Hắn giật mình ngước nhìn vóc dáng nhỏ bé đứng chắn trước mặt, bóng lưng yếu ớt mềm mỏng của thanh niên run rẩy kịch liệt. Mọi thứ diễn ra trước mắt quá nhanh, thậm chí hắn còn chưa định hình được điều gì đang xảy ra.
Mọi vật như kim giây chợt ngừng, trái tim hắn quặn đau không biết vì lí do gì, trước mắt chỉ còn lại một khoảng trắng xoá. Cho đến khi thân hình gầy gò ấy ngã vào lồng ngực hắn.
Quân Thiên Hàn bấy giờ mới theo phản xạ đỡ lấy cậu, hắn mới chợt nhận ra cánh tay mình run rẩy kịch liệt, đầu óc mơ hồ choáng váng như búa nện đến đau đớn.
Cậu... vừa mới đỡ cho hắn một phát trí mạng, cậu ngốc bám hắn từ nhỏ đến lớn vừa thay hắn chặn lấy cửa tử. Người mà hắn ghét bỏ xa lánh lại xuất hiện trước mắt hắn không kiêng dè gì mà bảo vệ hắn
Nhìn cánh tay nhuốm đầy sắc đỏ sẫm của mình, lại nhìn đến gương mặt nhăn nhó vì đau mà vẫn nở nụ cười ngây ngốc kia, chẳng biết sao dòng lệ nóng cứ tuôn mãi mà chẳng ngừng
Cậu đưa tay chạm nhẹ vào mặt hắn, thủ thỉ bằng giọng nói ngây ngô của mình:
" Hức... Hàn Hàn, Bảo Bảo đau, đau đây này, đ... đau... "
Ngón tay nhỏ bé chỉ chỉ vào ngực trái, gương mặt non nớt mếu máo dựa vào lồng ngực hắn mà thều thào. Hắn biết chứ, người thậm chí bị xước ngón tay cũng rớm nước mắt như cậu làm sao mà chịu được việc này, cũng chẳng biết cậu lấy can đảm ở đâu nữa
" Ư hức... đau lắm nè... Hàn... Hàn Hàn thổi... th... "
Tiếng nức nở cứ nhỏ dần... nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cục bông nằm trong lồng ngực hắn tự nhiên sao lại lạnh ngắt thế này
Bờ môi hắn run rẩy, mãi mà chẳng nói được lời nào, cứ thế... sự sống nhỏ bé ấy kết thúc ngay trong vòng tay hắn.
" Hự... ! "
Cơn đau đớn truyền đến, Quân Thiên Hàn cắn răng nhìn vết thương trước ngực, ánh mắt u ám hướng đến bóng đen trước mắt. Sự căm phẫn làm đôi mắt hắn đục ngầu, con ngươi đen láy trở nên trắng dã
" Nó đỡ cho mày một mạng mà tưởng mày thoát chết cơ đấy, đúng là thằng thiểu năng "
" Chậc... mà tiếc thật đấy. Cái gương mặt như vậy mà lại toi mất rồi, phí phạm quá... "
" Mày phải biết đưa nó vào hộp đêm thì... chậc... tuyệt làm sao "
Nháy mắt hai tròng mắt đen láy của hắn đỏ ẩng lên, căm phẫn liếc nhìn người trước mặt.
" Mẹ mày !!! Nói cái đéo gì ??? "
" Mẹ kiếp... chết đến nơi rồi còn không biết thân biết phận "
Tiếng cười khúc khích vang vọng, trầm ổn mà khinh miệt, hướng tới hai thân ảnh trên nền đất mà tấm tắc 'nể phục'. Sớm biết có ngày này, sớm biết mọi thứ chỉ là giả dối, sớm biết người hắn tâm tâm niệm niệm lại có ngày ban cho hắn một cái mệnh tử như vậy thì mọi chuyện sẽ không xảy ra. Nhóc ngốc của hắn sẽ không có chuyện gì...
