Diệp ớn lạnh sống lưng từng đợt, cô không dám nhìn cái chân đang bị đoạn dây leo bám chặt của Hồ Hiên, tiếng động sột soạt ngấu nghiến lại vang lên, Hồ Hiên cắn răng chịu cơn đau. Máu loang lổ đỏ ngầu chiếc quần từ đầu gối xuống, dây dưa vào vạt áo choàng của hắn. Cô biết chuyện gì đang diễn ra.... Cái thứ ma quỷ kia... Nó đang ăn thịt của Hồ Hiên. Chính vì vậy cô càng không đủ can đảm để nhìn nó, đừng nhắc tới việc hành động giúp Hồ Hiên thoát khỏi nó.
Diệp phải làm gì bây giờ?
Sự sợ hãi và kinh hoàng bủa vây lấy cô, có phải cô là một kẻ sợ chết nên mới bất động không biết phải làm gì để giúp Hồ Hiên?
- Mau... tránh ra...đi. Nếu ngươi có...bị làm sao...ta không thể nhìn mặt... Tự Nhân... – Hồ Hiên khổ sở thốt lên mấy lời, không hợp với hoàn cảnh hiện tại chút nào.
Đoạn dây leo cắn Hồ Hiên được hai miếng liền bò lui ra, nó giật vài cái và bắt đầu biến khổng lồ. Diệp chứng kiến quá trình nó từ một đoạn dây leo tròn màu đỏ, lớn dần, mọc tay chân, biến đổi thành hình dạng một con quái vật thân cây trơn bóng có mắt mũi miệng.
- Tuyệt vời ! Ngày hôm qua nghe lũ lâu la đồn đại trần gian đột nhiên xuất hiện hai nguồn tinh khí tinh khiết vô cùng mạnh mẽ của hai con tiểu yêu mới thành tinh nhưng đã tu luyện cả ngàn năm. Thì ra ngươi là một trong hai đứa ấy, thằng nhãi ranh miệng hôi sữa này – Con quái vật ngắm nhìn thân hình mới của nó một cách hài lòng – Mới có vài miếng thịt mà công lực của ta đã tăng vọt tới mức thành tinh rồi. Ăn hết thịt ngươi, nhất định ta có thể thành tiên ngang hàng với lũ ngạo mạn trên tiên giới.
- Rác rưởi ! Biến ngay trước khi bổn thiếu gia phải cáu !!
Con quái vật cười to, nó giơ nanh vuốt và há mồm nhào vào Hồ Hiên.
- Dừng tay !!
Lúc nói ra thì không hề ý thức được điều mình nói, nhưng chỉ cần nói xong câu nói đó thì sẽ dần ý thức lại xem mình mới nói gì. Diệp là người điển hình như thế.
Con quái vật và Hồ Hiên nhìn Diệp chằm chằm.
- Ta đã bảo ngươi chạy đi cơ mà.....
- Ái chà. Ngươi đi cùng một “con người” – con quái vật nhướn mày nhìn Diệp.
- Ta...ta đi cùng hắn ngay từ đầu rồi – Diệp lắp bắp, đôi chân run rẩy không làm chủ được.
- Hay là để ta ăn thịt con người trước rồi sẽ ăn thịt ngươi?
- Không được ! Hự !
Diệp cũng không rõ vì sao cô lại to gan lớn họng vừa nãy, cứu Hồ Hiên, một tỷ phân trăm là cô không có cái ý định đó, cứu hắn trong khi cô không có khả năng, không phép thuật, không nhanh nhẹn không tháo vát... Hồ Hiên có quan hệ gì với cô mà cô phải liều mạng cứu hắn lúc nguy hiểm kề cận? Chẳng có chút mảy may liên quan gì tới cô. Mà cứu hắn thế nào chứ phải chết thay cho hắn thì quả là điên rồ.
Diệp bắt đầu nguyền rủa một ngàn lần trong bụng.
