Từ đầu Biệt Hàn đã thấy bọn Mông Cách, nhưng nó phớt lờ xem như không khí. Tên kia đã không tìm nó gây sự thì thôi, Biệt Hàn chưa có lý do để ra tay. Nó định chờ đến lúc chạm trán bọn cường đạo sẽ tìm cơ hội báo thù.
Không ngờ chưa gì Mông Cách đã xúi giục một tên hợm hĩnh đi tới, bộ dạng oai vệ nhìn thật buồn cười.
Lang Ben quay lưng về hướng đó nên không biết việc đang diễn ra, chỉ thấy Biệt Hàn mỉm cười, lại tưởng nó cười gã, mặt đỏ lựng lắp ba lắp bắp.
Bàng Môn đặt những bước chân dũng mãnh về phía trước. Nội tâm gã tràn ngập cảm xúc hư vinh, có cảm tưởng tất cả đều chú mục vào nơi này, sân khấu dành riêng cho gã độc diễn. Nghĩ vậy, bộ ngực lép của Bàng Môn càng cố ưỡn ra trước.
Đến trước mặt tiểu tử phế vật, gã dõng dạc cất giọng cố làm cho oai vệ thành ra ồm ồm như vịt đực: "Tiểu tử, nơi này không phải chỗ trẻ nít chơi đùa, mau cút về đi!"
Nói xong câu này, Bàng Môn càng thêm thán phục bản thân. Oai dũng đến thế là cùng, mắt hơi liếc quanh, quả nhiên rất nhiều người đang nhìn về phía gã. Tim Bàng Môn đập thình thịch, lần đầu tiên gã được hưởng cảm giác là trung tâm vũ trụ thế này. Tiểu tử kia chắc chắn sẽ sợ đến vỡ mật, quỳ xuống lạy lục, van xin gã tha mạng. Sau đó, Bàng Môn sẽ kẻ cả theo kiểu bề trên từ cao nhìn xuống, cho nó một con đường sống.
Ánh mắt Bàng Môn mơ màng, môi nhếch lên nở nụ cười đầy khoái cảm. Gã đang sống trong những phút giây mơ tưởng đẹp nhất cuộc đời.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Khác với những điều Bàng Môn thầm tưởng tượng, tiểu tử kia chợt hỏi một câu chẳng liên quan gì, làm gã cụt hứng.
Tâm trạng vui sướng tan biến, rơi bịch từ trên cao xuống, Bàng Môn rống lên như heo bị chọc tiết: "Ta mười lăm, ngươi hỏi làm gì?"
Biệt Hàn lãnh đạm: "Cũng là trẻ con thôi. Tại sao ngươi ở đây được, ta lại không?"
"Tại sao ư? Ta sẽ cho ngươi biết tại sao!"
Bàng Môn phẫn nộ quát to, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng bộc phát, trôi theo hai tay giáng mạnh lên ngực Biệt Hàn.
Bộp! Bộp!
Âm thanh khô khốc vang dội.
Thân hình Bàng Môn bật ngửa ra sau, đôi tay đau đớn kinh khủng. Khi gã nhìn xuống mới biết tay mình đã gãy làm đôi, xương trắng đâm toạc da thịt, máu chảy lênh láng.
Miệng gã rú lên như con thú bị thương: "Aaaaaa... tay ta..!!"
Biệt Hàn vẫn đứng im bất động. Bàng Môn ra tay quá chậm, nó có thể né được dễ dàng nhưng Biệt Hàn không muốn né, thử dựa vào lực phòng ngự cường hãn chịu đòn xem sao.
Kết quả thế nào, những người có mặt tại đây đều đã chứng kiến.
"Thật vô dụng!"
Mông Cách tức giận rít khẽ.
Một gã ốm yếu, cao lêu nghêu như cây sào thấp giọng: "Bàng Môn tu vi kém nhưng dù gì cũng tầng hai Cường Nhục kỳ. Vừa rồi phế vật kia chỉ đứng yên chịu đòn, dựa vào lực phản chấn làm gãy hai tay Bàng Môn. Chẳng lẽ hắn có tu vi cao hơn?"
"Nhảm nhí! Trong môn có ai chẳng biết hắn tu luyện không ra gì? Ngươi nói vậy khác nào ám chỉ Mông ca nói khoác?"
Gã mập Tả Đạo hừ mũi.
Thình lình bị Tả Đạo đâm sau lưng, tên cao lêu nghêu giật mình lập tức phản bác: "Ta chỉ theo việc mà suy, không có ý đó. Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
Luận công phu mồm mép, Tả Đạo tự hào chẳng thua kém ai, cười lạnh đốc thêm: "Rõ ràng biết nhờ Mông ca mà mọi người mới hay tiểu tử kia là phế vật. Ngươi lại còn nghi ngờ thực lực hắn, không có ý cười chê Mông ca là gì? Ở đây ai chẳng biết lâu nay ngươi vẫn không phục Mông ca, luôn nói xấu sau lưng hắn?"
Gã cao lêu nghêu giận run người nhưng không biết nói sao, chỉ tay vào mặt Tả Đạo: "Ngươi... giỏi lắm! Ta nói không lại ngươi, có gan ra so đấu."
"Ta sợ ngươi sao?"
Tả Đạo khinh khỉnh chẳng chút sợ hãi. Tên kia cũng chỉ có tư chất trung phẩm linh căn như hắn, nhập môn cùng lúc, Tả Đạo không tin sẽ thua thiệt.
"Hai ngươi câm miệng cho ta!"
Mông Cách bực bội quát.
Lúc thường hai tên này tranh đấu mong giành được sự ưu ái của hắn, Mông Cách rất hứng thú. Nhưng hiện giờ lúc nào chứ, tiểu tử kia còn khỏe phây phây ra đó, bên này bọn chúng lại tranh thủ cơ hội xúc xiểm nhau, rõ là ngu xuẩn. Mông Cách thèm cho mỗi tên một chưởng về chầu ông bà, đỡ rầy lỗ tai hắn.
Trong lúc bọn chúng tranh cãi, Bàng Môn đáng thương vẫn nằm rên rỉ giữa sân, không kẻ nào ra đỡ dậy đưa đi băng bó, khổ sở đến cực điểm.
Tên khác thân hình nhỏ thó, mặt như chuột lại còn nổi đầy tàn nhang đi tới sát Mông Cách, nhỏ giọng nói: "Mông ca, tiểu tử kia chắc chắn có mang dị bảo trong người. Bằng không với tu vi kém cỏi của hắn không thể nào đả thương Bàng Môn."
Mắt Mông Cách xẹt qua một tia sáng lạn, chợt lắc đầu: "Không đúng. Chưa đạt đến Tụ Linh kỳ quyết không thể vận dụng linh khí. Ngay cả linh khí phòng ngự cũng cần truyền linh lực vào mới phát huy tác dụng."
"Mông ca, huynh có điều không rõ. Có một số bảo vật đặc thù không đòi hỏi cảnh giới người sử dụng, chỉ cần mang trên người lập tức phát huy công dụng cường hãn."
Tên mặt chuột cười nói, khuôn mặt càng thêm gian xảo.
"Còn có chuyện này? Đúng rồi, ta nhớ từng nghe biểu huynh nói qua một lần, nhất thời không nhớ."
Mông Cách đắn đo rồi tiếp: "Ta không thể xuất thủ. Ngươi có cách nào không?"
Gã mặt chuột đắc ý: "Dù bảo vật đặc thù nhưng tu vi thấp kém cũng chỉ phát huy ở mức giới hạn. Tên kia còn chưa bước vào tầng một, ta đoan chắc lực phòng ngự của hắn không quá tầng bốn."
