Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 42 - Chương 42

/100


5 Replies Thù này không báo, một kiếp khó an

Trời mưa, đầm lầy trở nên ấm áp, chướng khí tràn ngập càng ngày càng lợi hại, người đi ở trong đó, chỉ có thể nhìn thấy trắng xóa sương mù.

Long Thập Tứ sau khi tỉnh lại thì không dám mở mắt nữa, từ khi bước chân vào đầm lầy này, hắn mới biết mình sợ sâu bọ.

Ngụy thái y thỉnh thoảng dừng lại dò đường, mấy người La Duy phải đứng chờ. Những con muỗi độc thỉnh thoảng lượn qua trước mặt, họ chỉ có thể lấy tay xua tạm.

“Còn bao lâu?” La Duy hỏi, bọn họ ngập trong nước đến đầu gối, chân Vệ Lam đã sắp không chống đỡ nổi, La Duy đỡ Vệ Lam, có thể cảm giác thân thể Vệ Lam đang run rẩy.

Ngụy thái y chỉ vào phía nam nói: “Công tử ngươi xem có nhìn thấy gì không? Sắp đi hết đầm lầy chưa.”

La Duy kiễng chân lên xem, nhưng chẳng thấy được chỗ cuối đầm lầy Ngụy thái y chỉ ở nơi nào. La Duy nhìn con đường họ đã đi qua, chướng khí ***g lộng, cỏ lau cỏ hoang đều cao quá đầu người, bờ bên kia đã không còn nhìn thấy, còn trước mặt vẫn là mênh mông đầm lầy.

“Đi thôi.” Vệ Lam nắm chặt tay La Duy, nhỏ giọng nói: “Ta không sao, vẫn đi được.”

Ngụy thái y ở phía trước thăm dò đường, đoàn người cúi đầu đi tiếp. Đường đã đi được một nửa, không thể quay đầu, chỉ có thể một lòng một dạ đi về phía trước.

Đầm lầy ở ngoài chiến trường, nơi Ô Sương thiết kỵ không thể tránh khỏi kết quả diệt vong. Mà tin La Duy đào tẩu khỏi quân doanh Bắc Yến, trong lúc hoảng hốt chạy vào đầm lầy phía Tây Nam đã truyền khắp toàn bộ Thiên Thủy Nguyên, mọi người đáng lẽ phải mừng như điên vì thắng lợi, trong lòng lại trở nên âm trầm.

Chu Quân nhanh chóng rút về quân doanh, làm ra bộ dáng muốn cùng Bắc Yến tái chiến.

Tư Mã Thanh Sa một mình ngồi trong trướng mà La Duy lấy từ tay hắn mấy hôm trước. Thi thể trong trướng rất sạch sẽ, đều là một đao trí mạng, có thể thấy La Duy không muốn thủ hạ lưu tình. Tư Mã Thanh Sa tựa vào ghế, tâm rất loạn, muốn để tâm trạng ổn định một chút, dù tức giận nhưng hắn biết đây là chuyện sẽ phải xảy ra. La Duy nếu chỉ là kẻ ham sống, thì hắn đã chẳng cùng La Duy ký hiệp ước liên minh trên Nghiệp Già thành, người dám tự vứt bỏ bản thân, ung dung phó thác mọi chuyện cho hắn, La Duy vì Đại Chu mà mưu đồ thành Ô Sương, mới là La Duy chân chính.

“Thái tử điện hạ.” Ngoài trướng có thần tử hô một tiếng.

Tư Mã Thanh Sa không lên tiếng.

Các thần tử và tướng quân đều chỉ có thể chờ bên ngoài trướng, chờ thái tử của bọn họ bước ra.

Tư Mã Thanh Sa nhìn quần áo đầy vết máu bị La Duy tiện tay vứt trên mặt đất, Tư Mã hoàng thất vốn có tính toán, để Tư Mã thị có thể tiếp tục cai trị giang sơn Bắc Yến, thì nhất định phải trừ khử Mạc Hoàn Tang cùng Ô Sương thiết kỵ, việc mất đi thành Ô Sương và cửa Xuân Độ bọn họ đã chuẩn bị tinh thần, chỉ là hiện tại thành Ô Sương thật sự mất đi, Tư Mã Thanh Sa vẫn đau lòng khó nhịn. Ai vì Đại Chu mà diễn vở kịch này cùng được, vì sao cứ phải là La Duy? Tư Mã Thanh Sa đứng dậy, nhặt lấy quần áo La Duy ném dưới mặt đất, trên quần áo còn lưu lại mùi thuốc. Tư Mã Thanh Sa nhắm mắt lại, trong hoảng hốt ngỡ rằng La Duy đang đứng trước mắt hắn, vội vã cầm quần áo ném xuống đất, chạy ra ngoài trướng.

“Điện hạ?” Các cận thần thấy Tư Mã Thanh Sa đi ra, vội vàng hành lễ.

“Không tìm thấy thi thể Mạc Hoàn Tang à?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.

“Vẫn chưa.” Tôn Ly đi lên trước nói: “Vẫn đang tìm kiếm.”

“Dương Nguyên Tố đâu?” Tư Mã Thanh Sa lại hỏi.

“Binh mã Đông Thương chưa trở về.” Tôn Ly nói: “Có cần phái người gọi bọn họ về doanh trại không?”

“Không cần.” Tư Mã Thanh Sa đi về phía soái trướng: “Hiện tại ai cũng có suy tính riêng, ngươi nghĩ hai bên vẫn có thể kề vai chiến đấu sao?”

Tôn Ly sau khi nghe được tin tức La Duy đào tẩu, thì kinh ngạc phẫn nộ, sau đó lại lo lắng cho tính mạng người nhà mình, dù sao La Duy cũng là do hắn mời đến. Phát hiện Tư Mã Thanh Sa không có ý trách tội hắn, Tôn Ly mới thoáng yên tâm một ít: “Vậy trướng kia…?” Hắn hỏi Tư Mã Thanh Sa.

“Hủy đi.” Tư Mã Thanh Sa nói: “Giữ lại quần áo bên trong, ta muốn mang đi.”

Quần áo trong trướng? Chỉ có thể là của La Duy, đầu óc Tôn Ly lại xoay mòng mòng, đã có chuyện gì xảy ra? Sự tình đã nát bét đến mức này, giữ lại quần áo của La Duy thì có ích gì?

Tư Mã Thanh Sa đi vào soái trướng, các tướng quân đều chờ hắn đến nói cho bọn họ, sau đó phải làm cái gì.“La Duy có thể đã chết.” Tư Mã Thanh Sa nói với các tướng quân: “Cho nên có thể chúng ta đã mất thành Ô Sương.”

Các tướng quân người người căm giận bất bình, phải trách ai đây? Cuối cùng một đám đều lườm Tôn Ly.

