Trọng Sinh Sau Khi Ở Góa

Chương 7.2

/822


Hoa Dương lắc đầu, cắt đứt hồi ức không nên xuất hiện vào lúc này kia.

 

"Đã ngủ chưa?"

 

Trên đất truyền đến giọng nói của hắn, không cao không thấp, hơi khàn khàn.

 

Hoa Dương  "Có chuyện gì?"

 

Nếu hắn muốn lên trên ngủ, chỉ cần không động tay động chân thì nàng cũng đồng ý.

 

Hai tay Trần Kính Tông gác ở sau gáy, nhìn đỉnh giường đen như mực, nói  "Không có gì, buổi sáng ta còn mang về một con gà, nàng muốn trưa mai ăn hay tối mai ăn?"

 

Hoa Dương hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện này, nhưng không biết tại sao, bị Trần Kính Tông nhắc nhở như thế, trong miệng cũng ứa nước miếng.

 

"Buổi tối đi, không dễ bị người ta phát hiện."

 

"Ừm, cá trên núi béo, gà rừng lại không có bao nhiêu thịt, một con cũng đủ để hai chúng ta uống chút canh, nhét kẽ răng một chút."

 

Hoa Dương  "Ngủ đi, đừng nghĩ nữa." Càng nghĩ càng đói.

 

Trần Kính Tông  "Không nhịn được."

 

Hoa Dương oán thầm, không phải chỉ một bữa gà thôi à, làm hắn nhớ thương đến nỗi này?

 

"Vậy ngươi nghĩ đi, ta ngủ đây."

 

Hoa Dương xê dịch vào bên trong, điều chỉnh xong tư thế thì chuẩn bị liu riu ngủ.

 

Trần Kính Tông  "Nàng không nhớ thương à? Ta thấy nàng hình như rất hưởng thụ đấy."

 

Trước kia nàng đúng thật là không quá ưa thích cái kia, hắn nhìn ra được nên lần nào cũng không dám kéo dài quá lâu, sợ nàng càng ngày càng kháng cự, nhưng nàng của tối hôm qua lại hoàn toàn khác.

 

Hưởng thụ?

 

Hoa Dương rốt cuộc phản ứng kịp hắn đang "nhớ thương" cái gì, khẽ cắn môi, chỉ làm như không nghe thấy.

 

Trần Kính Tông lại ngồi dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng nói  "Sáng nay lúc ta ăn mì, nàng liệt kê ba điều kiện ra cho ta, nói nếu ta làm được thì cho ta lên giường ngủ, vừa nãy ta tắm rửa súc miệng rồi, có thể đi lên hay không?"

 

Hoa Dương  "Có thể, nhưng không được đụng vào ta."

 

Thuốc kia ba tháng mới được uống một lần, Hoa Dương không muốn vì lòng tham của hắn mà hỏng thân thể.

 

Trần Kính Tông không nói chuyện, trực tiếp ném gối lên trên, rồi ôm chăn nặng nề nằm xuống.

 

Một luồng hơi thở nóng rực phả lên cái gáy mong manh của Hoa Dương, đủ thấy hắn nằm cách nàng gần bao nhiêu, thậm chí Hoa Dương có thể cảm nhận được thân nhiệt nam nhân đang liên tục không ngừng truyền đến từ bên phía hắn.

 

Cái giường này cứ như biến nhỏ đi trong chốc lát.

 

Những hình ảnh không muốn nhớ lại ngày càng hiện rõ trong đầu nàng, thậm chí còn có cơ thể cường tráng rắn chắc của hai tên thị vệ trong phủ cô mẫụ

 

Hoa Dương lặng lẽ dịch vào bên trong.

 

Mới nằm ổn định, sau lưng lại có động tĩnh, Trần Kính Tông đuổi theo nàng.

 

Đối diện Hoa Dương là ván giường, nàng không động đậy nữa, nhưng Trần Kính Tông giống như một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi mà không thèm che giấu cái vẻ thèm ăn của nó, hơi thở phun tới cũng ngày càng nặng, càng ngày càng nóng.

 

Cái bộ dạng này, sao Hoa Dương ngủ nổi?

 

"Ngươi xoay qua đi, hít thở nặng như vậy làm ta thấy phiền." Nàng giả vờ không vui mà nói.

 

Trần Kính Tông lại phun hơi thở qua chỗ nàng hai cái, thật sự quay đi, người cũng cách nàng hai thước thuận tiện cho nàng xoay người.

 

Phu thê hai người nằm bất động, trong giường nhanh chóng yên tĩnh lại.

 

Hoa Dương vẫn trợn tròn mắt.

 

Nàng nghĩ đến việc bản thân sống lại.

