Diệp vào trong nhà, hơi ngạc nhiên khi phát hiện mới có thêm một căn phòng nhỏ tách biệt với gian chính – nơi Tự Nhân, Hồ Hiên và Thiên Yết sẽ ngủ. Đặc biệt, chiếc giường của Tự Nhân được kê gần cửa phòng nhất.
- Em vào phòng nghỉ ngơi đi Dĩnh Nghi, chắc là mệt quá rồi, cần gì cứ gọi ta – Tự Nhân ân cần.
- Cảm ơn anh nhưng tôi thấy anh mới là người cần được nghỉ ngơi nhất đấy Tự Nhân.
Hồ Hiên nheo hai con mắt thành hai vạch song song, nổi cả gân xanh. Hắn làm gì đắc tội với ông trời mà phải trở thành kẻ thứ ba, chứng kiến hai kẻ khác tình tứ?
Vẫn còn kẻ thứ tư trong nhà, thôi được, bổn thiếu gia hắn sẽ tự kiếm nơi dành cho hắn. Hồ Hiên bắt quyết một cước đá chiếc giường hắn chọn bay gọn vào góc nhà gần chỗ Thiên Yết đang nằm. Diệp nhìn Hồ Hiên khó hiểu, nhẹ giọng hỏi Tự Nhân:
- Hình như Hồ Hiên đang giận dỗi gì hả Tự Nhân?
- Ta – không – giận – dỗi !!
Hồ Hiên hất tung cái chăn của hắn ngỏm đầu dậy và la hét, đâu đấy lại nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu.
Tự Nhân ôm bụng cười sắp xoắn cả ruột với nhau.
- Tai hắn thính lắm đó, cái gì cũng có thể nghe được.
- Ồ một chú chó tai thính.
- Khốn kiếp ta là cáo đỏ chín đuôi ! Đừng có nhầm ta với loài động vật tầm thường ở trần gian !
- Xin lỗi nha.
Diệp gãi đầu tạ tội chân thành, nói tới tai thính cô liên tưởng ngay đến loài chó thôi, cũng không thể trách cô được.
- Vào ngủ đi nào Dĩnh Nghi.
Tự Nhân nhắc nhở Diệp, cô đang kéo ghế lại gần giường của Tự Nhân và ngồi xuống. Diệp cũng khá mơ hồ về hành động của mình, cô chỉ biết rằng cô chưa buồn ngủ, cô muốn…muốn xem hắn ngủ !
Tất nhiên, ngàn vạn lần cô sẽ không cho Tự Nhân biết điều này.
- Tôi ngồi một lúc, tiêu thức ăn thì mới ngủ được.
Tự Nhân chống tay nhìn Diệp, đôi môi màu bạc mỉm cười vui vẻ, hắn đưa bàn tay ra trước Diệp, những hạt bụi phép thuật lấp lánh như những con đom đóm tý hon. Một cốc nước hiện ra. Diệp bật cười, cô đón lấy cốc nước và uống mấy ngụm.
Cô thích ở gần hắn. Đôi mắt Tự Nhân dịu dàng và ân cần nhìn cô khiến cô hơi tò mò muốn biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.
- Em hãy sống vui vẻ từ nay và mãi mãi về sau nhé, được không?
- Lồng ngực cô truyền đến những âm thanh dồn dập loạn nhịp.
- Em có điều gì muốn thực hiện trong tương lai không?
- Muốn thực hiện trong tương lai?
- Ừ.
“Từ lúc nhận thức được tới nay tôi chỉ có một ước mơ đó là trở thành tỉ phú, sáng thức dậy trên đống tiền, trưa và tối vừa ăn sơn hào hải vị vừa thư thả ngắm nhìn con số trong tài khoản ngân hàng, đêm lại ngon giấc trên chiếc gối và chiếc giường chất đầy tiền. Nhưng ước mơ này chỉ cần tôi biết tôi - hiểu là đủ, nói ra người khác sẽ đánh giá tôi không tốt. Ái chà chà…”
Diệp mơ màng suy nghĩ, cô xuýt xoa lắc lắc cái đầu.
- Không phải em ước mơ có thật nhiều tiền chứ Dĩnh Nghi?
Diệp giật thót tim, ngã nhào khỏi ghế. Cô run rẩy bò lên.
“Làm bạn với Tự Nhân cũng thật khó, không cẩn thật bị hắn đọc suy nghĩ trong bụng như đọc văn xuôi.”
- Không phải, à, không hẳn, ý tôi là… - Diệp cố gắng vớt vát.
- Chẳng phải ta đã biến cho em rất nhiều tiền?
- Tiền là vật chất, hết rất nhanh, nó lại không thể tự sản sinh thêm… - Diệp chậm chạp giải thích.
“Khỉ gió ! Sao mình lại nói ra định nghĩa về tiền của mình vậy?!”
