Thân ảnh Xà vương chớp mắt đã biến mất, không gian rơi vào yên tĩnh sau màn khói lửa gươm đao.
Xử Nữ xem xét vết thương của Thiên Yết nhưng nó lạnh lùng gạt tay cô, dựng cây giáo lên và bắt đầu tăng linh lực vào phong ấn.
- Đừng cử động, độc lan khắp người sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
- Biến dùm !
Nó nhắm mắt tĩnh tâm và niệm chú. Hai tay Thiên Yết lúc mới dính độc chỉ thâm đen tới cổ tay, giờ thì ngay cả phần da ở bắp tay cũng đã chuyển màu. Xử Nữ hoang mang chạm tay vào lưng Thiên Yết.
- Xử..!!
Cơn lạnh từ sau lưng làm Thiên Yết rùng mình, cơ thể nó từ cổ trở xuống mau chóng bị băng đá vây bọc, hai cánh tay của Thiên Yết mất hết cảm giác.
- Chắc những người trong tộc sẽ có cách giải độc.
Thiên Yết mặt mày nhăn nhó, đầu choáng váng, đất trời quanh nó tối sầm. Thiên yết gục đầu mê man.
Xử Nữ thả Thần Điểu không dám chậm trễ một giây, dùng hết tốc lực mà bay đến Làng Bình An – nơi những “già làng” của bộ tộc pháp sư đang sống ẩn cư….
Trở về thực tại:
- Trưởng làng nói mấy ngày nay xuất hiện hai con yêu quái mới thành tinh, pháp lực siêu phàm, máu thịt như tiên dược trị bách thương. Bảo ta hãy tìm và hàng phục, lấy máu của chúng cho Thiên Yết. Ta đã phải tìm các người rất vất vả đấy.
- Bọn ta không những bị bọn yêu quái bên ngoài truy tìm và còn vinh dự được cả thần tiên lưu tâm xem đang chủi lủi xó nào. Ngươi tìm được bọn ta là quá giỏi rồi.
- Sự thực thì toàn là bọn ta ăn bọn chúng thôi, một bọn chỉ được cái mồm khoác lác – Hồ Hiên ngán ngẩm, chợt nhận ra Diệp nhìn hắn mặt đã tái xanh, hắn bổ sung – Nhưng vì chúng hôi hám, dai như giẻ rách lại rất bẩn nên ta chẳng ăn bao giờ.
Hồ Hiên càng nói càng lòi đuôi, mặt Diệp đã chuyển từ xanh tới trắng – “Nói không ăn mà miêu tả kỹ quá ha”.
- Hắn chỉ ăn thời gian đầu thôi Dĩnh Nghi, về sau quả là khó ăn nên mới đổi khẩu vị.
Tự Nhân cười vui vẻ, hắn thụp lên thụp xuống, nghiêng trái nghiêng phải để tránh đĩa bát, thìa nĩa hay bất cứ thứ gì từ phía Hồ Hiên bay về phía hắn. Diệp còn đang mắc kẹt trong câu nói của Hồ Hiên, không thể thôi tưởng tượng và rùng mình thêm mấy cái.
Xử Nữ thở dài thật dài, nhìn cảnh tượng đang diễn ra cô cũng chẳng muốn kể chuyện nữa. Cô đến bên Thiên Yết cẩn thận xem qua các vết thương của nó một lượt, nhìn khuôn mặt nó có chút hồng hào mà yên tâm. Nó là một đứa em trai ngang bướng nhưng thông minh, tài giỏi. Người làm chị như cô sẽ bảo vệ nó bằng hết khả năng có thể.
- A, Xử Nữ, cửa Động quỷ của cô chắc có người trông nom giúp rồi hả?
- Làm gì có.
- Ơ?!
- Người Niêm Phong ai cũng có việc của mình mà, giờ tôi phải qua chỗ của tôi xem sao.
- Cái gì? Nửa đêm mà cô định đi đường xa sao? Cô cũng mệt cả ngày rồi, hay nghỉ ngơi sáng mai hãy đi.
- Cô hãy chăm sóc cho Thiên Yết giúp tôi, tôi không tin tưởng mấy tên kia sẽ chăm sóc tử tế cho Thiên Yết – Xử Nữ bám lấy Diệp thì thầm.
- Mỹ nhân à, ta nghe mà đau lòng quá – hắn rầu rĩ.
Thực tế chứng minh, tai cáo luôn thính hơn bình thường.
- Muộn rồi, tôi nghĩ cô vẫn nên nghĩ ngơi đã – Diệp ngăn cản.