 

Chuyển xảy ra đột nhiên như vậy, có lẽ nào ngày mai tỉnh lại, nàng lại quay về phủ công chúa trong kinh thành, trở lại lúc không còn Trần Kính Tông, khi cả nhà Trần gia đã bị đày đi biên cương?

 

Nếu thật là như thế, nàng cũng không thể thay đổi được gì, nhưng ít nhất nàng nên để Trần Kính Tông biết, rằng nàng không còn ghét hắn như trước đây nữa."

 

Hoa Dương chậm rãi xoay người lại, đối diện là bóng lưng nằm nghiêng của Trần Kính Tông, tư thế nằm này làm bờ vai hắn có vẻ rộng hơn.

 

Suy nghĩ của Hoa Dương lại bay xa lần nữa.

 

Trước khi xuất giá nàng luôn ngủ một mình, lúc Trần Kính Tông chết nàng thành quả phụ, nàng vẫn là ngủ một mình.

 

Vẫn là cùng một người, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhaụ

 

Bởi vì trước khi xuất giá nàng ở trong cung, hoàng cung chính là nhà của nàng, có phụ hoàng, có mẫu hậu, có đệ đệ.

 

Thành quả phụ rồi, nàng lẻ loi sống ở phủ công chúa, không tiện vào cung nữa, cũng không tiện đón mẫu hậu qua, cho dù đi đón, mẫu hậu cũng sẽ không xuất cung, nếu không sẽ khiến triều thần bách tính suy đoán lung tung.

 

Phủ trưởng công chúa là nhà của nàng, lại quạnh quẽ đến mức không giống một cái nhà.

 

Nếu như Trần Kính Tông có thể sống thật tốt, dù phu thê có cãi nhau mỗi ngày, cũng sẽ rất náo nhiệt.

 

Ba năm rất dài, nàng ít nhiều gì cũng thấy nhớ hắn.

 

"Không cho ngươi động đậy."

 

Lúc Hoa Dương vừa xoay người Trần Kính Tông đã biết rồi, còn nghĩ là nàng chỉ thay đổi tư thế ngủ, đột nhiên nghe thấy nàng nói như vậy.

 

Trần Kính Tông bất động.

 

Hoa Dương dựa sát vào, đặt tay lên eo gầy của hắn.

 

Nếu không phải ban ngày hắn hai ba lần chọc nàng tức giận, có lẽ nàng đã sớm muốn ôm thế này rồi.

 

Trần Kính Tông toàn thân căng thẳng.

 

Hoa Dương nhéo nhéo cánh tay rắn chắc của hắn, sờ sờ bờ vai rộng lớn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn mới cảm thấy hắn là một người sống, thật sự đang nằm bên cạnh nàng.

 

Trong lòng nàng là một mảnh yên tâm kiên định, trong người Trần Kính Tông lại cứ như làm đổ một chậu lửa.

 

Đây hẳn là ý tưởng tra tấn mới của nàng?

 

Nể tình nàng buổi sáng mới uống thuốc xong, Trần Kính Tông nhắm mắt lại, tiếp tục làm một khúc gỗ.

 

Một giấc này Hoa Dương ngủ rất yên tâm.

 

Nàng nhớ là mình ôm Trần Kính Tông ngủ, lại không ngờ sáng sớm tỉnh lại, vậy mà lại thành Trần Kính Tông ôm nàng.

 

Cả người nàng đều bị Trần Kính Tông ôm vào trong ngực, đằng sau là lồng ngực phập phồng theo quy luật của hắn, cánh tay rắn chắc quàng qua eo nàng.

 

Hoa Dương vừa thấy may mắn mình vẫn ở lại nơi này, vừa ghét bỏ cánh tay Trần Kính Tông quá nặng, ép đến mức nàng không thoải mái.

 

Nàng thử nhấc cánh tay hắn lên.

 

Nhưng vào lúc này, cánh tay kia đột nhiên duỗi về phía trước, bàn tay rộng lớn vô cùng chuẩn xác giữ chặt nàng.

 

Hoa Dương ...

 

"Quả nhiên là gầy rồi."

 

Trước khi nàng tức giận, Trần Kính Tông rút tay về, thấp giọng ghét bỏ nói.

 

Hoa Dương xụ mặt ngồi dậy.

 

Trần Kính Tông nhíu mày  "Thế nào, chỉ nàng được phép phi lễ ta, còn ta thì không được làm lại?"

 

Hoa Dương cầm gối đánh hắn.

 

Trần Kính Tông nhảy xuống giường, lao thẳng vào tịnh phòng.

