: Tòa nhà cách đó không xa thay quảng cáo mới, hình như một ngôi sao nam nổi tiếng làm phát ngôn thương hiệu cho một nhãn hiệu đồng hồ, quảng cáo to bằng nửa tòa nhà dưới ánh mặt trời cực kỳ bắt mắt. Hạ Kiến Sơn nhìn thoáng qua: “Cố Gia Nhiên.”
Lâm Hồi bất ngờ: “Anh biết cậu ta.” Lâm Hồi luôn cho rằng Hạ Kiến Sơn chỉ biết mấy ngôi sao mà tập đoàn từng hợp tác.
“Ông chủ của cậu ra ở cùng tiểu khu với tôi.”
“… Ôn Ngân của Lam Hải?”
“Ừ.”
Lâm Hồi chần chờ một lát, sau đó hỏi: “Anh có nghe nói… tin đồn của Ôn Ngân và Cố Gia Nhiên không?
“Tin đồn gì?”
“Là… Hình như bọn họ rất thân thiết, như là… một cặp.”
Lâm Hồi trả lời một cách mơ hồ, nhưng Hạ Kiến Sơn nghe hiểu. Hắn dừng bút, ngẩng đầu: “Lâm Hồi, đây là lần thứ hai cậu hỏi tôi vấn đề này.”
Lâm Hồi chợt căng thẳng: “Tôi không hỏi anh.”
“Cậu muốn hỏi tôi có cái nhìn thế nào về vấn đề này đúng không?” Giọng Hạ Kiến Sơn bình tĩnh, hô hấp Lâm Hồi bắt đầu dồn dập, nhưng không phản bác, hình như đang đấu tranh với thứ gì đó.
Hạ Kiến Sơn nghiêm túc nhìn trợ lý của mình: “Tôi không biết tại sao cậu lại để ý vấn đề này như thế, nhưng hiện tại tôi có thể trả lời nghiêm túc – Thật ra tôi không quá quan tâm vấn đề này, tình yêu đồng tính cũng được, dị tính cũng được, tôi thấy nó chỉ như củ cải trắng thôi, tùy theo nhu cầu.”
“Đó là bởi bọn họ không liên quan gì đến anh đúng không. Nếu là người thân mà anh quan tâm, ví như anh có con…”
Hạ Kiến Sơn ngắt lời: “Giả thiết này không thành lập, tôi không có con.”
Lâm Hồi cứng người: “Hoặc là… hoặc là…”
Lâm Hồi đang định nói Hạ Kiến Xuyên, nhưng lại nghĩ đến tình thân còn mỏng manh hơn không khí, chắc hẳn không thể xem là người thân của Hạ Kiến Sơn, anh lại hậm hực ngậm miệng.
Hạ Kiến Sơn dở khóc dở cười: “Nếu bắt buộc phải ví dụ, chi bằng nói…”
Cái tên đã ở bên miệng, Hạ Kiến Sơn lại ý thức được gì đó, xấu hổ dừng lại.
Nhưng nó khiến Lâm Hồi càng tò mò: “Ai?”
Không chờ Hạ Kiến Sơn trả lời, Lâm Hồi đã “A” một tiếng: “Tôi biết rồi…”
Hạ Kiến Sơn đứng bật dậy: “Ý tôi là…”
“Ông chủ Tiết!”
Hạ Kiến Sơn không hé răng.
Hắn nắm chặt cây bút chưa kịp buông, cuối cùng dưới ánh mắt dò hỏi của Lâm Hồi, gật đầu: “Đúng.”
Lâm Hồi lộ ra biểu cảm “tôi biết ngay mà”: “Thế theo như ý anh, nếu ông chủ Tiết thích đàn ông, anh sẽ nghĩ sao?”
Đối mặt với sự kiên trì của Lâm Hồi, Hạ Kiến Sơn thật sự không có biện pháp chống đỡ, hiếm khi cảm thấy bối rối: “Tôi…”
Lâm Hồi vẫn bất động nhìn hắn.
Có một số việc giữa người xa lạ và người thân sẽ cho cảm nhận khác nhau. Lâm Hồi nghĩ có lẽ lần này sẽ không nhận được đáp án kiểu mẫu như vậy nữa.
