Bé con chỉ bị đau bụng đêm đó, đến sáng hôm sau lập tức chạy nhảy vui vẻ, hớn hở kéo Quân Thiên Hàn đi chơi.
Phong Chấn Kiệt nhận ra tâm trạng hắn không tốt, thỉnh thoảng liếc nhìn, có lẽ nên để nhóc đó tự giải quyết vấn đề của mình vẫn hơn.
Quân Thiên Hàn thật sự bị ám ảnh, chỉ cần bảo bối nhà hắn đụng chạm thứ gì đó thôi, liền lập tức cầm lấy xem xét, biết là an toàn mới đưa cho em. Thỏ con cực kì chiều anh trai, ngoan ngoãn làm theo ý hắn. Một lớn một nhỏ hết cái này đến cái kia, đồ ăn xung quanh nhà đều bị sờ qua hết, chẳng chừa thứ gì.
Cũng may hắn tỉnh táo lại rất nhanh, vài ngày sau chẳng còn nổi điên như vậy nữa. Có lần suýt nữa Mẹ Hàn đã phải lôi con trai đi bệnh viện kiểm tra não bộ, xem có chấn thương chỗ nào đó hay không.
Nhưng cũng kể từ ngày hôm ấy, Quân Thiên Hàn cảnh giác hơn hẳn, cực kì bám bé con. Cứ ở nhà là y như rằng dính nhau như keo dán chó, gỡ thế nào cũng vô dụng.
Kì nghỉ Tết trôi qua nhanh chóng, tiếc nuối gì đó đều tạm gác một bên đi, đám học sinh than ngắn thở dài bước vào kì học khó nhằn sắp tới.
Như mọi ngày, sau khi lưu luyến chào tạm biệt nhau xong, bé con nhìn chằm chằm vào hình bóng trước mắt, anh trai nhỏ đi học mất rồi.
" A Miên, vô nhà thôi con. " Mẹ Bảo cất tiếng gọi cục cưng đang ngơ ngác đứng trước cửa, tiến đến nhẹ nhàng kéo tay em: " Hàn Hàn sẽ mau về thôi, bé ngoan đợi anh được mà đúng không nào? "
" Dạ. " Em gật gật đầu nhỏ, lắc lư qua lại vui vẻ theo mẹ vào trong.
...
Bé con nhận thấy một điều rất lạ, mọi người đều bận rộn tấp nập tới lui, rất nhiều dây hoa rực rỡ màu sắc được trang trí quanh nhà, loá hết mắt em rồi. Bảo Bảo thích thú cầm lấy một quả bóng bay, loay hoay nắn qua nắn lại. Có thể vì nó quá to nên em đứng không vững mà ngã ngồi xuống đất, bé tròn cũng bay đi dưới sự ngỡ ngàng của em.
" Con phải cẩn thận chút chứ, đau không? " Mẹ Bảo bế nhóc nghịch ngợm lên, đầu ngón trỏ khẽ ấn lên mũi em vài cái.
" Mẹ, sao nhiều bé tròn tròn thế ạ ? " Bàn tay trắng múp hồng hào tò mò mà chỉ xung quanh, đôi mắt mở to dường như phát sáng.
" Nay là sinh nhật A Hàn, nên mọi người muốn tạo bất ngờ cho anh con. Sẽ có rất nhiều kẹo, bánh kem con thích nữa đó. "
" Sinh nhật.. sao ạ ? "
Em biết nha, sinh nhật rất là vui, Bảo Bảo cũng có bánh kem mấy lần rồi nhé. Mỗi khi như vậy em sẽ được tặng rất nhiều gấu bông, còn quà to ơi là to nữa cơ.
Vì một số lí do cá nhân mà mọi năm Quân Thiên Hàn đều vắng mặt vào ngày sinh nhật, năm nay mọi người đều quyết định bí mật tổ chức cho hắn. Địa điểm tại Phong gia cũng dễ hiểu thôi, thời gian hắn ở đây thậm chí nhiều gấp đôi ở nhà.
