Phức tạp nhìn thoáng qua, Triệu Thiên Sát lộ ra một tia tự giễu nói:
- Ta hiểu được, thật ra thì ở hàng ngàn tiểu thế giới, vẫn là ta tự mình đa tình, luôn luôn coi ngươi là địch nhân, mà ngươi, vẫn không coi ta là địch nhân, bởi vì ta không xứng làm địch nhân của ngươi? Ta ở hàng ngàn tiểu thế giới cố gắng chĩa tất cả mũi nhọn vào ngươi, nhưng cho dù là một lần ta cũng chưa từng vượt qua ngươi? Căn bản không có tư cách trở thành địch nhân của ngươi? Có phải hay không?
Chung Sơn không nói gì.
- Nói cho ta biết, có phải như vậy hay không?
Triệu Thiên Sát hỏi tới.
Nhìn Triệu Thiên Sát, Chung Sơn lãnh đạm nói:
- Ngươi là đệ tử đắc ý nhất của sư tôn khi còn sống, thậm chí sư tôn chỉ truyền Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cho ngươi, Linh Nhi cũng không được học, sư tôn đã đi rồi, nhưng hắn vĩnh viễn là sư tôn của Chung Sơn ta, ngươi là đệ tử đắc ý nhất của hắn, sau khi nhất thống hàng ngàn tiểu thế giới, ta thậm chí biết rõ ngươi ở đâu, nhưng ta vẫn không động tới ngươi, không phải là xem thường ngươi, Chung Sơn ta vẫn là hiểu được đạo lý trảm thảo trừ căn, nhưng vẫn chẳng quan tâm, không xem thường ngươi, mà vì ngươi là đệ tử của sư tôn.
Triệu Thiên Sát nhìn chằm chằm Chung Sơn, thật giống như có chút ít chịu không được lời nói của Chung Sơn. Ánh mắt dần dần hiện đầy tia máu, một loại cảm xúc nghi ngờ khó có thể giải trừ kìm nén ở trong lòng.
- Mộ của sư tôn ở Lăng Tiêu Thiên Đình, vẫn còn ở chỗ ta, có rãnh rỗi thì trở về gặp sư tôn một chút.
Chung Sơn nói.
Triệu Thiên Sát bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, hàm răng cắn chặc, nhắm mắt lại, một chút nước mắt chậm rãi tràn ra.
Triệu Thiên Sát bỗng nhiên quỳ lạy hướng về phía đông bắc, dập đầu ba cái thật sâu.
Chung Sơn khe khẽ thở dài, cũng không nói gì nữa.
Đứng dậy, nước mắt trong mắt Triệu Thiên Sát đã biến mất, nhàn nhạt nhìn Chung Sơn, hiển nhiên thái độ đối với Chung Sơn không có thay đổi bao nhiêu. Triệu Thiên Sát hiểu được, mặc dù Chung Sơn nói chuyện hết thảy quay chung quanh sư tôn, nhưng năm đó Chung Sơn coi thường, Triệu Thiên Sát còn nhớ rõ, Chung Sơn đúng là xem thường chính mình.
- Bất kể như thế nào, ngươi cũng đã cứu ta, chuyện hôm nay, Triệu Thiên Sát ta sẽ nhớ.
Triệu Thiên Sát trầm giọng nói.
- Ta thấy những người mới vừa rồi, hẳn là người của Công Thâu Tử, mà đoạn thời gian trước bọn họ ở chung một chỗ cùng Yến Nam Thiên của Đạo Tông nhân gian, nếu như ngươi ở Đạo Tông nhân gian không được thì có thể trở về Khai Dương Tông.
Chung Sơn nói.
- Không cần!
Triệu Thiên Sát trầm giọng nói.
Chung Sơn khe khẽ ngờ vực.
- Yến Nam Thiên, Yến thị nhất mạch của Đạo Tông nhân gian, Yến thị nhất mạch mạnh, Triệu thị nhất mạch ta cũng không yếu, huống chi con ta là tông chủ ngoại tông, qua hôm nay, ai cũng không làm gì được ta. Lòng tốt ta tâm lĩnh.