“Tôi…” Hạ Kiến Sơn tránh ánh mắt Lâm Hồi, nhẹ nhàng đáp, “Hy vọng cậu ta hạnh phúc.”
Lâm Hồi ngơ ngác, hồi lâu sau mới nói thầm: “Anh đúng là…”
Đúng là gì thì Hạ Kiến Sơn không biết. Cho đến khi Lâm Hồi rời khỏi văn phòng, Hạ Kiến Sơn vẫn không biết anh muốn nói gì.
Buổi tối, Hạ Kiến Sơn đến “Tục” một mình. Tiết Phái thấy hắn thì hơi bất ngờ, thứ nhất là không hẹn trước, thứ hai là y không ngờ Hạ Kiến Sơn thật sự nghe vào đầu, hiếm khi đến quán bar mà không dẫn Lâm Hồi đi cùng. Theo lệ thường, Tiết Phái mang rượu ngon ra mời Hạ Kiến Sơn, nhưng lại thấy hắn thất thần ngồi ở đó, không uống ngụm nào, dáng vẻ tâm sự nặng nề. Tiết Phái khó hiểu: “Có phải cậu gặp phải chuyện gì không? Tôi thấy Vạn Trúc có phá sản thì chắc gì đã thấy cậu mặt ủ mày chau thế này.”
Hạ Kiến Sơn ngẫm nghĩ một lát, chuyện của hắn và Lâm Hồi vẫn mang tính riêng tư, nên bắt đầu câu chuyện bằng “Tôi có một người bạn” để nói lại vấn đề của Lâm Hồi, sau đó đưa ra nghi vấn của mình: Vì sao muốn hỏi vấn đề này? Người kia hy vọng có được đáp án thế nào?
Tiết Phái vừa uống rượu vừa hoang mang nghe kể chuyện, nghe xong thì hiểu ra: “Biết rồi, một người là cậu, người còn lại là Lâm Hồi. Vấn đề này chắc là Lâm Hồi hỏi.”
“…”
Tiết Phái khó hiểu: “Tôi cũng muốn hỏi cậu, tại sao lại rối rắm vì vấn đề này?”
Hạ Kiến Sơn: “Tôi tìm cậu để phân tích, chứ không phải đến để nghe cậu đặt câu hỏi.”
“Được thôi.” Tiết Phái nghiêm túc lại, “Lão Hạ này, tôi đi thẳng vào kết luận luôn, một tin tức tốt và một tin tức xấu… Tin tức tốt là tôi đoán trợ lý Lâm có người mình thích, tin tức xấu là người kia là đàn ông.”
Không chờ Hạ Kiến Sơn khiếp sợ xong rồi bình thường trở lại, Tiết Phái đã bổ sung: “Cậu ấy không ngừng thử cậu vì lo lắng xu hướng giới tính sẽ ảnh hưởng công việc, dù sao Lâm Hồi là một nhân viên ưu tú. Tuy xã hội hiện đại đã cởi mở hơn nhiều nhưng không phải ai cũng chấp nhận tình yêu đồng tính. Mà cậu là cấp trên của cậu ấy, với cậu ấy, cái nhìn của cậu rất quan trọng, điều này không thể nghi ngờ. Vì vậy Lâm Hồi mới quan tâm như thế, thậm chí hỏi hai lần, bởi cậu ấy cần một đáp án rõ ràng, cậu ấy hy vọng nhận được sự tán thành và ủng hộ của cậu.”
Hạ Kiến Sơn im lặng một lúc lâu.
Hắn không biết mình khiếp sợ vì Lâm Hồi thích nam hay Lâm Hồi có người mình thích. Hạ Kiến Sơn biết một người xuất sắc như Lâm Hồi vẫn luôn được hoan nghênh, nhưng không thể tưởng tượng mẫu người anh thích sẽ như thế nào, đặc biệt lại là đàn ông?
Tiết Phái nói thêm: “Chỉ là tôi đoán có lẽ Lâm Hồi chưa bắt đầu yêu đương, có thể là yêu thầm hoặc đang trong giai đoạn tìm hiểu, nhưng chắc chắn một điều là chưa xác lập quan hệ.”
“Vì sao?”
