Niết Cuồng, nguyên là Tiêu Dao Hầu của Đại Ly Thiên triều ở hàng ngàn tiểu thế giới, lần đầu tiên Chung Sơn đi sứ Đại Ly Thiên triều, trên nửa đường kết thù cùng Niết Cuồng, đến Đại Ly Thiên triều Niết Cuồng tìm mọi cách gây khó khăn cho Chung Sơn, đáng tiếc, hắn gặp phải Chung Sơn, mỗi lần hăng hái mà đến, kết thúc cũng là bi thảm.
Suy nghĩ đến kiếp trước Niết Cuồng có thân phận là đại ca của người phàm Niết Phàm Trần, Chung Sơn luôn luôn chỉ giáo huấn, cũng không hạ sát thủ, huống chi người như thế cũng không đáng được Chung Sơn coi là đối thủ!
- Ta tưởng là ai chứ, thật là oan gia hẹp lộ, ngươi tự đưa mình tới cửa!
Niết Cuồng vẻ mặt hưng phấn nói.
- Linh Nhi có sao không?
Chung Sơn trầm giọng.
- Có sao không? Có liên quan gì tới ngươi?
Niết Cuồng hơi khiêu khích nói.
Hai mắt Chung Sơn híp lại, trong đôi mắt bắn ra một đạo hàn quang, một cỗ sát ý toát ra.
- Bảo vệ Hầu gia!
Một người phía sau Niết Cuồng lập tức hét lớn.
Tiếp theo, một đoàn cường giả chắn trước mặt Niết Cuồng.
- Chung Sơn, nơi này chính là địa bàn Đại Ly, không chấp nhận được ngươi giương oai!
Niết Cuồng kêu ầm lên.
- Một câu nói giống như trước, năm đó ngươi đã nói qua, ta hỏi ngươi một câu nữa, Linh Nhi có sao không?
Thanh âm Chung Sơn càng ngày càng trở nên âm lãnh.
- Hừ, Linh Nhi đã chết! Ha ha ha ha
Niết Cuồng hét lớn.
Niết Cuồng vừa nói, mấy hạ nhân chung quanh cổ quái nhìn Niết Cuồng, nhưng người nào cũng không có chen miệng.
Nhưng Chung Sơn nghe được câu này cũng là giận dữ, nếu không phải mấy người chung quanh phản ứng kỳ lạ, Chung Sơn đã trực tiếp ra tay.
- Ngươi dám nguyền rủa Linh Nhi?
Chung Sơn lạnh giọng nói.
- Ta nguyền rủa đó, sao này? Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta!
Niết Cuồng bừa bãi nói.
- Ai dám tiến lên? Thiên lôi đánh xuống!
Hạo Mỹ Lệ kêu lên
- Nhưng là, người nào sẽ nghe Hạo Mỹ Lệ, lúc một nhóm người xông về Chung Sơn thì . . .
Ùng ùng!
Đột nhiên, phong vân biến sắc, đại lượng lôi điện từ trên trời giáng xuống, không giống do người tạo ra, thật giống như bỗng nhiên xuất hiện.
Một trận cuồng lôi oanh tạc, nhất thời để cho một đám cường giả giật mình một cái.
- Bảo vệ Hầu gia!
Một đám cường giả bảo vệ Niết Cuồng.
- Hừ, tránh ra, ai dám bảo vệ phế vật kia nữa, ta nguyền rủa hắn các bệnh quấn thân, thiên tai không ngừng!
Hạo Mỹ Lệ trừng mắt nói.
- A, độc trùng năm đó ta áp chế ở trong người đã chạy ra khỏi!
Sắc mặt một người nhất thời biến thành màu xanh biếc, hoảng sợ nói.
- Đao khí, đao khí của tà đao năm đó ở lại trong cơ thể ta đang xông ra!
- Tay ta không nghe sai khiến!