Diệp rất muốn tự vả vào mồm để kiểm điểm bản thân.
- Thế em không ước sẽ sớm tìm được ý trung nhân à? – Hắn ngồi dậy, thái độ vô cùng nghiêm túc.
- Người yêu ấy hả?
- Người coi em là tất cả, sẽ vì em làm mọi thứ. Cũng là người tâm tư em luôn hướng đến.
Tự Nhân đã rất hạn chế sử dụng ngôn ngữ thời cổ đại, hắn sống ba nghìn năm cũng không phải không thể thích ứng với sự thay đổi của thời đại, chỉ là quen miệng thì sẽ sử dụng một cách rất tự nhiên.
- Tôi không thấy nó cần thiết – Diệp nhướn một bên mày nghĩ ngợi – Tôi cũng không có thời gian để nghĩ đến.
Trong lòng Tự nhân thấy rất hối hận, giá như hắn có thể tìm thấy cô sớm hơn thì cô đã không phải sống một cuộc sống nhiều thiệt thòi, đau khổ. Bàn tay hắn dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc Diệp.
- Em đã rất kiên cường, Dĩnh Nghi.
Dù trong lòng bạn có một vết thương nhưng bạn đã sống quá quen thuộc với nó thì bạn sẽ không thấy đau đớn. Vết thương chỉ tái phát đau đớn cho tới một ngày, giữa hàng ngàn kẻ giày vò bạn xuất hiện một người quan tâm tới vết thương của bạn. Sự quan tâm chân thành của họ sẽ khiến chiếc mặt nạ gai góc trong bạn vỡ tan. Bạn sẽ trở nên yếu đuối hơn bao giờ.
Một giọt nước mắt tràn ra lăn nhanh xuống cằm. Cốc nước được đặt xuống, hai bàn tay nhỏ bé của Diệp nắm lấy bàn tay của Tự Nhân và áp vào má cô.
- Cứ cho là tôi ngây thơ dễ tin, tôi cũng chấp nhận.
“Đối với tôi, sự quan tâm của anh… Xuất phát từ thật lòng hay không thật lòng, đối với tôi nó ấm áp là sự thật.”
Tự Nhân yên lặng đưa tay kia gạt đi những giọt nước mắt của Diệp, hắn ôm cô vào lòng. Diệp nấc lên mấy tiếng, cô đã cố gắng khống chế cảm xúc nhưng nó thật khó khăn.
Hồ Hiên ngủ không nổi, hắn kéo nhẹ cái chăn trùm kín hơn, hai mắt khép hờ. Phảng phất quanh hắn là một tư vị không thoải mái chút nào.
- Em vào phòng nghỉ ngơi đi Dĩnh Nghi, chắc là mệt quá rồi, cần gì cứ gọi ta – Tự Nhân ân cần.
- Cảm ơn anh nhưng tôi thấy anh mới là người cần được nghỉ ngơi nhất đấy Tự Nhân.
Hồ Hiên nheo hai con mắt thành hai vạch song song, nổi cả gân xanh. Hắn làm gì đắc tội với ông trời mà phải trở thành kẻ thứ ba, chứng kiến hai kẻ khác tình tứ?
Vẫn còn kẻ thứ tư trong nhà, thôi được, bổn thiếu gia hắn sẽ tự kiếm nơi dành cho hắn. Hồ Hiên bắt quyết một cước đá chiếc giường hắn chọn bay gọn vào góc nhà gần chỗ Thiên Yết đang nằm. Diệp nhìn Hồ Hiên khó hiểu, nhẹ giọng hỏi Tự Nhân:
- Hình như Hồ Hiên đang giận dỗi gì hả Tự Nhân?
- Ta – không – giận – dỗi !!
Hồ Hiên hất tung cái chăn của hắn ngỏm đầu dậy và la hét, đâu đấy lại nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu.
Tự Nhân ôm bụng cười sắp xoắn cả ruột với nhau.
- Tai hắn thính lắm đó, cái gì cũng có thể nghe được.
- Ồ một chú chó tai thính.
- Khốn kiếp ta là cáo đỏ chín đuôi ! Đừng có nhầm ta với loài động vật tầm thường ở trần gian !
- Xin lỗi nha.
Diệp gãi đầu tạ tội chân thành, nói tới tai thính cô liên tưởng ngay đến loài chó thôi, cũng không thể trách cô được.
- Vào ngủ đi nào Dĩnh Nghi.
Tự Nhân nhắc nhở Diệp, cô đang kéo ghế lại gần giường của Tự Nhân và ngồi xuống. Diệp cũng khá mơ hồ về hành động của mình, cô chỉ biết rằng cô chưa buồn ngủ, cô muốn…muốn xem hắn ngủ !
Tất nhiên, ngàn vạn lần cô sẽ không cho Tự Nhân biết điều này.
- Tôi ngồi một lúc, tiêu thức ăn thì mới ngủ được.