Tư Mã Thanh Sa tạm thời bỏ chuyện La Duy lại phía sau, hắn hiện tại không có thời gian nghĩ đến người này. Có một số việc ngẫm lại đều là số phận, hai người quen biết nhau trên thành Nghiệp Già cũng là định trước, hắn muốn bảo vệ giang sơn, bảo vệ ngôi vị hoàng đế, y muốn đoạt thành Ô Sương, cho nên hắn lợi dụng y, y cũng tính kế hắn, kết quả hôm nay như vậy, ai cũng không trách được. La Duy chưa từng suy nghĩ cho hắn, thế nên Tư Mã Thanh Sa cần gì phải ở trong này bi nguyệt thương xuân? Không đáng.

“Hiện tại thi thể Mạc Hoàn Tang vẫn chưa tìm thấy.” Trong trướng có tướng quân nói: “Người nọ thật sự đã chết?”

“Ô Sương thiết kỵ đã bị tiêu diệt.” Có mưu sĩ mở miệng: “Mạc Hoàn Tang khó thoát khỏi cái chết. La Duy tiến vào tử địa ở phía Tây Nam, xem ra chuyện y phải chết cũng không thể nghi ngờ. Điện hạ, chuyện thần lo lắng là, sau khi La Khải biết La Duy chết, có thể khai chiến với chúng ta hay không?”

“Cứ cho gã đến!” Có tướng quân kêu lên: “Lũ tiểu nhân nói không giữ lời, trận này ta còn đánh chưa đã tay! Vừa hay được đánh tiếp, chúng ta sẽ đoạt lại thành Ô Sương!”

“Sự tình sao có thể đơn giản như vậy?” Tư Mã Thanh Sa liếc nhìn vị tướng quân thô lỗ này một cái, trong lòng đột nhiên nghĩ đến, La Khải dùng tính mạng thân đệ đổi lấy một tòa thành Ô Sương, liệu có hối hận không.

Trên sa trường, có binh lính thu thập thi thể, đào một hố to, bỏ xác những người lính đã chết vào, rồi lấp đất lại. Làm binh chết trận sa trường, chẳng mấy khi có thể trở về, chỉ cầu được chôn vào lòng đất, đã là may mắn rồi.

Dương Nguyên Tố cùng Long Huyền cùng lùi lại, mặt đối mặt.

“Thì ra là ngươi ngăn cản La Duy.” Khóe miệng Long Huyền xuất hiện nụ cười: “Ta đây còn phải đa tạ vương gia, đã giúp ta trừ khử một kẻ địch lớn.”

“Ngươi nói chuyện thật thẳng thắn.” Dương Nguyên Tố không ngờ Long Huyền sẽ có phản ứng như vậy: “Nếu ngươi không hy vọng y sống, vậy vì sao lại tự mình mang theo người đến tìm?”

“So với bình thường, thì giết một người trong đám loạn quân sẽ dễ dàng hơn chút ít.” Long Huyền nói: “Ngược lại là vương gia, La Duy vừa chết, ngươi nên mau chóng về cửa Xuân Độ đi.”

“Xin hãy chỉ giáo?”

“La Duy vừa chết, thành Ô Sương sẽ nằm trong tay chúng ta, không bao giờ thay đổi. Việc thành Ô Sương ở trong tay Đại Chu, đối với giang sơn Bắc Yến tạm thời chưa gây ra hậu quả lớn, dù sao vẫn còn có Thiên Thủy Nguyên ngăn cách. cửa Xuân Độ thì khác, qua cửa Xuân Độ chính là đất trung tâm Bắc Yến, Tư Mã Thanh Sa sẽ không đứng yên nhìn cửa Xuân Độ rơi vào tay vương gia đâu.”

Dương Nguyên Tố lộ ra vẻ tiếc hận, nhìn Long Huyền nói: “Long Ngọc thái tử ta đã gặp, so với ngươi, hắn thua xa. Đáng tiếc, Long Huyền, ngươi chỉ là con của phi tần.”

“Vương gia cũng thế mà.” Long Huyền nở nụ cười trào phúng: “Vương gia chí lớn muốn nhất thống thiên hạ, cai quản triều chính, nhưng vẫn phải xưng thần trước một đứa trẻ, vương gia phải làm trung thần lương tướng, sử sách lưu danh, cả đời này cũng vô pháp khoác hoàng bào.”

“Ngươi cho rằng ngươi có thể?” Dương Nguyên Tố trong lòng tức giận ngập trời, nhưng trên mặt lại nhìn không ra, chỉ cười lạnh hỏi Long Huyền.

“Phụ hoàng ta thân thể an khang.” Long Huyền nói: “Vương gia không cần phải quan tâm tới chuyện của Long thị hoàng tộc, hơn nữa ta cũng không cần sử sách lưu danh.”

“Hay.” Dương Nguyên Tố nhảy lên chiến mã, nói với Long Huyền: “Ta chờ ngày ngươi khoác hoàng bào, Long Huyền, chúng ta sau này còn gặp lại.”

Long Huyền đứng giữa hoang vu, mưa hắt trên người, hắn lại không hề phản ứng. Dương Nguyên Tố của Đông Thương, hắn sẽ không bỏ qua người này, mối thù hôm nay, nếu không đáp trả, một kiếp khó an.

Trên đường gặp Mạc Hoàn Tang

Mấy người La Duy khổ sở vật lộn đi ba ngày ba đêm trong đầm lầy.

Uống nước thì không tốn sức, trời vẫn mưa, toàn thân đều ẩm ướt, chỉ cần há miệng, là nước đọng trên vải bao đầu chảy xuống hết. Việc ăn cái gì mới khiến cho mấy người La Duy phải cân não, khắp nơi đều là sâu, quần áo bao lấy đầu và cơ thể không thể cởi ra, dù có rạch một đường trên vải bao đầu, đem lương khô nhét vào miệng cũng không được. Bởi lương khô còn chưa kịp vào miệng, đã bị hàng đàn sâu nhỏ vây quanh, có muỗi, có bọ cánh cứng, và cả những loại giòi kì quặc, La Duy chưa từng thấy qua, càng không thể gọi tên chúng. Lương khô này, La Duy và Vệ Lam đã có thời gian sống khổ sở, nên có thể ăn được, còn Ngụy thái y và đám Long kỵ vệ có chết cũng không ăn nổi. Cuối cùng, không có biện pháp, Ngụy thái y đành lấy hết mấy thứ bổ dưỡng vốn định dùng cho La Duy ra, thay cơm ăn. Ai đói bụng, chỉ cần nhét một chút vào trong miệng, có thế đám người này mới không chết đói.