“Điên mất thôi. Thế tại sao mình lại ngăn cản con quái vật giết Hồ Hiên? Thế nào, thế nào? Là chết thay cho hắn sao? À không. Mình chết trước song hắn cũng phải chết. Mình làm chuyện ngu xuẩn quá.” – Diệp vỗ vào đầu mình, hối không kịp. Tác hại của việc nói mà chưa suy nghĩ.
- Lại đây nào. Ta sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng nhanh chóng – Quái vật “dỗ dành” con mồi.
- Cút đi – Diệp mím môi, hai mắt nhắm chặt, một tay che đầu sợ hãi.
Tiếng nói của hắn luôn vang lên kịp thời điểm, âm thanh trong trẻo ấm áp phảng phất ý cười ngạo nghễ của hắn làm Diệp bất giác có cảm giác an toàn. Hắn sẽ luôn luôn xuất hiện những lúc cô cần phải không?
- Các người đang chơi trò gì? Có phiền không nếu ta chơi cùng?
“Ngô Tự Nhân.”
Diệp như kẻ sắp chết đuối vớ được mỏm đá lớn, cô bừng tỉnh mở choàng hai mắt hướng về phía phát ra tiếng nói của Tự Nhân, đôi môi nở nụ cười tươi sung sướng.
Nhưng không như cô tưởng tượng.
Viễn cảnh đầu tiên khi Diệp mở mắt tìm kiếm Tự Nhân, ánh sáng từ trên cao chiếu lên lưỡi kiếm nhỏ màu bạc, sáng loáng lạnh tới mức rợn người. Một đường chém giáng xuống, máu đỏ bắn lên khuôn mặt và bộ quần áo ngủ của Diệp khiến chúng ướt nhẹp.
Con quái vật bị nhát chém xẻ làm hai, vẻ mặt vẫn còn ngỡ ngàng trước cái chết đến vội vã mà hắn không ngờ tới.
Diệp đã nhìn thấy được nét mặt của Tự Nhân, đó là một nét mặt thản nhiên, không chút vướng bận, hai khóe miệng nhấn sâu tạo ra nụ cười mỉm ẩn hiện. Khắp người hắn cũng ngang dọc đủ vết máu, nói hắn vừa tắm máu xong quả không sai, trông vô cùng quỷ dị.
Lạnh lẽo và tàn nhẫn quá.
Tự Nhân xoay thanh kiếm dài một vòng rồi đưa nó vào trong tay áo bên phải, một động tác tra kiếm vào vỏ rất đặc biệt. Thanh kiếm được thu gọn biến mất trong tay áo. Hắn không quay người lại nhìn Diệp.
- Hồ Hiên – Tự Nhân cười một cách ái ngại – Ngươi đùa ta à. Ngươi lại có lúc để bản thân rơi vào tình cảnh sống dở chết dở?
Luồng sáng màu đỏ làm bùng cháy lên ngọn lửa thiêu đốt cả vùng đồng cỏ. Tự Nhân nháy mắt đã ở cạnh Diệp, hắn đứng chắn trước mặt cô và kéo tà áo choàng trắng của hắn ôm cô vào lòng. Tự Nhân khi ra tay giết chóc và Tự Nhân khi ở bên cô giống như hai kẻ đối lập nhau. Người hắn chỉ có mùi hương bạc hà vương vấn, không có mùi tanh của máu tươi. Thật kì lạ.
Trận cuồng phong khói lửa tan dần, Tự Nhân buông áo choàng đang quấn lấy cô nhưng hắn vẫn đặt tay lên vai Diệp, sẵn sàng ôm cô trở lại bất cứ lúc nào.
- Ngươi phải cẩn thận không Dĩnh Nghi của ta bị thương.
- Ngươi ôm cô ta có hở khe nào đâu mà lo – Hồ Hiên thở dài.
- Hồ Hiên !!! Có sao không !! Chân có sao không !!
Diệp cuống quýt hỏi thăm Hồ Hiên, câu sau líu câu trước, mặt cô tái mét nhớ lại cảnh hắn bị con quái vật cắn, hai mắt Diệp rưng rưng nước mặt trực rơi lã chã.