Đúng vậy, Bảo Bảo của hắn... là bảo bối bám hắn như cái đuôi từ nhỏ đến lớn, cũng là cái gai trong mắt hắn từ trước đến giờ, mặc kệ hắn phũ phàng bao nhiêu cũng vẫn giữ nụ cười ngây ngơ thuần khiết hướng đến hắn, người khiến tâm hắn ngứa ngáy hoá ra lại là cậu
Mặt trời nhỏ của hắn chết rồi, là bị hắn hại chết, từng câu nói cay độc của người trước mặt ấy vậy mà chẳng lọt tai hắn một chữ nào. Quân Thiên Hàn siết chặt cánh tay mình, mạnh mẽ ôm cậu vào lòng, áp lên đôi môi tái nhợt của cậu mà hôn lấy
Ngọn lửa bùng lên thiêu cháy mọi thứ, phả vào làn da hắn khiến hắn đau rát. Không, hắn không để ý xung quanh, một mực bao bọc bảo bối trong lòng. Hắn không cam tâm... không cam tâm chết như vậy. Nhất quyết không cam tâm !
Nếu có cơ hội làm lại từ đầu, hắn thề sẽ khiến cho lũ phản bội kia chết không có chỗ chôn. Hắn thề... che chở bảo bối nhỏ bé ấy cả một đời...
。♡。
" Bảo Bảo... Bảo Bảo !!! "
Hắn giật mình mở to mắt, tiếng thở hổn hển trở nên rõ nét xen lẫn sự yên tĩnh xung quanh. Từng ngọn lửa bủa vây lấy bản thân, nỗi đau rát khôn nguôi vẫn còn in đậm trong trí nhớ.
Phải rồi, hắn... chết rồi.
Lau đi những giọt mồ hôi trên gương mặt, ngay giây phút này hắn phải giữ bản thân mình bình tĩnh hết mức có thể. Dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, phi lí đến thế nào cũng không thể để tâm trí bị lay động được
Lấy lực chống đỡ cơ thể, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Liếc mắt nhìn bàn tay mập mạp ngắn ngủn trước mắt, hắn trầm mặc nhìn chằm chằm.
Quân Thiên Hàn hắn... trọng sinh rồi ?
...
Gì đây...thế này là ước gì được nấy đấy à?
Chí ít thì suy nghĩ của hắn ngay lúc này là vậy.
Như quên đi sự bất thường của cơ thể, hắn bước nhanh xuống giường, cố gắng với lấy chốt cửa mở toang ra, chạy thật nhanh xuống dưới nhà.
Mắt hắn dáo dác nhìn xung quanh, chẳng tốn chút công sức nào mà nhận ngay ra cục bông bé bỏng của hắn đang ngồi trên sofa mà lắc lắc hai cái chân nhỏ bé mũm mĩm, đôi môi hồng nhuận mấp máy làm tim hắn như có cọng lông vũ lướt nhẹ qua, ngứa ngáy đến khó chịu.
" Cục cưng nhà cậu dễ thương quá, đưa tớ nựng má chút nào "
Quân phu nhân ( Văn Thanh Nhã ) gương mặt phúc hậu nhu thuận trước mặt đây, mẫu thân quyền lực của hắn, là bạn thân thanh mai trúc mã của Phong phu nhân ( Dương Tử Hi ), cũng tức là mẹ của Phong Miên- tâm can bảo bối trong lòng hắn
" Bảo Bảo, qua đây con "
Quân phu nhân đưa tay đón lấy bé bánh bao trước mặt, lại giật mình rụt tay lại. Bóng đen lao đến nhanh vun vút ôm chầm lấy Phong Miên, khiến cho hai bà mẹ trước mắt ngỡ ngàng.
Hơi ấm quen thuộc lan toả trên lòng hắn, đúng là cậu rồi, không phải thân thể lạnh lẽo kia, là bảo bối của hắn. Thật tốt quá...
" Đây... " - Phong phu nhân mờ mịt đưa mắt nhìn bạn thân của mình
" A Hàn... thằng bé có vẻ rất thích cục cưng nhà cậu đấy "
Quân phu nhân : " Tốt quá, tính cách A Quân vốn trầm ổn, tớ còn tưởng nó sẽ khó tiếp nhận đứa em trai nhỏ này "
Phong phu nhân không nói gì, nhưng nụ cười mãn nguyện kia đủ để nói lên tâm trạng cô tốt thế nào. Hai đứa trẻ sau này chăm sóc nhau cô lại càng cao hứng. Bảo Bảo đầu óc không được bình thường, cô còn sợ bé sẽ khó khăn trong việc có bạn bè. Giờ ngay từ nhỏ đã có anh trai nhỏ săn sóc như vậy, làm cô yên tâm hơn phần nào.
