Mình yêu nhau nhé!!!
Rồi mình cùng sinh em bé
Chúng nó sẽ kêu anh là baaaaaa
Và gọi em là máááááá
Em sẽ dạy nó quậy phá và giả nai
Anh sẽ dạy nó cười đểu và cua gái
Quan trọng là chúng nó sẽ
Thông minh, lung linh, tự tin và bá đạo như hai đứa mình ^^!
Gia Huy đang ngủ thì nhận được điện thoại của Khôi Vĩ. Hắn nhanh chóng tới địa điểm hẹn, là bên bờ sông. Hắn tới nơi thì đã thấyKV đợi hắn rồi. Hắn bước xuống xe, hai chiecs moto sang trọng thuộc hàng bậc hiếm, chủ nhân của chúng là hai chàng trai, mỗi người mỗi vẻ. Một người đẹp trai kiểu lãng tử phong trần, người toát lên vẻ dịu dàng còn người kia thì hoàn toàn trái ngược, ở người hắn toát lên vẻ lạnh lùng, khuôn mặt hắn lạnh băng, đôi mắc cũng sắc lạnh khiến người đối diện phải run sợ. Cả hai người giống như mặt trời vậy, ai đi qua cũng phải ngước nhìn.
_Chuyện gì?
_Cậu yêu Di chứ?
_Đừng hỏi thừa
_Cậu có thể đem đến hạnh phúc cho cô ấy không
_Tôi bảo đừng hỏi thừa
Cắt ngang nhưng câu hỏi của KV hắn trả lời vs vẻ không quan tâm lắm
_Tôi sẽ rời xa cô ấy
_Ừ hử, rồi sao nữa
_Tôi rời xa cô ấy để cô ấy có được hạnh phúc nhưng nếu cậu không mang lại hạnh phúc cho cô ấy tôi sé mang cô ấy rời xa cậu mãi mãi, hãy nhớ lấy_ rồi cậu rời đi, GH nhìn KV rời đi, trong lòng hắn rất vui, giờ hắn chỉ cần xử lí vụ vợ chưa cưới nữa là hắn có thể bên cạnh nó rồi. Hắn cũng nhanh chóng lên xe và trở về nhà, hắn muốn được gặp nó ngay bây giờ.
Nó đang chìm vào giấc ngủ, ngoài trời mây bắt đầu kéo tới dự báo cho một cơn mưa kéo dài. Nhưng con người trong căn phòng kia đâu biết gì, nó vẫn đang ngủ mà. Hắn về tới nhà, vài hạt mưa trên áo và tóc hắn, trông hắn vẫn thật đẹp, vẻ đẹp quyến rũ. Hắn đi lên phòng nó, nhẹ nhàng mở cửa để không làm nó thức giấc. Mưa vẫn rơi tí tách, mưa rơi bên khung cửa sổ làm nhòe đi khung cảnh bên ngoài, tiếng mưa rơi tí tách tí tách. Hắn khẽ vuốt tóc nó, lặng im nhìn nó ngủ một cách bình yên, dường như thời gian dừng lại ở giây phút này. Đặt một nụ hôn lên trán nó, hắn định rời đi nhưng nó nắm chặt cánh tay hắn:
_Em ngủ đi_ hắn quay lại mỉm cười với nó
_Sao anh lại ở đây?
_Ngốc sao lúc nào cũng nói mỗi câu đó vậy_ hắn cốc đầu nó
_Anh làm gì vậy hả_ nó xoa xoa cái đầu vừa bị cốc
_Em đáng yêu thật đấy_ hắn nhẹ hôn vào má nó_ ngủ ngoan nhé, bé yêu của anh_ sau đó hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi còn nó thì đơ toàn tập
_Anh đối với em là như thế nào?
