Ban đầu Diệp và Tự Nhân thường xuyên vào phòng Hồ Hiên trông nom hắn, nhưng dần dần Xử Nữ đã thay thế vị trí ấy. Xử Nữ đã phải đảm bảo trên dưới hai chục lần với Tự Nhân rằng: không làm gì có hại tới Hồ Hiên, chỉ yên lặng ngồi bên trông nom hắn.
Diệp nói với Tự Nhân rằng: Xử Nữ thật chu đáo và thực sự quan tâm tới Hồ Hiên. Đáp lại Diệp, Tự Nhân hờ hững một câu: Biết đâu cô ta đang cầu nguyện để Hồ Hiên mau tỉnh lại, thế mới đi cứu em cô ta được chứ?!
- Tự Nhân chắc là không ưa Xử Nữ rồi.
Diệp thở dài, u sầu nối tiếp u sầu. Cô đang trên đường tới trường học lăm tiết buổi chiều, dù sao có Tự Nhân và Xử Nữ chăm sóc Hồ Hiên cũng đỡ phải lo lắng. Tới gần trường cô thấy đám đông túm lăm tụm ba bàn tán rôn rả bèn tò mò chạy lên xem.
Viễn cảnh tan hoang này sao Diệp lại quên được?
- Nghe nói trường Duệ Dức nhiều học sinh cá biệt, gây thù chuốc oán với bọn xã hội đen nên hôm nay bị đánh bom tại trường đấy – nữ sinh X.
- A A A…. Bạn tớ kể chuyện nói học sinh nam trường Duệ Đức trêu ghẹo bạn gái của tay anh chị khét tiếng, bị trả thù đó – nữ sinh Y.
- Kinh hoàng quá, kinh hoàng quá – nữ sinh Z.
Miệng lưỡi thế gian khó lường, tam sao thất bản. Chỉ có Diệp và những người trong cuộc mới biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Diệp chợt nhớ tới thầy Quanh Anh bốn mắt, cô tự hỏi ông thầy ấy rút cục là ai? Tốt hay xấu?
“Trường học tan hoang thế này, có khi nào lại được nghỉ học để sửa chữa không nhỉ?”
Suy nghĩ thoáng qua, Diệp nhảy tưng tưng như con ếch nhái. Cô xông xáo chạy tới bảng thông báo của trường.
- Đâu rồi, đâu rồi, chắc chắn là sẽ có thông báo…… Đây rồi !
Hai tay Diệp bám chặt vào tấm bảng tin mới được cập nhật thông báo, trong lòng hạnh phúc dâng trào với hai hàng nước mắt long lanh.
“Tuyệt vời. Được nghỉ những một tuần ! Sẽ có thông báo tiếp theo khi trường Duệ Đức tìm được địa điểm học tạm trong thời gian tu sửa. Hừ. Mong là đừng có địa điểm nào đồng ý cho Duệ Đức thuê.” – Diệp lè lưỡi.
“Mình có thể thoải mái cùng Tự Nhân đi một chuyến cứu em trai Xử Nữ rồi.”
Diệp hạnh phúc đến phát khóc bên cạnh bảng tin, một hành động thu hút không ít sự chú ý. Đời học sinh có ai dám bảo không vui sướng khi được nghỉ học dài hạn?
Diệp ghé qua mấy shop quần áo và cửa hàng tạp hóa mua ít đồ, chợt nhớ ra nhiệm vụ chuẩn bị bữa ăn cho ba người, Diệp vòng lại ghé vào siêu thị.
“Tự Nhân và Hồ Hiên không ăn đồ ăn của con người, mình cũng chẳng biết mua gì cho cả hai. Thôi thì cứ mua mấy thứ ngon về làm cho họ ăn…”
Có hai người phụ nữ đang mua sắm đi ngang qua chỗ Diệp, họ nói chuyện với nhau về một hiện tượng kì lạ ở một tỉnh miền Nam.