- Có gì đâu. Tôi rời vị trí quá lâu đã khiến Ma Kết bực mình, hắn mới gọi điên thoại mắng xối xả xong.
Xử Nữ ra tới cửa, Diệp chạy theo khuyên nhủ nhưng Xử Nữ rất thờ ơ với lời của Diệp. Dáng vẻ Xử Nữ rõ ràng đã quá mệt khi cứ phải liên tục di chuyển đường dài, hai ngày nay Diệp tin chắc Xử Nữ chưa chợp mắt chút nào, ngày đêm lùng sục tìm cách cứu Thiên Yết. Xử Nữ nên có một chiếc gương để soi khuôn mặt cô ấy lúc này, làn da xám lại vì cơ thể mệt mỏi, quầng mắt thâm chẳng kém gì gấu trúc, ngay tới trang phục trên người cũng phơi nắng gió, bụi bặm cả ngày trời.
Xử Nữ kéo chiếc mũ lông trùm lên đầu, cài cúc áo choàng và chuẩn bị lên đường. Diệp vẫn luôn tò mò về chiếc áo khoác lông dày dặn của Xử Nữ.
- Cô lạnh lắm hả? – Diệp buột miệng.
- Lạnh lắm – Xử Nữ bật cười – Đối với người sử dụng sức mạnh băng đá như tôi, chưa bao giờ biết đến cảm giác ấm áp.
Diệp ngẩn người, điều đó lý giải vì sao Xử Nữ khoác áo lông ngay giữa mùa hề oi bức. Ấn tượng của Diệp về Xử Nữ - một cô gái xinh đẹp mê hồn với mái tóc dài vàng kim sáng óng ả dưới tia nắng, tiếng vòng lục lạc tinh tang bay bổng ngân vang, một con người luôn luôn cảm thấy lạnh lẽo không chút hơi ấm.
- Mỹ nhân để ta đi cùng nha, người xinh đẹp đêm hôm khuya khoắt dễ thu hút yêu râu xanh lắm đó.
Hồ Hiên hớn hở cưỡi lên Thần Điểu liền bị Xử Nữ đạp văng xuống đất.
- Cho ngươi đi cùng hóa ra ta lại rước yêu râu xanh đi bên cạnh? – Xử Nữ trừng mắt.
Diệp bụm miệng nhịn cười, Tự Nhân chỉ ho nhẹ biểu cảm đồng tình với nhận định sáng suốt của Xử Nữ.
- Ta đi đây.
Xử Nữ mỉm cười với cả ba người, một nụ cười với thể trạng không tốt nhưng Diệp vẫn thấy đó là một nụ cười đẹp, người đẹp thì dù thế nào vẫn có thể đẹp, không phải sao?! Diệp rối rít vẫy tay tạm biệt Xử Nữ.
- Mau mau về nhé Xử Nữ.
- Người trần gian có một vật bất ly thân gọi là di động nhỉ. Cho Dĩnh Nghi số của ngươi đi –
Tự nhân khoanh tay đứng xa nhất so với mọi người, vẻ mặt thanh tú đầy tinh quái.
- Tự Nhân nói đúng, nên cho số để tiện liên lạc.
- Sáng sớm mai tôi sẽ về mà – Xử Nữ nghi hoặc nhưng vẫn tự giác đọc số điện thoại.
- Haiz ta buồn ngủ nên vào trước đây, chào nhé – Tự Nhân vươn vai ngáp ngắn ngáp dài.
- Mỹ nhân à ta tin tưởng vào bản lĩnh của ngươi, yêu râu xanh râu tím gì gì cũng sẽ sợ chạy mất dép. Nhưng..Nhưng… mỹ nhân nhớ nhắn tin cho con nhỏ ngốc nhé. À không, ta sẽ trang bị một cái điện thoại riêng, mỹ nhân cứ nhắn tin cho ta. A A A Mỹ nhân ta chưa nói hết mà !
Xử Nữ ngoáy nhẹ lỗ tai, Thần Điểu cũng phải liếc Hồ Hiên một cái khinh khỉnh rồi mới vỗ cánh bay đi, để lại hắn một mình độc thoại.
- Mỹ nhân, mỹ nhânnnn.
- Anh bao giờ mới hết nói nhảm hả Hồ Hiên – Diệp lắc đầu chán ngán.
“Cảm giác chờ đợi một người bạn trở về cũng không tệ.”
Diệp thầm nghĩ, trước tới nay cô sống không biết bạn bè là gì, lúc nào cũng có thể quy chung một câu hỏi: có ăn được không? Có thành tiền tiêu được không?
