Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 27 - Chương 27

/74


Bầu trời rất cao, tiếng gió thổi như đang than khóc, từng cụm mây lớn như đang mê hoặc ánh mắt người nhìn, có thể dùng từ mông lung để hình dung cảnh sắc hùng vỹ này. Cổ Tiểu Ma hơi choáng, bình thường vừa đứng trên Vực Đoạn Hồn đã cảm thấy nó cao tới dọa người, giờ lại càng không dám nhìn xuống, chỉ liều mạng che mắt, ôm chặt lấy tay Tử Vi.

Đột nhiên nàng ý thức được chuyện mình lại có thể tiếp xúc thân mật với thần tiên, nếu lúc về kể cho Tác Oanh và huynh đệ Đỗ gia nghe, chẳng phải sẽ khiến bọn họ ao ước đến chết sao? Sau lưng còn có cả hai vị tọa thần hộ tống, à, tuy dáng vẻ hai vị tọa thần có hơi chật vật, nhưng dù gì cũng là tọa thần tứ phương... Cổ Tiểu Ma đắc ý, thầm nghĩ phải gọi tất cả mọi người của phái Thiên Diễn đến xem, bọn họ vất vả tu luyện cả đời cũng chưa hẳn đã gặp mặt thần đế, lúc này còn mang theo nàng cưỡi mây đạp giá, thật là uy phong.

Không biết Tử Vi nhớ ra điều gì, chỉ quay đầu nhìn Cổ Tiểu Ma, tính tình hắn đơn giản, cũng không thấy ánh mắt của nàng có gì không ổn, Cổ Tiểu Ma lại có phần căng thẳng, rất sợ đột nhiên hắn sẽ rút lời không mang theo nàng đi nữa, lấy hết dũng khí nhếch môi cười với hắn một tiếng.

Qua một lúc lâu, hắn mời kịp thời phản ứng, nhìn thấy nàng cười với mình như thế, bỗng giật mình: A.

... Phản ứng kiểu gì vậy? Đầu Cổ Tiểu Ma đầy vạch đen.

Hình như trông nàng có vẻ khó coi hơn trước đây.

...

Không lẽ ở chung hơn hai ngày, lúc này hắn mới phát hiện dung mạo của nàng không giống Điệp An sao? Cổ Tiểu Ma không biết nên vui hay buồn, chỉ cười khẽ: Ta đã nói từ sớm rồi, ta không phải Điệp An.

Là nàng. Hắn gật đầu đầy chắc chắn, nghiêm túc nói: Ta có thể cảm thấy khí tức của nàng.

Nàng gục đầu, không hiểu cảm xúc trong lòng mình là gì, đột nhiên siết chặt tay hắn, gằn từng chữ một: Huynh nhìn ta đi.

Tử Vi có chút kinh ngạc.

Huynh nhìn ta cho kỹ, e rằng nàng thật sự ở trong cơ thể ta… nhưng ta không phải là nàng, ta là người, có lẽ còn là yêu, ta cũng không biết đến cùng bản thân là gì... Thế nhưng, cũng không phải là nàng, không phải là Điệp An từng yêu huynh đến cuồng dại, ta nói lại lần nữa, ta là Cổ Tiểu Ma.

Nét mặt của nàng có phần bối rối: Huynh có thể đưa nàng ra khỏi cơ thể ta không.

Tử Vi lắc đầu, chỉ kinh ngạc nhìn nàng: Có thể nàng vốn là...

Ta không phải. Nàng vội dùng tay kia lấy một túi thêu ra khỏi cổ: Huynh xem, chẳng biết tại sao ta lại xuất hiện trên Thiên Diễn sơn, trên người còn có cả vật này... Ta không phải Điệp An!

Chu Tước và Bạch Hổ theo phía sau, kinh ngạc nhìn sự kích động của Cổ Tiểu Ma. Tử Vi mở túi thêu, vẫn là vẻ mặt ngơ ngác ấy, qua hồi lâu mới lên tiếng: Ồ.

Ồ cái gì mà ồ, còn không mau giải thích thân phận của ta đi!

Vì vậy, Tử Vi không phụ sự kì vọng của nàng lại ngẩn người một lúc lâu, mới chậm rãi nói: Năm đó hai mươi tám tinh tú và ba mươi sáu thần tướng đánh nàng trọng thương, Thập Phương động chủ chỉ còn bốn người, đuổi nàng đến tận nhân giới, ta muốn cứu nàng, nghĩ cách ngăn bọn họ lại, nàng bỏ chạy... Hắn dừng một chút, quay đầu lại, nói: Không ngờ nàng bám vào một gốc linh chi vừa có thần thức, linh lực của nàng độ cho nó năm trăm năm đạo hạnh để trưởng thành, từ đó sát khí của nàng biến mất, ngay cả yêu khí bên trong cơ thể cũng nhạt dần, làm người trong mười bảy năm...

Hóa ra nàng thật sự là yêu.

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, đột nhiên vô cùng bình tĩnh.

Nàng đã từng tìm mọi lí do để trốn tránh, mấy năm nay, thứ nàng đã thấy, nghe, cảm nhận, tất cả đều không phải là một hồi ảo mộng. Mà khi tất cả chân tướng nàng từng sợ hãi bày ra trước mắt, những cảm xúc bàng hoàng chấn động kia đã biến mất không còn tăm hơi, nàng nhất định phải đối mặt với chúng.

Thiếu nữ đã từng không tim không phổi, giờ đã trưởng thành.

Là ai đã vỗ về gương mặt của nàng, nói, hóa ra chúng ta đều là quái vật.

Nàng đã có thể miễn cưỡng ra vẻ không hề hấn gì, có thể nàng đã lấy hết dũng khí để mỉm cười, nhưng hắn lại không biết, trong đôi mắt u ám kia của hắn, lại là khát vọng của nàng.

Chính là hơi ấm khi nương tựa lẫn nhau.

Cổ Tiểu Ma hơi run rẩy, ngẩng mặt lên tiếp tục cười: Huynh xem, ta chỉ là gốc yêu linh chi Cổ Tiểu Ma, Điệp An không có ở đây.

Dường như nét mặt của nàng quá bi thương, Tử Vi lại sợ run hồi lâu, mới thở hắt ra, nói: A, sao ngọn núi này lại cháy đen thành như vậy, thật tội




/74

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status