Lục Thư Lam nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô hết nhìn Đường Hoài Vũ rồi lại nhìn sang Chu Hồ Nam, quả thật ai cũng có điểm mạnh của mình, nhưng từ lâu cô đã quyết định rồi, cô không muốn gả cho tên khốn nào cả!
“Con suy nghĩ kĩ rồi, con muốn gả cho…”
Lục Thư Lam chỉ tay về phía Đường Hoài Vũ khiến hắn vui mừng muốn nhảy lên, nhưng sau đó cô lại di chuyển tay của mình về phía Chu Hồ Nam khiến cậu ta lấy lại hy vọng, nhưng cuối cùng cô lại dừng trước mặt Diệp Mạc Thần…
“Con muốn gả cho người này…”
Lục Viễn Chinh nhìn Lục Thư Lam một cái, lại quay sang nhìn Diệp Mạc Thần, quyết định này của cô khiến cho tất cả những người có mặt ở đó đều sốc, kể cả một người lý trí như Diệp Mạc Thần cũng không biết cô đang dở trò gì…
“Con nói gì vậy? Con không thích Diệp Mạc Thần mà? Tự nhiên lại muốn gả cho cậu ấy?”
Lục Thư Lam nghĩ kĩ rồi nên mới quyết định đấy chứ, nếu cô chọn Chu Hồ Nam thì cô chắc chắn sẽ không yên với Đường Hoài Vũ, mà nếu cô chọn Đường Hoài Vũ thì chắc chắn kết cục lại giống như kiếp trước, chi bằng cô chọn một nhân tố mới, người đã từng bảo sẽ thay cha cô bảo vệ cô…
“Con thích anh ấy mà, nếu con thích không đã không đòi cha đến làm thư ký cho anh ấy rồi, vậy nên con quyết định rồi, nếu đối phương không phải Diệp Mạc Thần, con sẽ không gả cho ai hết…”
Chu Hồ Văn không kìm được cơn giận liền đứng dậy, ông ta muốn hợp tác với Lục gia nhưng e rằng bị cả nhà họ chơi khăm rồi…
“Lục tiểu thư có người mình thích rồi còn gọi chúng tôi đến đây làm trò cười cho cô à?”
Chu Hồ Nam muốn khuyên cha mình bình tĩnh nhưng ông liền tức giận mà kéo cậu rời khỏi Lục gia, bây giờ chỉ còn mỗi Đường Hoài Vũ…
“Lam Lam à, em đang đùa anh đúng không? Tại sao em lại muốn gả cho người khác? Rõ ràng chúng ta mới là người yêu của nhau mà?”
Diệp Mạc Thần cũng muốn biết tại sao anh ngồi không nhưng lại bị dính đạn, anh còn muốn né Lục Thư Lam ra xa mà?
“Lục tiểu thư nên suy nghĩ kĩ một chút, hôn nhân là chuyện cả đời, cô không thể chọn bừa một người được, tôi cũng nói rõ, chúng ta không hợp nhau, sau này chắc chắn không thể hoà thuận…”
Lục Thư Lam nhăn mày nhìn Diệp Mạc Thần, cô không thèm hoà thuận với anh, cô chỉ muốn sống yên ổn đến cuối đời mà thôi…
“Tôi thay lòng rồi, tôi thích Diệp Mạc Thần, nếu tôi không gả cho anh ấy, tôi sẽ không gả cho bất kì người nào khác…”
Tuy Lục Viễn Chinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ cần Lục Thư Lam không gả cho Đường Hoài Vũ là được. Dù sao Diệp Mạc Thần cũng là người tốt, còn chưa có vợ, xem như đáp ứng yêu cầu của ông…
“Con nói thật à? Con thật sự muốn kết hôn với Diệp Mạc Thần đúng không?”
Lục Thư Lam không hề do dự liền gật đầu, cô mỉm cười thật tươi nhìn cha mình…
“Cha khuyên anh ấy giúp con nhé! Con thích anh ấy lắm, con không thể sống thiếu anh ấy đâu…”
Lời nói buồn nôn này được Lục Thư Lam lặp lại một lần nữa nhưng đối tượng lại là người khác. Cô tính kĩ rồi, dù sao Diệp Mạc Thần cũng từng là cấp dưới của cha cô, nếu anh không tốt với cô, chắc chắn cha cô sẽ dùng quyền lực kìm hãm anh chứ không phải bỏ mặc cô như khi cô kết hôn với Đường Hoài Vũ.
