Thanh Nhã bất đắc dĩ nhìn ông tướng nhà mình mới năm tuổi đầu mà ôm khư khư cục bông tròn một năm tuổi nhà người ta không chịu buông tay, đáy lòng mềm mại hẳn đi. Cô cũng cùng suy nghĩ với bạn trúc mã của mình, mong con trai của hai người có thể gắn bó khăng khít với nhau.
Quân phu nhân : " Được rồi, em là của con, ôm em cho cẩn thận đừng để em ngã "
Quân Thiên Hàn như không nghe thấy gì lập tức nhấc bổng Phong Miên lên, một tay ôm eo một tay đỡ hông bé ghì vào lòng.
Chung quy hai vị phu nhân quyền lực này vẫn bị hành động của hắn làm cho tim tạm thời đình chỉ, cuống cuồng mà đưa tay đỡ lấy. Hắn gắng không đi xiêu vẹo đâu nhưng lọt vô mắt người khác vẫn là sắp đổ đến nơi rồi đó.
Loay hoay một lúc, vẫn là Thiên Hàn hắn thuyết phục thành công hai người, đem Phong Miên mang về gian phòng nhỏ của mình, tiện tay đem cửa khoá trái lại.
Ở một chỗ cùng với bé con... tuy vẫn là cảm thấy không chân thực. Dẫu sao ám ảnh sinh mệnh kiếp trước vẫn là khiến hắn bị dày vò không ít.
Quân Thiên Hàn cẩn thận đặt tay lên hai má Bảo Bảo khẽ xoa, xúc cảm láng mịn tràn vào lòng bàn tay làm tâm hắn thanh tỉnh hẳn lên, bảo bối là thảo dược quý trị tâm bệnh của hắn.
Phong Miên ngây ngô tròn mắt nhìn anh trai trước mặt, vẫn như cũ cất lên tiếng cười trong trẻo khúc khích. Thiên Hàn biết Bảo Bảo nhà hắn lớn lên rất đẹp, gương mặt nhu thuận tinh xảo lại không thiên về nữ tính, mà mang nét ngây ngô hơn. Nổi bật nhất là cặp mắt to tròn long lanh như hai viên đá quý luyện ra bằng phương pháp tinh vi nhất. Ngay cả khi còn nhỏ cũng đã rõ ràng như vậy rồi, làm hắn không khỏi có chút hoài niệm.
Đặt Phong Miên an toạ trên giường nệm của mình, Thiên Hàn bất quá liền có cảm giác chủ quyền rõ rệt. Hắn dốc sức dùng thân hình nhỏ bé của mình kê đầy nệm với gối lên nhằm ổn định thân hình Bảo Bảo, không bé sẽ ngã mất.
Xong xuôi, hắn cũng khập khiễng leo lên giường, đối mặt với bé con mà nhìn chăm chú, như cố khảm da thịt người nọ sâu trong tâm trí mình. Không biết đã qua bao lâu, chính Thiên Hàn cũng không để ý, rốt cuộc Phong Miên cũng chịu không nổi ánh mắt nóng rực của hắn mà dơ tay đập nhẹ.
Cảm giác được xúc cảm của bé con, hắn liền hồi thần, dương mắt nhìn đến cánh tay vừa hạ xuống kia. Không biết có phải cơ địa quá yếu hay không mà động tác vừa rồi lại khiến tay Bảo Bảo nhà hắn đỏ một vòng.
Quân Thiên Hàn giật mình nâng tay bé con lên, xoa nhẹ lên vết hằn đỏ hồng ấy, hắn cất giọng thủ thỉ xen chút lo lắng : " Ngốc này, đau tay thì sao "
" A... ba... "
Ngước mắt nhìn khuôn mặt tràn ngập khí xuân cùng đôi mắt cong cong của bé con, cuối cùng dời xuống khuôn miệng nhỏ xinh mấp máy kêu lên vài tiếng chưa sõi, nháy mắt ánh mắt hắn liền tối sầm lại.
Vẫn là trái tim chiến thắng lí trí, hắn sát lại gần đem khuôn mặt bé con phóng đại trước mắt, như chuồn chuồn lướt mà khẽ đặt một nụ hôn lên môi bé, lại như không có gì mà lập tức dời ra, tựa như bản thân vừa làm một chuyện rất bình thường.
Thực tế, nếu còn không rời ra hắn sợ nhịn không được mà đưa đầu lưỡi vào. Vị ngọt cùng hương sữa thoang thoảng kia vẫn là làm hắn có chút ngây ngẩn cả người. Đường đường là nam nhân 25 tuổi đầu rồi, hắn cũng không phải là mù sắc dục.
