Chương 25: Mua một rương
Hoắc Tử Quân ngây người!
Anh vốn cho rằng Hạ Hi Bối nói bậy bạ, dù sao cô cũng còn nhỏ tuổi, làm sao có thể biết kê đơn thuốc?
Hơn nữa, y học phương Đông khác với y học phương Tây, thuốc Tây thì còn có thể tự tìm một vài loại thuốc giảm đau để uống chứ thuốc bắc thì dù có là quân thần phụ tá gì cũng khó có thể cân bằng được.
Uống thuốc bừa bãi sẽ chết người!
Tuy nhiên, sự kết hợp của các loại thảo mộc mà Hạ Hi Bối nói là vô cùng khéo léo!
Hoắc Tử Quân nhìn Hạ Hi Bối tái nhợt với vẻ mặt kinh ngạc: “Ai đưa đơn thuốc này cho cô?”
Cơn đau trong bụng Hạ Hi Bối lắng xuống một lúc, cô mới có sức trả lời câu hỏi của Hoắc Tử Quân.
“Tôi tự mình kê. Xin anh giúp, ba bát nước, đun trong nửa giờ, cám ơn.”
Hoắc Tử Quân sửng sốt một chút, liền kêu người đi chuẩn bị dược liệu.
Sau khi dặn dò xong, anh ta nhìn Hạ Hi Bối: “Cô biết về thuốc bắc à?”
Thật không giống!
Hạ Hi Bối bao nhiêu tuổi, và nếu cô ấy hiểu biết về thuốc bắc, tại sao cô ấy không chăm sóc bản thân?
Nhưng nhìn loại thuốc cô ấy kê, tốt hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.
Hai người không cùng đẳng cấp.
Điều này khiến anh bối rối.
“Hiểu một chút.” Hạ Hi Bối nghiến răng nghiến lợi nói, giây sau lại đỏ mặt giãy dụa.
“Em đứng dậy làm gì vậy? Em không thấy đau sao?” Kiều Ngôn Giác mặt tối sấm lại, đẩy cô nằm lại.
“Tránh ra!” Hạ Hi Bối mặt đỏ bừng gầm gừ: “Tôi đi toilet!”
Cô cảm thấy quần mình đã ướt.
Động tác của Kiều Ngôn Giác đông cứng lại, hiếm khi có chút xấu hổ.
“Nhà vệ sinh ở đây, nhưng tôi không có thứ cậu muốn ở đây.” Hoắc Tử Quân nhún vai, liếc nhìn Kiều Ngôn Giác.
Họ cũng có nhân viên nữ trong cửa hàng này, nhưng anh ta đã cho họ đi nghỉ mấy ngày nay rồi.
Suy xét đến cùng thì đều là vì Kiều Ngôn Giác.
Ai đã khiến anh ta ghét phụ nữ?
Mà hoàn cảnh hiện tại của anh thực sự không thích hợp để đến gần phụ nữ.
Hạ Hi Bối sắc mặt vẫn còn rất tái nhợt: “Tôi tự mình đi mua là được rồi.”
“Nằm xuống cho tôi!” Kiều Ngôn Giác cau mày nói: “Tôi sẽ nhờ người mua giúp!”
Hạ Hi Bối lắc đầu: “Không làm phiền anh…”
“Em đã làm phiền tôi rồi.”
Kiều Ngôn Giác cắt ngang lời cô và cho cô thấy vết máu trên ngực anh: “Tôi sẽ để người khác đi!”
Nói xong, anh ta liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Vâng…cậu chủ!”
Vài người đàn ông cao lớn đỏ mặt, xấu hổ.
Là những người đàn ông thực thụ, họ chưa bao giờ mua những thứ này!
Tuy nhiên, sau khi bắt gặp ánh mắt của Kiều Ngôn Giác, họ không dám có một chút phản đối nào, lập tức đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu, họ mang đồ về.
Nhìn hộp băng vệ sinh, miệng Hạ Hi Bối giật giật, cô không nói nên lời.
Có ít nhất mấy chục gói băng vệ sinh, dùng cả ngày lẫn đêm, mặt lưới mặt bông gì cũng có… đủ loại.
Nhiều như vậy, tới khi nào cô mới dùng hết?
Nhưng bây giờ không phải là lúc cô từ chối, “bà dì” cứ ngày càng hành hạ cô rồi.
May mắn thay, Hoắc Tử Quân đã tinh ý và tìm cho cô một chiếc quần dài.
Tuy quần hơi to nhưng có còn hơn không.
Khi Hạ Hi Bối mặc quần vào và đi ra, thuốc đã chuẩn bị xong.
Ngửi thấy vị đắng pha chút ngọt ngào, Hạ Hi Bối uống cạn bát nước thuốc đã sắc không chút do dự.
Sau khi uống xong, Hạ Hi Bối cảm thấy bụng lạnh hơn một chút, cơn đau thấu tim ban đầu cuối cùng cũng dịu đi rất nhiều, làn da của cô cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Hoắc Tử Quân rốt cuộc cũng tìm được cơ hội tốt để hỏi chuyện cô: “Cô biết về thuốc bắc à?”
“Ừ.” Hạ Hi Bối gật đầu.
“Em mua những thứ này để làm gì?” Anh chỉ vào danh sách thuốc mà Hạ Hi Bối vừa đánh rơi.
/2328
|