‘Khốn kiếp thật, đã sắp một tháng trôi qua, mình cũng đã gửi về nhà đến ba lá thư, sao cô ấy còn chưa gửi tiền lên cho mình chứ! Tiền nhà đã trễ cả chục ngày rồi’.
Tuấn Anh bực tức đi đi lại lại giữa gian nhà nhỏ “Khánh Băng, cô thật quá đáng, cô thừa biết tôi không có tiền để xoay xở nơi xứ người kia mà!”
//Cậu Tú ơi, cậu có thư.
Tuấn Anh vội vã chạy ra cổng…
Nhận được phong thư, anh nhanh tay mở ra xem. Anh thậm chí còn không thèm đọc đến thư, anh lấy tiền được gói kỹ trong lá thư rồi vứt bỏ trang thư mà Khánh Băng ngồi nắn nót viết cả đêm.
‘Có tiền rồi, mình vào nội thành mua vài quyển sách thôi’.
Ngồi đếm tới đếm lui cũng chỉ vài đồng, Tuấn Anh ngao ngán thở dài “haiz…với từng này chỉ đủ tiền nhà tiền sách, tiền ăn tiền uống thì thôi quên đi!”
Tuấn Anh đạp xe vào thành phố, anh cần mua vài quyển sách. Bất chợt, anh dừng xe lại trước một căn nhà nguy nga cổ kính, trước nhà còn đỗ xe hơi, anh dẫn xe lên lề và đá chống.
‘Thế gian này thật bất công, người ăn không hết kẻ lần không ra’.
Tuấn Anh đưa tay lên định bấm chuông cửa nhưng tay anh chợt khựng lại giữa không trung “thôi vậy, thân phận mình chỉ là bọt bèo”.
Nhìn vào bên trong thêm một lúc, Tuấn Anh dẫn xe xuống đường.
*Kìa…anh Tuấn Anh, đã đến rồi thì hãy vào nhà uống tách trà.
Nghe giọng nói ngọt ngào quen thuộc, Tuấn Anh quay đầu nhìn lại, thấy Ngọc Mai đang trong bộ áo dài truyền thống, anh mỉm cười và khẽ hỏi “Ngọc Mai, em định đi đâu sao?”
*Em định đi dạo phố.
Tuấn Anh ngập ngừng lên tiếng “thế…thế em có cần tài xế không?”
Ngọc Mai lắc đầu “Dạ không, em không cần tài xế”.
Tuấn Anh vừa buồn vừa tủi, xen lẫn chút hổ thẹn “haiz…mình tự hất nước lạnh vào mặt mình, người ta là lá ngọc cành vàng…mình có là gì đâu chứ!”
*Này…anh đi đâu thế?
‘Anh đi mua sách!’
*Thế anh không đưa em đi cùng anh à?
‘Không phải em bảo là em không cần tài xế sao?’
*Thì đúng rồi, em không cần tài xế…em cần một người bạn…bạn đồng hành, bạn đời.
Nói xong, Ngọc Mai cười tủm tỉm “anh thấy mình thế nào?”
Tuấn Anh cười cười rồi gãi đầu “Vậy mà anh cứ tưởng…”
*Anh tưởng gì?
‘Thôi em lên xe đi, anh đưa em đi mua sách cùng với anh’.
*Sẵn sàng!
‘Xin mời quý cô xinh đẹp!’
Ngọc Mai càng cười tươi hơn.
Có lẽ vì Ngọc Mai từng học ở tây về nên cô rất tự nhiên trong giao tiếp, giữa hai người càng lúc càng thân thiết.
………………
//Khánh Băng, cô có thư.
- Cảm ơn dì!
//Cô có người nhà ở phương xa sao?
- Dạ đúng rồi dì.
Người hầu cao tuổi nhìn Khánh Băng nhưng không nói gì, bà đi làm việc của mình.
Khánh Băng mang lá thư về phòng và mở ra đọc, cô vô cùng bất ngờ khi Tuấn Anh chỉ ghi trong thư vỏn vẹn mấy câu “Mình à, anh đã nhận được tiền, nhưng mình gửi tiền muộn như vậy anh sém chút nữa đã bị chủ nhà đuổi cổ ra đường. Lần sau gửi tiền lên cho anh thì phải cố gắng gửi sớm. Mà phải rồi, anh nói cái này không phải…số tiền vừa rồi mình gửi cho anh chỉ đủ tiền trọ, quần áo anh sứt chỉ sờn vai cả rồi”.
Khánh Băng cười khổ “tiền…anh xem em là cây tiền sao Tuấn Anh?”
“Tên ăn hại đó lại muốn cô gửi tiền lên cho hắn đúng không?”
Khánh Băng lau nước mắt “đúng vậy!”
Thiển nhíu mày “tên Khốn kiếp đó lúc nào cũng tiền”.
Khánh Băng nhận ra được Thiển đang vô cùng tức giận, cô biết Thiển rất quan tâm đến cô.
- Thiển, anh đừng tức giận nữa.
“Tôi làm sao có thể không tức giận được chứ?”
- Thôi mà anh.
