Cửa ra này nằm ở phía sau nên không có ai, chỉ có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ, một nam một nữ đang đứng nói chuyện.
Người đàn ông trẻ tuổi chính là Hoắc Vĩnh Ninh, thay vì thái độ nhã nhặn và xa cách khi nãy, nụ cười của anh lúc này ánh lên nét dịu dàng thấp thoáng.
Cô gái đứng đối diện anh có dáng người dong dỏng cao, mái tóc dày đen nhánh. Có lẽ vì thích chất liệu vải lanh nên chị mặc một chiếc áo vải lanh màu trắng và một chiếc váy dài màu xám cùng chất liệu, đi đôi giày vải kiểu dáng đơn giản, không nhận ra là nhãn hiệu gì, đeo ba lô sợi đay màu đỏ.
Vì sở hữu vóc dáng cao gầy mảnh mai nên cách ăn mặc cho dù là rất đỗi bình thường ấy của chị cũng đã toát lên được khí chất thanh cao phóng khoáng một cách nhẹ nhàng, trông thật tao nhã, không nhuốm bụi trần.
Thư Hoàn loáng thoáng nghe được vài câu.
- …Thật sự không cần anh đưa em về à?
- …Anh đi trước đi, để người ta nhìn thấy không tốt lắm đâu, em còn phải đi học…
- Vậy anh đi trước, cuối tuần…
Hoắc Vĩnh Ninh không nói hết câu vì đôi mắt khẽ nhướn lên của cô nữ sinh, chị nhìn về phía Thư Hoàn.
Thư Hoàn lấy lại vẻ bình tĩnh, nhoẻn miệng cười, giọng nói trong trẻo đầy niềm vui:
- Chị.
Hoắc Vĩnh Ninh quay lại đưa mắt liếc nhìn, đảo qua Thư Hoàn một cách không tập trung, vì chỉ là người dưng nên anh khẽ gật đầu theo phép lịch sự rồi nói với cô gái:
- Anh về công ty trước đây.
Chiếc R8 đi rồi, Thư Hoàn mới bước thêm mấy bước, cười tủm tỉm nói với Hàn Tử Kiều:
- Chị quen ngài Hoắc à? Vừa nãy ngài ấy còn đến tọa đàm với lớp em đấy.
Hàn Tử Kiều là sinh viên năm thứ tư của học viện Nghệ thuật trường đại học P, có lẽ vì học vũ đạo nên chị sở hữu cơ thể mềm mại, lại có vẻ ngoài ưa nhìn nên vừa vào trường đã được các nam sinh nhiệt tình theo đuổi. Nhưng cô nàng này rất khiêm nhường, thêm vào đó là gia thế cực tốt, sự theo đuổi ấy dần trở thành “chỉ có thể đứng nhìn mà thôi”. Vì quá xuất sắc nên đến cả các nữ sinh cũng không cách nào bài xích một cô gái như vậy.
- Ừ, bọn chị quen nhau từ nhỏ. – Hàn Tử Kiều giải thích một cách đơn giản, cũng không muốn nói thêm: - Các em tan học rồi à?
Hai cô gái quen nhau ở câu lạc bộ văn nghệ của trường, có vài lần tập chương trình cùng nhau và cũng từng ăn cơm với nhau.
Thư Hoàn cười nói:
- Vậy em đi trước nhé, em còn phải tới học viện nữa.
Cô đi được vài bước rồi quay lại đưa mắt liếc nhìn, bóng dáng mảnh mai của Hàn Tử Kiều, bước chân làm phần gấu váy tung bay . Cô hít sâu một hơi, bấy giờ mới ý thức được rằng móng tay của mình đang đâm sâu vào lòng bàn tay, nơi bị trầy da nhoi nhói đau.
Vừa ngẩng đầu, cô thấy Cố Hiểu Thần và Lâm Lộ đứng cạnh bồn hoa cách đó không xa, rõ ràng đã trông thấy cảnh tượng khi nãy.
Cô bình thản mỉm cười với họ. Lúc đi lướt qua, Thư Hoàn nghe thấy hai ba câu bình phẩm của họ:
- Không ngờ chị Hàn lại là bạn thanh mai trúc mã của Hoắc Vĩnh Ninh… Chậc chậc…
- Đấy mới là bạch phú mỹ[1] thật sự. Không như một số người, chỉ hận không thể treo Logo khắp người…
[1] Từ phổ biến trong ngôn ngữ mạng, để chỉ những cô gái có vẻ ngoài ưa nhìn, xinh xắn, trắng trẻo và có một tiềm lực kinh tế vững vàng.
Thư Hoàn cúi xuống nhìn chiếc túi xách trên vai mình. Lúc lên lớp, cô quen dùng chiếc túi đeo kẻ ca-rô nhãn hiệu Neverfull, quả nhiên… đúng là “treo logo khắp người” như hai cô bạn vừa nói. Thư Hoàn nhoẻn miệng cười, không biết đang cười mình hay cười hai cô bạn, rồi ngẩng cao đầu rời khỏi khu giảng đường.
Cả ngày thứ bảy, trường tiến hành tập huấn và phụ đạo cho các sinh viên thuộc khối không chuyên ngành toán tham gia cuộc thi Toán học dành cho sinh viên toàn quốc.
Thư Hoàn có cảm giác phần hình học giải tích của mình hơi đuối một chút, cô cũng có nhiều câu hỏi, bèn làm phiền thầy giáo hỏi han rất lâu. Cuối cùng lần lượt giải quyết xong tất cả các vấn đề còn chưa rõ trong cuốn sách bài tập, cô mới thấy thoải mái hơn một chút.
Cô là người cuối cùng ra về. Lúc ra tới cửa thì thấy Vương Nhất Đắc vẫn đang chờ mình.
- Hi, cùng đi ăn tối nhé?
Thư Hoàn suy nghĩ rất nhanh. Cũng được, cô cũng có vài điều muốn hỏi cậu.
Trên đường đi đến nhà ăn, Thư Hoàn tỏ ra rất bình thản. Bình thường, nam sinh bên cạnh nói đến câu thứ ba, cô mới đáp lại một câu theo phép lịch sự. Nhân duyên trong trường của Vương Nhất Đắc không tồi, liên tục có người chào hỏi cậu. Tranh thủ lúc cậu đang nói chuyện với người khác, cô đi chỗ khác nghe điện thoại.
Điện thoại do Hoa Tấn gọi đến, hẹn cô cùng đi ăn tối.
Đây là lần thứ tư trong tuần này.
Từ chối nữa thì có vẻ lạnh nhạt thái quá.
Giọng nói của Thư Hoàn khe khẽ mà dịu dàng:
- Vâng… Nhưng bây giờ em còn đang họp ở học viện, tối nay anh tới đón em nhé.
- Bảy rưỡi được không?
- Vâng, lát gặp anh.
Cô gác máy, quay lại nói với Vương Nhất Đắc:
- Chúng ta đến tầng hai của nhà ăn số một ăn món xào nhé? Mình mời.
- Ừ. – Thoạt nhìn, Vương Nhất Đắc có vẻ mong chờ, pha vào đó là chút hồi hộp.