" Phải giữ bí mật nha bé con, chúng ta sẽ tạo bất ngờ cho Hàn Hàn. Mà bất ngờ thì không thể để ai biết được. Bảo Bảo hiểu mà đúng chứ? "
Nhận được cái gật đầu của em, mẹ Bảo hôn lên má bé con, cẩn thận dặn dò con trai ngoan ngoãn ngồi chơi, bản thân cũng nhanh chóng sắp xếp công việc.
Không biết là qua bao lâu, căn nhà cũng trang trí xong xuôi. Mẹ Bảo hài lòng nhìn quanh một vòng, mới chợt nhận ra không thấy bóng dáng em đâu. Cô vội vàng chạy lên tầng, khắp các phòng đều trống, Bảo Bảo đi đâu mất rồi.
Mẹ Hàn đang thu xếp lại xung quanh, giật mình khi thấy bạn thân lo lắng chạy đến, âm giọng run rẩy cất tiếng: " Tớ... tớ không thấy A Miên, thằng bé đi đâu rồi. "
...
Phong Miên tròn mắt nhìn chú bán hàng, lại cúi xuống nắm nắm đôi bàn tay ngắn ngủn, lắp bắp trả lời: " Chú ơi, Bảo Bảo... không có xiền. "
Bé con tủi thân nhìn hổ bông xinh xắn trước mặt. Em chỉ muốn tặng một bất ngờ cho anh trai thôi, nhưng em không biết còn phải đưa tiền nữa, em quên xin mẹ mất rồi. Mà nếu xin mẹ thì không còn là bí mật nữa, Bảo Bảo phải tự mình đi mua cho Hàn Hàn, không ai biết cơ.
Trong tay xuất hiện thêm vật thể lạ mềm mại, em ngước lên nhìn, thấy chú bán hàng cười nói vui vẻ: " Mang về đi, chú tặng con. Mà sao con lại đi một mình, ba mẹ con đâu rồi? "
" Mẹ... mẹ Bảo Bảo lát nữa sẽ đến đón bé, còn giờ... bí mật nè. "
Người chủ nhìn em lon ton chạy đi, thắc mắc xoa đầu: " Quái lạ, nãy giờ thấy nhóc đó đi một mình mà nhỉ? ". Ông buôn bán ở đây hơn chục năm rồi cũng chưa thấy bé con này bao giờ.
Bé con chạy một hồi, rốt cuộc dừng chân, sụt sịt nấp dưới bóng cây cổ thụ lâu năm. Xung quanh vắng lặng không có lấy một người qua lại. Em tủi thân siết chặt hổ bông trong tay, nước mắt thi nhau chảy xuống. Bảo Bảo quên đường về rồi, rốt cuộc đây là đâu, em sợ lắm.
Sắc trời dần ngả vàng, hoàng hôn buông xuống. Mái tóc nâu bồng bềnh chuyển động trong làn gió, bé con run rẩy cuộn tròn người lại, nước mắt dường như đã cạn. Thấy có tiếng bước chân, em lại càng sợ hãi, mặc dù đã bật khóc thành tiếng nhưng vẫn ngước mắt lên nhìn.
Quân Thiên Hàn bình tĩnh đến lạ, trầm mặc đứng đối diện em. Đồng phục trường thấm mồ hôi ướt đẫm, một vài chỗ dính vệt bẩn. Ánh mắt hắn lạnh lẽo phát sợ, bàn tay sớm đã bị siết chặt, em chạy đến ôm hắn cũng chẳng có chút phản ứng.
" Hàn Hàn, bé sợ lắm. Anh... bế bé. " Bảo Bảo nức nở níu lấy cánh tay Quân Thiên Hàn, siết chặt hông hắn không chịu buông.
Gọi cho ba mẹ báo bình an, Quân Thiên Hàn thẳng tay đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất khiến nó vỡ tan tành, một bên cánh tay vẫn giữ em trong khoảng cách an toàn.