Hồ Hiên thở dài, lắc đầu với Diệp. Hắn nheo đôi lông mày thanh tú nhìn Diệp. Nếu hắn mắng Diệp vì cô không chịu tránh xa hắn nên hắn mới ra nông nỗi ấy chắc Diệp bị đả kích ghê lắm. Hồ Hiên hứa với Tự Nhân sẽ trông nom Diệp, không nghĩ lại bị một quái vật hạ cấp tấn công. Hắn có thể dùng lửa và phép thuật của mình để tự thoát thân khỏi đám dây rợ lằng nhằng, có điều nếu hắn sử dụng phép thuật thì Diệp ở ngay bên cạnh sẽ bị thương không nhẹ. Vậy là hắn đã quyết định không sử dụng phép thuật, để mình khốn đốn một phen.
- Tiến thoái lưỡng nan, tiến thoái lưỡng nan a !! Haiz.
- Ta hiểu – Tự Nhân trầm mặc.
- Cũng nhờ vậy mà ta mới hiểu thêm về Dĩnh Nghi của ngươi. Lại còn được xem cô ngốc “nữ hùng bảo vệ mỹ nam” nữa đấy.
Hồ Hiên ôm bụng cười nắc nẻ, Diệp ớ người. Thật hối hận vì đã cứu hắn.
- Anh cười được à. Sao anh bảo anh tài giỏi lắm cơ mà, có một con quái vật đã không làm gì nổi. Anh có biết lúc nó cắn anh tôi muốn khóc thét lên không. Cả lúc nó nói định ăn thịt anh, anh có biết tôi sợ như thế nào không. Chuyện kinh khủng này có gì đáng cười.
Diệp gạt nhanh những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, tiếng nói của cô bị ngắt quãng bởi những tiếng nấc nức nở. Cô thực sự sợ hãi không dám nghĩ lại cảnh tưởng vừa xảy ra. Hồ Hiên là loại người gì mà hắn vẫn có thể cười đùa khi mạng sống của hắn vừa được treo nghiêng bởi một sợi tóc?
- Còn vô vàn chuyện kinh khủng hơn, cô mới gặp lần đầu nên mới nghĩ là kinh khủng – Hồ Hiên nói.
- Anh…. – Diệp ức trào nước mắt như đứa trẻ.
“Sợ lắm đó, kinh khủng lắm đó biết không hả? Cuộc sống của tôi không thể giản dị bình thường được sao ông trời ơi.”
- Ngoan nào, đừng khóc nữa. Ta thương. Hì.
Diệp sái quai hàm. Mắt trợn tròn lên như hai con ốc. Hiệu quả tức thì là Diệp nín khóc. Im bặt. Lặng im tuyệt đối.
“Hắn mới nói cái gì?” – Diệp không chớp nổi hai con mắt.
Tự Nhân cười mê người, lại tỏ ra tinh nghịch, hắn cúi xuống kéo tay áo trắng của hắn – chỗ sạch sẽ không bị dính vệt máu nào, đưa lên lau nước mắt cho Diệp, thuận tay lau hết mấy vết máu đỏ bị bắn lên mặt cô, để lâu chúng sẽ khô và rất khó lau. Tự Nhân ngồi rất gần Diệp, đủ để cô có thể cảm nhận được mùi hương bạc hà và sự hiện diện ấm áp của hắn. Hắn hơi nhướn người về phía cô, chăm chú, tỉ mỉ dùng tay áo trắng lau đi những vết máu.
Khuôn mặt hắn đẹp như tranh vẽ, Tự Nhân không nhìn cô mà hướng đôi mắt trong vắt như nước hồ mùa thu xuống bên má bị dính máu, chốc chốc hàng mi dài lại chuyển động mê hoặc. Hắn lại gần lau mặt cho cô mà cô không dám động đậy sợ rằng sẽ quấy phá “công việc” của hắn. Nhìn hắn Diệp liên tưởng chú mèo con đang ngồi thu lu với món đồ yêu thích của mình, chuyên tâm và quên hết mọi thứ xung quanh.
