Tối muộn, Lục Thư Lam đứng trước ban công, tựa tay lên lan can, nhìn ra xa xăm. Mái tóc dài của cô tung bay trong gió, ánh mắt đượm buồn như chứa đựng bao tâm sự.
Bỗng nhiên, từ phía sau, vòng tay ấm áp của Diệp Mạc Thần ôm lấy cô. Hơi thở quen thuộc, mùi hương nam tính dịu nhẹ khiến cô cảm thấy an tâm và bình yên.
Lục Thư Lam xoay người lại, úp mặt vào ngực Diệp Mạc Thần, cô cố tình ôm anh một lúc rất lâu, trong ồng chứa đầy tâm sự nhưng không nói gì cả…
Diệp Mạc Thần cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của Lục Thư Lam, giọng anh trầm ấm, dịu dàng…
“Em đang sợ…?”
Lục Thư Lam gật đầu, ôm chặt lấy Diệp Mạc Thần, cô đã cố gắng kiềm nén, nhưng khi đêm về, nỗi sợ hãi lại bao trùm lấy trái tim cô, khiến cô không thở nổi, cô sợ mất anh…
“Em tin anh nhưng em thật sự rất sợ, em không muốn mất anh, từ tận đáy lòng, em không muốn anh phải đến đó một chút nào cả, em hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa của Lục gia để che chở cho anh cả đời này…”
Ánh mắt của Diệp Mạc Thần có phần đăm chiêu, anh hơi buông Lục Thư Lam ra, sau đó dùng tay lau nước mắt cho cô…
“Nhưng em đã không làm thế…”
Lục Thư Lam ngẩng mặt lên nhìn vào mắt Diệp Mạc Thần, cô khẽ mỉm cười, nụ cười đậm buồn.
“Em biết anh không muốn như thế, em nhận ra em yêu anh rất nhiều, vậy nên em tôn trọng quyết định của anh, em tin tưởng anh là được…”
Diệp Mạc Thần ôm lấy eo của Lục Thư Lam, anh hơi cúi người xuống, muốn hôn lên môi cô, nhưng Lục Thư Lam lại không muốn cho lắm…
“Trễ rồi…”
Diệp Mạc Thần đỡ lấy gáy của Lục Thư Lam, anh ép cô ngẩng đầu lên để đón nhận nụ hôm của anh, ánh mắt cực kì nóng bỏng dán chặt lên người cô…
“Em đồng ý lời cầu hôn rồi, bây giờ em là người của anh, chỉ thuộc về anh…”
Diệp Mạc Thần bế Lục Thư Lam lên, môi anh vẫn dính chặt lấy môi cô không rời, cơ thể hai người áp sát vào nhau, cho đến khi Diệp Mạc Thần đặt Lục Thư Lam xuống giường…
Lục Thư Lam dường như cố tình mặc chiếc váy ngủ mỏng anh, khoe trọn vẹn đường cong cơ thể uyển chuyển. Làn da trắng mịn màng như sứ của cô lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi mắt cô long lanh như chứa đựng cả bầu trời đêm đầy sao. Mùi hương hoa hồng thoang thoảng quyện cùng mùi hương cơ thể của người con gái khiến Diệp Mạc Thần say đắm.
