Bé con lo lắng ôm chặt Quân Thiên Hàn, siết đến muốn gãy luôn cổ hắn rồi. Anh trai không hư nữa, bé sẽ ngoan ngoãn, nghe lời Hàn Hàn mà.
Hỏi xem có ai chọc bảo bối khóc rồi phải quay ra dỗ như này hả ?
" Bảo Bảo, anh đùa thôi mà, đừng khóc nữa, mai mắt sưng lên đó. "
" Mắt ... mắt sẽ sưng lên sao ? "
Hắn cố nén cười, làm vẻ mặt nghiêm túc chọc nhẹ mũi bé: " Đúng vậy, rất xấu, em chẳng thích đúng không nào ? "
Bé con gật gù xem như đã hiểu, gục xuống lau hết nước mắt ra áo Quân Thiên Hàn, vì khóc mệt mà bất động tại chỗ. Hắn để tâm can của mình ấm ức một lúc, mới từ từ vỗ về em: " Nào bé ngoan, anh về rồi bé phải vui chứ, sao lại ủ rũ thế hả ? "
" Bảo Bảo vui mà ! Bé... chờ anh về từ lâu rồi, lâu lắm. " Âm từ vẫn còn một số chỗ chưa sõi, chất giọng lanh lảnh đáng yêu thốt ra, đem trái tim người đối diện hòa tan trong mùi vị ngọt ngào. Em cướp đi trái tim hắn như vậy đấy, ánh mắt nhu tình sớm đã hướng đến người trong lòng.
" Ừm, biết em chờ nên anh đã nhanh chóng hô biến đến cạnh em đó, chẳng phải bé ngoan ngủ một giấc anh đã xuất hiện rồi đó ư ? "
Anh trai nhỏ thật lợi hại ! Đôi mắt to tròn lấp lánh của bé con nhìn chằm chằm Quân Thiên Hàn, sự sùng bái thấy rõ. Cảm thấy bản thân quá vô liêm sỉ, hắn nuốt khan mấy cái, ôm người vào trong lòng, xoa xoa lưng em.
" Ngủ đi, em ngáp mấy lần rồi đó, đến anh còn buồn ngủ thay em. "
Bảo Bảo ngơ ngác gật đầu, loi nhoi chui vào ngực hắn, dần thiếp đi mất, trước đó còn không quên bô bô miệng nhỏ: " Hàn Hàn... ngủ ngon... "
" Ừm, bé con ngủ ngoan. " Quân Thiên Hàn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi chúm chím của bé, lực tay hơi thả lỏng.
Hắn ngước mắt nhìn lên tín vật định ước của hai người, chiếc vòng tay nổi bật giữa đồng đồ chơi lộn xộn, bị ánh trăng ngoài khe cửa phản chiếu, ánh lên những vệt màu đẹp mắt. Chú gấu bông yên vị trên kệ tủ, tầm mắt hấp dẫn bởi cảnh tượng ấy, cũng lặng yên nở nụ cười, hớn hở gọi bạn mình lại cùng xem.
Trời đã dần về khuya, mọi thứ yên tĩnh hơn hẳn. Quân Thiên Hàn thậm chí còn cảm nhận được chuyển động của tiếng kim đồng hồ, chiếc nhỏ chậm chạp theo chân chiếc lớn, cũng có thể là ngược lại. Bên tai là hơi thở đều đều có phần nhu thuận, người trong lòng thỉnh thoảng giật nhẹ mình, nhích sát vào hắn, mang đến cảm giác an toàn chưa từng có.
Bất tri bất giác, cũng không biết mình đã im lặng mà duy trì tư thế đó bao lâu. Cơn buồn ngủ ập tới, hắn thả lỏng cơ thể, mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng hoà vào màn đêm tĩnh mịch.
.
Quân Thiên Hàn chỉ biết giấc ngủ của mình rất nông, chẳng bao lâu sau hắn lập tức bị âm thanh bên tai đánh thức.
