" Con đây là... " Ba Hàn kinh hãi trước lời con trai nói, mất một lúc lâu mới hiểu rõ. Bầu không khí im lặng lập tức bị phá vỡ.
Mẹ Bảo có chút bất ngờ, vẫn chưa tin vào tai mình: " A Hàn... con... ý của con là gì? "
'Mọi người, con chắc cả nhà mình đều hiểu. Không có anh em nào lại thân thiết đến như vậy cả. Con đã làm đến mức độ đó, ai cũng đều phải ngầm nghi ngờ từ lâu rồi. Bây giờ con là hỏi ý kiến của mọi người, không phải để chuyện này cho mọi người quyết định. "
Hắn đã có đủ quyền lực để bảo vệ em, không phải sợ hãi bất kì điều gì nữa. Là hẳn nợ em, đáng dùng cả trọn đời trọn kiếp mà trả.
Mẹ Hàn bỗng dưng đứng dậy, trước sự ngỡ ngàng của mọi người mà đi đến trước mặt Quân Thiên Hàn. Nhìn ánh mắt lạnh đi của cô, ai cũng dấy lên nỗi lo sợ. Mẹ Bảo lập tức níu tay áo bạn thân: " Nhã Nhã, cậu bình tĩnh lại, đừng trách móc thẳng bé. Có gì chúng ta từ từ giải quyết được không? "
Cậu đừng bênh nó nữa, để mình. " Mẹ Hàn an ủi vỗ nhẹ lên tay cô, lần nữa chuyển tầm nhìn về phía con trai.
Phong Chấn Kiệt biết tình hình không ổn, bèn lập tức lên tiếng. Nhưng lời còn chưa kịp nói liền thấy Quân phu nhân đưa tay lên cho đứa con trai ruột một cái tát, âm thanh chói tai vang vọng khắp sảnh chính.
" Nhã Nhã! "
Phong Miên giật mình tròn mắt, có lẽ em chưa từng thấy dì Quân đáng sợ như vậy. Em nhỏ ôm chặt lấy Quân Thiên Hàn, mếu máo khóc lên: " Đừng, đừng đánh anh, dì ơi, không đánh Hàn Hàn, không đánh mà, huhu... không được đánh...
Hắn cũng chưa lường trước đến trường hợp này, bên má phải vẫn còn nóng rát. Quân Thiên Hàn cúi xuống lau nước mắt cho em, an ủi hôn lên trán bảo bối vài cái, đau lòng tột độ: " Mẹ, đánh chửi gì thì để sau, đừng có doạ em ấy. "
Quân Thiên Hàn chưa từng nghĩ mẹ hắn sẽ phản ứng mạnh như vậy, cửa ải gia đình là khó qua nhất. Người làm mẹ dù lí trí đến đâu cũng chẳng thể ngay lập tức chấp nhận con trai mình yêu người cùng giới được. Dẫu có chút thất vọng nhưng đã không còn quan tâm đến nữa, dù là ai cũng đừng hòng ngăn cản ý định của hắn.
Muốn nói hắn bất hiếu cũng được, nhưng bảo hắn buông tay em thì nằm mơ.
||
'Mẹ, như đã nói con chỉ là thông báo với mọi người, mẹ có phản đối thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc con cùng em ấy tổ chức lễ cưới đâu. Vậy con xin phép. " Hắn bế em lên, vùi đầu nhỏ vào ngực mình mà vỗ về, bước từng bước ra cửa chính.
