Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 43 - Chương 43

/100


3 Replies211 Mất ngọc

Đối mặt với ánh mắt của Long Huyền, La Duy trốn tránh nói:“Ta chỉ là một người chưa có công danh, điện hạ đã quá xem trọng La Duy rồi, La Duy cho dù có muốn phò tá điện hạ, thì cũng chỉ lực bất tòng tâm.”

“Ngươi là con trai Tả tướng, là môn sinh của phụ hoàng ta,” Ý cười trên miệng Long Huyền cũng nhạt đi, nhưng ngữ khí lại dường như vui đùa, hắn nhìn La Duy nói:“Ngươi còn sợ sau này không có công danh?”

“Gia thế có thể đổi lấy công danh sao?” La Duy cũng như đang vui đùa, nói:“Sớm biết như vậy, ta cần gì phải đọc sách cơ chứ? Những ngày ở Thượng thư phòng, ký ức ấy La Duy chưa bao giờ quên.”

La Khải thấy hai người này lại nói những lời khiến người khác không thể phân rõ thật giả, vừa cảm giác da đầu run lên, giương mắt đã thấy Trữ Phi đứng ngoài cửa, La Khải như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng mở miệng nói:“Tử Chu sao lại đến đây?”

Trữ Phi vừa tới cửa chính, định bẩm báo, nghe La Khải mở miệng hỏi, liền đi vào nhà, nói với ba người trong phòng:“Phất Y Đại Sư mang theo các tăng lữ đến đây.”

“Ông ta nhanh thật,” Long Huyền nói.

“Đại Sư tới triệu linh hồn về đất mẹ,” La Khải nói cho La Duy biết:“Đại Chu bao năm qua có vô số tướng sĩ chết trận tại Ô Sương thành, giờ đây họ có thể trở về nhà rồi.”

“Thì ra là như vậy,” La Duy nói:“Phất Y Đại Sư là cao tăng đắc đạo, để ông ta đến triệu linh, không còn gì tốt hơn.”

“Chúng ta ra đón ông ấy thôi,” Long Huyền đứng dậy nói.

Đoàn người ra khỏi thành nghênh đón Phất Y Đại Sư.

Phất Y Đại Sư vẫn một thân tăng bào cũ kỹ, khuôn mặt trầm tĩnh, thấy Long Huyền, La Khải, La Duy đi tới, liền niệm một tiếng Phật hiệu, sau đó ánh mắt đảo qua từng người. Cuối cùng, ánh mắt Phất Y Đại Sư dừng trên người Long Huyền, nói:“Điện hạ lần này sát nghiệt lại nặng thêm không ít.”

Long Huyền không thèm để ý nói:“Qua trận chiến này, trong số chúng ta, ai mà không có sát nghiệt cơ chứ?”

Phất Y Đại Sư khẽ lắc đầu, nói:“Bần tăng chỉ muốn nói, có một vài người không cần phải chết.”

Long Huyền bật cười:“Đại Sư là người xuất gia từ bi, vậy trong mắt Đại Sư, ai mới đáng chết?”

Phất Y Đại Sư chỉ cười, rồi niệm một tiếng Phật hiệu.

“Đại Sư, mời vào thành,” La Khải nói.

Phất Y Đại Sư cùng các tăng chúng đều là đi bộ đến, cho nên Long Huyền cũng chỉ có thể bỏ lại xe ngựa, cùng Phất Y Đại Sư đi bộ vào thành. Phất Y Đại Sư nhìn La Duy ở phía sau La Khải, đột nhiên hỏi La Duy:“Tam công tử, Phật châu bần tăng tặng ngươi có còn không?”

La Duy sờ sờ cổ tay, nào có còn bóng dáng chiếc vòng Mặc Ngọc Lưu Ly nữa, Phất Y Đại Sư không hỏi, y cũng quên mất rằng mình đã từng có nó.“Mất rồi,” La Duy cũng không thấy đáng tiếc, nói với Phất Y Đại Sư:“Cả quãng đường này ta đều đi vội vàng, không biết đã để ở nơi nào.”

“Ngươi làm mất Phật châu hộ thân Đại Sư cho ngươi?” La Khải xem qua thư nhà, cũng biết đến chiếc vòng Mặc Ngọc Lưu Ly này, theo lời mẫu thân Phó Hoa, thì mệnh của La Duy giữ được chính là nhờ chiếc vòng này. La Khải có chút nóng nảy, người tòng quân ít khi tin quỷ thần, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng La Duy, La Khải thà rằng tin tưởng, liên tục hỏi La Duy:“Ngươi nghĩ kỹ lại xem, mất ở chỗ nào? Sao lại không cẩn thận như thế, thứ gì ngươi cũng có thể để mất được hay sao?”

La Duy lại bị La Khải coi như trẻ con, mắng trước mặt mọi người, vẻ mặt xấu hổ, môi giật giật, không nói nên lời.

La Khải lại nhìn về phía Vệ Lam bên cạnh La Duy, nói:“Lam thì sao? Cũng không nhìn thấy Phật châu của Tiểu Duy?”

Vệ Lam dọc theo đường đi tâm sự tầng tầng, hắn cũng quên mất La Duy còn mang theo Phật châu, lúc này nghĩ tới, Vệ Lam cũng thật gấp gáp:“Có lẽ ở trong tay nải hành lý, lát nữa ta sẽ trở về tìm.”

“Một chuỗi phật châu thôi mà,” La Duy sợ La Khải mắng Vệ Lam, vội nói:“Mất cũng mất rồi, làm một chuỗi khác không được sao?”

“Trước mặt Đại Sư, sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế!” La Khải cốc đầu La Duy.

Long Huyền ở một bên hỏi Phất Y Đại Sư:“Phật châu Vân Khởi làm mất rất quan trọng hay sao?”

“Người có duyên ắt sẽ tìm thấy,” Phất Y Đại Sư nói:“Thế sự không thể cưỡng cầu.”

Phất Y Đại Sư nói lời này, lọt vào tai mấy người ở đây, cũng giống như không nói lời nào.

La Duy không ngờ La Khải và Vệ Lam lại phiền lòng về mấy chuyện hư vô mờ mịt này, vội lảng sang chuyện khác:“Đại Sư chuẩn bị lúc nào làm phật sự?”

“Khi mặt trời mọc,” Phất Y Đại Sư nói.

“Bình minh ngày mai?” Long Huyền hỏi.

Phất Y Đại Sư nói:“Phải.”

La Khải nói:“Không phải chuẩn bị cái gì à? Ngần này thời gian có kịp không?”

“Không cần chuẩn bị gì cả,” Phất Y Đại Sư chỉ các tăng chúng phía sau:“Tự bọn họ biết nên làm như thế nào.”

Vì thế, Long Huyền và La Khải, mang theo các tướng quân cùng Phất Y Đại Sư ra khỏi thành, Vệ Lam kéo La Duy trở về bọn họ chỗ ở.

Sau khi Vệ Lam trở về, liền mở hành lý của hai người ra, lục tung mọi thứ lên tìm.

“Tìm không thấy thì thôi,” La Duy thấy Vệ Lam gấp quá, nhưng y lại không vội, còn khuyên Vệ Lam:“Nếu ngươi không yên lòng, sau khi ta về thượng đô,ta lại đi tìm quốc sư xin một chuỗi.”

