Về đến Thiên Kiếm sơn, Biệt Hàn liền quay lại động phủ thu xếp hành lý. Nghe có vẻ nhiều, kỳ thực chỉ mỗi Trọng Thể Linh Dịch nó phải mang đi, ngoài ra chẳng còn lại gì.
Biệt Hàn ngồi xuống hành công, muốn thử xem sau khi tiến vào Tụ Linh kỳ, tốc độ tu luyện có tăng lên không hay giảm đi.
Lạ thay, sau khi dẫn nhập linh khí đi mấy chu thiên, linh lực trong nội thể Biệt Hàn không tăng lên dù chỉ một chút, cứ chạy lòng vòng rồi tan biến. Thoạt đầu nó ngỡ linh lực dung nhập vào cải tạo cơ nhục, nhưng sau khi kiểm tra phát hiện cường độ cơ thể vẫn như cũ, chẳng cải thiện chút nào.
Không tài nào hiểu được, Biệt Hàn lấy thanh tiểu kiếm linh bảo ra tự tạo thương tích, sau đó nhắm mắt tiếp tục lặp lại việc tu luyện, hi vọng sẽ có hiệu quả.
Trải qua nửa giờ, thương tích trên người Biệt Hàn hoàn toàn khôi phục, tuy nhiên linh lực và cường độ thân thể vẫn bảo trì trạng thái như trước, tuyệt không tăng tiến.
"Quái lạ! Sao ta không thể tu luyện được nữa?!"
Biệt Hàn nghĩ mãi chẳng tìm được nguyên do, thừ người ra.
Khá lâu, nó chợt nhớ tới Đạo Châu, vội vàng lấy ra nhìn ngắm.
"Chắc chắn trong này sẽ có giải đáp."
Dựa theo cách thức lần trước, Biệt Hàn cứa nhẹ đầu ngón tay, nhỏ máu lên Đạo Châu. Từng giọt từng giọt máu đỏ au vừa rơi xuống liền mất hút.
Đến khi mặt mày nó tái xanh, Đạo Châu vẫn im lìm không có phản ứng, nhưng máu thì vẫn hút đều đặn, bao nhiêu cũng không chừa.
"Ma Châu khốn kiếp!"
Đến tận lúc Biệt Hàn kiệt sức muốn gục xuống, hiện trạng Đạo Châu vẫn không có gì biến chuyển. Biệt Hàn mấy lần thèm đập nát thứ quái quỷ này mà lại không dám. Sau cùng đành nén giận, quay ra hành công khôi phục.
Hai tiếng chớp mắt trôi qua. Biệt Hàn đã bốn lần tọa công rồi lại nhỏ máu cung cấp cho Đạo Châu đến khi kiệt sức. Tuy vậy, viên châu nhỏ bé này không mảy may thương tình hiển linh lấy một lần cho nó mừng.
Biệt Hàn giận tím mặt, thầm nghĩ có lẽ máu nó cung cấp vẫn chưa đáp ứng đủ nhu cầu Đạo Châu, nén giận tiếp tục công việc đòi hỏi lòng kiên nhẫn và sức chịu đựng kinh khủng này.
Lại thêm ba tiếng qua đi. Biệt Hàn đã hành công tổng cộng mười lần chẳn chòi, kết quả vẫn như trước.
Cộp!
Nó chán nản nằm lăn ra đất, Đạo Châu bị vứt lăn lóc dính đầy bụi bặm.
"Rốt cục vì sao? Hay Đạo Châu đã không còn gì để khám phá?!"
Đầu Biệt Hàn đau như dần, sinh lực và tinh thần nó cả ngày này bị Đạo Châu hành hạ, khổ không để đâu cho hết.
Trong lúc chán nản, nghĩ tới tương lai mịt mù, Biệt Hàn cực kỳ buồn chán. Nó từ phế vật đạt thành tu vi ngày nay hoàn toàn nhờ vào công dụng bá đạo của Cuồng Ma Trọng Thể. Biệt Hàn biết đây chỉ là khẩu quyết và cách tu luyện tầng đầu của công pháp này. Khi trước nó cứ đinh ninh Đạo Châu còn chứa khẩu quyết các tầng tiếp theo, chỉ cần ung dung tuần tự nhi tiến, sớm muộn cũng bước vào hàng ngũ cường giả đỉnh phong.
Hiện tại phát hiện niềm hi vọng, chiếc phao duy nhất mình có thể bám víu đã không còn, Biệt Hàn như lọt xuống vực thẳm, tinh thần suy sụp. Một khi đã tu luyện Cuồng Ma Trọng Thể, Biệt Hàn quyết không thể tu luyện được một công pháp nào khác, trừ khi nó tự phế tu vi. Nhưng bản thân chẳng có linh căn, Cuồng Ma Trọng Thể là cứu cánh duy nhất, buông thứ này ra, Biệt Hàn sẽ hiện nguyên hình một phế vật không bao giờ có thể tu hành.