Người của hắn, làm như vậy không có gì sai cả, mặc dù một phần lí trí sót lại cuối cùng đang day dứt nói với hắn rằng vợ nhỏ của hắn mới một tuổi đầu. Đúng vậy, chính xác thì hắn đang phạm tội đáng thị chúng.
Chấp niệm duy nhất cả đời trước của hắn là Phong Miên, cái điều muộn màng đến tận khi chết đi hắn mới lĩnh hội được. Vậy nên, việc này hoàn toàn không có lấy nửa điểm mâu thuẫn.
Quân Thiên Hàn cúi xuống cụng trán với bé con, ánh mắt nhu tình đem người khoá chặt dưới mi tâm
" Nghe đây, em là của anh, anh muốn làm gì cũng hợp tình hợp lí cả, biết không ? "
Nói xong lại không tự chủ được khẽ cười, hắn có phải cũng ngốc rồi không mới chất vấn với một đứa bé ngồi còn chưa vững này? Bất quá, vẫn nên để vợ nhỏ nhà hắn lĩnh ngộ từ sớm đi cũng không có nửa điểm gì không tốt cả.
Phong Miên hoàn toàn không biết người trước mắt đang làm cái gì, chỉ là chơi cùng anh trai nhỏ này rất vui, bé cũng muốn thể hiện thành ý của mình, vậy nên cũng " ba ba " một tràng rõ dài, còn là dùng toàn lực hưng phấn hét lên.
Quân Thiên Hàn vẫn là hơi sửng sốt một chút, chẳng lẽ em ấy nghe hiểu lời mình, đây là ngầm thừa nhận ? Trình tự luyến qua đi, hắn vô thức vui vẻ trong lòng, nhưng rất nhanh liền cau mày, trầm giọng rất có ý tứ đe doạ hướng đến bé con mà lầm bầm
" Không cho phép gọi 'ba', kêu Hàn "
" A ba... a ba ! "
" Không được, kêu Hàn ! "
" Ba ba !!! "
"....."
" Ngoan, liền kêu Hàn, anh cho em kẹo "
Nhanh chóng sờ lấy túi kẹo đủ màu cầu vồng đầu giường, hắn đem qua trước mặt Bảo Bảo quơ nhẹ : " Còn kêu ba nữa anh liền không cho em đâu "
Chỉ thấy bé con trước mặt ánh mắt rực sáng, bàn tay nhỏ xíu giơ lên với lấy viên kẹo trước mặt, chỉ là cánh môi mấp máy kia lại thốt ra một chữ khiến hắn triệt để chết lặng
" a... bà... "
" ..... "
A Hàn, có phải hắn đã quên mất, bảo bối nhà mình còn chưa biết nói hay là không ?
Quân phu nhân : " Được rồi, em là của con, ôm em cho cẩn thận đừng để em ngã "
Quân Thiên Hàn như không nghe thấy gì lập tức nhấc bổng Phong Miên lên, một tay ôm eo một tay đỡ hông bé ghì vào lòng.
Chung quy hai vị phu nhân quyền lực này vẫn bị hành động của hắn làm cho tim tạm thời đình chỉ, cuống cuồng mà đưa tay đỡ lấy. Hắn gắng không đi xiêu vẹo đâu nhưng lọt vô mắt người khác vẫn là sắp đổ đến nơi rồi đó.
Loay hoay một lúc, vẫn là Thiên Hàn hắn thuyết phục thành công hai người, đem Phong Miên mang về gian phòng nhỏ của mình, tiện tay đem cửa khoá trái lại.
Ở một chỗ cùng với bé con... tuy vẫn là cảm thấy không chân thực. Dẫu sao ám ảnh sinh mệnh kiếp trước vẫn là khiến hắn bị dày vò không ít.
Quân Thiên Hàn cẩn thận đặt tay lên hai má Bảo Bảo khẽ xoa, xúc cảm láng mịn tràn vào lòng bàn tay làm tâm hắn thanh tỉnh hẳn lên, bảo bối là thảo dược quý trị tâm bệnh của hắn.
Phong Miên ngây ngô tròn mắt nhìn anh trai trước mặt, vẫn như cũ cất lên tiếng cười trong trẻo khúc khích. Thiên Hàn biết Bảo Bảo nhà hắn lớn lên rất đẹp, gương mặt nhu thuận tinh xảo lại không thiên về nữ tính, mà mang nét ngây ngô hơn. Nổi bật nhất là cặp mắt to tròn long lanh như hai viên đá quý luyện ra bằng phương pháp tinh vi nhất. Ngay cả khi còn nhỏ cũng đã rõ ràng như vậy rồi, làm hắn không khỏi có chút hoài niệm.
Đặt Phong Miên an toạ trên giường nệm của mình, Thiên Hàn bất quá liền có cảm giác chủ quyền rõ rệt. Hắn dốc sức dùng thân hình nhỏ bé của mình kê đầy nệm với gối lên nhằm ổn định thân hình Bảo Bảo, không bé sẽ ngã mất.