Diệp Mạc Thần cúi người xuống, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim đập rộn ràng của coi. Nụ hôn nồng nàn của anh hạ xuống bờ môi mềm mại của cô, khơi dậy những đam mê cháy bỏng. Đôi bàn tay của cả hai khẽ khàng lướt qua cơ thể nhau, mang đến những cảm xúc bồi hồi, rạo rực…
“Đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa…”
Diệp Mạc Thần cởi bỏ váy ngủ của Lục Thư Lam, tiếp đến là quần áo trên người anh, môi anh hôn cô, bàn tay tò mò tìm kiếm những nơi khác để chơi đùa…
“Anh tưởng em rành lắm, nhưng hình như không phải như vậy…”
Lục Thư Lam có chút ấm ức nhìn Diệp Mạc Thần, cô biết anh đang ghen với Đường Hoài Vũ, nhưng chuyện của cô và Đường Hoài Vũ đã kết thúc từ kiếp trước, kiếp này cô chỉ có anh thôi…
“Thực hành với anh nhiều sẽ rành thôi…”
Diệp Mạc Thần cố gắng nhịn cười, anh tiếp tục làm nốt việc còn đang dang dở, dù sao đêm nay vẫn còn dài, Lục Thư Lam nằm trong vòng tay, chung quy lại anh vẫn là người chiến thắng…
Lục Thư Lam khẽ run lên một cái, trái tim đập loạn nhịp, cô ôm chặt lấy tấm lưng to lớn của anh, lâu lâu lại phải bám chặt vào, bị anh trêu chọc còn cắn anh một cái…
“Em không ổn rồi, em không theo kịp anh, buông em ra nhanh lên…”
Diệp Mạc Thần buông cơ thể Lục Thư Lam ra, nhưng anh lại khoá hai tay cô lại, kéo xuống phía dưới để cô không cử động được…
“Em yếu quá…”
Lục Thư Lam chấp nhận cô yếu ớt, cô không theo nổi sĩ quan cảnh sát như Diệp Mạc Thần, bây giờ cô mệt lắm rồi, miệng phía trên lẫn miệng phía dưới đều đình công muốn nghỉ ngơi…
“Chồng à, anh thương em đi mà…”
Diệp Mạc Thần vuốt tóc Lục Thư Lam sang một bên, anh hôn lên má cô, động tác cực kì ôn nhu chiều chuộng, nhưng vẫn không dừng lại…
“Vẫn thương em mà…”
Lục Thư Lam lắc đầu, cô muốn kêu cứu, cô mệt quá rồi, cô ước gì thời gian có thể quay lại, cô sẽ cầm chiếc nhẫn cầu hôn của Diệp Mạc Thần ném thẳng ra ban công!
Sáng sớm hôm sau, người bị hành như Lục Thư Lam lại tỉnh giấc trước, nhưng cô không dậy nổi, một phần vì cô mệt, phần còn lại là do có cánh tay nặng nề đang ôm chặt lấy cái eo mỏi nhừ của cô…
“Chiều anh một lần thôi đấy…”
Lục Thư Lam không biết Diệp Mạc Thần có nghe thấy cô nói hay không, nhưng cô cảm thấy có ai đó dựa vào cổ mình, còn dụi dụi vài cái…
Bỗng nhiên, từ phía sau, vòng tay ấm áp của Diệp Mạc Thần ôm lấy cô. Hơi thở quen thuộc, mùi hương nam tính dịu nhẹ khiến cô cảm thấy an tâm và bình yên.
Lục Thư Lam xoay người lại, úp mặt vào ngực Diệp Mạc Thần, cô cố tình ôm anh một lúc rất lâu, trong ồng chứa đầy tâm sự nhưng không nói gì cả…
Diệp Mạc Thần cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của Lục Thư Lam, giọng anh trầm ấm, dịu dàng…
“Em đang sợ…?”
Lục Thư Lam gật đầu, ôm chặt lấy Diệp Mạc Thần, cô đã cố gắng kiềm nén, nhưng khi đêm về, nỗi sợ hãi lại bao trùm lấy trái tim cô, khiến cô không thở nổi, cô sợ mất anh…
“Em tin anh nhưng em thật sự rất sợ, em không muốn mất anh, từ tận đáy lòng, em không muốn anh phải đến đó một chút nào cả, em hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa của Lục gia để che chở cho anh cả đời này…”
Ánh mắt của Diệp Mạc Thần có phần đăm chiêu, anh hơi buông Lục Thư Lam ra, sau đó dùng tay lau nước mắt cho cô…
“Nhưng em đã không làm thế…”
Lục Thư Lam ngẩng mặt lên nhìn vào mắt Diệp Mạc Thần, cô khẽ mỉm cười, nụ cười đậm buồn.
