E&B : Yến Phi Ly
.
Đời này Cố Du Ninh chẳng thể quên được lần đầu tiên nhìn thấy Sở Dự, ánh mắt mà Sở Dự nhìn y khi đó, là vội vàng, là khát vọng, là bất an, nóng nảy tựa hồ có ngàn vạn lời muốn nói, rồi lại ôn nhu tựa như có thể hòa tan sắt đá.
Cảnh tượng y cùng Sở Dự gặp mặt lần đầu tiên liền giống như thước phim quay chậm kéo dài vô hạn, một vương tôn công tử, tiên y nộ mã, một thiếu niên phiêu dật, tà dương đầy đất, hết thảy dịu dàng giống như ánh tịch dương ngày đó.
Y đột nhiên cảm thấy, bản thân xuyên qua ngàn năm tìm đến một triều đại mơ hồ không thực, có lẽ chính là vì một khắc như vậy.
Sở Dự lập tức nhảy xuống ngựa, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào thân ảnh thon gầy tú lệ trước mặt.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Du Ninh…”
Hắn không khỏi chua xót, vẫn là thiếu niên khuynh thành kia, bạch y phiêu dật, tóc đen như mực, hồi tưởng cái ngày làm tim người ta đập nhanh kia, thiếu niên này ở trước mặt mình quỳ gối trong vũng máu loang, tưởng chừng như giờ phút này hình ảnh đó đang tái hiện rõ mồn một trước mặt.
Cố Du Ninh đứng tại chỗ, hoảng sợ nhìn người nhảy xuống ngựa liền chạy như điên tới chỗ mình, y bị dọa mà định lui ra phía sau một bước, chính là còn chưa kịp lui bước nào liền bị kéo vào một lồng ngực ấm áp rộng lớn.
Đừng nói Cố Du Ninh kinh ngạc trợn tròn mắt mà tất cả người bên cạnh, nhất là đám thị vệ đi theo phía sau Sở Dự cằm đều bị dọa cho rớt xuống đất.
Toàn Trường An đều biết Mân vương đã từng bởi vì bất mãn với việc phải cưới nam thê mà thiếu chút nữa cự tuyệt không tiếp thánh chỉ.
Chính là hiện giờ…
Nhìn Vương gia ôm chặt vị hôn thê, tất cả mọi người trợn tròn mắt, chẳng lẽ là ngã ngựa một cú đầu óc của Vương gia tôn quý bị hủy luôn rồi?
Có điều chuyện này cũng quá quá càn rỡ rồi, hai người còn chưa thành thân đâu, sao có thể ở trên đường cái công khai như vậy cơ chứ?
Sở Dự không rảnh quan tâm mọi người kinh ngạc như thế nào, hắn hiện tại chỉ muốn ôm lấy người trong ngực, tham lam hít lấy hương vị trên thân thể này.
Cố Du Ninh bị một loạt động tác của người lạ mặt kia dọa cho ngây người, thử hỏi đang yên lành đứng ở cửa nhà mình, đột nhiên có một nam nhân xa lạ xông lên ôm mình chặt cứng, miệng còn luôn mồm gọi tên của mình, ai có thể không bị giật mình cơ chứ ? Nhưng hiện tại y cũng không rảnh nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, bởi vì y cảm thấy sinh mệnh của mình đang bị uy hiếp.
Cố Du Ninh liều mạng muốn tránh thoát cái ôm cửa người này, chính là giãy dụa như thế nào cũng tránh không nổi, cuối cùng chỉ có thể mở miệng nói: “Ấy, anh bạn… vị huynh đệ này, ngươi buông ra chút nào, ta sắp bị ngươi ôm chết rồi!”
Trái tim trong ngực Sở Dự đập mạnh dữ dội, toàn thân đều lộ ra bất an, giống như chỉ có ôm người trong ngực mới không cảm thấy hư không, tất cả mọi người nơi này hắn đều không thể tin, duy chỉ có người này, chỉ có người trong lòng hắn lúc này, tại lúc sắp chết đều đứng ở bên cạnh hắn, tựa như bất cứ lúc nào y cũng sẽ không vứt bỏ hắn vậy.
Hắn chỉ muốn ôm lấy y, ôm thật chặt vào lòng, mãi cho đến khi nghe được Cố Du Ninh kêu đau, mới đột nhiên kịp phản ứng mà nhanh chóng buông ra. Chỉ là ánh mắt hắn lại như trước gắt gao dán chặt vào y, giống như muốn đem dáng vẻ người trước mắt khắc sâu vào huyết mạch, vào trong tim của mình, từ nay về sau chỉ sợ nhìn y ít đi dù chỉ một cái.
Khôi phục được tự do, Cố Du Ninh thở hổn hển một hơi, mẹ nó, y thiếu chút nữa bị ôm chết ở chỗ này.