Thủ hạ của Niết Cuồng, một nhóm người nhất thời bị nguyền rủa ứng nghiệm, vẻ mặt vô cùng bi thảm.
- Chú Ngôn Sư? Lại là bọn họ, bọn họ lại tới nữa!
Bỗng nhiên, một người cả kinh kêu lên.
- Là người vài ngày trước nguyền rủa Công chúa? Mau, mau truyền tin cho Nguyên soái thủ cương, Chú Ngôn Sư lại tới nữa!
Một con Phượng Hoàng bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Chú Ngôn Sư?
Trong lúc nhất thời, tứ phương nhất thời tao động, đại lượng Phượng Hoàng bốc lửa toàn thân, một đám vỗ cánh đột kích.
- Hừ!
Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.
Dưới chân, cánh khổng lồ của Kim Bằng mở ra, nhất thời, một cổ cuồng phong cường đại thổi qua, thổi tan đại lượng Phượng Hoàng bốn phía, biển rộng phía dưới nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Hưu!
Một đạo luồng sáng bắn ra từ xa xa, hiển nhiên truyền tin tức nơi này tới chỗ sâu Phượng Hoàng Cương Vực.
- Bắt Niết Cuồng!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Rõ!
Mọi người lập tức đáp.
Kim Bằng giương đôi cánh bay về chỗ Niết Cuồng.
- Làm sao có thể? Chung Sơn làm sao có thể biến thành mạnh như vậy? Không, ta không tin!
Niết Cuồng vừa trốn vừa cả kinh kêu lên.
Kim Bằng giương đôi cánh, uy thế cường đại liền toát ra, mọi người bốn phía nhất thời bị tung bay không ít, mấy cường giả toàn lực che chở Niết Cuồng bỏ chạy.
Những năm này Niết Cuồng đến đại thế giới, được cung cấp các loại thiên tài địa bảo để hưởng dụng, tu vi có thể nói là tiến triển cực nhanh, sau khi nhìn thấy Chung Sơn, tự nhiên hưng phấn không thôi, nhất định phải đòi lại khuất nhục năm đó, nhất định phải làm Chung Sơn nhục nhã.
Nghĩ đến tu vi Địa Tiên của chính mình, còn có một đám thuộc hạ Địa Tiên, lần này Chung Sơn chết chắc!
Nhưng là, chỉ vừa đối mặt, Chung Sơn nói ra tay liền ra tay, tại sao có thể như vậy? Thuộc hạ của hắn làm sao mạnh như vậy?
Vừa đối mặt đã ra tay, giờ phút này Chung Sơn lười nói nhảm cùng hắn, lúc này, an toàn của Linh Nhi trọng yếu nhất. Phải mau sớm nhìn thấy Linh Nhi.
Đám người Niết Cuồng trốn? Thoát khỏi Kim Bằng, đôi cánh đã giương đến phụ cận. Một trảo đưa ra, bắt được Niết Cuồng, còn có cả một tên thuộc hạ, đảo mắt đã quăng đến trên lưng.
- Linh Nhi hiện tại thế nào?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Đã chết!
Niết Cuồng quật cường nói.
Một bên, Thi tiên sinh bắt được cánh tay của Niết Cuồng, không ngừng rót Âm Lôi trong tay vào trong cơ thể Niết Cuồng.
Ùng ùng!
Từng tiếng nổ trầm vang lên trong cơ thể Niết Cuồng, bi kịch năm đó trình diễn lần nữa, Niết Cuồng lại bị hành hạ bằng chiêu thức giống nhau. Âm Lôi liên miên không ngừng, mặt Niết Cuồng đầy mồ hôi.
- A!
Niết Cuồng kêu thảm thiết.
- Nói!
Chung Sơn trừng mắt.
- Đã chết!
Niết Cuồng cắn răng nói.
- Ngươi đã không chịu nói, vậy cũng không nên nói, tiếp tục, đừng có ngừng!
Trong mắt Chung Sơn trở nên lạnh lẻo.
