Chương 21: Tình nhân
Ngồi ở chỗ ngồi phía sau, Thẩm Duyên im lặng không nói gì.
Thẩm Duyên không nói câu nào, Thẩm Tích Chu cũng không tiện mở miệng, cô cũng tự nhiên biết trong lòng Thẩm Duyên không vui vẻ cho lắm, dù sao thì một nhân vật lớn trên thương trường bị cô tính kế, cho dù là ai thì cũng không vui vẻ được.
Đối với chuyện ông Thẩm tức giận, đương nhiên cô không dám chọc tới, thế là cô đàng hoàng ngồi ở chỗ đó, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, an tĩnh như một gốc cây.
Thật lâu sau, Thẩm Duyên mới hừ lạnh một tiếng: “Cháu đúng là có bản lĩnh, thế mà lại dám tính kế ông.”
Thẩm Tích Chu nghe được giọng nói của Thẩm Duyên, trong lòng đang kéo căng như dây đàn chợt buông lỏng. Phải biết, đáng sợ nhất chính là lửa giận không phát ra, nếu vậy, cô chết lúc nào cũng không biết. Mà ngược lại, giọng nói Thẩm Duyên nghe giống như là đang oán giận, lại giống như đang kể lể, ông không để chuyện này ở trong lòng.
Thế là khuôn mặt áy náy của cô nghiêng sang nhìn về phía Thẩm Duyên, mang theo vài phần xin lỗi: “Là cháu đã đi quá giới hạn.”
Thẩm Duyên nhìn Thẩm Tích Chu một chút, không lập tức đáp lại, một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi nói: “Có thể nghĩ đến việc giữ gìn mặt mũi cho nhà họ Thẩm là đúng, nhưng lần sau không nên làm như vậy, dù sao Tuyết Trân cũng là chị họ của cháu.”
Thẩm Tích Chu thành thành thật thật gật đầu nói vâng, trong lòng lại thở dài một hơi.
Khi cô vẫn còn là Tiết Phạn, đã nghe nói qua về Thẩm Duyên, tuổi còn trẻ mà ở trên thương trường lật tay thành mây, trở tay làm mưa. Cho nên ở trong lòng mọi người hay là trong lòng Thẩm Tích Chu, Thẩm Duyên chính là đại biểu cho những người có thủ đoạn ngoan độc.
Nhưng mà, xem ra bây giờ ông ấy cũng đã lớn tuổi.
Người vừa già đi, tâm cũng sẽ mềm mại theo không ít, đối với người thân cũng sẽ không muốn rời xa.
Nếu như sự việc hôm nay xảy ra vào ba mươi năm trước, đoán chừng là vào ngày họp mặt gí đình, Thẩm Duyên sẽ nghiêm khắc cảnh cáo Thẩm Phi Lan và Cao Minh Triết, chứ không phải giống như bây giờ, nhẹ nhàng mắng mỏ vài câu là xong việc. Đương nhiên cũng sẽ không nói cô lúc ra tay thì hãy chừa lại một chút tình cảm với Trịnh Tuyết Trân.
Thẩm Tích Chu nhếch nhếch khoé môi, vô cứ lộ ra một chút buồn rầu.
Quả nhiên, từ xưa anh hùng cứu mỹ nhân, không để nhân gian thấy đầu bạc.
Nhưng mà……
Thẩm Tích Chu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, Thẩm Duyên già rồi, Thẩm Duyên như sư tử mất răng, móng vuốt cùn, không có nghĩa là cô cũng như vậy.
Cô vẫn còn trẻ.
Tuổi trẻ đại biểu cho khí thịnh, tuổi trẻ đại biểu cho sự tàn nhẫn không chút lưu tình, có thù sẽ báo, tuyệt đối không tha.
Cô là Thẩm Tích Chu, cô cũng sẽ không chỉ là Thẩm Tích Chu đâu.
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên cô nhìn thấy phía ngoài cửa xe trên đường phố có người đi lướt qua, ánh mắt cô lập tức trở nên sắc bén. Cô chăm chú nhìn giống như muốn tông cửa xông ra ngoài.
Thẩm Duyên chú ý đến cơ thể cô đột nhiên căng cứng, trùng hợp lúc này xe lại đang dừng đèn đỏ, ông cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy ở trên phố có một đôi tình nhân, đứng ở một chỗ thân mật ôm ấp nhau. Chuyện này ở thành thị vốn dĩ là một chuyện cực kì bình thường, thế nhưng ông híp mắt lại nhìn một chút, lại phát hiện người đàn ông này nhìn khá quen.
Thẩm Tích Chu để ý thấy Thẩm Duyên đang nhìn mình, lập tức cố nén tức giận trong lòng, thả lỏng cơ thể đang căng cứng, cô nuốt một ngụm nước miếng, thấm giọng cho thanh, để giọng nói của mình không quá khô khốc, rồi mới trốn tránh ánh mắt của Thẩm Duyên, cười hỏi người Thẩm Văn Sơn đang ngồi kế bên tài xế, “Chú Văn Sơn, người đàn ông kia nhìn khá quen nhỉ.”
………
/605
|