Triệu Thiên Sát trầm giọng nói.
Vẻ mặt Chung Sơn khẽ nhúc nhích, cuối cùng gật đầu.
- Chiếu cố Linh Nhi thật tốt!
Triệu Thiên Sát bỗng nhiên nhìn về phía Chung Sơn, vẻ mặt có chút phức tạp.
- Ngươi cũng có thể bảo vệ vợ ngươi như vậy, Chung Sơn ta sao lại không đối tốt với Linh Nhi? Nàng là vợ ta, lần này ta tới chính là muốn đón Linh Nhi trở về!
Chung Sơn nói.
- Linh Nhi ở Phượng Hoàng Cương Vực ta biết, sẽ không có người nào có thể khi dễ nàng. Bất quá, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, năm đó sư tôn thật không có truyền cho ngươi?
Triệu Thiên Sát cau mày nói.
- Làm sao? Ngươi đây là ý gì? Ngươi hoài nghi tâm của sư tôn?
Chung Sơn trừng mắt nói.
- Không phải, đại khái một tháng trước, ta thấy được một nhóm người đi qua nơi này, lúc ấy, có người thi triển Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật. Chỉ thoáng nhìn, nhưng ta có thể xác nhận, không thể nghi ngờ!
Triệu Thiên Sát nói.
- Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật?
Mặt Chung Sơn biến đổi.
- Sao vậy?
Triệu Thiên Sát thật giống như ý thức được cái gì.
- Ta không có thời gian giải thích, ngươi nhớ kỹ, sư tôn không có truyền Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cho ta, đám người kia là tìm Linh Nhi gây phiền toái, ta phải lập tức lên đường. Hôm nay từ biệt, ngày sau có thể đến Lăng Tiêu Thiên Đình ở Phong Trủng Cương Vực tìm ta!
Chung Sơn nói.
Nói xong, không để ý tới Triệu Thiên Sát, quay đầu quát lên:
- Chuẩn bị lên đường!
- Lên đường bây giờ? Ta còn muốn . . .
Hạo Mỹ Lệ ở cách đó không xa la lớn.
- Người của Thiên gia một tháng trước đã đi ngang qua nơi này, nhất định phải đi mau!
Chung Sơn lập tức quát lên.
Chung Sơn vừa nói, mọi người lập tức hiểu rõ.
- Cáo từ!
Chung Sơn nói với Triệu Thiên Sát.
Nói xong, không đợi Triệu Thiên Sát đáp lời, một nhóm người đã bay lên trời.
Mà ngay một khắc này, cách đó không xa, bỗng nhiên có chừng trăm cường giả đeo kiếm bỗng nhiên bay tới, thấy thi thể ở sơn cốc, mặt nhất thời lộ ra sự phẫn nộ.
Thấy đoàn người Chung Sơn bay lên trời, rối rít rút trường kiếm ra, trạng thái ngăn cản Chung Sơn.
Giờ phút này, Chung Sơn làm sao có thời giờ trì hoãn, hàn quang trong mắt chợt lóe.
- Kim Bằng!
- Dừng tay, để cho bọn họ đi!
Triệu Thiên Sát bỗng nhiên nói.
Chúng cường giả hơi hơi ngạc nhiên, rối rít nhường ra một con đường.
Chung Sơn cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, cũng không có nói gì.
- Chung Sơn!
Triệu Thiên Sát kêu lên lần nữa.
Chung Sơn nhìn về phía Triệu Thiên Sát.
- Nhóm người kia tổng cộng có năm mươi sáu người! Xuất thủ chỉ có một, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật còn lợi hại hơn so với ta!
Triệu Thiên Sát nói.
Chung Sơn gật đầu.
Tiếp theo, một nhóm người cấp tốc bay về phía tây.
Một đám cường giả rơi xuống từ bầu trời.
- Mạch chủ!
Mọi người lập tức cung kính nói.
- Thu thập thi thể mọi người đi!
Triệu Thiên Sát nói.