Mông Cách đảo mắt nhìn quanh. Ngoại môn đệ tử vô số, không ít kẻ có tu vi vượt quá tầng bốn. Nhưng đa phần đều kéo bè kết phái chia năm xẻ bảy, dưới tay hắn không được mấy người.
Hiểu ý, gã mặt chuột cúi người: "Vừa may tháng trước tiểu đệ đột phá tầng năm, nguyện vì Mông ca ra sức khuyển mã."
"Tốt! Ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Mông Cách vô cùng hài lòng nói.
Chỉ chờ có thế, gã mặt chuột tràn ngập tự tin, theo lộ trình Bàng Môn thực hiện khi nãy tiến lại gần Biệt Hàn.
"Tiểu tử, phế vật như ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này!"
Gã mặt chuột độc ác hơn Bàng Môn không chỉ một lần, vừa đến gần Biệt Hàn đã gầm lên một tiếng, không để nó kịp đề phòng, kình lực cuồn cuộn khai sơn phá thạch từ song quyền ầm ầm lao ra, hung hãn đập mạnh lên người Biệt Hàn, chủ yếu là vùng ngực.
Sóng kình lan tỏa.
Rốp!
Tiếng gãy khô giòn, hai quyền đầu của gã mặt chuột lật ngược lên, xương cổ tay đâm ra trắng hếu. Thân thể nhỏ bé bay ngược lên cao, vẽ một đường cong tuyệt mỹ, sau đó nặng nề đáp xuống Bàng Môn còn đang lăn lộn.
Bịch!
"Hự!"
Bàng Môn đáng thương hai con mắt trợn ngược, miệng hộc máu, ngay cả rên cũng không nổi.
Gã mặt chuột càng thảm hại hơn. Lực công kích của gã mạnh hơn Bàng Môn thế nên phản lực phải hứng chịu gấp bội phần, máu mũi máu mồm trào ra, giãy tê tê như gián bị đập đầu.
Không khí cực kỳ quái dị.
Phế vật nổi tiếng trong môn, đứng yên cho hai tu giả tầng hai và tầng năm Cường Nhục kỳ công kích. Kết quả hai tu giả kia đang nằm sải lai, co giật khác nào gà bị cắt tiết. Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn Biệt Hàn như nhìn quái vật, chẳng ai hiểu vì sao.
Kỳ thực, tu giả tầng bảy, tám Cường Nhục kỳ cũng có thể đứng im chịu đòn từ hai tu giả kia mà không hề hấn gì. Nhưng họ quyết không thể chỉ đứng yên đã khiến hai gã chịu thương tích trầm trọng như vậy.
Để làm được tình trạng thế này, cần cơ thể mạnh mẽ bậc nào, không ai rõ. Chỉ biết phải cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức không còn khái niệm thân xác con người, đã thuộc về phạm trù quái thú.
Lang Ben mồm há to, lắp bắp nói: "Biệt... Biệt huynh... mạnh... mạnh thật.."
Biệt Hàn cười khổ, nó thật sự không thấy chút gì đáng tự hào, chỉ tại hai gã kia quá yếu. Lắc đầu nói: "May mắn, may mắn thôi!"
Lang Ben không biết nói gì. Nếu đó là may mắn, hắn tin đổi lại là mình ăn đòn chắc sẽ không may mắn được như vậy.
Mông Cách thần sắc hầm hầm, lừ mắt nhìn đám thuộc hạ vô dụng. Khi nãy mắng Biệt Hàn phế vật, bây giờ nhìn lại đám này, Mông Cách không biết ai mới xứng đáng với danh hiệu kia.
Thấy Mông Cách nhìn mình, gã mập Tả Đạo rối rít xua tay: "Tình trạng đệ hiện giờ không khỏe chút nào, tự dưng đau đầu kinh khủng thế này, ôi chao!"
Hai tay Tả Đạo ôm đầu nhăn nhó, ra vẻ vô cùng đau đớn.
Mắt Mông Cách liếc sang gã cao lêu nghêu kế bên. Tức thì gã kia ôm bụng ngồi xuống: "Ui... ta đau bụng quá..!"
Thoáng chốc cả đám đang khỏe mạnh đều đổ bệnh, tiếng rên rỉ um trời. Thậm chí có tên còn chạy đi tìm nhà xí.
"Đau sao? Đau chỗ nào ta chữa cho?! Con mẹ lũ khốn kiếp các ngươi, lúc nãy còn hăng hái lắm mà, một đám phế vật hèn nhát!"
Mông Cách nổi điên, tay đấm chân đá loạn xạ lên đám thuộc hạ, mồm chửi rủa không ngớt.
"Ha ha, ban ngày ban mặt có chuyện gì về nhà bảo nhau, Mông Cách lão đệ sao lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay khó coi như vậy? Các ngươi bảo có phải không? Ha ha..!"
"Vương ca nói không sai. Ta cũng thấy ngứa con mắt nhưng thôi mặc kệ, dù gì cũng là chó cắn chó thôi mà! Bận tâm làm gì, há há.."
"Mặc huynh nói sai rồi. Ta thấy chó cắn chó còn không thảm khốc bằng cảnh này. Hây dà, thật là một trường bi kịch khiến người ta phải rơi lệ.."
Tiếng cười cợt, châm biếm lần lượt vang lên càng làm Mông Cách giận điên người. Hắn ngước nhìn tên đầu lĩnh đám người vừa chế nhạo, tức giận nói: "Vương Ngũ, ta và ngươi xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Ngươi muốn gì?"
Nam tử lên tiếng đầu tiên chính là Vương Ngũ, đệ tử lần trước dưới chân núi được sự ủy thác của Tống Lâm thu xếp nơi ở cho Biệt Hàn, còn đưa nó tiền ăn uống, mua y phục.
Vương Ngũ cũng có tu vi Cường Nhục kỳ tầng tám, trong đệ tử ngoại môn danh vọng khá cao, dưới trướng có không ít thủ hạ. Vừa rồi thấy bọn Mông Cách có ý xấu với Biệt Hàn, hắn đã muốn can thiệp, nhưng Biệt Hàn vẫn còn chống đỡ được nên thôi. Hiện tại nhìn bọn Mông Cách như chó nhà có tang, ngứa mồm không chịu được mới buông lời trêu chọc.
Lời nói ra không rút lại được. Huống chi người cương trực như Vương Ngũ lâu nay đã không ưa gì kẻ tiểu nhân Mông Cách. Lúc này trở mặt cũng chẳng có gì phải hối tiếc, sợ sệt.
Vương Ngũ cười hềnh hệch: "Đúng là ta và ngươi không thù oán. Chỉ có điều thấy các ngươi hùa nhau ức hiếp tiểu huynh đệ kia, không ngờ chẳng làm được gì ngược lại còn bị ăn đòn. Ta buồn cười thì cười, không được sao? Phải không các vị huynh đệ?"
"Ha ha, Vương ca nói chí phải. Khi nào đến lượt tên cụt tay ngươi quản cái miệng bọn ta?"
"Xì, hùng hổ gì chứ? Bất quá chỉ là một gã tàn phế, cầm chén ăn cơm còn chưa xong."
Thân hình Mông Cách run lên từng chập như bị sốt rét, mặt tái xám, cặp mắt trợn lên gần lọt tròng: "Các ngươi... một lũ khốn kiếp nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng. Chờ xem các ngươi sẽ hối hận như thế nào vì dám trêu vào ta!"
"Ngươi cắn ta sao? Phì, sợ quá đi mất!"
Một tên phun nước bọt khinh miệt, cả đám lại cười rộ lên.
