Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 26 - Chương 26

/74


Hoàng hôn cuối thu, mặt trời chiều đã sắp lặn khỏi những dãy núi.

Nơi màn trời ảm đạm có vài bóng người xuất hiện, sau khi làn hương hoa trà nồng nặc tản đi, đột nhiên trong rừng có thêm thân hình của hai nam tử và một nữ tử, vài bóng người áp sát trong nháy mắt, kính cẩn lên tiếng: Tham kiến giáo chủ.

Mạnh Trạch Hư vẫn luôn dịu dàng nhã nhặn lại có thái độ khác thường, vẻ mặt âm u, hỏi: Các ngươi... sao giờ mới tới?

Khởi bẩm giáo chủ. Đệ tử cầm đầu đám người Huyền Âm run như cầy sấy, nói: Là... là hữu hộ pháp bảo đám người đệ tử chờ ở nơi này...

Hữu hộ pháp? Mạnh Trạch Hư túm lấy vạt áo đệ tử kia: Hữu hộ pháp cái gì? Hắn dám... dám... làm nàng bị thương, ta sẽ khiến hắn ngay cả xương cốt cũng không còn!

Thiên Cẩu thấy Mạnh Trạch Hư mất kiểm soát, bước lên phía trước một bước, nói: Giáo chủ đừng vội, chuyến này của chúng ta không phải là không có thu hoạch, chí ít... cũng có được Long thần chuyển thế.

Hắn nâng quyển trục lên trước, Mạnh Trạch Hư thấy, lại không mấy mừng rỡ, chỉ tức giận nói: Nếu nàng bị thương, có mười Long thần chuyển thế thì sao? Rõ ràng hắn đã đồng ý với ta, sẽ không làm nàng bị thương.

Các đệ tử nghe thấy thì không hiểu gì, Thiên Cẩu cũng không dám nói lời nào, chỉ kính cẩn cúi thấp đầu.

Mạnh Trạch Hư nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, xoay người nhàn nhạt hỏi: Chuyện ở núi A Ni Mã Đức, sắp xếp xong chưa?

Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ đã sắp xếp thỏa đáng.

Hắn... thế nào rồi?

Hắn được thuộc hạ nhặt về, trung thành và tận tâm, yêu lực chỉ sợ không kém thuộc hạ, chắc chắn không có vấn đề.

Mạnh Trạch Hư gật đầu, hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn lúc trước, nhìn về phía bóng dáng đỏ rực như lửa cách đó không xa.

Thập Bát có chút lo lắng mà nhìn Mạnh Trạch Hư, thấy hắn xoay người, mặt không khỏi đỏ lên, tim đập thật nhanh, chỉ hận đám tóc đen đang bị gió thổi rối bù, mình đấu với đám cương thi kia lâu như thế, chưa kịp soi gương, không biết dáng vẻ có chật vật lắm không.

Đa tạ cô nương cứu giúp. Hắn cười rộ lên: Đại ân đại đức thật sự báo đáp không hết, vẫn xin hỏi phương danh của cô nương?

Nàng gục đầu, chút ấm áp trong lòng bỗng biến mất, gió đêm nơi núi cao như thêm rét lạnh, thổi vào tận xương cốt trong thân thể. Những thứ tình cảm dồn nén bao lâu sắp sửa bộc phát lại nghẹn nơi cổ họng, có chút đắng chát, không biết phải biểu lộ thế nào.

Hắn không nhận ra nàng, vốn cũng là chuyện bình thường.

Lòng nàng có hắn của năm ấy, nhưng nàng cũng chỉ là gốc sơn trà trên núi, chỉ đẹp trong giây lát, mỹ lệ trong giây lát, lại mang hy vọng xa vời hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, có buồn cười lắm không.

... Thập Bát. Nàng cúi đầu, nói: Công tử... Chàng hãy nhớ kĩ.

Mạnh Trạch Hư hơi ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn nét mặt của nàng, vì sao mới vừa rồi vẫn còn tốt, lúc này lại trông như sắp khóc, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào.

Còn có ánh mắt nóng bỏng như thế, như muốn thiêu đốt người khác.

Hắn không ngốc.

Sắc trời đã tối, không bằng mời Thập Bát cô nương đến tệ giáo, tại hạ cũng có thể tận tình tiếp đãi.

Hắn nói, sau đó cười một tiếng vô cùng ấm áp.

Thân thể của nàng hơi run lên, cả người như sắp tan chảy.

Vì giờ phút này, nàng chăm chỉ khổ luyện, chỉ vì một ngày có thể hóa thành người. Nàng chỉ mặc hồng y, khiến bản thân trông thật rực rỡ. Chỉ vì một câu diễm lệ của hắn, chỉ sợ hắn không nhận ra mình.

Hiện tại cuối cùng hắn đã nhớ tên của nàng, còn gọi nàng là Thập Bát cô nương.

Cho tới giờ, nàng vẫn chưa từng biết tên mình lại dễ nghe đến thế.

Trạch Hư, Mạnh Trạch Hư.

Nụ cười của hắn nở rộ trong trí nhớ của nàng năm năm, nhất định là một quãng thời gian tương tư không dễ dàng.

Được. Nàng cười đồng ý, dung mạo tươi đẹp như xuân lại như ngâm sương, không phải ai cũng phát hiện chút thê lương ấy.

Thiên Cung, bên Dao Trì.

Bạch Hổ liều mạng lôi Chu Tước cả người bẩn thỉu, ngay cả chiến giáp của bản thân cũng nhuộm đầy vết nhơ, vô cùng tức giận.

Bình tĩnh đi!

Ta muốn làm thịt con yêu quái đó! Nửa bộ váy áo của Chu Tước đã bị rách, người đầy mùi hôi thối: Hắn... hắn dám nói ta là... là...

Gà lửa ngốc. Bạch Hổ buồn cười tiếp lời, thành công nhận được ánh mắt đầy tức giận của Chu Tước, lập tức lên tiếng trấn an nàng: Hắn cũng nói ta là mèo cầu tài thôi.

Sao tên yêu quái độc mồn ấy lại ở trên núi! Chu Tước cả giận, nói: Nếu truyền khắp thiên giới, hai người chúng ta đấu không lại hắn, sau này sao còn thể




/74

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status