" Ai cho phép em bỏ ra ngoài? Đã xin phép ai chưa mà dám tự tiện bỏ đi? Hả? Nhỡ anh không tìm thấy em thì sao? Em đã từng nghĩ anh lo lắng như thế nào không? "
Lần đầu tiên Quân Thiên Hàn to tiếng với em như thế. Có trời mới biết vừa rồi khi biết tin em mất tích gần như giáng một đòn chí mạng đối với hắn. Mọi thứ trước mắt gần như sụp đổ, nếu không phải gặp được chủ tiệm gấu bông kia có lẽ hắn sắp phát điên tới nơi.
" Hức... bé xin lỗi. Bé xin lỗi mà, Bảo Bảo chỉ muốn mua quà tạo bất ngờ cho anh thôi. Bé... bé sẽ nghe lời anh mà, k...không bỏ đi một mình nữa. Hàn Hàn đừng giận, bé sợ lắm. " Em run rẩy ôm chặt anh trai nhỏ, vùi đầu vào lòng hắn khóc nấc. Hổ bông trên tay sớm đã ướt nhẹm một mảng rồi.
Làm gì khác được đây, hắn sao nỡ tổn thương em. Hỏi có giận không? Đương nhiên là giận chứ, chỉ muốn đánh mông em một trận. Nhưng thỏ con tủi thân đến mức này, hắn lẽ nào bỏ mặc em chẳng có chút đau lòng?
Quân Thiên Hàn nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé con, sờ lên miệng nhỏ có chút sưng do em cắn vào, cúi xuống hôn lấy. Động tác cẩn trọng lại dịu dàng, không mang theo một chút dục vọng nào, đơn thuần là nâng niu tha thiết.
" Hổ bông này anh rất thích, đẹp lắm. Giờ thì về nhà nào, còn chúc mừng sinh nhật anh chứ. "
Có em, mọi thứ mới trở nên hoàn hảo. Bé con, em biết không? Màu sắc trong cuộc đời anh đều do em mà xuất hiện, nếu không nó chỉ là một mảnh xám trắng mà thôi.
Hỏi anh điều ước ư, đơn giản lắm, cùng em bình an mà sống.
Chỉ vậy thôi, hai chúng ta hoàn thiện mảnh ghép đó, bảo bối nhỏ.
Phong Chấn Kiệt nhận ra tâm trạng hắn không tốt, thỉnh thoảng liếc nhìn, có lẽ nên để nhóc đó tự giải quyết vấn đề của mình vẫn hơn.
Quân Thiên Hàn thật sự bị ám ảnh, chỉ cần bảo bối nhà hắn đụng chạm thứ gì đó thôi, liền lập tức cầm lấy xem xét, biết là an toàn mới đưa cho em. Thỏ con cực kì chiều anh trai, ngoan ngoãn làm theo ý hắn. Một lớn một nhỏ hết cái này đến cái kia, đồ ăn xung quanh nhà đều bị sờ qua hết, chẳng chừa thứ gì.
Cũng may hắn tỉnh táo lại rất nhanh, vài ngày sau chẳng còn nổi điên như vậy nữa. Có lần suýt nữa Mẹ Hàn đã phải lôi con trai đi bệnh viện kiểm tra não bộ, xem có chấn thương chỗ nào đó hay không.
Nhưng cũng kể từ ngày hôm ấy, Quân Thiên Hàn cảnh giác hơn hẳn, cực kì bám bé con. Cứ ở nhà là y như rằng dính nhau như keo dán chó, gỡ thế nào cũng vô dụng.
Kì nghỉ Tết trôi qua nhanh chóng, tiếc nuối gì đó đều tạm gác một bên đi, đám học sinh than ngắn thở dài bước vào kì học khó nhằn sắp tới.
Như mọi ngày, sau khi lưu luyến chào tạm biệt nhau xong, bé con nhìn chằm chằm vào hình bóng trước mắt, anh trai nhỏ đi học mất rồi.
" A Miên, vô nhà thôi con. " Mẹ Bảo cất tiếng gọi cục cưng đang ngơ ngác đứng trước cửa, tiến đến nhẹ nhàng kéo tay em: " Hàn Hàn sẽ mau về thôi, bé ngoan đợi anh được mà đúng không nào? "
" Dạ. " Em gật gật đầu nhỏ, lắc lư qua lại vui vẻ theo mẹ vào trong.
