Nhị trưởng lão thấy vậy liền lên tiếng bênh vực: "Thất muội muốn mắng chửi ta sao cũng được, đừng chạm vào đệ tử ta. Nó không có tội!"
Lão bà càng thêm tức giận, cao giọng: "Ta cứ chạm vào đấy, thất phu ngươi làm gì ta? Hừ, rõ là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Lần trước tiểu tử này lên Linh Dược sơn, dụ dỗ đệ tử ta, báo hại nàng vì nó bị sỉ nhục một phen suýt lửa giận công tâm mà chết. Ngươi còn dám nói nó không có tội tình gì?"
"Có chuyện này?"
Nhị trưởng lão giật mình nhìn Biệt Hàn.
Bàn Tử cũng ngạc nhiên không kém. Người xưa nói danh sư xuất cao đồ thật chẳng sai. Không ngờ tiểu tử kia còn nhỏ tuổi như thế mà đã có tài câu dẫn thiếu nữ nhà lành, tài cao gan lớn, đáng phục, đáng phục. Không như hắn từng tuổi này còn chưa có mảnh tình vắt vai, càng nghĩ càng thấy tủi thân. Tinh thần Bàn Tử nhất thời sa sút vạn trượng.
"A, Tứ trưởng lão và sư phụ đừng hiểu lầm! Sự tình hôm đó chỉ là Hoa tỷ thấy đệ tử bị Mông Cách hiếp đáp, mới thương tình ra tay tương trợ khiến Mông Cách tức giận buông lời nhơ bẩn thóa mạ. Nào phải đệ tử dụ dỗ tỷ ấy như Tứ trưởng lão nói."
Biệt Hàn khổ sở giải thích.
Nét mặt Nhị trưởng lão giãn ra, nói với lão bà: "Muội nghe rõ rồi chứ? Sao lại dựng ngược câu chuyện vu oan cho nó? Oan có đầu nợ có chủ..."
"Ta thích như vậy thì sao? Ngươi làm gì ta, muốn đánh ta à?"
Không để Nhị trưởng lão nói hết, lão bà Thất Cô ngang ngược ngắt lời.
Lần đầu tiên Biệt Hàn thấy có người không nói chút đạo lý như Thất Cô này, lại còn nạt ngang nạt ngửa trước mặt sư phụ nó, điều chưa kẻ nào dám làm. Nhưng thật lạ, Nhị trưởng lão không vì vậy mà giận, im thin thít như gà ngậm thóc, chỉ cười gượng gạo.
Thất Cô như chẳng thấy sự nhịn nhục của Nhị trưởng lão, cặp mắt sáng quắc hung hăng trừng Biệt Hàn: "Sau này ngươi còn dám bước lên Linh Dược sơn dù chỉ một bước, ta nhất định chặt đứt hai chân ngươi, mang đi luyện dược. Đừng trách sao Thất Cô này không báo trước!"
"Vâng!"
Biệt Hàn gãi đầu.
Thất Cô tiếp tục quay sang Nhị trưởng lão: "Còn thất phu ngươi, đừng bao giờ gọi ta bằng mấy tiếng "Thất muội", ta nhổ vào. Nếu nghe được một lần nữa, ta nhất định liều cái mạng già này với lão già mất nết ngươi!"
Nhị trưởng lão vẫn ngồi yên chịu trận, khóe môi giần giật không nói gì.
"Hừ! Giả nhân giả nghĩa, sớm muộn cũng có ngày ta lật tẩy bộ mặt giả dối của ngươi. Chờ xem!"
Dường như chán nản trước thái độ "thà chết không phản kháng" của Nhị trưởng lão, Thất Cô hậm hực đứng lên bỏ đi một nước.
Bà ta đi rồi, không khí trong điện mới bớt căng thẳng được một chút. Ai nấy thở phào nhẹ nhõm sau khi tai qua nạn khỏi.
Bàn Tử áy náy, tỏ vẻ rụt rè nói: "Tiểu đệ nhất thời quên mất chuyện giữa Nhị trưởng lão và... Tứ trưởng lão. Thật lỗ mãng, mong Nhị trưởng lão thông cảm cho!"
Nhị trưởng lão cười khổ: "Bỏ đi. Dù sao cũng đã lỡ, lần sau ngươi chú ý giùm ta được rồi."
"Nhất định, nhất định!'
Thấy không bị trách phạt, Bàn Tử mừng rỡ luyên thuyên.
"Ngươi mau lấy Linh Kế ra đo linh lực cho tiểu tử này."
Nhị trưởng lão có phần mệt mỏi nói.
Bàn Tử nào dám chậm trễ, lập tức chạy vào trong, lúc sau cầm ra một vật như chế tạo bằng thủy tinh, dài độ hai thước có dư.
Thấy thái độ tò mò của Biệt Hàn, Bàn Tử cười giải thích: "Đây là Linh Kế. Dùng để đo lường mức độ linh lực tồn tại trong cơ thể ngươi. Đặt hai tay vào đây, giống như khi ngươi khảo thí linh căn thôi."
Biệt Hàn đứng lên, áp hai bàn tay lại gần Linh Kế.
Chỉ vào ba vạch xanh phân rõ trên Linh Kế, Bàn Tử nói tiếp: "Ba vạch này đại biểu cho ba giai đoạn của tu giả Tụ Linh kỳ. Nếu linh lực trong người ngươi chạm sát vạch thứ nhất, có nghĩa tu vi ngươi đã tiến đến Tụ Linh tiền kỳ đỉnh phong. Tương tự, vạch thứ hai thuộc về Tụ Linh trung kỳ đỉnh phong, vạch thứ ba Tụ Linh hậu kỳ đỉnh phong."
Biệt Hàn nhìn Linh Kế, trong mỗi một khung được ngăn bởi một vạch còn chia ra rất nhiều vạch nhỏ. Nó thắc mắc: "Còn mấy vạch nhỏ này, không lẽ cùng một cảnh giới cũng phân chia cấp bậc?"
"Đó là đương nhiên. Nhìn ngươi ta đoán ngươi chỉ vừa tiến vào Tụ Linh tiền kỳ không lâu, đúng chứ?"
"Đúng là như vậy."
Bàn Tử gật đầu: "Kỳ thực phân chia linh căn làm cực phẩm, thượng phẩm, trung và hạ phẩm chỉ mang tính tương đối. Cùng một loại hạ phẩm linh căn nhưng xê xích nhau đôi khi không ít. Tỷ dụ hai tu giả cùng có tư chất hạ phẩm linh căn, nhưng khi tu luyện chưa chắc thực lực đã như nhau. Cùng một cảnh giới Cường Nhục kỳ tầng một, người kia lực lượng chỉ đúng năm trăm cân, đây là con số bình thường, nhưng kẻ khác cũng chỉ tư chất hạ phẩm linh căn có khi lực lượng thấp hơn một ít hoặc cao hơn nhiều, đạt đến sáu bảy trăm cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Vấn đề này tùy thuộc vào tư chất, cường độ cơ thể, công pháp, tuổi tác, linh đan diệu dược và vô số nguyên nhân khác tác động. Đến nay các vị cường giả có tiếng trong tu chân giới vẫn chưa giải thích được."
Lần đầu tiên Biệt Hàn nghe khái niệm này, quả thật rất mới mẻ. Tuy vậy cũng không ngạc nhiên lắm, vì nó là một trường hợp điển hình như thế.
"Như vậy có nghĩa tư chất tu giả cao hơn hạ phẩm linh căn, khi tu luyện linh lực cũng mạnh hơn?"
Biệt Hàn khó hiểu nói.
"Không hẳn. Tư chất cao chỉ đại biểu ngươi tu luyện đạt thành tựu nhanh hơn người khác, không đồng nghĩa với việc linh lực ngươi sẽ mạnh hơn tu giả cùng cảnh giới nhưng có tư chất kém hơn ngươi. Ha ha, nói sợ ngươi không tin, có khi đồng cảnh giới nhưng linh lực của hạ phẩm linh căn lại mạnh hơn tu giả cực phẩm linh căn không ít."