“Trong thư, có câu nào hắn hỏi thăm cô không? Hay toàn là những lời trách móc, rồi vòi vĩnh tiền. Tỉnh táo lại đi Khánh Băng, tên khốn đó hắn chỉ lợi dụng cô mà thôi”.
Thiển càng nói nước mắt Khánh Băng càng tuôn rơi lã chã “anh đừng nói nữa!”.
“Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn em chịu thiệt thòi như vậy, tôi sẽ rất đau lòng. Em có biết không?”
Khánh Băng ngước nhìn Thiển “cảm ơn anh, thời gian qua anh luôn quan tâm đến tôi. Nhưng anh có biết không? Tôi làm gì có được sự lựa chọn khác hơn chứ!”
“Sao lại không?”
- Thiển, tôi là vợ của anh ấy, tôi đang chịu trách nhiệm nuôi anh ấy ăn học, vất vả đến mấy tôi cũng sẽ cố gắng.
“Trách nhiệm…em có trách nhiệm với hắn, vậy em có từng nghĩ là hắn có trách nhiệm gì với em không?”
Khánh Băng ngơ ngác nhìn Thiển “anh nói đúng!”
“Khánh Băng, hãy yêu lấy bản thân mình trước khi yêu một ai đó!”
Thiển ôm lấy Khánh Băng “anh yêu em”
Khánh Băng kinh ngạc, ba chữ này là lần đầu tiên cô được nghe, luôn cả Tuấn Anh chồng của cô cũng chưa bao giờ nói với cô ba chữ này “yêu…anh yêu em?”
“Đúng vậy, anh thật sự rất yêu em”
Khánh Băng lúng túng quay mặt đi…“anh lại nói linh tinh gì vậy Thiển? Em…là người đã có chồng!”
“Anh đang nói nghiêm túc đó, còn tên đàn ông tệ bạc đó, hắn có từng xem em là vợ của hắn không?”
Khánh Băng nghẹn lời!
“Em hãy sáng suốt lên đi Khánh Băng, đừng để bản thân mình bị kẻ khác lợi dụng nữa”.
Thiển ôm Khánh Băng chặt hơn “hãy để anh được chăm sóc cho em”.
- Ừm…em đi làm việc tiếp đây.
“Làm gì hai má ửng đỏ vậy?”
- Em được cậu hai thổ lộ tình cảm, làm sao mà không ngại ngùng được chứ!
Thiển mỉm cười “không làm gì nữa, em nghỉ ngơi đi”.
- Em là hầu nữ của nhà anh đó.
Thiển siết chặt tay “giá mà mình đừng trở thành thế này, thì cô ấy đã không chịu khổ như vậy!”
- Anh sao vậy?
“Anh không sao”
Tuấn Anh bực tức đi đi lại lại giữa gian nhà nhỏ “Khánh Băng, cô thật quá đáng, cô thừa biết tôi không có tiền để xoay xở nơi xứ người kia mà!”
//Cậu Tú ơi, cậu có thư.
Tuấn Anh vội vã chạy ra cổng…
Nhận được phong thư, anh nhanh tay mở ra xem. Anh thậm chí còn không thèm đọc đến thư, anh lấy tiền được gói kỹ trong lá thư rồi vứt bỏ trang thư mà Khánh Băng ngồi nắn nót viết cả đêm.
‘Có tiền rồi, mình vào nội thành mua vài quyển sách thôi’.
Ngồi đếm tới đếm lui cũng chỉ vài đồng, Tuấn Anh ngao ngán thở dài “haiz…với từng này chỉ đủ tiền nhà tiền sách, tiền ăn tiền uống thì thôi quên đi!”
Tuấn Anh đạp xe vào thành phố, anh cần mua vài quyển sách. Bất chợt, anh dừng xe lại trước một căn nhà nguy nga cổ kính, trước nhà còn đỗ xe hơi, anh dẫn xe lên lề và đá chống.
‘Thế gian này thật bất công, người ăn không hết kẻ lần không ra’.
Tuấn Anh đưa tay lên định bấm chuông cửa nhưng tay anh chợt khựng lại giữa không trung “thôi vậy, thân phận mình chỉ là bọt bèo”.
Nhìn vào bên trong thêm một lúc, Tuấn Anh dẫn xe xuống đường.
*Kìa…anh Tuấn Anh, đã đến rồi thì hãy vào nhà uống tách trà.
Nghe giọng nói ngọt ngào quen thuộc, Tuấn Anh quay đầu nhìn lại, thấy Ngọc Mai đang trong bộ áo dài truyền thống, anh mỉm cười và khẽ hỏi “Ngọc Mai, em định đi đâu sao?”
*Em định đi dạo phố.
Tuấn Anh ngập ngừng lên tiếng “thế…thế em có cần tài xế không?”
Ngọc Mai lắc đầu “Dạ không, em không cần tài xế”.
Tuấn Anh vừa buồn vừa tủi, xen lẫn chút hổ thẹn “haiz…mình tự hất nước lạnh vào mặt mình, người ta là lá ngọc cành vàng…mình có là gì đâu chứ!”
*Này…anh đi đâu thế?