Lúc gọi món, Thư Hoàn đưa thực đơn cho Vương Nhất Đắc, cậu đón lấy, xem rất lâu, cuối cùng nói:
- Cậu gọi món đi, thích ăn gì cũng được.
Lúc cúi xuống xem thực đơn, Thư Hoàn khẽ chau mày một cách kín đáo.
Đôi lúc thật sự cảm thấy những cậu trai trong trường đại học này quá khờ khạo. Nếu người ngồi đối diện là Hoa Tấn, chắc chắn anh ta đã gọi món xong từ lâu rồi, chứ không lãng phí thời gian vào việc do dự và nhượng bộ… thoạt nhìn thì có vẻ chu đáo chăm sóc, thực ra là dài dòng văn tự, chẳng quyết đoán chút nào.
Cô gọi bốn món, trong đó có hai món khẩu vị hơi nặng, hai món còn lại là món xào tái và trứng chưng thanh đạm, rồi ngẩng lên nhìn Vương Nhất Đắc:
- Được không?
- Được.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn đi. Vương Nhất Đắc ân cần rót trà cho cô, rửa sạch dụng cụ ăn uống thêm lần nữa, cậu hỏi:
- Cậu có nộp đơn xin làm thực tập sinh của Thụy Đức không?
- Có.
- Tuần sau là bắt đầu chọn rồi, nhóm đầu tiên sẽ bắt đầu thực tập từ học kỳ sau. – Vương Nhất Đắc đặt bộ dụng cụ ăn nóng hôi hổi trước mặt cô, vụng về tìm chủ đề: - Mình nghe thầy hướng dẫn nói vậy.
Học viện Thương mại của trường đại học P đứng đầu cả nước. Sinh viên của học viện đa phần là các thí sinh xuất sắc trong kỳ thi đại học, chọn ra mười người trong số đó, có thể thấy được sự cạnh tranh quyết liệt đến nhường nào.
Có lẽ thấy cô chẳng chút hào hứng, Vương Nhất Đắc hơi căng thẳng, thuận miệng nói sang chủ đề khác:
- Hôm qua lúc ở văn phòng, mình nghe thấy thầy hướng dẫn liên lạc với HR của Thụy Đức, nói họ đang cần tuyển gấp một thư ký, định tìm trong số các sinh viên học năm thứ tư. ..
Thư Hoàn dùng một tay chống má, dường như có chút hứng thú với đề tài này:
- Thư ký gì?
- Cái đó thì không rõ, nhưng thầy Đỗ đã chọn sơ yếu lý lịch của sinh viên năm thứ tư đứng trong top mười, định chỉnh lý một chút rồi gửi sang bên kia. Chắc là vị trí không tồi…
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Có vẻ như Thư Hoàn không hề động đũa vào hai đĩa thịt xào mà chỉ ăn mấy miếng rau rồi múc một thìa trứng chưng, ăn từng miếng nhỏ rồi nhanh chóng gác đũa, nhìn cậu nam sinh ngồi phía đối diện một cách lặng lẽ.
- Cậu ăn ít thế thôi à? Tối sẽ bị đói đấy.
Bữa tối của cô phải khống chế rất nghiêm ngặt.
Để duy trì được vóc dáng hiện tại, cao 1m67, nặng 46kg, không phải là một việc dễ dàng cho lắm.
May mà ý chí là thứ không mất tiền mua, cô có rất nhiều.
Cô chỉ khẽ cười, nói:
- Vốn dĩ tớ cũng không ăn nhiều, cậu ăn đi.
Bữa ăn kéo dài khoảng hơn nửa tiếng, Thư Hoàn liếc nhìn đồng hồ:
- Tớ phải về nhà ôn bài đây. Cậu no chưa?
Vương Nhất Đắc vội vàng gọi phục vụ tính tiền.
- Không phải đã thỏa thuận là tớ mời rồi sao? – Bị cậu ta ngăn cản, Thư Hoàn chau mày: - Không cần phải khách sáo với tớ đâu.
- Đây là lần đầu tiên tớ mời cơm cậu mà. – Vương Nhất Đắc rút một tờ tiền mệnh giá 100 đồng một cách vội vàng rồi cười nói: - Lần sau cậu mời.
Thư Hoàn không kiên trì nữa, bèn cất ví tiền đi.
- Đúng rồi, tối mai thầy Đỗ mời hội sinh viên ăn cơm, cậu đi cùng nhé?
- Mình không ở trong hội sinh viên của học viện…
- Không sao. Cùng đi nhé?
Trước kia Thư Hoàn không hứng thú với những buổi liên hoan của học viện, nhưng lúc này cô lại gật đầu cái rụp:
- Ok.
Trên con đường đi về cổng sau, Thư Hoàn thuận tay tết gọn mái tóc dài của mình, buộc lại bằng dây buộc tóc một cách thoải mái rồi thả xuống trước ngực. Sau đó, cô soi mình trong cánh cửa bằng kính của một cửa hàng nhỏ. Hôm nay, Thư Hoàn mặc một chiếc áo lông thỏ màu trắng ngà rộng rãi, để lộ chiếc áo sơ-mi kẻ ca rô màu đỏ bên trong, quần legging dài màu đen và đi giày hiệu Martin.
Tuy không phải là cách ăn mặc quá chải chuốt, nhưng cũng có thể xem là trẻ trung phơi phới.
Cô thoa thêm một lớp son môi màu cam rồi rảo bước về phía chiếc xe đó.
Vừa lên xe, Hoa Tấn liền đưa cô một chiếc hộp màu đen.
- Gì đây? – Vờ tỏ ra nghi hoặc, trông thấy ký hiệu hai chữ C lồng vào nhau, mắt cô khẽ sáng lên: - Không phải là chiếc túi xách em muốn mua kia chứ?
Mở ra xem, đúng là chiếc túi cô đang muốn mua.
Leboy màu trắng da rắn số lượng hạn chế.
Cô ngẩng lên đầy vui vẻ, ý cười dạt dào khiến khóe mắt cong cong:
- Anh làm thế nào mà mua được nó?
- Nhờ một người bạn ở Mỹ, mua được chiếc cuối cùng ở Boston. Hôm qua cậu ta về nước, tiện thể mang về luôn. – Anh ta giơ tay ấn nhẹ lên thái dương cô: - Thích không?
- Dĩ nhiên là thích. – Thư Hoàn như không chịu nổi nữa, chỉ muốn đeo thử ngay lập tức: - Bao nhiêu? Em đưa tiền cho anh.
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt vừa phải, cười mà như không cười:
- Tặng đồ cho con gái mà còn muốn lấy lại tiền thật không phải phong cách của anh.
Thư Hoàn giật mình, dẩu môi:
- Đừng nói như thể em được anh bao nuôi vậy. Nếu anh không lấy tiền thì em không cần nữa.
Anh ta vội vàng giơ tay dỗ dành cô, thì thầm:
- Được rồi, anh lấy, anh lấy. Chốc nữa anh hỏi bạn xem hết bao nhiêu tiền.
Nụ cười của Thư Hoàn đậm hơn một chút, cô nghiêng người thì thầm vào tai anh, khẽ thổi hơi vào đó:
- Thế mới ngoan chứ.