" Đứng lại, mẹ cho con đi chưa? " Thấy con trai khựng lại, mẹ Hàn nghiến răng tiến đến véo tai hắn mà quát lên: " Mẹ phải trị mày một trận! Mày dụ dỗ A Miên hả? Mày lăm le thằng bé từ khi nào mày nói đi? Miệng đâu mà mày không mở ra, mày giấu giấu diếm diếm làm cái chuyện đáng xấu hổ gì? Hả? Mày làm thế mẹ ăn nói sao với A Hi đây? "
Quân Thiên Hàn ngớ người, cơn đau ở tại còn chưa kịp cảm nhận đã thấy mẹ đập vào lưng hắn thêm vài cái nữa: " Rốt cuộc là từ khi nào hả? Con có ý đó với thằng bé khi nào? "
Mẹ Hàn mắng đến hăng say, bỗng dấu hôn ở cổ bé con đập vào mắt cô, Quân Thiên Hàn lập tức ăn thêm vài cái đập nữa: " Một cái tát là còn nhẹ! Thằng nhãi ranh này! Nay mẹ phải đánh chết mày! "
Cả nhà ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ riêng Phong Chấn Kiệt thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại về bàn nhâm nhi nốt tách trà.
" Ừm, trà ngon..."
Quân phu nhân tức đỏ cả mắt, sao cô không biết thằng nhãi ranh nhà cô nhìn trông thì chín chắn đáng tin mà lại làm cái chuyện tày trời này chứ.
||
Đừng có nói với mẹ là lúc bé tí mày đã có ý đó với thằng bé! Nói cái gì mà
em trai là của con? Mẹ mày mắt mù mới không nhận ra mày dụ dỗ em mày! "
Quân Thiên Hàn chột dạ quay đi, cánh tay xoa đầu em khẽ run, như muốn tiếp thêm can đảm cho bản thân mà dụi vào hõm vai em mấy cái, nhỏ giọng thì thầm bên tại bảo bối nhỏ: " Bé cưng... Bảo Bảo... mẹ đánh chồng... "
Phong Miên vẫn còn ấm ức thút thít, thấy dì lại chuẩn bị giơ tay đánh, em ôm siết lấy cổ Quân Thiên Hàn khóc oà lên: " Huhu! Anh đau, chồng bé đau, không cho đánh, dì xấu... Dì hư! "
Quân phu nhân giật mình hạ tay xuống, khẽ liếc Thiên Hàn cảnh cáo, sau đó xoa đầu em dỗ dành: " A Miên ngoan, dì không đánh anh nữa được chưa? Đừng giận dì nhé, dì mua bánh kem cho con nha. '
Mẹ Bảo bước đến xoa bên má bị đánh của Quân Thiên Hàn, lại thơm lên trán bảo bối nhỏ của cô mấy cái, mỉm cười cất tiếng: " A Miên tha thứ cho dì Nhã nhé? Đợi lát nữa mẹ và dì dẫn con đi mua bánh kem nha. À, còn phải chọn đồ cưới nữa chứ nhỉ? "
Hắn nghe vậy liền ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt chuyển dần sang mẹ mình. Quân phu nhân lau khoé mắt, đánh yêu hắn thêm mấy cái nữa: " Hi Hi đồng ý rồi, còn không mau cảm ơn mẹ vợ con đi. "
Thấy má mình nong nóng, hắn nhận ra lệ đã rơi tự bao giờ. Quân Thiên Hàn nhẹ nhàng đặt bé con xuống, trước mặt tất cả mọi người quỳ hai gối, mẹ Bảo còn chưa kịp phản ứng liền thấy hắn nghẹn ngào nói: " Nhất định con sẽ bảo vệ em ấy cả đời này. Mong mẹ nhận đứa con này, an tâm mà giao phó con trai Người cho Quân Thiên Hàn.
Được rồi, được rồi, A Hàn mau đứng lên đi. Mẹ bằng lòng. "
Vậy gia đình mình bàn tiếp chuyến du lịch sắp tới chứ nhỉ? Thiên Hàn tranh thủ tuần trăng mật sớm với chồng con ở đó đi ha. " Ba Bảo cười cười vỗ vai ba Hàn, bầu không khí một lần nữa vui vẻ hào hứng hẳn lên.