Lối suy nghĩ ấy có phần dở hơi thật.
Xử Nữ xem xét vết thương của Thiên Yết nhưng nó lạnh lùng gạt tay cô, dựng cây giáo lên và bắt đầu tăng linh lực vào phong ấn.
- Đừng cử động, độc lan khắp người sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
- Biến dùm !
Nó nhắm mắt tĩnh tâm và niệm chú. Hai tay Thiên Yết lúc mới dính độc chỉ thâm đen tới cổ tay, giờ thì ngay cả phần da ở bắp tay cũng đã chuyển màu. Xử Nữ hoang mang chạm tay vào lưng Thiên Yết.
- Xử..!!
Cơn lạnh từ sau lưng làm Thiên Yết rùng mình, cơ thể nó từ cổ trở xuống mau chóng bị băng đá vây bọc, hai cánh tay của Thiên Yết mất hết cảm giác.
- Chắc những người trong tộc sẽ có cách giải độc.
Thiên Yết mặt mày nhăn nhó, đầu choáng váng, đất trời quanh nó tối sầm. Thiên yết gục đầu mê man.
Xử Nữ thả Thần Điểu không dám chậm trễ một giây, dùng hết tốc lực mà bay đến Làng Bình An – nơi những “già làng” của bộ tộc pháp sư đang sống ẩn cư….
Trở về thực tại:
- Trưởng làng nói mấy ngày nay xuất hiện hai con yêu quái mới thành tinh, pháp lực siêu phàm, máu thịt như tiên dược trị bách thương. Bảo ta hãy tìm và hàng phục, lấy máu của chúng cho Thiên Yết. Ta đã phải tìm các người rất vất vả đấy.
- Bọn ta không những bị bọn yêu quái bên ngoài truy tìm và còn vinh dự được cả thần tiên lưu tâm xem đang chủi lủi xó nào. Ngươi tìm được bọn ta là quá giỏi rồi.
- Sự thực thì toàn là bọn ta ăn bọn chúng thôi, một bọn chỉ được cái mồm khoác lác – Hồ Hiên ngán ngẩm, chợt nhận ra Diệp nhìn hắn mặt đã tái xanh, hắn bổ sung – Nhưng vì chúng hôi hám, dai như giẻ rách lại rất bẩn nên ta chẳng ăn bao giờ.
Hồ Hiên càng nói càng lòi đuôi, mặt Diệp đã chuyển từ xanh tới trắng – “Nói không ăn mà miêu tả kỹ quá ha”.
- Hắn chỉ ăn thời gian đầu thôi Dĩnh Nghi, về sau quả là khó ăn nên mới đổi khẩu vị.
Tự Nhân cười vui vẻ, hắn thụp lên thụp xuống, nghiêng trái nghiêng phải để tránh đĩa bát, thìa nĩa hay bất cứ thứ gì từ phía Hồ Hiên bay về phía hắn. Diệp còn đang mắc kẹt trong câu nói của Hồ Hiên, không thể thôi tưởng tượng và rùng mình thêm mấy cái.
Xử Nữ thở dài thật dài, nhìn cảnh tượng đang diễn ra cô cũng chẳng muốn kể chuyện nữa. Cô đến bên Thiên Yết cẩn thận xem qua các vết thương của nó một lượt, nhìn khuôn mặt nó có chút hồng hào mà yên tâm. Nó là một đứa em trai ngang bướng nhưng thông minh, tài giỏi. Người làm chị như cô sẽ bảo vệ nó bằng hết khả năng có thể.
- A, Xử Nữ, cửa Động quỷ của cô chắc có người trông nom giúp rồi hả?
- Làm gì có.
- Ơ?!
- Người Niêm Phong ai cũng có việc của mình mà, giờ tôi phải qua chỗ của tôi xem sao.
- Cái gì? Nửa đêm mà cô định đi đường xa sao? Cô cũng mệt cả ngày rồi, hay nghỉ ngơi sáng mai hãy đi.
- Cô hãy chăm sóc cho Thiên Yết giúp tôi, tôi không tin tưởng mấy tên kia sẽ chăm sóc tử tế cho Thiên Yết – Xử Nữ bám lấy Diệp thì thầm.
- Mỹ nhân à, ta nghe mà đau lòng quá – hắn rầu rĩ.
Thực tế chứng minh, tai cáo luôn thính hơn bình thường.
- Muộn rồi, tôi nghĩ cô vẫn nên nghĩ ngơi đã – Diệp ngăn cản.
- Có gì đâu. Tôi rời vị trí quá lâu đã khiến Ma Kết bực mình, hắn mới gọi điên thoại mắng xối xả xong.