Trái tim anh ta thoáng xao động, vì đang lái xe nên Hoa Tấn có cảm giác hệ thống sưởi trong xe hoạt động hơi mạnh:
- Em thưởng cho anh thế nào đây?
Thư Hoàn ranh ma lại cố tình ngồi cách xa anh ta một chút, cố tình kéo dài giọng:
- Anh muốn em thưởng cho anh thế nào?
Một tay vẫn lái xe, tay còn lại của anh ta nắm lấy tay cô:
- Để anh… ăn thịt em?
- Chỉ bằng một cái túi ấy thôi à? – Cô mỉm cười, không hề tức giận: - Giá trị của em hơi thấp nhỉ?
Xưa nay Hoa Tấn luôn được các cô gái trẻ theo đuổi, nhưng kể từ khi quen biết Thư Hoàn, cô đã ở bên anh ta bằng phương thức không xa không gần như thế. Lúc tâm trạng vui vẻ, cô sẽ có một vài hành động thân mật nhưng chưa bao giờ cho anh ta vượt qua ranh giới cuối cùng. Anh ta tự nhận mình là người phong độ, cũng không ép buộc con gái, nhưng hễ khi nào đối diện với Thư Hoàn, anh ta đều cảm thấy dường như một chú mèo đang ở trong lòng mình. Cảm giác ấy thật thú vị nhưng cũng âu lo.
Đơn cử như vừa nãy, anh ta vẫn còn hứng thú để tiếp tục chơi đùa với cô.
Theo như tác phong bình thường, Hoa Tấn sẽ chỉ đưa cô về nhà, chờ cô tự giác lại gần tặng mình một nụ hôn, đầu anh ta hơi nghiêng, cắn nhẹ lên tai cô, nói với vẻ mờ ám:
- Bao giờ mới mời anh lên nhà ngồi một lát?
Cô không nói gì, khẽ nhoẻn miệng cười rồi trả đòn bằng cách liếm nhẹ lên vành tai anh ta, khẽ bảo:
- Nhớ báo số tài khoản và số tiền cho em, em sẽ chuyển tiền cho anh.
Thân dưới bị động tác đó của cô hun nóng, thấy cô đứng dậy bỏ đi chẳng chút lưu luyến, Hoa Tấn nói bằng giọng trách móc:
- Tiểu yêu tinh…
Lúc này tiểu yêu tinh vô cùng vui vẻ ôm túi xách hàng hiệu tới trước cửa thang máy, ấn nút lên. Cô biết anh ta sẽ không thông báo số tiền và số tài khoản cho mình… Tất nhiên cô cũng biết điều mà không nhắc đến nữa, cho anh ta có cơ hội bợ đỡ.
Mọi người đều vui.
Thời gian mỗi tối sau khi về nhà đã được cố định như giới luật.
Tẩy trang, chạy bộ, tắm rửa, chỉnh trang nhan sắc, học bài.
Nhưng hôm nay Thư Hoàn vừa đắp mặt nạ vừa bật máy tính, kích vào một tấm ảnh bán thân đang sáng trên QQ một cách thành thạo.
“Leboy cỡ trung, da rắn màu trắng số lượng hạn chế, đồ mới 100%, bao nhiêu tiền?”
Đối phương vẫn trong trạng thái vắng mặt, không trả lời ngay.
Cô chuyển sang taobao, tìm kiếm bằng một vài từ khóa làm xuất hiện đủ các loại hình ảnh, cô tỉ mỉ chọn một trong số ấy. Đang định đặt hàng thì trên QQ có câu trả lời.
- Cô mua được bằng cách nào thế? Chiếc này hiện đang thiếu hàng ở châu Âu.
- Bạn mua hộ.
Đối phương trả lời bằng một con số.
- Rẻ quá, một vạn nữa.
Cuối cùng cũng thỏa thuận xong giá cả, hẹn ngày mai gặp nhau giao dịch trực tiếp, Thư Hoàn nhanh chóng đặt hàng trên mạng, mua một chiếc Leboy hàng nhái giống hệt nhưng giá chỉ có hai nghìn.
Làm xong tất cả những việc đó, đang định gập máy tính lại thì không hiểu vì sao, cô lại chợt nghĩ đến Hàn Tử Kiều.
Giống như Cố Hiểu Thần đã nói, cô ấy không mặc hàng hiệu, không đeo túi xách hàng hiệu nhưng trên người vẫn tồn tại một thứ khí chất, khiến người ta thấy cao quý mà không dám lại gần. Thứ này có lẽ chính là sức mạnh đến từ hoàn cảnh gia đình.
Còn mình thì sao… Hoa khôi học viện thương mại của đại học P, là “Bạch phú mỹ” trong con mắt của nhiều người nhưng chỉ mình cô mới biết, cô không giàu sang, trước đây cũng không có dung nhan mỹ miều như thế, chỉ là… cô “hư vinh” và nhẫn tâm hơn mọi người mà thôi.
Thứ hai dày đặc các tiết học, sau tiết bốn buổi chiều, Thư Hoàn nhận được tin nhắn của Vương Nhất Đắc:
“Phòng riêng trên tầng hai của Tụ Hương Viên, mau tới nhé.”
Hôm nay cô chỉ thoa một lớp phần nền mỏng, chải mi, mặc một chiếc sơ-mi sợi bông màu trắng chấm bi , phối với váy ngắn vải jean, giày thể thao Converse để lộ đôi tất có cổ sợi bông màu sặc sỡ, thoạt nhìn dạt dào sức sống tuổi trẻ.
Lúc cánh cửa phòng bao riêng được mở ra, trong đó đã có không ít người.
Đỗ Lỗi là nghiên cứu sinh kiêm giáo viên hướng dẫn của học viện Thương mại đại học P, vì không nhiều tuổi hơn sinh viên là bao nên dễ dàng thân thiết với họ, ngay cả bạn gái cũng là cô nàng sinh viên năm thứ ba của học viện Thương mại, tên Tống Lỵ.
Thư Hoàn không tiếp xúc nhiều với người thầy giáo trẻ tuổi này, thỉnh thoảng có nghe thấy vài câu trong cuộc tám chuyện của sinh viên, đều ca ngợi anh ta. Họ nói anh ta có vẻ ngoài rất ưa nhìn, lại là người vùng này, hoàn cảnh gia đình cũng ổn, là người một lòng chăm sóc bạn gái hiếm có.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã tìm được vị trí của Đỗ Lỗi, mỉm cười bảo:
- Thầy Đỗ, em cũng đến ăn chực đây.
- Trong đại hội thể dục thể thao mùa xuân, Thư Hoàn là người cầm biển cho học viện của chúng ta nên em gọi cô ấy đến đây. – Vương Nhất Đắc vội giải thích với thầy giáo.
Đỗ Lỗi cười vang, nói:
- Ngồi đi, lâu rồi không thấy em đến phòng.
Thư Hoàn thoải mái ngồi xuống vị trí ngay gần cửa. Đúng lúc này, Tống Lỵ bước vào phòng, tiếng cười đùa lập tức vang lên. Tống Lỵ đỏ mặt ngồi xuống cạnh Đỗ Lỗi, hai người thì thầm với nhau vài câu, nhân viên nhà hàng bắt đầu dọn món.