Bé con nức nở bấu áo hắn, miệng mếu máo: " Anh... bé đau ... b... bụng nhỏ đau. "
Gần như ngay tức khắc, mặt hắn đã trắng bệch, cánh tay có chút run rẩy bế người lên, đặt em trong tư thế thoải mái nhất, âm giọng pha lẫn chút khẩn trương: " Bảo bối, em đau chỗ nào ? Để anh trai xoa liền không đau nữa nhé. Chịu một chút, ngoan. "
Nửa đêm, Phong gia đèn điện sáng trưng như ban ngày, bác sĩ tư nhân đã được gọi đến, đang xem xét tình trạng cho cậu chủ nhỏ. Anh trai cùng ba bé sớm đã quay về, ngồi trên sofa không yên mà đi đi lại lại. Mẹ Bảo mắt đã sớm ửng đỏ, đau lòng nhìn bé con khóc thút thít bên cạnh.
Quân Thiên Hàn không để ý đến ai cả, cũng chẳng nói chẳng rằng, liên tục hôn trán bé vỗ về, bàn tay dịu dàng xoa bụng em.
" Nhị thiếu gia bị rối loạn tiêu hoá nhẹ, có lẽ do ăn phải thứ không sạch sẽ, nhưng sẽ không ảnh hưởng nhiều thưa lão gia và phu nhân. Tôi vừa cho thiếu gia uống chút thuốc kháng sinh, sẽ nhanh hết đau bụng thôi, mọi người không cần lo lắng quá. "
" Được, cảm ơn ông. Làm phiền rồi. " An ủi vợ, ba Bảo gật đầu tiễn khách. Vị bác sĩ thấp người cúi chào, nhanh chân rời đi. Người bệnh còn nhiều, phải mau chóng mới được. Nghề y này, cái tâm vẫn là trên hết.
Phong Chấn Kiệt thấy hắn vẫn còn bất động, nhíu mày đá mấy cái, lên tiếng nhắc nhở: " Còn ngồi đấy làm gì, đưa A Miên lên phòng đi. "
Bấy giờ Quân Thiên Hàn mới có phản ứng, nghe lời anh đưa bé con lên phòng. Mẹ Bảo cũng lo lắng đi theo, Phong Chấn Kiệt dõi theo cho đến khi tầng hai vọng lại tiếng đóng cửa, tầm mắt mới dời đi.
" Cũng chẳng biết A Miên ăn linh tinh cái gì mà bị vậy nữa. "
Nhìn vẻ ngoài bình tĩnh đã sớm mất bình tĩnh của ba, anh chỉ đứng đó, không nói gì.
...
Cẩn Huyên về đến nhà liền lôi chồng ra mắng, chửi đến cách ba làng còn nghe thấy. Chồng ả lại chỉ biết đứng yên chịu trận, nói không được thì hắn ta giận lẫy sang đứa con trai.
Phong Đắc Vũ không hiểu chuyện gì, bị ba mắng thì khóc lớn. Cái nhà không một giây phút nào yên ổn, lộn xộn ồn ào hơn cả nhà giam phát hiện tù nhân vượt ngục.
Tiếng ẩu đả bị cuộc điện thoại bất ngờ cắt ngang, hắn ta nhìn vợ ra dấu hiệu im lặng, điều chỉnh lại cảm xúc bắt máy.
Tay không vững đánh rơi đồ vật trên tay, ánh mắt hắn hoàn toàn tan rã, Cẩn Huyên cảm thấy có chuyện chẳng lành, đẩy mạnh người chồng: " Anh có nghe tôi nói không ? Cái đồ vô dụng này ! Sao không chết quách đi cho rồi ! "
Không chịu nổi, lần đầu tiên hắn ra tay đánh ả, giận dữ quát lớn: " Cô có thôi đi không ? Giờ là lúc nào rồi còn nổi điên ??? "
Cẩn Huyên sợ hãi co rúm người, nghị lực chẳng còn một mống, đến con trai ả cũng bị doạ cho câm nín.
" Mất hết rồi ! Chả còn gì nữa ! Đều tại con đàn bà ngu ngốc như cô đấy !!! "
Sản nghiệp mất hết, trắng tay chỉ sau một đêm. Hắn lại còn bị trục xuất khỏi Phong gia, vì lí do gì ? Giờ đi đâu mà sống đây, ngày tháng sau này phải làm thế nào !