Về phần ngủ, cũng chỉ có thể thay phiên nhau ngủ, người tỉnh cõng người ngủ, tóm lại bọn họ không dám dừng lại ở nơi này. Ngụy thái y bây giờ mới nhận ra, vốn tưởng rằng La Duy là một công tử ốm yếu, thế nhưng hiện tại, Ngụy thái y đã tin câu La Duy trước kia từng nói với ông, mọi người có thể chịu đựng, thì La tam công tử này cũng có thể chịu đựng, nhìn bộ dáng gió thổi bay kia, mà có thể vô thanh vô tức cõng Vệ Lam đi đến tận ban ngày.

“Đời này ta không bao giờ muốn vào chỗ ao đầm nào nữa!” Long Thập Tứ thề độc.

“Được rồi.” Long Thập mắng người huynh đệ này: “Ngươi đúng là phiền toái!”

“Nhanh lên.” Ngụy thái y nói: “Các ngươi nhịn thêm một chút.”

La Duy lại đi cà nhắc tới phía trước nhìn, dường như ánh mắt y có thể nhìn đến nơi xa nhất, là một mảnh hoàng thổ (đất badan), hơn nữa bọn họ hiện tại ở cái chỗ này, bên người chỉ toàn cỏ lau cỏ dại, cũng vắng vẻ và nhỏ hẹp hơn tất cả những vùng đất họ đã đi qua.

“Chúng ta coi như may mắn.” Ngụy thái y nói chuyện cũng nhẹ nhàng không ít, ông là người ngủ ít nhất, bởi vì trừ ông ra, mấy người này chẳng ai biết phải dò đường trong đầm lầy như thế nào.

“Chúng ta như vậy vẫn coi là may mắn sao?” Long Thập hoài nghi nhìn Ngụy thái y, thần trí mơ hồ.

“Chúng ta còn chưa gặp mãnh thú !” Ngụy thái y nói: “Được may mắn như vậy, khi trở về, còn phải vào miếu thắp cho Bồ Tát nén hương ấy.”

“Mãnh thú?” La Duy hỏi: “Mãnh thú gì cơ?”

“Ăn thịt người.” Ngụy thái y nói: “Chưa nghe qua à? Còn có trăn, hay những loài ăn thịt mà chúng ta chưa gặp bao giờ.”

“Chúng ta cũng không bị nhiễm khí độc.” La Duy một bên xốc lại Vệ Lam đang ngủ, một bên khuyến khích đám Long kỵ vệ phía sau: “Xem ra ông trời chưa muốn lấy mạng chúng ta, mọi người nhịn thêm một chút nữa thôi.”

Long Thập Nhất muốn đi tiểu, lại chỉ có thể tiểu ngay trong quần, lúc này không thể cởi quần đi tiểu được. Long Thập Nhất chịu đựng cảm giác chất lỏng ấm nóng chảy dọc xuống đùi, một bên nhìn cả đám người. Đi ba ngày nay, không ai nhắc đến việc này, có lẽ tất cả mọi người đều phải làm như hắn, may sao ba ngày nay bọn họ không ăn gì nhiều, bằng không, Long Thập Nhất rùng mình một cái, bằng không muốn đại tiện cũng phải giải quyết ngay trong quần mất.

Bờ bên kia đã nhìn thấy nhưng không phải loáng cái là có thể đi tới. Đám người La Duy đi trọn hai ngày, mới nửa người nửa quỷ ra khỏi đầm lầy.

Long Thập cuối cùng cũng được giẫm lên nền đất, đang muốn cùng bọn La Duy hoan hô một tiếng, lại thấy Vệ Lam khoát tay nói: “Phía trước hình như có người.”

“Có người xui xẻo giống chúng ta nữa à?” Long Thập Tứ không tin.

“Đừng nói chuyện.” Long Thập lắng tai nghe động tĩnh chung quanh, cũng nói với La Duy: “Phía trước có người.”

Mấy người đi lên phía trước tầm năm mươi thước, chợt nghe một nam tử hô lớn “Mạc Hoàn Tang!” Một tiếng này, dọa mấy người La Duy khiếp sợ. La Duy vô thức định kéo Vệ Lam chạy, gặp phải Mạc Hoàn Tang ở chỗ này, thì thà rằng gặp mãnh thú trong đầm còn hơn!

“Mạc Hoàn Tang ngươi cũng có hôm nay?” Lại một giọng nói vang lên.

La Duy không chạy nữa, nghe lời này, Mạc Hoàn Tang hình như đang gặp rủi ro.

“Mau mau đến xem chứ?” Vệ Lam nhỏ giọng hỏi La Duy.

Tay La Duy chỉ về phía trước, mấy người tiến lên. Đi đến chỗ này rồi, bọn họ không cần Ngụy thái y dẫn đường nữa.

Trốn trong đám cỏ lau, mấy người La Duy nhìn về mảnh đất trống cách đó không xa.

Mạc Hoàn Tang gắt gao che chở Tư Mã Tru Tà trong lòng, vài người Mạc thị quyền cước đấm đá gã đều chịu hết, gã chỉ sợ bọn họ làm Tư Mã Tru Tà bị thương.

“Mạc thị đối đãi với ngươi không tệ!” Một người Mạc thị chừng bốn mươi tuổi chỉ vào Mạc Hoàn Tang nói: “Chúng ta cho ngươi dòng họ, nuôi ngươi lớn lên, sau này ngươi công thành danh toại, sao lại đối xử với Mạc thị chúng ta như thế ?! Ô Sương thiết kỵ diệt vong, dòng tộc chỉ chín người cúng ta còn sống, nếu sớm biết có hôm nay, năm đó khi mẫu thân người Hồi của người không tuân thủ nữ tắc, chúng ta nên buộc đá ném sông cả hai mẫu tử ngươi mới đúng!”

Người Mạc thị nhắc đến việc này như nhắc đến nỗi đau của Mạc Hoàn Tang, gã đứng bật dậy, cùng chín cao thủ Mạc thị chém giết.

“Ngươi dám cử động, ta sẽ giết y!” Người vừa mắng Mạc Hoàn Tang nhìn thấy bộ dáng khởi tử hồi sinh của gã, vội gác thanh đao trong tay kề lên cổ Tư Mã Tru Tà, nhìn Mạc Hoàn Tang rống lớn một tiếng.

“Tang! Tang!” Cổ Tư Mã Tru Tà bị đao cứa rách, hắn kêu lên.

Mạc Hoàn Tang hô to: “Ngươi không được làm y bị thương!”

“Làm y bị thương?” Người này nói: “Ta còn muốn giết y ấy chứ!”

Hai người Mạc thị thừa dịp Mạc Hoàn Tang dừng tay bất động, dùng đao đâm vào sườn Mạc Hoàn Tang.

Mạc Hoàn Tang ngã trên mặt đất, trường kiếm rốt cục cũng rời tay.

“Tang!” Tư Mã Tru Tà nghe tiếng Mạc Hoàn Tang, muốn chạy về phía gã, nhưng lại bị người Mạc thị đá ngã sang một bên.