Bước chân hắn chợt dừng lại
_Đối với anh em là tất cả
_Là tất cả, vậy còn Quỳnh Chi
_Cô ta chưa bao giờ là gì và sẽ không bao giờ là gì cả
_Nhưng cô ấy là
_Anh nói rồi, anh chưa bao giờ đồng ý việc đó, anh chưa bao giờ chấp nhận cô ta cả
_Vậy thì cô ấy sẽ bị tổn thương, không phải sao?_ nó nhỏ giọng
_Vậy em không nghĩ tới việc bản thân mình bị tổn thương sao?
_Nhưng
_Không nhưng gì hết, từ hôm nay em là bạn gái của anh, nhớ lấy, dù có chuyện gì em cũng phải ở bên cạnh anh, không bao giờ được rời xa anh
_Nhưng em chưa có nhận lời làm bạn gái anh nha, anh, sao anh có thể tự quyết định như vậy chứ!
_Em không có quyền quyết định, từ bây giờ em là bạn gái của tôi_ không để nó nói thêm câu nào nữa hắn ra khỏi phòng nó
_Cái tên này ai nhận lời với nhà anh chứ, anh từ khi nào lại trở nên vô lý, bá đạo như vậy chứ_ nó bực tức ném luôn cái gối về phía cửa. Nó không ngủ được nữa, nó dậy, lại bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm, những hạt mưa vẫn rơi tí tách tí tách, mưa bao phủ hết mọi góc phố, mọi nẻo đường, nó không ngủ được vì nó quá vui. Nhưng nó cũng thấy có lỗi với Quỳnh Chi, nó cảm thấy như mình là người thứ ba phá vỡ hạnh phúc của họ vậy.
Hắn càng ngày càng vô lý, bá đạo hơn với nó, cụ thể là việc dù nó đã cố gắng từ chối, năn nỉ, đe dọa hắn để hắn không ép nó đi cùng xe với hắn nhưng đổi lại được từ hắn chỉ là câu trả lời:
_Bạn gái của anh phải đi chung với anh
Quỳnh Chi đã dọn khỏi nhà hắn từ vụ việc hắn và ba hắn cãi nhau nên hắn càng ngang ngược hơn, mà cho dù nhỏ có ở đây thì hắn vẫn ngang ngược thế thôi, từ trước tới giờ hắn đã bao giờ để nhỏ trong mắt đâu.
Bị hắn ép buộc nên nó đi cùng xe với hắn, vốn định khi tới cổng sẽ chuồn nhanh lên lớp nhưng hắn dường như biết hết suy nghĩ của nó, hắn đưa xe cho tên đàn em trong trường đi cất còn mình thì ung dung nghênh ngang khoác vai nó đi về lớp trước con mắt ngạc nhiên của cả trường. Lại bắt đầu những lời bàn tán xôn xao. Chưa đầy một buổi học thì cái tin nó cặp kè với hắn đã lan đi khắp trường. Bích Ngọc thấy nó và hắn đi cùng nhau về lớp thì nhanh chóng kéo nó ra hành lang
_Nói nhanh cậu và GH có chuyện gì?
_Bọn mình thì có thể có chuyện gì được chứ!_ nó giật mình trước câu hỏi của Bích Ngọc
_Bọn mình cơ à, không phải giấu, khai mau giữa hai người rốt cục đã sảy ra chyện gì?
_Không… không có chuyện gì cả_ nó lúng túng
_Thật không?_ BN vẫn quyết không buông tha cho nó
_Thật…thật mà
_Thạt cái gì mà thật, tôi và cô ấy chúng tôi đang hẹn hò_ GH từ đâu xuất hiện, hắn đã đi theo tụi nó từ lúc BN kéo nó ra khỏi lớp, hắn nghe câu trả lời của nó mà mặt không khỏi biến sắc, gì chứ, nó với hắn không có chuyện gì sao, sao nó lại giấu chuyện của hắn với nó chứ. Được rồi, nó không nói thì hắn đành nói vậy.