" Cút! Liền cút cho khuất mắt tôi ! Cô cút đi! Cút về khu ổ chuột của mình đi! "
Cẩn Huyên nghe chồng như điên như dại mà lẩm bẩm, cần biết gì cũng đã biết. Sao có thể như vậy ? Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này.
Mất đi vinh hoa phú quý, tiền không có, chẳng bằng kêu ả đi chết đi. Về lại cái xó xỉnh rách nát ấy, không thể được ! Khó khăn lắm mới dụ được hắn cưới mình, thoát kiếp nghèo đói, ả phải được sống trong giàu sang cả đời mới đúng.
" Con khốn, đồ đàn bà đĩ điếm, mày kẹp đàn ông bên ngoài đừng tưởng tao không biết! Tại mày, tất cả đều tại mày mà giờ tao chẳng còn gì ! "
" Anh thì khác gì tôi chắc ? Cũng khốn nạn thế thôi ! Ngu muội để thằng anh trai đè đầu cưỡi cổ, ngoài mặt thì lời ngon tiếng ngọt, trong lòng chẳng hận muốn chết ! Anh ngu nên mới bị tôi lừa, đừng giận cá chém thớt ! Chẳng phải hại con tiện nhân kia ngã là anh tiếp tay cho tôi sao ? "
Nghe ả lớn tiếng vạch trần, hắn ta nghẹn đến đỏ mắt, tiếng đổ vỡ vang lên xung quanh căn nhà, Phong Đắc Vũ khóc đến nghẹn, sợ hãi núp trong phòng, không dám ra ngoài.
Một số nông dân đặc biệt thích mùa mưa, chỉ là vài hạt nhỏ lấm tấm của tự nhiên, kích thích giống cây trồng của họ phát triển. Chờ đợi cả một quá trình: từ gieo hạt, lên mầm, đơm hoa, kết trái, vụ mùa đến là lúc họ gặt hái thành quả của mình.
Trái đắng đến sớm quá, có vẻ đã thu hoạch được trước mùa rồi. Chủ nhân của nó hài lòng vân vê quả ngọt trong lòng bàn tay, không tiếc nuối gì thẳng thừng bóp nát, vài giây sau... căn phòng vang lên âm giọng trầm thấp
" Đã sớm nói với thím... lời của thím làm bẩn tai tôi. "
Hỏi xem có ai chọc bảo bối khóc rồi phải quay ra dỗ như này hả ?
" Bảo Bảo, anh đùa thôi mà, đừng khóc nữa, mai mắt sưng lên đó. "
" Mắt ... mắt sẽ sưng lên sao ? "
Hắn cố nén cười, làm vẻ mặt nghiêm túc chọc nhẹ mũi bé: " Đúng vậy, rất xấu, em chẳng thích đúng không nào ? "
Bé con gật gù xem như đã hiểu, gục xuống lau hết nước mắt ra áo Quân Thiên Hàn, vì khóc mệt mà bất động tại chỗ. Hắn để tâm can của mình ấm ức một lúc, mới từ từ vỗ về em: " Nào bé ngoan, anh về rồi bé phải vui chứ, sao lại ủ rũ thế hả ? "
" Bảo Bảo vui mà ! Bé... chờ anh về từ lâu rồi, lâu lắm. " Âm từ vẫn còn một số chỗ chưa sõi, chất giọng lanh lảnh đáng yêu thốt ra, đem trái tim người đối diện hòa tan trong mùi vị ngọt ngào. Em cướp đi trái tim hắn như vậy đấy, ánh mắt nhu tình sớm đã hướng đến người trong lòng.
" Ừm, biết em chờ nên anh đã nhanh chóng hô biến đến cạnh em đó, chẳng phải bé ngoan ngủ một giấc anh đã xuất hiện rồi đó ư ? "
Anh trai nhỏ thật lợi hại ! Đôi mắt to tròn lấp lánh của bé con nhìn chằm chằm Quân Thiên Hàn, sự sùng bái thấy rõ. Cảm thấy bản thân quá vô liêm sỉ, hắn nuốt khan mấy cái, ôm người vào trong lòng, xoa xoa lưng em.