Tiến không được, lùi cũng chẳng xong, nếu không tìm được phương cách nào khác, Biệt Hàn sẽ phải chấp nhận tu vi nó mãi mãi dừng lại ở cảnh giới hiện tại. Những người nó luôn tìm cách đuổi theo sẽ ngày càng bỏ xa, những kẻ bị nó bỏ xa sớm muộn cũng vượt mặt nó. Đây đúng là một bi kịch!
"Mẫu thân, hài nhi không cam lòng!"
Đã lâu rồi Biệt Hàn mới lại nếm trải cảm giác bất lực. Hỷ, nộ, ái, ố, đủ loại tâm tình bao vây nó, khó chịu tới cực điểm.
"Rồi đây, mọi người sẽ lại gọi ta là phế vật! Nguyệt nhi sẽ dành cho ta ánh mắt thương hại! Sư phụ sẽ nhìn ta như một tên đệ tử bất tài! Kẻ thù cười chê ta vô dụng! Mẫu thân vì sự kém cỏi của ta mà đau lòng, linh hồn chẳng thể ngủ yên!"
"Hà hà..!!"
Nó đau đớn cười khẽ, tràng cười ngày càng to dần, sằng sặc như điên.
Trong lúc phát tiết, Biệt Hàn vô tình quay mặt về phía Đạo Châu. Hạt châu bóng bẩy, ẩn hiện gương mặt nó trong đó đang hả miệng cười lớn như trêu chọc, cười cợt, sỉ nhục.
"Ngươi... ngươi cũng dám cười nhạo ta? Khốn kiếp!"
Biệt Hàn tức giận, một quyền đập mạnh lên Đạo Châu.
Ầm!
Động phủ rung chuyển. Vị trí Đạo Châu nằm khi trước vỡ thành hố to. Dưới hố, Đạo Châu bỗng lóe sáng rồi tắt thật nhanh.
Sự việc diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt nhưng không lọt khỏi nhãn quang Biệt Hàn. Nó nín cười, tâm trạng cuồng nộ nhanh chóng bị dập tắt, sự vui mừng điên cuồng hiện trong đáy mắt.
Biệt Hàn chồm tới, hối hả cầm Đạo Châu từ trong hố đất ra, nhẹ nhàng nâng lên như nâng báu vật. Dưới một quyền mạnh mẽ của Biệt Hàn, Đạo Châu vẫn không suy suyển, nhưng lúc này đã trở lại trạng thái ảm đạm vô quang như bình thường. Điều này khiến Biệt Hàn hoài nghi liệu vừa rồi có phải nó bị lóa mắt nhìn lầm hay không?
Tâm ý Biệt Hàn xoay chuyển thật nhanh cố tìm ra nguyên nhân lý giải việc Đạo Châu bỗng dưng phát sáng. Vừa rồi nó giận dữ đánh một quyền lên, Đạo Châu lập tức lóe sáng, có nghĩa thứ này thích ăn đòn?
Biệt Hàn khó hiểu thử vận lực vào bàn tay, bóp mạnh Đạo Châu.
Đạo Châu mờ tối bỗng nhấp nháy.
Biệt Hàn cả mừng, linh lực càng truyền nhiều vào tay như thể muốn bóp nát vụn Đạo Châu.
Linh lực truyền vào tay Biệt Hàn nhanh chóng bị Đạo Châu nuốt chửng, tần suất nhấp nháy càng mau hơn.
"Thì ra thứ ngươi muốn là linh lực, sao không nói sớm?"
Biệt Hàn bực dọc lẩm bẩm, linh lực vẫn liên tục cung cấp cho Đạo Châu. Tâm trạng nó cực kỳ vui mừng, như kẻ chết đói lâu ngày bỗng vớ được khúc sườn thơm phức.
Đạo Châu liên tục cắn nuốt linh lực, ánh sáng lam bao bọc bên ngoài ngày càng rực rỡ. Đến khi linh lực Biệt Hàn vơi quá nửa, Đạo Châu mới chịu dừng lại, bề mặt trong suốt chợt ẩn hiện những ký tự li ti nhỏ xíu.
Đây đúng là thứ Biệt Hàn đang chờ mong. Nó mừng rỡ áp ngay Đạo Châu vào trán.
Ào!!