- A~
Niết Cuồng bị thủ pháp ác độc của Thi tiên sinh làm cho kêu thảm thiết không dứt.
Chung Sơn không để ý tới Niết Cuồng nữa, mà là nhìn về phía một hạ nhân của hắn.
- Linh Nhi Công chúa hiện tại như thế nào? Đoạn thời gian trước xảy ra chuyện gì?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ta . . . Ta không biết!
Người nọ sợ hãi nói.
- Không biết?
Chung Sơn trừng mắt.
Một cổ hàn quang khiếp người từ trong đôi mắt Chung Sơn bắn ra, một màn này làm cho hạ nhân kia nhìn thấy liền giật mình một cái, nghe Niết Cuồng kêu thảm thiết, sợ hãi nói:
- Ta nói, ta nói!
- Nói!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Ta cũng chỉ nghe nói, đại khái nửa tháng trước, ba cường giả tới Phượng Hoàng Cương Vực, đến Ly Hỏa Thánh Đô đánh lén Công chúa, cụ thể là Công chúa nào chúng ta cũng không biết, chỉ biết là có Công chúa bị thương, hơn nữa người ta còn dùng Chú Ngôn Thuật, là Chú Ngôn Sư quỷ dị.
Hạ nhân kia sợ hãi nói.
- Chú Ngôn Sư? Chỉ có ba người? Chỉ có một Công chúa bị thương?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Nghe nói chỉ có ba người, cuối cùng bị Thánh vương phát hiện, bị Thánh vương đuổi đi, mà nghe nói, Công chúa lúc đó hôn mê bất tỉnh, thật giống như Thánh vương cũng không có cách nào!
Người nọ cẩn thận nói.
- Luôn luôn hôn mê bất tỉnh?
Hạo Mỹ Lệ cau mày.
- Bị Niết Phàm Trần đuổi đi? Mà không phải bắt? Ba người này cũng là cường giả!
Vương Tĩnh Văn gật đầu phân tích nói.
- Chung Sơn, Linh Nhi tỷ tỷ có thể trúng Chú Ngôn Thuật, trúng nguyền rủa nào đó, nhất định phải để cho ta nhìn thấy tỷ ấy nhanh lên một chút, bởi vì có nguyền rủa hôn mê thời gian dài sẽ mất mạng, hơn nữa người thi triển nguyền rủa càng có thể ở chỗ xa xa tiếp tục thương tổn Linh Nhi tỷ tỷ, tựa như ngươi cũng biết, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, người trúng chú hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Linh Nhi tỷ tỷ không biết trúng nguyền rủa nào, chúng ta phải nhìn thấy nàng nhanh lên một chút! Trì hoãn một phần, nguy hiểm thêm một phần!
Hạo Mỹ Lệ lo lắng nói.
- Kim Bằng, tây tiến!
Chung Sơn lập tức nói.
- Rõ!
Kim Bằng đáp.
Đôi cánh giương lên, giải khai đại lượng Phượng Hoàng, Kim Bằng cấp tốc vọt tới bên trong.
- Ngươi, chỉ đường, nơi nào là Ly Hỏa Thánh Đô, nếu có sai, ta muốn ngươi hình thần câu diệt!
Chung Sơn nói với hạ nhân kia.
- Vâng . . . Vâng!
Người nọ hoảng sợ nói.
Một nhóm người ở giữa tiếng kêu gào thê thảm của Niết Cuồng vọt tới chỗ sâu của Phượng Hoàng Cương Vực.
Bay nửa canh giờ.
- Cuồng đồ lớn mật, dám xông vào Đại Ly Thánh đình!
Bầu trời nhất thời vang lên một tiếng nổ vang.
Kim Bằng khẽ ngẩng đầu.
- Không cần lo hắn, tiếp tục bay!
Chung Sơn hạ lệnh.
- Rõ!
Kim Bằng giương đôi cánh, gia tốc lần nữa.