Có lẽ chưa thể chấp nhận ngay bây giờ, nhưng ai ai cũng biết sự cố chấp của Quân Thiên Hàn. Chẳng thể ngăn cản được, vậy bỏ qua mà tác hợp cho bọn nhỏ thôi. Khó nữa là tách hai đứa ra, Phong Miên sẽ làm loạn lên thôi, thật sự là dỗ không được. Từ nhỏ đến lớn, Phong Miên lớn lên trong vòng tay của hắn, được hắn che chở chăm sóc đến mức nào ai ai đều nhìn thấy, đều cảm nhận được. Xem như là ý trời.
Lời nói bông đùa xưa kia của mẹ Bảo đã trở thành sự thật. Cùng nhau tổ chức lễ cưới, nhưng khác ở chỗ hai đứa con trai của họ là nhân vật chính duy nhất, không xuất hiện bất kì ai khác.
Tin tức là hôn lễ của hai gia đình nhanh chóng lan truyền trên các trang mạng xã hội. Bất ngờ là, số đông lớn tiếng ủng hộ, còn sôi nổi mà đăng bình luận chúc phúc. Lời tiêu cực không phải là không có, nhưng rất nhanh bị ép xuống. Lễ cưới được tổ chức vào tháng sau, tại khách sạn năm sao Michellin nổi tiếng toàn cầu nằm ở trung tâm thủ đô.
Hai bộ vest trắng tinh một lớn một nhỏ treo ở trong phòng, Quân Thiên Hàn hễ cứ rảnh rỗi lại ngồi đấy nhìn chằm chằm, gương mặt tràn ngập hạnh phúc. Tiếng dép bông lịch bịch vang lên, Phong Miên mở cửa ngó vào trong, chạy lại gần hắn ngồi xổm xuống, cũng tròn mắt mà nhìn.
Thấy Hàn Hàn còn say sưa không để ý đến mình, em bĩu môi, khoác lấy tay hắn lay nhẹ: " Chồng... chồng ơi...
Quân Thiên Hàn hoàn hồn, quay qua trực tiếp bế em lên, để bảo bối vòng hai chân qua eo mình, tiếp đến hắn hôn cái chóc lên môi xinh. Xưng hô này cũng chẳng còn xa lạ gì nữa, là hắn đã dạy bé cưng nhà mình từ lâu rồi.
Cả hai ân ân ái ái trong phòng, bỗng mẹ Hàn nói vọng vô: " Hai đứa quân đóng cửa nè? ". Vừa dứt lời cô lập tức bước đến dắt tay Phong Miên, mỉm cười xoa đầu em: " Đi, hai mẹ con mình đi hẹn hò, để chồng con ở nhà nấu cơm nha.
Mẹ... " Quân Thiên Hàn trơ mắt nhìn bảo bối bị đưa đi mà không biết làm gì, đành ngậm ngùi bước chân xuống bếp. Trước đó mẹ hắn đã cưng em ấy như bảo bối rồi, giờ làm thông gia liền trực tiếp đem đứa con trai là hắn ném ra ngoài đường luôn.
Cuộc sống yên bình trôi qua, đã đến ngày tổ chức hôn lễ, hoa cưới rải đầy từ cổng chính vào đến lễ đường. Ba Bảo ngậm ngùi, kìm nén cảm xúc trao con trai cho hắn. Thấy ánh mắt Quân Thiên Hàn nhìn Phong Miên, ông hài lòng mỉm cười, đâu đó trong trái tim lan tràn cảm giác ấm áp, ông biết mình tin tưởng đúng người rồi.
Bé cưng... nói theo anh nhé... " Quân Thiên Hàn thủ thỉ bên tai em, hai người từ từ thêu dệt nên lời ước định cả một đời.
" Con... Quân Thiên Hàn...
Con... Quân Thiên Hàn!
" Hahaha! " Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười, từ kìm nén thành phát ra miệng, buổi hôn lễ trang trọng cứ thế rôm rả hẳn lên.
" Tổ tông tôi ơi, em phải nói tên em chứ, nhóc này..." Quân Thiên Hàn đập tay vào trán, cố hết sức ngăn tiếng cười tràn ra từ cổ họng.