- Rõ!
Mọi người đáp.
Tiếp theo, Triệu Thiên Sát nhìn bóng lưng Chung Sơn rời đi, trong mắt lóe lên một cổ phức tạp, quay đầu đi trở về bên trong nhà tranh. Bên trong còn có thê nhi đang chờ đợi an ủi.
. . .
Ở một sơn cốc khác.
Nhóm năm người Giang Xuyên toàn bộ lui về.
- Đáng tiếc, còn kém một chút!
Vẻ mặt một người trong đó đáng tiếc nói.
- Đáng tiếc? Có thể nhặt về một mạng cũng không tệ rồi!
Giang Xuyên lắc đầu.
- Giang Xuyên, đám người kia ngươi nhận biết? Bọn họ là ai?
Người mới vừa rồi than đáng tiếc kia hỏi.
- "Đúng vậy a, rốt cuộc là ai?
- Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá người áo bào màu vàng kia các ngươi cũng nhìn thấy, một Tổ Tiên, mà Tổ Tiên chỉ là một thuộc hạ mà thôi, đám người kia, ta không đoán được!
Giang Xuyên lắc đầu.
- Vậy sao ngươi nhận biết bọn họ?
- Ta lúc trước không phải là đã nói với các ngươi đấy sao? Phàm thành!
Giang Xuyên trầm giọng nói.
- Là bọn hắn?
- Chỉ tiếc, chế phục ngư thu phục Đạo Tông nhân gian có thể sẽ thất bại!
- Chúng ta đã tận lực, người định không bằng trời định, không có gây ra mâu thuẫn cùng bọn họ là được, Đạo Tông nhân gian tạm thời để một bên, chúng ta vẫn là lập tức bẩm báo sư tôn, hơn nữa chuẩn bị bổ khuyết trong đại sự của sư tôn!
Giang Xuyên lắc lắc đầu nói.
- Ừm! Đại sự của sư tổ lần này, không được có sai lầm.
Một người nói.
- Sư tổ chính là Thánh nhân, còn có cái gì làm không được? Chúng ta chẳng qua là chịu trách nhiệm chân chạy mà thôi.
Lại một người nói.
- Lời không thể nói như vậy, sư tổ là Thánh nhân không sai, nhưng ngươi biết một thân phận khác của Đại Ly Thánh vương Niết Phàm Trần ở Phượng Hoàng Cương Vực là gì không?
Giang Xuyên lắc đầu.
- Ngươi biết?
Mọi người ngoài ý muốn nhìn Giang Xuyên.
- Cơ Cung Niết!
Giang Xuyên trầm giọng nói.
- Cơ Cung Niết là ai?
Một người không rõ.
- Cơ Cung Niết!
Lại một người kinh sợ.
- Làm sao, Tam sư huynh, ngươi biết?
Người nọ mới vừa rồi không hiểu ngoài ý muốn nói.
- Cơ Cung Niết, Niết Phàm Trần, khó trách, khó trách sư tổ cẩn thận như vậy!
Tam sư huynh sợ hãi than nói.
- Cơ Cung Niết rốt cuộc là ai?
Người nọ vẫn không hiểu.
Giang Xuyên nhìn hắn, khe khẽ thở dài nói:
- Cơ Cung Niết, lúc đầu là Chu U Vương - chủ nhân Tây châu, chúa tể Thiên Đình Đại Chu, một đạo Phong Hỏa, thiên hạ bái phục!
- Chu . . . Chu U Vương? Hắn không phải là chết sớm sao?
Người nọ kinh hãi nói.
- Phượng Hoàng niết bàn, niết vu phàm trần, Niết Phàm Trần!
Giang Xuyên trầm giọng nói.
Người nọ hít một hơi khí lạnh.
- Lần này sư tổ chính là phải đối phó với một đại địch a!
Tên còn lại lắc lắc đầu nói.
- Không, ta cuối cùng cảm giác phương diện này còn có chỗ chúng ta không biết!
Giang Xuyên lắc đầu.
- Chúng ta không biết?
