Nếu một ngày anh thuộc về người khác
Em mỉm cười Định mệnh không phải anh?
Lá trên cành có lúc chẳng còn xanh
Ai dám chắc lòng người không thay đổi
Gia Huy nhanh chóng trở về nhà, hắn tự nhien thấy nhớ nó đến lạ. Hắn nhớ khuôn mặt nó lúc cười, lúc khóc, lúc giận dỗi, lúc nó ngủ nữa. Về tới nhà, hắn thấy nó đang xem phim hoạt hình, hắn nhanh chóng lại gần và ôm nó, nó thì đang chuyển từ ngơ ngác sang giật mình, khi nó muốn vùng ra thì hắn nói:
_Một lát thôi, như thế này một lát thôi
Hắn nói vậy nên nó để cho hắn ôm, nó không con vùng ra nữa, nó cảm thấy tim mình như ngừng đập, hắn buông nó ra và bỏ lên phòng còn nó thì:
_Tên này hôm nay sao vậy, bị ấm đầu à? _Rồi nó cũng bỏ lên phòng.
Còn Bảo Khánh và Nhật Hạ thì sao????
_Anh có biết từ rất lâu rồi, ngày mà chúng ta còn bé xíu, em đã yêu anh. Yêu anh chính là việc em làm mỗi ngày không ngừng nghỉ, nó giống như không khí mà em thở, nếu mất đi tình yêu này, em sợ mình sẽ không sống nổi. Em quyết định trở về cũng chỉ vì em muốn ở nên cạnh anh, chăm sóc cho anh, còn anh, anh có yêu em không?_Nhật Hạ lên tiếng
Bảo Khánh cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện đang diễn ra, anh lặng im rất lâu, anh dường như đang suy nghĩ
“NH người con gái mà anh từng yêu rất nhiều, anh muốn bên cạnh cô ấy mỗi ngày, giờ cô ấy đã trở về bên anh rồi, còn Thiên Di, anh chỉ đem lại cho cô ấy khổ đau, anh làm cô ấy phải khóc, anh không xứng để yêu cô ấy. Đến lúc anh nên trở về với tình yêu đầu của anh rồi”
_Em yêu anh thật chứ???_Câu hỏi của BK làm NH ngẩn người
_Thật em yêu anh rất nhiều
_Anh cũng vậy!!!!
Tình yêu của họ đã bắt đầu
Sáng hôm sau, nó đến trường thì nhận được tin lắp nó có thành viên mới đến, nó chẳng them quan tâm, gục đầu xuống bàn. Nó nghe lời bàn tán của những học sinh nữ bên cạnh
_Anh ấy đẹp trai thật
_Nhìn anh áy giống hoàng tử quá
_Tớ yêu anh ấy mất rồi
Bla…bla…bla
Tiếng xì xầm ngày càng lớn dần dần kèm theo cả tiếng la hét của đám nữ sinh
“_Thật là phiền mà”_ nó nghĩ nhưng vẫn không ngẩn mặt lên cho tới khi có một giọng nói vang lên bên nó:
_Tôi có thể ngồi đây được chứ???
Nó ngơ ngác tỉnh dậy, nó thấy một người con trai đứng trước mặt nó cười toe,
“_Tên này nhìn quen quen” nó cố lục lại trong trí nhớ của mình, hình như nó nhớ đã gặp người này ở đâu rồi.
_Không nhớ anh sao, quán bar đó
“_Quán bar” nó nhớ ra rồi
_A tên biến thái, dở người trong quán bar_ nó hét lên
Khôi Vĩ ngớ người, gì chứ, tên biến thái, dở người sao? Cô nhóc đó nghĩ cậu vậy sao, thật biết gây ấn tượng nha. Sau tiếng hét của nó thì cả lớp con gái quay sang nhìn nó với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Khôi Vĩ không nói gì ngồi xuống bên cạnh nó.
_Ai cho anh ngồi đây
_Tôi thích
“_Kiểu gì vậy thích mà được sao” nó bực bội
_Chỗ này có người ngồi rồi anh qua chỗ khác đi
_ Đâu có ai đâu. Anh thấy có mình em mà
_ Đó là chỗ của tôi_Gia Huy từ đâu xuất hiện
_Đúng vậy nên anh đi chỗ khác đi_Nó nói
Tất nhiên Khôi Vĩ đâu buông tha dễ dàng vậy, kết quả cuối cùng là bàn nó ba người mặc dù đang còn bàn trống. Gia Huy, nó và Khôi Vĩ.
Khôi Vĩ bắt đầu nói chuyện với nó, như đã thân thiết từ rất lâu rồi, nó mặc dù không thích nhưng vẫn đáp lại theo phép lịch sự. Hắn thấy thế thì khó chịu ra mặt, hắn tìm cách gây khó dễ, nói đúng hơn là dời sự chú ý của nó khỏi Khôi Vĩ
_Thiên Di chép bài cho tôi
_Thiên Di mua đồ ăn cho tôi
_Thiên Di làm bài tập cho tôi bla…bla
Hắn liên tục bắt nó làm việc, nó vừa có ý định phản kháng thì hắn phán một câu xanh rờn:
_Cô ở nhà tôi nên làm việc giúp tôi là điều đương nhiên
Nó chỉ biết câm nín mà làm. Trái với hắn KV lại rất quan tâm nó
_Di à em mệt không?
_Di à em đói không?
_Di à anh giúp em nhé!!!! Bla…bla
Hai người con trai làm nó phát điên, nó gắt lên:
_Hai người thôi đi_ Rồi nó bỏ ra ngoài.