Bàn Tử cười lớn.
Biệt Hàn giật mình: "Còn có chuyện này? Nói vậy cực phẩm linh căn đâu hơn hạ phẩm linh căn bao nhiêu?"
Bàn Tử rất kiên nhẫn giải thích: "Sai lầm! Để ta nói rõ hơn cho ngươi nắm. Cứ cho ngươi có tư chất hạ phẩm linh căn nhưng linh lực luôn mạnh hơn bất cứ người nào cùng cảnh giới, kể cả cực phẩm linh căn. Vậy thì sao? Tốc độ tu luyện của cực phẩm linh căn nhanh hơn ngươi sáu bảy lần, thậm chí chục lần. Chớp mắt người ta đã vượt xa ngươi vài cảnh giới, có khi cả một đại cảnh giới, ngươi lấy gì để so sánh? Nên nhớ, dù có may mắn được ông trời ưu đãi cho lực lượng vượt xa tu giả đồng cấp, ngươi cũng chỉ là vô địch trong cảnh giới của ngươi thôi."
Biệt Hàn à một tiếng, gật gù không thôi. Bàn Tử giải thích quả thật đơn giản rõ ràng.
Thấy tiểu tử này chịu học hỏi như vậy, Bàn Tử phát sinh chút hảo cảm, lại ba hoa: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Trời cao có mắt, đây cũng xem như chút lợi thế nho nhỏ giành cho những tu giả tư chất thấp, có vốn liếng để hy vọng tranh đấu. Tuy vậy, những tu giả may mắn thế này là rất rất hiếm. Hà hà, có nhiều thiên kiêu chi tử, ngay từ khi sinh ra đã có cực phẩm linh căn, đến lúc tu luyện lại may mắn đạt lực lượng vượt xa tu giả đồng cấp. Đây mới chính là những tồn tại vô địch! Bất quá mấy tỷ người còn chưa được một, như một hạt mưa nhỏ bé trong cơn đại hạn hán."
Biệt Hàn nghe vậy hít sâu một hơi. Nếu thực sự có tu giả như thế tồn tại trên đời, thật chẳng ai xứng đáng làm đối thủ. Nó quên mất bản thân hiện tại tu luyện còn nhanh hơn cực phẩm linh căn, lực lượng cũng vượt quá xa đồng cấp. Có khi Biệt Hàn chính là hạt mưa mà Bàn Tử đang mộng tưởng cũng nên.
Nhị trưởng lão thủy chung vẫn im lặng. Lão rất hài lòng trước thái độ chịu học hỏi lắng nghe của Biệt Hàn. Người trẻ tuổi thường nóng vội, hiếu thắng. Nhất là khi Biệt Hàn có tốc độ tu luyện thần tốc, lão còn lo nó sẽ kiêu ngạo không xem ai ra gì, có ngày rước họa vào thân. Hiện tại thấy vậy rất an tâm, gật gù tán thưởng không thôi.
Chờ Biệt Hàn thông suốt, Bàn Tử nói: "Mau phóng linh lực ra hai bàn tay, làm hết khả năng ngươi có thể."
Không dám chần chừ, Biệt Hàn lập tức dồn hết linh lực vào tay, trút lên Linh Kế.
Phừng!
Cùng với linh lực được Biệt Hàn trút vào, bên trong Linh Kế hiện ra một dòng nhiệt lưu đỏ rực chậm rãi chạy lên.
Dòng nhiệt lưu rất nhanh dâng cao vượt qua vạch xanh đầu tiên chỉ mức Tụ Linh tiền kỳ đỉnh phong, sau đó vẫn chưa ngừng lại mà tiếp tục tăng lên.
Trước ánh mắt kinh hãi của Bàn Tử, dòng nhiệt lưu dâng lên gần ba phần tư khung Tụ Linh trung kỳ mới chịu dừng lại, chỉ cách cảnh giới trung kỳ đỉnh phong một đoạn ngắn.
"Ngươi... tu vi ngươi đạt đến Tụ Linh trung kỳ rồi?"
Bàn Tử kinh nghi.
Biệt Hàn lắc đầu: "Tiểu điệt chỉ mới đột phá Tụ Linh kỳ sáng nay."
Bàn Tử nghi hoặc: "Không lừa ta chứ? Tụ Linh tiền kỳ làm gì có linh lực đạt đến trung kỳ như vậy được? Vô lý!"
Nhị trưởng lão đắc ý cười ha hả: "Bàn Tử ngươi sợ quá hóa hồ đồ rồi sao? Ngươi có thể tùy ý kiểm tra cảnh giới của nó."
Nghe vậy, Bàn Tử mới sực tỉnh, ngượng ngùng đặt nhẹ tay lên người Biệt Hàn.
Tu giả có cách kiểm tra cảnh giới người khác rất hiệu nghiệm, chỉ cần đặt tay lên người đối phương cảm nhận tính chất linh lực sẽ biết người đó tu vi đạt đến mức nào. Điều này không thể giải thích bằng lời, đơn thuần chỉ dựa vào cảm giác. Tuy nhiên, chỉ tu giả có cảnh giới cao hơn mới kiểm tra được, kẻ yếu kém hơn không thể làm điều này.
"Đúng là Tụ Linh tiền kỳ, còn cách đỉnh phong một khoảng xa. Vậy tại sao linh lực kinh khủng thế này?"
Bàn Tử rút tay về, lau mồ hôi trán, lẩm bẩm tự nói. Nét mặt hắn hiện vẻ khó thể tin được, thỉnh thoảng ném cho Biệt Hàn cái nhìn như nhìn quái vật.
Hồi lâu, Bàn Tử hỏi, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh: "Ngươi tu luyện công pháp gì?"
"E hèm! Chuyện này hình như không cần thiết?"
Nhị trưởng lão sa sầm nét mặt.
Tu chân giới đại kỵ tìm hiểu công pháp cũng như những thứ liên quan đến sở học người khác. Mỗi người đều có bí mật bản thân, không thể chia sẻ cùng ai. Hơn nữa, giữ kín một chút cũng giúp tỷ lệ an toàn của bản thân cao hơn, dù sao bị đối phương hiểu hết những gì ngươi tu tập, khi đối đầu sẽ bất lợi rất lớn.
Bàn Tử sống lâu, va chạm đủ nhiều, đương nhiên hiểu rõ những chuyện này. Chỉ tại biểu hiện Biệt Hàn quá kinh khủng, khiến hắn thần trí thác loạn, nhất thời thất thố.
Hắn cười khan: "Tiểu đệ lỡ lời. Cũng vì không nghĩ Biệt sư điệt tư chất đã cao mà linh lực cũng vượt xa đồng cấp. Quả thật chính là thiên tài quá nghịch thiên! Vạn năm chỉ sợ không xuất hiện được một người. Chúc mừng Nhị trưởng lão, đồng thời cũng mừng cho bổn môn!"
Trong lòng Bàn Tử rất tiếc nuối. Lần đó nếu Nhị trưởng lão xuất hiện trễ một chút, tiểu tử này có khi đã bái hắn làm sư phụ. Có một đệ tử thiên tài như thế, hắn tha hồ vinh hạnh. Sau này cũng không phải lo nghĩ bất kỳ chuyện gì, trò hơn thầy chỉ là chuyện sớm muộn. Hưởng phước không hết!
Nhưng Bàn Tử cũng thật lòng mừng cho tông môn. Trước có Tống Lâm, Trác Thiên Lam, sau xuất hiện nha đầu Nguyệt nhi tư chất tuyệt đỉnh, hiện giờ lại thêm tiểu tử biến thái này. Vài năm nữa thôi, khi hai đứa trẻ này trưởng thành, đệ tử các tông phái khác có nước ôm đầu mà chạy. Nghĩ đến viễn cảnh này, hắn đã thấy sảng khoái cực kỳ.