Kiêm Vũ thấy thế nhanh chóng vươn tay vuốt lồng ngực cho y, sau đó trừng mắt về phía Sở Dự mà rống: “Đăng đồ tử từ đâu tới, dám ở trước phủ Tả tướng giương oai…”
Hắn rống như vậy không khiến người ta giật mình, ngược lại khiến cho Cố Du Ninh giật thót, một tiểu thiếu niên thanh thanh tú tú trừng mắt không có chút lực đe dọa nào ngược lại càng nhiều hơn là ý tứ hờn dỗi. Cố Du Ninh vội ngăn hắn ở phía sau, hài tử ngốc nghếch này hét thêm một câu nữa không khéo nơi táng thân cũng đi luôn mất.
Cố Du Ninh giương mắt nhìn người nọ, một thân cẩm bào màu đen quý giá đẹp đẽ, tóc tùy ý buộc cao ở sau đầu. Tướng mạo người này có thể nói là góc cạnh phân minh, ngũ quan tuấn lãng, một đôi mắt sáng ngời so với người bình thường sâu thẳm hơn rất nhiều. Cố Du Ninh chậc chậc cảm thán, y đi vào thời đại này mười năm, sống ở Tả tướng phủ chạm tay có thể bỏng, gặp qua biết bao nhiêu người đẹp, y từ trước cảm thấy thế tử Vân Nam Vương là người có ngoại hình dễ nhìn nhất, nhưng hôm nay nhìn thấy người này, nếu đem thế tử Vân Nam Vương ra mà so sánh, quả thực cũng không đáng nhắc tới.
Càng quan trọng hơn là toàn thân người trước mắt đều tản ra khí chất thanh quý, ở thời đại này là rất hiếm có, cho nên Cố Du Ninh nhận định, người này không phú thì quý.
Quả nhiên thị vệ đi theo phía sau người nọ lập tức quát: “Làm càn, đây là Mân vương điện hạ, còn không mau…!”
“Mân vương!?”
Lời gã thị vệ kia còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng thét chói tai sợ tới mức chim trên trời đều giật mình rơi xuống, Cố Du Ninh tái mặt, hoảng sợ nhìn về phía Sở Dự.
“Được rồi.” Sở Dự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trắng bệch của Cố Du Ninh, nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn gã thị vệ kia, giọng nói lạnh lùng đến tột đỉnh: “Các ngươi đều lui xuống!”
“Nhưng mà Vương gia, vết thương của ngài còn chưa…”
Người nọ còn muốn nói gì đó đã bị Sở Dự trừng mắt dọa cho tắt ngấm, nhanh chóng cung kính hành lễ, sau đó mang theo những người khác lui đến một chỗ cách xa.
Nhìn đám thị vệ tránh ra, Sở Dự mới nhìn về phía Cố Du Ninh, ôn hòa cười nói: “Vừa rồi là bổn vương đường đột, dọa ngươi rồi?”
“Cho nên nói…” Cố Du Ninh cùng Kiêm Vũ lui lại cùng một chỗ, mắt trừng lớn run rẩy nhìn về phía Sở Dự: “Cho nên nói… thật là Mân vương điện hạ?”
Sở Dự nhìn Cố Du Ninh sợ tới mức như vậy, khóe miệng khẽ giật, bất đắc dĩ gật đầu.
Cả người Cố Du Ninh chấn động, vội vàng đẩy Kiêm Vũ ra, kêu khóc nhào về phía Sở Dự ôm lấy bắp đùi của hắn, cái miệng nhỏ nhắn gào khóc như thể thiên địa biến sắc.
“Oan có đầu nợ có chủ, không phải là ta muốn gả cho ngươi, là Tả tướng gia bức ta đó, ta vô tội, ngài đừng trả thù ta, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta ~”
Kiêm Vũ vừa thấy chủ tử của mình gào khóc, lập tức cũng bộp một tiếng quỳ gối dưới chân Sở Dự, ôm lấy một cái đùi khác của hắn, bắt đầu khóc rống lên.
“Đúng vậy đúng vậy, Ngũ gia nhà ta là bị bức bách. Vương gia xin hãy minh giám, tha cho Ngũ gia nhà ta đi ~ “
Cố Du Ninh khóc càng thêm thê thảm: “Đúng vậy, tha ta đi ~ ta không muốn chết đâu, ta đây trên có con thơ dưới còn cha già.”
Kiêm Vũ mê muội một hồi mới giật giật góc áo Cố Du Ninh nhắc nhở: “Ngũ gia! Sai rồi! Là trên có cha già dưới có con thơ!”
“—— Ác!” Cố Du Ninh sửng sốt, vội sửa: “Đúng đúng đúng, trên có cha già dưới có con thơ, ta không thể chết được, Vương gia xin hãy tha cho ta đi!”