Cơn lũ ký tự thi nhau đổ ào ạt vào đầu Biệt Hàn khiến nó đau đến chết đi sống lại phải té nằm ra đất. Cũng may, nhờ quá trình tu luyện từ trước thường xuyên đối mặt với ý niệm tà ác quấy nhiễu, tinh thần Biệt Hàn hiện tại vững mạnh hơn không ít. Dù đau nhưng nó vẫn có thể chịu đựng được, nằm thở hổn hển mong cho tình trạng này chóng trôi qua.
Chờ khi cơn đau hoàn toàn rút đi, nhìn ánh sáng Đạo Châu đã tắt ngấm, Biệt Hàn nở nụ cười mãn nguyện. Thành công rồi, ông trời vẫn chưa quay lưng với nó.
Ổn định tâm tình, Biệt Hàn ngồi lên, nhắm mắt chuyên tâm tra xét thông tin vừa dung nhập vào đầu.
Nó đoán quả không sai. Ngoài những công thức, phương pháp luyện dược, chế khí, chế phù, trận pháp tầng cao hơn, khẩu quyết tầng hai Tụ Linh kỳ của Cuồng Ma Trọng Thể cũng có trong mớ thông tin này, hơn nữa còn hướng dẫn chi tiết cách tu luyện.
Ngoài tin vui này, Biệt Hàn còn đón nhận một sự kinh hỷ khác. Trong mớ thông tin hỗn loạn, nó phát hiện ra một đoạn khẩu quyết thi triển linh kỹ.
Linh kỹ là cách gọi chung những chiêu thức tu giả sử dụng linh lực thi triển. Thay vì chỉ đơn thuần đánh ra linh lực tấn công đối phương, tu giả có thể dựa theo lộ tuyến vận hành và cách thức biến tấu linh lực tạo ra những chiêu thức uy lực mạnh hơn, hiệu quả cao hơn.
Những linh kỹ thông thường có thể kể tên như Hỏa Cầu, Băng Kết, Quang Thuẫn, Toàn Phong... Linh tráo Nguyệt nhi thi triển lần trước cũng là một loại linh kỹ phòng ngự.
Những linh kỹ này đòi hỏi mất thời gian tu luyện cho thuần thục nhưng hiệu quả thực tiễn không cao, lại tiêu tốn không ít linh lực, vì vậy trong lúc chiến đấu đại đa số tu giả đều rất hiếm khi sử dụng linh kỹ. Thay vì tiêu tốn linh lực cho linh kỹ, để dành linh lực khu động linh khí còn hữu dụng hơn. Thời gian tu tập linh kỹ dành cho tu luyện không phải tốt hơn sao.
Tuy vậy, cũng có một số linh kỹ vượt quá lẽ thường mà một khi luyện thành, uy lực cực kỳ mạnh mẽ, còn mạnh hơn uy lực linh khí. Nhưng những linh kỹ này chỉ có thể ngộ không thể cầu, thỉnh thoảng xuất hiện một bản lập tức dẫn đến trường phong ba bão táp, tranh đoạt khốc liệt, các đại tông môn đều xuất động.
Hiện tại, trong đầu Biệt Hàn đang chứa một linh kỹ như thế. Vừa lướt qua phần miêu tả ưu điểm và nhược điểm, Biệt Hàn mừng đến cơ thể run rẩy.
Càn Khôn Thôn Thiên Chỉ, loại hình linh kỹ.
Ưu: Uy lực bá đạo, luyện đến tầng chót, một chỉ xuất ra thiên hôn địa ám.
Nhược: Không thể khống chế linh lực khi thi triển, bất kể cảnh giới, một khi xuất ra linh lực lập tức cạn kiệt.
Dựa theo ghi chép, Biệt Hàn không chút nghi ngờ uy lực của chỉ pháp này, coi như nó có thêm một phương pháp hộ mệnh. Tuy nhiên, nhược điểm cũng thật lớn. Bất kể cảnh giới ra sao, một khi thi triển linh kỹ này, linh lực bản thân lập tức cạn kiệt chẳng còn một mống, khi đó nếu kẻ địch vẫn còn sinh lực, chẳng phải Biệt Hàn sẽ như cá nằm trên thớt sao?!
Cảnh báo này đồng nghĩa Biệt Hàn sẽ không thể thường xuyên sử dụng linh kỹ này, chỉ khi nguy cấp không còn cách nào khác mới phải thi triển ra. Nói quyết sinh tử, một sống hai chết với kẻ địch cũng chẳng ngoa.
Nén sự vui sướng xuống, Biệt Hàn chăm chú xem kỹ phương pháp tu luyện Cuồng Ma Trọng Thể tầng hai.
