Từ chối tất cả
Vì họ không phải là anh
Dù họ có tốt bao nhiêu
Có yêu em nhiều thế nào
Thì họ đều không thể thay thế hình bóng anh trong tim em
Dù rất nhiều lần em cố xóa đi hình bóng anh
Rất nhiều lần em cố để một người con trai khác thay thế anh bước vào tim em
Nhưng không thể anh à!
Bên người giờ anh hạnh phúc chứ
Nhớ anh #Đ…
Sáng hôm sau hắn dậy rất sớm, hắn nhẹ nhàng đi qua phòng nó, hắn thấy nó ngủ, nhìn nó chẳng khác gì một con mèo, con mèo nhỏ ngoan ngoãn, đôi mắt long lanh bây giờ đang nhắm nghiền lại, hắn lại gần ngồi bên giường, kéo cao chăn cho nó rồi lặng yên ngắm nhìn nó ngủ. Hắn chẳng bao giờ dậy sớm vậy mà hôm nay hắn dậy rất sớm, đúng hơn là cả đêm hôm qua hắn không ngủ, hắn cứ nghĩ về nó, hắn chẳng thể nào ngủ được, ở cùng một nhà gặp nhau thường xuyên sao mà hắn vẫn nhớ nó thế này. Trời vừa sáng hắn đã thức dậy, qua ngay phòng nó, hắn muốn được nhìn nó, sau này ngày nào hắn cũng muốn mỗi khi thức dậy được nhìn thấy nó, hắn muốn được ôm nó chìm vào giấc ngủ. Hắn cứ ngồi như vậy không biết bao lâu, khi nó mở mắt thì thấy hắn đang nhìn mình, nó cứ nghĩ là ảo giác, tự gõ vào đầu mình nó lẩm bẩm:
_Ảo giác, thật kinh khủng trong mơ mình thấy hắn, giờ thức dậy cũng thấy hắn nữa haizzzz
Hắn nghe thấy nó nói, nó nói là nó mơ thấy hắn, hắn mỉm cười với nó:
_Trời mình còn ảo giác thấy hắn cười với mình nữa chứ, điều này sao có thể sảy ra, điên mà, không đúng sao lại ảo giác, nó lắc lắc cái đầu:
_Sao… sao anh lại ở đây_ nó hét lên
_Em dậy rồi à
_Trả lời tôi đây là phòng tôi mà_ để chắc chắn nó nhìn ngó xung quanh một lần nữa rồi nói tiếp_ sao anh lại ở đây??
Sao hắn lại ở đây à, chính hắn cũng không biết nữa. Hắn chỉ muốn ngắm nó thôi, vì hắn nhớ nó mà, nhưng sao hắn có thể nói với nó được, xoa đầu nó sau đó hắn đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi hắn còn nói:
_Dậy thay quần áo rồi xuống ăn sáng, tôi chờ em
Nó vẫn ngồi trên giường mặt ngơ ngác,
_Hắn bị mộng du sao, tại sao lại chạy sang phòng mình chứ, cái tên này_ nó dậy và chuẩn bị đi học, bầu trời trong xanh, nắng rất đẹp. Tâm trạng nó cũng đã trở lại như trước đây, vui vẻ, hòa đồng. Nó xuống nhà ăn sáng, hắn đã ngồi đó rồi, cô giúp việc đang mang đồ ăn lên:
_Anh chịu gọi giúp việc rồi cơ à
_Tôi không gọi giúp việc thì nhịn đói sao
_Tôi tưởng anh bắt tôi nấu chứ
_Em nấu, tôi không chắc mình ăn nổi đâu
_Gì chứ, cũng ngon lắm chứ bộ_ nó nhớ lại món thịt ngày trước nó nấu, không khỏi rùng mình, đúng thật sự là không thể ăn nổi thật
_Từ bây giờ em sẽ đi học cùng với tôi_ câu nói nhẹ nhàng của hắn khiến nó chấn động
_Không… không cần tôi tự đi được_ gì chứ đi với hắn ư, nó còn chưa đủ phiền phức sao, mà đi với hắn chắc nó bị lũ hám trai ở trường tẩy chay mất, nghĩ thôi cũng đủ sợ rồi.