- Lớn mật!
Bầu trời lại là vang lên một tiếng vang thật lớn.
Nơi xa, một thiên đạo màu xanh biếc bỗng nhiên dựng đứng ra, phía trên xông thẳng tận trời, phía dưới cắm vào đất, thiên đạo vừa ra, bốn phía nhất thời toát ra khói xanh vô tận.
- Hoàng Nguyên soái, bắt những tên tặc nhân này lại, bọn họ là . . . A . . .
Niết Cuồng quật cường lời còn chưa nói hết, Thi tiên sinh rót đại lượng Âm Lôi vào trong cơ thể Niết Cuồng lần nữa, lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Lớn mật, còn không thả Tiêu Dao Hầu!
Bên trong thiên đạo truyền ra âm thanh rống giận của Hoàng Nguyên soái.
- Ta vốn không có ác ý, nhưng không có thời gian giải thích cho ngươi, tránh ra, nếu không ta diệt Niết Cuồng!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Về phần Kim Bằng, căn bản không có ý dừng lại, đôi cánh vẫn giương như cũ, nhanh chóng bay lên.
- Không cần lo cho ta, Hoàng Nguyên soái, bọn họ không dám làm gì ta, giết cho ta, có thể giết một người thì giết một người!
Niết Cuồng cũng giống như phát điên.
Răng rắc!
Thi tiên sinh trực tiếp vặn gảy một cánh tay của Niết Cuồng.
Lúc này, Kim Bằng cách thiên đạo ở xa xa kia càng ngày càng gần.
- Còn chưa tránh ra?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Bộ mặt Hoàng Nguyên soái bên trong Thiên đạo co quắp một trận.
Tê!
- A!
Lần này, Thi tiên sinh hạ thủ ác hơn, không còn là cắt đứt tay chân, mà là trực tiếp xé cánh tay phải Niết Cuồng xuống, máu tươi văng tung tóe.
Niết Cuồng phát ra âm thanh đau đớn xuyên suốt nội tâm, ngược lại đã bất tỉnh.
Cắt đứt một cánh tay cùng xé một cánh tay căn bản là hai khái niệm.
Sự rung động này có thể nghĩ.
Hoàng Nguyên soái biết thân phận của Niết Cuồng, cũng hiểu được địa vị của hắn ở trong mắt Niết Phàm Trần. Nhìn Niết Cuồng bị xé một cánh tay, trên mặt không ngừng chớp động.
- Còn chưa tránh ra?
Kim Bằng đã bay đến phụ cận, Chung Sơn quát lên lần nữa.
Tâm thần Hoàng Nguyên soái khẽ nhúc nhích. Ngay một khắc này, chuyện tình ngoài dự liệu của Hoàng Nguyên soái xảy ra, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái thiên đạo màu vàng.
- Tổ Tiên?
Hoàng Nguyên soái hơi hơi ngạc nhiên.
Oanh!
Hai cái thiên đạo ầm ầm va chạm một lần. Năng lượng bốn phía nhất thời nổ lớn.
Kim Bằng đã đột phá phòng ngự của Hoàng Nguyên soái, xông về chỗ sâu của Phượng Hoàng Cương Vực.
- Vô liêm sỉ!
Hoàng Nguyên soái giận dữ rống một tiếng.
- Sát Tử Tù, truyền lệnh bài tin tức đến Ly Hỏa Thánh Đô, báo cho Thánh vương, có kẻ địch xâm phạm!
Hoàng Nguyên soái rống to một tiếng với phía dưới, tiếp theo, cấp tốc đuổi theo Kim Bằng.
Hạ nhân bị Chung Sơn bắt được đã sớm hoảng sợ, Hoàng Nguyên soái cường đại cũng không ngăn cản được?
- Ly Hỏa Thánh Đô ở phương hướng nào?
- Bên kia, bên kia, đi thẳng!