Mọi người nghi ngờ nhìn về phía Giang Xuyên.
- Đúng. Sư tổ cùng Niết Phàm Trần rõ ràng là địch, nhưng bên trong lại có rất nhiều thứ khó hiểu, hiện tại khó mà nói, cũng không có thể lộ ra suy đoán, chư vị sư huynh đệ, vẫn là chính mình tìm hiểu a!
Giang Xuyên lắc đầu.
- Ừm!
Mọi người gật đầu.
. . .
Tháng trước, người Thiên gia đã đi qua chỗ của Triệu Thiên Sát.
Đoàn người Chung Sơn tự nhiên lập tức nhanh chóng bay về phía tây. Kim Bằng hóa thân làm Đại Bằng Kim Sí Điểu, mọi người đứng ở trên người hắn, nhanh chóng bay tới phía tây không ngừng nghỉ chút nào.
Tốc độ đặc biệt nhanh, bởi vì Kim Bằng có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lòng Chung Sơn.
Một tháng, suốt một tháng, người Thiên gia lần này tới có năm mươi sáu người?
Tuy nói là một phần nhỏ lực lượng của Thiên gia, nhưng trong đó có khả năng có cường thế Tổ Tiên ở bên trong.
Phượng Hoàng Cương Vực, Thánh Địa của thiên hạ, Phượng Hoàng nhất tộc!
Bay gần hai tháng, mọi người rốt cục đi tới cái gọi là Thánh Địa Phượng Hoàng tộc.
Lúc ở trên mặt biển bên ngoài Phượng Hoàng Cương Vực, mọi người ngừng lại
Bốn phương tám hướng, Vạn Phượng bay múa, ánh mặt trời chiếu khắp, nhiều màu rực rỡ. Bốn phương tám hướng đều có Phượng Hoàng bay tới làm lễ.
Chung Sơn cảm nhận được một cổ không khí khẩn trương bên trong chút ít Phượng Hoàng đang bay múa này. Một loại không khí như lâm đại địch.
Đại Bằng Kim Sí Điểu bỗng nhiên xuất hiện, nhất thời kinh động Phượng Hoàng đang bay múa ở tứ phương.
Phượng Hoàng trỗi lên, mười đầu Phượng Hoàng bay tới. Mà một tiếng phượng minh giống như truyền lại tin tức cho người ở nơi xa, ít nhất lấy con mắt của Chung Sơn, đã thấy một nhóm người bay tới nơi này từ chỗ xa xa.
Mà Phượng Hoàng bốn phía tức thì bị kinh động, toàn bộ hướng về phía đoàn người Chung Sơn, theo thái độ của bọn họ, Chung Sơn càng khẳng định, trước đó không lâu, nơi này khẳng định xảy ra chuyện đại sự gì đó.
Người của Thiên gia đã tới?
- Người tới là người phương nào?
Một con Phượng Hoàng bỗng nhiên kêu lên.
- Ta lại hỏi ngươi, Linh Nhi, không, Linh Nhi Công chúa của Đại Ly hiện tại có mạnh khỏe không?
Chung Sơn có chút vội vàng nói.
- Linh Nhi Công chúa? Lại là tìm Linh Nhi Công chúa? Các ngươi là ai?
Phượng Hoàng kia nhất thời giận kêu lên.
- Ta là Chung Sơn của Đại Tranh Thánh đình, hiện tại có việc xin gặp Đại Ly Niết Phàm Trần!
Chung Sơn lập tức nói.
Còn không đợi con Phượng Hoàng kia mở miệng, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một âm thanh trào phúng.
- Ta tưởng là ai chứ, thật là oan gia hẹp lộ, một mình ngươi cũng dám tới!
Nơi xa, một đám nam tử mặc quần áo cao quý bay tới, nam tử cầm đầu che kín bộ mặt, mắt lộ ra hàn quang nhìn về phía Chung Sơn, trong ánh mắt nhiều hơn một cổ hưng phấn cư cao lâm hạ.