"Có chuyện gì, sao lại ồn ào thế?"
Thanh âm nghiêm khắc bỗng cất lên, đem những tiếng xôn xao dập tắt.
Trên thềm đá xuất hiện hai thanh niên, khuôn mặt bình thường mang theo sự kiêu ngạo. Hai gã này giống nhau đến kỳ lạ, từ màu tóc, mặt mũi, chiều cao. Điểm khác biệt duy nhất giữa họ là một người vạm vỡ, người kia có phần gầy hơn. À, chót mũi gã vạm vỡ có một nốt ruồi to đen. Những người luôn lấy làm đau đầu mỗi khi muốn phân biệt giữa hai gã này có lẽ phải reo lên sung sướng khi thấy nốt ruồi kia.
"Huynh đệ Lý Hách đến rồi."
Bên dưới, tên nào đó kêu khẽ.
Lang Ben lập bập nói nhỏ, vừa đủ Biệt Hàn nghe: "Hai người đó là huynh đệ song sinh. Người vạm vỡ to hơn là huynh, tên Lý Hách. Người kia gọi Lý Hoằng. Họ thuộc nội môn đệ tử, danh vọng rất lớn, nghe nói rất được các vị trưởng lão ưu ái, nằm trong số ít người có hy vọng trở thành đệ tử chân truyền."
Biệt Hàn à một tiếng, không nói gì.
"Vừa xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt bức người của Lý Hách chầm chậm lướt qua đám người, dừng lại chỗ Bàng Môn và gã mặt chuột đang nằm ngay đơ, lên tiếng hỏi.
Tĩnh lặng bao trùm.
Đám đệ tử bên dưới chia làm ba phe. Phe Vương Ngũ ủng hộ Biệt Hàn, đương nhiên không nói gì. Một phe trung lập, càng chẳng muốn nói. Còn lại nhóm Mông Cách, lúc này cả đám tinh thần xuống thấp, nào còn hứng thú gì để lên tiếng. Vừa rồi thấy Biệt Hàn hiển uy, bọn chúng cũng phát sinh e dè.
Mông Cách e ngại Nhị trưởng lão hỏi tội, đương nhiên không dám thẳng mặt chỉ hướng Biệt Hàn, mồm ngậm như thóc.
Lý Hách cau mặt, chưa biết thế nào, tình cờ nhìn thấy Mông Cách lấp lấp ló ló, liền cười hỏi: "Không nghĩ chuyến đi lần này cũng có Mông đệ tham dự, mau cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"
Chạy trời không khỏi nắng, Mông Cách than thầm. Ý nghĩ xoay chuyển thật nhanh, vẻ mặt tươi cười: "Tiểu đệ bái kiến hai vị sư huynh. Đệ cũng vừa mới đến chưa lâu, không rõ chuyện gì. Lý huynh nếu cần, sao không hỏi Tả Đạo? Hắn là người đến trước tiên, chắc hẳn rõ hơn ai hết."
Nói đoạn Mông Cách ném sang gã mập Tả Đạo cạnh đó tia nhìn đe dọa, ý muốn nhắc nhở "ngươi nên biết phải nói gì".
"Ai là Tả Đạo?"
Miệng Lý Hách hỏi nhưng mắt nhìn chăm chăm vào Tả Đạo. Thái độ Mông Cách ai nhìn chả hiểu, chỉ là kế trá ngụy của gã để sau này nhỡ bị Nhị trưởng lão truy vấn còn có cái mà giao phó.
"Là... là ta.."
Tả Đạo thầm mắng Mông Cách đê tiện, không dám chậm trễ đứng dậy, sợ sệt nói.
Lý Hách gật đầu: "Kẻ nào đả thương hai người kia?"
Tả Đạo hơi đắn đo, tay chỉ Biệt Hàn nói: "Là hắn."
Không cần biết đầu đuôi sự việc thế nào, rõ ràng Biệt Hàn "đả thương" hai tên kia. Tả Đạo chỉ điểm, không lo sau này sẽ bị ai hỏi tội, gã chỉ nói sự thật thôi mà.
Nhìn tên tiểu tử nét mặt non nớt chưa đến mười bốn tuổi, thân hình có phần hơi gầy, không chút lực lượng, Lý Hách kinh nghi: "Ngươi đả thương bọn họ?"
Lang Ben thấy Biệt Hàn bị nghi oan, liền lập bập lấy hết can đảm nói: "Không... không phải. Là... là... bọn họ... bọn họ..."
"Ta không hỏi ngươi. Tiểu tử kia mau trả lời."
Lý Hách ngắt ngang. Hắn không có kiên nhẫn nghe tên có nước da quái dị, miệng mồm cà lăm nói hết.
"Không phải ta."
Biệt Hàn điềm nhiên đáp.
"Ngươi thật quá vô sỉ! Ở đây ai cũng thấy khi nãy ngươi và bọn họ giao thủ, còn ra tay đánh người nặng như vậy."
Gã cao lêu nghêu thấy Mông Cách liếc mình, liều mạng đứng lên, oanh oanh liệt liệt nói to.
Vương Ngũ nghe vậy liền bật dậy, dữ tợn quát: "Ta nói vô sỉ mới đúng là đám các ngươi. Cả lũ hùa nhau bắt nạt huynh đệ này, không ngờ đá trúng thiết bản, tự chuốc nhục nhã. Bây giờ lại thành ra huynh đệ kia ra tay đánh người, con mẹ tiểu tử không biết nhục, có tin ta vặn ngược cổ ngươi ra sau gáy không?"
"Phải phải, một đám không biết nhục!"
"Ha ha, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy. Tự chuốc họa vào thân!"
Lý Hoằng từ đầu vẫn bảo trì im lặng, lúc này lên tiếng: "Tất cả yên lặng. Tiểu tử kia nói."
Không ít người đều rõ, Lý Hoằng là đệ nhưng tu vi cao hơn Lý Hách, tính cách tàn nhẫn, lại rất kiệm lời. Hắn chỉ nói những gì cần nói, không nhiều không ít hơn một chữ, như sợ nói nhiều tu vi sẽ suy giảm.
Biệt Hàn vẫn bình thản, chậm rãi đáp: "Ta đang nói chuyện với Lang huynh. Hai người đó bỗng đi tới, xuất thủ tấn công. Ta may không việc gì, họ lại bị như vậy. Quả thật không liên quan đến ta, từ đầu đến cuối ta vẫn đứng yên. Hai vị không tin có thể hỏi mọi người."
Vương Ngũ cười trong bụng. Tiểu tử này còn làm ra vẻ không biết gì, rõ ràng trên người có mang bảo vật phòng ngự đả thương hai tên ngu ngốc kia.
Nghĩ vậy nhưng Vương Ngũ đương nhiên không nói ra. Hắn rất có hảo cảm với Biệt Hàn.
Huynh đệ Lý Hách nhìn nhau, chẳng rõ nghĩ gì. Chỉ thấy Lý Hoằng gật đầu, Lý Hách trầm giọng nói: "Thời gian đã tới, chuyện này để sau sẽ truy cứu. Trước khi lên đường, ta có một số việc muốn dặn dò các ngươi."
Ra hiệu cho vài đệ tử mang hai người Bàng Môn vào trong trị thương, Lý Hách tiếp: "Bọn cường đạo chúng ta có nhiệm vụ thảo phạt không phải tầm thường. Ngoài đám cao thủ thế tục không có tính uy hiếp, trong chúng có vài tên là phản đồ những tiểu tông môn thuộc giới tu chân. Vì vậy, tất cả phải nghe theo lệnh chúng ta điều động. Kẻ nào làm trái, chết!"