Nghe câu trả lời của hắn xong, BN không khỏi ngã cái rầm
_Gì… gì cơ, tôi…tôi có nghe lầm không? Hai…hai người đang hẹn hò ư!_ lết dậy được rồi, BN lắp bắp nói, có lẽ Bích Ngọc chưa tin vào tai mình
_Hoàn toàn là sự thật_ hắn đi tới chỗ nó, khoác tay lên vai nó
_Không tôi không tin_ BN vẫn chưa dám tin vào sự thật này
Hắn chuyển sang ôm chặt lấy nó, nó thì chỉ cúi đầu không nói gì, nhìn biểu hiện của hai người, BN đã hoàn toàn tin điều mà GH nói là sự thật
_Nếu cậu còn chưa tin tôi có thể làm hơn thế!
Lại một lần nữa BN shock toàn phần, làm hơn thế nữa sao, đầu óc nhỏ cần thời gian để phân tích câu nói này
_Anh nói cái gì thế hả?_Nó lườm xéo hắn
_Thôi khỏi cần, tôi.. tôi tin hai người_BN lên tiếng
_BN cậu không sao chứ_ nó lo lắng hỏi
_Tớ chưa bị hai người dọa chết là may rồi, sao trăng gì nữa, mà tớ có chuyện muốn nói, cuối tuần sau tớ sẽ đi Canada_ mặt nhỏ buồn thiu
_Cuối tuần sau ư? Sao nhanh vậy?
_Ừ ba tớ đã quyết định rồi, từ giờ tới lúc đó, cậu phải năng đi chơi với tớ, cậu biết chưa_ nhỏ mỉm cười với nó, cả hai cùng nắm tay nhau vào lớp.
Bích Ngọc bị hắn ép chuyển qua ngồi với Quỳnh Chi, dù đã dùng mọi lý lẽ rằng cả hai đứa chỉ còn bên nhau một tuần nữa thôi thì cái con người bá đạo kia vẫn không hề lung lay, hắn vẫn ngồi ăn vạ ở bàn của nó, vâng chính xác là ăn vạ, cứ ngồi lì đó không nói không rằng bảo đi không đi chẳng ăn vạ thì là gì nữa, lý do của hắn là hắn không thể xa bạn gái hắn dù chỉ một ngày. Hết cách BN đành qua ngồi với QC.
Rồi mình cùng sinh em bé
Chúng nó sẽ kêu anh là baaaaaa
Và gọi em là máááááá
Em sẽ dạy nó quậy phá và giả nai
Anh sẽ dạy nó cười đểu và cua gái
Quan trọng là chúng nó sẽ
Thông minh, lung linh, tự tin và bá đạo như hai đứa mình ^^!
Gia Huy đang ngủ thì nhận được điện thoại của Khôi Vĩ. Hắn nhanh chóng tới địa điểm hẹn, là bên bờ sông. Hắn tới nơi thì đã thấyKV đợi hắn rồi. Hắn bước xuống xe, hai chiecs moto sang trọng thuộc hàng bậc hiếm, chủ nhân của chúng là hai chàng trai, mỗi người mỗi vẻ. Một người đẹp trai kiểu lãng tử phong trần, người toát lên vẻ dịu dàng còn người kia thì hoàn toàn trái ngược, ở người hắn toát lên vẻ lạnh lùng, khuôn mặt hắn lạnh băng, đôi mắc cũng sắc lạnh khiến người đối diện phải run sợ. Cả hai người giống như mặt trời vậy, ai đi qua cũng phải ngước nhìn.
_Chuyện gì?
_Cậu yêu Di chứ?
_Đừng hỏi thừa
_Cậu có thể đem đến hạnh phúc cho cô ấy không
_Tôi bảo đừng hỏi thừa
Cắt ngang nhưng câu hỏi của KV hắn trả lời vs vẻ không quan tâm lắm
_Tôi sẽ rời xa cô ấy
_Ừ hử, rồi sao nữa
_Tôi rời xa cô ấy để cô ấy có được hạnh phúc nhưng nếu cậu không mang lại hạnh phúc cho cô ấy tôi sé mang cô ấy rời xa cậu mãi mãi, hãy nhớ lấy_ rồi cậu rời đi, GH nhìn KV rời đi, trong lòng hắn rất vui, giờ hắn chỉ cần xử lí vụ vợ chưa cưới nữa là hắn có thể bên cạnh nó rồi. Hắn cũng nhanh chóng lên xe và trở về nhà, hắn muốn được gặp nó ngay bây giờ.