Lúc Đỗ Lỗi ra ngoài nhận điện thoại, Thư Hoàn cũng đi từ nhà vệ sinh ra, cô dựa vào góc tường, nghe thấy tiếng nói của Đỗ Lỗi:
- Vâng, tôi biết rồi… Mỗi tuần làm việc ba ngày. Ngày mai tôi sẽ gửi hồ sơ của các sinh viên năm thứ tư đủ điều kiện qua đó…
Thư Hoàn lẳng lặng nghe, cuối cùng Đỗ Lỗi bảo:
- Tôi biết, vị trí làm việc ngay bên tổng giám đốc Hoắc, dĩ nhiên chúng tôi phải lựa chọn thật kỹ càng, sinh viên nào cũng rất xuất sắc…
Lúc này, các sinh viên ngồi trên bàn cơm vẫn chưa rời khỏi ly rượu.
Cho dù không phải thứ rượu được ủ lâu năm nổi tiếng mà chỉ là loại bia đặc sản của địa phương thì bữa tiệc vẫn rất linh đình, hơn nửa số người đã uống nhiều đến mặt đỏ tía tai.
Thư Hoàn cũng uống khiến hai má đỏ hây hây. Lúc xuống cầu thang, Vương Nhất Đắc kiên quyết đòi đưa cô về. Nhưng bản thân cậu cũng say khướt, cuối cùng được bạn học dìu về nhà.
Thư Hoàn thường đi cửa chính để về nhà nhưng hôm nay cô lại chọn con đường xa hơn. Hai bóng người đằng trước đang dựa sát vào nhau. Thư Hoàn thấy sau khi đưa cô gái về đến sân ký túc, chàng trai một mình rời khỏi đó.
Cô rảo bước nhanh hơn, đầu cúi gằm, cố tình va vào bóng người đằng trước.
- Ui, xin lỗi. - Cô vội xin lỗi.
Đỗ Lỗi đỡ lấy người cô, thoáng ngạc nhiên:
- Thư Hoàn? Không phải em sống ở nhà mình sao?
- Em về ký túc lấy mấy món đồ. – Cô hơi ngẩng đầu lên. Dưới ánh trăng, cặp má của cô gái trẻ mịn màng phúng phính, phơn phớt màu đỏ hồng, trong sáng vô ngần đến nỗi khiến lòng người xao động: - Thầy đưa chị ấy về ký túc ạ?
Cách nói của cô rất dí dỏm khiến người thầy giáo trẻ hơi đỏ mặt:
- Ừ.
Ký túc xá dành cho giảng viên được bố trí gần cửa hông của trường học, họ vừa hay tiện đường.
Thật ra Đỗ Lỗi uống không nhiều, có điều bước chân Thư Hoàn hơi loạng choạng nên Đỗ Lỗi đành phải đỡ cánh tay cô:
- Lần sau con gái đừng uống nhiều rượu như vậy… Đến cửa thầy gọi taxi giúp em nhé?
Họ đã đi đến gần đường cái, lúc đi qua một khu rừng nhỏ, xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng bước chân dồn dập liên tiếp của hai thầy trò.
- Thầy ơi, Thụy Đức sắp tuyển trợ lý cho tổng giám đốc sao? Chức vụ đó rất quan trọng phải không ạ? Có yêu cầu gì với thực tập sinh thế ạ?
Đỗ Lỗi sững người:
- Cái đó dành cho sinh viên năm thứ tư em ạ.
Cô không chịu bỏ qua:
- Nhưng em cũng chỉ lên lớp vào thứ hai và thứ ba, em cũng rảnh ba ngày.
- Thư Hoàn, xét trên cả phương diện thành tích lẫn đánh giá chung em đều khá tốt, nếu đây là kế hoạch thực tập sinh cho sinh viên năm thứ hai, năm thứ ba thì có lẽ việc em trúng tuyển là không khó…
- Nhưng em chỉ muốn tham gia vào kế hoạch tuyển chọn dành cho sinh viên năm thứ tư thôi… Thầy, thầy bỏ hồ sơ của em vào đó được không? – Bước chân cô bỗng chốc dừng lại, mượn hơi men, cô mở to đôi mắt ướt nước nhìn anh ta. Cô gái trẻ sở hữu gương mặt thật xinh xắn, rèm mi khẽ động đậy, thần sắc nài nỉ toát ra từ bên trong khiến Đỗ Lỗi nhất thời cảm thấy không biết nên từ chối thế nào. Trong lúc anh còn đang do dự, gương mặt cô càng đỏ hây hây, Thư Hoàn khẽ nhón chân, đưa hai tay ôm lấy cổ anh, lắc lư cơ thể như một đứa trẻ, nũng nịu nói: - … Thầy, giúp em đi, được không?
Nhìn đôi môi đầy đặn của cô, hơi thở mang theo chút men say quẩn quanh bên mình, cơ thể anh lập tức cứng đờ lại. Thế mà cô vẫn đang lại gần, mùi hương trên người dễ chịu vô cùng, khiến anh nghĩ đến hoa anh đào, ôm lấy thắt lưng cô như một phản xạ có điều kiện.
Thư Hoàn nghiêng đầu nhìn anh, khẽ nở nụ cười, nhón chân, hôn anh.
Môi vừa chạm vào anh, cô ồ một tiếng rồi khẽ rời ra xa một chút đầy nghịch ngợm, sau đó đưa lưỡi liếm nhẹ lên môi anh.
Bùng một tiếng, ngọn lửa nổ tung trong đầu Đỗ Lỗi.
Anh mặc kệ tất cả mà cúi đầu xuống, ôm chặt lấy cô gái trong lòng mình, hôn thật mạnh.
Ở trong lòng anh, cơn say rượu của cô đầy nét thơ dại, sự tỉnh táo và nét chế nhạo chỉ vụt qua ở nơi sâu thẳm trong ánh mắt.
… Cái gọi là người đàn ông tốt, bạn trai tốt là thế này sao?
Hóa ra cũng chẳng chịu nổi một chút trêu đùa như vậy!
Đỗ Lỗi lại ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, đặt cô dựa vào một thân cây, bắt cô ngẩng lên hùa theo mình.
Hơi thở ngọt ngào trong miệng cô vương vấn hơi men của rượu, kỹ thuật hôn rất tuyệt, mãi đến khi không thở nổi mới để hai tay trước ngực anh một cách mệt mỏi. Cuối cùng anh cũng buông cô ra.
“Thầy… Có giúp em không?”
Dưới ánh trăng, môi cô đã bị mút đến sưng tấy, lại càng thêm vẻ quyến rũ.
Đỗ Lỗi không thể không gật đầu, giọng nói khàn đặc:
- Được rồi, tôi sẽ gửi đi giúp em… Không biết họ có chọn em không nữa?
Gương mặt cô cong cong, nói giọng vui sướng:
- Cảm ơn thầy!
Có lẽ vì tác dụng của cồn rượu, tầm mắt anh dừng lại trên xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện của cô, nghe thấy rõ tiếng mình nuốt nước bọt. Sau đó anh hít một hơi thật sâu, tiếp tục cúi xuống, hôn lên môi cô một cách tàn bạo, câu nói “không cần cảm ơn” cũng tan biến giữa hai làn môi áp chặt vào nhau.