Chính là Tiêu Dao Hầu của Đại Ly ngày trước, Niết Cuồng.
- Ta hiểu được, thật ra thì ở hàng ngàn tiểu thế giới, vẫn là ta tự mình đa tình, luôn luôn coi ngươi là địch nhân, mà ngươi, vẫn không coi ta là địch nhân, bởi vì ta không xứng làm địch nhân của ngươi? Ta ở hàng ngàn tiểu thế giới cố gắng chĩa tất cả mũi nhọn vào ngươi, nhưng cho dù là một lần ta cũng chưa từng vượt qua ngươi? Căn bản không có tư cách trở thành địch nhân của ngươi? Có phải hay không?
Chung Sơn không nói gì.
- Nói cho ta biết, có phải như vậy hay không?
Triệu Thiên Sát hỏi tới.
Nhìn Triệu Thiên Sát, Chung Sơn lãnh đạm nói:
- Ngươi là đệ tử đắc ý nhất của sư tôn khi còn sống, thậm chí sư tôn chỉ truyền Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cho ngươi, Linh Nhi cũng không được học, sư tôn đã đi rồi, nhưng hắn vĩnh viễn là sư tôn của Chung Sơn ta, ngươi là đệ tử đắc ý nhất của hắn, sau khi nhất thống hàng ngàn tiểu thế giới, ta thậm chí biết rõ ngươi ở đâu, nhưng ta vẫn không động tới ngươi, không phải là xem thường ngươi, Chung Sơn ta vẫn là hiểu được đạo lý trảm thảo trừ căn, nhưng vẫn chẳng quan tâm, không xem thường ngươi, mà vì ngươi là đệ tử của sư tôn.
Triệu Thiên Sát nhìn chằm chằm Chung Sơn, thật giống như có chút ít chịu không được lời nói của Chung Sơn. Ánh mắt dần dần hiện đầy tia máu, một loại cảm xúc nghi ngờ khó có thể giải trừ kìm nén ở trong lòng.
- Mộ của sư tôn ở Lăng Tiêu Thiên Đình, vẫn còn ở chỗ ta, có rãnh rỗi thì trở về gặp sư tôn một chút.
Chung Sơn nói.
Triệu Thiên Sát bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, hàm răng cắn chặc, nhắm mắt lại, một chút nước mắt chậm rãi tràn ra.
Triệu Thiên Sát bỗng nhiên quỳ lạy hướng về phía đông bắc, dập đầu ba cái thật sâu.
Chung Sơn khe khẽ thở dài, cũng không nói gì nữa.
Đứng dậy, nước mắt trong mắt Triệu Thiên Sát đã biến mất, nhàn nhạt nhìn Chung Sơn, hiển nhiên thái độ đối với Chung Sơn không có thay đổi bao nhiêu. Triệu Thiên Sát hiểu được, mặc dù Chung Sơn nói chuyện hết thảy quay chung quanh sư tôn, nhưng năm đó Chung Sơn coi thường, Triệu Thiên Sát còn nhớ rõ, Chung Sơn đúng là xem thường chính mình.
- Bất kể như thế nào, ngươi cũng đã cứu ta, chuyện hôm nay, Triệu Thiên Sát ta sẽ nhớ.
Triệu Thiên Sát trầm giọng nói.
- Ta thấy những người mới vừa rồi, hẳn là người của Công Thâu Tử, mà đoạn thời gian trước bọn họ ở chung một chỗ cùng Yến Nam Thiên của Đạo Tông nhân gian, nếu như ngươi ở Đạo Tông nhân gian không được thì có thể trở về Khai Dương Tông.
Chung Sơn nói.
- Không cần!
Triệu Thiên Sát trầm giọng nói.
Chung Sơn khe khẽ ngờ vực.
- Yến Nam Thiên, Yến thị nhất mạch của Đạo Tông nhân gian, Yến thị nhất mạch mạnh, Triệu thị nhất mạch ta cũng không yếu, huống chi con ta là tông chủ ngoại tông, qua hôm nay, ai cũng không làm gì được ta. Lòng tốt ta tâm lĩnh.