Tiếng gió lao xao trên đồng cỏ như đang thì thầm những điều không nói thành lời…
Ước gì thời gian ngừng lại, mãi mãi ở giây phút này đây.
Diệp phải làm gì bây giờ?
Sự sợ hãi và kinh hoàng bủa vây lấy cô, có phải cô là một kẻ sợ chết nên mới bất động không biết phải làm gì để giúp Hồ Hiên?
- Mau... tránh ra...đi. Nếu ngươi có...bị làm sao...ta không thể nhìn mặt... Tự Nhân... – Hồ Hiên khổ sở thốt lên mấy lời, không hợp với hoàn cảnh hiện tại chút nào.
Đoạn dây leo cắn Hồ Hiên được hai miếng liền bò lui ra, nó giật vài cái và bắt đầu biến khổng lồ. Diệp chứng kiến quá trình nó từ một đoạn dây leo tròn màu đỏ, lớn dần, mọc tay chân, biến đổi thành hình dạng một con quái vật thân cây trơn bóng có mắt mũi miệng.
- Tuyệt vời ! Ngày hôm qua nghe lũ lâu la đồn đại trần gian đột nhiên xuất hiện hai nguồn tinh khí tinh khiết vô cùng mạnh mẽ của hai con tiểu yêu mới thành tinh nhưng đã tu luyện cả ngàn năm. Thì ra ngươi là một trong hai đứa ấy, thằng nhãi ranh miệng hôi sữa này – Con quái vật ngắm nhìn thân hình mới của nó một cách hài lòng – Mới có vài miếng thịt mà công lực của ta đã tăng vọt tới mức thành tinh rồi. Ăn hết thịt ngươi, nhất định ta có thể thành tiên ngang hàng với lũ ngạo mạn trên tiên giới.
- Rác rưởi ! Biến ngay trước khi bổn thiếu gia phải cáu !!
Con quái vật cười to, nó giơ nanh vuốt và há mồm nhào vào Hồ Hiên.
- Dừng tay !!
Lúc nói ra thì không hề ý thức được điều mình nói, nhưng chỉ cần nói xong câu nói đó thì sẽ dần ý thức lại xem mình mới nói gì. Diệp là người điển hình như thế.
Con quái vật và Hồ Hiên nhìn Diệp chằm chằm.
- Ta đã bảo ngươi chạy đi cơ mà.....
- Ái chà. Ngươi đi cùng một “con người” – con quái vật nhướn mày nhìn Diệp.
- Ta...ta đi cùng hắn ngay từ đầu rồi – Diệp lắp bắp, đôi chân run rẩy không làm chủ được.
- Hay là để ta ăn thịt con người trước rồi sẽ ăn thịt ngươi?
- Không được ! Hự !
Diệp cũng không rõ vì sao cô lại to gan lớn họng vừa nãy, cứu Hồ Hiên, một tỷ phân trăm là cô không có cái ý định đó, cứu hắn trong khi cô không có khả năng, không phép thuật, không nhanh nhẹn không tháo vát... Hồ Hiên có quan hệ gì với cô mà cô phải liều mạng cứu hắn lúc nguy hiểm kề cận? Chẳng có chút mảy may liên quan gì tới cô. Mà cứu hắn thế nào chứ phải chết thay cho hắn thì quả là điên rồ.
Diệp bắt đầu nguyền rủa một ngàn lần trong bụng.
“Điên mất thôi. Thế tại sao mình lại ngăn cản con quái vật giết Hồ Hiên? Thế nào, thế nào? Là chết thay cho hắn sao? À không. Mình chết trước song hắn cũng phải chết. Mình làm chuyện ngu xuẩn quá.” – Diệp vỗ vào đầu mình, hối không kịp. Tác hại của việc nói mà chưa suy nghĩ.