Diệp Mạc Thần cư nhiên không đồng ý một cuộc hôn nhân ép buộc như vậy, anh muốn phản đối nhưng Lục Viễn Chinh lại lên tiếng trước…
“Cậu đừng vội phản đối, ta nghe nói cậu muốn trở lại vị trí chỉ huy trưởng của đội đặc nhiệm sau khi tìm được người thay thế chức vị giám đốc sở cảnh sát của mình…”
Giọng nói của Lục Viễn Chinh vô cùng nhẹ nhàng nhưng chỉ Diệp Mạc Thần mới biết lời này có sức nặng như thế nào. Anh đã dùng mười năm để bước chân lên vị trí này, nhưng chỉ cần một câu nói của Lục Viễn Chinh, con đường sự nghiệp của anh có thể chấm hết ngay lập tức…
Diệp Mạc Thần nhìn Lục Thư Lam, anh muốn khen cô giỏi, khi cô không hề yêu anh mà tỏ ra cô thật sự rất yêu anh…
“Được, tôi sẽ kết hôn với Lục tiểu thư…”
Lục Viễn Chinh mỉm cười hài lòng liền ra hiệu cho vệ sĩ tiễn Đường Hoài Vũ ra ngoài, ông cũng nhìn con gái với ánh mắt đầy yêu thương…
“Con nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không, làm cha cứ suy nghĩ mãi…”
Lục Thư Lam nhìn thấy bàn tay của Diệp Mạc Thần đã siết chặt lại, cô nhanh chóng xin phép cha mình…
“Để con tiễn anh ấy…”
Lục Thư Lam đi theo Diệp Mạc Thần ra ngoài, cô thấy anh vẫn giữ im lặng nên lên tiếng trước…
“Anh đừng cau có nữa, kết hôn với em không tệ như anh nghĩ đâu…”
Diệp Mạc Thần đột ngột dừng bước, anh khó hiểu nhìn Lục Thư Lam, không nghĩ cô vẫn vui vẻ như vậy…
“Đối với cô mà nói thì việc kết hôn chỉ là trò đùa thôi đúng không? Tôi nhớ cô nói cô yêu Đường Hoài Vũ bốn năm, bây giờ nói chán rồi thì không kết hôn với cậu ta nữa, sau này cô cũng vậy đúng không? Chán rồi thì tự ý ly hôn…”
Lục Thư Lam là con gái của thống đốc nên dù cô có ly hôn thì cha cô vẫn sẽ tìm lý do để che đậy cho cô, với tính cách chiều chuộng con gái của mình thì ông sẽ đẩy nguyên nhân lên đầu Diệp Mạc Thần.
Thêm vào đó Diệp Mạc Thần là sĩ quan của quân đội, nếu nguyên nhân ly hôn đến từ phía anh thì chắc chắn anh sẽ bị kỷ luật nặng nề.
Suy đi tính lại, trong cuộc hôn nhân ép buộc này, anh chính là người yếu thế hơn hẳn…
“Con suy nghĩ kĩ rồi, con muốn gả cho…”
Lục Thư Lam chỉ tay về phía Đường Hoài Vũ khiến hắn vui mừng muốn nhảy lên, nhưng sau đó cô lại di chuyển tay của mình về phía Chu Hồ Nam khiến cậu ta lấy lại hy vọng, nhưng cuối cùng cô lại dừng trước mặt Diệp Mạc Thần…
“Con muốn gả cho người này…”
Lục Viễn Chinh nhìn Lục Thư Lam một cái, lại quay sang nhìn Diệp Mạc Thần, quyết định này của cô khiến cho tất cả những người có mặt ở đó đều sốc, kể cả một người lý trí như Diệp Mạc Thần cũng không biết cô đang dở trò gì…
“Con nói gì vậy? Con không thích Diệp Mạc Thần mà? Tự nhiên lại muốn gả cho cậu ấy?”
Lục Thư Lam nghĩ kĩ rồi nên mới quyết định đấy chứ, nếu cô chọn Chu Hồ Nam thì cô chắc chắn sẽ không yên với Đường Hoài Vũ, mà nếu cô chọn Đường Hoài Vũ thì chắc chắn kết cục lại giống như kiếp trước, chi bằng cô chọn một nhân tố mới, người đã từng bảo sẽ thay cha cô bảo vệ cô…
“Con thích anh ấy mà, nếu con thích không đã không đòi cha đến làm thư ký cho anh ấy rồi, vậy nên con quyết định rồi, nếu đối phương không phải Diệp Mạc Thần, con sẽ không gả cho ai hết…”
Chu Hồ Văn không kìm được cơn giận liền đứng dậy, ông ta muốn hợp tác với Lục gia nhưng e rằng bị cả nhà họ chơi khăm rồi…
“Lục tiểu thư có người mình thích rồi còn gọi chúng tôi đến đây làm trò cười cho cô à?”
Chu Hồ Nam muốn khuyên cha mình bình tĩnh nhưng ông liền tức giận mà kéo cậu rời khỏi Lục gia, bây giờ chỉ còn mỗi Đường Hoài Vũ…
“Lam Lam à, em đang đùa anh đúng không? Tại sao em lại muốn gả cho người khác? Rõ ràng chúng ta mới là người yêu của nhau mà?”