“Em biết anh không muốn như thế, em nhận ra em yêu anh rất nhiều, vậy nên em tôn trọng quyết định của anh, em tin tưởng anh là được…”
Diệp Mạc Thần ôm lấy eo của Lục Thư Lam, anh hơi cúi người xuống, muốn hôn lên môi cô, nhưng Lục Thư Lam lại không muốn cho lắm…
“Trễ rồi…”
Diệp Mạc Thần đỡ lấy gáy của Lục Thư Lam, anh ép cô ngẩng đầu lên để đón nhận nụ hôm của anh, ánh mắt cực kì nóng bỏng dán chặt lên người cô…
“Em đồng ý lời cầu hôn rồi, bây giờ em là người của anh, chỉ thuộc về anh…”
Diệp Mạc Thần bế Lục Thư Lam lên, môi anh vẫn dính chặt lấy môi cô không rời, cơ thể hai người áp sát vào nhau, cho đến khi Diệp Mạc Thần đặt Lục Thư Lam xuống giường…
Lục Thư Lam dường như cố tình mặc chiếc váy ngủ mỏng anh, khoe trọn vẹn đường cong cơ thể uyển chuyển. Làn da trắng mịn màng như sứ của cô lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi mắt cô long lanh như chứa đựng cả bầu trời đêm đầy sao. Mùi hương hoa hồng thoang thoảng quyện cùng mùi hương cơ thể của người con gái khiến Diệp Mạc Thần say đắm.
Diệp Mạc Thần cúi người xuống, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim đập rộn ràng của coi. Nụ hôn nồng nàn của anh hạ xuống bờ môi mềm mại của cô, khơi dậy những đam mê cháy bỏng. Đôi bàn tay của cả hai khẽ khàng lướt qua cơ thể nhau, mang đến những cảm xúc bồi hồi, rạo rực…
“Đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa…”
Diệp Mạc Thần cởi bỏ váy ngủ của Lục Thư Lam, tiếp đến là quần áo trên người anh, môi anh hôn cô, bàn tay tò mò tìm kiếm những nơi khác để chơi đùa…
“Anh tưởng em rành lắm, nhưng hình như không phải như vậy…”
Lục Thư Lam có chút ấm ức nhìn Diệp Mạc Thần, cô biết anh đang ghen với Đường Hoài Vũ, nhưng chuyện của cô và Đường Hoài Vũ đã kết thúc từ kiếp trước, kiếp này cô chỉ có anh thôi…
“Thực hành với anh nhiều sẽ rành thôi…”
Diệp Mạc Thần cố gắng nhịn cười, anh tiếp tục làm nốt việc còn đang dang dở, dù sao đêm nay vẫn còn dài, Lục Thư Lam nằm trong vòng tay, chung quy lại anh vẫn là người chiến thắng…
Lục Thư Lam khẽ run lên một cái, trái tim đập loạn nhịp, cô ôm chặt lấy tấm lưng to lớn của anh, lâu lâu lại phải bám chặt vào, bị anh trêu chọc còn cắn anh một cái…
“Em không ổn rồi, em không theo kịp anh, buông em ra nhanh lên…”
Diệp Mạc Thần buông cơ thể Lục Thư Lam ra, nhưng anh lại khoá hai tay cô lại, kéo xuống phía dưới để cô không cử động được…
“Em yếu quá…”
Lục Thư Lam chấp nhận cô yếu ớt, cô không theo nổi sĩ quan cảnh sát như Diệp Mạc Thần, bây giờ cô mệt lắm rồi, miệng phía trên lẫn miệng phía dưới đều đình công muốn nghỉ ngơi…
“Chồng à, anh thương em đi mà…”
Diệp Mạc Thần vuốt tóc Lục Thư Lam sang một bên, anh hôn lên má cô, động tác cực kì ôn nhu chiều chuộng, nhưng vẫn không dừng lại…
“Vẫn thương em mà…”
Lục Thư Lam lắc đầu, cô muốn kêu cứu, cô mệt quá rồi, cô ước gì thời gian có thể quay lại, cô sẽ cầm chiếc nhẫn cầu hôn của Diệp Mạc Thần ném thẳng ra ban công!
Sáng sớm hôm sau, người bị hành như Lục Thư Lam lại tỉnh giấc trước, nhưng cô không dậy nổi, một phần vì cô mệt, phần còn lại là do có cánh tay nặng nề đang ôm chặt lấy cái eo mỏi nhừ của cô…
“Chiều anh một lần thôi đấy…”
Lục Thư Lam không biết Diệp Mạc Thần có nghe thấy cô nói hay không, nhưng cô cảm thấy có ai đó dựa vào cổ mình, còn dụi dụi vài cái…
/48
|