Nhị trưởng lão mỉm cười, phong thái vô cùng ung dung. Dù trong lòng lão đang sướng khoái không thôi nhưng trước mặt Bàn Tử cũng phải tỏ chút khí độ tông sư cho hắn nể.
"Đệ tử ta hiện tại có thể xếp thứ mấy trên Chiến Bảng?"
Nhị trưởng lão nhẹ nhàng hỏi, rất ý tứ nhấn mạnh cụm từ "đệ tử ta".
"A, về chuyện này... mời Nhị trưởng lão cùng Biệt sư điệt ra bên ngoài."
Sau khi kiểm tra trình độ Biệt Hàn, thái độ Bàn Tử càng thêm khách khí.
Ba người ra khỏi Nội Điện, đi về bên phải theo một sơn đạo thông thoáng, một lúc sau dừng lại trước tấm bia màu bạc tạc bằng vật liệu gì không rõ. Tấm bia bề ngang độ hai trượng, cao bốn năm trượng, bên trên khắc chi chít những ký tự.
Biệt Hàn tò mò nhìn vào, trên đó khắc rất nhiều cái tên được đánh số thứ tự từ một đến một trăm. Trong đó mười cái tên đứng đầu được viết to hơn, có màu vàng lấp lánh tỏa hào quang. Còn lại đều mang màu đỏ, nhỏ hơn không ít.
Bàn Tử nói với Biệt Hàn: "Đây là Chiến Bảng dùng để xếp hạng thực lực đệ tử nội môn. Trăm người có tu vi cao nhất sẽ được khắc tên lên đây. Thứ hạng càng cao, phúc lợi hàng tháng nhận được càng nhiều. Ngoài ra, khi đến thời điểm so đấu với đệ tử chân truyền, mười người đứng đầu sẽ được vinh dự đại diện. Nếu chiến thắng lập tức đề thăng thành đệ tử chân truyền."
Biệt Hàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thực ra mấy thứ liên quan đến cơ cấu quyền lực, thứ hạng trong Thần Môn, ngay từ khi mới nhập môn nó đã được sư phụ chỉ bảo qua một lần. Có điều Biệt Hàn không nghĩ đệ tử nội môn lại có riêng một bảng xếp hạng tu vi chi tiết thế này.
Trên Chiến Bảng, Biệt Hàn chú ý đến mười cái tên đứng đầu, trong đó có hai người nó đã từng gặp qua. Xếp thứ mười là Lý Hách, gã kiệm lời đệ đệ Lý Hoằng đứng thứ sáu. Còn lại mấy cái tên trong tốp mười đều xa lạ. Kẻ xếp đầu Tư Mã Thiên, Biệt Hàn càng chưa từng nghe tới. Nhưng để được xếp ở vị trí này, chứng tỏ người kia có thực lực rất mạnh.
Nhị trưởng lão chắp tay sau lưng, thong dong nói: "Đệ tử ta đủ thực lực xếp vào trăm người này chứ?"
Bàn Tử gục gặc: "Đó là chuyện đương nhiên. Biệt sư điệt chỉ có tu vi Tụ Linh tiền kỳ nhưng linh lực tích súc mạnh mẽ ngang với phần lớn Tụ Linh trung kỳ lâu năm, chỉ kém trung kỳ đỉnh phong một ít. Thực lực đủ sức xếp trong tốp mười người dẫn đầu."
Nói đoạn Bàn Tử đưa hai ngón tay dùng thủ pháp cách không khắc tên Biệt Hàn vào tấm bia. Chớp mắt tên nó đã chễm chệ trên bảng ngay vị trí thứ mười. Lý Hách bị tuột một hạng, rớt xuống thứ mười một. Đệ tử có tên ở vị trí một trăm càng thê thảm hơn, biến mất vô tung.
"Làm như vậy liệu có hợp tình hay không?"
Biệt Hàn khó hiểu nói.
Bàn Tử cười lớn: "Rất hợp tình là đằng khác. Tuy vậy, đây chỉ là đặc quyền của đệ tử lần đầu kiểm tra linh lực được hưởng. Dựa theo mức độ mạnh yếu của linh lực mà ta tạm xếp hạng. Nếu sau này, chẳng may có đệ tử hạng mười một khiêu chiến thắng ngươi, thứ hạng của ngươi sẽ bị hắn thay thế. Hiểu chứ? Dù sao linh lực mạnh hơn có thể thắng kẻ linh lực yếu chỉ mang tính tương đối. Trong thực chiến, ngoài cường độ linh lực ngươi còn phải dựa vào rất nhiều yếu tố để giành chiến thắng như phù lục, linh khí, bí pháp, đan dược và cả mưu kế."
Biệt Hàn gật đầu: "Ra là như vậy."
"Nhưng ngươi cũng được hưởng không ít điều lợi từ việc này đấy. Nội môn quy định rất gắt gao, chỉ người xếp liền sau mới được khiêu chiến người trước, mỗi ngày một lần duy nhất. Ngươi chưa gì đã đứng hạng mười, đỡ mất rất nhiều thời gian khiêu chiến thăng cấp. Có nhiều tên thậm chí không được xếp vào tốp một trăm, buồn nản không kể xiết. Hoặc như đệ tử đứng hạng một trăm, mọi người đều gọi hắn là kẻ xui xẻo, biết tại sao không?"
Hỏi nhưng không đợi Biệt Hàn trả lời, Bàn Tử hào hứng nói tiếp: "Từ hạng chín chín trở lên, mỗi ngày ngươi chỉ phải tiếp nhận khiêu chiến của một người. Bởi vì xếp liền dưới ngươi chỉ có một người thôi. Nhưng còn hạng một trăm, xếp dưới hắn là hơn một nghìn bốn trăm đệ tử, ha ha, tiếp nhận khiêu chiến mệt xỉu. Tên nào xếp hạng một trăm đều liều mạng, bằng mọi cách leo lên hạng chín chín để thoát nạn."
Biệt Hàn nghe vậy cũng thấy buồn cười. May mắn bản thân không rơi vào vị trí này, nếu không khổ sở chết mất.
"Đùa thôi! Ta sao lại để xảy ra tình trạng đó chứ. Mỗi ngày tên đó chỉ phải tiếp cao nhất năm người thôi. Dù sao số đệ tử bên dưới muốn được khiêu chiến quá đông, đây đã là giới hạn thấp nhất rồi."
Bàn Tử thở dài, ra vẻ vì yêu thương đệ tử mà phiền não.
Biệt Hàn cười thầm lão béo này thật khéo diễn trò. Ngoài mặt đồng cảm: "Bàn trưởng lão thật biết nghĩ cho đệ tử. Tin rằng nếu bọn hắn biết được chắc sẽ rất cảm động, cũng không trách người!"
Bàn Tử như tìm được tri kỷ, cảm động nức nở: "Biệt sư điệt hiểu được như vậy, ta thật cảm kích!"
Nhị trưởng lão đứng ngoài xem tấn tuồng, lắc đầu ngán ngẩm nhưng cũng không lên tiếng vạch trần. Hôm nay gã lùn này khiến lão rất hài lòng, nhìn gã thuận mắt hơn một chút. Cố chịu đựng một phen vậy!
Không khí cảm động giả tạo chỉ tồn tại một lúc, Bàn Tử là người lên tiếng xé bỏ, làm người không thể không biết tiến thoái, như vậy đủ rồi, nếu còn làm tới sẽ khiến Nhị trưởng lão có ác cảm.
Hắn chợt hỏi: "Biệt sư đệ định khi nào dọn vào cốc?"
Biệt Hàn ngơ ngẩn: "Cốc?"
Bàn Tử đưa tay chỉ xa xa: "Sau tấm bia bài danh một trăm cao thủ này, chính là Nội Cốc. Tất cả đệ tử nội môn sau khi tham gia kiểm tra xếp hạng thực lực đều phải dọn vào đây, không được ở bên ngoài."