“Nếu Lâm Hồi yêu đương thì chắc chắn cậu là người đầu tiên phát hiện ra.” Tiết Phái dựa vào sô pha, “Cậu thấy dạo này cậu ấy có thay đổi gì không? Có hành động nào khác trước đây không? Có chú ý đặc biệt đến ai không? Thường xuyên kìm nén không được mà gọi điện hay đăng bài gì đó?”
Hạ Kiến Sơn ngẩn ra, hình như nghĩ đến gì đó, cuối cùng chỉ do dự lắc đầu.
“Thông thường mà nói, nếu yêu đương thật, dù là yêu thầm thì vẫn để lại dấu vết, nhưng ngay cả cậu mà còn không nhận ra điều gì không ổn thì khả năng cao là mới đến bước làm quen, nói không chừng chính cậu ấy còn hoang mang… Thật ra tôi cảm thấy các mối quan hệ của Lâm Hồi không rộng lắm, công việc lại bận rộn, nếu cậu ấy thật sự để ý ai, liệu cậu có quen người đó không?”
Tiết Phái vừa dứt lời, Hạ Kiến Sơn liền nghĩ đến Phùng Anh. Hạ Kiến Sơn nhớ Lâm Hồi từng bảo mình thích người có tiếng nói chung, lúc dùng bữa đúng là Phùng Anh và anh luôn trò chuyện; hơn nữa lần trước mình đánh giá không tốt về Phùng Anh, Lâm Hồi rất không vui. Chẳng lẽ lúc ấy đã để ý rồi sao? Nếu là thế thật thì xem như tất cả đã rõ. Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Kiến Sơn lập tức khó coi: Không biết tên đào hoa kia nói gì, mới ăn một bữa cơm rồi nhắn tin mấy ngày là có thể thu hút sự chú ý của Lâm Hồi. Nội tâm Hạ Kiến Sơn luôn cảm thấy Lâm Hồi không có khả năng thích một người như vậy, nhưng trợ lý của mình vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm trong tình yêu, nếu bị kẻ lắm mưu nhiều kế lừa thì sao?
Chỉ một chốc mà sắc mặt Hạ Kiến Sơn thay đổi mấy lần, Tiết Phái không biết hắn suy nghĩ điều gì, nhìn có vẻ vừa tức giận vừa đau lòng. Tiết Phái cảm thấy thú vị, quen Hạ Kiến Sơn nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy biểu cảm hắn phong phú như thế.
“Nói đi nói lại hình như cậu không quan tâm chuyện cậu ấy thích đàn ông thì phải? Lần trước tôi nhắc đến có người để ý cậu ấy, cậu chỉ cảm thấy đối phương không xứng.”
Nhắc đến chuyện lúc trước, nội tâm Hạ Kiến Sơn rối bời: “Lâm Hồi vẫn luôn ưu tú, dù yêu hay không yêu, đàn ông hay phụ nữ thì tôi đều hy vọng cậu ấy hạnh phúc.”
Tiết Phái nói đùa: “Thế nếu cậu ấy thích cậu thì sao?”
Hạ Kiến Sơn sửng sốt, sau đó nhíu mày nhìn Tiết Phái.
Tiết Phái giơ tay: “Nếu suy luận của tôi đúng thì có khả năng là thế mà? Dù sao Hạ Kiến Sơn tiếng tăm lừng lẫy thuộc hàng xuất chúng trong xuất chúng, hơn nữa cậu thấy người này không xứng, người kia không xứng, vậy cậu xứng không?”
Thấy vẻ mặt Hạ Kiến Sơn cứng đờ, có lẽ còn chịu kích thích hơn nghe Lâm Hồi thích đàn ông vừa nãy, Tiết Phái bật cười: “Được rồi, tôi đoán thôi, dù thích nam giới thì trợ lý Lâm cũng không rối bời như thế đâu. Nếu thật sự ở bên cậu, hai người đi ăn cơm dạo phố là hẹn hò hay mở họp?”
Nói xong lại nghĩ đến gì đó, Tiết Phái cười: “Cậu đừng trách tôi nói giỡn. Ngần ấy năm tôi thấy chỉ có người có tính cách như Lâm Hồi mới chịu được cậu, sau này cậu kết hôn cứ dựa theo tiêu chuẩn như thế mà tìm đối tượng.”
Hạ Kiến Sơn cảm thấy khó chịu vô cớ: “Cái gì gọi là tính cách như Lâm Hồi, Lâm Hồi là Lâm Hồi, dù tính cách giống hệt thì cũng không phải Lâm Hồi, không phải ai tôi cũng chấp nhận.”