- Tôi lo cho gia đình họ hàng ở miền Nam quá chị ạ. Dạo gần đây ban ngày thì có hiện tượng thời tiết lạ, ban đêm thì có tiếng thú dữ gầm rú.
- Tôi cũng xem thời sự mấy ngày nay, tỉnh Hải Nam và vùng lân cận không hiểu xảy ra chuyện gì, mới có hai hôm mà đã có mười người mất tích rồi, ngay cả cảnh sát được phân công tìm kiếm cũng mất tích – người phụ nữ lo lắng.
- …….
Diệp đang chọn thực phẩm thì ngừng tay, câu chuyện họ kể có vẻ bí hiểm và đáng sợ. Từ khi chiếc TV của Diệp “ra đi” cùng căn nhà nhỏ, cô chưa xem chương trình TV, không rõ tình hình ra sao.
“Tỉnh Hải Nam ở miền Nam à?! Mình linh cảm là bọn quái vật hoành hành.”
Về tới nhà, Diệp thấy Tự Nhân đang nằm gục đầu trên bàn, những viên đá quý to nhỏ nhiều màu sắc vương vãi khắp trên bàn và dưới nền nhà.
Tia nắng từ khung cửa sổ len lỏi vào căn phòng, mái tóc ngắn bồng bềnh của Tự Nhân trở nên óng ả, làn da trắng như tuyết của hắn có chút sắc hồng, hàng mi dài rủ xuống đầy ma lực mê hoặc. Những viên đá màu rơi quanh người hắn cùng sáng lấp lánh dưới ánh nắng tinh khôi.
Một thiên thần tuyệt mỹ đang say ngủ ở chốn thiên đàng.
Đôi mắt Diệp bị hút sâu vào khung cảnh thơ mộng và vị thiên thần kia.
Dẫu trong thâm tâm không muốn phá vỡ khung cảnh hiếm có cơ hội chiêm ngưỡng nhưng Diệp không thể không gọi hắn. Cô đặt đồ đạc xuống và rảo bước lại lay người Tự Nhân.
- Tự Nhân ! Xử Nữ đánh anh bất tỉnh hả?
Diệp nói với Tự Nhân rằng: Xử Nữ thật chu đáo và thực sự quan tâm tới Hồ Hiên. Đáp lại Diệp, Tự Nhân hờ hững một câu: Biết đâu cô ta đang cầu nguyện để Hồ Hiên mau tỉnh lại, thế mới đi cứu em cô ta được chứ?!
- Tự Nhân chắc là không ưa Xử Nữ rồi.
Diệp thở dài, u sầu nối tiếp u sầu. Cô đang trên đường tới trường học lăm tiết buổi chiều, dù sao có Tự Nhân và Xử Nữ chăm sóc Hồ Hiên cũng đỡ phải lo lắng. Tới gần trường cô thấy đám đông túm lăm tụm ba bàn tán rôn rả bèn tò mò chạy lên xem.
Viễn cảnh tan hoang này sao Diệp lại quên được?
- Nghe nói trường Duệ Dức nhiều học sinh cá biệt, gây thù chuốc oán với bọn xã hội đen nên hôm nay bị đánh bom tại trường đấy – nữ sinh X.
- A A A…. Bạn tớ kể chuyện nói học sinh nam trường Duệ Đức trêu ghẹo bạn gái của tay anh chị khét tiếng, bị trả thù đó – nữ sinh Y.
- Kinh hoàng quá, kinh hoàng quá – nữ sinh Z.
Miệng lưỡi thế gian khó lường, tam sao thất bản. Chỉ có Diệp và những người trong cuộc mới biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Diệp chợt nhớ tới thầy Quanh Anh bốn mắt, cô tự hỏi ông thầy ấy rút cục là ai? Tốt hay xấu?
“Trường học tan hoang thế này, có khi nào lại được nghỉ học để sửa chữa không nhỉ?”