Xong xuôi, hắn cũng khập khiễng leo lên giường, đối mặt với bé con mà nhìn chăm chú, như cố khảm da thịt người nọ sâu trong tâm trí mình. Không biết đã qua bao lâu, chính Thiên Hàn cũng không để ý, rốt cuộc Phong Miên cũng chịu không nổi ánh mắt nóng rực của hắn mà dơ tay đập nhẹ.
Cảm giác được xúc cảm của bé con, hắn liền hồi thần, dương mắt nhìn đến cánh tay vừa hạ xuống kia. Không biết có phải cơ địa quá yếu hay không mà động tác vừa rồi lại khiến tay Bảo Bảo nhà hắn đỏ một vòng.
Quân Thiên Hàn giật mình nâng tay bé con lên, xoa nhẹ lên vết hằn đỏ hồng ấy, hắn cất giọng thủ thỉ xen chút lo lắng : " Ngốc này, đau tay thì sao "
" A... ba... "
Ngước mắt nhìn khuôn mặt tràn ngập khí xuân cùng đôi mắt cong cong của bé con, cuối cùng dời xuống khuôn miệng nhỏ xinh mấp máy kêu lên vài tiếng chưa sõi, nháy mắt ánh mắt hắn liền tối sầm lại.
Vẫn là trái tim chiến thắng lí trí, hắn sát lại gần đem khuôn mặt bé con phóng đại trước mắt, như chuồn chuồn lướt mà khẽ đặt một nụ hôn lên môi bé, lại như không có gì mà lập tức dời ra, tựa như bản thân vừa làm một chuyện rất bình thường.
Thực tế, nếu còn không rời ra hắn sợ nhịn không được mà đưa đầu lưỡi vào. Vị ngọt cùng hương sữa thoang thoảng kia vẫn là làm hắn có chút ngây ngẩn cả người. Đường đường là nam nhân 25 tuổi đầu rồi, hắn cũng không phải là mù sắc dục.
Người của hắn, làm như vậy không có gì sai cả, mặc dù một phần lí trí sót lại cuối cùng đang day dứt nói với hắn rằng vợ nhỏ của hắn mới một tuổi đầu. Đúng vậy, chính xác thì hắn đang phạm tội đáng thị chúng.
Chấp niệm duy nhất cả đời trước của hắn là Phong Miên, cái điều muộn màng đến tận khi chết đi hắn mới lĩnh hội được. Vậy nên, việc này hoàn toàn không có lấy nửa điểm mâu thuẫn.
Quân Thiên Hàn cúi xuống cụng trán với bé con, ánh mắt nhu tình đem người khoá chặt dưới mi tâm
" Nghe đây, em là của anh, anh muốn làm gì cũng hợp tình hợp lí cả, biết không ? "
Nói xong lại không tự chủ được khẽ cười, hắn có phải cũng ngốc rồi không mới chất vấn với một đứa bé ngồi còn chưa vững này? Bất quá, vẫn nên để vợ nhỏ nhà hắn lĩnh ngộ từ sớm đi cũng không có nửa điểm gì không tốt cả.
Phong Miên hoàn toàn không biết người trước mắt đang làm cái gì, chỉ là chơi cùng anh trai nhỏ này rất vui, bé cũng muốn thể hiện thành ý của mình, vậy nên cũng " ba ba " một tràng rõ dài, còn là dùng toàn lực hưng phấn hét lên.
Quân Thiên Hàn vẫn là hơi sửng sốt một chút, chẳng lẽ em ấy nghe hiểu lời mình, đây là ngầm thừa nhận ? Trình tự luyến qua đi, hắn vô thức vui vẻ trong lòng, nhưng rất nhanh liền cau mày, trầm giọng rất có ý tứ đe doạ hướng đến bé con mà lầm bầm
" Không cho phép gọi 'ba', kêu Hàn "
" A ba... a ba ! "
" Không được, kêu Hàn ! "
" Ba ba !!! "
"....."
" Ngoan, liền kêu Hàn, anh cho em kẹo "
Nhanh chóng sờ lấy túi kẹo đủ màu cầu vồng đầu giường, hắn đem qua trước mặt Bảo Bảo quơ nhẹ : " Còn kêu ba nữa anh liền không cho em đâu "
Chỉ thấy bé con trước mặt ánh mắt rực sáng, bàn tay nhỏ xíu giơ lên với lấy viên kẹo trước mặt, chỉ là cánh môi mấp máy kia lại thốt ra một chữ khiến hắn triệt để chết lặng
" a... bà... "
" ..... "
A Hàn, có phải hắn đã quên mất, bảo bối nhà mình còn chưa biết nói hay là không ?
/95
|