“Các ngươi giết ta là được rồi.” Mạc Hoàn Tang bị thương ngã dưới đất như cam chịu số phận, nói với người Mạc thị: “Tha cho y đi.”

“Các ngươi còn có thể đánh không?” Nấp trong cỏ lau, La Duy hỏi mấy người Long Thập.

“Đối phó mấy người kia thì không thành vấn đề.” Long Thập nói: “Giết Mạc Hoàn Tang lại càng không có vấn đề gì.”

Trên đất trống, người Mạc thị lớn tuổi nhất mắng Mạc Hoàn Tang: “Hai kẻ các ngươi, một người cũng đừng mong còn sống!”

Mạc Hoàn Tang cho đến lúc này vẫn muốn bảo vệ tính mạng Tư Mã Tru Tà, nói với người tộc mình: “Tư Mã Thanh Sa muốn một Tru Tà còn sống, các ngươi dẫn hắn đi gặp Tư Mã Thanh Sa, Mạc thị mới có ngày phục hưng.”

“Ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi à?” Người này cười lạnh liên tục: “Nếu như Thanh Sa thái tử còn tin Mạc thị, thì sao lại để Ô Sương thiết kỵ diệt vong?!”

Tư Mã Tru Tà bò qua dưới chân người này, y một lòng muốn tìm đến Mạc Hoàn Tang.

“Không cam lòng sao?” Người Mạc thị này lại đá Tư Mã Tru Tà một cước, oán hận nói: “Là bởi vì kẻ điên này! Hãy đền mạng cho Mạc thị ta!”

Tư Mã Tru Tà khóc rống lên, rõ ràng là một nam tử thân hình cao lớn, lúc này lại như một đứa trẻ uất ức, bất lực kêu gào.

“Tru Tà.” Mạc Hoàn Tang đau lòng, bất đắc dĩ gọi Tư Mã Tru Tà một tiếng.

La Duy thấy người Mạc thị muốn ra tay, mới nói với Long Thập đứng bên cạnh: “Đi cứu người!”

Ngươi yêu y?

Lần này cứu người không làm phí nhiều sức lực của đám Long Thập. Mấy kẻ người không giống người, quỷ không giống quỷ lao ra, cũng đã đủ dọa mấy người mạc thị, cứ giơ tay nhấc chân là sâu bọ rơi xuống, khiến cho người ta phát buồn nôn, hơn nữa trên người mấy kẻ này còn phát ra mùi xác thối, người Mạc thị cho dù võ công không kém Long kỵ vệ là bao, nhưng chưa kịp đối đầu đã sợ chết khiếp.

La Duy cởi hết quần áo ngoài ném đi, vải bao trên đầu cũng bị y giật xuống, rồi mới đi đến trước mặt Tư Mã Tru Tà. Thấy Tư Mã Tru Tà hai mắt vô thần, mới nhớ mình hoàn toàn không cần phải dọa một người mù như Tư Mã Tru Tà.

Vệ Lam đột nhiên kéo La Duy lại, bảo vệ y ở sau lưng.

Mạc Hoàn Tang lúc này vọt tới trước mặt Tư Mã Tru Tà, cũng bảo hộ Tư Mã Tru Tà ở phía sau, nhìn La Duy và Vệ Lam, nói: “Các ngươi là ai?”

“Tại hạ họ La.” La Duy đáp, một bên quan sát Mạc Hoàn Tang.

“La Duy?” Mạc Hoàn Tang nghe La Duy nói mình họ La: “Ngươi là La Vân Khởi?”

La Duy gật đầu, nói: “Tại hạ chính là La Duy, Mạc đại tướng quân, chúng ta rốt cục cũng gặp mặt.”

Mạc Hoàn Tang đem Tư Mã Tru Tà phía sau lùi xa một chút, nhìn La Duy nói: “Các ngươi giết ta là được rồi, hãy buông tha cho Tru Tà, hắn bây giờ chỉ là một phế nhân, không thể uy hiếp các ngươi.”

Mạc Hoàn Tang tướng mạo bình thường, La Duy không nghĩ “Chiến thần” Mạc Hoàn Tang lại là một người trông vô cùng bình thường như vậy, cái gì anh minh thần võ, độc nhất vô nhị, những từ ngữ ấy chẳng có tí nào liên quan đến gã.

Mạc Hoàn Tang thấy La Duy chậm chạp không đáp lại, liền nói: “Ta cầu xin ngươi.”

“Ngươi yêu y?” La Duy vừa rồi đã nhìn ra sự khác lạ của hai người, lúc này càng thêm khẳng định .

Mạc Hoàn Tang không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Thì ra lần này Bắc Yến đại loạn, không phải vì quyền lực, mà là vì tình yêu, La Duy trong phút chốc sinh ra cảm giác hoang đường.

“Nghiệp chướng.” Ngụy thái y nói, rồi tránh sang một bên.

Đám Long Thập thuần thục giải quyết xong chín người Mạc thị, lúc này cũng đã đi tới, ngón tay Long Thập chỉ Mạc Hoàn Tang cùng Tư Mã Tru Tà đang ngồi trên mặt đất, hỏi La Duy: “Công tử, hai người này tính sao đây?”

Tư Mã Tru Tà mò tới bên cạnh Mạc Hoàn Tang, ôm lấy Mạc Hoàn Tang, đem cái cằm đặt trên vai gã.

“Ta tha cho các ngươi.” La Duy lúc này hạ quyết định.

“Công tử?” Vệ Lam cùng Long Thập đồng thời kinh hô.

“Việc này ngươi phải nghĩ lại cho kỹ.” Ngụy thái y nói với La Duy: “Ngươi không thể thấy bọn họ đáng thương mà tha mạng được, công tử sẽ ăn nói thế nào với bệ hạ đây?”

“Đừng nói gì cả, ý ta đã quyết.” La Duy nói rồi nhìn về phía Ngụy thái y: “Trên người ngươi còn thuốc chứ? Hãy trị thương cho bọn họ một chút.”

“Còn trị thương cho họ sao?” Ngụy thái y càng phát ngốc, là La Duy đầu óc trời sinh khác bọn họ, cho nên chẳng ai hiểu được chuyện y làm?

“Nhanh lên.” La Duy thúc giục: “Chúng ta phải sớm trở về.”

“Đây là vì cái gì?” Ngụy thái y hỏi.

“Tru Tà Thái Tử giờ phút này đã là một phế nhân.” La Duy nói ra: “Hơn nữa Mạc đại tướng quân bây giờ đối với Đại Chu cũng không còn uy hiếp, vì sao ta phải ra tay với họ? Mạc đại tướng quân, sau khi ngươi trốn thoát, sẽ không tới tìm La Duy gây phiền phức chứ?”

“Ngươi thả ta đi, thì chính là ân nhân của ta.” Mạc Hoàn Tang đáp.