Chỉ là không bao lâu sau, khi Quân Thiên Hàn cầm khẽ tay bé bông nhà cô quỳ xuống cầu xin để hắn " chăm sóc " cậu cả đời này, cô lại không thể không kinh ngạc đến đứng còn không vững.
Ừm... đương nhiên đó là chuyện sau này, giờ thì cô vẫn chưa biết mình đang trao con trai vào tay một con sói.
Bảo Bảo ngu ngơ không hiểu gì, bé khúc khích cười tươi để lộ hai chiếc răng cửa vừa mới mọc chưa được bao lâu, ngón tay ú nu bấu víu lấy tóc mai trên kẽ tai Thiên Hàn mà khẽ giật nhẹ.
Phong phu nhân: "Ấy, đừng vậy con, anh đau đấy"
Dương Tử Hi nhẹ cầm lấy tay bé gỡ ra, Thiên Hàn ngay lập tức giữ tay bé con lại
" Cô... không sao đâu ạ, cháu không thấy đau "
Quân phu nhân nói : " Không sao đâu A Hi, A Hàn nhà tớ cũng lớn rồi, không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ bé này với bé con đâu."
Khẽ cười với Phong phu nhân, lập tức quay qua hắn mà mắng khẽ : " Con đấy, ôm em cẩn thận chứ, siết chặt như vậy em đau đấy "
" Của con "
Hắn liếc dư quang nơi khoé mắt nhìn mẹ mình, ý đồ không cho chạm vào Bảo Bảo " Thằng bé này ! "
" Của con... không cho ai... " Nói rồi cánh tay khẽ dùng lực, âm giọng cũng hạ thấp chỉ hắn có thể nghe được.
Bé con trước mắt này... là người của hắn. Đã thế, ngay từ giờ nhất quyết khoá cậu trong lòng mình đi, để không ai làm tổn thương được tâm can của hắn nữa. Sau này... có muốn chạy cũng đã muộn.
Mọi vật như kim giây chợt ngừng, trái tim hắn quặn đau không biết vì lí do gì, trước mắt chỉ còn lại một khoảng trắng xoá. Cho đến khi thân hình gầy gò ấy ngã vào lồng ngực hắn.
Quân Thiên Hàn bấy giờ mới theo phản xạ đỡ lấy cậu, hắn mới chợt nhận ra cánh tay mình run rẩy kịch liệt, đầu óc mơ hồ choáng váng như búa nện đến đau đớn.
Cậu... vừa mới đỡ cho hắn một phát trí mạng, cậu ngốc bám hắn từ nhỏ đến lớn vừa thay hắn chặn lấy cửa tử. Người mà hắn ghét bỏ xa lánh lại xuất hiện trước mắt hắn không kiêng dè gì mà bảo vệ hắn
Nhìn cánh tay nhuốm đầy sắc đỏ sẫm của mình, lại nhìn đến gương mặt nhăn nhó vì đau mà vẫn nở nụ cười ngây ngốc kia, chẳng biết sao dòng lệ nóng cứ tuôn mãi mà chẳng ngừng
Cậu đưa tay chạm nhẹ vào mặt hắn, thủ thỉ bằng giọng nói ngây ngô của mình:
" Hức... Hàn Hàn, Bảo Bảo đau, đau đây này, đ... đau... "
Ngón tay nhỏ bé chỉ chỉ vào ngực trái, gương mặt non nớt mếu máo dựa vào lồng ngực hắn mà thều thào. Hắn biết chứ, người thậm chí bị xước ngón tay cũng rớm nước mắt như cậu làm sao mà chịu được việc này, cũng chẳng biết cậu lấy can đảm ở đâu nữa
" Ư hức... đau lắm nè... Hàn... Hàn Hàn thổi... th... "
Tiếng nức nở cứ nhỏ dần... nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cục bông nằm trong lồng ngực hắn tự nhiên sao lại lạnh ngắt thế này
Bờ môi hắn run rẩy, mãi mà chẳng nói được lời nào, cứ thế... sự sống nhỏ bé ấy kết thúc ngay trong vòng tay hắn.