Người đàn ông trẻ tuổi chính là Hoắc Vĩnh Ninh, thay vì thái độ nhã nhặn và xa cách khi nãy, nụ cười của anh lúc này ánh lên nét dịu dàng thấp thoáng.
Cô gái đứng đối diện anh có dáng người dong dỏng cao, mái tóc dày đen nhánh. Có lẽ vì thích chất liệu vải lanh nên chị mặc một chiếc áo vải lanh màu trắng và một chiếc váy dài màu xám cùng chất liệu, đi đôi giày vải kiểu dáng đơn giản, không nhận ra là nhãn hiệu gì, đeo ba lô sợi đay màu đỏ.
Vì sở hữu vóc dáng cao gầy mảnh mai nên cách ăn mặc cho dù là rất đỗi bình thường ấy của chị cũng đã toát lên được khí chất thanh cao phóng khoáng một cách nhẹ nhàng, trông thật tao nhã, không nhuốm bụi trần.
Thư Hoàn loáng thoáng nghe được vài câu.
- …Thật sự không cần anh đưa em về à?
- …Anh đi trước đi, để người ta nhìn thấy không tốt lắm đâu, em còn phải đi học…
- Vậy anh đi trước, cuối tuần…
Hoắc Vĩnh Ninh không nói hết câu vì đôi mắt khẽ nhướn lên của cô nữ sinh, chị nhìn về phía Thư Hoàn.
Thư Hoàn lấy lại vẻ bình tĩnh, nhoẻn miệng cười, giọng nói trong trẻo đầy niềm vui:
- Chị.
Hoắc Vĩnh Ninh quay lại đưa mắt liếc nhìn, đảo qua Thư Hoàn một cách không tập trung, vì chỉ là người dưng nên anh khẽ gật đầu theo phép lịch sự rồi nói với cô gái:
- Anh về công ty trước đây.
Chiếc R8 đi rồi, Thư Hoàn mới bước thêm mấy bước, cười tủm tỉm nói với Hàn Tử Kiều:
- Chị quen ngài Hoắc à? Vừa nãy ngài ấy còn đến tọa đàm với lớp em đấy.
Hàn Tử Kiều là sinh viên năm thứ tư của học viện Nghệ thuật trường đại học P, có lẽ vì học vũ đạo nên chị sở hữu cơ thể mềm mại, lại có vẻ ngoài ưa nhìn nên vừa vào trường đã được các nam sinh nhiệt tình theo đuổi. Nhưng cô nàng này rất khiêm nhường, thêm vào đó là gia thế cực tốt, sự theo đuổi ấy dần trở thành “chỉ có thể đứng nhìn mà thôi”. Vì quá xuất sắc nên đến cả các nữ sinh cũng không cách nào bài xích một cô gái như vậy.
- Ừ, bọn chị quen nhau từ nhỏ. – Hàn Tử Kiều giải thích một cách đơn giản, cũng không muốn nói thêm: - Các em tan học rồi à?
Hai cô gái quen nhau ở câu lạc bộ văn nghệ của trường, có vài lần tập chương trình cùng nhau và cũng từng ăn cơm với nhau.
Thư Hoàn cười nói:
- Vậy em đi trước nhé, em còn phải tới học viện nữa.
Cô đi được vài bước rồi quay lại đưa mắt liếc nhìn, bóng dáng mảnh mai của Hàn Tử Kiều, bước chân làm phần gấu váy tung bay . Cô hít sâu một hơi, bấy giờ mới ý thức được rằng móng tay của mình đang đâm sâu vào lòng bàn tay, nơi bị trầy da nhoi nhói đau.
Vừa ngẩng đầu, cô thấy Cố Hiểu Thần và Lâm Lộ đứng cạnh bồn hoa cách đó không xa, rõ ràng đã trông thấy cảnh tượng khi nãy.
Cô bình thản mỉm cười với họ. Lúc đi lướt qua, Thư Hoàn nghe thấy hai ba câu bình phẩm của họ:
- Không ngờ chị Hàn lại là bạn thanh mai trúc mã của Hoắc Vĩnh Ninh… Chậc chậc…
- Đấy mới là bạch phú mỹ[1] thật sự. Không như một số người, chỉ hận không thể treo Logo khắp người…
[1] Từ phổ biến trong ngôn ngữ mạng, để chỉ những cô gái có vẻ ngoài ưa nhìn, xinh xắn, trắng trẻo và có một tiềm lực kinh tế vững vàng.
Thư Hoàn cúi xuống nhìn chiếc túi xách trên vai mình. Lúc lên lớp, cô quen dùng chiếc túi đeo kẻ ca-rô nhãn hiệu Neverfull, quả nhiên… đúng là “treo logo khắp người” như hai cô bạn vừa nói. Thư Hoàn nhoẻn miệng cười, không biết đang cười mình hay cười hai cô bạn, rồi ngẩng cao đầu rời khỏi khu giảng đường.
Cả ngày thứ bảy, trường tiến hành tập huấn và phụ đạo cho các sinh viên thuộc khối không chuyên ngành toán tham gia cuộc thi Toán học dành cho sinh viên toàn quốc.
Thư Hoàn có cảm giác phần hình học giải tích của mình hơi đuối một chút, cô cũng có nhiều câu hỏi, bèn làm phiền thầy giáo hỏi han rất lâu. Cuối cùng lần lượt giải quyết xong tất cả các vấn đề còn chưa rõ trong cuốn sách bài tập, cô mới thấy thoải mái hơn một chút.
Cô là người cuối cùng ra về. Lúc ra tới cửa thì thấy Vương Nhất Đắc vẫn đang chờ mình.
- Hi, cùng đi ăn tối nhé?
Thư Hoàn suy nghĩ rất nhanh. Cũng được, cô cũng có vài điều muốn hỏi cậu.
Trên đường đi đến nhà ăn, Thư Hoàn tỏ ra rất bình thản. Bình thường, nam sinh bên cạnh nói đến câu thứ ba, cô mới đáp lại một câu theo phép lịch sự. Nhân duyên trong trường của Vương Nhất Đắc không tồi, liên tục có người chào hỏi cậu. Tranh thủ lúc cậu đang nói chuyện với người khác, cô đi chỗ khác nghe điện thoại.
Điện thoại do Hoa Tấn gọi đến, hẹn cô cùng đi ăn tối.
Đây là lần thứ tư trong tuần này.
Từ chối nữa thì có vẻ lạnh nhạt thái quá.
Giọng nói của Thư Hoàn khe khẽ mà dịu dàng:
- Vâng… Nhưng bây giờ em còn đang họp ở học viện, tối nay anh tới đón em nhé.
- Bảy rưỡi được không?
- Vâng, lát gặp anh.
Cô gác máy, quay lại nói với Vương Nhất Đắc:
- Chúng ta đến tầng hai của nhà ăn số một ăn món xào nhé? Mình mời.
- Ừ. – Thoạt nhìn, Vương Nhất Đắc có vẻ mong chờ, pha vào đó là chút hồi hộp.
Lúc gọi món, Thư Hoàn đưa thực đơn cho Vương Nhất Đắc, cậu đón lấy, xem rất lâu, cuối cùng nói:
- Cậu gọi món đi, thích ăn gì cũng được.