“Phu nhân nói rồi, Phật châu không thể mất!” Vệ Lam bắt đầu lục tung đống quần áo, ảo não nói:“Vật quan trọng như thế, sao lại để mất cơ chứ?”

“Cái này không mất là tốt rồi.” La Duy đi tới, đưa một nửa miếng ngọc Uyên Ương cho Vệ Lam xem, nói:“Ngươi xem, thứ này chưa từng rời khỏi người ta.”

Vệ Lam dừng tay lại, nhưng sau đó lại cúi đầu lục tung quần áo.

“Của ngươi đâu? Cho ta xem,” La Duy cướp quần áo trong tay Vệ Lam, tiện tay ném đi.

Vệ Lam tháo nửa miếng Uyên Ương trên người mình xuống, đặt vào tay La Duy.

La Duy đem hai nửa ngọc Uyên Ương ghép lại với nhau, đặt dưới ánh đèn, để Vệ Lam nhìn dáng vẻ ngọc Uyên Ương trên mặt đất. Vệ Lam lại nhìn tay La Duy, ngón tay thon dài trắng nõn, hệt như bạch ngọc, hai miếng ngọc Uyên Ương y cầm trong tay, quang hoa lưu chuyển, như một thứ trân bảo vô giá.“Mất Phật châu, thật sự không có việc gì sao?” Vệ Lam cầm tay La Duy hỏi.

“Mất phật châu, chúng ta vẫn sống sót trở về,” La Duy nhìn Vệ Lam cười nói:“Chúng ta như vậy là may mắn rồi, ngươi còn lo lắng cái gì? Yên tâm đi, quốc sư chuyên nói mấy lời chẳng ai hiểu được, đừng tự dọa chính mình. Chỉ cần ngọc Uyên Ương này không mất đi là được, những cái khác ta đều không để ý,” La Duy đem ngọc Uyên Ương giơ lên trước mắt Vệ Lam.

“Ngươi không có việc gì là tốt rồi, những cái khác ta cũng không cần,” Vệ Lam hôn lên tay La Duy.

Hai người ôm nhau ngã xuống giường, nhưng chỉ là hôn nhau, không tiến thêm một bước.

“Thân thể ngươi không tốt,” Vệ Lam thì thầm bên tai La Duy:“Phải điều dưỡng thêm mới được.”

La Duy nằm ở trong lòng Vệ Lam, ngắm nhìn ngọc Uyên Ương trong tay mình, mặt có chút đỏ lên. Vệ Lam đưa tay lại gần, cùng La Duy cầm ngọc Uyên Ương, lướt qua từng đường hoa văn trên miếng ngọc.“Mất cái gì cũng được, nhưng ta không thể để mất nó,” La Duy nhỏ giọng nói với Vệ Lam.

“Ừ,” Vệ Lam nói:“Ta cũng vậy.”

“Còn cả ngươi nữa,” La Duy đặt một nụ hôn lên khuôn mặt Vệ Lam,“Ta cũng không thể đánh mất.”

Vệ Lam kéo chăn che kín La Duy và chính hắn, nụ hôn của La Duy nhẹ nhàng như lông vũ, khiến trái tim Vệ Lam xao động,“Ngủ đi,” Vệ Lam cũng hôn lại La Duy:“Mặt trời mọc ta sẽ gọi ngươi.”

212 Hồn này trở lại

Mặt trời mọc, ba quân Đại Chu đứng trang nghiêm tại Ô Sương thành, chiến giáp sáng ngời dưới sự lạnh lẽo của gió đêm. Hai màu cờ chiêu hồn màu đen trắng tung bay trong gió, tiền giấy bay lả tả đầy trời, người sống đại thắng trở về triều, giờ phút này không gian bao la ấy trở thành một buổi thịnh yến cho các vong hồn.

Long Huyền cùng La Khải đứng chung một chỗ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thành lâu, La Duy đứng đó, giờ phút này y chỉ chăm chú nhìn phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khi tia sáng đầu tiên xuất hiện phía chân trời, tiếng các tăng lữ tụng kinh lập tức vang lên.

Phất Y Đại Sư ngồi xếp bằng dưới bùn đất Ô Sương thành, mắt nhắm lại, hai tay tạo thành chữ thập, ông tụng kinh Phật, trừ các đệ tử của ông, không ai có thể hiểu, nhưng cũng không có ai dám cắt ngang.

Một lão phụ nhân ở giữa Phật tràng, hòa vào tiếng tụng kinh, hát lên một khúc linh ca (bài hát đưa ma) của Đại Chu.

Cờ chiêu hồn thật lớn phất qua gương mặt La Duy, tiếng ca kia yên tĩnh sâu thẳm, khiến người ta phân không rõ hiện thực hay hư vô. La Duy nghe đến mơ màng, tiếng ca thật giống bài hát ru mà vú nuôi vẫn hát để đưa y vào giấc ngủ, khiến ngay cả lúc ngủ mơ y vẫn có thể mỉm cười. Nghe tiếng ca ấy, đứng trên thành lâu cao cao, trái tim La Duy trong khoảnh khắc tìm được sự yên bình. La Duy lúc này tin tưởng, mấy trăm năm qua, vô số vong linh táng thân dưới Ô Sương thành, được tiếng ca này chỉ dẫn, sẽ trở về đất mẹ cách xa trăm dặm.

“Quỳ!” Một tăng lữ cao giọng hô.

La Duy cùng mọi người quỳ rạp xuống đất, vô cùng thành kính mà cầu nguyện cho các vong linh.

“Lướt qua tòa thành trước mắt, đi thẳng về phía nam, chính là đất mẹ,” Long Huyền đứng dậy, nói với mảnh hoang vu trước mặt:“Chiếm được Ô Sương thành, hồn này trở lại, trở lại!”

La Duy nhìn Long Huyền dưới thành, người này thay mặt gia tộc tối cao của hắn, tỏ lòng biết ơn và trấn an trước hương hồn các chiến sĩ. Long Huyền một khắc này cũng trở nên tiều tụy, ánh mắt hắn trong suốt, đối mặt với rất nhiều vong linh, Long Huyền tựa hồ giấu kín tất cả những dục niệm trong lòng, chỉ còn lại sự cảm kích và tôn sùng.

“Điện hạ hôm nay khác hẳn ngày xưa,” Trữ Phi đứng ở bên cạnh La Duy nói.

La Duy nói:“Hắn kính trọng anh hùng, những người vùi xác nơi đây, lại có ai không phải anh hùng?”

“Bao gồm cả các tiểu binh?” Trữ Phi hỏi.

“Đều là vì nước chết trận, tướng quân hay binh lính, tại sao phải phân biệt?” La Duy đưa tay bắt được một tờ tiền giấy bay trên đầu,“Đường đến Hoàng Tuyền không phân già trẻ, cũng sẽ không phân cao thấp quý tiện.”

“Bên kia có quân đội đến,” Long Thập bảo vệ phía sau La Duy chỉ tay về phương bắc, nhỏ giọng kêu lên.

“Là quân Bắc Yến,” Trữ Phi mặt đổi sắc.

“Đại ca của ta hẳn là đã có an bài việc quân Bắc Yến sẽ xông đến,” La Duy nhìn kỵ binh Bắc quân dưới Ô Sương thành.