Em mỉm cười Định mệnh không phải anh?
Lá trên cành có lúc chẳng còn xanh
Ai dám chắc lòng người không thay đổi
Gia Huy nhanh chóng trở về nhà, hắn tự nhien thấy nhớ nó đến lạ. Hắn nhớ khuôn mặt nó lúc cười, lúc khóc, lúc giận dỗi, lúc nó ngủ nữa. Về tới nhà, hắn thấy nó đang xem phim hoạt hình, hắn nhanh chóng lại gần và ôm nó, nó thì đang chuyển từ ngơ ngác sang giật mình, khi nó muốn vùng ra thì hắn nói:
_Một lát thôi, như thế này một lát thôi
Hắn nói vậy nên nó để cho hắn ôm, nó không con vùng ra nữa, nó cảm thấy tim mình như ngừng đập, hắn buông nó ra và bỏ lên phòng còn nó thì:
_Tên này hôm nay sao vậy, bị ấm đầu à? _Rồi nó cũng bỏ lên phòng.
Còn Bảo Khánh và Nhật Hạ thì sao????
_Anh có biết từ rất lâu rồi, ngày mà chúng ta còn bé xíu, em đã yêu anh. Yêu anh chính là việc em làm mỗi ngày không ngừng nghỉ, nó giống như không khí mà em thở, nếu mất đi tình yêu này, em sợ mình sẽ không sống nổi. Em quyết định trở về cũng chỉ vì em muốn ở nên cạnh anh, chăm sóc cho anh, còn anh, anh có yêu em không?_Nhật Hạ lên tiếng
Bảo Khánh cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện đang diễn ra, anh lặng im rất lâu, anh dường như đang suy nghĩ
“NH người con gái mà anh từng yêu rất nhiều, anh muốn bên cạnh cô ấy mỗi ngày, giờ cô ấy đã trở về bên anh rồi, còn Thiên Di, anh chỉ đem lại cho cô ấy khổ đau, anh làm cô ấy phải khóc, anh không xứng để yêu cô ấy. Đến lúc anh nên trở về với tình yêu đầu của anh rồi”
_Em yêu anh thật chứ???_Câu hỏi của BK làm NH ngẩn người
_Thật em yêu anh rất nhiều
_Anh cũng vậy!!!!
Tình yêu của họ đã bắt đầu
Sáng hôm sau, nó đến trường thì nhận được tin lắp nó có thành viên mới đến, nó chẳng them quan tâm, gục đầu xuống bàn. Nó nghe lời bàn tán của những học sinh nữ bên cạnh
_Anh ấy đẹp trai thật
_Nhìn anh áy giống hoàng tử quá
_Tớ yêu anh ấy mất rồi
Bla…bla…bla
Tiếng xì xầm ngày càng lớn dần dần kèm theo cả tiếng la hét của đám nữ sinh
“_Thật là phiền mà”_ nó nghĩ nhưng vẫn không ngẩn mặt lên cho tới khi có một giọng nói vang lên bên nó:
_Tôi có thể ngồi đây được chứ???
Nó ngơ ngác tỉnh dậy, nó thấy một người con trai đứng trước mặt nó cười toe,
“_Tên này nhìn quen quen” nó cố lục lại trong trí nhớ của mình, hình như nó nhớ đã gặp người này ở đâu rồi.
_Không nhớ anh sao, quán bar đó
“_Quán bar” nó nhớ ra rồi
_A tên biến thái, dở người trong quán bar_ nó hét lên
Khôi Vĩ ngớ người, gì chứ, tên biến thái, dở người sao? Cô nhóc đó nghĩ cậu vậy sao, thật biết gây ấn tượng nha. Sau tiếng hét của nó thì cả lớp con gái quay sang nhìn nó với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Khôi Vĩ không nói gì ngồi xuống bên cạnh nó.
_Ai cho anh ngồi đây
_Tôi thích
“_Kiểu gì vậy thích mà được sao” nó bực bội
_Chỗ này có người ngồi rồi anh qua chỗ khác đi
_ Đâu có ai đâu. Anh thấy có mình em mà
_ Đó là chỗ của tôi_Gia Huy từ đâu xuất hiện
_Đúng vậy nên anh đi chỗ khác đi_Nó nói
Tất nhiên Khôi Vĩ đâu buông tha dễ dàng vậy, kết quả cuối cùng là bàn nó ba người mặc dù đang còn bàn trống. Gia Huy, nó và Khôi Vĩ.
Khôi Vĩ bắt đầu nói chuyện với nó, như đã thân thiết từ rất lâu rồi, nó mặc dù không thích nhưng vẫn đáp lại theo phép lịch sự. Hắn thấy thế thì khó chịu ra mặt, hắn tìm cách gây khó dễ, nói đúng hơn là dời sự chú ý của nó khỏi Khôi Vĩ
_Thiên Di chép bài cho tôi
_Thiên Di mua đồ ăn cho tôi
_Thiên Di làm bài tập cho tôi bla…bla
Hắn liên tục bắt nó làm việc, nó vừa có ý định phản kháng thì hắn phán một câu xanh rờn:
_Cô ở nhà tôi nên làm việc giúp tôi là điều đương nhiên
Nó chỉ biết câm nín mà làm. Trái với hắn KV lại rất quan tâm nó
_Di à em mệt không?
_Di à em đói không?
_Di à anh giúp em nhé!!!! Bla…bla
Hai người con trai làm nó phát điên, nó gắt lên:
_Hai người thôi đi_ Rồi nó bỏ ra ngoài.
/51
|