Thiển, anh đang làm gì vậy?“Phơi nắng!”
- Hả? Ma phơi nắng, lần đầu tiên em được nghe thấy đó.
Thiển không nói gì, chỉ đi thẳng vào phòng.
- Làm gì mà trông anh có vẻ như rất khó chịu với em vậy?
“Anh không có!”
- Anh còn bảo là không.
“Mà hôm nay thấy em nhàn rỗi vậy? Bọn họ không hành xác em nữa à?”
Khánh Băng cười tủm tỉm “lúc đầu thì cha của anh còn nóng lòng về bệnh tình của bà hai nên em còn vất vả, lâu dần thì cha của anh cũng nản chí…giờ thì có thèm quan tâm gì đến bà hai nữa đâu. Không chừng nay mai anh lại có thêm dì ba cũng nên”.
Thiển lạnh mặt, những gì Khánh Băng nói không sai…cha anh luôn lo việc lớn, việc trong cái nhà này phải có bàn tay của một người phụ nữ giỏi giang. Như Hoa cũng khá ổn về mặt tề gia, như cô quá trụy lạc…việc ăn chơi của cô ít ai biết được, nếu không vì yểu mệnh thì Thiển cũng không biết rõ về mặt trái trụy lạc của cô.
- Em nói linh tinh, anh đừng suy nghĩ lung tung.
Thiển kéo cô ngồi xuống giường “nếu cái nhà giao cho em chăm sóc…liệu em có lo được không?”
Khánh Băng ngờ nghệch nhìn Thiển “Ý anh là sao?”
“Thì…em gả cho anh có được không?”
- Không!
“Sao vậy?”
- Em là gái đã có chồng.
“Cái này thì em đừng bận tâm!”
- Anh đừng nói linh ta linh tinh nữa. Em và anh nên dừng lại nơi tình bạn thì sẽ tốt hơn.
“Anh không đồng ý!”
- Sao lại không đồng ý?
“Anh không muốn em bị tên đàn ông khốn nạn đó lại tiếp tục lợi dụng em nữa, em nên buộc hắn viết thư bỏ vợ đi”.
- Thiển, làm người vốn không thể làm như vậy được. Đúng thật, với Tuấn Anh em chỉ sống vì trách nhiệm…từ khi mười bảy tuổi thì em đã bị ép gả cho anh ấy, mặc dù là em không hề có chút tình cảm nào với anh ấy, nhưng trách nhiệm của một người vợ…em nguyện một đời sẽ bên cạnh anh ấy. Một ngày anh ấy còn xem em là vợ thì em dùng thân phận của một người vợ để đối đãi với anh ấy.
“Em nói thật lòng có đúng không? Nếu như hắn ta có người phụ nữ khác thì sao?”
- Anh đừng nói gì nữa, em biết Tuấn Anh không phải là loại người đó.
“Em chắc chứ?”
- Em chắc!
“Em tin tưởng hắn đến vậy sao?”
- Anh ấy là chồng của em, đương nhiên em tin tưởng anh ấy.
Thiển bất lực thở dài “Khánh Băng, dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ đợi em”.
- Thiển! Em không xứng đáng nhận được những điều đó đâu.
“Em không xứng đáng thì ai xứng đáng?”
- Thiển!
“Em đừng nói nữa. Nếu em muốn biết bộ mặt thật của người đàn ông mà em đã hy sinh hết mình như thế nào thì em cứ tự mình tìm hiểu”.
Khánh Băng nhíu mày, cô biết không phải tự nhiên mà Thiển nói ra những điều này “chẳng lẽ anh Tuấn Anh…”
……………
Cốc…cốc…
‘Vào đi!’
Khánh Băng lủi thủi bước vào phòng của Hương quản Tần, cô kinh ngạc khi mà đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy một căn phòng xa hoa sang trọng như vậy. Trước đây cô đã phải vô cùng ngưỡng mộ căn phòng của Như Hoa, nhưng giờ mới phát hiện ra căn phòng của Như Hoa chỉ bằng một góc nhỏ của căn phòng này. Cô nhìn đến thất thần.