" Con... Phong Miên... " Hai mắt em nhỏ sáng rực lên, lập tức sửa lại lời nói của mình.
' Nguyện cả đời hướng về đối phương..."
'Nguyện cả đời... hướng... hướng về đối phương... "
' Trọn đời trọn kiếp bên nhau... "
Trước tất cả mọi người, hắn che mắt em lại, nhẹ nhàng thành kính mà hôn lên trán em. Quân Thiên Hàn quỳ một chân xuống, như tín đồ trung thành đeo nhẫn lên cho Phong Miên.
Mọi người sửng sốt nhìn hành động của hắn, từ trước đến giờ đều là cầu hôn mới quỳ, chưa từng xuất hiện trường hợp này trong lễ cưới... Điều này đối với Quân Thiên Hàn có ý nghĩ nhất định. Hắn nguyện cả đời đem người trong lòng thành tín ngưỡng mà sống tiếp. Có em thì mới có hắn, dẫu trầm luân ngàn kiếp cũng sẽ không thay lòng.
* Trầm luân: đắm chìm
Phong Miên đợi chồng mình đứng lên, cũng học theo mà tính quỳ chân xuống. Quân Thiên Hàn bế phắt em lên, cười đến là vui vẻ. Cứ vậy Phong Miên trong tư thế bị ôm đeo nhẫn cho hắn, cảnh tượng đẹp đến mức khiến mọi người ở dưới bất giác nín thở. Họ có cảm giác mình đang nhìn thấy sự giao thoa giữa Ánh Sáng và Bóng Tối vậy.
Tối hôm ấy, Quân Thiên Hàn thô bạo hơn so với mọi hôm, vừa về phòng đã lao vào em nhỏ hôn ngấu nghiến. Sự thật rằng Phong Miên đã hoàn toàn thuộc về hắn làm con thú dữ trong lòng thức tỉnh hoàn toàn.
Nói rằng... đêm nay, nhất định phải khiến thiên thần của nó sa đoạ...
Mẹ Bảo có chút bất ngờ, vẫn chưa tin vào tai mình: " A Hàn... con... ý của con là gì? "
'Mọi người, con chắc cả nhà mình đều hiểu. Không có anh em nào lại thân thiết đến như vậy cả. Con đã làm đến mức độ đó, ai cũng đều phải ngầm nghi ngờ từ lâu rồi. Bây giờ con là hỏi ý kiến của mọi người, không phải để chuyện này cho mọi người quyết định. "
Hắn đã có đủ quyền lực để bảo vệ em, không phải sợ hãi bất kì điều gì nữa. Là hẳn nợ em, đáng dùng cả trọn đời trọn kiếp mà trả.
Mẹ Hàn bỗng dưng đứng dậy, trước sự ngỡ ngàng của mọi người mà đi đến trước mặt Quân Thiên Hàn. Nhìn ánh mắt lạnh đi của cô, ai cũng dấy lên nỗi lo sợ. Mẹ Bảo lập tức níu tay áo bạn thân: " Nhã Nhã, cậu bình tĩnh lại, đừng trách móc thẳng bé. Có gì chúng ta từ từ giải quyết được không? "
Cậu đừng bênh nó nữa, để mình. " Mẹ Hàn an ủi vỗ nhẹ lên tay cô, lần nữa chuyển tầm nhìn về phía con trai.
Phong Chấn Kiệt biết tình hình không ổn, bèn lập tức lên tiếng. Nhưng lời còn chưa kịp nói liền thấy Quân phu nhân đưa tay lên cho đứa con trai ruột một cái tát, âm thanh chói tai vang vọng khắp sảnh chính.
" Nhã Nhã! "
Phong Miên giật mình tròn mắt, có lẽ em chưa từng thấy dì Quân đáng sợ như vậy. Em nhỏ ôm chặt lấy Quân Thiên Hàn, mếu máo khóc lên: " Đừng, đừng đánh anh, dì ơi, không đánh Hàn Hàn, không đánh mà, huhu... không được đánh...