“Tư Mã Thanh Sa tự mình đến đây,” Trữ Phi thấy rõ người dưới soái kỳ (cờ nguyên soái) Bắc Yến, nói với La Duy:“Người này đến đoạt lại Ô Sương?”

“Chỉ bằng ít quân này?” La Duy cũng nhìn thấy Tư Mã Thanh Sa, đã âm thầm đếm số binh lính Tư Mã Thanh Sa mang đến, ngàn người mà thôi,“Người này có thể là tới hỏi tin tức về Mạc Hoàn Tang và Tư Mã Tru Tà,” La Duy suy đoán.

Trữ Phi không xuống dưới thành, theo lệnh La Khải, y phải bảo vệ thành lâu an toàn.

Ba quân dưới thành có chút rối loạn, nhưng Phất Y Đại Sư, các tăng lữ, ngay cả lão phụ nhân hát khúc gọi hồn kia cũng không hề xao động, phảng phất như bọn họ không hề nghe thấy tiếng vó ngựa quân Bắc Yến.

Một nhánh Vân Quan thiết kỵ ngăn cản Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa cũng không tiến lên nữa, ngừng lại, lẳng lặng bàng quan nhìn lễ chiêu hồn của Đại Chu.

Long Huyền đến tận khi làm xong việc của mình, mới lên chiến mã, giục ngựa đi tới trước mặt Tư Mã Thanh Sa, ngồi ngay ngắn, rồi nhìn Tư Mã Thanh Sa ôm quyền nói:“Thanh Sa thái tử tới nơi này là vì chuyện gì?”

Tư Mã Thanh Sa nói:“Tâm nguyện của các ngươi đã đạt thành, ta có nên đến nói một tiếng chúc mừng hay không?”

Long Huyền nói:“Ô Sương thành vốn là thành trì của Đại Chu, Thanh Sa thái tử không cần thiết phải vui mừng thay cho Đại Chu ta.”

“Là ngươi bắt Tru Tà,” Tư Mã Thanh Sa không nói nhiều lời với Long Huyền, trực tiếp hỏi hắn:“Tru Tà và Mạc Hoàn Tang hiện tại ở nơi nào?”

“Chuyện này ta không biết,” Long Huyền nói:“Hai người có thể đã chết, cũng có thể còn sống, nhưng không ở trong Chu quân.”

“Ngươi thật sự không biết?”

“Ta đã diệt Ô Sương Mạc thị,” Long Huyền nói:“Ta cũng không muốn Mạc Hoàn Tang sống, người này nếu còn sống, chẳng phải sẽ đuổi theo ta báo thù diệt tộc hay sao?”

Tư Mã Thanh Sa cười,“Xem ra ta lần này không may mắn, còn tưởng rằng nhị điện hạ sẽ có lòng tốt.”

“Ta đây có lòng tốt nhắc nhở Thanh Sa thái tử một câu,” Long Huyền nói:“Ngươi hãy cẩn thận Dương Nguyên Tố, người này dã tâm quá lớn, ta sợ hắn sẽ gây bất lợi với giang sơn Bắc Yến.”

“Đa tạ,” Tư Mã Thanh Sa nâng cánh tay, ngăn cản thuộc hạ đang tức giận liều mạng xông lên chỗ Long Huyền,“Ta khi trở về, sẽ nghĩ cách đối phó với Dương Nguyên Tố của Đông Thương, không phiền nhị điện hạ quan tâm.”

“Không tiễn,” Long Huyền lại ôm quyền thi lễ.

Tư Mã Thanh Sa nhìn Ô Sương thành cách đó không xa, thành này cách xa Hạ Phương thành, Tư Mã Thanh Sa lớn như vậy, cũng chỉ đến Ô Sương thành không quá ba lần. Phía trước thành là Tư Mã gia, hắn không thấy tòa thành đen tuyền này có chỗ nào tốt cả, cũng chưa từng nhìn kỹ tòa thành. Nhưng hiện tại khi Ô Sương lại về tay Long thị, Tư Mã Thanh Sa mới phát hiện Ô Sương thành trân quý đến thế, hắn nguyện ý dùng cả tính mạng đánh đổi, chỉ là, Tư Mã Thanh Sa đau khổ cười, hắn dù có bỏ mạng ở đây, cũng không thể đoạt lại Ô Sương thành.

“Điện hạ nếu không bỏ được thành này,” Long Huyền nói với Tư Mã Thanh Sa:“Ta sẽ cho họa sĩ vẽ lại Ô Sương thành, coi như an ủi mà tặng cho Thanh Sa thái tử được không?”

“Nhị điện hạ,” Tư Mã Thanh Sa nhìn Long Huyền nói:“Lần này là do Bắc Yến ta nội loạn, chứ không phải vì ta bại dưới tay ngươi.”

“Vậy chuyện Ô Sương là do ý trời rồi,” Long Huyền nói.

“Ngược lại, còn có một người, La…” Tư Mã Thanh Sa nhắc đến La Duy, ánh mắt đã hướng đến chỗ y.

“Tư Mã Thanh Sa nhìn ngươi kìa,” Trên thành lâu, Vệ Lam nói với La Duy.

“Phải không?” La Duy vẫn để ý đến Phất Y Đại Sư dưới thành, lúc này mới nhìn tới chỗ Tư Mã Thanh Sa, miệng nói với Vệ Lam:“Nhìn được thì cứ nhìn, ta cũng không muốn để người khác hiểu lầm rằng mình là người đã chết.”

Tư Mã Thanh Sa chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, cẩm y thiếu niên trên thành lâu chính là La Duy, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền biến thành lửa giận khó tan.

Long Huyền xoay người nhìn lại, nói:“Thanh Sa thái tử nhìn thấy La Duy? Y bình an về doanh, chỉ là hơi mệt, không bị thương.”

Tư Mã Thanh Sa xoay người đi, không muốn quay đầu lại.

“Điện hạ nếu muốn, ta có thể gọi La Duy xuống đây nói mấy câu với ngài,” Long Huyền vẫn không buông tha cho Tư Mã Thanh Sa.

“Long Huyền,” Tư Mã Thanh Sa dừng ngựa, mặt hướng về phía Long Huyền nói:“Phong thuỷ luôn lưu chuyển, ngươi đừng kiêu ngạo đắc ý như thế. Sau này La Duy quan to lộc hậu, đối với ngươi mà nói, có chỗ nào tốt?”

“Chuyện của ta, không phiền Thanh Sa thái tử lo lắng,” Long Huyền cười lạnh.

Tư Mã Thanh Sa lại nhìn liếc mắt nhìn La Duy trên thành lâu, quả thật mi mục như họa, tướng mạo tuyệt hảo. Tư Mã Thanh Sa xoay người rời đi, trong lòng có một tư vị không nói thành lời.

“Điện hạ,” Tư Mã Thanh Sa đi chưa được bao xa, liền có một người mặc áo lụa trắng, cưỡi ngựa đến trước mặt hắn, nhảy xuống ngựa, quỳ trước ngựa Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa nhận ra người này, người nọ là nội thị bên cạnh phụ hoàng Tư Mã Trường Thiên Đế,“Ngươi sao lại đến? Sao lại mặc quần áo này?” Như đã mơ hồ đoán được điều gì đó, Tư Mã Thanh Sa mặt trắng bệch hỏi người vừa tới.

“Điện hạ, bệ hạ đã băng hà!” Người nọ lớn tiếng khóc.