Triệu Thiên Sát trầm giọng nói.
Vẻ mặt Chung Sơn khẽ nhúc nhích, cuối cùng gật đầu.
- Chiếu cố Linh Nhi thật tốt!
Triệu Thiên Sát bỗng nhiên nhìn về phía Chung Sơn, vẻ mặt có chút phức tạp.
- Ngươi cũng có thể bảo vệ vợ ngươi như vậy, Chung Sơn ta sao lại không đối tốt với Linh Nhi? Nàng là vợ ta, lần này ta tới chính là muốn đón Linh Nhi trở về!
Chung Sơn nói.
- Linh Nhi ở Phượng Hoàng Cương Vực ta biết, sẽ không có người nào có thể khi dễ nàng. Bất quá, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, năm đó sư tôn thật không có truyền cho ngươi?
Triệu Thiên Sát cau mày nói.
- Làm sao? Ngươi đây là ý gì? Ngươi hoài nghi tâm của sư tôn?
Chung Sơn trừng mắt nói.
- Không phải, đại khái một tháng trước, ta thấy được một nhóm người đi qua nơi này, lúc ấy, có người thi triển Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật. Chỉ thoáng nhìn, nhưng ta có thể xác nhận, không thể nghi ngờ!
Triệu Thiên Sát nói.
- Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật?
Mặt Chung Sơn biến đổi.
- Sao vậy?
Triệu Thiên Sát thật giống như ý thức được cái gì.
- Ta không có thời gian giải thích, ngươi nhớ kỹ, sư tôn không có truyền Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cho ta, đám người kia là tìm Linh Nhi gây phiền toái, ta phải lập tức lên đường. Hôm nay từ biệt, ngày sau có thể đến Lăng Tiêu Thiên Đình ở Phong Trủng Cương Vực tìm ta!
Chung Sơn nói.
Nói xong, không để ý tới Triệu Thiên Sát, quay đầu quát lên:
- Chuẩn bị lên đường!
- Lên đường bây giờ? Ta còn muốn . . .
Hạo Mỹ Lệ ở cách đó không xa la lớn.
- Người của Thiên gia một tháng trước đã đi ngang qua nơi này, nhất định phải đi mau!
Chung Sơn lập tức quát lên.
Chung Sơn vừa nói, mọi người lập tức hiểu rõ.
- Cáo từ!
Chung Sơn nói với Triệu Thiên Sát.
Nói xong, không đợi Triệu Thiên Sát đáp lời, một nhóm người đã bay lên trời.
Mà ngay một khắc này, cách đó không xa, bỗng nhiên có chừng trăm cường giả đeo kiếm bỗng nhiên bay tới, thấy thi thể ở sơn cốc, mặt nhất thời lộ ra sự phẫn nộ.
Thấy đoàn người Chung Sơn bay lên trời, rối rít rút trường kiếm ra, trạng thái ngăn cản Chung Sơn.
Giờ phút này, Chung Sơn làm sao có thời giờ trì hoãn, hàn quang trong mắt chợt lóe.
- Kim Bằng!
- Dừng tay, để cho bọn họ đi!
Triệu Thiên Sát bỗng nhiên nói.
Chúng cường giả hơi hơi ngạc nhiên, rối rít nhường ra một con đường.
Chung Sơn cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, cũng không có nói gì.
- Chung Sơn!
Triệu Thiên Sát kêu lên lần nữa.
Chung Sơn nhìn về phía Triệu Thiên Sát.
- Nhóm người kia tổng cộng có năm mươi sáu người! Xuất thủ chỉ có một, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật còn lợi hại hơn so với ta!
Triệu Thiên Sát nói.
Chung Sơn gật đầu.
Tiếp theo, một nhóm người cấp tốc bay về phía tây.
Một đám cường giả rơi xuống từ bầu trời.
- Mạch chủ!
Mọi người lập tức cung kính nói.
- Thu thập thi thể mọi người đi!
Triệu Thiên Sát nói.
- Rõ!
Mọi người đáp.