Nó đang chìm vào giấc ngủ, ngoài trời mây bắt đầu kéo tới dự báo cho một cơn mưa kéo dài. Nhưng con người trong căn phòng kia đâu biết gì, nó vẫn đang ngủ mà. Hắn về tới nhà, vài hạt mưa trên áo và tóc hắn, trông hắn vẫn thật đẹp, vẻ đẹp quyến rũ. Hắn đi lên phòng nó, nhẹ nhàng mở cửa để không làm nó thức giấc. Mưa vẫn rơi tí tách, mưa rơi bên khung cửa sổ làm nhòe đi khung cảnh bên ngoài, tiếng mưa rơi tí tách tí tách. Hắn khẽ vuốt tóc nó, lặng im nhìn nó ngủ một cách bình yên, dường như thời gian dừng lại ở giây phút này. Đặt một nụ hôn lên trán nó, hắn định rời đi nhưng nó nắm chặt cánh tay hắn:
_Em ngủ đi_ hắn quay lại mỉm cười với nó
_Sao anh lại ở đây?
_Ngốc sao lúc nào cũng nói mỗi câu đó vậy_ hắn cốc đầu nó
_Anh làm gì vậy hả_ nó xoa xoa cái đầu vừa bị cốc
_Em đáng yêu thật đấy_ hắn nhẹ hôn vào má nó_ ngủ ngoan nhé, bé yêu của anh_ sau đó hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi còn nó thì đơ toàn tập
_Anh đối với em là như thế nào?
Bước chân hắn chợt dừng lại
_Đối với anh em là tất cả
_Là tất cả, vậy còn Quỳnh Chi
_Cô ta chưa bao giờ là gì và sẽ không bao giờ là gì cả
_Nhưng cô ấy là
_Anh nói rồi, anh chưa bao giờ đồng ý việc đó, anh chưa bao giờ chấp nhận cô ta cả
_Vậy thì cô ấy sẽ bị tổn thương, không phải sao?_ nó nhỏ giọng
_Vậy em không nghĩ tới việc bản thân mình bị tổn thương sao?
_Nhưng
_Không nhưng gì hết, từ hôm nay em là bạn gái của anh, nhớ lấy, dù có chuyện gì em cũng phải ở bên cạnh anh, không bao giờ được rời xa anh
_Nhưng em chưa có nhận lời làm bạn gái anh nha, anh, sao anh có thể tự quyết định như vậy chứ!
_Em không có quyền quyết định, từ bây giờ em là bạn gái của tôi_ không để nó nói thêm câu nào nữa hắn ra khỏi phòng nó
_Cái tên này ai nhận lời với nhà anh chứ, anh từ khi nào lại trở nên vô lý, bá đạo như vậy chứ_ nó bực tức ném luôn cái gối về phía cửa. Nó không ngủ được nữa, nó dậy, lại bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm, những hạt mưa vẫn rơi tí tách tí tách, mưa bao phủ hết mọi góc phố, mọi nẻo đường, nó không ngủ được vì nó quá vui. Nhưng nó cũng thấy có lỗi với Quỳnh Chi, nó cảm thấy như mình là người thứ ba phá vỡ hạnh phúc của họ vậy.
Hắn càng ngày càng vô lý, bá đạo hơn với nó, cụ thể là việc dù nó đã cố gắng từ chối, năn nỉ, đe dọa hắn để hắn không ép nó đi cùng xe với hắn nhưng đổi lại được từ hắn chỉ là câu trả lời:
_Bạn gái của anh phải đi chung với anh
Quỳnh Chi đã dọn khỏi nhà hắn từ vụ việc hắn và ba hắn cãi nhau nên hắn càng ngang ngược hơn, mà cho dù nhỏ có ở đây thì hắn vẫn ngang ngược thế thôi, từ trước tới giờ hắn đã bao giờ để nhỏ trong mắt đâu.