Nhìn sơn đạo thoai thoải khuất dần phía xa, Biệt Hàn thắc mắc: "Tiểu điệt có thể biết lý do vì sao phải dọn vào đó không?"
Nó ở Thiên Kiếm sơn tịch mịch đã quen, rất thích hợp cho việc tu luyện. Lúc này nghe phải đổi chỗ, Biệt Hàn thật không quen.
"Đây là quy định xưa nay của bổn môn. Nội môn đệ tử tập trung một chỗ, tu luyện sẽ có không khí ganh đua. Hơn nữa, ngươi đã được xếp hạng, mỗi ngày đều sẽ có đệ tử tìm ngươi khiêu chiến. Nếu ngươi không ở trong cốc, chẳng lẽ mỗi lần muốn khiêu chiến, hắn phải chạy đi tìm ngươi khắp nơi sao? Rất mất thời gian.
Đó là chưa tính đến trường hợp khi xưa, lúc chưa lập ra quy định này, có đệ tử xếp trong tốp mười, còn khoảng một tháng sẽ đến ngày được cử đi thi đấu với đệ tử chân truyền thì trốn mất biệt. Biết vì sao không? Vì hắn sợ bị mấy tên xếp phía dưới đánh bại, sẽ cướp mất vị trí thi đấu của hắn, thế nên chơi trò đó. Báo hại tên xếp dưới truy tìm cả tháng không ra, đến tận ngày thi đấu với đệ tử chân truyền, gã đó mới ló mặt. Cao tầng bổn môn đành chịu, không trách phạt gã khôn lỏi đó được. Dù sao cũng chẳng có quy định không được trốn, hà huống gã đâu chịu nhận là gã trốn, chỉ gân cổ bảo đi tiềm tu."
Biệt Hàn lắc đầu ngao ngán, trên đời thật nhiều người vô sỉ, bất chấp mọi thủ đoạn để đạt mục đích. Không trách sau này tông môn lại đặt ra quy định như vậy, chung quy cũng tại gã đệ tử kia làm hại nó.
Bàn Tử vẫn thao thao bất tuyệt, cơ hội lấy lòng thế này không phải lúc nào cũng có: "Vào đó rồi, thực lực Biệt sư điệt sẽ còn tiến nhanh. Sống trong không khí tranh đua, mỗi ngày lại đều phải khiêu chiến và tiếp nhận khiêu chiến. Tu giả phải trải qua thực chiến thật nhiều mới tiến bộ nhanh chóng được. Đừng ngại đánh nhau, đó chính là quá trình ngươi tích lũy kinh nghiệm, sau này lâm vào chiến đấu sinh tử thật sự sẽ giúp ngươi rất nhiều. Cường giả đều bước ra từ biển máu, không ai chỉ ngồi một chỗ tu luyện mà mạnh mẽ."
Biệt Hàn nghe như nuốt từng lời. Bàn trưởng lão nói nhiều thật, nhưng những điều hắn nói đều rất có ích cho nó. Thầm nghĩ sau này có cơ hội nhất định báo đáp cho Bàn Tử đã tốn công một buổi sùi bọt mép truyền dạy kinh nghiệm.
Bàn Tử nói xong, len lén lấy khăn thấm nước bọt dính quanh mép. Lâu lắm mới phải nói nhiều như vậy, hắn cũng rất mệt. Lại hỏi Biệt Hàn lần nữa: "Biệt sư đệ định khi nào dọn vào?"
Biệt Hàn trầm ngâm: "Sáng mai. Tiểu điệt còn một số việc cần phải trở về thu xếp."
"Tốt! Ngươi truyền một ít linh lực vào đây, chút ít thật nhỏ thôi."
Bàn Tử đưa cho Biệt Hàn mảnh ngọc bài màu lam nhỏ cỡ bàn tay.
Biệt Hàn đón lấy, cảm giác mát lạnh dễ chịu. Ngọc bài này có lẽ có tác dụng đồng dạng với thứ Nguyệt nhi đưa nó khi trước, nhưng phẩm chất kém hơn.
Sau khi Biệt Hàn truyền một ít linh lực vào, Bàn Tử hơi ấn nhẹ tay lên ngọc bài rồi trao lại cho nó, cười nói: "Từ giờ ngươi chính thức trở thành đệ tử nội môn. Sau này hàng tháng đến đây, đưa ra ngọc bài thân phận này cho đệ tử canh gác để nhận phúc lợi. Nếu lười biếng thì không cần đến, dồn lại một năm nhận cũng được. Nhớ giữ kỹ đừng để rơi mất, ta rất lười cấp lại, hà hà!"
Biệt Hàn cung kính đón lấy, cất vào người, miệng cảm ơn mấy câu.
Nhị trưởng lão thấy mọi chuyện đã xong liền lên tiếng: "Ta đưa nó về. Ngày mai nó sẽ tự mình trở lại, Bàn lão đệ nhớ thu xếp chỗ ở cho nó giùm ta!"
Được Nhị trưởng lão thương yêu gọi bằng ba tiếng "Bàn lão đệ" trìu mến, Bàn Tử hớn hở thầm nghĩ không uổng công hắn phí một đống nước bọt, lập tức cúi người: "Tiểu đệ nhất định tận lực. Nhị trưởng lão xin cứ yên tâm!"
Nhị trưởng lão gật nhẹ, nắm tay Biệt Hàn ngự không bay đi.
o0o
Bên trong Nội Cốc.
Lý Hách ngồi tu luyện trong phòng, chợt nghe tiếng gõ cửa dồn dập, mở mắt ra trầm giọng hỏi: "Kẻ nào?"
"Sư huynh, là đệ. Có tin khẩn cần báo với huynh!"
Giọng nói gấp rút cất lên.
"Vào đi." Lý Hách nói.
Đại hán mày rậm mũi to, thân hình cao lớn vội vã đi vào, cúi người bẩm báo: "Chiến Bảng vừa có xáo trộn.."
"Hừ, ngày nào Chiến Bảng chẳng có vài thay đổi nhỏ, việc này cũng phải gấp rút báo ta sao?"
Lý Hách hừ mũi ngắt lời.
Đại hán lau mồ hôi rịn đầy trán, rụt rè nói: "Không phải. Là... sư huynh vừa bị rớt xuống một bậc."
"Cái gì?" Lý Hách bật dậy: "Là ai? Lưu Đào mấy hôm nay không khiêu chiến ta, làm sao lại bị rớt hạng?"
"Không phải Lưu Đào, mà là một đệ tử vừa đề thăng nội môn.."
Đại hán e dè đáp.
Mặt Lý Hách nổi gân xanh dữ tợn: "Đệ tử vừa thông qua khảo nghiệm đề thăng nội môn liền được xếp hạng mười? Vô lý, việc này xưa nay chưa từng xảy ra, hắn tên gì?"
"Dạ... là Biệt Hàn."
"Khốn kiếp! Tiểu tử phế vật đó cũng dám ngồi trên đầu ta!"
Ầm! Rào rào..!!
Lý Hách giận dữ điên cuồng, tung một cước vào chiếc giường gã vẫn dùng để ngả lưng khiến nó nát vụn. Những viên đá vụn bay tán loạn đầy phòng làm đại hán một phen kinh hãi, lật đật lùi lại phía sau.
Sau khi phát tiết lửa giận, Lý Hách đứng thở phì phò một hồi mới bình tĩnh lại đôi chút, lạnh giọng hỏi: "Phế vật đó vào cốc chưa?"
Đại hán sợ hãi đáp: "Vẫn... vẫn chưa.."
"Ngươi lui. Thời gian này lưu ý tên đó cho ta, ngay khi hắn vào Nội Cốc lập tức báo ta ngay."
"Vâng! Tiểu đệ sẽ cố gắng hết sức, sư huynh bảo trọng!"