Hắn cũng chưa lường trước đến trường hợp này, bên má phải vẫn còn nóng rát. Quân Thiên Hàn cúi xuống lau nước mắt cho em, an ủi hôn lên trán bảo bối vài cái, đau lòng tột độ: " Mẹ, đánh chửi gì thì để sau, đừng có doạ em ấy. "
Quân Thiên Hàn chưa từng nghĩ mẹ hắn sẽ phản ứng mạnh như vậy, cửa ải gia đình là khó qua nhất. Người làm mẹ dù lí trí đến đâu cũng chẳng thể ngay lập tức chấp nhận con trai mình yêu người cùng giới được. Dẫu có chút thất vọng nhưng đã không còn quan tâm đến nữa, dù là ai cũng đừng hòng ngăn cản ý định của hắn.
Muốn nói hắn bất hiếu cũng được, nhưng bảo hắn buông tay em thì nằm mơ.
||
'Mẹ, như đã nói con chỉ là thông báo với mọi người, mẹ có phản đối thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc con cùng em ấy tổ chức lễ cưới đâu. Vậy con xin phép. " Hắn bế em lên, vùi đầu nhỏ vào ngực mình mà vỗ về, bước từng bước ra cửa chính.
" Đứng lại, mẹ cho con đi chưa? " Thấy con trai khựng lại, mẹ Hàn nghiến răng tiến đến véo tai hắn mà quát lên: " Mẹ phải trị mày một trận! Mày dụ dỗ A Miên hả? Mày lăm le thằng bé từ khi nào mày nói đi? Miệng đâu mà mày không mở ra, mày giấu giấu diếm diếm làm cái chuyện đáng xấu hổ gì? Hả? Mày làm thế mẹ ăn nói sao với A Hi đây? "
Quân Thiên Hàn ngớ người, cơn đau ở tại còn chưa kịp cảm nhận đã thấy mẹ đập vào lưng hắn thêm vài cái nữa: " Rốt cuộc là từ khi nào hả? Con có ý đó với thằng bé khi nào? "
Mẹ Hàn mắng đến hăng say, bỗng dấu hôn ở cổ bé con đập vào mắt cô, Quân Thiên Hàn lập tức ăn thêm vài cái đập nữa: " Một cái tát là còn nhẹ! Thằng nhãi ranh này! Nay mẹ phải đánh chết mày! "
Cả nhà ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ riêng Phong Chấn Kiệt thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại về bàn nhâm nhi nốt tách trà.
" Ừm, trà ngon..."
Quân phu nhân tức đỏ cả mắt, sao cô không biết thằng nhãi ranh nhà cô nhìn trông thì chín chắn đáng tin mà lại làm cái chuyện tày trời này chứ.