Nhận thấy đệ tử bên dưới yên tĩnh tuyệt đối, thần sắc nghiêm trọng, Lý Hách biết lời nói đã đạt hiệu quả, đắc ý cười lớn: "Nói là nói vậy, có huynh đệ bọn ta ở đây, các ngươi đừng quá lo lắng! Ngoài ra, phần thưởng bên trên đưa xuống thật không tệ. Lần này, kẻ nào giết chết thủ lĩnh cường đạo sẽ được ban thưởng một kiện thượng phẩm linh khí và một số đan dược quý giá trợ giúp tu hành."
Bên dưới ồn ào một trận. Thượng phẩm linh khí là thứ vô số nội môn đệ tử cầu còn không được. Đa phần chỉ có hạ phẩm linh khí, may mắn lắm mới được một kiện trung phẩm linh khí, như vậy đã đủ chấn nhiếp những kẻ còn lại. Ngay cả huynh đệ Lý Hách, cũng chỉ có Lý Hoằng sở hữu một kiện thượng phẩm linh khí. Phần thưởng nặng thế này, bọn họ rất động tâm.
Mấy đệ tử xôn xao một lúc lại thôi. Dù gì thủ lĩnh cường đạo chỉ có một tên, không tới lượt bọn họ hưởng. Đừng nói có đủ khả năng giết chết hay không, dù cho làm được họ cũng chẳng dám. Kẻ ngốc cũng biết huynh đệ Lý Hách xuất sơn lần này chủ yếu nhắm vào món hời kia, người nào dám cướp miếng ăn trong miệng hổ chỉ sợ không toàn mạng trở về môn phái.
"Ta hiểu mọi người nghĩ gì. Lần này, ngoài kiện thượng phẩm linh khí ra, còn có phần thưởng khác, đối với bọn ta không có ý nghĩa nhưng với các ngươi, khối kẻ nằm mơ cũng không ngờ."
Lý Hách mỉm cười.
"Lý huynh làm bọn ta tò mò chết được, xin nói mau.."
"Phải đó, Lý huynh đừng lấp lửng nữa."
Bên dưới nhao nhao.
Lý Hách càng cười to: "Ha ha, được rồi, ta nói, các ngươi đừng nhốn nháo. Lệnh từ trên đưa xuống, ngay cả ta nghe được cũng ngẩn ngơ một phen. Đây là ưu đãi lớn lao, xưa nay trong môn chưa hề có. Thảo phạt kỳ này, ngoại môn đệ tử nào biểu hiện kiệt xuất nhất sẽ được đặc cách đề thăng làm nội môn đệ tử, bất kể tu vi."
Ầm!
Trời long đất lở cũng không làm bọn đệ tử bên dưới cuống cuồng như lúc này. Mặt tên nào tên nấy đỏ gay, hưng phấn không sao kể xiết, tiếng nghị luận vang dậy như ong vỡ tổ.
Trở thành đệ tử nội môn, phúc lợi được nhận hàng tháng cao hơn ngoại môn cả trăm lần. Thân phận đề thăng, đám ngoại môn trưởng lão và chấp sự gặp nội môn đệ tử cũng không dám kiêu ngạo xem thường. Với các ngoại môn đệ tử này, đó chính là một bước lên trời, nói đổi đời cũng không ngoa.
Mông Cách càng hưng phấn không thôi. Năm nay hắn hai mươi bốn tuổi, chỉ còn thời gian một năm để phấn đấu. Mông Cách hiểu rõ tư chất của hắn, dù tu vi đã là Cường Nhục kỳ tầng tám đỉnh phong, nhưng hắn không dám chắc cho thêm năm năm nữa có đột phá đến Tụ Linh kỳ hay không chứ đừng nói chỉ một năm ngắn ngủi.
Vốn không còn nhiều hy vọng trở thành nội môn đệ tử, chỉ dám đặt mục tiêu sau này làm trưởng lão ngoại môn, an phận tuổi già, lúc này cơ hội bỗng đưa đến trước mặt, bảo Mông Cách làm sao giữ nổi bình tĩnh.
Mông Cách vui một, Vương Ngũ mừng đến mười. Gã năm nay đã hai mươi bảy, hoàn toàn không có cơ hội bước chân vào hàng ngũ đệ tử nội môn. Hiện tại mừng như điên, nắm tay siết chặt, quyết không để vuột cơ hội ngàn năm có một này. Dù chết, Vương Ngũ cũng phải đoạt lấy bằng được.
"Chúc mừng Mông ca! Sau này một bước lên trời, đừng quên tiểu đệ!"
Tả Đạo tỏ vẻ vui mừng nói. Trong lòng ghen tỵ vô cùng, cơ hội nghìn năm một thuở thế này, gã rất muốn chiếm lấy. Nhưng tự hiểu thực lực gã yếu kém, đành phải nhân dịp này lấy lòng Mông Cách, hy vọng sau này được hắn chiếu cố một chút.
"Mông ca thật có phúc! Lần này ai đủ tư cách tranh đoạt cùng Mông ca chứ, vị trí đệ tử nội môn đã nằm gọn trong túi."
"Sau này xin chiếu cố bọn ta một chút, Mông ca!"
Rất nhiều đệ tử tiến đến chúc mừng, như thể Mông Cách đã chắc chắn được thăng lên thành đệ tử nội môn, khiến gã sung sướng không thôi, mắt híp lại vì cười.
Bên kia, Vương Ngũ cũng cười đến toét miệng vì đám thuộc hạ nịnh nọt.
Ở một góc khuất ít ai chú ý, trung niên mặt rổ tuổi hơn ba mươi, nói nhỏ vào tai thiếu niên mặt như ngọc: "Thiếu chủ, cơ hội lần này thật tốt! Người cần phải nắm bắt."
Thiếu niên nhìn hơi ốm yếu, tuổi so với Biệt Hàn không khác biệt là mấy, lắc đầu: "Ta chưa muốn đánh động cao tầng Thần Môn, biểu hiện bình thường được rồi. Dù sao chỉ thời gian ngắn nữa ta sẽ đột phá Tụ Linh kỳ. Tiến vào đệ tử nội môn nắm chắc trong tay, không cần thiết gây chú ý, chuốc thêm thù oán với kẻ khác."
Thiếu niên tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ có phần già dặn, chín chắn như người trưởng thành.
"Thiếu chủ nói phải. Sài Tang quá nôn nóng rồi!"
Trung niên mặt rổ hơi khom lưng.
Gương mặt anh tuấn như ngọc tạc của thiếu niên chợt nghiêm: "Ta dặn rồi, đừng gọi thiếu chủ, chẳng may kẻ khác nghe thấy thì sao? Còn nữa, ngươi đứng xa ta một chút, đừng để người khác nghi ngờ. Thân là chấp sự vừa nhậm chức, trước mắt bọn chúng còn chưa nhận biết ngươi, nhưng sau này hiểu ra, nghi ngờ mối quan hệ giữa ta và ngươi sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái!"
Trung niên mặt rổ vội nói: "Thuộc hạ hiểu. Thiếu chủ xin cẩn thận!"
Nói xong lập tức lùi ra xa, giữ khoảng cách với thiếu niên.
Thiếu niên cười khổ. Sài Tang kia cái gì cũng được, lại cực kỳ trung thành. Chỉ hiềm nỗi hắn quá thật thà, đầu óc đơn giản. Thiếu niên vừa nói xong hắn đã tiếp tục "thiếu chủ".
Lý Hách hô to ra lệnh: "Nói xong rồi chứ? Lên đường!"
"Khoan, chờ ta với!"