Hương quản Tần mỉm cười “tìm tôi có việc gì đây?”
Khánh Băng chợt hoàn hồn “à…ừ…m…”
‘Sao vậy? Ngày thường ăn nói mạnh dạn lắm mà?’
- Ờ thì…
‘Thì sao?’
- Thưa ngài, tôi xin phép được nghỉ vài hôm.
‘Chuyện này cô báo với Quản gia là được rồi mà!’
- Nhưng bác Quản gia bảo tôi đến xin ngài.
‘Có chuyện này nữa cơ à?’
Khánh Băng gật đầu!
‘Nếu như tôi bảo là cô không được phép nghỉ thì sao?’
- Không cho thì thôi! Còn sao trăng gì nữa.
Hương quản Tần cười mỉm “dễ chịu vậy sao?”
- Đúng rồi, không lẽ phải quỳ xuống lạy ngài xin ngài cho phép.
Hương quản Tần nheo mắt “Cô gái này…thật sự không bao giờ chịu lép vế, dù là cầu khẩn mà cũng giữ thái độ cao ngạo đến vậy, thật sự rất có tố chất…có khi…nữ chủ của căn nhà này cũng bỏ trống khá lâu rồi nhỉ!”
Hương quản Tần nhìn chằm chằm lên người Khánh Băng.
‘Được rồi, vậy cô lui về làm việc đi’
- Làm thì làm.
Khánh Băng giẫm đạp chiếc khăn choàng mà Hương quản Tần lỡ tay làm rơi xuống sàn nhà, rồi cô quăng quắc nhìn Hương quản Tần một cái…sau đó mới chịu rời đi.
Hương quản Tần kinh ngạc “dữ tợn vậy sao?”
Ông cười rồi lắc đầu “đúng là đanh đá mà”.
- Hả? Ma phơi nắng, lần đầu tiên em được nghe thấy đó.
Thiển không nói gì, chỉ đi thẳng vào phòng.
- Làm gì mà trông anh có vẻ như rất khó chịu với em vậy?
“Anh không có!”
- Anh còn bảo là không.
“Mà hôm nay thấy em nhàn rỗi vậy? Bọn họ không hành xác em nữa à?”
Khánh Băng cười tủm tỉm “lúc đầu thì cha của anh còn nóng lòng về bệnh tình của bà hai nên em còn vất vả, lâu dần thì cha của anh cũng nản chí…giờ thì có thèm quan tâm gì đến bà hai nữa đâu. Không chừng nay mai anh lại có thêm dì ba cũng nên”.
Thiển lạnh mặt, những gì Khánh Băng nói không sai…cha anh luôn lo việc lớn, việc trong cái nhà này phải có bàn tay của một người phụ nữ giỏi giang. Như Hoa cũng khá ổn về mặt tề gia, như cô quá trụy lạc…việc ăn chơi của cô ít ai biết được, nếu không vì yểu mệnh thì Thiển cũng không biết rõ về mặt trái trụy lạc của cô.
- Em nói linh tinh, anh đừng suy nghĩ lung tung.
Thiển kéo cô ngồi xuống giường “nếu cái nhà giao cho em chăm sóc…liệu em có lo được không?”
Khánh Băng ngờ nghệch nhìn Thiển “Ý anh là sao?”
“Thì…em gả cho anh có được không?”
- Không!
“Sao vậy?”
- Em là gái đã có chồng.
“Cái này thì em đừng bận tâm!”
- Anh đừng nói linh ta linh tinh nữa. Em và anh nên dừng lại nơi tình bạn thì sẽ tốt hơn.
“Anh không đồng ý!”
- Sao lại không đồng ý?
