Phong Chấn Kiệt dõi theo em trai nằm gọn trong vòng tay hắn, rốt cuộc cũng nói ra một câu: " Tại em mà A Miên không chịu ngủ, bảo là em hứa sẽ quay về nên ngồi đợi đấy. "
Giọng điệu này không giận mới là lạ, Quân Thiên Hàn một tay xoa đầu bé, tay kia cẩn thận ẵm người lên, hôn lên mái tóc phồng nhẹ của em, hai mắt nhắm lại hưởng thụ nhưng vẫn rất thức thời gật đầu.
Em biết rồi, anh không cần phải liếc xéo em như vậy đâu anh vợ.
Cử chỉ thân mật đến vậy chẳng có lấy ai nghi ngờ, người nào lại nghĩ một tên nhóc như hắn tâm tư thâm trầm thế chứ. Bên em lúc này Quân Thiên Hàn thực thoải mái, hắn cần có mọi thứ trong tay, lớn lên mới bảo vệ được mối quan hệ này.
Bảo Bảo siết chặt anh trai, dụi vào ngực hắn: " Bé chờ Hàn Hàn thật lâu, nhìn... nhìn mắt bé này... đỏ lên rồi... "
" Ừm, em buồn ngủ rồi hả, để anh đưa em đi ngủ nha, được không nào ? " Hôn lên hai má trắng hồng mềm mại vài cái, hắn bật cười lên tiếng.
Nhận được cái gật đầu của em, Thiên Hàn xin phép mẹ cùng anh vợ, bế người lên phòng; hoàn toàn không để ý ánh mắt khó hiểu của Phong Chấn Kiệt.
Được rồi, nhóc đó không cần sự đồng ý của anh, lễ phép cho có thôi chứ gì. Tập trung nhìn vào màn hình, dãy số trên đó lại khiến anh nhức đầu, bèn dứt khoát gập máy tính xuống.
" Mẹ, con ra ngoài với bạn chút, lát sẽ về. "
Mẹ Bảo gật đầu, với tay tắt tivi, giọng nói pha lẫn chút ngạc nhiên: " Có thấy con ra ngoài với bạn như này bao giờ đâu, mẹ còn tưởng con không có bạn. "
Cơ thể cứng ngắc lại, Phong Chấn Kiệt lập tức đổi chủ đề: " Mẹ chuẩn bị điểm tâm khuya đi, Thiên Hàn chắc chưa ăn gì đâu. Tên nhóc đó e rằng xuống máy bay là chạy tới luôn rồi. "
Quả nhiên câu nói này có hiệu quả, Dương Tử Hi để lại câu " ra ngoài cẩn thận " rồi đi mất, anh đạt được mục đích liền ra khỏi nhà, không quên liếc nhìn lên phòng em trai. Ánh sáng đều đã tắt, chỉ còn le lói vài tia khúc xạ đủ màu từ đèn ngủ chiếu qua khe cửa sổ. Căn phòng yên tĩnh đến kì lạ, Phong Chấn Kiệt bất động mấy phút liền rời đi.
...
Trên phòng, Quân Thiên Hàn chăm chú nhìn bé con trước mặt, bàn tay đặt trên má bé chợt động, chậm rãi dịch lên trên, đầu ngón cái mơn trớn đuôi mắt em.
" Sao Bảo Bảo của anh lại khóc ? " Giọng nói rõ là xen lẫn tức giận, mắt sưng hết lên thế này, càng nghĩ hắn lại càng xót.
Bé con mở to đôi mắt, hai tay để trước ngực nắm chặt lại: " Không... bé không có khóc... "
Em ấy lại nói dối hắn, chưa bao giờ em nói dối hắn cả. Cục cưng giấu nhẹm chuyện này, một chút cũng chẳng muốn cho hắn biết. Nếu đã vậy, Quân Thiên Hàn sẽ không gặng hỏi, Bảo Bảo sẽ khóc mất, nhìn đôi mắt ầng ậc nước kia mà xem, bất đắc dĩ đành thở dài: " Được rồi, là anh nhầm, bảo bối không có khóc, em ngoan nhất mà, phải không nào ? "
" D...dạ... " Bé con mếu máo lững thững ngồi dậy, vòng tay ôm lấy đầu anh trai nhỏ, dụi mặt vô tóc anh. Bảo Bảo ngoan lắm, anh đừng lo nhé.
Quân Thiên Hàn nhẹ nhàng kéo người xuống, đưa tay chỉ chỉ lên môi mình. Bé con lập tức chồm tới thơm hắn một cái. Cơ hội tới lẽ nào từ bỏ ? Một tay hắn đỡ mông nhỏ, một tay giữ đầu em, tiếng thở hổn hển phát ra, ánh mắt sắc bén buông từng lời dụ dỗ: " Mở miệng ra bé ngoan, anh cho bé nếm thử vị ngọt, hửm ? " .Đảm bảo, còn ngọt hơn kẹo sữa em thích ăn.