Giọng nữ nhân thét lên lanh lãnh, trên sườn núi một thân hình yểu điệu lả lướt bay xuống.
Không ngờ chưa gì Mông Cách đã xúi giục một tên hợm hĩnh đi tới, bộ dạng oai vệ nhìn thật buồn cười.
Lang Ben quay lưng về hướng đó nên không biết việc đang diễn ra, chỉ thấy Biệt Hàn mỉm cười, lại tưởng nó cười gã, mặt đỏ lựng lắp ba lắp bắp.
Bàng Môn đặt những bước chân dũng mãnh về phía trước. Nội tâm gã tràn ngập cảm xúc hư vinh, có cảm tưởng tất cả đều chú mục vào nơi này, sân khấu dành riêng cho gã độc diễn. Nghĩ vậy, bộ ngực lép của Bàng Môn càng cố ưỡn ra trước.
Đến trước mặt tiểu tử phế vật, gã dõng dạc cất giọng cố làm cho oai vệ thành ra ồm ồm như vịt đực: "Tiểu tử, nơi này không phải chỗ trẻ nít chơi đùa, mau cút về đi!"
Nói xong câu này, Bàng Môn càng thêm thán phục bản thân. Oai dũng đến thế là cùng, mắt hơi liếc quanh, quả nhiên rất nhiều người đang nhìn về phía gã. Tim Bàng Môn đập thình thịch, lần đầu tiên gã được hưởng cảm giác là trung tâm vũ trụ thế này. Tiểu tử kia chắc chắn sẽ sợ đến vỡ mật, quỳ xuống lạy lục, van xin gã tha mạng. Sau đó, Bàng Môn sẽ kẻ cả theo kiểu bề trên từ cao nhìn xuống, cho nó một con đường sống.
Ánh mắt Bàng Môn mơ màng, môi nhếch lên nở nụ cười đầy khoái cảm. Gã đang sống trong những phút giây mơ tưởng đẹp nhất cuộc đời.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Khác với những điều Bàng Môn thầm tưởng tượng, tiểu tử kia chợt hỏi một câu chẳng liên quan gì, làm gã cụt hứng.
Tâm trạng vui sướng tan biến, rơi bịch từ trên cao xuống, Bàng Môn rống lên như heo bị chọc tiết: "Ta mười lăm, ngươi hỏi làm gì?"
Biệt Hàn lãnh đạm: "Cũng là trẻ con thôi. Tại sao ngươi ở đây được, ta lại không?"
"Tại sao ư? Ta sẽ cho ngươi biết tại sao!"
Bàng Môn phẫn nộ quát to, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng bộc phát, trôi theo hai tay giáng mạnh lên ngực Biệt Hàn.
Bộp! Bộp!
Âm thanh khô khốc vang dội.
Thân hình Bàng Môn bật ngửa ra sau, đôi tay đau đớn kinh khủng. Khi gã nhìn xuống mới biết tay mình đã gãy làm đôi, xương trắng đâm toạc da thịt, máu chảy lênh láng.
Miệng gã rú lên như con thú bị thương: "Aaaaaa... tay ta..!!"
Biệt Hàn vẫn đứng im bất động. Bàng Môn ra tay quá chậm, nó có thể né được dễ dàng nhưng Biệt Hàn không muốn né, thử dựa vào lực phòng ngự cường hãn chịu đòn xem sao.
Kết quả thế nào, những người có mặt tại đây đều đã chứng kiến.
"Thật vô dụng!"
Mông Cách tức giận rít khẽ.
Một gã ốm yếu, cao lêu nghêu như cây sào thấp giọng: "Bàng Môn tu vi kém nhưng dù gì cũng tầng hai Cường Nhục kỳ. Vừa rồi phế vật kia chỉ đứng yên chịu đòn, dựa vào lực phản chấn làm gãy hai tay Bàng Môn. Chẳng lẽ hắn có tu vi cao hơn?"
"Nhảm nhí! Trong môn có ai chẳng biết hắn tu luyện không ra gì? Ngươi nói vậy khác nào ám chỉ Mông ca nói khoác?"
Gã mập Tả Đạo hừ mũi.
Thình lình bị Tả Đạo đâm sau lưng, tên cao lêu nghêu giật mình lập tức phản bác: "Ta chỉ theo việc mà suy, không có ý đó. Ngươi đừng ngậm máu phun người!"
Luận công phu mồm mép, Tả Đạo tự hào chẳng thua kém ai, cười lạnh đốc thêm: "Rõ ràng biết nhờ Mông ca mà mọi người mới hay tiểu tử kia là phế vật. Ngươi lại còn nghi ngờ thực lực hắn, không có ý cười chê Mông ca là gì? Ở đây ai chẳng biết lâu nay ngươi vẫn không phục Mông ca, luôn nói xấu sau lưng hắn?"
Gã cao lêu nghêu giận run người nhưng không biết nói sao, chỉ tay vào mặt Tả Đạo: "Ngươi... giỏi lắm! Ta nói không lại ngươi, có gan ra so đấu."
"Ta sợ ngươi sao?"
Tả Đạo khinh khỉnh chẳng chút sợ hãi. Tên kia cũng chỉ có tư chất trung phẩm linh căn như hắn, nhập môn cùng lúc, Tả Đạo không tin sẽ thua thiệt.
"Hai ngươi câm miệng cho ta!"
Mông Cách bực bội quát.
Lúc thường hai tên này tranh đấu mong giành được sự ưu ái của hắn, Mông Cách rất hứng thú. Nhưng hiện giờ lúc nào chứ, tiểu tử kia còn khỏe phây phây ra đó, bên này bọn chúng lại tranh thủ cơ hội xúc xiểm nhau, rõ là ngu xuẩn. Mông Cách thèm cho mỗi tên một chưởng về chầu ông bà, đỡ rầy lỗ tai hắn.
Trong lúc bọn chúng tranh cãi, Bàng Môn đáng thương vẫn nằm rên rỉ giữa sân, không kẻ nào ra đỡ dậy đưa đi băng bó, khổ sở đến cực điểm.
Tên khác thân hình nhỏ thó, mặt như chuột lại còn nổi đầy tàn nhang đi tới sát Mông Cách, nhỏ giọng nói: "Mông ca, tiểu tử kia chắc chắn có mang dị bảo trong người. Bằng không với tu vi kém cỏi của hắn không thể nào đả thương Bàng Môn."
Mắt Mông Cách xẹt qua một tia sáng lạn, chợt lắc đầu: "Không đúng. Chưa đạt đến Tụ Linh kỳ quyết không thể vận dụng linh khí. Ngay cả linh khí phòng ngự cũng cần truyền linh lực vào mới phát huy tác dụng."
"Mông ca, huynh có điều không rõ. Có một số bảo vật đặc thù không đòi hỏi cảnh giới người sử dụng, chỉ cần mang trên người lập tức phát huy công dụng cường hãn."
Tên mặt chuột cười nói, khuôn mặt càng thêm gian xảo.
"Còn có chuyện này? Đúng rồi, ta nhớ từng nghe biểu huynh nói qua một lần, nhất thời không nhớ."
Mông Cách đắn đo rồi tiếp: "Ta không thể xuất thủ. Ngươi có cách nào không?"
Gã mặt chuột đắc ý: "Dù bảo vật đặc thù nhưng tu vi thấp kém cũng chỉ phát huy ở mức giới hạn. Tên kia còn chưa bước vào tầng một, ta đoan chắc lực phòng ngự của hắn không quá tầng bốn."