Tiếp theo, Triệu Thiên Sát nhìn bóng lưng Chung Sơn rời đi, trong mắt lóe lên một cổ phức tạp, quay đầu đi trở về bên trong nhà tranh. Bên trong còn có thê nhi đang chờ đợi an ủi.
. . .
Ở một sơn cốc khác.
Nhóm năm người Giang Xuyên toàn bộ lui về.
- Đáng tiếc, còn kém một chút!
Vẻ mặt một người trong đó đáng tiếc nói.
- Đáng tiếc? Có thể nhặt về một mạng cũng không tệ rồi!
Giang Xuyên lắc đầu.
- Giang Xuyên, đám người kia ngươi nhận biết? Bọn họ là ai?
Người mới vừa rồi than đáng tiếc kia hỏi.
- "Đúng vậy a, rốt cuộc là ai?
- Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá người áo bào màu vàng kia các ngươi cũng nhìn thấy, một Tổ Tiên, mà Tổ Tiên chỉ là một thuộc hạ mà thôi, đám người kia, ta không đoán được!
Giang Xuyên lắc đầu.
- Vậy sao ngươi nhận biết bọn họ?
- Ta lúc trước không phải là đã nói với các ngươi đấy sao? Phàm thành!
Giang Xuyên trầm giọng nói.
- Là bọn hắn?
- Chỉ tiếc, chế phục ngư thu phục Đạo Tông nhân gian có thể sẽ thất bại!
- Chúng ta đã tận lực, người định không bằng trời định, không có gây ra mâu thuẫn cùng bọn họ là được, Đạo Tông nhân gian tạm thời để một bên, chúng ta vẫn là lập tức bẩm báo sư tôn, hơn nữa chuẩn bị bổ khuyết trong đại sự của sư tôn!
Giang Xuyên lắc lắc đầu nói.
- Ừm! Đại sự của sư tổ lần này, không được có sai lầm.
Một người nói.
- Sư tổ chính là Thánh nhân, còn có cái gì làm không được? Chúng ta chẳng qua là chịu trách nhiệm chân chạy mà thôi.
Lại một người nói.
- Lời không thể nói như vậy, sư tổ là Thánh nhân không sai, nhưng ngươi biết một thân phận khác của Đại Ly Thánh vương Niết Phàm Trần ở Phượng Hoàng Cương Vực là gì không?
Giang Xuyên lắc đầu.
- Ngươi biết?
Mọi người ngoài ý muốn nhìn Giang Xuyên.
- Cơ Cung Niết!
Giang Xuyên trầm giọng nói.
- Cơ Cung Niết là ai?
Một người không rõ.
- Cơ Cung Niết!
Lại một người kinh sợ.
- Làm sao, Tam sư huynh, ngươi biết?
Người nọ mới vừa rồi không hiểu ngoài ý muốn nói.
- Cơ Cung Niết, Niết Phàm Trần, khó trách, khó trách sư tổ cẩn thận như vậy!
Tam sư huynh sợ hãi than nói.
- Cơ Cung Niết rốt cuộc là ai?
Người nọ vẫn không hiểu.
Giang Xuyên nhìn hắn, khe khẽ thở dài nói:
- Cơ Cung Niết, lúc đầu là Chu U Vương - chủ nhân Tây châu, chúa tể Thiên Đình Đại Chu, một đạo Phong Hỏa, thiên hạ bái phục!
- Chu . . . Chu U Vương? Hắn không phải là chết sớm sao?
Người nọ kinh hãi nói.
- Phượng Hoàng niết bàn, niết vu phàm trần, Niết Phàm Trần!
Giang Xuyên trầm giọng nói.
Người nọ hít một hơi khí lạnh.
- Lần này sư tổ chính là phải đối phó với một đại địch a!
Tên còn lại lắc lắc đầu nói.
- Không, ta cuối cùng cảm giác phương diện này còn có chỗ chúng ta không biết!
Giang Xuyên lắc đầu.
- Chúng ta không biết?
Mọi người nghi ngờ nhìn về phía Giang Xuyên.
