Cây nấm khô.
... Ưm, đừng làm phiền. Ai đó đang lay nàng, nhưng nàng không thể mở nổi mắt.
Mau dậy đi...
Ta mệt quá... để ta nằm một chút. Nàng ngáp dài xoay người sang chỗ khác: Một lát là được.
Này... Nàng vẫn còn ngủ được... Đột nhiên giọng nói kia có chút uất ức: Ta đã bị bắt rồi...
Bắt?? Nàng mơ mơ màng màng như nhớ ra chút gì đó: ... Ai?
Bọn họ muốn bắt ta hầm canh cá hố. Giọng nói kia mang theo chút ý cười, dường như không có chút sợ hãi nào: Chẳng phải nàng nói muốn cứu ta sao? Mau dậy đi...
Nàng không tình nguyện trở mình, có một bóng người dần trở nên rõ ràng. Ánh mắt của hắn như lưu ly tinh khiết nhất thế gian, đôi môi đỏ mọng như đóa hoa đào nơi xa nhất của chân trời, nụ cười của hắn...
Nụ cười của hắn.
... Mau dậy đi.
Úc Lưu!
Bỗng nhiên Cổ Tiểu Ma ngồi bật dậy, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Nàng thở hổn hển, lòng lo sợ đầy bất an, Úc Lưu bị bắt, nàng lại nằm ngủ ở chỗ này, cho dù hắn có là Long thần chuyển thế nhưng nguyên khí chưa hồi phục phong ấn chưa giải, hiện giờ chỉ sợ còn không bằng một con cá hố, nếu bị mang đi nấu canh thật thì làm sao bây giờ.
Đột nhiên trước mắt xuất hiện gương mặt u ám của Thiên Cẩu, hắn đứng cạnh Huyền Sắc, trên đài là Mạnh Trạch Hư với vẻ mặt nghiêm túc. Huyền Sắc cười hì hì mở nắp nồi trong tay Thiên Cẩu, nịnh nọt nói: Giáo chủ, mời dùng canh...
... ...... ...
Thật kinh khủng!
Cổ Tiểu Ma lắc mạnh đầu cố gắng hất văng ảo tưởng đáng sợ này, từ đầu đến cuối vẫn không chú ý tới nơi mình đang ở. Đợi đến khi nàng muốn tìm tay nải của mình mới phát hiện, căn phòng này vô cùng thanh lịch, trần nhà được trang trí bằng hình hồ điệp, vô cùng uyển chuyển duyên dáng, vừa nhìn đã biết... chính là khuê phòng của một vị tiểu thư khuê các biết thưởng thức.
Nhưng... Nàng chỉ nhớ rõ có một cánh tay giữ lấy nàng, như cố gắng ngăn cản thứ gì đó thức tỉnh, có lẽ là sức mạnh đáng sợ đến từ trong cơ thể nàng...
Lòng Cổ Tiểu Ma đau đớn vô cùng, thầm nghĩ phải nhanh rời khỏi nơi này, chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy nơi này không nơi nào là không có bướm, nàng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Nàng vọt tới cửa, bên cạnh có một chiếc gương đồng lớn dựng đứng, giờ mới phát hiện y phục màu xám trên người chẳng biết đã đi đâu, lúc này được đổi bằng một bộ bạch y, không có chút đồ trang sức, hệt như đang bị gói trong một đống lụa trắng.
Bỗng chốc nét mặt nàng có chút quái dị, lén mở áo nhìn vào, lập tức ngũ quan bắt đầu trở nên vặn vẹo. Không nói tới ngoại sam, ngay cả yếm và tiết khố đều biến thành màu trắng, là tên háo sắc nào làm!!!
Cổ Tiểu Ma càng tức giận hơn, trong lúc không cẩn thận lại liếc thấy mấy miếng bánh hình hồ điệp trên bàn, vuốt bụng, tức giận đùng đùng lấy một miếng nhét vào miệng, trong nháy mắt suýt chút nữa đã gãy răng cửa, đau đến mức kêu lên một tiếng. Lúc này cửa gỗ khắc hoa văn bị đẩy ra, người đến nói bằng giọng nghiêm túc: Nàng tỉnh rồi?
Nàng nhai miếng bánh đến hai mắt đẫm lệ, tức miệng mắng to: Con bà nó, cái này cho người ăn sao?... Ngươi xem...
Cổ Tiểu Ma hét được một nửa, đột nhiên dừng lại. Có chút ánh sáng từ bên ngoài hắt lên mái tóc bạc ấy, người kia ngũ quan tuấn mĩ, nét mặt có hơi nghiêm túc, cũng may hắn có
/74
|