" Ngủ đi, em ngáp mấy lần rồi đó, đến anh còn buồn ngủ thay em. "
Bảo Bảo ngơ ngác gật đầu, loi nhoi chui vào ngực hắn, dần thiếp đi mất, trước đó còn không quên bô bô miệng nhỏ: " Hàn Hàn... ngủ ngon... "
" Ừm, bé con ngủ ngoan. " Quân Thiên Hàn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi chúm chím của bé, lực tay hơi thả lỏng.
Hắn ngước mắt nhìn lên tín vật định ước của hai người, chiếc vòng tay nổi bật giữa đồng đồ chơi lộn xộn, bị ánh trăng ngoài khe cửa phản chiếu, ánh lên những vệt màu đẹp mắt. Chú gấu bông yên vị trên kệ tủ, tầm mắt hấp dẫn bởi cảnh tượng ấy, cũng lặng yên nở nụ cười, hớn hở gọi bạn mình lại cùng xem.
Trời đã dần về khuya, mọi thứ yên tĩnh hơn hẳn. Quân Thiên Hàn thậm chí còn cảm nhận được chuyển động của tiếng kim đồng hồ, chiếc nhỏ chậm chạp theo chân chiếc lớn, cũng có thể là ngược lại. Bên tai là hơi thở đều đều có phần nhu thuận, người trong lòng thỉnh thoảng giật nhẹ mình, nhích sát vào hắn, mang đến cảm giác an toàn chưa từng có.
Bất tri bất giác, cũng không biết mình đã im lặng mà duy trì tư thế đó bao lâu. Cơn buồn ngủ ập tới, hắn thả lỏng cơ thể, mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng hoà vào màn đêm tĩnh mịch.
.
Quân Thiên Hàn chỉ biết giấc ngủ của mình rất nông, chẳng bao lâu sau hắn lập tức bị âm thanh bên tai đánh thức.
Bé con nức nở bấu áo hắn, miệng mếu máo: " Anh... bé đau ... b... bụng nhỏ đau. "
Gần như ngay tức khắc, mặt hắn đã trắng bệch, cánh tay có chút run rẩy bế người lên, đặt em trong tư thế thoải mái nhất, âm giọng pha lẫn chút khẩn trương: " Bảo bối, em đau chỗ nào ? Để anh trai xoa liền không đau nữa nhé. Chịu một chút, ngoan. "
Nửa đêm, Phong gia đèn điện sáng trưng như ban ngày, bác sĩ tư nhân đã được gọi đến, đang xem xét tình trạng cho cậu chủ nhỏ. Anh trai cùng ba bé sớm đã quay về, ngồi trên sofa không yên mà đi đi lại lại. Mẹ Bảo mắt đã sớm ửng đỏ, đau lòng nhìn bé con khóc thút thít bên cạnh.
Quân Thiên Hàn không để ý đến ai cả, cũng chẳng nói chẳng rằng, liên tục hôn trán bé vỗ về, bàn tay dịu dàng xoa bụng em.
" Nhị thiếu gia bị rối loạn tiêu hoá nhẹ, có lẽ do ăn phải thứ không sạch sẽ, nhưng sẽ không ảnh hưởng nhiều thưa lão gia và phu nhân. Tôi vừa cho thiếu gia uống chút thuốc kháng sinh, sẽ nhanh hết đau bụng thôi, mọi người không cần lo lắng quá. "
" Được, cảm ơn ông. Làm phiền rồi. " An ủi vợ, ba Bảo gật đầu tiễn khách. Vị bác sĩ thấp người cúi chào, nhanh chân rời đi. Người bệnh còn nhiều, phải mau chóng mới được. Nghề y này, cái tâm vẫn là trên hết.
Phong Chấn Kiệt thấy hắn vẫn còn bất động, nhíu mày đá mấy cái, lên tiếng nhắc nhở: " Còn ngồi đấy làm gì, đưa A Miên lên phòng đi. "
Bấy giờ Quân Thiên Hàn mới có phản ứng, nghe lời anh đưa bé con lên phòng. Mẹ Bảo cũng lo lắng đi theo, Phong Chấn Kiệt dõi theo cho đến khi tầng hai vọng lại tiếng đóng cửa, tầm mắt mới dời đi.
" Cũng chẳng biết A Miên ăn linh tinh cái gì mà bị vậy nữa. "
Nhìn vẻ ngoài bình tĩnh đã sớm mất bình tĩnh của ba, anh chỉ đứng đó, không nói gì.