- Đúng. Sư tổ cùng Niết Phàm Trần rõ ràng là địch, nhưng bên trong lại có rất nhiều thứ khó hiểu, hiện tại khó mà nói, cũng không có thể lộ ra suy đoán, chư vị sư huynh đệ, vẫn là chính mình tìm hiểu a!
Giang Xuyên lắc đầu.
- Ừm!
Mọi người gật đầu.
. . .
Tháng trước, người Thiên gia đã đi qua chỗ của Triệu Thiên Sát.
Đoàn người Chung Sơn tự nhiên lập tức nhanh chóng bay về phía tây. Kim Bằng hóa thân làm Đại Bằng Kim Sí Điểu, mọi người đứng ở trên người hắn, nhanh chóng bay tới phía tây không ngừng nghỉ chút nào.
Tốc độ đặc biệt nhanh, bởi vì Kim Bằng có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lòng Chung Sơn.
Một tháng, suốt một tháng, người Thiên gia lần này tới có năm mươi sáu người?
Tuy nói là một phần nhỏ lực lượng của Thiên gia, nhưng trong đó có khả năng có cường thế Tổ Tiên ở bên trong.
Phượng Hoàng Cương Vực, Thánh Địa của thiên hạ, Phượng Hoàng nhất tộc!
Bay gần hai tháng, mọi người rốt cục đi tới cái gọi là Thánh Địa Phượng Hoàng tộc.
Lúc ở trên mặt biển bên ngoài Phượng Hoàng Cương Vực, mọi người ngừng lại
Bốn phương tám hướng, Vạn Phượng bay múa, ánh mặt trời chiếu khắp, nhiều màu rực rỡ. Bốn phương tám hướng đều có Phượng Hoàng bay tới làm lễ.
Chung Sơn cảm nhận được một cổ không khí khẩn trương bên trong chút ít Phượng Hoàng đang bay múa này. Một loại không khí như lâm đại địch.
Đại Bằng Kim Sí Điểu bỗng nhiên xuất hiện, nhất thời kinh động Phượng Hoàng đang bay múa ở tứ phương.
Phượng Hoàng trỗi lên, mười đầu Phượng Hoàng bay tới. Mà một tiếng phượng minh giống như truyền lại tin tức cho người ở nơi xa, ít nhất lấy con mắt của Chung Sơn, đã thấy một nhóm người bay tới nơi này từ chỗ xa xa.
Mà Phượng Hoàng bốn phía tức thì bị kinh động, toàn bộ hướng về phía đoàn người Chung Sơn, theo thái độ của bọn họ, Chung Sơn càng khẳng định, trước đó không lâu, nơi này khẳng định xảy ra chuyện đại sự gì đó.
Người của Thiên gia đã tới?
- Người tới là người phương nào?
Một con Phượng Hoàng bỗng nhiên kêu lên.
- Ta lại hỏi ngươi, Linh Nhi, không, Linh Nhi Công chúa của Đại Ly hiện tại có mạnh khỏe không?
Chung Sơn có chút vội vàng nói.
- Linh Nhi Công chúa? Lại là tìm Linh Nhi Công chúa? Các ngươi là ai?
Phượng Hoàng kia nhất thời giận kêu lên.
- Ta là Chung Sơn của Đại Tranh Thánh đình, hiện tại có việc xin gặp Đại Ly Niết Phàm Trần!
Chung Sơn lập tức nói.
Còn không đợi con Phượng Hoàng kia mở miệng, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một âm thanh trào phúng.
- Ta tưởng là ai chứ, thật là oan gia hẹp lộ, một mình ngươi cũng dám tới!
Nơi xa, một đám nam tử mặc quần áo cao quý bay tới, nam tử cầm đầu che kín bộ mặt, mắt lộ ra hàn quang nhìn về phía Chung Sơn, trong ánh mắt nhiều hơn một cổ hưng phấn cư cao lâm hạ.
Chính là Tiêu Dao Hầu của Đại Ly ngày trước, Niết Cuồng.
/1254
|