Đại hán mừng rỡ gật đầu lia lịa, tranh thủ chuồn nhanh.
Lão bà càng thêm tức giận, cao giọng: "Ta cứ chạm vào đấy, thất phu ngươi làm gì ta? Hừ, rõ là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Lần trước tiểu tử này lên Linh Dược sơn, dụ dỗ đệ tử ta, báo hại nàng vì nó bị sỉ nhục một phen suýt lửa giận công tâm mà chết. Ngươi còn dám nói nó không có tội tình gì?"
"Có chuyện này?"
Nhị trưởng lão giật mình nhìn Biệt Hàn.
Bàn Tử cũng ngạc nhiên không kém. Người xưa nói danh sư xuất cao đồ thật chẳng sai. Không ngờ tiểu tử kia còn nhỏ tuổi như thế mà đã có tài câu dẫn thiếu nữ nhà lành, tài cao gan lớn, đáng phục, đáng phục. Không như hắn từng tuổi này còn chưa có mảnh tình vắt vai, càng nghĩ càng thấy tủi thân. Tinh thần Bàn Tử nhất thời sa sút vạn trượng.
"A, Tứ trưởng lão và sư phụ đừng hiểu lầm! Sự tình hôm đó chỉ là Hoa tỷ thấy đệ tử bị Mông Cách hiếp đáp, mới thương tình ra tay tương trợ khiến Mông Cách tức giận buông lời nhơ bẩn thóa mạ. Nào phải đệ tử dụ dỗ tỷ ấy như Tứ trưởng lão nói."
Biệt Hàn khổ sở giải thích.
Nét mặt Nhị trưởng lão giãn ra, nói với lão bà: "Muội nghe rõ rồi chứ? Sao lại dựng ngược câu chuyện vu oan cho nó? Oan có đầu nợ có chủ..."
"Ta thích như vậy thì sao? Ngươi làm gì ta, muốn đánh ta à?"
Không để Nhị trưởng lão nói hết, lão bà Thất Cô ngang ngược ngắt lời.
Lần đầu tiên Biệt Hàn thấy có người không nói chút đạo lý như Thất Cô này, lại còn nạt ngang nạt ngửa trước mặt sư phụ nó, điều chưa kẻ nào dám làm. Nhưng thật lạ, Nhị trưởng lão không vì vậy mà giận, im thin thít như gà ngậm thóc, chỉ cười gượng gạo.
Thất Cô như chẳng thấy sự nhịn nhục của Nhị trưởng lão, cặp mắt sáng quắc hung hăng trừng Biệt Hàn: "Sau này ngươi còn dám bước lên Linh Dược sơn dù chỉ một bước, ta nhất định chặt đứt hai chân ngươi, mang đi luyện dược. Đừng trách sao Thất Cô này không báo trước!"
"Vâng!"
Biệt Hàn gãi đầu.
Thất Cô tiếp tục quay sang Nhị trưởng lão: "Còn thất phu ngươi, đừng bao giờ gọi ta bằng mấy tiếng "Thất muội", ta nhổ vào. Nếu nghe được một lần nữa, ta nhất định liều cái mạng già này với lão già mất nết ngươi!"
Nhị trưởng lão vẫn ngồi yên chịu trận, khóe môi giần giật không nói gì.
"Hừ! Giả nhân giả nghĩa, sớm muộn cũng có ngày ta lật tẩy bộ mặt giả dối của ngươi. Chờ xem!"
Dường như chán nản trước thái độ "thà chết không phản kháng" của Nhị trưởng lão, Thất Cô hậm hực đứng lên bỏ đi một nước.
Bà ta đi rồi, không khí trong điện mới bớt căng thẳng được một chút. Ai nấy thở phào nhẹ nhõm sau khi tai qua nạn khỏi.
Bàn Tử áy náy, tỏ vẻ rụt rè nói: "Tiểu đệ nhất thời quên mất chuyện giữa Nhị trưởng lão và... Tứ trưởng lão. Thật lỗ mãng, mong Nhị trưởng lão thông cảm cho!"
Nhị trưởng lão cười khổ: "Bỏ đi. Dù sao cũng đã lỡ, lần sau ngươi chú ý giùm ta được rồi."
"Nhất định, nhất định!'
Thấy không bị trách phạt, Bàn Tử mừng rỡ luyên thuyên.
"Ngươi mau lấy Linh Kế ra đo linh lực cho tiểu tử này."
Nhị trưởng lão có phần mệt mỏi nói.
Bàn Tử nào dám chậm trễ, lập tức chạy vào trong, lúc sau cầm ra một vật như chế tạo bằng thủy tinh, dài độ hai thước có dư.
Thấy thái độ tò mò của Biệt Hàn, Bàn Tử cười giải thích: "Đây là Linh Kế. Dùng để đo lường mức độ linh lực tồn tại trong cơ thể ngươi. Đặt hai tay vào đây, giống như khi ngươi khảo thí linh căn thôi."
Biệt Hàn đứng lên, áp hai bàn tay lại gần Linh Kế.
Chỉ vào ba vạch xanh phân rõ trên Linh Kế, Bàn Tử nói tiếp: "Ba vạch này đại biểu cho ba giai đoạn của tu giả Tụ Linh kỳ. Nếu linh lực trong người ngươi chạm sát vạch thứ nhất, có nghĩa tu vi ngươi đã tiến đến Tụ Linh tiền kỳ đỉnh phong. Tương tự, vạch thứ hai thuộc về Tụ Linh trung kỳ đỉnh phong, vạch thứ ba Tụ Linh hậu kỳ đỉnh phong."
Biệt Hàn nhìn Linh Kế, trong mỗi một khung được ngăn bởi một vạch còn chia ra rất nhiều vạch nhỏ. Nó thắc mắc: "Còn mấy vạch nhỏ này, không lẽ cùng một cảnh giới cũng phân chia cấp bậc?"
"Đó là đương nhiên. Nhìn ngươi ta đoán ngươi chỉ vừa tiến vào Tụ Linh tiền kỳ không lâu, đúng chứ?"
"Đúng là như vậy."
Bàn Tử gật đầu: "Kỳ thực phân chia linh căn làm cực phẩm, thượng phẩm, trung và hạ phẩm chỉ mang tính tương đối. Cùng một loại hạ phẩm linh căn nhưng xê xích nhau đôi khi không ít. Tỷ dụ hai tu giả cùng có tư chất hạ phẩm linh căn, nhưng khi tu luyện chưa chắc thực lực đã như nhau. Cùng một cảnh giới Cường Nhục kỳ tầng một, người kia lực lượng chỉ đúng năm trăm cân, đây là con số bình thường, nhưng kẻ khác cũng chỉ tư chất hạ phẩm linh căn có khi lực lượng thấp hơn một ít hoặc cao hơn nhiều, đạt đến sáu bảy trăm cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Vấn đề này tùy thuộc vào tư chất, cường độ cơ thể, công pháp, tuổi tác, linh đan diệu dược và vô số nguyên nhân khác tác động. Đến nay các vị cường giả có tiếng trong tu chân giới vẫn chưa giải thích được."
Lần đầu tiên Biệt Hàn nghe khái niệm này, quả thật rất mới mẻ. Tuy vậy cũng không ngạc nhiên lắm, vì nó là một trường hợp điển hình như thế.
"Như vậy có nghĩa tư chất tu giả cao hơn hạ phẩm linh căn, khi tu luyện linh lực cũng mạnh hơn?"
Biệt Hàn khó hiểu nói.
"Không hẳn. Tư chất cao chỉ đại biểu ngươi tu luyện đạt thành tựu nhanh hơn người khác, không đồng nghĩa với việc linh lực ngươi sẽ mạnh hơn tu giả cùng cảnh giới nhưng có tư chất kém hơn ngươi. Ha ha, nói sợ ngươi không tin, có khi đồng cảnh giới nhưng linh lực của hạ phẩm linh căn lại mạnh hơn tu giả cực phẩm linh căn không ít."