Mông Cách đảo mắt nhìn quanh. Ngoại môn đệ tử vô số, không ít kẻ có tu vi vượt quá tầng bốn. Nhưng đa phần đều kéo bè kết phái chia năm xẻ bảy, dưới tay hắn không được mấy người.
Hiểu ý, gã mặt chuột cúi người: "Vừa may tháng trước tiểu đệ đột phá tầng năm, nguyện vì Mông ca ra sức khuyển mã."
"Tốt! Ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Mông Cách vô cùng hài lòng nói.
Chỉ chờ có thế, gã mặt chuột tràn ngập tự tin, theo lộ trình Bàng Môn thực hiện khi nãy tiến lại gần Biệt Hàn.
"Tiểu tử, phế vật như ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này!"
Gã mặt chuột độc ác hơn Bàng Môn không chỉ một lần, vừa đến gần Biệt Hàn đã gầm lên một tiếng, không để nó kịp đề phòng, kình lực cuồn cuộn khai sơn phá thạch từ song quyền ầm ầm lao ra, hung hãn đập mạnh lên người Biệt Hàn, chủ yếu là vùng ngực.
Sóng kình lan tỏa.
Rốp!
Tiếng gãy khô giòn, hai quyền đầu của gã mặt chuột lật ngược lên, xương cổ tay đâm ra trắng hếu. Thân thể nhỏ bé bay ngược lên cao, vẽ một đường cong tuyệt mỹ, sau đó nặng nề đáp xuống Bàng Môn còn đang lăn lộn.
Bịch!
"Hự!"
Bàng Môn đáng thương hai con mắt trợn ngược, miệng hộc máu, ngay cả rên cũng không nổi.
Gã mặt chuột càng thảm hại hơn. Lực công kích của gã mạnh hơn Bàng Môn thế nên phản lực phải hứng chịu gấp bội phần, máu mũi máu mồm trào ra, giãy tê tê như gián bị đập đầu.
Không khí cực kỳ quái dị.
Phế vật nổi tiếng trong môn, đứng yên cho hai tu giả tầng hai và tầng năm Cường Nhục kỳ công kích. Kết quả hai tu giả kia đang nằm sải lai, co giật khác nào gà bị cắt tiết. Mọi người mắt tròn mắt dẹt nhìn Biệt Hàn như nhìn quái vật, chẳng ai hiểu vì sao.
Kỳ thực, tu giả tầng bảy, tám Cường Nhục kỳ cũng có thể đứng im chịu đòn từ hai tu giả kia mà không hề hấn gì. Nhưng họ quyết không thể chỉ đứng yên đã khiến hai gã chịu thương tích trầm trọng như vậy.
Để làm được tình trạng thế này, cần cơ thể mạnh mẽ bậc nào, không ai rõ. Chỉ biết phải cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức không còn khái niệm thân xác con người, đã thuộc về phạm trù quái thú.
Lang Ben mồm há to, lắp bắp nói: "Biệt... Biệt huynh... mạnh... mạnh thật.."
Biệt Hàn cười khổ, nó thật sự không thấy chút gì đáng tự hào, chỉ tại hai gã kia quá yếu. Lắc đầu nói: "May mắn, may mắn thôi!"
Lang Ben không biết nói gì. Nếu đó là may mắn, hắn tin đổi lại là mình ăn đòn chắc sẽ không may mắn được như vậy.
Mông Cách thần sắc hầm hầm, lừ mắt nhìn đám thuộc hạ vô dụng. Khi nãy mắng Biệt Hàn phế vật, bây giờ nhìn lại đám này, Mông Cách không biết ai mới xứng đáng với danh hiệu kia.
Thấy Mông Cách nhìn mình, gã mập Tả Đạo rối rít xua tay: "Tình trạng đệ hiện giờ không khỏe chút nào, tự dưng đau đầu kinh khủng thế này, ôi chao!"
Hai tay Tả Đạo ôm đầu nhăn nhó, ra vẻ vô cùng đau đớn.
Mắt Mông Cách liếc sang gã cao lêu nghêu kế bên. Tức thì gã kia ôm bụng ngồi xuống: "Ui... ta đau bụng quá..!"
Thoáng chốc cả đám đang khỏe mạnh đều đổ bệnh, tiếng rên rỉ um trời. Thậm chí có tên còn chạy đi tìm nhà xí.
"Đau sao? Đau chỗ nào ta chữa cho?! Con mẹ lũ khốn kiếp các ngươi, lúc nãy còn hăng hái lắm mà, một đám phế vật hèn nhát!"
Mông Cách nổi điên, tay đấm chân đá loạn xạ lên đám thuộc hạ, mồm chửi rủa không ngớt.
"Ha ha, ban ngày ban mặt có chuyện gì về nhà bảo nhau, Mông Cách lão đệ sao lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay khó coi như vậy? Các ngươi bảo có phải không? Ha ha..!"
"Vương ca nói không sai. Ta cũng thấy ngứa con mắt nhưng thôi mặc kệ, dù gì cũng là chó cắn chó thôi mà! Bận tâm làm gì, há há.."
"Mặc huynh nói sai rồi. Ta thấy chó cắn chó còn không thảm khốc bằng cảnh này. Hây dà, thật là một trường bi kịch khiến người ta phải rơi lệ.."
Tiếng cười cợt, châm biếm lần lượt vang lên càng làm Mông Cách giận điên người. Hắn ngước nhìn tên đầu lĩnh đám người vừa chế nhạo, tức giận nói: "Vương Ngũ, ta và ngươi xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Ngươi muốn gì?"
Nam tử lên tiếng đầu tiên chính là Vương Ngũ, đệ tử lần trước dưới chân núi được sự ủy thác của Tống Lâm thu xếp nơi ở cho Biệt Hàn, còn đưa nó tiền ăn uống, mua y phục.
Vương Ngũ cũng có tu vi Cường Nhục kỳ tầng tám, trong đệ tử ngoại môn danh vọng khá cao, dưới trướng có không ít thủ hạ. Vừa rồi thấy bọn Mông Cách có ý xấu với Biệt Hàn, hắn đã muốn can thiệp, nhưng Biệt Hàn vẫn còn chống đỡ được nên thôi. Hiện tại nhìn bọn Mông Cách như chó nhà có tang, ngứa mồm không chịu được mới buông lời trêu chọc.
Lời nói ra không rút lại được. Huống chi người cương trực như Vương Ngũ lâu nay đã không ưa gì kẻ tiểu nhân Mông Cách. Lúc này trở mặt cũng chẳng có gì phải hối tiếc, sợ sệt.
Vương Ngũ cười hềnh hệch: "Đúng là ta và ngươi không thù oán. Chỉ có điều thấy các ngươi hùa nhau ức hiếp tiểu huynh đệ kia, không ngờ chẳng làm được gì ngược lại còn bị ăn đòn. Ta buồn cười thì cười, không được sao? Phải không các vị huynh đệ?"
"Ha ha, Vương ca nói chí phải. Khi nào đến lượt tên cụt tay ngươi quản cái miệng bọn ta?"
"Xì, hùng hổ gì chứ? Bất quá chỉ là một gã tàn phế, cầm chén ăn cơm còn chưa xong."
Thân hình Mông Cách run lên từng chập như bị sốt rét, mặt tái xám, cặp mắt trợn lên gần lọt tròng: "Các ngươi... một lũ khốn kiếp nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng. Chờ xem các ngươi sẽ hối hận như thế nào vì dám trêu vào ta!"
"Ngươi cắn ta sao? Phì, sợ quá đi mất!"
Một tên phun nước bọt khinh miệt, cả đám lại cười rộ lên.
"Có chuyện gì, sao lại ồn ào thế?"