" Hự... ! "
Cơn đau đớn truyền đến, Quân Thiên Hàn cắn răng nhìn vết thương trước ngực, ánh mắt u ám hướng đến bóng đen trước mắt. Sự căm phẫn làm đôi mắt hắn đục ngầu, con ngươi đen láy trở nên trắng dã
" Nó đỡ cho mày một mạng mà tưởng mày thoát chết cơ đấy, đúng là thằng thiểu năng "
" Chậc... mà tiếc thật đấy. Cái gương mặt như vậy mà lại toi mất rồi, phí phạm quá... "
" Mày phải biết đưa nó vào hộp đêm thì... chậc... tuyệt làm sao "
Nháy mắt hai tròng mắt đen láy của hắn đỏ ẩng lên, căm phẫn liếc nhìn người trước mặt.
" Mẹ mày !!! Nói cái đéo gì ??? "
" Mẹ kiếp... chết đến nơi rồi còn không biết thân biết phận "
Tiếng cười khúc khích vang vọng, trầm ổn mà khinh miệt, hướng tới hai thân ảnh trên nền đất mà tấm tắc 'nể phục'. Sớm biết có ngày này, sớm biết mọi thứ chỉ là giả dối, sớm biết người hắn tâm tâm niệm niệm lại có ngày ban cho hắn một cái mệnh tử như vậy thì mọi chuyện sẽ không xảy ra. Nhóc ngốc của hắn sẽ không có chuyện gì...
Đúng vậy, Bảo Bảo của hắn... là bảo bối bám hắn như cái đuôi từ nhỏ đến lớn, cũng là cái gai trong mắt hắn từ trước đến giờ, mặc kệ hắn phũ phàng bao nhiêu cũng vẫn giữ nụ cười ngây ngơ thuần khiết hướng đến hắn, người khiến tâm hắn ngứa ngáy hoá ra lại là cậu
Mặt trời nhỏ của hắn chết rồi, là bị hắn hại chết, từng câu nói cay độc của người trước mặt ấy vậy mà chẳng lọt tai hắn một chữ nào. Quân Thiên Hàn siết chặt cánh tay mình, mạnh mẽ ôm cậu vào lòng, áp lên đôi môi tái nhợt của cậu mà hôn lấy
Ngọn lửa bùng lên thiêu cháy mọi thứ, phả vào làn da hắn khiến hắn đau rát. Không, hắn không để ý xung quanh, một mực bao bọc bảo bối trong lòng. Hắn không cam tâm... không cam tâm chết như vậy. Nhất quyết không cam tâm !
Nếu có cơ hội làm lại từ đầu, hắn thề sẽ khiến cho lũ phản bội kia chết không có chỗ chôn. Hắn thề... che chở bảo bối nhỏ bé ấy cả một đời...
。♡。
" Bảo Bảo... Bảo Bảo !!! "
Hắn giật mình mở to mắt, tiếng thở hổn hển trở nên rõ nét xen lẫn sự yên tĩnh xung quanh. Từng ngọn lửa bủa vây lấy bản thân, nỗi đau rát khôn nguôi vẫn còn in đậm trong trí nhớ.
Phải rồi, hắn... chết rồi.
Lau đi những giọt mồ hôi trên gương mặt, ngay giây phút này hắn phải giữ bản thân mình bình tĩnh hết mức có thể. Dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, phi lí đến thế nào cũng không thể để tâm trí bị lay động được
Lấy lực chống đỡ cơ thể, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Liếc mắt nhìn bàn tay mập mạp ngắn ngủn trước mắt, hắn trầm mặc nhìn chằm chằm.
Quân Thiên Hàn hắn... trọng sinh rồi ?
...
Gì đây...thế này là ước gì được nấy đấy à?
Chí ít thì suy nghĩ của hắn ngay lúc này là vậy.
Như quên đi sự bất thường của cơ thể, hắn bước nhanh xuống giường, cố gắng với lấy chốt cửa mở toang ra, chạy thật nhanh xuống dưới nhà.