Bị hắn ép buộc nên nó đi cùng xe với hắn, vốn định khi tới cổng sẽ chuồn nhanh lên lớp nhưng hắn dường như biết hết suy nghĩ của nó, hắn đưa xe cho tên đàn em trong trường đi cất còn mình thì ung dung nghênh ngang khoác vai nó đi về lớp trước con mắt ngạc nhiên của cả trường. Lại bắt đầu những lời bàn tán xôn xao. Chưa đầy một buổi học thì cái tin nó cặp kè với hắn đã lan đi khắp trường. Bích Ngọc thấy nó và hắn đi cùng nhau về lớp thì nhanh chóng kéo nó ra hành lang
_Nói nhanh cậu và GH có chuyện gì?
_Bọn mình thì có thể có chuyện gì được chứ!_ nó giật mình trước câu hỏi của Bích Ngọc
_Bọn mình cơ à, không phải giấu, khai mau giữa hai người rốt cục đã sảy ra chyện gì?
_Không… không có chuyện gì cả_ nó lúng túng
_Thật không?_ BN vẫn quyết không buông tha cho nó
_Thật…thật mà
_Thạt cái gì mà thật, tôi và cô ấy chúng tôi đang hẹn hò_ GH từ đâu xuất hiện, hắn đã đi theo tụi nó từ lúc BN kéo nó ra khỏi lớp, hắn nghe câu trả lời của nó mà mặt không khỏi biến sắc, gì chứ, nó với hắn không có chuyện gì sao, sao nó lại giấu chuyện của hắn với nó chứ. Được rồi, nó không nói thì hắn đành nói vậy.
Nghe câu trả lời của hắn xong, BN không khỏi ngã cái rầm
_Gì… gì cơ, tôi…tôi có nghe lầm không? Hai…hai người đang hẹn hò ư!_ lết dậy được rồi, BN lắp bắp nói, có lẽ Bích Ngọc chưa tin vào tai mình
_Hoàn toàn là sự thật_ hắn đi tới chỗ nó, khoác tay lên vai nó
_Không tôi không tin_ BN vẫn chưa dám tin vào sự thật này
Hắn chuyển sang ôm chặt lấy nó, nó thì chỉ cúi đầu không nói gì, nhìn biểu hiện của hai người, BN đã hoàn toàn tin điều mà GH nói là sự thật
_Nếu cậu còn chưa tin tôi có thể làm hơn thế!
Lại một lần nữa BN shock toàn phần, làm hơn thế nữa sao, đầu óc nhỏ cần thời gian để phân tích câu nói này
_Anh nói cái gì thế hả?_Nó lườm xéo hắn
_Thôi khỏi cần, tôi.. tôi tin hai người_BN lên tiếng
_BN cậu không sao chứ_ nó lo lắng hỏi
_Tớ chưa bị hai người dọa chết là may rồi, sao trăng gì nữa, mà tớ có chuyện muốn nói, cuối tuần sau tớ sẽ đi Canada_ mặt nhỏ buồn thiu
_Cuối tuần sau ư? Sao nhanh vậy?
_Ừ ba tớ đã quyết định rồi, từ giờ tới lúc đó, cậu phải năng đi chơi với tớ, cậu biết chưa_ nhỏ mỉm cười với nó, cả hai cùng nắm tay nhau vào lớp.
Bích Ngọc bị hắn ép chuyển qua ngồi với Quỳnh Chi, dù đã dùng mọi lý lẽ rằng cả hai đứa chỉ còn bên nhau một tuần nữa thôi thì cái con người bá đạo kia vẫn không hề lung lay, hắn vẫn ngồi ăn vạ ở bàn của nó, vâng chính xác là ăn vạ, cứ ngồi lì đó không nói không rằng bảo đi không đi chẳng ăn vạ thì là gì nữa, lý do của hắn là hắn không thể xa bạn gái hắn dù chỉ một ngày. Hết cách BN đành qua ngồi với QC.
/51
|