Hạ nhân kia sợ hãi nói.
Một đường bay qua, kinh động đại lượng cường giả Phượng Hoàng, trong lúc nhất thời, phía đông Phượng Hoàng Cương Vực trở nên hỗn loạn.
Suy nghĩ đến kiếp trước Niết Cuồng có thân phận là đại ca của người phàm Niết Phàm Trần, Chung Sơn luôn luôn chỉ giáo huấn, cũng không hạ sát thủ, huống chi người như thế cũng không đáng được Chung Sơn coi là đối thủ!
- Ta tưởng là ai chứ, thật là oan gia hẹp lộ, ngươi tự đưa mình tới cửa!
Niết Cuồng vẻ mặt hưng phấn nói.
- Linh Nhi có sao không?
Chung Sơn trầm giọng.
- Có sao không? Có liên quan gì tới ngươi?
Niết Cuồng hơi khiêu khích nói.
Hai mắt Chung Sơn híp lại, trong đôi mắt bắn ra một đạo hàn quang, một cỗ sát ý toát ra.
- Bảo vệ Hầu gia!
Một người phía sau Niết Cuồng lập tức hét lớn.
Tiếp theo, một đoàn cường giả chắn trước mặt Niết Cuồng.
- Chung Sơn, nơi này chính là địa bàn Đại Ly, không chấp nhận được ngươi giương oai!
Niết Cuồng kêu ầm lên.
- Một câu nói giống như trước, năm đó ngươi đã nói qua, ta hỏi ngươi một câu nữa, Linh Nhi có sao không?
Thanh âm Chung Sơn càng ngày càng trở nên âm lãnh.
- Hừ, Linh Nhi đã chết! Ha ha ha ha
Niết Cuồng hét lớn.
Niết Cuồng vừa nói, mấy hạ nhân chung quanh cổ quái nhìn Niết Cuồng, nhưng người nào cũng không có chen miệng.
Nhưng Chung Sơn nghe được câu này cũng là giận dữ, nếu không phải mấy người chung quanh phản ứng kỳ lạ, Chung Sơn đã trực tiếp ra tay.
- Ngươi dám nguyền rủa Linh Nhi?
Chung Sơn lạnh giọng nói.
- Ta nguyền rủa đó, sao này? Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta!
Niết Cuồng bừa bãi nói.
- Ai dám tiến lên? Thiên lôi đánh xuống!
Hạo Mỹ Lệ kêu lên
- Nhưng là, người nào sẽ nghe Hạo Mỹ Lệ, lúc một nhóm người xông về Chung Sơn thì . . .
Ùng ùng!
Đột nhiên, phong vân biến sắc, đại lượng lôi điện từ trên trời giáng xuống, không giống do người tạo ra, thật giống như bỗng nhiên xuất hiện.
Một trận cuồng lôi oanh tạc, nhất thời để cho một đám cường giả giật mình một cái.
- Bảo vệ Hầu gia!
Một đám cường giả bảo vệ Niết Cuồng.
- Hừ, tránh ra, ai dám bảo vệ phế vật kia nữa, ta nguyền rủa hắn các bệnh quấn thân, thiên tai không ngừng!
Hạo Mỹ Lệ trừng mắt nói.
- A, độc trùng năm đó ta áp chế ở trong người đã chạy ra khỏi!
Sắc mặt một người nhất thời biến thành màu xanh biếc, hoảng sợ nói.
- Đao khí, đao khí của tà đao năm đó ở lại trong cơ thể ta đang xông ra!
- Tay ta không nghe sai khiến!
Thủ hạ của Niết Cuồng, một nhóm người nhất thời bị nguyền rủa ứng nghiệm, vẻ mặt vô cùng bi thảm.
- Chú Ngôn Sư? Lại là bọn họ, bọn họ lại tới nữa!
Bỗng nhiên, một người cả kinh kêu lên.