.
Đời này Cố Du Ninh chẳng thể quên được lần đầu tiên nhìn thấy Sở Dự, ánh mắt mà Sở Dự nhìn y khi đó, là vội vàng, là khát vọng, là bất an, nóng nảy tựa hồ có ngàn vạn lời muốn nói, rồi lại ôn nhu tựa như có thể hòa tan sắt đá.
Cảnh tượng y cùng Sở Dự gặp mặt lần đầu tiên liền giống như thước phim quay chậm kéo dài vô hạn, một vương tôn công tử, tiên y nộ mã, một thiếu niên phiêu dật, tà dương đầy đất, hết thảy dịu dàng giống như ánh tịch dương ngày đó.
Y đột nhiên cảm thấy, bản thân xuyên qua ngàn năm tìm đến một triều đại mơ hồ không thực, có lẽ chính là vì một khắc như vậy.
Sở Dự lập tức nhảy xuống ngựa, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào thân ảnh thon gầy tú lệ trước mặt.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Du Ninh…”
Hắn không khỏi chua xót, vẫn là thiếu niên khuynh thành kia, bạch y phiêu dật, tóc đen như mực, hồi tưởng cái ngày làm tim người ta đập nhanh kia, thiếu niên này ở trước mặt mình quỳ gối trong vũng máu loang, tưởng chừng như giờ phút này hình ảnh đó đang tái hiện rõ mồn một trước mặt.
Cố Du Ninh đứng tại chỗ, hoảng sợ nhìn người nhảy xuống ngựa liền chạy như điên tới chỗ mình, y bị dọa mà định lui ra phía sau một bước, chính là còn chưa kịp lui bước nào liền bị kéo vào một lồng ngực ấm áp rộng lớn.
Đừng nói Cố Du Ninh kinh ngạc trợn tròn mắt mà tất cả người bên cạnh, nhất là đám thị vệ đi theo phía sau Sở Dự cằm đều bị dọa cho rớt xuống đất.
Toàn Trường An đều biết Mân vương đã từng bởi vì bất mãn với việc phải cưới nam thê mà thiếu chút nữa cự tuyệt không tiếp thánh chỉ.
Chính là hiện giờ…
Nhìn Vương gia ôm chặt vị hôn thê, tất cả mọi người trợn tròn mắt, chẳng lẽ là ngã ngựa một cú đầu óc của Vương gia tôn quý bị hủy luôn rồi?
Có điều chuyện này cũng quá quá càn rỡ rồi, hai người còn chưa thành thân đâu, sao có thể ở trên đường cái công khai như vậy cơ chứ?
Sở Dự không rảnh quan tâm mọi người kinh ngạc như thế nào, hắn hiện tại chỉ muốn ôm lấy người trong ngực, tham lam hít lấy hương vị trên thân thể này.
Cố Du Ninh bị một loạt động tác của người lạ mặt kia dọa cho ngây người, thử hỏi đang yên lành đứng ở cửa nhà mình, đột nhiên có một nam nhân xa lạ xông lên ôm mình chặt cứng, miệng còn luôn mồm gọi tên của mình, ai có thể không bị giật mình cơ chứ ? Nhưng hiện tại y cũng không rảnh nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, bởi vì y cảm thấy sinh mệnh của mình đang bị uy hiếp.
Cố Du Ninh liều mạng muốn tránh thoát cái ôm cửa người này, chính là giãy dụa như thế nào cũng tránh không nổi, cuối cùng chỉ có thể mở miệng nói: “Ấy, anh bạn… vị huynh đệ này, ngươi buông ra chút nào, ta sắp bị ngươi ôm chết rồi!”
Trái tim trong ngực Sở Dự đập mạnh dữ dội, toàn thân đều lộ ra bất an, giống như chỉ có ôm người trong ngực mới không cảm thấy hư không, tất cả mọi người nơi này hắn đều không thể tin, duy chỉ có người này, chỉ có người trong lòng hắn lúc này, tại lúc sắp chết đều đứng ở bên cạnh hắn, tựa như bất cứ lúc nào y cũng sẽ không vứt bỏ hắn vậy.
Hắn chỉ muốn ôm lấy y, ôm thật chặt vào lòng, mãi cho đến khi nghe được Cố Du Ninh kêu đau, mới đột nhiên kịp phản ứng mà nhanh chóng buông ra. Chỉ là ánh mắt hắn lại như trước gắt gao dán chặt vào y, giống như muốn đem dáng vẻ người trước mắt khắc sâu vào huyết mạch, vào trong tim của mình, từ nay về sau chỉ sợ nhìn y ít đi dù chỉ một cái.
Khôi phục được tự do, Cố Du Ninh thở hổn hển một hơi, mẹ nó, y thiếu chút nữa bị ôm chết ở chỗ này.