Tiết Phái không nói lại hắn, giơ tay đầu hàng: “Ừ, ừ, ừ, trợ lý Lâm là có một không hai.”
Tiết Phái nâng ly cụng ly với Hạ Kiến Sơn: “Sao, hiện tạo nghi vấn được giải đáp chưa?”
“Cảm ơn, trải qua sự phân tích của cậu, tôi càng hoang mang hơn.”
“…”
Cả buổi tối, phần lớn thời gian Hạ Kiến Sơn dùng để tự hỏi những chuyện liên quan đến Lâm Hồi, giống như làm việc, cũng không phải làm việc. Bởi vì đối mặt với công việc, Hạ Kiến Sơn luôn dễ dàng tìm được bước đột phá và cách giải quyết; mà đối mặt Lâm Hồi, hắn như lâm vào màn sương mù dày đặc, không thể đứng im tại chỗ, nhưng mỗi bước đi đều không chắc chắn.
Với Hạ Kiến Sơn, những thứ không nắm chắc thì càng nguy hiểm.
Vốn đến “Tục” vì muốn tham khảo cái nhìn của Tiết Phái, kết quả bị ý tưởng của y khuấy đảo, khiến sự việc càng phức tạp thêm. Hạ Kiến Sơn suy đi tính lại, nếu Lâm Hồi thật sự thích đàn ông như suy đoán của Tiết Phái, về công hay về tư thì hắn đều không cảm thấy có vấn đề, nhưng tốt nhất đừng là Phùng Anh vừa nhìn đã thấy không đáng tin.
Lâm Hồi đáng giá có được những thứ tốt nhất: Công việc, cuộc sống, cũng như người yêu.
Không biết dáng vẻ khi yêu đương của anh sẽ thế nào – Có đoan chính lịch sự như ngày thường không? Có vui vẻ như hôm đi dạo chợ đêm Trường Ninh không? Lúc ăn cơm, sẽ kể chuyện thời thơ ấu cho đối phương nghe sao?
Hạ Kiến Sơn bỗng ý thức được Lâm Hồi đã ba mươi tuổi rồi. Ở độ tuổi thích hợp yêu đương nhất, Lâm Hồi vẫn đứng phía sau mình, đĩnh bạt ngay thẳng như cây bạch dương. Thời gian khiến Lâm Hồi càng thêm trầm ổn, chỉ riêng chuyện Hạ Kiến Sơn chưa từng thấy mệt mỏi và buồn ngủ trên gương mặt anh là không thay đổi. Nhiều năm như vậy, mỗi khi anh đứng đó, mỗi khi đối mặt với mình thì suy nghĩ điều gì?
Nghĩ đến đây, Hạ Kiến Sơn bắt đầu thấy hối hận. Rõ ràng bọn họ có rất nhiều cơ hội giống bữa tối nọ, ở bên nhau không phải vì công việc, không cần nghĩ, không cần quan tâm đến gì khác, chỉ hóng gió và tâm sự…
Lâm Hồi có thể tiếp tục dựa vào lan can kể chuyện khi anh còn nhỏ. Đôi mắt anh sáng ngời, sau đó cười rộ lên, tắm mình dưới ánh trăng; gió thổi tóc anh tung bay, chắc chắn anh sẽ giơ tay vuốt lại; anh còn thường xuyên quay sang liếc mình, đôi khi nhíu mày, đôi khi thấp thoáng ý cười; hoặc chỉ cần anh ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn về phía mình… Ban đêm vì anh mà trở nên khác biệt, hoa hướng dương phía sau còn không sống động bằng anh.
Đó là Lâm Hồi.
Hạ Kiến Sơn chậm rãi nhắm mắt lại. Trái tim hắn đập rất nhanh, giống như quay về buổi tối hôm ấy. Hắn chưa từng có khát khao mãnh liệt như thế: Khát khao Lâm Hồi xuất hiện; khát khao giọng nói của Lâm Hồi; khát khao hiểu biết Lâm Hồi; khát khao mọi thứ liên quan đến Lâm Hồi – ánh trăng, lego, từng chồng tài liệu, hay một bó hoa.
Khát khao Lâm Hồi.
/56
|