Tự Nhân chống tay nhìn Diệp, đôi môi màu bạc mỉm cười vui vẻ, hắn đưa bàn tay ra trước Diệp, những hạt bụi phép thuật lấp lánh như những con đom đóm tý hon. Một cốc nước hiện ra. Diệp bật cười, cô đón lấy cốc nước và uống mấy ngụm.
Cô thích ở gần hắn. Đôi mắt Tự Nhân dịu dàng và ân cần nhìn cô khiến cô hơi tò mò muốn biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.
- Em hãy sống vui vẻ từ nay và mãi mãi về sau nhé, được không?
- Lồng ngực cô truyền đến những âm thanh dồn dập loạn nhịp.
- Em có điều gì muốn thực hiện trong tương lai không?
- Muốn thực hiện trong tương lai?
- Ừ.
“Từ lúc nhận thức được tới nay tôi chỉ có một ước mơ đó là trở thành tỉ phú, sáng thức dậy trên đống tiền, trưa và tối vừa ăn sơn hào hải vị vừa thư thả ngắm nhìn con số trong tài khoản ngân hàng, đêm lại ngon giấc trên chiếc gối và chiếc giường chất đầy tiền. Nhưng ước mơ này chỉ cần tôi biết tôi - hiểu là đủ, nói ra người khác sẽ đánh giá tôi không tốt. Ái chà chà…”
Diệp mơ màng suy nghĩ, cô xuýt xoa lắc lắc cái đầu.
- Không phải em ước mơ có thật nhiều tiền chứ Dĩnh Nghi?
Diệp giật thót tim, ngã nhào khỏi ghế. Cô run rẩy bò lên.
“Làm bạn với Tự Nhân cũng thật khó, không cẩn thật bị hắn đọc suy nghĩ trong bụng như đọc văn xuôi.”
- Không phải, à, không hẳn, ý tôi là… - Diệp cố gắng vớt vát.
- Chẳng phải ta đã biến cho em rất nhiều tiền?
- Tiền là vật chất, hết rất nhanh, nó lại không thể tự sản sinh thêm… - Diệp chậm chạp giải thích.
“Khỉ gió ! Sao mình lại nói ra định nghĩa về tiền của mình vậy?!”
Diệp rất muốn tự vả vào mồm để kiểm điểm bản thân.
- Thế em không ước sẽ sớm tìm được ý trung nhân à? – Hắn ngồi dậy, thái độ vô cùng nghiêm túc.
- Người yêu ấy hả?
- Người coi em là tất cả, sẽ vì em làm mọi thứ. Cũng là người tâm tư em luôn hướng đến.
Tự Nhân đã rất hạn chế sử dụng ngôn ngữ thời cổ đại, hắn sống ba nghìn năm cũng không phải không thể thích ứng với sự thay đổi của thời đại, chỉ là quen miệng thì sẽ sử dụng một cách rất tự nhiên.
- Tôi không thấy nó cần thiết – Diệp nhướn một bên mày nghĩ ngợi – Tôi cũng không có thời gian để nghĩ đến.
Trong lòng Tự nhân thấy rất hối hận, giá như hắn có thể tìm thấy cô sớm hơn thì cô đã không phải sống một cuộc sống nhiều thiệt thòi, đau khổ. Bàn tay hắn dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc Diệp.
- Em đã rất kiên cường, Dĩnh Nghi.
Dù trong lòng bạn có một vết thương nhưng bạn đã sống quá quen thuộc với nó thì bạn sẽ không thấy đau đớn. Vết thương chỉ tái phát đau đớn cho tới một ngày, giữa hàng ngàn kẻ giày vò bạn xuất hiện một người quan tâm tới vết thương của bạn. Sự quan tâm chân thành của họ sẽ khiến chiếc mặt nạ gai góc trong bạn vỡ tan. Bạn sẽ trở nên yếu đuối hơn bao giờ.
Một giọt nước mắt tràn ra lăn nhanh xuống cằm. Cốc nước được đặt xuống, hai bàn tay nhỏ bé của Diệp nắm lấy bàn tay của Tự Nhân và áp vào má cô.
- Cứ cho là tôi ngây thơ dễ tin, tôi cũng chấp nhận.
“Đối với tôi, sự quan tâm của anh… Xuất phát từ thật lòng hay không thật lòng, đối với tôi nó ấm áp là sự thật.”
Tự Nhân yên lặng đưa tay kia gạt đi những giọt nước mắt của Diệp, hắn ôm cô vào lòng. Diệp nấc lên mấy tiếng, cô đã cố gắng khống chế cảm xúc nhưng nó thật khó khăn.
Hồ Hiên ngủ không nổi, hắn kéo nhẹ cái chăn trùm kín hơn, hai mắt khép hờ. Phảng phất quanh hắn là một tư vị không thoải mái chút nào.
/54
|