Mắt hắn dáo dác nhìn xung quanh, chẳng tốn chút công sức nào mà nhận ngay ra cục bông bé bỏng của hắn đang ngồi trên sofa mà lắc lắc hai cái chân nhỏ bé mũm mĩm, đôi môi hồng nhuận mấp máy làm tim hắn như có cọng lông vũ lướt nhẹ qua, ngứa ngáy đến khó chịu.
" Cục cưng nhà cậu dễ thương quá, đưa tớ nựng má chút nào "
Quân phu nhân ( Văn Thanh Nhã ) gương mặt phúc hậu nhu thuận trước mặt đây, mẫu thân quyền lực của hắn, là bạn thân thanh mai trúc mã của Phong phu nhân ( Dương Tử Hi ), cũng tức là mẹ của Phong Miên- tâm can bảo bối trong lòng hắn
" Bảo Bảo, qua đây con "
Quân phu nhân đưa tay đón lấy bé bánh bao trước mặt, lại giật mình rụt tay lại. Bóng đen lao đến nhanh vun vút ôm chầm lấy Phong Miên, khiến cho hai bà mẹ trước mắt ngỡ ngàng.
Hơi ấm quen thuộc lan toả trên lòng hắn, đúng là cậu rồi, không phải thân thể lạnh lẽo kia, là bảo bối của hắn. Thật tốt quá...
" Đây... " - Phong phu nhân mờ mịt đưa mắt nhìn bạn thân của mình
" A Hàn... thằng bé có vẻ rất thích cục cưng nhà cậu đấy "
Quân phu nhân : " Tốt quá, tính cách A Quân vốn trầm ổn, tớ còn tưởng nó sẽ khó tiếp nhận đứa em trai nhỏ này "
Phong phu nhân không nói gì, nhưng nụ cười mãn nguyện kia đủ để nói lên tâm trạng cô tốt thế nào. Hai đứa trẻ sau này chăm sóc nhau cô lại càng cao hứng. Bảo Bảo đầu óc không được bình thường, cô còn sợ bé sẽ khó khăn trong việc có bạn bè. Giờ ngay từ nhỏ đã có anh trai nhỏ săn sóc như vậy, làm cô yên tâm hơn phần nào.
Chỉ là không bao lâu sau, khi Quân Thiên Hàn cầm khẽ tay bé bông nhà cô quỳ xuống cầu xin để hắn " chăm sóc " cậu cả đời này, cô lại không thể không kinh ngạc đến đứng còn không vững.
Ừm... đương nhiên đó là chuyện sau này, giờ thì cô vẫn chưa biết mình đang trao con trai vào tay một con sói.
Bảo Bảo ngu ngơ không hiểu gì, bé khúc khích cười tươi để lộ hai chiếc răng cửa vừa mới mọc chưa được bao lâu, ngón tay ú nu bấu víu lấy tóc mai trên kẽ tai Thiên Hàn mà khẽ giật nhẹ.
Phong phu nhân: "Ấy, đừng vậy con, anh đau đấy"
Dương Tử Hi nhẹ cầm lấy tay bé gỡ ra, Thiên Hàn ngay lập tức giữ tay bé con lại
" Cô... không sao đâu ạ, cháu không thấy đau "
Quân phu nhân nói : " Không sao đâu A Hi, A Hàn nhà tớ cũng lớn rồi, không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ bé này với bé con đâu."
Khẽ cười với Phong phu nhân, lập tức quay qua hắn mà mắng khẽ : " Con đấy, ôm em cẩn thận chứ, siết chặt như vậy em đau đấy "
" Của con "
Hắn liếc dư quang nơi khoé mắt nhìn mẹ mình, ý đồ không cho chạm vào Bảo Bảo " Thằng bé này ! "
" Của con... không cho ai... " Nói rồi cánh tay khẽ dùng lực, âm giọng cũng hạ thấp chỉ hắn có thể nghe được.
Bé con trước mắt này... là người của hắn. Đã thế, ngay từ giờ nhất quyết khoá cậu trong lòng mình đi, để không ai làm tổn thương được tâm can của hắn nữa. Sau này... có muốn chạy cũng đã muộn.
/95
|