“Ân nhân?” La Duy cười rộ lên: “Ta là người hại Tru Tà Thái Tử, còn có thể là ân nhân của Mạc đại tướng quân sao?”

“Hai nước tranh chấp là vì quân chủ.” Mạc Hoàn Tang nói năng rất có khí phách: “Tam công tử cùng chúng ta không phải kẻ thù, chỉ là Tư Mã Thanh Sa, hắn cùng với Tru Tà vốn là huynh đệ, mới quả thực đáng hận.”

“Giúp bọn họ xem xem.” La Duy nhìn Ngụy thái y đang đứng bất động: “Còn muốn ta tới mời à?”

Ngụy thái y ngồi xổm xuống.

“Xem cho y trước.” Mạc Hoàn Tang chỉ Tư Mã Tru Tà, nói với Ngụy thái y.

“Ở đây có chút lương khô.” La Duy cởi túi lương khô buộc trên người Long Thập xuống, đưa cho Mạc Hoàn Tang nói: “Chúng ta mới từ trong ao đầm đi ra, cho nên lương khô này hương vị không tốt lắm, nhưng vẫn có thể ăn.”

“Ngươi vì sao phải thả ta?” Mạc Hoàn Tang tiếp nhận túi lương khô trên tay La Duy, thấy La Duy thật sự muốn để gã và Tư Mã Tru Tà đi, cố gắng suy nghĩ: “Không phải Đại Chu một lòng muốn mạng của ta sao?”

“Ngươi coi như ta nhất thời tốt bụng đi.” La Duy nói: “Có lẽ chẳng lâu sau ta sẽ hối hận không biết chừng.”

Mạc Hoàn Tang không nói thêm gì nữa, sợ La Duy sẽ mau chóng hối hận như lời y nói. Ngụy thái y băng bó miệng vết thương cho hai người, lại cho Mạc Hoàn Tang hai lọ thuốc trị thương.

“Ngươi chuẩn bị mang Tru Tà tới nơi nào?” La Duy hỏi: “Rời khỏi Bắc Yến?”

“Trời đất mênh mông, luôn luôn có chỗ cho chúng ta.” Mạc Hoàn Tang nói.

“Ta nghĩ ngươi nên rời khỏi Bắc Yến một thời gian.” La Duy nói: “Tư Mã Thanh Sa sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Đa tạ đã nhắc nhở.” Mạc Hoàn Tang đỡ Tư Mã Tru Tà đứng lên, gã bị trọng thương, nhưng vẫn cõng Tư Mã Tru Tà trên lưng, đi về phía ao đầm.

“Ngươi cứ như vậy đi vào?” Ngụy thái y cũng không muốn chứng kiến người mình vừa cứu lại đi vào chỗ chết.

“Trong này có đường đi.” Mạc Hoàn Tang liếc mắt nhìn bộ dáng chật vật của mấy người La Duy: “Xem ra các ngươi không biết.”

“Hy vọng chúng ta sau này sẽ không gặp lại.” La Duy ôm quyền nói với Mạc Hoàn Tang.

“Tang?” Tư Mã Tru Tà đưa tay đến trước mặt Mạc Hoàn Tang, sờ soạng.

“Chúng ta về nhà nào.” Mạc Hoàn Tang bước chân lảo đảo cõng Tư Mã Tru Tà, đi tới chỗ sâu nhất trong đầm lầy.

“Công tử, ngươi định nói thế nào với bệ hạ?” Long Thập nhìn Mạc Hoàn Tang đi xa, mới hỏi La Duy. Các Long kỵ vệ đều lộ vẻ khó khăn, nếu như trở lại thượng đô, Hưng Vũ đế hỏi tới, bọn họ cũng không dám không bẩm báo chuyện La Duy để cho Tư Mã Tru Tà cùng Mạc Hoàn Tang chạy mất.

“Không có Ô Sương thiết kỵ, một Mạc Hoàn Tang không thể là kẻ địch lớn của Đại Chu ta.” La Duy mở miệng giải thích: “Vừa rồi các ngươi cũng nghe thấy đấy, Mạc Hoàn Tang thậm chí còn không mang họ Mạc, ta không đoán sai, mẹ gã hẳn là bởi vì không tuân thủ nữ tắc, bị người Mạc thị buộc đá ném trôi sông.”

“Vì cái này mà ngươi thả họ?” Vệ Lam hỏi.

“Cho nên gã sẽ không báo thù cho Mạc thị.” La Duy nói: “Chúng ta còn có gì phải sợ? Mạc Hoàn Tang còn sống, Tư Mã Thanh Sa sẽ không yên ổn, ta vì cái gì không tha gã?”

“Ngươi lại tính kế với Thanh Sa Thái Tử?” Ngụy thái y hỏi. Tư Mã Thanh Sa luôn luôn hậu đãi La Duy, sợ khinh mạn, La Duy có được thành Ô Sương rồi mà vẫn tính kế với Tư Mã Thanh Sa?

“Hắn là Thái Tử Bắc Yến, ta chẳng lẽ phải giúp hắn cố thủ giang sơn ?” La Duy hỏi lại Ngụy thái y.

“Người này hiện tại mang theo một kẻ điên mù lòa.” Long Thập nói: “Sao còn có thể hô mưa gọi gió?”

“Ngươi không cho gã cơ hội, làm sao biết gã không có bản lĩnh này? Ta sẽ giải thích với bệ hạ, các ngươi đừng lo lắng.” La Duy nói, lại lầm bầm một câu: “Không ngờ… gã yêu y.”

Mấy người Long Thập không kịp phản ứng, La Duy nhìn Vệ Lam đã đi xa vài bước, nói: “Lam, ngươi nhìn trên người ta xem, có phải là còn có sâu không? Ta vẫn cảm thấy có gì bò trên người ta.”

“Ngươi đừng động đậy, ta xem nào.” Vệ Lam phủi mấy con sâu trên lưng La Duy xuống.

Mấy người đằng sau nhìn hai người không coi ai ra gì này, thậm chí muốn hỏi La Duy một câu: “Mạc Hoàn Tang yêu Tư Mã Tru Tà, vậy ngươi cùng Vệ Lam thì sao? Cũng là yêu nhau?”

Không có cửa vào

Khi trinh sát đầu tiên nói với La Khải tin La Duy có thể đã chết vì bước vào đầm lầy phía tây nam, La Khải đã một cước đá người này ngã trên mặt đất. Mà khi người thứ hai, thứ ba, thứ tư, ai ra ngoài tìm hiểu cũng đều trở về nói với anh như vậy, tất cả mọi người bên cạnh đều khổ sở chết tâm, thì La Khải không còn cách nào kiên trì giữ ảo tưởng trong lòng nữa, hắn bắt đầu chấp nhận sự thật rằng La Duy đã chết. La Khải là Nguyên soái ba quân, hắn không thể để lộ vẻ khổ sở của mình trước mặt mọi người, hắn phải là một đại soái Vân Quan mà mọi người có thể dựa vào, chỉ khi ở một mình, La Khải mới có thể mặc cho cảm giác đau đớn gặm nhấm tâm can mình.