||
Đừng có nói với mẹ là lúc bé tí mày đã có ý đó với thằng bé! Nói cái gì mà
em trai là của con? Mẹ mày mắt mù mới không nhận ra mày dụ dỗ em mày! "
Quân Thiên Hàn chột dạ quay đi, cánh tay xoa đầu em khẽ run, như muốn tiếp thêm can đảm cho bản thân mà dụi vào hõm vai em mấy cái, nhỏ giọng thì thầm bên tại bảo bối nhỏ: " Bé cưng... Bảo Bảo... mẹ đánh chồng... "
Phong Miên vẫn còn ấm ức thút thít, thấy dì lại chuẩn bị giơ tay đánh, em ôm siết lấy cổ Quân Thiên Hàn khóc oà lên: " Huhu! Anh đau, chồng bé đau, không cho đánh, dì xấu... Dì hư! "
Quân phu nhân giật mình hạ tay xuống, khẽ liếc Thiên Hàn cảnh cáo, sau đó xoa đầu em dỗ dành: " A Miên ngoan, dì không đánh anh nữa được chưa? Đừng giận dì nhé, dì mua bánh kem cho con nha. '
Mẹ Bảo bước đến xoa bên má bị đánh của Quân Thiên Hàn, lại thơm lên trán bảo bối nhỏ của cô mấy cái, mỉm cười cất tiếng: " A Miên tha thứ cho dì Nhã nhé? Đợi lát nữa mẹ và dì dẫn con đi mua bánh kem nha. À, còn phải chọn đồ cưới nữa chứ nhỉ? "
Hắn nghe vậy liền ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt chuyển dần sang mẹ mình. Quân phu nhân lau khoé mắt, đánh yêu hắn thêm mấy cái nữa: " Hi Hi đồng ý rồi, còn không mau cảm ơn mẹ vợ con đi. "
Thấy má mình nong nóng, hắn nhận ra lệ đã rơi tự bao giờ. Quân Thiên Hàn nhẹ nhàng đặt bé con xuống, trước mặt tất cả mọi người quỳ hai gối, mẹ Bảo còn chưa kịp phản ứng liền thấy hắn nghẹn ngào nói: " Nhất định con sẽ bảo vệ em ấy cả đời này. Mong mẹ nhận đứa con này, an tâm mà giao phó con trai Người cho Quân Thiên Hàn.
Được rồi, được rồi, A Hàn mau đứng lên đi. Mẹ bằng lòng. "
Vậy gia đình mình bàn tiếp chuyến du lịch sắp tới chứ nhỉ? Thiên Hàn tranh thủ tuần trăng mật sớm với chồng con ở đó đi ha. " Ba Bảo cười cười vỗ vai ba Hàn, bầu không khí một lần nữa vui vẻ hào hứng hẳn lên.
Có lẽ chưa thể chấp nhận ngay bây giờ, nhưng ai ai cũng biết sự cố chấp của Quân Thiên Hàn. Chẳng thể ngăn cản được, vậy bỏ qua mà tác hợp cho bọn nhỏ thôi. Khó nữa là tách hai đứa ra, Phong Miên sẽ làm loạn lên thôi, thật sự là dỗ không được. Từ nhỏ đến lớn, Phong Miên lớn lên trong vòng tay của hắn, được hắn che chở chăm sóc đến mức nào ai ai đều nhìn thấy, đều cảm nhận được. Xem như là ý trời.
Lời nói bông đùa xưa kia của mẹ Bảo đã trở thành sự thật. Cùng nhau tổ chức lễ cưới, nhưng khác ở chỗ hai đứa con trai của họ là nhân vật chính duy nhất, không xuất hiện bất kì ai khác.
Tin tức là hôn lễ của hai gia đình nhanh chóng lan truyền trên các trang mạng xã hội. Bất ngờ là, số đông lớn tiếng ủng hộ, còn sôi nổi mà đăng bình luận chúc phúc. Lời tiêu cực không phải là không có, nhưng rất nhanh bị ép xuống. Lễ cưới được tổ chức vào tháng sau, tại khách sạn năm sao Michellin nổi tiếng toàn cầu nằm ở trung tâm thủ đô.
Hai bộ vest trắng tinh một lớn một nhỏ treo ở trong phòng, Quân Thiên Hàn hễ cứ rảnh rỗi lại ngồi đấy nhìn chằm chằm, gương mặt tràn ngập hạnh phúc. Tiếng dép bông lịch bịch vang lên, Phong Miên mở cửa ngó vào trong, chạy lại gần hắn ngồi xổm xuống, cũng tròn mắt mà nhìn.
Thấy Hàn Hàn còn say sưa không để ý đến mình, em bĩu môi, khoác lấy tay hắn lay nhẹ: " Chồng... chồng ơi...
Quân Thiên Hàn hoàn hồn, quay qua trực tiếp bế em lên, để bảo bối vòng hai chân qua eo mình, tiếp đến hắn hôn cái chóc lên môi xinh. Xưng hô này cũng chẳng còn xa lạ gì nữa, là hắn đã dạy bé cưng nhà mình từ lâu rồi.