Suy nghĩ thoáng qua, Diệp nhảy tưng tưng như con ếch nhái. Cô xông xáo chạy tới bảng thông báo của trường.
- Đâu rồi, đâu rồi, chắc chắn là sẽ có thông báo…… Đây rồi !
Hai tay Diệp bám chặt vào tấm bảng tin mới được cập nhật thông báo, trong lòng hạnh phúc dâng trào với hai hàng nước mắt long lanh.
“Tuyệt vời. Được nghỉ những một tuần ! Sẽ có thông báo tiếp theo khi trường Duệ Đức tìm được địa điểm học tạm trong thời gian tu sửa. Hừ. Mong là đừng có địa điểm nào đồng ý cho Duệ Đức thuê.” – Diệp lè lưỡi.
“Mình có thể thoải mái cùng Tự Nhân đi một chuyến cứu em trai Xử Nữ rồi.”
Diệp hạnh phúc đến phát khóc bên cạnh bảng tin, một hành động thu hút không ít sự chú ý. Đời học sinh có ai dám bảo không vui sướng khi được nghỉ học dài hạn?
Diệp ghé qua mấy shop quần áo và cửa hàng tạp hóa mua ít đồ, chợt nhớ ra nhiệm vụ chuẩn bị bữa ăn cho ba người, Diệp vòng lại ghé vào siêu thị.
“Tự Nhân và Hồ Hiên không ăn đồ ăn của con người, mình cũng chẳng biết mua gì cho cả hai. Thôi thì cứ mua mấy thứ ngon về làm cho họ ăn…”
Có hai người phụ nữ đang mua sắm đi ngang qua chỗ Diệp, họ nói chuyện với nhau về một hiện tượng kì lạ ở một tỉnh miền Nam.
- Tôi lo cho gia đình họ hàng ở miền Nam quá chị ạ. Dạo gần đây ban ngày thì có hiện tượng thời tiết lạ, ban đêm thì có tiếng thú dữ gầm rú.
- Tôi cũng xem thời sự mấy ngày nay, tỉnh Hải Nam và vùng lân cận không hiểu xảy ra chuyện gì, mới có hai hôm mà đã có mười người mất tích rồi, ngay cả cảnh sát được phân công tìm kiếm cũng mất tích – người phụ nữ lo lắng.
- …….
Diệp đang chọn thực phẩm thì ngừng tay, câu chuyện họ kể có vẻ bí hiểm và đáng sợ. Từ khi chiếc TV của Diệp “ra đi” cùng căn nhà nhỏ, cô chưa xem chương trình TV, không rõ tình hình ra sao.
“Tỉnh Hải Nam ở miền Nam à?! Mình linh cảm là bọn quái vật hoành hành.”
Về tới nhà, Diệp thấy Tự Nhân đang nằm gục đầu trên bàn, những viên đá quý to nhỏ nhiều màu sắc vương vãi khắp trên bàn và dưới nền nhà.
Tia nắng từ khung cửa sổ len lỏi vào căn phòng, mái tóc ngắn bồng bềnh của Tự Nhân trở nên óng ả, làn da trắng như tuyết của hắn có chút sắc hồng, hàng mi dài rủ xuống đầy ma lực mê hoặc. Những viên đá màu rơi quanh người hắn cùng sáng lấp lánh dưới ánh nắng tinh khôi.
Một thiên thần tuyệt mỹ đang say ngủ ở chốn thiên đàng.
Đôi mắt Diệp bị hút sâu vào khung cảnh thơ mộng và vị thiên thần kia.
Dẫu trong thâm tâm không muốn phá vỡ khung cảnh hiếm có cơ hội chiêm ngưỡng nhưng Diệp không thể không gọi hắn. Cô đặt đồ đạc xuống và rảo bước lại lay người Tự Nhân.
- Tự Nhân ! Xử Nữ đánh anh bất tỉnh hả?
/54
|