Bàn Tử cười lớn.
Biệt Hàn giật mình: "Còn có chuyện này? Nói vậy cực phẩm linh căn đâu hơn hạ phẩm linh căn bao nhiêu?"
Bàn Tử rất kiên nhẫn giải thích: "Sai lầm! Để ta nói rõ hơn cho ngươi nắm. Cứ cho ngươi có tư chất hạ phẩm linh căn nhưng linh lực luôn mạnh hơn bất cứ người nào cùng cảnh giới, kể cả cực phẩm linh căn. Vậy thì sao? Tốc độ tu luyện của cực phẩm linh căn nhanh hơn ngươi sáu bảy lần, thậm chí chục lần. Chớp mắt người ta đã vượt xa ngươi vài cảnh giới, có khi cả một đại cảnh giới, ngươi lấy gì để so sánh? Nên nhớ, dù có may mắn được ông trời ưu đãi cho lực lượng vượt xa tu giả đồng cấp, ngươi cũng chỉ là vô địch trong cảnh giới của ngươi thôi."
Biệt Hàn à một tiếng, gật gù không thôi. Bàn Tử giải thích quả thật đơn giản rõ ràng.
Thấy tiểu tử này chịu học hỏi như vậy, Bàn Tử phát sinh chút hảo cảm, lại ba hoa: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Trời cao có mắt, đây cũng xem như chút lợi thế nho nhỏ giành cho những tu giả tư chất thấp, có vốn liếng để hy vọng tranh đấu. Tuy vậy, những tu giả may mắn thế này là rất rất hiếm. Hà hà, có nhiều thiên kiêu chi tử, ngay từ khi sinh ra đã có cực phẩm linh căn, đến lúc tu luyện lại may mắn đạt lực lượng vượt xa tu giả đồng cấp. Đây mới chính là những tồn tại vô địch! Bất quá mấy tỷ người còn chưa được một, như một hạt mưa nhỏ bé trong cơn đại hạn hán."
Biệt Hàn nghe vậy hít sâu một hơi. Nếu thực sự có tu giả như thế tồn tại trên đời, thật chẳng ai xứng đáng làm đối thủ. Nó quên mất bản thân hiện tại tu luyện còn nhanh hơn cực phẩm linh căn, lực lượng cũng vượt quá xa đồng cấp. Có khi Biệt Hàn chính là hạt mưa mà Bàn Tử đang mộng tưởng cũng nên.
Nhị trưởng lão thủy chung vẫn im lặng. Lão rất hài lòng trước thái độ chịu học hỏi lắng nghe của Biệt Hàn. Người trẻ tuổi thường nóng vội, hiếu thắng. Nhất là khi Biệt Hàn có tốc độ tu luyện thần tốc, lão còn lo nó sẽ kiêu ngạo không xem ai ra gì, có ngày rước họa vào thân. Hiện tại thấy vậy rất an tâm, gật gù tán thưởng không thôi.
Chờ Biệt Hàn thông suốt, Bàn Tử nói: "Mau phóng linh lực ra hai bàn tay, làm hết khả năng ngươi có thể."
Không dám chần chừ, Biệt Hàn lập tức dồn hết linh lực vào tay, trút lên Linh Kế.
Phừng!
Cùng với linh lực được Biệt Hàn trút vào, bên trong Linh Kế hiện ra một dòng nhiệt lưu đỏ rực chậm rãi chạy lên.
Dòng nhiệt lưu rất nhanh dâng cao vượt qua vạch xanh đầu tiên chỉ mức Tụ Linh tiền kỳ đỉnh phong, sau đó vẫn chưa ngừng lại mà tiếp tục tăng lên.
Trước ánh mắt kinh hãi của Bàn Tử, dòng nhiệt lưu dâng lên gần ba phần tư khung Tụ Linh trung kỳ mới chịu dừng lại, chỉ cách cảnh giới trung kỳ đỉnh phong một đoạn ngắn.
"Ngươi... tu vi ngươi đạt đến Tụ Linh trung kỳ rồi?"
Bàn Tử kinh nghi.
Biệt Hàn lắc đầu: "Tiểu điệt chỉ mới đột phá Tụ Linh kỳ sáng nay."
Bàn Tử nghi hoặc: "Không lừa ta chứ? Tụ Linh tiền kỳ làm gì có linh lực đạt đến trung kỳ như vậy được? Vô lý!"
Nhị trưởng lão đắc ý cười ha hả: "Bàn Tử ngươi sợ quá hóa hồ đồ rồi sao? Ngươi có thể tùy ý kiểm tra cảnh giới của nó."
Nghe vậy, Bàn Tử mới sực tỉnh, ngượng ngùng đặt nhẹ tay lên người Biệt Hàn.
Tu giả có cách kiểm tra cảnh giới người khác rất hiệu nghiệm, chỉ cần đặt tay lên người đối phương cảm nhận tính chất linh lực sẽ biết người đó tu vi đạt đến mức nào. Điều này không thể giải thích bằng lời, đơn thuần chỉ dựa vào cảm giác. Tuy nhiên, chỉ tu giả có cảnh giới cao hơn mới kiểm tra được, kẻ yếu kém hơn không thể làm điều này.
"Đúng là Tụ Linh tiền kỳ, còn cách đỉnh phong một khoảng xa. Vậy tại sao linh lực kinh khủng thế này?"
Bàn Tử rút tay về, lau mồ hôi trán, lẩm bẩm tự nói. Nét mặt hắn hiện vẻ khó thể tin được, thỉnh thoảng ném cho Biệt Hàn cái nhìn như nhìn quái vật.
Hồi lâu, Bàn Tử hỏi, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh: "Ngươi tu luyện công pháp gì?"
"E hèm! Chuyện này hình như không cần thiết?"
Nhị trưởng lão sa sầm nét mặt.
Tu chân giới đại kỵ tìm hiểu công pháp cũng như những thứ liên quan đến sở học người khác. Mỗi người đều có bí mật bản thân, không thể chia sẻ cùng ai. Hơn nữa, giữ kín một chút cũng giúp tỷ lệ an toàn của bản thân cao hơn, dù sao bị đối phương hiểu hết những gì ngươi tu tập, khi đối đầu sẽ bất lợi rất lớn.
Bàn Tử sống lâu, va chạm đủ nhiều, đương nhiên hiểu rõ những chuyện này. Chỉ tại biểu hiện Biệt Hàn quá kinh khủng, khiến hắn thần trí thác loạn, nhất thời thất thố.
Hắn cười khan: "Tiểu đệ lỡ lời. Cũng vì không nghĩ Biệt sư điệt tư chất đã cao mà linh lực cũng vượt xa đồng cấp. Quả thật chính là thiên tài quá nghịch thiên! Vạn năm chỉ sợ không xuất hiện được một người. Chúc mừng Nhị trưởng lão, đồng thời cũng mừng cho bổn môn!"
Trong lòng Bàn Tử rất tiếc nuối. Lần đó nếu Nhị trưởng lão xuất hiện trễ một chút, tiểu tử này có khi đã bái hắn làm sư phụ. Có một đệ tử thiên tài như thế, hắn tha hồ vinh hạnh. Sau này cũng không phải lo nghĩ bất kỳ chuyện gì, trò hơn thầy chỉ là chuyện sớm muộn. Hưởng phước không hết!
Nhưng Bàn Tử cũng thật lòng mừng cho tông môn. Trước có Tống Lâm, Trác Thiên Lam, sau xuất hiện nha đầu Nguyệt nhi tư chất tuyệt đỉnh, hiện giờ lại thêm tiểu tử biến thái này. Vài năm nữa thôi, khi hai đứa trẻ này trưởng thành, đệ tử các tông phái khác có nước ôm đầu mà chạy. Nghĩ đến viễn cảnh này, hắn đã thấy sảng khoái cực kỳ.