Cả hai ân ân ái ái trong phòng, bỗng mẹ Hàn nói vọng vô: " Hai đứa quân đóng cửa nè? ". Vừa dứt lời cô lập tức bước đến dắt tay Phong Miên, mỉm cười xoa đầu em: " Đi, hai mẹ con mình đi hẹn hò, để chồng con ở nhà nấu cơm nha.
Mẹ... " Quân Thiên Hàn trơ mắt nhìn bảo bối bị đưa đi mà không biết làm gì, đành ngậm ngùi bước chân xuống bếp. Trước đó mẹ hắn đã cưng em ấy như bảo bối rồi, giờ làm thông gia liền trực tiếp đem đứa con trai là hắn ném ra ngoài đường luôn.
Cuộc sống yên bình trôi qua, đã đến ngày tổ chức hôn lễ, hoa cưới rải đầy từ cổng chính vào đến lễ đường. Ba Bảo ngậm ngùi, kìm nén cảm xúc trao con trai cho hắn. Thấy ánh mắt Quân Thiên Hàn nhìn Phong Miên, ông hài lòng mỉm cười, đâu đó trong trái tim lan tràn cảm giác ấm áp, ông biết mình tin tưởng đúng người rồi.
Bé cưng... nói theo anh nhé... " Quân Thiên Hàn thủ thỉ bên tai em, hai người từ từ thêu dệt nên lời ước định cả một đời.
" Con... Quân Thiên Hàn...
Con... Quân Thiên Hàn!
" Hahaha! " Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười, từ kìm nén thành phát ra miệng, buổi hôn lễ trang trọng cứ thế rôm rả hẳn lên.
" Tổ tông tôi ơi, em phải nói tên em chứ, nhóc này..." Quân Thiên Hàn đập tay vào trán, cố hết sức ngăn tiếng cười tràn ra từ cổ họng.
" Con... Phong Miên... " Hai mắt em nhỏ sáng rực lên, lập tức sửa lại lời nói của mình.
' Nguyện cả đời hướng về đối phương..."
'Nguyện cả đời... hướng... hướng về đối phương... "
' Trọn đời trọn kiếp bên nhau... "
Trước tất cả mọi người, hắn che mắt em lại, nhẹ nhàng thành kính mà hôn lên trán em. Quân Thiên Hàn quỳ một chân xuống, như tín đồ trung thành đeo nhẫn lên cho Phong Miên.
Mọi người sửng sốt nhìn hành động của hắn, từ trước đến giờ đều là cầu hôn mới quỳ, chưa từng xuất hiện trường hợp này trong lễ cưới... Điều này đối với Quân Thiên Hàn có ý nghĩ nhất định. Hắn nguyện cả đời đem người trong lòng thành tín ngưỡng mà sống tiếp. Có em thì mới có hắn, dẫu trầm luân ngàn kiếp cũng sẽ không thay lòng.
* Trầm luân: đắm chìm
Phong Miên đợi chồng mình đứng lên, cũng học theo mà tính quỳ chân xuống. Quân Thiên Hàn bế phắt em lên, cười đến là vui vẻ. Cứ vậy Phong Miên trong tư thế bị ôm đeo nhẫn cho hắn, cảnh tượng đẹp đến mức khiến mọi người ở dưới bất giác nín thở. Họ có cảm giác mình đang nhìn thấy sự giao thoa giữa Ánh Sáng và Bóng Tối vậy.
Tối hôm ấy, Quân Thiên Hàn thô bạo hơn so với mọi hôm, vừa về phòng đã lao vào em nhỏ hôn ngấu nghiến. Sự thật rằng Phong Miên đã hoàn toàn thuộc về hắn làm con thú dữ trong lòng thức tỉnh hoàn toàn.
Nói rằng... đêm nay, nhất định phải khiến thiên thần của nó sa đoạ...
/95
|