Lúc cúi xuống xem thực đơn, Thư Hoàn khẽ chau mày một cách kín đáo.
Đôi lúc thật sự cảm thấy những cậu trai trong trường đại học này quá khờ khạo. Nếu người ngồi đối diện là Hoa Tấn, chắc chắn anh ta đã gọi món xong từ lâu rồi, chứ không lãng phí thời gian vào việc do dự và nhượng bộ… thoạt nhìn thì có vẻ chu đáo chăm sóc, thực ra là dài dòng văn tự, chẳng quyết đoán chút nào.
Cô gọi bốn món, trong đó có hai món khẩu vị hơi nặng, hai món còn lại là món xào tái và trứng chưng thanh đạm, rồi ngẩng lên nhìn Vương Nhất Đắc:
- Được không?
- Được.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn đi. Vương Nhất Đắc ân cần rót trà cho cô, rửa sạch dụng cụ ăn uống thêm lần nữa, cậu hỏi:
- Cậu có nộp đơn xin làm thực tập sinh của Thụy Đức không?
- Có.
- Tuần sau là bắt đầu chọn rồi, nhóm đầu tiên sẽ bắt đầu thực tập từ học kỳ sau. – Vương Nhất Đắc đặt bộ dụng cụ ăn nóng hôi hổi trước mặt cô, vụng về tìm chủ đề: - Mình nghe thầy hướng dẫn nói vậy.
Học viện Thương mại của trường đại học P đứng đầu cả nước. Sinh viên của học viện đa phần là các thí sinh xuất sắc trong kỳ thi đại học, chọn ra mười người trong số đó, có thể thấy được sự cạnh tranh quyết liệt đến nhường nào.
Có lẽ thấy cô chẳng chút hào hứng, Vương Nhất Đắc hơi căng thẳng, thuận miệng nói sang chủ đề khác:
- Hôm qua lúc ở văn phòng, mình nghe thấy thầy hướng dẫn liên lạc với HR của Thụy Đức, nói họ đang cần tuyển gấp một thư ký, định tìm trong số các sinh viên học năm thứ tư. ..
Thư Hoàn dùng một tay chống má, dường như có chút hứng thú với đề tài này:
- Thư ký gì?
- Cái đó thì không rõ, nhưng thầy Đỗ đã chọn sơ yếu lý lịch của sinh viên năm thứ tư đứng trong top mười, định chỉnh lý một chút rồi gửi sang bên kia. Chắc là vị trí không tồi…
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Có vẻ như Thư Hoàn không hề động đũa vào hai đĩa thịt xào mà chỉ ăn mấy miếng rau rồi múc một thìa trứng chưng, ăn từng miếng nhỏ rồi nhanh chóng gác đũa, nhìn cậu nam sinh ngồi phía đối diện một cách lặng lẽ.
- Cậu ăn ít thế thôi à? Tối sẽ bị đói đấy.
Bữa tối của cô phải khống chế rất nghiêm ngặt.
Để duy trì được vóc dáng hiện tại, cao 1m67, nặng 46kg, không phải là một việc dễ dàng cho lắm.
May mà ý chí là thứ không mất tiền mua, cô có rất nhiều.
Cô chỉ khẽ cười, nói:
- Vốn dĩ tớ cũng không ăn nhiều, cậu ăn đi.
Bữa ăn kéo dài khoảng hơn nửa tiếng, Thư Hoàn liếc nhìn đồng hồ:
- Tớ phải về nhà ôn bài đây. Cậu no chưa?
Vương Nhất Đắc vội vàng gọi phục vụ tính tiền.
- Không phải đã thỏa thuận là tớ mời rồi sao? – Bị cậu ta ngăn cản, Thư Hoàn chau mày: - Không cần phải khách sáo với tớ đâu.
- Đây là lần đầu tiên tớ mời cơm cậu mà. – Vương Nhất Đắc rút một tờ tiền mệnh giá 100 đồng một cách vội vàng rồi cười nói: - Lần sau cậu mời.
Thư Hoàn không kiên trì nữa, bèn cất ví tiền đi.
- Đúng rồi, tối mai thầy Đỗ mời hội sinh viên ăn cơm, cậu đi cùng nhé?
- Mình không ở trong hội sinh viên của học viện…
- Không sao. Cùng đi nhé?
Trước kia Thư Hoàn không hứng thú với những buổi liên hoan của học viện, nhưng lúc này cô lại gật đầu cái rụp:
- Ok.
Trên con đường đi về cổng sau, Thư Hoàn thuận tay tết gọn mái tóc dài của mình, buộc lại bằng dây buộc tóc một cách thoải mái rồi thả xuống trước ngực. Sau đó, cô soi mình trong cánh cửa bằng kính của một cửa hàng nhỏ. Hôm nay, Thư Hoàn mặc một chiếc áo lông thỏ màu trắng ngà rộng rãi, để lộ chiếc áo sơ-mi kẻ ca rô màu đỏ bên trong, quần legging dài màu đen và đi giày hiệu Martin.
Tuy không phải là cách ăn mặc quá chải chuốt, nhưng cũng có thể xem là trẻ trung phơi phới.
Cô thoa thêm một lớp son môi màu cam rồi rảo bước về phía chiếc xe đó.
Vừa lên xe, Hoa Tấn liền đưa cô một chiếc hộp màu đen.
- Gì đây? – Vờ tỏ ra nghi hoặc, trông thấy ký hiệu hai chữ C lồng vào nhau, mắt cô khẽ sáng lên: - Không phải là chiếc túi xách em muốn mua kia chứ?
Mở ra xem, đúng là chiếc túi cô đang muốn mua.
Leboy màu trắng da rắn số lượng hạn chế.
Cô ngẩng lên đầy vui vẻ, ý cười dạt dào khiến khóe mắt cong cong:
- Anh làm thế nào mà mua được nó?
- Nhờ một người bạn ở Mỹ, mua được chiếc cuối cùng ở Boston. Hôm qua cậu ta về nước, tiện thể mang về luôn. – Anh ta giơ tay ấn nhẹ lên thái dương cô: - Thích không?
- Dĩ nhiên là thích. – Thư Hoàn như không chịu nổi nữa, chỉ muốn đeo thử ngay lập tức: - Bao nhiêu? Em đưa tiền cho anh.
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt vừa phải, cười mà như không cười:
- Tặng đồ cho con gái mà còn muốn lấy lại tiền thật không phải phong cách của anh.
Thư Hoàn giật mình, dẩu môi:
- Đừng nói như thể em được anh bao nuôi vậy. Nếu anh không lấy tiền thì em không cần nữa.
Anh ta vội vàng giơ tay dỗ dành cô, thì thầm:
- Được rồi, anh lấy, anh lấy. Chốc nữa anh hỏi bạn xem hết bao nhiêu tiền.
Nụ cười của Thư Hoàn đậm hơn một chút, cô nghiêng người thì thầm vào tai anh, khẽ thổi hơi vào đó:
- Thế mới ngoan chứ.
Trái tim anh ta thoáng xao động, vì đang lái xe nên Hoa Tấn có cảm giác hệ thống sưởi trong xe hoạt động hơi mạnh:
- Em thưởng cho anh thế nào đây?