Trước mắt Tư Mã Thanh Sa biến thành màu đen,“Từ khi nào?”

“Thân thể bệ hạ vốn đã có chuyển biến tốt, nhưng khi nghe tin Ô Sương thành bị Chu Quân chiếm lại, liền……” Nội thị thái giám khóc đến nỗi nói không thành lời.

Tư Mã Thanh Sa siết chặt ngực trái, hắn không thở nổi, muốn bóp nát trái tim thối rữa này. Tư Mã Thanh Sa chạm được vào một vật giấu trong ngực áo, cứ như thế, Bắc Yến thái tử ngã khỏi lưng ngựa, bất tỉnh nhân sự, trong tay gắt gao nắm một chuỗi Phật châu Mặc Ngọc Lưu Ly.

213 La Khải có con

Tư Mã Trường Thiên đế của Bắc Yến sau khi biết mất Ô Sương thành đã kinh hãi mà băng hà.

Bắc Yến phát tang cả nước, nhưng đối với Chu quân mà nói, sự sống chết của Tư Mã Trường Thiên nhiều lắm chỉ là một chủ đề để bàn chuyện phiếm. Thứ Chu quân thực sự để ý chính là, đã chiếm được Ô Sương thành, bọn họ cũng có thể về nhà rồi.

Tại cửa Bắc của Vân Quan, Diệp Tú ôm đứa con mới sinh ba tháng, chờ trượng phu và tiểu thúc trở về.

“Cục cưng ngoan nào,” Diệp Tú dỗ đứa con kêu “y a” trong ngực,“Lát nữa phụ thân và tiểu thúc sẽ về, nhìn thấy bọn họ con không được khóc đâu đấy, bằng không phụ thân và tiểu thúc sẽ không thích con.”

“Phu nhân,” Nha hoàn che miệng cười,“Đại soái thấy tiểu thiếu gia thì sợ là không bước đi nổi ấy chứ, sao lại sợ đại soái không vui mừng?”

“Đúng vậy,” Diệp Tú không sợ bị giễu cợt, nói với đứa con:“Cha con dám không thích chúng ta hay sao!”

Phương xa truyền đến tiếng kèn, đại quân viễn chinh đắc thắng trở về .

Ngoài thành phía bắc Vân Quan, tiếng hoan hô vang dội.

La Khải nhìn thấy Diệp Tú, cả hài nhi trong tay Diệp Tú nữa, gần đây La Khải không tỏ rõ hỉ nộ, lúc này cũng không ngừng vui sướng.

“Chúc mừng Đại soái sinh quý tử!” Dân chúng biết rõ việc này, đều lớn tiếng chúc mừng La Khải.

La Khải cùng Diệp Tú đỏ bừng mặt trong tiếng cười nói của mọi người.

“Đại tẩu sinh con trai?” La Duy từ phía sau đi lên, nghe được dân chúng hoan hô, định chạy tới chỗ Diệp Tú.

“Đang hành quân,” La Khải kéo dây cương của La Duy lại,“Đội ngũ còn chưa tan, ngươi đã bỏ chạy là sao?”

“Đệ không phải người trong quân,” La Duy nóng vội muốn gặp tiểu chất nhi, lời La Khải chẳng lọt vào tai, đẩy tay La Khải ra, nói với La Khải:“Đại ca dẫn binh vào thành là được rồi, bọn họ cũng chẳng nghe lời đệ đâu mà.”

“Tất cả mọi người đang nhìn ngươi kìa!” La Khải cơ hồ vọt lên trước ngựa La Duy,“Về nhà rồi, ngươi muốn nhìn nó lâu thế nào cũng được, nhưng giờ thì không.”

La Duy ngồi ở trên ngựa quay đầu lại, y không cãi được La Khải, chỉ có thể vẫy tay với Diệp Tú.

Diệp Tú nhìn hai huynh đệ vào thành, rồi mới cùng các nha hoàn, bà vú hồi phủ, chờ huynh đệ hai người về nhà.

Sau khi trời tối, La Khải và La Duy mới trở lại soái phủ Vân Quan.

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Tú thấy sắc mặt La Khải không tốt, lại hỏi.

“Không có gì,” La Duy bên cạnh cười nói:“Chỉ là khi trở về, đệ và Nhị điện hạ có cãi vã vài câu, khiến đại ca tức giận.”

“Hắn là hoàng tử,” La Khải kéo La Duy nói:“Sao ngươi lại dám ăn nói với hắn như vậy ?”

Hạ nhân trong thính đường đều thức thời lui xuống.

“Thế thì đệ phải nói chuyện với hắn như thế nào?” La Duy ra hiệu cho Vệ Lam lui xuống trước, để y cùng La Khải và Diệp Tú nói vài lời.

Vệ Lam ra khỏi phòng, đóng cửa lại, canh giữ ở bên ngoài.

“Hai người các ngươi cũng thật kỳ quái, giáp thương đái bổng (*), cho rằng những người bên cạnh đều là kẻ ngốc, nghe không hiểu hay sao?” La Khải bị Diệp Tú kéo ngồi xuống, trừng mắt nhìn La Duy.

(*) Giáp thương đái bổng : Thành ngữ chỉ ý mỉa mai, châm biếm.

“Đại ca cũng thật là…” La Duy ngồi cạnh La Khải, nói:“Nhà ta chỉ cần bảo vệ Thái Tử, cần gì phải khách khí với Long Huyền?”

“Ngươi!” La Khải nhìn quanh phòng, xác định chỉ có ba người bọn họ, mới yên lòng, chỉ tay vào La Duy nói:“Ta biết bệ hạ hiện giờ sủng ngươi, chẳng lẽ ngươi được sủng quá nên quên mất mình là ai ? Chúng ta không về phe Nhị điện hạ, thì ngươi có thể gọi thẳng tên hắn sao ? Từ nhỏ cha đã dạy rằng, chúng ta là ngoại thích (họ bên vợ vua), cho nên hành vi càng phải khiêm nhường, không được để người nhìn thấy sơ hở, những lời này ngươi đều đã quên?”

“Chưa quên ạ.” La Duy không yên lòng đáp lại La Khải.

“Tiểu Duy,” La Khải tận tình khuyên bảo:“Đại ca không hiểu chuyện triều đình, nhưng đại ca dù là người hành quân cũng biết không nên mất thời tranh giành với kẻ khác, tranh đấu trên triều đình còn khắc nghiệt hơn cả chém giết nơi chiến trận, ngươi cùng Nhị điện hạ đấu đá như vậy, là rất bất lợi !”

La Duy đỡ trán, nói:“Vừa rồi Long… Nhị điện hạ đã tranh công của đại ca, đại ca để yên sao?”

“Hắn muốn công lao gì ta cũng có thể cho hắn,” La Khải nói ra:“Ta ngồi vào vị trí đại soái Vân Quan này, không có khả năng tiến xa hơn nữa. Nhị điện hạ cũng như vậy, công lao của hắn dù lớn, nhưng hắn có thể lên làm thái tử được sao?”

La Khải nói đến hai chữ “Thái Tử”, như nhắc nhở La Duy, La Duy cười hỏi Diệp Tú:“Đại tẩu sinh con đã hơn ba tháng, cha mẹ ở thượng đô đã hồi âm chưa?”