- Lại đây nào. Ta sẽ cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng nhanh chóng – Quái vật “dỗ dành” con mồi.
- Cút đi – Diệp mím môi, hai mắt nhắm chặt, một tay che đầu sợ hãi.
Tiếng nói của hắn luôn vang lên kịp thời điểm, âm thanh trong trẻo ấm áp phảng phất ý cười ngạo nghễ của hắn làm Diệp bất giác có cảm giác an toàn. Hắn sẽ luôn luôn xuất hiện những lúc cô cần phải không?
- Các người đang chơi trò gì? Có phiền không nếu ta chơi cùng?
“Ngô Tự Nhân.”
Diệp như kẻ sắp chết đuối vớ được mỏm đá lớn, cô bừng tỉnh mở choàng hai mắt hướng về phía phát ra tiếng nói của Tự Nhân, đôi môi nở nụ cười tươi sung sướng.
Nhưng không như cô tưởng tượng.
Viễn cảnh đầu tiên khi Diệp mở mắt tìm kiếm Tự Nhân, ánh sáng từ trên cao chiếu lên lưỡi kiếm nhỏ màu bạc, sáng loáng lạnh tới mức rợn người. Một đường chém giáng xuống, máu đỏ bắn lên khuôn mặt và bộ quần áo ngủ của Diệp khiến chúng ướt nhẹp.
Con quái vật bị nhát chém xẻ làm hai, vẻ mặt vẫn còn ngỡ ngàng trước cái chết đến vội vã mà hắn không ngờ tới.
Diệp đã nhìn thấy được nét mặt của Tự Nhân, đó là một nét mặt thản nhiên, không chút vướng bận, hai khóe miệng nhấn sâu tạo ra nụ cười mỉm ẩn hiện. Khắp người hắn cũng ngang dọc đủ vết máu, nói hắn vừa tắm máu xong quả không sai, trông vô cùng quỷ dị.
Lạnh lẽo và tàn nhẫn quá.
Tự Nhân xoay thanh kiếm dài một vòng rồi đưa nó vào trong tay áo bên phải, một động tác tra kiếm vào vỏ rất đặc biệt. Thanh kiếm được thu gọn biến mất trong tay áo. Hắn không quay người lại nhìn Diệp.
- Hồ Hiên – Tự Nhân cười một cách ái ngại – Ngươi đùa ta à. Ngươi lại có lúc để bản thân rơi vào tình cảnh sống dở chết dở?
Luồng sáng màu đỏ làm bùng cháy lên ngọn lửa thiêu đốt cả vùng đồng cỏ. Tự Nhân nháy mắt đã ở cạnh Diệp, hắn đứng chắn trước mặt cô và kéo tà áo choàng trắng của hắn ôm cô vào lòng. Tự Nhân khi ra tay giết chóc và Tự Nhân khi ở bên cô giống như hai kẻ đối lập nhau. Người hắn chỉ có mùi hương bạc hà vương vấn, không có mùi tanh của máu tươi. Thật kì lạ.
Trận cuồng phong khói lửa tan dần, Tự Nhân buông áo choàng đang quấn lấy cô nhưng hắn vẫn đặt tay lên vai Diệp, sẵn sàng ôm cô trở lại bất cứ lúc nào.
- Ngươi phải cẩn thận không Dĩnh Nghi của ta bị thương.
- Ngươi ôm cô ta có hở khe nào đâu mà lo – Hồ Hiên thở dài.
- Hồ Hiên !!! Có sao không !! Chân có sao không !!
Diệp cuống quýt hỏi thăm Hồ Hiên, câu sau líu câu trước, mặt cô tái mét nhớ lại cảnh hắn bị con quái vật cắn, hai mắt Diệp rưng rưng nước mặt trực rơi lã chã.
