Trọng Sinh Sau Khi Ở Góa

Chương 7

/822


CHƯƠNG 7 

 

Bên ngoài Tứ Nghi đường, trên hành lang.

 

Trần Hiếu Tông đứng chắp tay sau lưng, chỉ chừa cho Trân Nhi một cái bóng lưng, ngăn ngừa tất cả hiềm nghi nào nói hắn muốn câu dẫn tì nữ bên người công chúa.

 

Trân Nhi len lén quan sát bóng dáng cao lớn kia, trong lòng chỉ thấy thật đáng tiếc.

 

Nếu như phò mã cũng ôn nhu như ngọc, nho nhã lễ độ giống như Tam gia, vậy công chúa và phò mã nhất định sẽ chung sống hòa thuận, phu thê ân ái, chứ không phải ba ngày cãi một trận lớn, hai ngày cãi một trận nhỏ.

 

Nàng đang suy nghĩ lung tung, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Trân Nhi xoay người, nhìn thấy phò mã tuy rằng rất tuấn tú nhưng luôn xụ mặt, vội cúi đầu xuống.

 

Phò mã cái loại nam tử anh vũ mặt lạnh này, toàn bộ Trần gia chỉ có Các lão và công chúa nhà nàng dám bày sắc mặt cho hắn xem.

 

Trần Kính Tông trực tiếp ngang qua nha hoàn đi tới bên kia.

 

Hai huynh đệ gặp nhau, Trần Hiếu Tông cười gọi một tiếng tứ đệ, sau đó bước từng bước đi ra xa.

 

Trần Kính Tông không quá kiên nhẫn  "Tìm ta có việc gì?"

 

Khí thế của hắn dọa người, Trần Hiếu Tông lại không sợ, thấp giọng trêu chọc nói  "Chuyện quan trọng thì không có, chỉ là ở đằng trước ngửi thấy mùi cá từ chỗ các đệ bên này, cố ý đến nhắc nhở tứ đệ một chút. Đệ cũng biết đấy, phụ thân của chúng ta rất nghiêm khắc, nếu để ông phát hiện đệ ăn mặn lúc để tang, sợ là sẽ phạt đệ đến từ đường quỳ."

 

Trần Kính Tông xùy một tiếng  "Mùi cá ở đâu ra, vừa rồi trên bàn ăn, món ngon nhất là mộc nhĩ xào trứng."

 

Trần Hiếu Tông vốn không ngửi được mùi đồ mặn, nghe lời thê tử nói nên mới cố ý mở miệng trước để gạ hỏi đệ đệ.

 

Thấy đệ đệ phủ nhận, Trần Hiếu Tông cười hỏi  "Thật sự không chạy lên núi bắt cá à?"

 

Trần Kính Tông trở tay chỉ chỉ vào phía trong viện, không thoái mái lắm mà nói  "Nếu không có tổ tông này, qua lát nữa có thể ta sẽ đi bắt vài con cho đỡ thèm, nhưng nàng ở đây ta cũng không muốn tự tìm phiền phức, cho nàng thêm một cái cớ để ghét bỏ ta."

 

Trần Hiếu Tông lập tức lộ ra nụ cười đồng tình.

 

Thật ra khi người một nhà tụ tập lại một chỗ, công chúa cũng coi như chăm sóc thể diện của đệ đệ, chưa từng bày sắc mặt, nhưng tình cảm phu thê hai người không tốt, sẽ luôn lộ ra đủ loại manh mối, đã là sự thật thì chẳng giấu được ai cả.

 

"Được rồi, nếu bên đệ đã không có việc gì thì ta cũng về nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn phải tiếp tục dạy học cho bọn nhỏ, đau cả đầụ"

 

Trần Hiếu Tông không hỏi nhiều, cười rồi đi.

 

Phù Thúy đường, La Ngọc Yến nghiêng người nằm ở trên giường nhưng không ngủ, thấy trượng phu trở lại thì hưng phấn hỏi  "Thế nào rồi?"

 

Trần Hiếu Tông lắc đầu  "Tứ đệ nói bọn họ không ăn mặn, mùi nàng ngửi được có thể là mộc nhĩ xào trứng."