...
Bé con nhận thấy một điều rất lạ, mọi người đều bận rộn tấp nập tới lui, rất nhiều dây hoa rực rỡ màu sắc được trang trí quanh nhà, loá hết mắt em rồi. Bảo Bảo thích thú cầm lấy một quả bóng bay, loay hoay nắn qua nắn lại. Có thể vì nó quá to nên em đứng không vững mà ngã ngồi xuống đất, bé tròn cũng bay đi dưới sự ngỡ ngàng của em.
" Con phải cẩn thận chút chứ, đau không? " Mẹ Bảo bế nhóc nghịch ngợm lên, đầu ngón trỏ khẽ ấn lên mũi em vài cái.
" Mẹ, sao nhiều bé tròn tròn thế ạ ? " Bàn tay trắng múp hồng hào tò mò mà chỉ xung quanh, đôi mắt mở to dường như phát sáng.
" Nay là sinh nhật A Hàn, nên mọi người muốn tạo bất ngờ cho anh con. Sẽ có rất nhiều kẹo, bánh kem con thích nữa đó. "
" Sinh nhật.. sao ạ ? "
Em biết nha, sinh nhật rất là vui, Bảo Bảo cũng có bánh kem mấy lần rồi nhé. Mỗi khi như vậy em sẽ được tặng rất nhiều gấu bông, còn quà to ơi là to nữa cơ.
Vì một số lí do cá nhân mà mọi năm Quân Thiên Hàn đều vắng mặt vào ngày sinh nhật, năm nay mọi người đều quyết định bí mật tổ chức cho hắn. Địa điểm tại Phong gia cũng dễ hiểu thôi, thời gian hắn ở đây thậm chí nhiều gấp đôi ở nhà.
" Phải giữ bí mật nha bé con, chúng ta sẽ tạo bất ngờ cho Hàn Hàn. Mà bất ngờ thì không thể để ai biết được. Bảo Bảo hiểu mà đúng chứ? "
Nhận được cái gật đầu của em, mẹ Bảo hôn lên má bé con, cẩn thận dặn dò con trai ngoan ngoãn ngồi chơi, bản thân cũng nhanh chóng sắp xếp công việc.
Không biết là qua bao lâu, căn nhà cũng trang trí xong xuôi. Mẹ Bảo hài lòng nhìn quanh một vòng, mới chợt nhận ra không thấy bóng dáng em đâu. Cô vội vàng chạy lên tầng, khắp các phòng đều trống, Bảo Bảo đi đâu mất rồi.
Mẹ Hàn đang thu xếp lại xung quanh, giật mình khi thấy bạn thân lo lắng chạy đến, âm giọng run rẩy cất tiếng: " Tớ... tớ không thấy A Miên, thằng bé đi đâu rồi. "
...
Phong Miên tròn mắt nhìn chú bán hàng, lại cúi xuống nắm nắm đôi bàn tay ngắn ngủn, lắp bắp trả lời: " Chú ơi, Bảo Bảo... không có xiền. "
Bé con tủi thân nhìn hổ bông xinh xắn trước mặt. Em chỉ muốn tặng một bất ngờ cho anh trai thôi, nhưng em không biết còn phải đưa tiền nữa, em quên xin mẹ mất rồi. Mà nếu xin mẹ thì không còn là bí mật nữa, Bảo Bảo phải tự mình đi mua cho Hàn Hàn, không ai biết cơ.
Trong tay xuất hiện thêm vật thể lạ mềm mại, em ngước lên nhìn, thấy chú bán hàng cười nói vui vẻ: " Mang về đi, chú tặng con. Mà sao con lại đi một mình, ba mẹ con đâu rồi? "
" Mẹ... mẹ Bảo Bảo lát nữa sẽ đến đón bé, còn giờ... bí mật nè. "
Người chủ nhìn em lon ton chạy đi, thắc mắc xoa đầu: " Quái lạ, nãy giờ thấy nhóc đó đi một mình mà nhỉ? ". Ông buôn bán ở đây hơn chục năm rồi cũng chưa thấy bé con này bao giờ.