Thanh âm nghiêm khắc bỗng cất lên, đem những tiếng xôn xao dập tắt.
Trên thềm đá xuất hiện hai thanh niên, khuôn mặt bình thường mang theo sự kiêu ngạo. Hai gã này giống nhau đến kỳ lạ, từ màu tóc, mặt mũi, chiều cao. Điểm khác biệt duy nhất giữa họ là một người vạm vỡ, người kia có phần gầy hơn. À, chót mũi gã vạm vỡ có một nốt ruồi to đen. Những người luôn lấy làm đau đầu mỗi khi muốn phân biệt giữa hai gã này có lẽ phải reo lên sung sướng khi thấy nốt ruồi kia.
"Huynh đệ Lý Hách đến rồi."
Bên dưới, tên nào đó kêu khẽ.
Lang Ben lập bập nói nhỏ, vừa đủ Biệt Hàn nghe: "Hai người đó là huynh đệ song sinh. Người vạm vỡ to hơn là huynh, tên Lý Hách. Người kia gọi Lý Hoằng. Họ thuộc nội môn đệ tử, danh vọng rất lớn, nghe nói rất được các vị trưởng lão ưu ái, nằm trong số ít người có hy vọng trở thành đệ tử chân truyền."
Biệt Hàn à một tiếng, không nói gì.
"Vừa xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt bức người của Lý Hách chầm chậm lướt qua đám người, dừng lại chỗ Bàng Môn và gã mặt chuột đang nằm ngay đơ, lên tiếng hỏi.
Tĩnh lặng bao trùm.
Đám đệ tử bên dưới chia làm ba phe. Phe Vương Ngũ ủng hộ Biệt Hàn, đương nhiên không nói gì. Một phe trung lập, càng chẳng muốn nói. Còn lại nhóm Mông Cách, lúc này cả đám tinh thần xuống thấp, nào còn hứng thú gì để lên tiếng. Vừa rồi thấy Biệt Hàn hiển uy, bọn chúng cũng phát sinh e dè.
Mông Cách e ngại Nhị trưởng lão hỏi tội, đương nhiên không dám thẳng mặt chỉ hướng Biệt Hàn, mồm ngậm như thóc.
Lý Hách cau mặt, chưa biết thế nào, tình cờ nhìn thấy Mông Cách lấp lấp ló ló, liền cười hỏi: "Không nghĩ chuyến đi lần này cũng có Mông đệ tham dự, mau cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"
Chạy trời không khỏi nắng, Mông Cách than thầm. Ý nghĩ xoay chuyển thật nhanh, vẻ mặt tươi cười: "Tiểu đệ bái kiến hai vị sư huynh. Đệ cũng vừa mới đến chưa lâu, không rõ chuyện gì. Lý huynh nếu cần, sao không hỏi Tả Đạo? Hắn là người đến trước tiên, chắc hẳn rõ hơn ai hết."
Nói đoạn Mông Cách ném sang gã mập Tả Đạo cạnh đó tia nhìn đe dọa, ý muốn nhắc nhở "ngươi nên biết phải nói gì".
"Ai là Tả Đạo?"
Miệng Lý Hách hỏi nhưng mắt nhìn chăm chăm vào Tả Đạo. Thái độ Mông Cách ai nhìn chả hiểu, chỉ là kế trá ngụy của gã để sau này nhỡ bị Nhị trưởng lão truy vấn còn có cái mà giao phó.
"Là... là ta.."
Tả Đạo thầm mắng Mông Cách đê tiện, không dám chậm trễ đứng dậy, sợ sệt nói.
Lý Hách gật đầu: "Kẻ nào đả thương hai người kia?"
Tả Đạo hơi đắn đo, tay chỉ Biệt Hàn nói: "Là hắn."
Không cần biết đầu đuôi sự việc thế nào, rõ ràng Biệt Hàn "đả thương" hai tên kia. Tả Đạo chỉ điểm, không lo sau này sẽ bị ai hỏi tội, gã chỉ nói sự thật thôi mà.
Nhìn tên tiểu tử nét mặt non nớt chưa đến mười bốn tuổi, thân hình có phần hơi gầy, không chút lực lượng, Lý Hách kinh nghi: "Ngươi đả thương bọn họ?"
Lang Ben thấy Biệt Hàn bị nghi oan, liền lập bập lấy hết can đảm nói: "Không... không phải. Là... là... bọn họ... bọn họ..."
"Ta không hỏi ngươi. Tiểu tử kia mau trả lời."
Lý Hách ngắt ngang. Hắn không có kiên nhẫn nghe tên có nước da quái dị, miệng mồm cà lăm nói hết.
"Không phải ta."
Biệt Hàn điềm nhiên đáp.
"Ngươi thật quá vô sỉ! Ở đây ai cũng thấy khi nãy ngươi và bọn họ giao thủ, còn ra tay đánh người nặng như vậy."
Gã cao lêu nghêu thấy Mông Cách liếc mình, liều mạng đứng lên, oanh oanh liệt liệt nói to.
Vương Ngũ nghe vậy liền bật dậy, dữ tợn quát: "Ta nói vô sỉ mới đúng là đám các ngươi. Cả lũ hùa nhau bắt nạt huynh đệ này, không ngờ đá trúng thiết bản, tự chuốc nhục nhã. Bây giờ lại thành ra huynh đệ kia ra tay đánh người, con mẹ tiểu tử không biết nhục, có tin ta vặn ngược cổ ngươi ra sau gáy không?"
"Phải phải, một đám không biết nhục!"
"Ha ha, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy. Tự chuốc họa vào thân!"
Lý Hoằng từ đầu vẫn bảo trì im lặng, lúc này lên tiếng: "Tất cả yên lặng. Tiểu tử kia nói."
Không ít người đều rõ, Lý Hoằng là đệ nhưng tu vi cao hơn Lý Hách, tính cách tàn nhẫn, lại rất kiệm lời. Hắn chỉ nói những gì cần nói, không nhiều không ít hơn một chữ, như sợ nói nhiều tu vi sẽ suy giảm.
Biệt Hàn vẫn bình thản, chậm rãi đáp: "Ta đang nói chuyện với Lang huynh. Hai người đó bỗng đi tới, xuất thủ tấn công. Ta may không việc gì, họ lại bị như vậy. Quả thật không liên quan đến ta, từ đầu đến cuối ta vẫn đứng yên. Hai vị không tin có thể hỏi mọi người."
Vương Ngũ cười trong bụng. Tiểu tử này còn làm ra vẻ không biết gì, rõ ràng trên người có mang bảo vật phòng ngự đả thương hai tên ngu ngốc kia.
Nghĩ vậy nhưng Vương Ngũ đương nhiên không nói ra. Hắn rất có hảo cảm với Biệt Hàn.
Huynh đệ Lý Hách nhìn nhau, chẳng rõ nghĩ gì. Chỉ thấy Lý Hoằng gật đầu, Lý Hách trầm giọng nói: "Thời gian đã tới, chuyện này để sau sẽ truy cứu. Trước khi lên đường, ta có một số việc muốn dặn dò các ngươi."
Ra hiệu cho vài đệ tử mang hai người Bàng Môn vào trong trị thương, Lý Hách tiếp: "Bọn cường đạo chúng ta có nhiệm vụ thảo phạt không phải tầm thường. Ngoài đám cao thủ thế tục không có tính uy hiếp, trong chúng có vài tên là phản đồ những tiểu tông môn thuộc giới tu chân. Vì vậy, tất cả phải nghe theo lệnh chúng ta điều động. Kẻ nào làm trái, chết!"
