Cưới Tổng tài đáng ghét vì bị ràng buộc bởi 1 bản HĐ hôn nhân phát sinh sau 1 đêm ân ái ép buộc, cô đâu ngờ cuộc đời mình sang trang mới!
Nói xong nhìn qua cha Cố: "Để cho đại học đánh rớt nó, rồi đưa nó đến đại học C. Nó trở về đã lâu rồi, muốn gì chúng ta cũng đều cho, nhưng lại không biết dừng. Nếu như vậy, trừng phạt nó một chút, nên hiểu được phạm sai lầm thì phải gánh vác hậu quả, miễn cho nó ỷ vào có chúng ta liền thích làm gì thì làm."
Cha Tô sắc mặt âm trầm, đồng ý gật đầu, con gái ruột mất tích hơn mười năm tìm trở về, ông rất vui vẻ, thế nhưng lại phát hiện cô con gái này lại không giống mình, thậm chí còn có nhiều thói quen xấu.
Chuyện này làm cho ông không biết giấu mặt mũi vào đâu!
Ông nhìn sang hướng Tô Thiên Tập nói: "Kêu nó xuống đây!"
Tô Thiên Tập ngồi ăn dưa không kiên nhẫn kêu 'ồ', cậu năm nay mười ba tuổi, đã chính thức bước vào thời kì trưởng thành, ở cái tuổi thường thích coi mình là 'đại nhân', đã là 'đại nhân' thì nên công bằng.
Bởi vậy trước khi lên lầu, cậu liền nói lên ý kiến.
"Con cảm thấy Tô Trầm Ngư làm vậy cũng đúng mà." Cậu ngẩng đầu lên, xém trợn mắt, "Hôm nay là ngày chị ta đính hôn, nhưng anh Vị Hi lại chạy đi tìm chị, nếu đổi lại là mọi người thì mọi người có tức giận không?"
"Mẹ, mẹ nói anh Vị Hi là do chị nhường cho Tô Trầm Ngư, người mà mẹ và bác gái Cố định hôn cũng là Tô Trầm Ngư và anh Vị Hi."
Nói xong, biết mình sẽ bị mẹ Tô mắng nên Tô Thiên Tập lập tức chạy lên lầu.
Tuy rằng cậu không thích Tô Trầm Ngư - có thể nhìn ra từ xưng hô của cậu với Tô Trầm Ngư, nhưng có sao nói vậy, chuyện ngày hôm nay là anh Vị Hi không đúng.
Trong đầu nhớ về bộ dạng của Tô Trầm Ngư trên lễ đài, Tô Thiên Tập bất giác cảm thấy.... mẹ, bọn họ hình như đều có chút bất công.
Đều do Tô Trầm Ngư thường ngày cứ xị mặt xuống, cả ngày cứ âm trầm, nếu cô ôn nhu, hào phóng giống chị Thiên Ngữ thì ai mà chán ghét được.
Cậu đến trước cửa phòng của Tô Trầm Ngư, gõ cả nửa ngày mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Tô Thiên Tập mất kiên nhẫn, trực tiếp mở cửa.
Nhưng mà cả căn phòng trống trơn, làm gì có bóng dáng của Tô Trầm Ngư.
Người đâu?!
"Em tìm chị?"
Ngay lúc này sau lưng cậu bỗng phát ra một âm thanh nho nhỏ, lông tơ của Tô Thiên Tập trong phút chốc lấy tốc độ mắt người có thể thấy được dựng ngược lên, cậu phát ra một tiếng hét chói tai, âm thanh chấn động trần nhà, tiếp đó là giống như mèo con bị giẫm đuôi, nhanh chóng nhảy lên.
Nhìn thấy người dọa cậu là Tô Trầm Ngư, Tô Thiên Tập kéo dài giọng, sợ hãi nói to: "Chị có bệnh sao! Không biết dọa người có thể chết người sao!!!"
Tô Trầm Ngư chớp mắt, cười phi thường ôn nhu.
Bởi vì cái loa trong đầu thông báo: "Chúc mừng, cô đã thu hoạch được tiếng thét giá trị 10 điểm từ Tô Thiên Tập."
10 điểm!
Mẹ của tên tra nam kia hét chói tai mới chỉ được 1 điểm, Tô Thiên Tập thế mà được tận 10 điểm!
Tăng gấp mười lần!
Nhìn khuôn mặt cười quỷ dị của Tô Trầm Ngư, nội tâm Tô Thiên Tập sợ hãi, theo bản năng lùi về sau hai bước, chợt nghe tiếng Tô Trầm Ngư cổ vũ: "Ngoan, kêu thêm hai tiếng nữa."
Tô Thiên Tập: '???"
Nữ nhân này có phải là do chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn nên điên rồi không?!
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
/583
|