Diệp Mạc Thần cũng muốn biết tại sao anh ngồi không nhưng lại bị dính đạn, anh còn muốn né Lục Thư Lam ra xa mà?
“Lục tiểu thư nên suy nghĩ kĩ một chút, hôn nhân là chuyện cả đời, cô không thể chọn bừa một người được, tôi cũng nói rõ, chúng ta không hợp nhau, sau này chắc chắn không thể hoà thuận…”
Lục Thư Lam nhăn mày nhìn Diệp Mạc Thần, cô không thèm hoà thuận với anh, cô chỉ muốn sống yên ổn đến cuối đời mà thôi…
“Tôi thay lòng rồi, tôi thích Diệp Mạc Thần, nếu tôi không gả cho anh ấy, tôi sẽ không gả cho bất kì người nào khác…”
Tuy Lục Viễn Chinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ cần Lục Thư Lam không gả cho Đường Hoài Vũ là được. Dù sao Diệp Mạc Thần cũng là người tốt, còn chưa có vợ, xem như đáp ứng yêu cầu của ông…
“Con nói thật à? Con thật sự muốn kết hôn với Diệp Mạc Thần đúng không?”
Lục Thư Lam không hề do dự liền gật đầu, cô mỉm cười thật tươi nhìn cha mình…
“Cha khuyên anh ấy giúp con nhé! Con thích anh ấy lắm, con không thể sống thiếu anh ấy đâu…”
Lời nói buồn nôn này được Lục Thư Lam lặp lại một lần nữa nhưng đối tượng lại là người khác. Cô tính kĩ rồi, dù sao Diệp Mạc Thần cũng từng là cấp dưới của cha cô, nếu anh không tốt với cô, chắc chắn cha cô sẽ dùng quyền lực kìm hãm anh chứ không phải bỏ mặc cô như khi cô kết hôn với Đường Hoài Vũ.
Diệp Mạc Thần cư nhiên không đồng ý một cuộc hôn nhân ép buộc như vậy, anh muốn phản đối nhưng Lục Viễn Chinh lại lên tiếng trước…
“Cậu đừng vội phản đối, ta nghe nói cậu muốn trở lại vị trí chỉ huy trưởng của đội đặc nhiệm sau khi tìm được người thay thế chức vị giám đốc sở cảnh sát của mình…”
Giọng nói của Lục Viễn Chinh vô cùng nhẹ nhàng nhưng chỉ Diệp Mạc Thần mới biết lời này có sức nặng như thế nào. Anh đã dùng mười năm để bước chân lên vị trí này, nhưng chỉ cần một câu nói của Lục Viễn Chinh, con đường sự nghiệp của anh có thể chấm hết ngay lập tức…
Diệp Mạc Thần nhìn Lục Thư Lam, anh muốn khen cô giỏi, khi cô không hề yêu anh mà tỏ ra cô thật sự rất yêu anh…
“Được, tôi sẽ kết hôn với Lục tiểu thư…”
Lục Viễn Chinh mỉm cười hài lòng liền ra hiệu cho vệ sĩ tiễn Đường Hoài Vũ ra ngoài, ông cũng nhìn con gái với ánh mắt đầy yêu thương…
“Con nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không, làm cha cứ suy nghĩ mãi…”
Lục Thư Lam nhìn thấy bàn tay của Diệp Mạc Thần đã siết chặt lại, cô nhanh chóng xin phép cha mình…
“Để con tiễn anh ấy…”
Lục Thư Lam đi theo Diệp Mạc Thần ra ngoài, cô thấy anh vẫn giữ im lặng nên lên tiếng trước…
“Anh đừng cau có nữa, kết hôn với em không tệ như anh nghĩ đâu…”
Diệp Mạc Thần đột ngột dừng bước, anh khó hiểu nhìn Lục Thư Lam, không nghĩ cô vẫn vui vẻ như vậy…
“Đối với cô mà nói thì việc kết hôn chỉ là trò đùa thôi đúng không? Tôi nhớ cô nói cô yêu Đường Hoài Vũ bốn năm, bây giờ nói chán rồi thì không kết hôn với cậu ta nữa, sau này cô cũng vậy đúng không? Chán rồi thì tự ý ly hôn…”
Lục Thư Lam là con gái của thống đốc nên dù cô có ly hôn thì cha cô vẫn sẽ tìm lý do để che đậy cho cô, với tính cách chiều chuộng con gái của mình thì ông sẽ đẩy nguyên nhân lên đầu Diệp Mạc Thần.
Thêm vào đó Diệp Mạc Thần là sĩ quan của quân đội, nếu nguyên nhân ly hôn đến từ phía anh thì chắc chắn anh sẽ bị kỷ luật nặng nề.
Suy đi tính lại, trong cuộc hôn nhân ép buộc này, anh chính là người yếu thế hơn hẳn…
/48
|