Diệp Tú nhìn hai huynh đệ tranh cãi, nàng không tiện mở miệng, lúc này La Duy hỏi nàng, nàng liền đáp:“Cha mẹ, cả Nhị thúc đều đưa quà tới, còn nói khi tiểu thúc trở lại thượng đô, thì đưa mẹ con ta lên cùng.”

“Cái này đệ không dám chắc,” La Duy cười nói:“Khi đại ca về kinh kiến giá, sẽ mang theo đại tẩu cùng tiểu chất nhi của đệ là được rồi.”

Diệp Tú liếc mắt nhìn La Khải, nói với La Duy:“Đại ca ngươi mấy ngày nữa mới về kinh, ta sợ cha mẹ nóng ruột muốn gặp cháu.”

“Cả ba người, cha mẹ đều muốn gặp ,” La Duy cười lắc đầu, nói:“Đại tẩu không muốn đi cùng đại ca, mà lại muốn đi cùng đệ hay sao?”

“Đừng đùa giỡn với đại tẩu ngươi,” La Khải định mắng La Duy, thì bị Diệp Tú đánh một cái, không nói gì nữa.

La Duy hướng về phía Diệp Tú chắp tay, ra hiệu cám ơn, nhìn Diệp Tú che miệng cười, mới hỏi Diệp Tú:“Đúng rồi, đại tẩu, thái tử điện hạ lúc này có tin gì không?”

“Thái tử điện hạ?” Diệp Tú nói:“Không có, hắn muốn tìm đại ca ngươi à?”

“Ngươi hỏi thái tử điện hạ làm cái gì?” La Khải cũng hỏi La Duy.

“A,” La Duy cười nói:“Đệ ở thượng đô vẫn nghe nói thái tử điện hạ cùng đại ca có thư từ lui tới, cho nên muốn hỏi một chút.”

“Lại nói bậy ,” La Khải nói La Duy nói:“Ta trấn thủ biên quan, làm sao có thể cùng thái tử điện hạ thư từ lui tới?”

“Vâng vâng” La Duy nói:“Là đệ nghe đồn lung tung”

Hậu đường truyền đến tiếng khóc nỉ non của hài nhi, cả ba người trong phòng đều hiểu ý mà cười.

“Đi thôi,” Diệp Tú nói với huynh đệ hai người:“Tại hai người làm ồn đấy, đi thăm tiểu tử mập mạp kia nào.”

La Duy đi theo vợ chồng La Khải, La Khải có con, Thái Tử thậm chí ngay cả một câu ngỏ lời cũng không có, là bởi đã chắc chắn La gia trung thành và tận tâm với hắn? So với Long Huyền về mặt lung lạc nhân tâm, dùng mọi thủ đoạn, Thái Tử thật đúng là có phong thái của người đã nắm chắc giang sơn. La Duy càng thêm khinh thường Thái Tử Long Ngọc, nghĩ hoàng hậu sinh ra ba người con, Thái Tử nếu như không chịu nổi trách nhiệm khó khăn, cũng đừng trách y chọn người khác .

Diệp Tú đặt con vào tay La Khải, La Khải chưa bao giờ bế hài tử, chỉ ngốc nghếch đưa hai tay bưng lấy.

“Đệ cũng không dám bế,” La Duy nhìn thấy cháu mình, thu hồi ác niệm trong nội tâm, khoát tay nói với La Khải:“Nó nhỏ quá, đệ sợ sẽ làm ngã nó.”

“Bế trẻ con phải như thế này,” Diệp Tú nâng tay La Khải dạy cách bế con, một bên hỏi huynh đệ hai người:“Khi Tiểu Ưu còn nhỏ, hai người không ai bế nó sao?”

“Ta ở Vân Quan, khi Ưu nhi được hai tuổi ta mới gặp nó lần đầu tiên,” La Khải nói, anh ôm lấy đứa con, có vẻ ra dáng hơn một chút.

“Đệ cũng không,” La Duy một bên đùa với đứa nhỏ trên tay La Khải, một bên nói:“Khi đó đệ không thích tiểu hài tử, bất quá hiện tại lại thích.”

“Khi đó bản thân ngươi cũng vẫn còn là một tiểu hài tử ,” La Khải giúp La Duy nghĩ một lý do về việc y chưa từng bế La Ưu.

“Công tử,” Vệ Lam đi đến, đứng bên ngoài bình phong gọi La Duy một tiếng.

“Có lẽ Ngụy thái y muốn tìm đệ,” La Duy thở dài, nói với La Khải cùng Diệp Tú:“Đệ đi xem sao, đại tẩu nhất định phải chờ đệ đến mới được ăn cơm đấy.”

“Tranh thủ thời gian đi,” La Khải tức giận cười,“Chẳng lẽ ta lại ăn tranh phần cơm của ngươi sao?”

“Đại tẩu biết rồi,” Diệp Tú cũng nhìn La Duy cười nói:“Ngươi ắt có đại tẩu che chở !”

La Duy lúc này mới cười bỏ đi, nụ cười trên mặt đến tận khi ra khỏi phòng mới biến mất không tung tích.

“Người dưới báo lại,” Vệ Lam ở trong nội viện, nhỏ giọng nói với La Duy:“Phó soái Thường Lăng tới gặp Nhị điện hạ.”

214 Triền đấu tái khởi

Yến tiệc tại soái phủ Vân Quan không thể so với tả tướng phủ ở thượng đô, nhưng đều do Diệp Tú tự mình xuống bếp làm, chỉ có mấy món xào nhà làm, xếp đầy một bàn ăn.

La Khải không chờ được La Duy đến, gắp một món ăn bỏ vào miệng.

“Tiểu thúc còn chưa tới,” Diệp Tú đoạt chiếc đũa từ tay La Khải,“Đợi lát nữa đi.”

“Lâu lắm rồi không được ăn món ăn nàng nấu,” La Khải nói:“Ta ăn trước một chút cũng không được sao?”

“Xem ra chàng chẳng thương xót gì tiểu thúc cả,” Diệp Tú rót cho La Khải một chén rượu,“Vừa rồi còn lớn tiếng mắng nó như vậy, tiểu thúc là người khôn khéo, còn cần chàng phải dạy à?”

“Ta nói thế cũng là vì muốn tốt cho nó thôi,” La Khải nhấp một ngụm rượu,“Tính tình Tiểu Duy mới nhìn tưởng là tốt, thực ra khi nó còn bé…” La Khải nói đến đây thì không nói nữa, buồn bực uống rượu.

“Tiểu thúc khi còn bé làm sao cơ?” Diệp Tú hỏi.

“Cũng không khác gì tiểu hài tử bình thường, chỉ là hơi nghịch ngợm một chút,” La Khải đương nhiên sẽ không nói với Diệp Tú rằng La Duy trước đây rất ngỗ ngược, La Duy sẽ không vui, bất quá hiện tại y lại là bảo bối của La gia.

“Đại ca, đại tẩu,” Khi La Khải và Diệp Tú đang nói chuyện thì La Duy tới, nhìn hai bên, nói:“Cháu của đệ đâu?”

“Nó bao nhiêu tuổi mà có thể ăn cơm với ngươi được ?” La Khải vỗ vỗ ghế bên cạnh,“Mau ngồi xuống đi.”

“Đại ca uống rượu một mình à,” La Duy ngồi xuống nói.