‘Anh đi mua sách!’
*Thế anh không đưa em đi cùng anh à?
‘Không phải em bảo là em không cần tài xế sao?’
*Thì đúng rồi, em không cần tài xế…em cần một người bạn…bạn đồng hành, bạn đời.
Nói xong, Ngọc Mai cười tủm tỉm “anh thấy mình thế nào?”
Tuấn Anh cười cười rồi gãi đầu “Vậy mà anh cứ tưởng…”
*Anh tưởng gì?
‘Thôi em lên xe đi, anh đưa em đi mua sách cùng với anh’.
*Sẵn sàng!
‘Xin mời quý cô xinh đẹp!’
Ngọc Mai càng cười tươi hơn.
Có lẽ vì Ngọc Mai từng học ở tây về nên cô rất tự nhiên trong giao tiếp, giữa hai người càng lúc càng thân thiết.
………………
//Khánh Băng, cô có thư.
- Cảm ơn dì!
//Cô có người nhà ở phương xa sao?
- Dạ đúng rồi dì.
Người hầu cao tuổi nhìn Khánh Băng nhưng không nói gì, bà đi làm việc của mình.
Khánh Băng mang lá thư về phòng và mở ra đọc, cô vô cùng bất ngờ khi Tuấn Anh chỉ ghi trong thư vỏn vẹn mấy câu “Mình à, anh đã nhận được tiền, nhưng mình gửi tiền muộn như vậy anh sém chút nữa đã bị chủ nhà đuổi cổ ra đường. Lần sau gửi tiền lên cho anh thì phải cố gắng gửi sớm. Mà phải rồi, anh nói cái này không phải…số tiền vừa rồi mình gửi cho anh chỉ đủ tiền trọ, quần áo anh sứt chỉ sờn vai cả rồi”.
Khánh Băng cười khổ “tiền…anh xem em là cây tiền sao Tuấn Anh?”
“Tên ăn hại đó lại muốn cô gửi tiền lên cho hắn đúng không?”
Khánh Băng lau nước mắt “đúng vậy!”
Thiển nhíu mày “tên Khốn kiếp đó lúc nào cũng tiền”.
Khánh Băng nhận ra được Thiển đang vô cùng tức giận, cô biết Thiển rất quan tâm đến cô.
- Thiển, anh đừng tức giận nữa.
“Tôi làm sao có thể không tức giận được chứ?”
- Thôi mà anh.
“Trong thư, có câu nào hắn hỏi thăm cô không? Hay toàn là những lời trách móc, rồi vòi vĩnh tiền. Tỉnh táo lại đi Khánh Băng, tên khốn đó hắn chỉ lợi dụng cô mà thôi”.
Thiển càng nói nước mắt Khánh Băng càng tuôn rơi lã chã “anh đừng nói nữa!”.
“Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn em chịu thiệt thòi như vậy, tôi sẽ rất đau lòng. Em có biết không?”
Khánh Băng ngước nhìn Thiển “cảm ơn anh, thời gian qua anh luôn quan tâm đến tôi. Nhưng anh có biết không? Tôi làm gì có được sự lựa chọn khác hơn chứ!”
“Sao lại không?”
- Thiển, tôi là vợ của anh ấy, tôi đang chịu trách nhiệm nuôi anh ấy ăn học, vất vả đến mấy tôi cũng sẽ cố gắng.
“Trách nhiệm…em có trách nhiệm với hắn, vậy em có từng nghĩ là hắn có trách nhiệm gì với em không?”
Khánh Băng ngơ ngác nhìn Thiển “anh nói đúng!”
“Khánh Băng, hãy yêu lấy bản thân mình trước khi yêu một ai đó!”
Thiển ôm lấy Khánh Băng “anh yêu em”
Khánh Băng kinh ngạc, ba chữ này là lần đầu tiên cô được nghe, luôn cả Tuấn Anh chồng của cô cũng chưa bao giờ nói với cô ba chữ này “yêu…anh yêu em?”
“Đúng vậy, anh thật sự rất yêu em”
Khánh Băng lúng túng quay mặt đi…“anh lại nói linh tinh gì vậy Thiển? Em…là người đã có chồng!”
“Anh đang nói nghiêm túc đó, còn tên đàn ông tệ bạc đó, hắn có từng xem em là vợ của hắn không?”
Khánh Băng nghẹn lời!
“Em hãy sáng suốt lên đi Khánh Băng, đừng để bản thân mình bị kẻ khác lợi dụng nữa”.
Thiển ôm Khánh Băng chặt hơn “hãy để anh được chăm sóc cho em”.
- Ừm…em đi làm việc tiếp đây.
“Làm gì hai má ửng đỏ vậy?”
- Em được cậu hai thổ lộ tình cảm, làm sao mà không ngại ngùng được chứ!
Thiển mỉm cười “không làm gì nữa, em nghỉ ngơi đi”.
- Em là hầu nữ của nhà anh đó.
Thiển siết chặt tay “giá mà mình đừng trở thành thế này, thì cô ấy đã không chịu khổ như vậy!”
- Anh sao vậy?
“Anh không sao”
/106
|