 

La Ngọc Yến trừng mắt  "Ta không ngửi được đâu là mùi trứng đâu là mùi cá chắc? Chàng vẫn không chịu tin ta đúng không? Chàng cũng đừng quên, mũi ta vẫn luôn rất nhạy, cái năm chàng đỗ Thám hoa lang chạy đi uống hoa tửu còn cố ý thay quần áo cả người, nhưng vẫn bị ta ngửi ra được mùi son phấn trên tóc đấy "

 

Trần Hiếu Tông lập tức thấy nhức đầu  "Uống hoa tửu cái gì, là các đồng học khăng khăng phải mở tiệc chiêu đãi, còn tự ý chọn ca cơ, ca cơ phất tay áo thì mùi son phấn bay ra tứ phía nên trên người ta mới dính một chút. Thay quần áo là vì sợ nàng hiểu lầm mà tức giận, nàng thì lại xem nó như bằng chúng để oan uổng ta."

 

Trời cao chứng giám, đời này hắn chỉ có một nữ nhân là thê tử, chưa từng nghĩ đến người khác, càng chưa từng đi trêu chọc ai.

 

La Ngọc Yến nhắc lại chuyện cũ chỉ vì muốn chứng minh mũi nàng rất nhạy, cũng không hoài nghi trượng phu gì cả.

 

Cha chồng dạy bảo ba huynh đệ bọn họ nghiêm ngặt, nghiêm cấm ăn chơi đàng điếm và nữ sắc bậy bạ, trong nhà ngay cả thông phòng cũng không cho chuẩn bị.

 

Nghe nói trước khi Nhị gia Trần Diễn Tông bệnh mất năm mười tám tuổi, từng có người đề nghị hắn nên cưới thê tử về xung hỉ, không trụ được nữa thì cũng để lại đời sau, Trần Diễn Tông lấy lí do không muốn chậm trễ một nữ nhân đáng thương để từ chối, cha mẹ chồng cũng chưa từng cưỡng cầu, đổi lại là nhà người khác, cha mẹ có dùng thuốc cũng phải cưỡng ép con trai mình để lại con cái đời saụ

 

Qua những chuyện này đủ để thấy gia phong chính trực của Trần gia.

 

"Tứ đệ nói không ăn là chàng tin à?"

 

La Ngọc Yến dịch người vào bên trong để trượng phu nằm xuống nói chuyện.

 

Trần Hiếu Tông  "Nếu chỉ mình hắn thì ta tám phần mười sẽ không tin, nhưng có công chúa ở đó, hắn nào dám làm càn trước mặt công chúa?"

 

La Ngọc Yến hừ hừ  "Lỡ như công chúa cũng thèm ăn thì sao, hai người đó chẳng phải sẽ bắt tay à."

 

Trần Hiếu Tông nhớ lại toàn thân phong thái kiêu ngạo của công chúa, phủ nhận nói  "Công chúa không giống người dễ bị khẩu dục lung lay đâụ"

 

Càng là người xuất thân tôn quý thì càng thích sĩ diện, bình thường công chúa rất ghét bỏ tứ đệ, càng không muốn tứ đệ có được nhược điểm để chế nhạo nàng, Trần Hiếu Tông đoán là, dù bây giờ tứ đệ có đem cao lương mỹ vị đến bên miệng công chúa, công chúa cũng sẽ không ăn.

 

Hình như cũng có lý, với cả vừa mới ăn cơm trưa xong no bụng không thấy thèm nữa, La Ngọc Yến cũng không so đo chuyện này, tựa sát vào người trượng phu nói chuyện phiếm.

 

Tứ Nghi đường bên này, bởi vì Trần Kính Tông không chút lưu tình mà trào phúng nên Hoa Dương lại đóng cửa tiễn khách, để hắn qua sương phòng phía đông nghỉ trưa.

 

Trần Kính Tông không để ý.

 

Tính tình nàng thế này mới là bình thường, hắn cũng sớm đã quen rồi.

 

Ban ngày có Triêu Vân bên cạnh, Hoa Dương không quá lo lắng bên cạnh sẽ xuất hiện con côn trùng xấu xí nào, nhưng buổi tối thì không được, nhất định phải có Trần Kính Tông nàng mới có thể yên tâm ngủ.