Giây phút chạm tới vị ngọt kia, hắn nhận ra thân thể bé nhỏ trong lòng mình đang run rẩy. Biết sao được đây, cứ bất chấp mà tiến tới cuốn lấy. Là người của hắn, từ kiếp trước đến kiếp này. Càng ngày lại càng yêu, càng ngày lại càng điên cuồng. Không thể bỏ lỡ em được nữa.
Cơn sóng ập tới dồn dập, dòng nước cuốn lấy bãi cát mà trêu đùa, mang theo từng chút một trôi ra xa. Cảm giác như chìm dưới biển làm con người ta quên cả hô hấp, Phong Miên khó chịu vặn vẹo người. Anh trai nhỏ lần nào cũng nói dối, làm bé tủi thân rồi.
Quân Thiên Hàn buông người ra, hạnh phúc mỉm cười, ôm siết cục cưng âu yếm một lúc mới thôi, làm em khó chịu đập hắn vài cái: " Hàn Hàn hư, toàn ... lừa bé thôi. Đánh này ... đánh... "
" Haha, anh hư anh hư, em muốn làm gì anh cũng được. " Được nước lấn tới, vụt mất liêm sỉ cắn vành tai bé, thích thú với sự nhạy cảm của bé con dưới thân.
Bảo Bảo tức đến phồng má, mở to mắt trừng anh trai nhỏ. Hàn Hàn còn cười được nữa, chẳng chịu xin lỗi bé gì cả. Em ôm chặt tay hắn, đe doạ : " Mai bé sẽ mách mama... đánh anh ! "
Nụ cười trên gương mặt điển trai tắt hẳn, bảo bối nhỏ học được tật xấu này từ ai vậy ? Là tên nào dám dạy hư vợ hắn như thế ?
" Không đâu, anh hứa không làm em đau nữa, làm vậy là do Hàn Hàn thương bé mà. Em hết thương anh rồi hay sao ? "
Thỏ con nghe vậy lập tức xua tay, thơm lên mặt hắn mấy cái, ỷ nại ôm chặt, thút thít lên tiếng: " Không mà, bé ...thương anh nhất ! "
...Thương Hàn Hàn của bé nhất. Vừa rồi chỉ là nói vậy thôi, anh đừng giận Bảo Bảo nữa nhé.
Giọng điệu này không giận mới là lạ, Quân Thiên Hàn một tay xoa đầu bé, tay kia cẩn thận ẵm người lên, hôn lên mái tóc phồng nhẹ của em, hai mắt nhắm lại hưởng thụ nhưng vẫn rất thức thời gật đầu.
Em biết rồi, anh không cần phải liếc xéo em như vậy đâu anh vợ.
Cử chỉ thân mật đến vậy chẳng có lấy ai nghi ngờ, người nào lại nghĩ một tên nhóc như hắn tâm tư thâm trầm thế chứ. Bên em lúc này Quân Thiên Hàn thực thoải mái, hắn cần có mọi thứ trong tay, lớn lên mới bảo vệ được mối quan hệ này.
Bảo Bảo siết chặt anh trai, dụi vào ngực hắn: " Bé chờ Hàn Hàn thật lâu, nhìn... nhìn mắt bé này... đỏ lên rồi... "
" Ừm, em buồn ngủ rồi hả, để anh đưa em đi ngủ nha, được không nào ? " Hôn lên hai má trắng hồng mềm mại vài cái, hắn bật cười lên tiếng.
Nhận được cái gật đầu của em, Thiên Hàn xin phép mẹ cùng anh vợ, bế người lên phòng; hoàn toàn không để ý ánh mắt khó hiểu của Phong Chấn Kiệt.
Được rồi, nhóc đó không cần sự đồng ý của anh, lễ phép cho có thôi chứ gì. Tập trung nhìn vào màn hình, dãy số trên đó lại khiến anh nhức đầu, bèn dứt khoát gập máy tính xuống.
" Mẹ, con ra ngoài với bạn chút, lát sẽ về. "
Mẹ Bảo gật đầu, với tay tắt tivi, giọng nói pha lẫn chút ngạc nhiên: " Có thấy con ra ngoài với bạn như này bao giờ đâu, mẹ còn tưởng con không có bạn. "
Cơ thể cứng ngắc lại, Phong Chấn Kiệt lập tức đổi chủ đề: " Mẹ chuẩn bị điểm tâm khuya đi, Thiên Hàn chắc chưa ăn gì đâu. Tên nhóc đó e rằng xuống máy bay là chạy tới luôn rồi. "
Quả nhiên câu nói này có hiệu quả, Dương Tử Hi để lại câu " ra ngoài cẩn thận " rồi đi mất, anh đạt được mục đích liền ra khỏi nhà, không quên liếc nhìn lên phòng em trai. Ánh sáng đều đã tắt, chỉ còn le lói vài tia khúc xạ đủ màu từ đèn ngủ chiếu qua khe cửa sổ. Căn phòng yên tĩnh đến kì lạ, Phong Chấn Kiệt bất động mấy phút liền rời đi.