“Thân thể ngươi có thể uống rượu sao?” La Khải đưa cho La Duy một đôi đũa,“Ngụy thái y nói với ta, ngươi phải ăn nhiều đồ ăn mặn một chút, nhanh ăn đi.”

La Duy liếc mắt nhìn miếng thịt La Khải gắp vào bát cho y, không muốn ăn, nhưng vẫn đưa vào trong miệng.

“Ăn uống chẳng khác gì một cô nương,” La Khải lại gắp thêm vài miếng thịt cho La Duy,“Cha mẹ chiều ngươi quá, không ăn cơm cũng mặc ngươi, nếu có thể, ta muốn để ngươi ở lại Vân Quan thêm một thời gian.”

“Đệ ở chỗ đại ca để làm gì?” La Duy cũng không ăn nữa, nhìn La Khải nói:“Đại ca, Ô Sương thành cần tuyển chọn thêm binh tướng coi giữ, trong lòng huynh đã chọn được ai chưa?”

La Khải nói:“Cái này do bệ hạ quyết định.”

“Ô Sương thành sau này sẽ thuộc sự quản lý của Vân Quan,” La Duy nói:“Bệ hạ nhất định sẽ hỏi ý đại ca.”

“Ta chưa nghĩ tới,” La Khải nói:“Coi giữ Ô Sương thành lúc này phải là một người thật xứng đáng.”

“Tốt nhất nên là một người hữu dũng hữu mưu,” La Duy trả lời.

“Thiếp xuống bếp xem súp đã hầm xong chưa,” Diệp Tú thấy hai huynh đệ bàn công sự, tự giác tránh mặt.

“Trữ Phi cũng không tồi,” La Khải nghĩ một chút, liền nhớ tới Trữ Phi.

La Duy nói:“Trữ Phi ít kinh nghiệm, đại ca cho dù tiến cử y, thì triều đình cũng không thông qua.”

“Quên đi,” La Khải nói:“Ta nghe theo bệ hạ.”

“Từ nay về sau đại ca phải trông coi binh mã lương thảo cho người này, nếu như người này không thể nói chuyện với đại ca, hai người sẽ hợp tác như thế nào?” La Duy nói với La Khải:“Lần này là do Bắc Yến nội loạn, chúng ta mới có cơ hội đoạt lại Ô Sương thành, nếu Ô Sương thành lại bị chiếm, có thể phải chờ cả trăm năm nữa chúng ta mới có một cơ hội thế này, cho nên lần chọn người sắp tới, huynh nhất định phải biết rõ.”

La Khải lúc này rốt cục mất hết khẩu vị, đặt đũa xuống, nói:“Ta chẳng nghĩ ra được người nào, chỉ có mỗi Trữ Phi, nhưng ngươi lại nói không được.”

“Đại ca cảm thấy Thường đại ca thế nào?” La Duy nhỏ giọng hỏi La Khải.

“Ngươi nói Thường Lăng?” La Khải khẽ giật mình,“Sao lại nghĩ đến hắn? Hắn là phó soái Vân Quan, ngươi để hắn tới coi giữ Ô Sương thành sao?”

“Hai người là huynh đệ tốt, bản lĩnh của Thường đại ca đệ cũng biết, huynh ấy tới Ô Sương thành rất thích hợp,” La Duy nói ra:“Có Thường đại ca ở Ô Sương thành, đại ca cũng có thể thả lỏng tâm tư.”

“Nhưng việc tới Ô Sương thành đối với hắn mà nói, không có chỗ nào tốt cả,” La Khải suy nghĩ vì Thường Lăng.

“Chỗ tốt?” La Duy nói:“Đại ca xa nhà ở lại biên quan, cũng là vì thấy nơi này tốt? Đại soái, Vân Quan có cái gì tốt? Nhìn khắp nơi chỉ thấy cát vàng, chẳng có chút màu xanh nào. Đại ca có thể canh giữ ở mảnh đất lạnh khủng khiếp này, Thường đại ca chẳng lẽ lại không thể?”

“30 vạn Vân Quan thiết kỵ,” La Khải nói:“Ngươi sao có thể nói ta trong này không có lợi?”

“Đi Ô Sương thành, Thường đại ca cũng có thể có binh mã của mình, cái này không tốt hay sao?” La Duy nói:“Ô Sương lúc này trời cao hoàng đế xa, hắn chỉ phải chịu sự giám sát của mình đại ca thôi. Hai người là huynh đệ tốt, chuyện gì cũng có thể thương lượng.”

“Ta sẽ cùng Thường đại ca của ngươi thương lượng một chút xem sao.”

“Vâng, đại ca tìm cơ hội nói với huynh ấy đi,” La Duy rót rượu cho La Khải,“Huynh ấy chắc chắn sẽ cảm tạ đại ca .”

“Ngươi ăn đi, hôm nay phải ăn hết một bát cơm,” La Khải gắp đĩa thức ăn trước mặt La Duy,“Ta để ý từ đầu đến giờ ngươi mới chỉ ăn một miếng thịt!”

“Vâng, ăn cơm thôi,” La Duy và một ngụm cơm trắng vào miệng.

“Lam đâu?” La Khải lại hỏi Vệ Lam.

“Hắn nói muốn đi ra ngoài dạo chơi Vân Quan,” La Duy nói:“Nên đệ để hắn đi.”

Vệ Lam đi tới một ngõ hẻm ngoài soái phủ,“Vệ đại ca,” Một thị vệ tướng phủ đang chờ ở chỗ này.

“Công tử bảo rút hết người về,” Vệ Lam nói.

“Vâng,” Thị vệ chạy ra khỏi ngõ hẻm.

Long Huyền đang ở một quan trạch tại Vân Quan.

Trước mặt Thường Lăng bày một bàn rượu thịt đầy món ngon, chỉ là hắn không có tâm tình như La Khải.

“Cùng ta cùng dùng cơm, khiến ngươi khó chịu?” Long Huyền hỏi.

“Mạt tướng không dám,” Thường Lăng vội đáp.

Long Huyền tự rót rượu uống một mình,“Ta đã nhận được thư của phụ hoàng, tiểu thư Thường thị sẽ trở thành chính thê của ta.”

Thường Lăng đứng dậy thi lễ với Long Huyền:“Mạt tướng thay xá muội đa tạ điện hạ nâng đỡ.”

Long Huyền khoát tay bảo Thường Lăng ngồi xuống,“Ta còn chưa từng gặp lệnh muội, nói gì đến nâng đỡ.”

“Điện hạ,” Thường Lăng đứng ngồi không yên.

“Ta cũng biết Thường thị các ngươi lần này muốn tiểu thư được ở bên Tam đệ Long Hành,” Long Huyền nhìn Thường Lăng quỳ gối trước mặt hắn, không dám cử động,“Nhưng phụ hoàng lại đem nàng cho ta. Vẫn nghe nói nữ nhân Thường thị dung mạo đoan trang diễm lệ, nhưng có nữ tử nào trong cung mà xấu xí cho được?”

Thường Lăng quỳ trên mặt đất cúi đầu không nói.

“Lý do phụ hoàng ta làm như vậy, ngươi nghĩ mãi cũng không hiểu?” Long Huyền hỏi Thường Lăng.

“Xá muội có thể cùng điện hạ kết làm phu thê là ân điển của bệ hạ, cũng là phúc phần của nàng,” Thường Lăng nói.