- Là người vài ngày trước nguyền rủa Công chúa? Mau, mau truyền tin cho Nguyên soái thủ cương, Chú Ngôn Sư lại tới nữa!
Một con Phượng Hoàng bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
Chú Ngôn Sư?
Trong lúc nhất thời, tứ phương nhất thời tao động, đại lượng Phượng Hoàng bốc lửa toàn thân, một đám vỗ cánh đột kích.
- Hừ!
Chung Sơn hừ lạnh một tiếng.
Dưới chân, cánh khổng lồ của Kim Bằng mở ra, nhất thời, một cổ cuồng phong cường đại thổi qua, thổi tan đại lượng Phượng Hoàng bốn phía, biển rộng phía dưới nhấc lên cơn sóng gió động trời.
Hưu!
Một đạo luồng sáng bắn ra từ xa xa, hiển nhiên truyền tin tức nơi này tới chỗ sâu Phượng Hoàng Cương Vực.
- Bắt Niết Cuồng!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Rõ!
Mọi người lập tức đáp.
Kim Bằng giương đôi cánh bay về chỗ Niết Cuồng.
- Làm sao có thể? Chung Sơn làm sao có thể biến thành mạnh như vậy? Không, ta không tin!
Niết Cuồng vừa trốn vừa cả kinh kêu lên.
Kim Bằng giương đôi cánh, uy thế cường đại liền toát ra, mọi người bốn phía nhất thời bị tung bay không ít, mấy cường giả toàn lực che chở Niết Cuồng bỏ chạy.
Những năm này Niết Cuồng đến đại thế giới, được cung cấp các loại thiên tài địa bảo để hưởng dụng, tu vi có thể nói là tiến triển cực nhanh, sau khi nhìn thấy Chung Sơn, tự nhiên hưng phấn không thôi, nhất định phải đòi lại khuất nhục năm đó, nhất định phải làm Chung Sơn nhục nhã.
Nghĩ đến tu vi Địa Tiên của chính mình, còn có một đám thuộc hạ Địa Tiên, lần này Chung Sơn chết chắc!
Nhưng là, chỉ vừa đối mặt, Chung Sơn nói ra tay liền ra tay, tại sao có thể như vậy? Thuộc hạ của hắn làm sao mạnh như vậy?
Vừa đối mặt đã ra tay, giờ phút này Chung Sơn lười nói nhảm cùng hắn, lúc này, an toàn của Linh Nhi trọng yếu nhất. Phải mau sớm nhìn thấy Linh Nhi.
Đám người Niết Cuồng trốn? Thoát khỏi Kim Bằng, đôi cánh đã giương đến phụ cận. Một trảo đưa ra, bắt được Niết Cuồng, còn có cả một tên thuộc hạ, đảo mắt đã quăng đến trên lưng.
- Linh Nhi hiện tại thế nào?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Đã chết!
Niết Cuồng quật cường nói.
Một bên, Thi tiên sinh bắt được cánh tay của Niết Cuồng, không ngừng rót Âm Lôi trong tay vào trong cơ thể Niết Cuồng.
Ùng ùng!
Từng tiếng nổ trầm vang lên trong cơ thể Niết Cuồng, bi kịch năm đó trình diễn lần nữa, Niết Cuồng lại bị hành hạ bằng chiêu thức giống nhau. Âm Lôi liên miên không ngừng, mặt Niết Cuồng đầy mồ hôi.
- A!
Niết Cuồng kêu thảm thiết.
- Nói!
Chung Sơn trừng mắt.
- Đã chết!
Niết Cuồng cắn răng nói.
- Ngươi đã không chịu nói, vậy cũng không nên nói, tiếp tục, đừng có ngừng!
Trong mắt Chung Sơn trở nên lạnh lẻo.
- A~
Niết Cuồng bị thủ pháp ác độc của Thi tiên sinh làm cho kêu thảm thiết không dứt.
Chung Sơn không để ý tới Niết Cuồng nữa, mà là nhìn về phía một hạ nhân của hắn.