Thư Hoàn ranh ma lại cố tình ngồi cách xa anh ta một chút, cố tình kéo dài giọng:
- Anh muốn em thưởng cho anh thế nào?
Một tay vẫn lái xe, tay còn lại của anh ta nắm lấy tay cô:
- Để anh… ăn thịt em?
- Chỉ bằng một cái túi ấy thôi à? – Cô mỉm cười, không hề tức giận: - Giá trị của em hơi thấp nhỉ?
Xưa nay Hoa Tấn luôn được các cô gái trẻ theo đuổi, nhưng kể từ khi quen biết Thư Hoàn, cô đã ở bên anh ta bằng phương thức không xa không gần như thế. Lúc tâm trạng vui vẻ, cô sẽ có một vài hành động thân mật nhưng chưa bao giờ cho anh ta vượt qua ranh giới cuối cùng. Anh ta tự nhận mình là người phong độ, cũng không ép buộc con gái, nhưng hễ khi nào đối diện với Thư Hoàn, anh ta đều cảm thấy dường như một chú mèo đang ở trong lòng mình. Cảm giác ấy thật thú vị nhưng cũng âu lo.
Đơn cử như vừa nãy, anh ta vẫn còn hứng thú để tiếp tục chơi đùa với cô.
Theo như tác phong bình thường, Hoa Tấn sẽ chỉ đưa cô về nhà, chờ cô tự giác lại gần tặng mình một nụ hôn, đầu anh ta hơi nghiêng, cắn nhẹ lên tai cô, nói với vẻ mờ ám:
- Bao giờ mới mời anh lên nhà ngồi một lát?
Cô không nói gì, khẽ nhoẻn miệng cười rồi trả đòn bằng cách liếm nhẹ lên vành tai anh ta, khẽ bảo:
- Nhớ báo số tài khoản và số tiền cho em, em sẽ chuyển tiền cho anh.
Thân dưới bị động tác đó của cô hun nóng, thấy cô đứng dậy bỏ đi chẳng chút lưu luyến, Hoa Tấn nói bằng giọng trách móc:
- Tiểu yêu tinh…
Lúc này tiểu yêu tinh vô cùng vui vẻ ôm túi xách hàng hiệu tới trước cửa thang máy, ấn nút lên. Cô biết anh ta sẽ không thông báo số tiền và số tài khoản cho mình… Tất nhiên cô cũng biết điều mà không nhắc đến nữa, cho anh ta có cơ hội bợ đỡ.
Mọi người đều vui.
Thời gian mỗi tối sau khi về nhà đã được cố định như giới luật.
Tẩy trang, chạy bộ, tắm rửa, chỉnh trang nhan sắc, học bài.
Nhưng hôm nay Thư Hoàn vừa đắp mặt nạ vừa bật máy tính, kích vào một tấm ảnh bán thân đang sáng trên QQ một cách thành thạo.
“Leboy cỡ trung, da rắn màu trắng số lượng hạn chế, đồ mới 100%, bao nhiêu tiền?”
Đối phương vẫn trong trạng thái vắng mặt, không trả lời ngay.
Cô chuyển sang taobao, tìm kiếm bằng một vài từ khóa làm xuất hiện đủ các loại hình ảnh, cô tỉ mỉ chọn một trong số ấy. Đang định đặt hàng thì trên QQ có câu trả lời.
- Cô mua được bằng cách nào thế? Chiếc này hiện đang thiếu hàng ở châu Âu.
- Bạn mua hộ.
Đối phương trả lời bằng một con số.
- Rẻ quá, một vạn nữa.
Cuối cùng cũng thỏa thuận xong giá cả, hẹn ngày mai gặp nhau giao dịch trực tiếp, Thư Hoàn nhanh chóng đặt hàng trên mạng, mua một chiếc Leboy hàng nhái giống hệt nhưng giá chỉ có hai nghìn.
Làm xong tất cả những việc đó, đang định gập máy tính lại thì không hiểu vì sao, cô lại chợt nghĩ đến Hàn Tử Kiều.
Giống như Cố Hiểu Thần đã nói, cô ấy không mặc hàng hiệu, không đeo túi xách hàng hiệu nhưng trên người vẫn tồn tại một thứ khí chất, khiến người ta thấy cao quý mà không dám lại gần. Thứ này có lẽ chính là sức mạnh đến từ hoàn cảnh gia đình.
Còn mình thì sao… Hoa khôi học viện thương mại của đại học P, là “Bạch phú mỹ” trong con mắt của nhiều người nhưng chỉ mình cô mới biết, cô không giàu sang, trước đây cũng không có dung nhan mỹ miều như thế, chỉ là… cô “hư vinh” và nhẫn tâm hơn mọi người mà thôi.
Thứ hai dày đặc các tiết học, sau tiết bốn buổi chiều, Thư Hoàn nhận được tin nhắn của Vương Nhất Đắc:
“Phòng riêng trên tầng hai của Tụ Hương Viên, mau tới nhé.”
Hôm nay cô chỉ thoa một lớp phần nền mỏng, chải mi, mặc một chiếc sơ-mi sợi bông màu trắng chấm bi , phối với váy ngắn vải jean, giày thể thao Converse để lộ đôi tất có cổ sợi bông màu sặc sỡ, thoạt nhìn dạt dào sức sống tuổi trẻ.
Lúc cánh cửa phòng bao riêng được mở ra, trong đó đã có không ít người.
Đỗ Lỗi là nghiên cứu sinh kiêm giáo viên hướng dẫn của học viện Thương mại đại học P, vì không nhiều tuổi hơn sinh viên là bao nên dễ dàng thân thiết với họ, ngay cả bạn gái cũng là cô nàng sinh viên năm thứ ba của học viện Thương mại, tên Tống Lỵ.
Thư Hoàn không tiếp xúc nhiều với người thầy giáo trẻ tuổi này, thỉnh thoảng có nghe thấy vài câu trong cuộc tám chuyện của sinh viên, đều ca ngợi anh ta. Họ nói anh ta có vẻ ngoài rất ưa nhìn, lại là người vùng này, hoàn cảnh gia đình cũng ổn, là người một lòng chăm sóc bạn gái hiếm có.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã tìm được vị trí của Đỗ Lỗi, mỉm cười bảo:
- Thầy Đỗ, em cũng đến ăn chực đây.
- Trong đại hội thể dục thể thao mùa xuân, Thư Hoàn là người cầm biển cho học viện của chúng ta nên em gọi cô ấy đến đây. – Vương Nhất Đắc vội giải thích với thầy giáo.
Đỗ Lỗi cười vang, nói:
- Ngồi đi, lâu rồi không thấy em đến phòng.
Thư Hoàn thoải mái ngồi xuống vị trí ngay gần cửa. Đúng lúc này, Tống Lỵ bước vào phòng, tiếng cười đùa lập tức vang lên. Tống Lỵ đỏ mặt ngồi xuống cạnh Đỗ Lỗi, hai người thì thầm với nhau vài câu, nhân viên nhà hàng bắt đầu dọn món.