Bởi vì La Khải đã chịu đủ dày vò, nên khi quan quân chạy vào soái trướng, nói với hắn rằng tam công tử đã trở về, La Khải chỉ ngồi bất động.

Trữ Phi hỏi đi hỏi lại binh sĩ này ba lần, mới giật mình vui mừng nói với La Khải: “Đại soái, Vân Khởi đã trở về, y không chết!”

La Khải thấy Trữ Phi chạy như bay đến trước mặt mình, nhìn Trữ Phi miệng không ngừng hoạt động, lại chỉ nghe được hai chữ “không chết”. La Khải đứng bật dậy, đánh đổ cái ghế dựa đang ngồi, tiếng chiếc ghế đổ rầm xuống đất cũng không khiến La Khải quay đầu lại, hắn chạy ra khỏi soái trướng, trong lòng bắt đầu cầu xin trời xanh, chuyện này ngàn vạn lần hãy là thật, đừng khiến hắn cụt hứng.

“Đại ca.” La Duy thấy La Khải chạy về phía mình, trưng ra khuôn mặt tươi cười, gọi La Khải một tiếng.

“Ngươi, tiểu tử hỗn đản này!” La Khải vẻ mặt phẫn hận nhìn La Duy.

Nụ cười trên mặt La Duy cứng đờ: “Lại xảy ra chuyện gì sao? Đại ca…” La Duy chưa kịp nói hết câu, giây tiếp theo, y đã bị huynh trưởng siết chặt trong lòng.

“Còn sống trở về là tốt rồi!” La Khải ôm lấy La Duy: “Ông trời phù hộ, ngươi cuối cùng cũng không có việc gì!”

“Không có việc gì.” Mặt La Duy dán trên khôi giáp trước ngực La Khải, có chút lạnh, nhưng y vẫn có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của huynh trưởng.“Thực xin lỗi, đã khiến huynh lo lắng.” La Duy cũng ôm lấy La Khải. Chiếm được thành Ô Sương, Ô Sương thiết kỵ diệt vong, Mạc Hoàn Tang mang theo Tư Mã Tru Tà thoái ẩn, hiện tại La Duy có thể yên tâm về tương lai của La Khải, chỉ cần Thái Tử có thể thuận lợi đăng cơ, thì không ai có thể làm hại vị huynh trưởng này nữa, La Khải, La Thế Nghi từ nay về sau có thể cùng nữ tử tên Diệp Tú sinh con dưỡng cái, đến tận lúc bọn họ già đi, con cháu đầy cả sảnh đường, không ai có thể chia lìa. La Duy trong mắt có lệ, những điều y từng cầu nguyện, rốt cục từng thứ từng thứ thực sự xuất hiện trước mắt, điều này khiến y vui không tả xiết.

“Cứ nghĩ đã lớn rồi.” La Khải lau nước mắt trên gò má La Duy, hòa nhã nói: “Sao bây giờ lại khóc?”

“Đầm lầy kia…” La Duy nhận ra mọi người đều nhìn mình khóc, cũng thấy xấu hổ, tựa đầu trên ngực La Khải nói: “Cả đời này đệ sẽ không bao giờ vào mấy nơi quỷ quái như thế nữa!”

Long Thập Tứ ở phía sau liếc mắt nhìn trời, hình như câu này hắn đã nói qua .

“Tất cả đều không sao chứ?” La Khải ôm La Duy, lại hỏi mấy người Vệ Lam.

Mấy người La Duy trước khi trở về doanh, đã tắm giặt sạch sẽ ở một dòng sông vô danh. La Duy không thể tắm nước lạnh, vì thế đám người này còn mất một phen trắc trở, tìm được một cái nồi ai đó bỏ lại trong lúc hành quân, đun một nồi nước ấm, lúc này La Duy mới tắm được. Nếu không gột bỏ vẻ ngoài nửa người nửa quỷ kia, mấy người Vệ Lam liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bọn họ có lẽ đã quên bộ dáng thực sự của mình.

“Không có việc gì.” Ngụy thái y nhìn La Khải nói: “Chỉ là Tam công tử đã chịu vất vả, sau này nên điều dưỡng nhiều hơn là được.”

“Nếu ngươi tìm được con đường có thể đi kia, công tử sẽ không cần phải vất vả.” Long Thập Nhất ở sau lưng Ngụy thái y tức giận nói thầm một câu.

Ngụy thái y quay lại trừng tiểu tử không có lương tâm này. Từ khi nghe Mạc Hoàn Tang nói trong đầm lầy có một con đường có thể đi, đám người này đã không thèm cho ông một sắc mặt tốt, cứ như ông cố ý muốn dẫn họ đi con đường khổ cực kia vậy, cái này còn có thiên lý sao? Ngụy thái y thật muốn kéo lỗ tai họ, nói rằng, chẳng lẽ ông không đi cùng con đường với họ hay sao? Nếu như biết có con đường dễ đi khác, chẳng lẽ ông lại không đi ?! Họ Ngụy này cho dù không coi họ là người, thì cũng phải tự coi mình là người chứ?

Vệ Lam lại thành thật, nhìn Ngụy thái y cười một cái.

Long Thập Ngũ tâm trạng không tốt, thấy Ngụy thái y trừng mắt, bọn họ cũng trừng Ngụy thái y, cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau, không ai phục ai.

La Khải không chú ý tới đám người bên cạnh đang lườm nhau, anh cẩn thận nhìn La Duy, nói: “Hình như lại gầy đi.” Ôm lấy La Duy rồi xoay một vòng.

“Đại ca!” La Duy không muốn, lại đang xem y như tiểu hài tử đây mà.

Long Huyền vội vàng chạy đến, chứng kiến La Khải đang cùng La Duy vui đùa, hắn trông thấy La Duy mặt đỏ lên, mang theo oán trách nói với La Khải gì đó, rồi lại bị La Khải nhấc lên, xoay một vòng tròn. Long Huyền dừng bước, một khắc kia nghe nói La Duy đã trở về, Long Huyền chỉ sững sờ, sau đó bước nhanh về phía trướng soái, trong lòng vui đến điên cuồng, cảm giác ấy Long Huyền sống đến hôm nay vẫn chưa từng cảm thụ qua.

“Điện hạ?” Thị vệ sau lưng Long Huyền không biết vì sao chủ tử mình dừng lại, nếu như là đến gặp La Tam công tử, vì sao không đi đến gần y?