“Phụ hoàng ta luôn luôn lo cho Thái Tử, nhưng người sẽ không để cho Thái Tử có cơ hội vượt qua mình,” Long Huyền nói:“Thái Tử có La gia ở phía sau cũng đã đủ rồi, chẳng lẽ lại để có thêm Thường gia trung thành với hắn?” Long Huyền nhìn Thường Lăng, thoáng dao động cánh tay,“Phụ hoàng ta sẽ không để cho chuyện này phát sinh. Còn nữa, các ngươi muốn nịnh bợ Long Hành, quyết định này càng ngu xuẩn, nếu Thường gia các ngươi để cho phụ hoàng mất hứng, thì ngay cả La gia cũng không để yên đâu.”

“Mạt tướng không hiểu lời của điện hạ.”

“Thê tử của Long Hành chỉ có thể là người La thị, điểm này Thường thị các ngươi không thể không biết. Thái Tử chỉ dựa vào La gia, Thường thị chỉ cần nhìn sắc mặt của La gia là đủ rồi, các ngươi muốn vượt mặt La gia, liệu có dễ dàng không ?”

Thường Lăng nói:“Mạt tướng chưa bao giờ có ý nghĩ ấy.”

“Ngươi không có, nhưng gia tộc của ngươi có,” Long Huyền nói:“Thường phó soái có thể không để ý tới Lĩnh Nam Thường thị hay sao?”

Thường Lăng nắm chặt nắm tay, những lời của Long Huyền khiến hắn khó chịu.

“Ta bây giờ là người thất thế,” Long Huyền lúc này mới đứng dậy đỡ Thường Lăng,“Phụ hoàng ta đem Lĩnh Nam Thường thị đuổi tới bên cạnh ta, Thái Tử sẽ không tin các ngươi, các ngươi sau này cũng chỉ có thể trông cậy vào ta, nếu không Thường thị sẽ vĩnh viễn không có ngày vang danh.”

215 Đường cùng

“Phó soái,” Hầu cận bên người Thường Lăng đi tới gian ngoài nhà chính, lớn tiếng bẩm:“La soái mời ngài quay về.”

Thường Lăng nhìn về phía Long Huyền.

Long Huyền bảo Thường Lăng trả lời.

“La soái có chuyện gì?” Thường Lăng hỏi.

“La soái chưa nói có chuyện gì, chỉ nói hắn và La Tam công tử đang ở Soái phủ chờ Phó soái quay về.”

“Ta biết, ngươi lui xuống trước đi,” Nghe La Duy cũng đang chờ hắn, Thường Lăng hốt hoảng.

Long Huyền nở nụ cười,“Xem ra La Duy là người duy nhất của La gia sẽ không bỏ qua cho người.”

Thường Lăng ngượng ngùng nói:“Là La Thế Nghi tìm thuộc hạ, không phải La Duy.”

“La Khải vừa có con, xa cách thê tử đã lâu mới được gặp lại, hắn hôm nay không ở bên vợ con, lại nhớ tới ngươi sao?” Long Huyền rời bàn ăn, dựa vào cửa sổ ngồi xuống, nói với Thường Lăng:“Là La Duy muốn tìm ngươi, y đã để mắt tới ngươi rồi.”

“La Duy muốn đối phó thuộc hạ?”

“Trước trận chiến Vân Quan, y cũng đã đề phòng ngươi,” Long Huyền nói:“Y để ngươi ở lại Nghiệp Già thành, là vì giữ chân ngươi, ngươi không nhận ra sao?”

“Thuộc hạ không hề làm gì gây hại cho La gia cả,” Thường Lăng nói.

“Thường gia các ngươi đã tìm đến ta,” Long Huyền bật cười:“Ngươi còn nói ngươi không làm gì hại đến La gia?”

“La Duy sao lại biết chuyện này?” Vấn đề này, Thường Lăng đã sớm muốn hỏi.

“Không quan trọng,” Long Huyền nói:“Ngươi hiện tại cần biết rõ, La Duy đã muốn xuống tay với ngươi, ngươi nên suy nghĩ xem sau này phải giữ mạng mình như thế nào, để Lĩnh Nam Thường thị đừng đi vào vết xe đổ của Liễu thị và Thượng Hàng Từ thị. Bàn tay của La Duy…” Long Huyền cúi đầu nhìn hai tay mình,“… rất giống ta, đã lấy đi quá nhiều mạng người.”

“Thuộc hạ sẽ giải thích cho y hiểu,” Thường Lăng nói, chỉ là lời này nói ra, ngay cả chín hắn cũng không tin tưởng.

“La Duy sẽ không nghe ngươi giải thích, y chỉ tin chính bản thân mình,” Long Huyền để Thường Lăng ngồi xuống đối diện mình:“Ngươi giỏi hơn Liễu Song Sĩ và Từ Khoát, ngươi cũng gần nhu huynh đệ của La Khải vậy, La Khải là người trọng tình nghĩa, cho nên nếu La Duy lo lắng cho đại ca y, chẳng lẽ lại không cần đến cái mạng của ngươi.”

“Y muốn giết thuộc hạ?”

“Y đương nhiên muốn giết ngươi, chỉ là La Khải ở trong này, nể mặt đại ca mình, y sẽ không động đến ngươi ở Vân Quan.”

Thường Lăng ngồi ngẩn người, sự lợi hại của La Duy khi còn ở Nghiệp Già thành hắn cũng đã biết.

“Ngươi chuẩn bị đi Ô Sương thành đi,” Từ khi Thường Lăng bước vào gian nhà chính này, Long Huyền đã bắt đầu quan sát Thường Lăng. Hiện tại xem ra, trưởng công tử Lĩnh Nam Thường thị cũng bị La Duy dọa cho sợ vỡ mật, người này hắn không dùng được.

“Đi Ô Sương thành?” Thường Lăng nói:“Thuộc hạ đi Ô Sương thành làm cái gì?”

“Nếu ta là La Duy, ta sẽ cầm chân ngươi ở một nơi thật xa, càng xa thương đô càng tốt. Ô Sương thành đủ xa để khiến ngươi không thể làm gì đại ca y, hơn nữa, Ô Sương cũng đang cần một tướng thủ thành.”

Thường Lăng đầu óc rối bời,“Điện hạ không phải La Duy.”

“Ta cảm giác La Duy sẽ đối với ngươi như vậy, ngươi hẳn là phải biết rõ chứ.”

“Vì sao hiện tại y không giết thuộc hạ?”

“Có thể khiến La Duy thủ hạ lưu tình, ngươi đã rất may mắn rồi.”

Thường Lăng nhảy dựng lên, hôm nay hắn đã được thụ giáo Long Huyền đủ lâu, hắn nhìn Long Huyền lớn tiếng nói:“Điện hạ không phải La Duy, sao người lại biết y sẽ làm như thế nào?”

“La Duy chờ ngươi, ngươi tới gặp y đi,” Long Huyền cũng không trách Thường Lăng thất lễ, nhìn Thường Lăng nói:“Xem y có gì nói muốn cùng ngươi.”

Thường Lăng tinh thần hoảng hốt, rời khỏi chỗ này của Long Huyền, tới Soái phủ gặp La Duy. Kết quả tất nhiên có thể đoán được, Thường Lăng cùng La Duy vờn nhau một hồi khiến tâm thần hắn vô cùng mệt mỏi, rồi với tình trạng càng hoảng hốt hơn nữa, lại trở về gặp Long Huyền.