...
Cẩn Huyên về đến nhà liền lôi chồng ra mắng, chửi đến cách ba làng còn nghe thấy. Chồng ả lại chỉ biết đứng yên chịu trận, nói không được thì hắn ta giận lẫy sang đứa con trai.
Phong Đắc Vũ không hiểu chuyện gì, bị ba mắng thì khóc lớn. Cái nhà không một giây phút nào yên ổn, lộn xộn ồn ào hơn cả nhà giam phát hiện tù nhân vượt ngục.
Tiếng ẩu đả bị cuộc điện thoại bất ngờ cắt ngang, hắn ta nhìn vợ ra dấu hiệu im lặng, điều chỉnh lại cảm xúc bắt máy.
Tay không vững đánh rơi đồ vật trên tay, ánh mắt hắn hoàn toàn tan rã, Cẩn Huyên cảm thấy có chuyện chẳng lành, đẩy mạnh người chồng: " Anh có nghe tôi nói không ? Cái đồ vô dụng này ! Sao không chết quách đi cho rồi ! "
Không chịu nổi, lần đầu tiên hắn ra tay đánh ả, giận dữ quát lớn: " Cô có thôi đi không ? Giờ là lúc nào rồi còn nổi điên ??? "
Cẩn Huyên sợ hãi co rúm người, nghị lực chẳng còn một mống, đến con trai ả cũng bị doạ cho câm nín.
" Mất hết rồi ! Chả còn gì nữa ! Đều tại con đàn bà ngu ngốc như cô đấy !!! "
Sản nghiệp mất hết, trắng tay chỉ sau một đêm. Hắn lại còn bị trục xuất khỏi Phong gia, vì lí do gì ? Giờ đi đâu mà sống đây, ngày tháng sau này phải làm thế nào !
" Cút! Liền cút cho khuất mắt tôi ! Cô cút đi! Cút về khu ổ chuột của mình đi! "
Cẩn Huyên nghe chồng như điên như dại mà lẩm bẩm, cần biết gì cũng đã biết. Sao có thể như vậy ? Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này.
Mất đi vinh hoa phú quý, tiền không có, chẳng bằng kêu ả đi chết đi. Về lại cái xó xỉnh rách nát ấy, không thể được ! Khó khăn lắm mới dụ được hắn cưới mình, thoát kiếp nghèo đói, ả phải được sống trong giàu sang cả đời mới đúng.
" Con khốn, đồ đàn bà đĩ điếm, mày kẹp đàn ông bên ngoài đừng tưởng tao không biết! Tại mày, tất cả đều tại mày mà giờ tao chẳng còn gì ! "
" Anh thì khác gì tôi chắc ? Cũng khốn nạn thế thôi ! Ngu muội để thằng anh trai đè đầu cưỡi cổ, ngoài mặt thì lời ngon tiếng ngọt, trong lòng chẳng hận muốn chết ! Anh ngu nên mới bị tôi lừa, đừng giận cá chém thớt ! Chẳng phải hại con tiện nhân kia ngã là anh tiếp tay cho tôi sao ? "
Nghe ả lớn tiếng vạch trần, hắn ta nghẹn đến đỏ mắt, tiếng đổ vỡ vang lên xung quanh căn nhà, Phong Đắc Vũ khóc đến nghẹn, sợ hãi núp trong phòng, không dám ra ngoài.
Một số nông dân đặc biệt thích mùa mưa, chỉ là vài hạt nhỏ lấm tấm của tự nhiên, kích thích giống cây trồng của họ phát triển. Chờ đợi cả một quá trình: từ gieo hạt, lên mầm, đơm hoa, kết trái, vụ mùa đến là lúc họ gặt hái thành quả của mình.
Trái đắng đến sớm quá, có vẻ đã thu hoạch được trước mùa rồi. Chủ nhân của nó hài lòng vân vê quả ngọt trong lòng bàn tay, không tiếc nuối gì thẳng thừng bóp nát, vài giây sau... căn phòng vang lên âm giọng trầm thấp
" Đã sớm nói với thím... lời của thím làm bẩn tai tôi. "
/95
|