- Linh Nhi Công chúa hiện tại như thế nào? Đoạn thời gian trước xảy ra chuyện gì?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Ta . . . Ta không biết!
Người nọ sợ hãi nói.
- Không biết?
Chung Sơn trừng mắt.
Một cổ hàn quang khiếp người từ trong đôi mắt Chung Sơn bắn ra, một màn này làm cho hạ nhân kia nhìn thấy liền giật mình một cái, nghe Niết Cuồng kêu thảm thiết, sợ hãi nói:
- Ta nói, ta nói!
- Nói!
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Ta cũng chỉ nghe nói, đại khái nửa tháng trước, ba cường giả tới Phượng Hoàng Cương Vực, đến Ly Hỏa Thánh Đô đánh lén Công chúa, cụ thể là Công chúa nào chúng ta cũng không biết, chỉ biết là có Công chúa bị thương, hơn nữa người ta còn dùng Chú Ngôn Thuật, là Chú Ngôn Sư quỷ dị.
Hạ nhân kia sợ hãi nói.
- Chú Ngôn Sư? Chỉ có ba người? Chỉ có một Công chúa bị thương?
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Nghe nói chỉ có ba người, cuối cùng bị Thánh vương phát hiện, bị Thánh vương đuổi đi, mà nghe nói, Công chúa lúc đó hôn mê bất tỉnh, thật giống như Thánh vương cũng không có cách nào!
Người nọ cẩn thận nói.
- Luôn luôn hôn mê bất tỉnh?
Hạo Mỹ Lệ cau mày.
- Bị Niết Phàm Trần đuổi đi? Mà không phải bắt? Ba người này cũng là cường giả!
Vương Tĩnh Văn gật đầu phân tích nói.
- Chung Sơn, Linh Nhi tỷ tỷ có thể trúng Chú Ngôn Thuật, trúng nguyền rủa nào đó, nhất định phải để cho ta nhìn thấy tỷ ấy nhanh lên một chút, bởi vì có nguyền rủa hôn mê thời gian dài sẽ mất mạng, hơn nữa người thi triển nguyền rủa càng có thể ở chỗ xa xa tiếp tục thương tổn Linh Nhi tỷ tỷ, tựa như ngươi cũng biết, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, người trúng chú hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Linh Nhi tỷ tỷ không biết trúng nguyền rủa nào, chúng ta phải nhìn thấy nàng nhanh lên một chút! Trì hoãn một phần, nguy hiểm thêm một phần!
Hạo Mỹ Lệ lo lắng nói.
- Kim Bằng, tây tiến!
Chung Sơn lập tức nói.
- Rõ!
Kim Bằng đáp.
Đôi cánh giương lên, giải khai đại lượng Phượng Hoàng, Kim Bằng cấp tốc vọt tới bên trong.
- Ngươi, chỉ đường, nơi nào là Ly Hỏa Thánh Đô, nếu có sai, ta muốn ngươi hình thần câu diệt!
Chung Sơn nói với hạ nhân kia.
- Vâng . . . Vâng!
Người nọ hoảng sợ nói.
Một nhóm người ở giữa tiếng kêu gào thê thảm của Niết Cuồng vọt tới chỗ sâu của Phượng Hoàng Cương Vực.
Bay nửa canh giờ.
- Cuồng đồ lớn mật, dám xông vào Đại Ly Thánh đình!
Bầu trời nhất thời vang lên một tiếng nổ vang.
Kim Bằng khẽ ngẩng đầu.
- Không cần lo hắn, tiếp tục bay!
Chung Sơn hạ lệnh.
- Rõ!
Kim Bằng giương đôi cánh, gia tốc lần nữa.
- Lớn mật!
Bầu trời lại là vang lên một tiếng vang thật lớn.