“Vừa rồi ngươi chưa ăn gì cả, ta sai người chuẩn bị đồ ăn và rượu ngon cho ngươi lần nữa,” Long Huyền biết Thường Lăng nhất định sẽ trở về tìm hắn, nhìn Thường Lăng nói:“Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Thường Lăng như rối gỗ ngồi xuống.

“Phải tới Ô Sương thành?” Long Huyền biết rõ còn cố hỏi.

“Huynh đệ bọn họ thương lượng với thuộc hạ.”

“Ta đoán chỉ có La Khải thương lượng với ngươi, còn La Duy nhiều nhất là thông báo với ngươi một tiếng.”

Thường Lăng ủ rũ nói:“Điện hạ thật hiểu vị La Tam công tử này.”

“Bởi vì chúng ta là cùng một loại người,” Long Huyền rót một chén rượu đặt trước mặt Thường Lăng,“Không muốn đối địch với y sao?”

Thường Lăng nói:“Điện hạ cũng nói rồi mà, La Duy sẽ không nghe thuộc hạ giải thích, y không tin thuộc hạ.”

“Ta có biện pháp khiến y tin ngươi, chỉ cần ngươi có thể nhẫn tâm,” Long Huyền nói.

Thường Lăng há hốc miệng hỏi:“Điện hạ có biện pháp nào?”

“Trưởng nữ Thường thị không làm chính thê của ta, thì chuyện gì cũng không xảy ra nữa.”

“Cái gì, có ý gì?”

“Thánh ý của phụ hoàng ta không thể thay đổi, ta là hoàng tử, ngươi không thể giết ta, nếu không có tân nương, hôn sự của Thường thị các ngươi và Long thị cúng ta coi như không tồn tại.”

Thường Lăng nghe không hiểu, ngóng trông nhìn Long Huyền.

Long Huyền đối với sự trì độn của Thường Lăng nhíu nhíu mày,“Ngươi luôn luôn thông minh, vậy mà không hiểu lời ta nói?”

“Mạt tướng không hiểu.”

“Ngươi giết muội muội mình không được sao?”

Tay Thường Lăng run lên, gạt đổ chén rượu trước mắt, nhưng bản thân lại không hề nhận ra.

Long Huyền lại đẩy một chén rượu đến trước mặt Thường Lăng,“Tỷ muội của ngươi không thiếu, chỉ là, đây là muội muội cùng mẹ với ngươi, sự tình tương đối khó làm.”

“Ta sao…sao có thể giết… giết chết muội muội mình?” Thường Lăng lắp bắp.

“Vậy không có cách nào,” Long Huyền nói:“Ngươi và ta chỉ có thể cùng chung một chiếc thuyền.”

“Điện hạ, vậy còn La Duy?”

“La Duy lo cho đại ca mình, ngươi sau này nếu muốn theo La Khải, thì cứ ngoan ngoãn đợi ở Ô Sương thành, La Duy sẽ không tuyệt tình với ngươi.”

“Vậy điện hạ không cần thuộc hạ nữa?”

Long Huyền lúc này mới có chút ý cười,“Nghe ngươi hỏi như vậy, ta mới tin ngươi không phải kẻ ngu dốt. Ngươi hiện tại đối với ta vô dụng, cho nên ta sẽ không tìm đến ngươi.”

Thường Lăng nhấp một ngụm rượu, ổn định lại tâm thần bối rối,“Vậy vì sao điện hạ phải dạy thuộc hạ sống sót như thế nào?”

“Bởi vì có lẽ sau này ta sẽ dùng đến ngươi,” Long Huyền nói:“ Thường Lăng ngươi không phải phế vật, cho nên ta muốn bảo vệ mạng sống của ngươi. Bất quá, gia tộc sau lưng ngươi, ngươi không phải nghĩ nhiều, La Duy sẽ không để cho họ được an lành.”

“Y sẽ diệt Thường thị?”

“Nhìn đi, nếu lão nhân kia của Thường thị các ngươi biết sợ hãi, biết cách yên phận mà sống, không xía vào quá nhiều việc, thì có lẽ sẽ không có việc gì.”

“Điện hạ,” Thường Lăng đêm nay lần thứ hai quỳ xuống trước Long Huyền:“Chẳng lẽ Lĩnh Nam Thường thị không còn đường sống?”

“Ngươi suy nghĩ vì gia tộc mình nhiều lắm,” Long Huyền đưa tay đặt lên vai Thường Lăng,“Có thể giúp ngươi được việc mới là người nhà, cho nên phía sau ngươi không phải người nhà, mà là trói buộc! Chỉ cần ngươi sống, Lĩnh Nam Thường thị không phải vẫn còn hậu duệ hay sao? Bản thân ngươi luôn nghĩ phải giữ mạng sống như thế nào, không nhìn ra sự việc, lão nhân sống uổng phí bao năm kia, đối với ngươi có bao nhiêu tốt đẹp? Ngươi muốn quỳ gối vì lão ta? Ta thấy lão chết đi càng tốt, chỉ khi lão chết, ngươi mới có thể làm chủ Thường gia, nói cho ngươi biết, ta cũng rất muốn lão chết.”

Thường Lăng muốn dập đầu trước Long Huyền, nhưng bả vai lại bị Long Huyền ấn, đầu cũng không thể ngẩng lên. Hắn cầu xin Long Huyền:“Điện hạ, Thường thị từ nay về sau sẽ đi theo điện hạ, điện hạ sẽ không đứng yên nhìn La Duy làm hại Thường gia chứ?”

“Nếu lão già kia cản đường ta, ta sẽ không cứu lão,” Long Huyền nói về phụ thân Thường Lăng:“Ta ghét những kẻ ngáng đường.”

“Thuộc hạ cũng là người Thường thị mà.”

“Ta cưới muội muội ngươi, chúng ta là người một nhà, nếu ngươi là phế vật, ta sẽ không để ý đến ngươi, nhưng ngươi thì khác. Cho ta một chút thời gian, mượn tay La Duy, ta sẽ giúp ngươi lên làm chủ nhân Thường thị, ân tình này ngươi có thể ghi tạc trên người La Duy. Thường phó soái, ta biết ngươi cùng lệnh muội cảm tình rất tốt, ta không dám cam đoan ta sẽ yêu nàng, nhưng nếu ngươi nghe lời, toàn tâm toàn ý đi theo ta, ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt. Nếu sau này ta thành công, là chính thê, nàng sẽ là hoàng hậu của ta, đến lúc đó, ngươi đối phó với La Duy cũng không muộn.”

“Điện hạ!”

“Ta đã cho ngươi con đường sống,” Long Huyền thu tay, cao cao tại thượng nhìn Thường Lăng quỳ rạp xuống trước mặt mình,“Có đi hay không tùy ngươi chọn. Đi đi, ta còn có khách, hôm nay ta mất quá nhiều thời gian với ngươi rồi.”

Thường Lăng mờ mịt vô thố đi ra khỏi tòa quan trạch này, Long Huyền, La Duy, sao trên đời này lại có loại người như bọn họ? Thường Lăng thật sự không hiểu, đều là người, vì sao phải bức người khác đến đường cùng? Đăng bởi: admin


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status