_Tôi nói đi là đi em không được cãi, không có quyền phản đối luôn
Sao mà hắn bá đạo vậy chứ, nó không muốn đi cùng hắn đâu, nhưng rồi nó cũng chẳng chống lại được hắn, nó vẫn bị hắn xách cổ ném lên xe. Tới trường nó xuống xe dưới con mắt của bao người, tiếng bàn tán lại vang lên. Nhỏ Như Hạnh thấy nó xuống khỏi xe GH thì lên tiếng
_Mới từ chối anh KV giờ lại chuyển qua anh GH nhỏ này cũng quá là lẳng lơ đi.
Thật không may cho nhỏ là GH đã nghe thấy, hắn đi lại chỗ Như Hạnh, đôi mắt hắn sắc lạnh khiến người ta run sợ.
_Tự vả vào miệng
_Anh…anh GH_ nhỏ xám mặt
_VẢ_hắn quát
_Em…em xin lỗi em sai rồi… em…em không nên
_CÔ MUỐN TỰ LÀM HAY ĐỂ TÔI_hắn cắt ngang lời Như Hạnh
Như Hạnh xanh mặt tự vả chính mình và luôn miệng xin lỗi hắn
_Cô nên nhớ đụng vào cô ấy là đụng tới tôi, nếu tôi còn nghe được cô liệu đó_ rồi hắn bỏ lên lớp, còn nó đã lên lớp từ lâu, nó quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với Khôi Vĩ. Nó sẽ cho Khôi Vĩ một câu trả lời.
Liệu nó có đồng ý yêu Khôi Vĩ, mời các bạn đợi chương tiếp theo. Vì hôm qua không up được nên hôm nay mình up bù hai chương nhé. Mọi người comment góp ý để mình có động lực viết tiếp ạ
Vì họ không phải là anh
Dù họ có tốt bao nhiêu
Có yêu em nhiều thế nào
Thì họ đều không thể thay thế hình bóng anh trong tim em
Dù rất nhiều lần em cố xóa đi hình bóng anh
Rất nhiều lần em cố để một người con trai khác thay thế anh bước vào tim em
Nhưng không thể anh à!
Bên người giờ anh hạnh phúc chứ
Nhớ anh #Đ…
Sáng hôm sau hắn dậy rất sớm, hắn nhẹ nhàng đi qua phòng nó, hắn thấy nó ngủ, nhìn nó chẳng khác gì một con mèo, con mèo nhỏ ngoan ngoãn, đôi mắt long lanh bây giờ đang nhắm nghiền lại, hắn lại gần ngồi bên giường, kéo cao chăn cho nó rồi lặng yên ngắm nhìn nó ngủ. Hắn chẳng bao giờ dậy sớm vậy mà hôm nay hắn dậy rất sớm, đúng hơn là cả đêm hôm qua hắn không ngủ, hắn cứ nghĩ về nó, hắn chẳng thể nào ngủ được, ở cùng một nhà gặp nhau thường xuyên sao mà hắn vẫn nhớ nó thế này. Trời vừa sáng hắn đã thức dậy, qua ngay phòng nó, hắn muốn được nhìn nó, sau này ngày nào hắn cũng muốn mỗi khi thức dậy được nhìn thấy nó, hắn muốn được ôm nó chìm vào giấc ngủ. Hắn cứ ngồi như vậy không biết bao lâu, khi nó mở mắt thì thấy hắn đang nhìn mình, nó cứ nghĩ là ảo giác, tự gõ vào đầu mình nó lẩm bẩm:
_Ảo giác, thật kinh khủng trong mơ mình thấy hắn, giờ thức dậy cũng thấy hắn nữa haizzzz
Hắn nghe thấy nó nói, nó nói là nó mơ thấy hắn, hắn mỉm cười với nó:
_Trời mình còn ảo giác thấy hắn cười với mình nữa chứ, điều này sao có thể sảy ra, điên mà, không đúng sao lại ảo giác, nó lắc lắc cái đầu:
_Sao… sao anh lại ở đây_ nó hét lên
_Em dậy rồi à
_Trả lời tôi đây là phòng tôi mà_ để chắc chắn nó nhìn ngó xung quanh một lần nữa rồi nói tiếp_ sao anh lại ở đây??