“Anh không muốn em bị tên đàn ông khốn nạn đó lại tiếp tục lợi dụng em nữa, em nên buộc hắn viết thư bỏ vợ đi”.
- Thiển, làm người vốn không thể làm như vậy được. Đúng thật, với Tuấn Anh em chỉ sống vì trách nhiệm…từ khi mười bảy tuổi thì em đã bị ép gả cho anh ấy, mặc dù là em không hề có chút tình cảm nào với anh ấy, nhưng trách nhiệm của một người vợ…em nguyện một đời sẽ bên cạnh anh ấy. Một ngày anh ấy còn xem em là vợ thì em dùng thân phận của một người vợ để đối đãi với anh ấy.
“Em nói thật lòng có đúng không? Nếu như hắn ta có người phụ nữ khác thì sao?”
- Anh đừng nói gì nữa, em biết Tuấn Anh không phải là loại người đó.
“Em chắc chứ?”
- Em chắc!
“Em tin tưởng hắn đến vậy sao?”
- Anh ấy là chồng của em, đương nhiên em tin tưởng anh ấy.
Thiển bất lực thở dài “Khánh Băng, dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ đợi em”.
- Thiển! Em không xứng đáng nhận được những điều đó đâu.
“Em không xứng đáng thì ai xứng đáng?”
- Thiển!
“Em đừng nói nữa. Nếu em muốn biết bộ mặt thật của người đàn ông mà em đã hy sinh hết mình như thế nào thì em cứ tự mình tìm hiểu”.
Khánh Băng nhíu mày, cô biết không phải tự nhiên mà Thiển nói ra những điều này “chẳng lẽ anh Tuấn Anh…”
……………
Cốc…cốc…
‘Vào đi!’
Khánh Băng lủi thủi bước vào phòng của Hương quản Tần, cô kinh ngạc khi mà đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy một căn phòng xa hoa sang trọng như vậy. Trước đây cô đã phải vô cùng ngưỡng mộ căn phòng của Như Hoa, nhưng giờ mới phát hiện ra căn phòng của Như Hoa chỉ bằng một góc nhỏ của căn phòng này. Cô nhìn đến thất thần.
Hương quản Tần mỉm cười “tìm tôi có việc gì đây?”
Khánh Băng chợt hoàn hồn “à…ừ…m…”
‘Sao vậy? Ngày thường ăn nói mạnh dạn lắm mà?’
- Ờ thì…
‘Thì sao?’
- Thưa ngài, tôi xin phép được nghỉ vài hôm.
‘Chuyện này cô báo với Quản gia là được rồi mà!’
- Nhưng bác Quản gia bảo tôi đến xin ngài.
‘Có chuyện này nữa cơ à?’
Khánh Băng gật đầu!
‘Nếu như tôi bảo là cô không được phép nghỉ thì sao?’
- Không cho thì thôi! Còn sao trăng gì nữa.
Hương quản Tần cười mỉm “dễ chịu vậy sao?”
- Đúng rồi, không lẽ phải quỳ xuống lạy ngài xin ngài cho phép.
Hương quản Tần nheo mắt “Cô gái này…thật sự không bao giờ chịu lép vế, dù là cầu khẩn mà cũng giữ thái độ cao ngạo đến vậy, thật sự rất có tố chất…có khi…nữ chủ của căn nhà này cũng bỏ trống khá lâu rồi nhỉ!”
Hương quản Tần nhìn chằm chằm lên người Khánh Băng.
‘Được rồi, vậy cô lui về làm việc đi’
- Làm thì làm.
Khánh Băng giẫm đạp chiếc khăn choàng mà Hương quản Tần lỡ tay làm rơi xuống sàn nhà, rồi cô quăng quắc nhìn Hương quản Tần một cái…sau đó mới chịu rời đi.
Hương quản Tần kinh ngạc “dữ tợn vậy sao?”
Ông cười rồi lắc đầu “đúng là đanh đá mà”.
/106
|