Lúc Đỗ Lỗi ra ngoài nhận điện thoại, Thư Hoàn cũng đi từ nhà vệ sinh ra, cô dựa vào góc tường, nghe thấy tiếng nói của Đỗ Lỗi:
- Vâng, tôi biết rồi… Mỗi tuần làm việc ba ngày. Ngày mai tôi sẽ gửi hồ sơ của các sinh viên năm thứ tư đủ điều kiện qua đó…
Thư Hoàn lẳng lặng nghe, cuối cùng Đỗ Lỗi bảo:
- Tôi biết, vị trí làm việc ngay bên tổng giám đốc Hoắc, dĩ nhiên chúng tôi phải lựa chọn thật kỹ càng, sinh viên nào cũng rất xuất sắc…
Lúc này, các sinh viên ngồi trên bàn cơm vẫn chưa rời khỏi ly rượu.
Cho dù không phải thứ rượu được ủ lâu năm nổi tiếng mà chỉ là loại bia đặc sản của địa phương thì bữa tiệc vẫn rất linh đình, hơn nửa số người đã uống nhiều đến mặt đỏ tía tai.
Thư Hoàn cũng uống khiến hai má đỏ hây hây. Lúc xuống cầu thang, Vương Nhất Đắc kiên quyết đòi đưa cô về. Nhưng bản thân cậu cũng say khướt, cuối cùng được bạn học dìu về nhà.
Thư Hoàn thường đi cửa chính để về nhà nhưng hôm nay cô lại chọn con đường xa hơn. Hai bóng người đằng trước đang dựa sát vào nhau. Thư Hoàn thấy sau khi đưa cô gái về đến sân ký túc, chàng trai một mình rời khỏi đó.
Cô rảo bước nhanh hơn, đầu cúi gằm, cố tình va vào bóng người đằng trước.
- Ui, xin lỗi. - Cô vội xin lỗi.
Đỗ Lỗi đỡ lấy người cô, thoáng ngạc nhiên:
- Thư Hoàn? Không phải em sống ở nhà mình sao?
- Em về ký túc lấy mấy món đồ. – Cô hơi ngẩng đầu lên. Dưới ánh trăng, cặp má của cô gái trẻ mịn màng phúng phính, phơn phớt màu đỏ hồng, trong sáng vô ngần đến nỗi khiến lòng người xao động: - Thầy đưa chị ấy về ký túc ạ?
Cách nói của cô rất dí dỏm khiến người thầy giáo trẻ hơi đỏ mặt:
- Ừ.
Ký túc xá dành cho giảng viên được bố trí gần cửa hông của trường học, họ vừa hay tiện đường.
Thật ra Đỗ Lỗi uống không nhiều, có điều bước chân Thư Hoàn hơi loạng choạng nên Đỗ Lỗi đành phải đỡ cánh tay cô:
- Lần sau con gái đừng uống nhiều rượu như vậy… Đến cửa thầy gọi taxi giúp em nhé?
Họ đã đi đến gần đường cái, lúc đi qua một khu rừng nhỏ, xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng bước chân dồn dập liên tiếp của hai thầy trò.
- Thầy ơi, Thụy Đức sắp tuyển trợ lý cho tổng giám đốc sao? Chức vụ đó rất quan trọng phải không ạ? Có yêu cầu gì với thực tập sinh thế ạ?
Đỗ Lỗi sững người:
- Cái đó dành cho sinh viên năm thứ tư em ạ.
Cô không chịu bỏ qua:
- Nhưng em cũng chỉ lên lớp vào thứ hai và thứ ba, em cũng rảnh ba ngày.
- Thư Hoàn, xét trên cả phương diện thành tích lẫn đánh giá chung em đều khá tốt, nếu đây là kế hoạch thực tập sinh cho sinh viên năm thứ hai, năm thứ ba thì có lẽ việc em trúng tuyển là không khó…
- Nhưng em chỉ muốn tham gia vào kế hoạch tuyển chọn dành cho sinh viên năm thứ tư thôi… Thầy, thầy bỏ hồ sơ của em vào đó được không? – Bước chân cô bỗng chốc dừng lại, mượn hơi men, cô mở to đôi mắt ướt nước nhìn anh ta. Cô gái trẻ sở hữu gương mặt thật xinh xắn, rèm mi khẽ động đậy, thần sắc nài nỉ toát ra từ bên trong khiến Đỗ Lỗi nhất thời cảm thấy không biết nên từ chối thế nào. Trong lúc anh còn đang do dự, gương mặt cô càng đỏ hây hây, Thư Hoàn khẽ nhón chân, đưa hai tay ôm lấy cổ anh, lắc lư cơ thể như một đứa trẻ, nũng nịu nói: - … Thầy, giúp em đi, được không?
Nhìn đôi môi đầy đặn của cô, hơi thở mang theo chút men say quẩn quanh bên mình, cơ thể anh lập tức cứng đờ lại. Thế mà cô vẫn đang lại gần, mùi hương trên người dễ chịu vô cùng, khiến anh nghĩ đến hoa anh đào, ôm lấy thắt lưng cô như một phản xạ có điều kiện.
Thư Hoàn nghiêng đầu nhìn anh, khẽ nở nụ cười, nhón chân, hôn anh.
Môi vừa chạm vào anh, cô ồ một tiếng rồi khẽ rời ra xa một chút đầy nghịch ngợm, sau đó đưa lưỡi liếm nhẹ lên môi anh.
Bùng một tiếng, ngọn lửa nổ tung trong đầu Đỗ Lỗi.
Anh mặc kệ tất cả mà cúi đầu xuống, ôm chặt lấy cô gái trong lòng mình, hôn thật mạnh.
Ở trong lòng anh, cơn say rượu của cô đầy nét thơ dại, sự tỉnh táo và nét chế nhạo chỉ vụt qua ở nơi sâu thẳm trong ánh mắt.
… Cái gọi là người đàn ông tốt, bạn trai tốt là thế này sao?
Hóa ra cũng chẳng chịu nổi một chút trêu đùa như vậy!
Đỗ Lỗi lại ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, đặt cô dựa vào một thân cây, bắt cô ngẩng lên hùa theo mình.
Hơi thở ngọt ngào trong miệng cô vương vấn hơi men của rượu, kỹ thuật hôn rất tuyệt, mãi đến khi không thở nổi mới để hai tay trước ngực anh một cách mệt mỏi. Cuối cùng anh cũng buông cô ra.
“Thầy… Có giúp em không?”
Dưới ánh trăng, môi cô đã bị mút đến sưng tấy, lại càng thêm vẻ quyến rũ.
Đỗ Lỗi không thể không gật đầu, giọng nói khàn đặc:
- Được rồi, tôi sẽ gửi đi giúp em… Không biết họ có chọn em không nữa?
Gương mặt cô cong cong, nói giọng vui sướng:
- Cảm ơn thầy!
Có lẽ vì tác dụng của cồn rượu, tầm mắt anh dừng lại trên xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện của cô, nghe thấy rõ tiếng mình nuốt nước bọt. Sau đó anh hít một hơi thật sâu, tiếp tục cúi xuống, hôn lên môi cô một cách tàn bạo, câu nói “không cần cảm ơn” cũng tan biến giữa hai làn môi áp chặt vào nhau.
/41
|