Xử Nữ ra tới cửa, Diệp chạy theo khuyên nhủ nhưng Xử Nữ rất thờ ơ với lời của Diệp. Dáng vẻ Xử Nữ rõ ràng đã quá mệt khi cứ phải liên tục di chuyển đường dài, hai ngày nay Diệp tin chắc Xử Nữ chưa chợp mắt chút nào, ngày đêm lùng sục tìm cách cứu Thiên Yết. Xử Nữ nên có một chiếc gương để soi khuôn mặt cô ấy lúc này, làn da xám lại vì cơ thể mệt mỏi, quầng mắt thâm chẳng kém gì gấu trúc, ngay tới trang phục trên người cũng phơi nắng gió, bụi bặm cả ngày trời.
Xử Nữ kéo chiếc mũ lông trùm lên đầu, cài cúc áo choàng và chuẩn bị lên đường. Diệp vẫn luôn tò mò về chiếc áo khoác lông dày dặn của Xử Nữ.
- Cô lạnh lắm hả? – Diệp buột miệng.
- Lạnh lắm – Xử Nữ bật cười – Đối với người sử dụng sức mạnh băng đá như tôi, chưa bao giờ biết đến cảm giác ấm áp.
Diệp ngẩn người, điều đó lý giải vì sao Xử Nữ khoác áo lông ngay giữa mùa hề oi bức. Ấn tượng của Diệp về Xử Nữ - một cô gái xinh đẹp mê hồn với mái tóc dài vàng kim sáng óng ả dưới tia nắng, tiếng vòng lục lạc tinh tang bay bổng ngân vang, một con người luôn luôn cảm thấy lạnh lẽo không chút hơi ấm.
- Mỹ nhân để ta đi cùng nha, người xinh đẹp đêm hôm khuya khoắt dễ thu hút yêu râu xanh lắm đó.
Hồ Hiên hớn hở cưỡi lên Thần Điểu liền bị Xử Nữ đạp văng xuống đất.
- Cho ngươi đi cùng hóa ra ta lại rước yêu râu xanh đi bên cạnh? – Xử Nữ trừng mắt.
Diệp bụm miệng nhịn cười, Tự Nhân chỉ ho nhẹ biểu cảm đồng tình với nhận định sáng suốt của Xử Nữ.
- Ta đi đây.
Xử Nữ mỉm cười với cả ba người, một nụ cười với thể trạng không tốt nhưng Diệp vẫn thấy đó là một nụ cười đẹp, người đẹp thì dù thế nào vẫn có thể đẹp, không phải sao?! Diệp rối rít vẫy tay tạm biệt Xử Nữ.
- Mau mau về nhé Xử Nữ.
- Người trần gian có một vật bất ly thân gọi là di động nhỉ. Cho Dĩnh Nghi số của ngươi đi –
Tự nhân khoanh tay đứng xa nhất so với mọi người, vẻ mặt thanh tú đầy tinh quái.
- Tự Nhân nói đúng, nên cho số để tiện liên lạc.
- Sáng sớm mai tôi sẽ về mà – Xử Nữ nghi hoặc nhưng vẫn tự giác đọc số điện thoại.
- Haiz ta buồn ngủ nên vào trước đây, chào nhé – Tự Nhân vươn vai ngáp ngắn ngáp dài.
- Mỹ nhân à ta tin tưởng vào bản lĩnh của ngươi, yêu râu xanh râu tím gì gì cũng sẽ sợ chạy mất dép. Nhưng..Nhưng… mỹ nhân nhớ nhắn tin cho con nhỏ ngốc nhé. À không, ta sẽ trang bị một cái điện thoại riêng, mỹ nhân cứ nhắn tin cho ta. A A A Mỹ nhân ta chưa nói hết mà !
Xử Nữ ngoáy nhẹ lỗ tai, Thần Điểu cũng phải liếc Hồ Hiên một cái khinh khỉnh rồi mới vỗ cánh bay đi, để lại hắn một mình độc thoại.
- Mỹ nhân, mỹ nhânnnn.
- Anh bao giờ mới hết nói nhảm hả Hồ Hiên – Diệp lắc đầu chán ngán.
“Cảm giác chờ đợi một người bạn trở về cũng không tệ.”
Diệp thầm nghĩ, trước tới nay cô sống không biết bạn bè là gì, lúc nào cũng có thể quy chung một câu hỏi: có ăn được không? Có thành tiền tiêu được không?
Lối suy nghĩ ấy có phần dở hơi thật.
/54
|