Nhận thấy đệ tử bên dưới yên tĩnh tuyệt đối, thần sắc nghiêm trọng, Lý Hách biết lời nói đã đạt hiệu quả, đắc ý cười lớn: "Nói là nói vậy, có huynh đệ bọn ta ở đây, các ngươi đừng quá lo lắng! Ngoài ra, phần thưởng bên trên đưa xuống thật không tệ. Lần này, kẻ nào giết chết thủ lĩnh cường đạo sẽ được ban thưởng một kiện thượng phẩm linh khí và một số đan dược quý giá trợ giúp tu hành."
Bên dưới ồn ào một trận. Thượng phẩm linh khí là thứ vô số nội môn đệ tử cầu còn không được. Đa phần chỉ có hạ phẩm linh khí, may mắn lắm mới được một kiện trung phẩm linh khí, như vậy đã đủ chấn nhiếp những kẻ còn lại. Ngay cả huynh đệ Lý Hách, cũng chỉ có Lý Hoằng sở hữu một kiện thượng phẩm linh khí. Phần thưởng nặng thế này, bọn họ rất động tâm.
Mấy đệ tử xôn xao một lúc lại thôi. Dù gì thủ lĩnh cường đạo chỉ có một tên, không tới lượt bọn họ hưởng. Đừng nói có đủ khả năng giết chết hay không, dù cho làm được họ cũng chẳng dám. Kẻ ngốc cũng biết huynh đệ Lý Hách xuất sơn lần này chủ yếu nhắm vào món hời kia, người nào dám cướp miếng ăn trong miệng hổ chỉ sợ không toàn mạng trở về môn phái.
"Ta hiểu mọi người nghĩ gì. Lần này, ngoài kiện thượng phẩm linh khí ra, còn có phần thưởng khác, đối với bọn ta không có ý nghĩa nhưng với các ngươi, khối kẻ nằm mơ cũng không ngờ."
Lý Hách mỉm cười.
"Lý huynh làm bọn ta tò mò chết được, xin nói mau.."
"Phải đó, Lý huynh đừng lấp lửng nữa."
Bên dưới nhao nhao.
Lý Hách càng cười to: "Ha ha, được rồi, ta nói, các ngươi đừng nhốn nháo. Lệnh từ trên đưa xuống, ngay cả ta nghe được cũng ngẩn ngơ một phen. Đây là ưu đãi lớn lao, xưa nay trong môn chưa hề có. Thảo phạt kỳ này, ngoại môn đệ tử nào biểu hiện kiệt xuất nhất sẽ được đặc cách đề thăng làm nội môn đệ tử, bất kể tu vi."
Ầm!
Trời long đất lở cũng không làm bọn đệ tử bên dưới cuống cuồng như lúc này. Mặt tên nào tên nấy đỏ gay, hưng phấn không sao kể xiết, tiếng nghị luận vang dậy như ong vỡ tổ.
Trở thành đệ tử nội môn, phúc lợi được nhận hàng tháng cao hơn ngoại môn cả trăm lần. Thân phận đề thăng, đám ngoại môn trưởng lão và chấp sự gặp nội môn đệ tử cũng không dám kiêu ngạo xem thường. Với các ngoại môn đệ tử này, đó chính là một bước lên trời, nói đổi đời cũng không ngoa.
Mông Cách càng hưng phấn không thôi. Năm nay hắn hai mươi bốn tuổi, chỉ còn thời gian một năm để phấn đấu. Mông Cách hiểu rõ tư chất của hắn, dù tu vi đã là Cường Nhục kỳ tầng tám đỉnh phong, nhưng hắn không dám chắc cho thêm năm năm nữa có đột phá đến Tụ Linh kỳ hay không chứ đừng nói chỉ một năm ngắn ngủi.
Vốn không còn nhiều hy vọng trở thành nội môn đệ tử, chỉ dám đặt mục tiêu sau này làm trưởng lão ngoại môn, an phận tuổi già, lúc này cơ hội bỗng đưa đến trước mặt, bảo Mông Cách làm sao giữ nổi bình tĩnh.
Mông Cách vui một, Vương Ngũ mừng đến mười. Gã năm nay đã hai mươi bảy, hoàn toàn không có cơ hội bước chân vào hàng ngũ đệ tử nội môn. Hiện tại mừng như điên, nắm tay siết chặt, quyết không để vuột cơ hội ngàn năm có một này. Dù chết, Vương Ngũ cũng phải đoạt lấy bằng được.
"Chúc mừng Mông ca! Sau này một bước lên trời, đừng quên tiểu đệ!"
Tả Đạo tỏ vẻ vui mừng nói. Trong lòng ghen tỵ vô cùng, cơ hội nghìn năm một thuở thế này, gã rất muốn chiếm lấy. Nhưng tự hiểu thực lực gã yếu kém, đành phải nhân dịp này lấy lòng Mông Cách, hy vọng sau này được hắn chiếu cố một chút.
"Mông ca thật có phúc! Lần này ai đủ tư cách tranh đoạt cùng Mông ca chứ, vị trí đệ tử nội môn đã nằm gọn trong túi."
"Sau này xin chiếu cố bọn ta một chút, Mông ca!"
Rất nhiều đệ tử tiến đến chúc mừng, như thể Mông Cách đã chắc chắn được thăng lên thành đệ tử nội môn, khiến gã sung sướng không thôi, mắt híp lại vì cười.
Bên kia, Vương Ngũ cũng cười đến toét miệng vì đám thuộc hạ nịnh nọt.
Ở một góc khuất ít ai chú ý, trung niên mặt rổ tuổi hơn ba mươi, nói nhỏ vào tai thiếu niên mặt như ngọc: "Thiếu chủ, cơ hội lần này thật tốt! Người cần phải nắm bắt."
Thiếu niên nhìn hơi ốm yếu, tuổi so với Biệt Hàn không khác biệt là mấy, lắc đầu: "Ta chưa muốn đánh động cao tầng Thần Môn, biểu hiện bình thường được rồi. Dù sao chỉ thời gian ngắn nữa ta sẽ đột phá Tụ Linh kỳ. Tiến vào đệ tử nội môn nắm chắc trong tay, không cần thiết gây chú ý, chuốc thêm thù oán với kẻ khác."
Thiếu niên tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ có phần già dặn, chín chắn như người trưởng thành.
"Thiếu chủ nói phải. Sài Tang quá nôn nóng rồi!"
Trung niên mặt rổ hơi khom lưng.
Gương mặt anh tuấn như ngọc tạc của thiếu niên chợt nghiêm: "Ta dặn rồi, đừng gọi thiếu chủ, chẳng may kẻ khác nghe thấy thì sao? Còn nữa, ngươi đứng xa ta một chút, đừng để người khác nghi ngờ. Thân là chấp sự vừa nhậm chức, trước mắt bọn chúng còn chưa nhận biết ngươi, nhưng sau này hiểu ra, nghi ngờ mối quan hệ giữa ta và ngươi sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái!"
Trung niên mặt rổ vội nói: "Thuộc hạ hiểu. Thiếu chủ xin cẩn thận!"
Nói xong lập tức lùi ra xa, giữ khoảng cách với thiếu niên.
Thiếu niên cười khổ. Sài Tang kia cái gì cũng được, lại cực kỳ trung thành. Chỉ hiềm nỗi hắn quá thật thà, đầu óc đơn giản. Thiếu niên vừa nói xong hắn đã tiếp tục "thiếu chủ".
Lý Hách hô to ra lệnh: "Nói xong rồi chứ? Lên đường!"
"Khoan, chờ ta với!"
Giọng nữ nhân thét lên lanh lãnh, trên sườn núi một thân hình yểu điệu lả lướt bay xuống.
/31
|