 

Tức thì tức, Hoa Dương vẫn muốn hắn làm việc, ăn sáng xong, nàng giao hai phong thư nhà hôm qua mới viết xong cho hắn  "Ngươi đi hỏi phụ thân, nếu phụ thân cũng có tấu chương cần gửi về kinh thành thì gửi thư của ta đi cùng luôn."

 

Phụ hoàng coi trọng cha chồng, cha chồng xử lý xong tang sự, theo lý thuyết cũng nên viết tấu chương cho phụ hoàng để báo bình an.

 

Trần Kính Tông cố ý hỏi  "Phụ thân không có tấu chương thì sao?"

 

Hoa Dương  "Vậy ngươi sai quản sự đến trạm dịch một chuyến."

 

Nhà tổ Trần gia quá nhỏ, nàng cùng hai vị tẩu tử đều chỉ mang theo bốn nha hoàn, không có gã sai vặt nào để sai.

 

Trần Kính Tông hiểu  "Ta chính là gã sai vặt bên cạnh nàng."

 

Hoa Dương liếc hắn một cái, từ trong phòng cầm ra một mảnh lá bạc đưa cho hắn  "Tiền thưởng, bây giờ có thể đi chưa?"

 

Trần Kính Tông lật lật miếng lá bạc kia, ý vị không rõ mà nhìn nàng một cái rồi đi.

 

Nhà chính.

 

Các lão Trần Đình Giám đang chiêu đãi nhị đệ của mình, Trần Đình Thực.

 

Ông mười chín tuổi đỗ Trạng nguyên, về sau nếu không phải ở lại kinh thành thì là ra ngoài làm quan, là nhờ nhị đệ quản lí sản nghiệp tổ tiên và chăm sóc mẫu thân, đương nhiên có rất nhiều lời cần nói.

 

"Đại ca, đây là sổ sách nhà chúng ta, trước kia huynh không ở nhà, bây giờ huynh và tẩu tử đã trở lại, sản nghiệp trong nhà vẫn là giao cho hai người quản lý đi."

 

Trần Đình Thực chỉ chỉ gã sai vặt mang vào hai rương sổ sách, kính cẩn đôn hậu nói.

 

Trần Đình Giám khoát khoát tay  "Nói gì vậy, bọn ta sớm muộn gì cũng phải đi, những thứ này vẫn là đệ và đệ muội tiếp tục quản lý đi."

 

Trần Đình Thực  "Đại ca cũng nên đối chiếu sổ sách..."

 

Trần Đình Giám  "Đệ đang coi ta là người xa lạ à "

 

Ông kéo căng mặt, quan uy tích lũy qua nhiều năm đè ép, Trần Đình Thực cũng không dám thuyết phục nữa.

 

Đúng lúc này Trần Kính Tông tới.

 

Trần Đình Thực mặc dù là nhị thúc nhưng nhìn thấy cháu trai anh vũ mặt lạnh này vẫn là khẩn trương đứng lên.

 

Trần Đình Giám liền trừng nhi tử  "Sao không hành lễ với nhị thúc? Không để trưởng bối vào mắt thì còn ra thể thống gì "

 

Vẻ mặt Trần Kính Tông nhàn nhạt  "Thúc cháu trong nhà, xa lạ thế làm gì."

 

Đúng là dùng lời cha ruột nói mà hắn vừa nghe được để đáp trả lại.

 

Khóe miệng Trần Đình Giám giật một cái, cái lão tứ này, đọc sách thì không xong, cãi lại thì so với ai cũng giỏi hơn

 

Trần Kính Tông cũng không nhiều lời, đặt hai phong thư lên mặt bàn bên cạnh lão đầu tử  "Thư của công chúa, nếu người có rảnh thì gửi nó vào kinh."

 

Trần Đình Giám khóe mắt lại co lại, ra hiệu cho nhị đệ đi ra ngoài trước, hắn hỏi lại nhi tử  "Không biết trong thư viết cái gì?"

 

Trần Kính Tông  "Yên tâm, đều là khen nhà chúng ta."

 

Trần Đình Giám nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại nghiêm khắc, dạy dỗ nhi tử  "Ta và nương ngươi đối xử với công chúa không thẹn với lương tâm, người duy nhất oan ức công chúa chính là ngươi, hồ đồ ngu xuẩn, rõ ràng biết công chúa ghét bỏ ngươi thô bỉ mà còn không biết hối cải "

 

Trần Kính Tông cười lạnh, chưa nghe xong đã bỏ đi.

 

                    

 

Tác giả có lời muốn nói

 

Trần Tứ  Ghét bỏ? Tối hôm qua đã là lần thứ hai công chúa chủ động ôm ta 

 

Trần Đại nhìn con gái bên cạnh, Trần Tam nhìn thê tử đang mang thai ...


/822

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status