 

Cho nên ăn tối xong, Trần Kính Tông ỷ thế mà ở lại, Hoa Dương cũng không đuổi hắn.

 

"Công chúa, nước pha xong rồi."

 

Hoa Dương liền chuẩn bị đi tắm.

 

Trần Kính Tông một tay chống đầu nằm nghiêng gần cửa sổ trên giường, nhìn nàng nói  "Buổi sáng mới tắm, bây giờ lại tắm, nàng cũng không sợ tắm đến tróc da à."

 

Hoa Dương sớm biết hắn miệng chó không mọc được ngà voi, cũng không thèm để ý.

 

Trần Kính Tông đổi tư thế, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Đợi khoảng chừng hai khắc, người đã trở lại, Trần Kính Tông nghiêng đầu, thấy nàng đã thay bộ trung y gấm trắng có thêu lá sen màu xanh, tóc đen nhánh dùng trâm ngọc búi lên thật cao, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng như tuyết, cùng với đôi gò má đặc biệt ửng hồng sau khi tắm xong.

 

Hắn nhìn chằm chằm, mỹ nhân mắt cũng không thèm liếc mà nhàn nhạt đi qua, chớp mắt đã tiến vào trong phòng.

 

Trần Kính Tông vừa muốn đi theo vào, đột nhiên nghĩ lại buổi sáng đã đồng ý với nàng sau này sẽ tắm rửa mỗi đêm.

 

Trần Kính Tông đi vào trong, trực tiếp dùng nước nàng dùng còn dư lại, nhanh chóng lau người một lần.

 

Tắm xong mới nhớ ra mình quên cầm quần áo để thay vào, nhưng Trần Kính Tông cũng lười sai nha hoàn tới giúp, lau khô xong trực tiếp quấn quần áo vừa mới cởi xuống lên người, cứ như không có việc gì mà đi ra ngoài.

 

Triêu Vân mới giúp công chúa chải tóc xong, tiếp theo đó cũng không có gì cần hầu hạ nữa, nàng hành lễ với phò mã gia vừa vào cửa, cúi đầu lui ra.

 

Hoa Dương rời khỏi bàn trang điểm, liếc ra bên ngoài giường Babu, thấy Trần Kính Tông mặc quần áo lúc ban ngày, nàng vô thức nhíu mày.

 

Trần Kính Tông  "Tắm rồi nhưng quên cầm quần áo vào."

 

Vừa nói hắn vừa cởi đồ ra.

 

Hoa Dương ...

 

Vào lúc hắn mới lộ ra lồng ngực, Hoa Dương nhanh chóng xoay người rồi buông màn lụa xuống.

 

Trần Kính Tông thay quần áo xong, thổi tắt đèn rồi đi vào bên trong.

 

Hai mắt đã quen với bóng tối, nhìn thấy nàng ngoảnh mặt vào trong nằm ở giữa giường, chăn mỏng phủ ở trên người, phác họa ra dáng người uyển chuyển tinh tế.

 

Trần Kính Tông rất có tự giác, gỡ chăn gối để ở ngoài giường xuống, tiếp tục ngủ ở địa bình.

 

Hoa Dương yên lặng nhìn ván giường.

 

Kiếp trước sống hai năm ở Lăng Châu, nàng và Trần Kính Tông chưa từng nói qua một câu hòa hợp, lúc mới đầu hắn ngủ ở địa bình, sau này cũng vẫn ngủ ở đó, cứ như thể đây mới là dáng vẻ nên có của phu thê hai người.

 

Sau khi xả tang xong hai người đương nhiên cũng có sinh hoạt phu thê, nhưng số lần không nhiều, lại thêm trong lòng nàng kháng cự, Trần Kính Tông cũng sẽ không dịu dàng hơn, chuyện này với nàng mà nói là không vui sướng gì, có cũng được mà không có cũng không sao.

 

Trái lại là tối hôm qua, bởi vì mất đi rồi lại có được nên nàng hùa theo hắn, lại...

 


/822

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status