Nhị trưởng lão mỉm cười, phong thái vô cùng ung dung. Dù trong lòng lão đang sướng khoái không thôi nhưng trước mặt Bàn Tử cũng phải tỏ chút khí độ tông sư cho hắn nể.
"Đệ tử ta hiện tại có thể xếp thứ mấy trên Chiến Bảng?"
Nhị trưởng lão nhẹ nhàng hỏi, rất ý tứ nhấn mạnh cụm từ "đệ tử ta".
"A, về chuyện này... mời Nhị trưởng lão cùng Biệt sư điệt ra bên ngoài."
Sau khi kiểm tra trình độ Biệt Hàn, thái độ Bàn Tử càng thêm khách khí.
Ba người ra khỏi Nội Điện, đi về bên phải theo một sơn đạo thông thoáng, một lúc sau dừng lại trước tấm bia màu bạc tạc bằng vật liệu gì không rõ. Tấm bia bề ngang độ hai trượng, cao bốn năm trượng, bên trên khắc chi chít những ký tự.
Biệt Hàn tò mò nhìn vào, trên đó khắc rất nhiều cái tên được đánh số thứ tự từ một đến một trăm. Trong đó mười cái tên đứng đầu được viết to hơn, có màu vàng lấp lánh tỏa hào quang. Còn lại đều mang màu đỏ, nhỏ hơn không ít.
Bàn Tử nói với Biệt Hàn: "Đây là Chiến Bảng dùng để xếp hạng thực lực đệ tử nội môn. Trăm người có tu vi cao nhất sẽ được khắc tên lên đây. Thứ hạng càng cao, phúc lợi hàng tháng nhận được càng nhiều. Ngoài ra, khi đến thời điểm so đấu với đệ tử chân truyền, mười người đứng đầu sẽ được vinh dự đại diện. Nếu chiến thắng lập tức đề thăng thành đệ tử chân truyền."
Biệt Hàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thực ra mấy thứ liên quan đến cơ cấu quyền lực, thứ hạng trong Thần Môn, ngay từ khi mới nhập môn nó đã được sư phụ chỉ bảo qua một lần. Có điều Biệt Hàn không nghĩ đệ tử nội môn lại có riêng một bảng xếp hạng tu vi chi tiết thế này.
Trên Chiến Bảng, Biệt Hàn chú ý đến mười cái tên đứng đầu, trong đó có hai người nó đã từng gặp qua. Xếp thứ mười là Lý Hách, gã kiệm lời đệ đệ Lý Hoằng đứng thứ sáu. Còn lại mấy cái tên trong tốp mười đều xa lạ. Kẻ xếp đầu Tư Mã Thiên, Biệt Hàn càng chưa từng nghe tới. Nhưng để được xếp ở vị trí này, chứng tỏ người kia có thực lực rất mạnh.
Nhị trưởng lão chắp tay sau lưng, thong dong nói: "Đệ tử ta đủ thực lực xếp vào trăm người này chứ?"
Bàn Tử gục gặc: "Đó là chuyện đương nhiên. Biệt sư điệt chỉ có tu vi Tụ Linh tiền kỳ nhưng linh lực tích súc mạnh mẽ ngang với phần lớn Tụ Linh trung kỳ lâu năm, chỉ kém trung kỳ đỉnh phong một ít. Thực lực đủ sức xếp trong tốp mười người dẫn đầu."
Nói đoạn Bàn Tử đưa hai ngón tay dùng thủ pháp cách không khắc tên Biệt Hàn vào tấm bia. Chớp mắt tên nó đã chễm chệ trên bảng ngay vị trí thứ mười. Lý Hách bị tuột một hạng, rớt xuống thứ mười một. Đệ tử có tên ở vị trí một trăm càng thê thảm hơn, biến mất vô tung.
"Làm như vậy liệu có hợp tình hay không?"
Biệt Hàn khó hiểu nói.
Bàn Tử cười lớn: "Rất hợp tình là đằng khác. Tuy vậy, đây chỉ là đặc quyền của đệ tử lần đầu kiểm tra linh lực được hưởng. Dựa theo mức độ mạnh yếu của linh lực mà ta tạm xếp hạng. Nếu sau này, chẳng may có đệ tử hạng mười một khiêu chiến thắng ngươi, thứ hạng của ngươi sẽ bị hắn thay thế. Hiểu chứ? Dù sao linh lực mạnh hơn có thể thắng kẻ linh lực yếu chỉ mang tính tương đối. Trong thực chiến, ngoài cường độ linh lực ngươi còn phải dựa vào rất nhiều yếu tố để giành chiến thắng như phù lục, linh khí, bí pháp, đan dược và cả mưu kế."
Biệt Hàn gật đầu: "Ra là như vậy."
"Nhưng ngươi cũng được hưởng không ít điều lợi từ việc này đấy. Nội môn quy định rất gắt gao, chỉ người xếp liền sau mới được khiêu chiến người trước, mỗi ngày một lần duy nhất. Ngươi chưa gì đã đứng hạng mười, đỡ mất rất nhiều thời gian khiêu chiến thăng cấp. Có nhiều tên thậm chí không được xếp vào tốp một trăm, buồn nản không kể xiết. Hoặc như đệ tử đứng hạng một trăm, mọi người đều gọi hắn là kẻ xui xẻo, biết tại sao không?"
Hỏi nhưng không đợi Biệt Hàn trả lời, Bàn Tử hào hứng nói tiếp: "Từ hạng chín chín trở lên, mỗi ngày ngươi chỉ phải tiếp nhận khiêu chiến của một người. Bởi vì xếp liền dưới ngươi chỉ có một người thôi. Nhưng còn hạng một trăm, xếp dưới hắn là hơn một nghìn bốn trăm đệ tử, ha ha, tiếp nhận khiêu chiến mệt xỉu. Tên nào xếp hạng một trăm đều liều mạng, bằng mọi cách leo lên hạng chín chín để thoát nạn."
Biệt Hàn nghe vậy cũng thấy buồn cười. May mắn bản thân không rơi vào vị trí này, nếu không khổ sở chết mất.
"Đùa thôi! Ta sao lại để xảy ra tình trạng đó chứ. Mỗi ngày tên đó chỉ phải tiếp cao nhất năm người thôi. Dù sao số đệ tử bên dưới muốn được khiêu chiến quá đông, đây đã là giới hạn thấp nhất rồi."
Bàn Tử thở dài, ra vẻ vì yêu thương đệ tử mà phiền não.
Biệt Hàn cười thầm lão béo này thật khéo diễn trò. Ngoài mặt đồng cảm: "Bàn trưởng lão thật biết nghĩ cho đệ tử. Tin rằng nếu bọn hắn biết được chắc sẽ rất cảm động, cũng không trách người!"
Bàn Tử như tìm được tri kỷ, cảm động nức nở: "Biệt sư điệt hiểu được như vậy, ta thật cảm kích!"
Nhị trưởng lão đứng ngoài xem tấn tuồng, lắc đầu ngán ngẩm nhưng cũng không lên tiếng vạch trần. Hôm nay gã lùn này khiến lão rất hài lòng, nhìn gã thuận mắt hơn một chút. Cố chịu đựng một phen vậy!
Không khí cảm động giả tạo chỉ tồn tại một lúc, Bàn Tử là người lên tiếng xé bỏ, làm người không thể không biết tiến thoái, như vậy đủ rồi, nếu còn làm tới sẽ khiến Nhị trưởng lão có ác cảm.
Hắn chợt hỏi: "Biệt sư đệ định khi nào dọn vào cốc?"
Biệt Hàn ngơ ngẩn: "Cốc?"
Bàn Tử đưa tay chỉ xa xa: "Sau tấm bia bài danh một trăm cao thủ này, chính là Nội Cốc. Tất cả đệ tử nội môn sau khi tham gia kiểm tra xếp hạng thực lực đều phải dọn vào đây, không được ở bên ngoài."