Long Huyền nhìn La Duy cùng người bên cạnh nói giỡn, La Khải, Trữ Phi, các tướng quân Vân Quan, còn có Vệ Lam, nhưng khi Long Huyền nhìn thấy Vệ Lam, nụ cười trên mặt vụt tắt. Vệ Lam có chút suy yếu, cánh tay nâng lên thật chậm chạp, hình như là có thương tích. Người đã dùng bí dược Kỳ Lân không thể có bộ dạng như Vệ Lam hiện tại.

Bọn thị vệ thấy Long Huyền sắc mặt âm trầm, không dám nói lời nào, chỉ yên lặng đứng phía sau hắn.

Nhìn La Duy cùng mấy người La Khải vui đùa ầm ĩ, trong lòng Long Huyền có chút khó chịu. Trái tim La Duy như cửa thành mở rộng bốn phương, dường như y có thể cho tất cả mọi người tiến vào cánh cửa ấy, duy chỉ có Long Huyền là bị nhốt ở ngoài thành, không có cửa vào. Thời khắc này, Long Huyền cảm thấy vô ngần tịch mịch, và một sự mất mát khắc sâu.

La Duy lơ đãng quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Long Huyền phía xa xa, trên mặt lập tức phủ một tầng sương lạnh.

Vệ Lam không uống thuốc, ánh mắt La Duy âm trầm, Long Huyền sáng tỏ rồi, chuyện hắn đưa cho Vệ Lam bí dược Kỳ Lân, La Duy đã biết. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của La Duy, ánh mắt Long Huyền cũng là một mảnh lạnh như băng, hắn không biết bản thân sai ở chỗ nào, hắn cũng không có thói quen hạ mình nịnh nọt một người.

Vệ Lam cũng nhìn thấy Long Huyền, lập tức nhìn về phía La Duy.

“Mặc kệ hắn.” La Duy thấy Vệ Lam nhìn mình, thần sắc trở nên ấm áp, nhỏ giọng nói với Vệ Lam: “Ta biết bây giờ vẫn chưa phải lúc.”

Long Huyền chậm rãi đi tới, đứng trước mặt La Duy, nói vài câu chúc mừng.

La Duy cũng khách khí đáp lời.

Ngoại trừ mấy người Ngụy thái y đã biết rõ tình hình, người bên ngoài không ai có thể nhìn ra, hai người này chỉ đang diễn vở “Huynh hữu đệ cung”(anh em bạn bè kính trọng nhau) cho bọn họ xem.

“Điện hạ.” La Khải khi thấy Long Huyền cùng La Duy diễn xong, nói với Long Huyền: “Tiểu Duy đã trở lại, mạt tướng nghĩ mau chóng mang binh về thành Ô Sương.”

“Việc quân đều do Thế Nghi huynh làm chủ, ta không có ý kiến.” Long Huyền đáp.

La Duy nói: “Đại ca, chi bằng chúng ta lập tức lên đường?”

La Khải xoay người trở lại trướng, truyền lệnh quay về Ô Sương.

“Không biết Tư Mã Thanh Sa khi biết ngươi còn sống.” Long Huyền đi bên cạnh La Duy: “Sẽ có tâm tình ra sao nhỉ.”

“Ta là con dân Đại Chu.” La Duy lạnh nhạt nói: “Tâm tình của hắn có liên quan gì đến ta?”

Vân Khởi, ngươi nguyện giúp ta không?

Chu binh bỏ chạy cực kỳ vội vàng, ngay cả doanh trướng cũng không mang theo, cho nên đến đêm nay, quân Bắc Yến phát hiện doanh trại Chu quân không có một ngọn đèn dầu, mới cảm thấy kỳ lạ. Tư Mã Thanh Sa phái người đến xem xét, chỉ nhìn thấy quân doanh không một bóng người, lúc này mới xác định Chu quân đã trở lại thành Ô Sương.

Quân Đông Thương sau khi biết tin Chu quân trở lại, cũng nhổ trại, tiến đánh cửa Xuân Độ.

Tư Mã Thanh Sa sợ Dương Nguyên Tố vẫn còn chủ ý đánh thành Hạ Phương, vội sai phó soái dẫn một nửa quân trở về thành Hạ Phương.

“Điện hạ còn muốn ở lại Thiên Thủy Nguyên?” Mưu sĩ bên cạnh Tư Mã Thanh Sa hỏi.

“Ta muốn nhìn thành Ô Sương lần nữa.” Tư Mã Thanh Sa đáp.

“Điện hạ việc gì phải làm vậy?”

“Ô Sương thành mất trong tay ta, cho nên cũng phải do ta đoạt lại.”

Mưu sĩ trầm mặc, xem ra Bắc Yến lần này nguyên khí đại thương, mất toàn bộ Ô Sương thiết kỵ, coi như tự chặt mất một tay. Chu binh chiếm được thành Ô Sương, mưu sĩ liếc mắt nhìn Tư Mã Thanh Sa vừa tròn hai mươi tuổi, cho dù hao tổn hết tuổi xuân, thì chỉ sợ thành Ô Sương cũng chẳng có ngày về.

“Tru Tà cùng Mạc Hoàn Tang cũng chưa chết.” Tư Mã Thanh Sa lại nói: “Ta vẫn muốn thử một lần, xem có tin tức về hai người này ở chỗ Chu quân không.”

“Chu quân sẽ nói hay sao?” Mưu sĩ cho rằng có đi tìm Chu quân, thì cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục : “Điện hạ.” Hắn nhắc nhở Tư Mã Thanh Sa: “La Duy đã chết, huynh trưởng La Khải của y sẽ xem chúng ta như kẻ thù.”

“Hai người kia không chết, lòng ta khó có thể bình an: “Tư Mã Thanh Sa lại nghe được câu “La Duy đã chết”. Bốn chữ này, bất giác khiến trái tim mỏi nhừ: “Vì giang sơn Bắc Yến, ta vẫn muốn thử một lần.” Tư Mã Thanh Sa nói, thở dài một tiếng, y cũng là vì giang sơn, hắn còn có thể nói gì đây?

La Duy không biết Tư Mã Thanh Sa vẫn nghĩ về y, y đang ngồi xe ngựa trở lại thành Ô Sương. Thần kinh căng thẳng, khi về đến quân doanh, thả lỏng lại, lúc này La Duy mới thấy mỏi mệt, khiến y nằm chết dí trên giường, không trở nổi mình.

Vệ Lam đoạn đường này cũng chỉ ngồi xe ngựa cùng La Duy, con đường hành quân thường xuyên xóc nảy. Khi Vệ Lam thấy trong xe quá sáng, sẽ ôm La Duy vào lòng, chí ít cũng khiến La Duy thoải mái hơn.

Long Huyền một mực muốn ở cùng La Khải, nói chuyện trong quân, có khi cũng nói mấy câu tán dóc, chỉ là hắn không hề nhắc đến La Duy.

Đại quân tới thành Ô Sương là vào ban đêm, khi vào thành, cũng không gây ồn ào, dân chúng trong thành đang ngủ say, thậm chí không biết Chu quân đã trở lại.