...
Trên phòng, Quân Thiên Hàn chăm chú nhìn bé con trước mặt, bàn tay đặt trên má bé chợt động, chậm rãi dịch lên trên, đầu ngón cái mơn trớn đuôi mắt em.
" Sao Bảo Bảo của anh lại khóc ? " Giọng nói rõ là xen lẫn tức giận, mắt sưng hết lên thế này, càng nghĩ hắn lại càng xót.
Bé con mở to đôi mắt, hai tay để trước ngực nắm chặt lại: " Không... bé không có khóc... "
Em ấy lại nói dối hắn, chưa bao giờ em nói dối hắn cả. Cục cưng giấu nhẹm chuyện này, một chút cũng chẳng muốn cho hắn biết. Nếu đã vậy, Quân Thiên Hàn sẽ không gặng hỏi, Bảo Bảo sẽ khóc mất, nhìn đôi mắt ầng ậc nước kia mà xem, bất đắc dĩ đành thở dài: " Được rồi, là anh nhầm, bảo bối không có khóc, em ngoan nhất mà, phải không nào ? "
" D...dạ... " Bé con mếu máo lững thững ngồi dậy, vòng tay ôm lấy đầu anh trai nhỏ, dụi mặt vô tóc anh. Bảo Bảo ngoan lắm, anh đừng lo nhé.
Quân Thiên Hàn nhẹ nhàng kéo người xuống, đưa tay chỉ chỉ lên môi mình. Bé con lập tức chồm tới thơm hắn một cái. Cơ hội tới lẽ nào từ bỏ ? Một tay hắn đỡ mông nhỏ, một tay giữ đầu em, tiếng thở hổn hển phát ra, ánh mắt sắc bén buông từng lời dụ dỗ: " Mở miệng ra bé ngoan, anh cho bé nếm thử vị ngọt, hửm ? " .Đảm bảo, còn ngọt hơn kẹo sữa em thích ăn.
Giây phút chạm tới vị ngọt kia, hắn nhận ra thân thể bé nhỏ trong lòng mình đang run rẩy. Biết sao được đây, cứ bất chấp mà tiến tới cuốn lấy. Là người của hắn, từ kiếp trước đến kiếp này. Càng ngày lại càng yêu, càng ngày lại càng điên cuồng. Không thể bỏ lỡ em được nữa.
Cơn sóng ập tới dồn dập, dòng nước cuốn lấy bãi cát mà trêu đùa, mang theo từng chút một trôi ra xa. Cảm giác như chìm dưới biển làm con người ta quên cả hô hấp, Phong Miên khó chịu vặn vẹo người. Anh trai nhỏ lần nào cũng nói dối, làm bé tủi thân rồi.
Quân Thiên Hàn buông người ra, hạnh phúc mỉm cười, ôm siết cục cưng âu yếm một lúc mới thôi, làm em khó chịu đập hắn vài cái: " Hàn Hàn hư, toàn ... lừa bé thôi. Đánh này ... đánh... "
" Haha, anh hư anh hư, em muốn làm gì anh cũng được. " Được nước lấn tới, vụt mất liêm sỉ cắn vành tai bé, thích thú với sự nhạy cảm của bé con dưới thân.
Bảo Bảo tức đến phồng má, mở to mắt trừng anh trai nhỏ. Hàn Hàn còn cười được nữa, chẳng chịu xin lỗi bé gì cả. Em ôm chặt tay hắn, đe doạ : " Mai bé sẽ mách mama... đánh anh ! "
Nụ cười trên gương mặt điển trai tắt hẳn, bảo bối nhỏ học được tật xấu này từ ai vậy ? Là tên nào dám dạy hư vợ hắn như thế ?
" Không đâu, anh hứa không làm em đau nữa, làm vậy là do Hàn Hàn thương bé mà. Em hết thương anh rồi hay sao ? "
Thỏ con nghe vậy lập tức xua tay, thơm lên mặt hắn mấy cái, ỷ nại ôm chặt, thút thít lên tiếng: " Không mà, bé ...thương anh nhất ! "
...Thương Hàn Hàn của bé nhất. Vừa rồi chỉ là nói vậy thôi, anh đừng giận Bảo Bảo nữa nhé.
/95
|