Nhìn sơn đạo thoai thoải khuất dần phía xa, Biệt Hàn thắc mắc: "Tiểu điệt có thể biết lý do vì sao phải dọn vào đó không?"
Nó ở Thiên Kiếm sơn tịch mịch đã quen, rất thích hợp cho việc tu luyện. Lúc này nghe phải đổi chỗ, Biệt Hàn thật không quen.
"Đây là quy định xưa nay của bổn môn. Nội môn đệ tử tập trung một chỗ, tu luyện sẽ có không khí ganh đua. Hơn nữa, ngươi đã được xếp hạng, mỗi ngày đều sẽ có đệ tử tìm ngươi khiêu chiến. Nếu ngươi không ở trong cốc, chẳng lẽ mỗi lần muốn khiêu chiến, hắn phải chạy đi tìm ngươi khắp nơi sao? Rất mất thời gian.
Đó là chưa tính đến trường hợp khi xưa, lúc chưa lập ra quy định này, có đệ tử xếp trong tốp mười, còn khoảng một tháng sẽ đến ngày được cử đi thi đấu với đệ tử chân truyền thì trốn mất biệt. Biết vì sao không? Vì hắn sợ bị mấy tên xếp phía dưới đánh bại, sẽ cướp mất vị trí thi đấu của hắn, thế nên chơi trò đó. Báo hại tên xếp dưới truy tìm cả tháng không ra, đến tận ngày thi đấu với đệ tử chân truyền, gã đó mới ló mặt. Cao tầng bổn môn đành chịu, không trách phạt gã khôn lỏi đó được. Dù sao cũng chẳng có quy định không được trốn, hà huống gã đâu chịu nhận là gã trốn, chỉ gân cổ bảo đi tiềm tu."
Biệt Hàn lắc đầu ngao ngán, trên đời thật nhiều người vô sỉ, bất chấp mọi thủ đoạn để đạt mục đích. Không trách sau này tông môn lại đặt ra quy định như vậy, chung quy cũng tại gã đệ tử kia làm hại nó.
Bàn Tử vẫn thao thao bất tuyệt, cơ hội lấy lòng thế này không phải lúc nào cũng có: "Vào đó rồi, thực lực Biệt sư điệt sẽ còn tiến nhanh. Sống trong không khí tranh đua, mỗi ngày lại đều phải khiêu chiến và tiếp nhận khiêu chiến. Tu giả phải trải qua thực chiến thật nhiều mới tiến bộ nhanh chóng được. Đừng ngại đánh nhau, đó chính là quá trình ngươi tích lũy kinh nghiệm, sau này lâm vào chiến đấu sinh tử thật sự sẽ giúp ngươi rất nhiều. Cường giả đều bước ra từ biển máu, không ai chỉ ngồi một chỗ tu luyện mà mạnh mẽ."
Biệt Hàn nghe như nuốt từng lời. Bàn trưởng lão nói nhiều thật, nhưng những điều hắn nói đều rất có ích cho nó. Thầm nghĩ sau này có cơ hội nhất định báo đáp cho Bàn Tử đã tốn công một buổi sùi bọt mép truyền dạy kinh nghiệm.
Bàn Tử nói xong, len lén lấy khăn thấm nước bọt dính quanh mép. Lâu lắm mới phải nói nhiều như vậy, hắn cũng rất mệt. Lại hỏi Biệt Hàn lần nữa: "Biệt sư đệ định khi nào dọn vào?"
Biệt Hàn trầm ngâm: "Sáng mai. Tiểu điệt còn một số việc cần phải trở về thu xếp."
"Tốt! Ngươi truyền một ít linh lực vào đây, chút ít thật nhỏ thôi."
Bàn Tử đưa cho Biệt Hàn mảnh ngọc bài màu lam nhỏ cỡ bàn tay.
Biệt Hàn đón lấy, cảm giác mát lạnh dễ chịu. Ngọc bài này có lẽ có tác dụng đồng dạng với thứ Nguyệt nhi đưa nó khi trước, nhưng phẩm chất kém hơn.
Sau khi Biệt Hàn truyền một ít linh lực vào, Bàn Tử hơi ấn nhẹ tay lên ngọc bài rồi trao lại cho nó, cười nói: "Từ giờ ngươi chính thức trở thành đệ tử nội môn. Sau này hàng tháng đến đây, đưa ra ngọc bài thân phận này cho đệ tử canh gác để nhận phúc lợi. Nếu lười biếng thì không cần đến, dồn lại một năm nhận cũng được. Nhớ giữ kỹ đừng để rơi mất, ta rất lười cấp lại, hà hà!"
Biệt Hàn cung kính đón lấy, cất vào người, miệng cảm ơn mấy câu.
Nhị trưởng lão thấy mọi chuyện đã xong liền lên tiếng: "Ta đưa nó về. Ngày mai nó sẽ tự mình trở lại, Bàn lão đệ nhớ thu xếp chỗ ở cho nó giùm ta!"
Được Nhị trưởng lão thương yêu gọi bằng ba tiếng "Bàn lão đệ" trìu mến, Bàn Tử hớn hở thầm nghĩ không uổng công hắn phí một đống nước bọt, lập tức cúi người: "Tiểu đệ nhất định tận lực. Nhị trưởng lão xin cứ yên tâm!"
Nhị trưởng lão gật nhẹ, nắm tay Biệt Hàn ngự không bay đi.
o0o
Bên trong Nội Cốc.
Lý Hách ngồi tu luyện trong phòng, chợt nghe tiếng gõ cửa dồn dập, mở mắt ra trầm giọng hỏi: "Kẻ nào?"
"Sư huynh, là đệ. Có tin khẩn cần báo với huynh!"
Giọng nói gấp rút cất lên.
"Vào đi." Lý Hách nói.
Đại hán mày rậm mũi to, thân hình cao lớn vội vã đi vào, cúi người bẩm báo: "Chiến Bảng vừa có xáo trộn.."
"Hừ, ngày nào Chiến Bảng chẳng có vài thay đổi nhỏ, việc này cũng phải gấp rút báo ta sao?"
Lý Hách hừ mũi ngắt lời.
Đại hán lau mồ hôi rịn đầy trán, rụt rè nói: "Không phải. Là... sư huynh vừa bị rớt xuống một bậc."
"Cái gì?" Lý Hách bật dậy: "Là ai? Lưu Đào mấy hôm nay không khiêu chiến ta, làm sao lại bị rớt hạng?"
"Không phải Lưu Đào, mà là một đệ tử vừa đề thăng nội môn.."
Đại hán e dè đáp.
Mặt Lý Hách nổi gân xanh dữ tợn: "Đệ tử vừa thông qua khảo nghiệm đề thăng nội môn liền được xếp hạng mười? Vô lý, việc này xưa nay chưa từng xảy ra, hắn tên gì?"
"Dạ... là Biệt Hàn."
"Khốn kiếp! Tiểu tử phế vật đó cũng dám ngồi trên đầu ta!"
Ầm! Rào rào..!!
Lý Hách giận dữ điên cuồng, tung một cước vào chiếc giường gã vẫn dùng để ngả lưng khiến nó nát vụn. Những viên đá vụn bay tán loạn đầy phòng làm đại hán một phen kinh hãi, lật đật lùi lại phía sau.
Sau khi phát tiết lửa giận, Lý Hách đứng thở phì phò một hồi mới bình tĩnh lại đôi chút, lạnh giọng hỏi: "Phế vật đó vào cốc chưa?"
Đại hán sợ hãi đáp: "Vẫn... vẫn chưa.."
"Ngươi lui. Thời gian này lưu ý tên đó cho ta, ngay khi hắn vào Nội Cốc lập tức báo ta ngay."
"Vâng! Tiểu đệ sẽ cố gắng hết sức, sư huynh bảo trọng!"
Đại hán mừng rỡ gật đầu lia lịa, tranh thủ chuồn nhanh.
/31
|