Sau khi La Khải vào thành, lại sai người dán bố cáo chiêu an trong khắp phố lớn ngõ nhỏ Ô Sương.

Long Huyền nhìn La Khải sai người viết bố cáo chiêu an, lắc đầu nói: “Cái này thật đúng là đống giấy lừa đảo.”

La Khải không nhìn ra ý mỉa mai của Long Huyền, nói: “Thuộc hạ cũng chỉ mong tòa thành này được thái bình.”

“Làm như vậy cũng đúng.” Long Huyền nói: “Ta còn dẫn theo mấy người Mạc thị, treo bọn họ ở cửa thành là được rồi. Từ nay về sau thành Ô Sương chính là thành trì của Đại Chu, dân chúng nào trong thành không phục, Thế Nghi huynh có thể cho họ ba ngày để rời thành về Bắc Yến.”

“Để bọn họ đi?”

“Những người này trong nội tâm không phục, lưu lại cũng chỉ là điêu dân.” Long Huyền nhìn La Khải nói: “Những người này có giết cũng giết không hết, chỉ có thể thả.”

“Nếu dân trong thành đều bỏ đi, thành này chẳng phải sẽ trống không sao ?” La Khải lo lắng.

Long Huyền nở nụ cười, La gia có hai đứa con tòng quân, thật đúng là chỉ có thể mang binh đánh giặc, không thể ở trên triều đình.

“Đại ca còn lo lắng việc này?” La Duy nói, ngủ suốt dọc đường, lúc này khí sắc y mới khá hơn một chút.

“Dân chúng trong thành này đời đời là con dân Bắc Yến.” La Khải nói với La Duy: “Bọn họ làm sao có thể cam tâm tình nguyện quy thuận Đại Chu?”

“Cố thổ nan ly.” (khó có thể rời bỏ quê hương) La Duy thi lễ với Long Huyền, sau đó nói với La Khải: “Đại ca cho rằng thiên hạ này có bao nhiêu dân chúng trung trinh như một? Bọn họ chỉ cầu cuộc sống an bình không lo cơm áo, ai là chủ nhân, đối với bọn họ mà nói, tuyệt không trọng yếu.”

La Khải nhìn về phía Long Huyền, nói: “Nói như vậy, chúng ta cần gì phải giết hết người Mạc thị?”

“Ngươi cứ nói đi?” Long Huyền hỏi La Duy.

“Ô Sương thiết kỵ trước kia là do Mạc thị lập ra, Mạc thị chưa diệt, thì vĩnh viễn không diệt được đội quân này.” La Duy nói: “Mạc thị chưa diệt, năm sau sẽ lại có thêm một Ô Sương thiết kỵ, chúng ta phải làm như thế nào đây?”

“Dân chúng trong thành cũng cần biết rõ kết cục của mình nếu không hàng phục.” Long Huyền tiếp lời La Duy: “Nơi đây người dân anh dũng, nếu không dọa được bọn họ, thì tòa thành Ô Sương này, chúng ta cầm cũng bỏng tay.”

La Khải cố gắng hiểu lời Long Huyền cùng La Duy, nghe hai người này nói những lời trị thiên hạ, La Khải cảm thấy ở trên sa trường vẫn đơn giản nhất.

“Đại ca cũng đừng nghĩ nhiều.” La Duy thấy La Khải như vậy, biết rõ La Khải bình thường không hay bàn luận những chuyện thế này, cười nói: “Thành này trống không càng tốt, từ nay về sau tội phạm lưu vong của Đại Chu đều đày tới đây, không quá vài năm, đại ca còn sợ cái thành Ô Sương này không có người ở sao?”

“Hôm nay ta nhìn thấy con đê Thiên Thủy.” Long Huyền lúc này mới nói: “Chờ chúng ta sửa lại đường sông, hoang mạc ngoài thành Ô Sương có thể trở thành đồng ruộng, khi đó dân chúng Đại Chu sẽ tranh nhau tới đây làm ăn.”

“Điện hạ nói nghe thật dễ dàng.” La Duy nói: “Sửa lại đường sông, phải tốn mấy năm, lại còn ai sẽ đến đây sửa, điện hạ đã tính đến chưa?”

“Ta nghĩ thế này, ngươi muốn nghe không?” Long Huyền nhìn La Duy.

La Duy không tự giác gật đầu một cái, y cũng từng nghĩ nên cải cách hoang mạc bên ngoài Ô Sương, chỉ là càng nghĩ càng cảm thấy việc này tốn quá nhiều nhân lực vật lực, một Hưng Vũ đế không thể nào làm nổi việc này. La Duy hiếu kỳ, Long Huyền có biện pháp hoàn thành sao?

“Chúng ta có thể dùng tội nô.” Long Huyền đáp.

La Duy nói: “Chỉ là, tội nô cũng không đủ.”

“Hay là thuê người làm công.”

“Thuê người làm công?” La Duy suy nghĩ một chút, nói: “Rất khổ cực, cho dù điện hạ chịu dùng tiền, dân chúng cũng không nhất định sẽ nguyện đến.”

“Còn thân phận?”

“Thân phận gì?” La Khải hỏi.

Long Huyền nói: “Trên đời này người làm nô nhiều như vậy, nếu như chịu tới đây, ta sẽ cho bọn họ thoát cái danh nô lệ, các ngươi cảm thấy cái này có nhiều hơn tiền công không?”

La Khải lắc đầu liên tục: “Điều đó không có khả năng, nô mãi là nô, điện hạ muốn xóa lai lịch cho họ, không thể dễ dàng như thế. Hơn nữa, chủ nhà sao có thể thả nô bộc nhà mình đi?”

“Chủ nhà thì chỉ cần tìm cách bồi thường.” Long Huyền nói: “Ta cũng không nghĩ chỉ với những nô bộc này mà có thể thay đổi tuyến đường Thiên Thủy.”

“Vậy cũng chỉ có thể cưỡng bức lao động .” La Duy lúc này mở miệng nói: “Điện hạ, ngươi không sợ ngươi huy động nhân lực kiểu này, thiên hạ sẽ đại loạn hay sao?”

“Cái này vốn là chuyện của người trong thiên hạ, ai có thể thoát được?” Long Huyền nói: “Vì con cháu sau này, chẳng lẽ chúng ta không ra sức? Cái gì gọi là thiên hạ đại loạn? Dân chúng lầm than mới khiến thiên hạ đại loạn.”

“Điện hạ muốn hạ chỉ làm chuyện này?” La Duy nhìn ánh mắt Long Huyền, lúc này mới có một chút ấm áp, người này vì giang sơn xã tắc, thật sự dùng hết cả đời .

“Đúng vậy.” Long Huyền cũng vui vẻ, hỏi La Duy: “Vân Khởi, ngươi nguyện ý giúp ta không?” Đăng bởi: admin


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status