Hồ Hiên thở dài, lắc đầu với Diệp. Hắn nheo đôi lông mày thanh tú nhìn Diệp. Nếu hắn mắng Diệp vì cô không chịu tránh xa hắn nên hắn mới ra nông nỗi ấy chắc Diệp bị đả kích ghê lắm. Hồ Hiên hứa với Tự Nhân sẽ trông nom Diệp, không nghĩ lại bị một quái vật hạ cấp tấn công. Hắn có thể dùng lửa và phép thuật của mình để tự thoát thân khỏi đám dây rợ lằng nhằng, có điều nếu hắn sử dụng phép thuật thì Diệp ở ngay bên cạnh sẽ bị thương không nhẹ. Vậy là hắn đã quyết định không sử dụng phép thuật, để mình khốn đốn một phen.
- Tiến thoái lưỡng nan, tiến thoái lưỡng nan a !! Haiz.
- Ta hiểu – Tự Nhân trầm mặc.
- Cũng nhờ vậy mà ta mới hiểu thêm về Dĩnh Nghi của ngươi. Lại còn được xem cô ngốc “nữ hùng bảo vệ mỹ nam” nữa đấy.
Hồ Hiên ôm bụng cười nắc nẻ, Diệp ớ người. Thật hối hận vì đã cứu hắn.
- Anh cười được à. Sao anh bảo anh tài giỏi lắm cơ mà, có một con quái vật đã không làm gì nổi. Anh có biết lúc nó cắn anh tôi muốn khóc thét lên không. Cả lúc nó nói định ăn thịt anh, anh có biết tôi sợ như thế nào không. Chuyện kinh khủng này có gì đáng cười.
Diệp gạt nhanh những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, tiếng nói của cô bị ngắt quãng bởi những tiếng nấc nức nở. Cô thực sự sợ hãi không dám nghĩ lại cảnh tưởng vừa xảy ra. Hồ Hiên là loại người gì mà hắn vẫn có thể cười đùa khi mạng sống của hắn vừa được treo nghiêng bởi một sợi tóc?
- Còn vô vàn chuyện kinh khủng hơn, cô mới gặp lần đầu nên mới nghĩ là kinh khủng – Hồ Hiên nói.
- Anh…. – Diệp ức trào nước mắt như đứa trẻ.
“Sợ lắm đó, kinh khủng lắm đó biết không hả? Cuộc sống của tôi không thể giản dị bình thường được sao ông trời ơi.”
- Ngoan nào, đừng khóc nữa. Ta thương. Hì.
Diệp sái quai hàm. Mắt trợn tròn lên như hai con ốc. Hiệu quả tức thì là Diệp nín khóc. Im bặt. Lặng im tuyệt đối.
“Hắn mới nói cái gì?” – Diệp không chớp nổi hai con mắt.
Tự Nhân cười mê người, lại tỏ ra tinh nghịch, hắn cúi xuống kéo tay áo trắng của hắn – chỗ sạch sẽ không bị dính vệt máu nào, đưa lên lau nước mắt cho Diệp, thuận tay lau hết mấy vết máu đỏ bị bắn lên mặt cô, để lâu chúng sẽ khô và rất khó lau. Tự Nhân ngồi rất gần Diệp, đủ để cô có thể cảm nhận được mùi hương bạc hà và sự hiện diện ấm áp của hắn. Hắn hơi nhướn người về phía cô, chăm chú, tỉ mỉ dùng tay áo trắng lau đi những vết máu.
Khuôn mặt hắn đẹp như tranh vẽ, Tự Nhân không nhìn cô mà hướng đôi mắt trong vắt như nước hồ mùa thu xuống bên má bị dính máu, chốc chốc hàng mi dài lại chuyển động mê hoặc. Hắn lại gần lau mặt cho cô mà cô không dám động đậy sợ rằng sẽ quấy phá “công việc” của hắn. Nhìn hắn Diệp liên tưởng chú mèo con đang ngồi thu lu với món đồ yêu thích của mình, chuyên tâm và quên hết mọi thứ xung quanh.
Tiếng gió lao xao trên đồng cỏ như đang thì thầm những điều không nói thành lời…
Ước gì thời gian ngừng lại, mãi mãi ở giây phút này đây.
/54
|