Nơi xa, một thiên đạo màu xanh biếc bỗng nhiên dựng đứng ra, phía trên xông thẳng tận trời, phía dưới cắm vào đất, thiên đạo vừa ra, bốn phía nhất thời toát ra khói xanh vô tận.
- Hoàng Nguyên soái, bắt những tên tặc nhân này lại, bọn họ là . . . A . . .
Niết Cuồng quật cường lời còn chưa nói hết, Thi tiên sinh rót đại lượng Âm Lôi vào trong cơ thể Niết Cuồng lần nữa, lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
- Lớn mật, còn không thả Tiêu Dao Hầu!
Bên trong thiên đạo truyền ra âm thanh rống giận của Hoàng Nguyên soái.
- Ta vốn không có ác ý, nhưng không có thời gian giải thích cho ngươi, tránh ra, nếu không ta diệt Niết Cuồng!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Về phần Kim Bằng, căn bản không có ý dừng lại, đôi cánh vẫn giương như cũ, nhanh chóng bay lên.
- Không cần lo cho ta, Hoàng Nguyên soái, bọn họ không dám làm gì ta, giết cho ta, có thể giết một người thì giết một người!
Niết Cuồng cũng giống như phát điên.
Răng rắc!
Thi tiên sinh trực tiếp vặn gảy một cánh tay của Niết Cuồng.
Lúc này, Kim Bằng cách thiên đạo ở xa xa kia càng ngày càng gần.
- Còn chưa tránh ra?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Bộ mặt Hoàng Nguyên soái bên trong Thiên đạo co quắp một trận.
Tê!
- A!
Lần này, Thi tiên sinh hạ thủ ác hơn, không còn là cắt đứt tay chân, mà là trực tiếp xé cánh tay phải Niết Cuồng xuống, máu tươi văng tung tóe.
Niết Cuồng phát ra âm thanh đau đớn xuyên suốt nội tâm, ngược lại đã bất tỉnh.
Cắt đứt một cánh tay cùng xé một cánh tay căn bản là hai khái niệm.
Sự rung động này có thể nghĩ.
Hoàng Nguyên soái biết thân phận của Niết Cuồng, cũng hiểu được địa vị của hắn ở trong mắt Niết Phàm Trần. Nhìn Niết Cuồng bị xé một cánh tay, trên mặt không ngừng chớp động.
- Còn chưa tránh ra?
Kim Bằng đã bay đến phụ cận, Chung Sơn quát lên lần nữa.
Tâm thần Hoàng Nguyên soái khẽ nhúc nhích. Ngay một khắc này, chuyện tình ngoài dự liệu của Hoàng Nguyên soái xảy ra, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái thiên đạo màu vàng.
- Tổ Tiên?
Hoàng Nguyên soái hơi hơi ngạc nhiên.
Oanh!
Hai cái thiên đạo ầm ầm va chạm một lần. Năng lượng bốn phía nhất thời nổ lớn.
Kim Bằng đã đột phá phòng ngự của Hoàng Nguyên soái, xông về chỗ sâu của Phượng Hoàng Cương Vực.
- Vô liêm sỉ!
Hoàng Nguyên soái giận dữ rống một tiếng.
- Sát Tử Tù, truyền lệnh bài tin tức đến Ly Hỏa Thánh Đô, báo cho Thánh vương, có kẻ địch xâm phạm!
Hoàng Nguyên soái rống to một tiếng với phía dưới, tiếp theo, cấp tốc đuổi theo Kim Bằng.
Hạ nhân bị Chung Sơn bắt được đã sớm hoảng sợ, Hoàng Nguyên soái cường đại cũng không ngăn cản được?
- Ly Hỏa Thánh Đô ở phương hướng nào?
- Bên kia, bên kia, đi thẳng!
Hạ nhân kia sợ hãi nói.
Một đường bay qua, kinh động đại lượng cường giả Phượng Hoàng, trong lúc nhất thời, phía đông Phượng Hoàng Cương Vực trở nên hỗn loạn.
/1254
|