Bé con chạy một hồi, rốt cuộc dừng chân, sụt sịt nấp dưới bóng cây cổ thụ lâu năm. Xung quanh vắng lặng không có lấy một người qua lại. Em tủi thân siết chặt hổ bông trong tay, nước mắt thi nhau chảy xuống. Bảo Bảo quên đường về rồi, rốt cuộc đây là đâu, em sợ lắm.
Sắc trời dần ngả vàng, hoàng hôn buông xuống. Mái tóc nâu bồng bềnh chuyển động trong làn gió, bé con run rẩy cuộn tròn người lại, nước mắt dường như đã cạn. Thấy có tiếng bước chân, em lại càng sợ hãi, mặc dù đã bật khóc thành tiếng nhưng vẫn ngước mắt lên nhìn.
Quân Thiên Hàn bình tĩnh đến lạ, trầm mặc đứng đối diện em. Đồng phục trường thấm mồ hôi ướt đẫm, một vài chỗ dính vệt bẩn. Ánh mắt hắn lạnh lẽo phát sợ, bàn tay sớm đã bị siết chặt, em chạy đến ôm hắn cũng chẳng có chút phản ứng.
" Hàn Hàn, bé sợ lắm. Anh... bế bé. " Bảo Bảo nức nở níu lấy cánh tay Quân Thiên Hàn, siết chặt hông hắn không chịu buông.
Gọi cho ba mẹ báo bình an, Quân Thiên Hàn thẳng tay đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất khiến nó vỡ tan tành, một bên cánh tay vẫn giữ em trong khoảng cách an toàn.
" Ai cho phép em bỏ ra ngoài? Đã xin phép ai chưa mà dám tự tiện bỏ đi? Hả? Nhỡ anh không tìm thấy em thì sao? Em đã từng nghĩ anh lo lắng như thế nào không? "
Lần đầu tiên Quân Thiên Hàn to tiếng với em như thế. Có trời mới biết vừa rồi khi biết tin em mất tích gần như giáng một đòn chí mạng đối với hắn. Mọi thứ trước mắt gần như sụp đổ, nếu không phải gặp được chủ tiệm gấu bông kia có lẽ hắn sắp phát điên tới nơi.
" Hức... bé xin lỗi. Bé xin lỗi mà, Bảo Bảo chỉ muốn mua quà tạo bất ngờ cho anh thôi. Bé... bé sẽ nghe lời anh mà, k...không bỏ đi một mình nữa. Hàn Hàn đừng giận, bé sợ lắm. " Em run rẩy ôm chặt anh trai nhỏ, vùi đầu vào lòng hắn khóc nấc. Hổ bông trên tay sớm đã ướt nhẹm một mảng rồi.
Làm gì khác được đây, hắn sao nỡ tổn thương em. Hỏi có giận không? Đương nhiên là giận chứ, chỉ muốn đánh mông em một trận. Nhưng thỏ con tủi thân đến mức này, hắn lẽ nào bỏ mặc em chẳng có chút đau lòng?
Quân Thiên Hàn nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé con, sờ lên miệng nhỏ có chút sưng do em cắn vào, cúi xuống hôn lấy. Động tác cẩn trọng lại dịu dàng, không mang theo một chút dục vọng nào, đơn thuần là nâng niu tha thiết.
" Hổ bông này anh rất thích, đẹp lắm. Giờ thì về nhà nào, còn chúc mừng sinh nhật anh chứ. "
Có em, mọi thứ mới trở nên hoàn hảo. Bé con, em biết không? Màu sắc trong cuộc đời anh đều do em mà xuất hiện, nếu không nó chỉ là một mảnh xám trắng mà thôi.
Hỏi anh điều ước ư, đơn giản lắm, cùng em bình an mà sống.
Chỉ vậy thôi, hai chúng ta hoàn thiện mảnh ghép đó, bảo bối nhỏ.
/95
|