Kiêm Vũ thấy thế nhanh chóng vươn tay vuốt lồng ngực cho y, sau đó trừng mắt về phía Sở Dự mà rống: “Đăng đồ tử từ đâu tới, dám ở trước phủ Tả tướng giương oai…”
Hắn rống như vậy không khiến người ta giật mình, ngược lại khiến cho Cố Du Ninh giật thót, một tiểu thiếu niên thanh thanh tú tú trừng mắt không có chút lực đe dọa nào ngược lại càng nhiều hơn là ý tứ hờn dỗi. Cố Du Ninh vội ngăn hắn ở phía sau, hài tử ngốc nghếch này hét thêm một câu nữa không khéo nơi táng thân cũng đi luôn mất.
Cố Du Ninh giương mắt nhìn người nọ, một thân cẩm bào màu đen quý giá đẹp đẽ, tóc tùy ý buộc cao ở sau đầu. Tướng mạo người này có thể nói là góc cạnh phân minh, ngũ quan tuấn lãng, một đôi mắt sáng ngời so với người bình thường sâu thẳm hơn rất nhiều. Cố Du Ninh chậc chậc cảm thán, y đi vào thời đại này mười năm, sống ở Tả tướng phủ chạm tay có thể bỏng, gặp qua biết bao nhiêu người đẹp, y từ trước cảm thấy thế tử Vân Nam Vương là người có ngoại hình dễ nhìn nhất, nhưng hôm nay nhìn thấy người này, nếu đem thế tử Vân Nam Vương ra mà so sánh, quả thực cũng không đáng nhắc tới.
Càng quan trọng hơn là toàn thân người trước mắt đều tản ra khí chất thanh quý, ở thời đại này là rất hiếm có, cho nên Cố Du Ninh nhận định, người này không phú thì quý.
Quả nhiên thị vệ đi theo phía sau người nọ lập tức quát: “Làm càn, đây là Mân vương điện hạ, còn không mau…!”
“Mân vương!?”
Lời gã thị vệ kia còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng thét chói tai sợ tới mức chim trên trời đều giật mình rơi xuống, Cố Du Ninh tái mặt, hoảng sợ nhìn về phía Sở Dự.
“Được rồi.” Sở Dự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trắng bệch của Cố Du Ninh, nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn gã thị vệ kia, giọng nói lạnh lùng đến tột đỉnh: “Các ngươi đều lui xuống!”
“Nhưng mà Vương gia, vết thương của ngài còn chưa…”
Người nọ còn muốn nói gì đó đã bị Sở Dự trừng mắt dọa cho tắt ngấm, nhanh chóng cung kính hành lễ, sau đó mang theo những người khác lui đến một chỗ cách xa.
Nhìn đám thị vệ tránh ra, Sở Dự mới nhìn về phía Cố Du Ninh, ôn hòa cười nói: “Vừa rồi là bổn vương đường đột, dọa ngươi rồi?”
“Cho nên nói…” Cố Du Ninh cùng Kiêm Vũ lui lại cùng một chỗ, mắt trừng lớn run rẩy nhìn về phía Sở Dự: “Cho nên nói… thật là Mân vương điện hạ?”
Sở Dự nhìn Cố Du Ninh sợ tới mức như vậy, khóe miệng khẽ giật, bất đắc dĩ gật đầu.
Cả người Cố Du Ninh chấn động, vội vàng đẩy Kiêm Vũ ra, kêu khóc nhào về phía Sở Dự ôm lấy bắp đùi của hắn, cái miệng nhỏ nhắn gào khóc như thể thiên địa biến sắc.
“Oan có đầu nợ có chủ, không phải là ta muốn gả cho ngươi, là Tả tướng gia bức ta đó, ta vô tội, ngài đừng trả thù ta, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta ~”
Kiêm Vũ vừa thấy chủ tử của mình gào khóc, lập tức cũng bộp một tiếng quỳ gối dưới chân Sở Dự, ôm lấy một cái đùi khác của hắn, bắt đầu khóc rống lên.
“Đúng vậy đúng vậy, Ngũ gia nhà ta là bị bức bách. Vương gia xin hãy minh giám, tha cho Ngũ gia nhà ta đi ~ “
Cố Du Ninh khóc càng thêm thê thảm: “Đúng vậy, tha ta đi ~ ta không muốn chết đâu, ta đây trên có con thơ dưới còn cha già.”
Kiêm Vũ mê muội một hồi mới giật giật góc áo Cố Du Ninh nhắc nhở: “Ngũ gia! Sai rồi! Là trên có cha già dưới có con thơ!”
“—— Ác!” Cố Du Ninh sửng sốt, vội sửa: “Đúng đúng đúng, trên có cha già dưới có con thơ, ta không thể chết được, Vương gia xin hãy tha cho ta đi!”
/21
|