Sao hắn lại ở đây à, chính hắn cũng không biết nữa. Hắn chỉ muốn ngắm nó thôi, vì hắn nhớ nó mà, nhưng sao hắn có thể nói với nó được, xoa đầu nó sau đó hắn đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi hắn còn nói:
_Dậy thay quần áo rồi xuống ăn sáng, tôi chờ em
Nó vẫn ngồi trên giường mặt ngơ ngác,
_Hắn bị mộng du sao, tại sao lại chạy sang phòng mình chứ, cái tên này_ nó dậy và chuẩn bị đi học, bầu trời trong xanh, nắng rất đẹp. Tâm trạng nó cũng đã trở lại như trước đây, vui vẻ, hòa đồng. Nó xuống nhà ăn sáng, hắn đã ngồi đó rồi, cô giúp việc đang mang đồ ăn lên:
_Anh chịu gọi giúp việc rồi cơ à
_Tôi không gọi giúp việc thì nhịn đói sao
_Tôi tưởng anh bắt tôi nấu chứ
_Em nấu, tôi không chắc mình ăn nổi đâu
_Gì chứ, cũng ngon lắm chứ bộ_ nó nhớ lại món thịt ngày trước nó nấu, không khỏi rùng mình, đúng thật sự là không thể ăn nổi thật
_Từ bây giờ em sẽ đi học cùng với tôi_ câu nói nhẹ nhàng của hắn khiến nó chấn động
_Không… không cần tôi tự đi được_ gì chứ đi với hắn ư, nó còn chưa đủ phiền phức sao, mà đi với hắn chắc nó bị lũ hám trai ở trường tẩy chay mất, nghĩ thôi cũng đủ sợ rồi.
_Tôi nói đi là đi em không được cãi, không có quyền phản đối luôn
Sao mà hắn bá đạo vậy chứ, nó không muốn đi cùng hắn đâu, nhưng rồi nó cũng chẳng chống lại được hắn, nó vẫn bị hắn xách cổ ném lên xe. Tới trường nó xuống xe dưới con mắt của bao người, tiếng bàn tán lại vang lên. Nhỏ Như Hạnh thấy nó xuống khỏi xe GH thì lên tiếng
_Mới từ chối anh KV giờ lại chuyển qua anh GH nhỏ này cũng quá là lẳng lơ đi.
Thật không may cho nhỏ là GH đã nghe thấy, hắn đi lại chỗ Như Hạnh, đôi mắt hắn sắc lạnh khiến người ta run sợ.
_Tự vả vào miệng
_Anh…anh GH_ nhỏ xám mặt
_VẢ_hắn quát
_Em…em xin lỗi em sai rồi… em…em không nên
_CÔ MUỐN TỰ LÀM HAY ĐỂ TÔI_hắn cắt ngang lời Như Hạnh
Như Hạnh xanh mặt tự vả chính mình và luôn miệng xin lỗi hắn
_Cô nên nhớ đụng vào cô ấy là đụng tới tôi, nếu tôi còn nghe được cô liệu đó_ rồi hắn bỏ lên lớp, còn nó đã lên lớp từ lâu, nó quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với Khôi Vĩ. Nó sẽ cho Khôi Vĩ một câu trả lời.
Liệu nó có đồng ý yêu Khôi Vĩ, mời các bạn đợi chương tiếp theo. Vì hôm qua không up được nên hôm nay mình up bù hai chương nhé. Mọi người comment góp ý để mình có động lực viết tiếp ạ
/51
|