Trên cơ bản, lộ tuyến lưu chuyển linh lực tầng hai khá giống với tầng một, chỉ thay đổi ở một vài điểm nhỏ. Biệt Hàn chỉ cần bỏ ra một chút thời gian làm quen, tin rằng sẽ dễ dàng làm được, không có gì khó khăn.
Nhưng mọi việc còn chưa dừng ở đó. Khi trước Biệt Hàn còn chưa kịp mừng vì phương pháp tu luyện quái dị kiểu tự ngược của Cuồng Ma Trọng Thể đã chấm dứt khi nó đột phá Tụ Linh kỳ, hiện giờ niềm vui đó như đống than cháy đỏ bị tạt một gáo nước lạnh tắt ngúm.
Từ lúc này, Trọng Thể Linh Dịch đã hoàn toàn vô dụng, không còn cần đến. Biệt Hàn cũng chẳng cần tự ngược nữa, nhưng nó phải thực hiện một phương pháp khác còn khó khăn và mất thời gian hơn gấp bội.
Thông tin ghi rõ, để tu luyện tầng hai Cuồng Ma Trọng Thể, Biệt Hàn cần phải ngồi trong huyết trì (1) mới có hiệu quả. Huyết trì này đòi hỏi lượng máu của mười yêu thú đẳng cấp ít nhất ngang với nó. Ngoài ra còn đại lượng các loại dược thảo mà Biệt Hàn chưa từng nghe qua. Huyết trì có thể phục vụ cho việc tu luyện của nó trên dưới mười ngày, sau đó sẽ cạn kiệt. Khi đó, nếu muốn tiếp tục tu hành, Biệt Hàn lại phải cất công đi tìm thêm máu yêu thú.
Bên trong lưu ý rõ, máu yêu thú đẳng cấp càng cao, tu hành càng nhanh. Ngoài ra, nếu tu giả không tìm được đủ máu yêu thú, có thể dùng máu người thay thế vẫn tốt, hiệu quả không thay đổi. Đương nhiên, có dùng máu người cũng phải máu những tu giả tu vi ngang với yêu thú đang cần.
Xem đến đây, Biệt Hàn rùng mình. Công pháp này quả thật biến thái cực độ, dùng máu người để tu luyện, nó tuyệt không thể làm.
"Kiếp này đã định ta không thể làm một người bình thường!"
Biệt Hàn khổ sở than. Chỉ nghĩ đến việc nằm trong huyết trì, nó đã thấy ghê tởm. Nhưng việc này không thể không làm, có chết cũng phải làm, nó không có quyền lựa chọn.
"Xem ra lại phải đi thăm lão nhân gia một chuyến, thật khổ!"
Biệt Hàn chép miệng, chân đạp Hắc Phong bay về hướng Nhị trưởng lão cư ngụ.
o0o
"Bát Bình Lộ Tiên Thảo, Nhân Sâm vạn năm, Thanh Mộc Quế, Miên Căn, Ngũ Hành Thụ, Nhũ Hương..."
Nhị trưởng lão cầm tờ giấy Biệt Hàn đưa cho, càng đọc sắc mặt càng trắng bệch như người bệnh lâu năm không khỏi, hai tay run lẩy bẩy.
"Ngươi... ngươi cần những thứ này làm gì?"
Nhị trưởng lão run giọng hỏi. Nếu không phải tiểu tử kia nay đã khác xưa, chỉ sợ lão đã một chưởng đập chết. Phá gia chi tử, tên này tuyệt đối phá của cấp chuyên gia. Những thứ ghi trong tờ giấy, có vài món Nhị trưởng lão cần nhưng lâu nay tiếc của không dám mua. Tiểu tử này lại một hơi đòi hết nhiêu đó, Nhị trưởng lão suýt nữa nhồi máu cơ tim mà chết.
Biệt Hàn nào biết tâm tình sư phụ lúc này, chỉ thầm lo lắng không hiểu sức khỏe lão thế nào mà tay chân run rẩy, mặt thiếu huyết sắc, cúi đầu cung kính nói: "Đệ tử cần để tu luyện. Không biết tìm ở đâu, chợt nghĩ đến sư phụ có thể có nên cả gan làm phiền người một phen!"
"Lúc khó khăn mới nghĩ đến sư phụ, Tôn Lập ta có tên đệ tử thật hiếu thảo!"
Nhị trưởng lão thầm mắng, khuôn mặt méo xệch.
Thấy biểu tình lão, Biệt Hàn gãi đầu: "Sư phụ không có?"
Nhị trưởng lão giật mình, cười khan: "Có. Ta đương nhiên có chứ, nhưng mà có thật ngươi rất cần những thứ này?"
Lão cũng quá khổ tâm. Sao có thể trước mặt đệ tử thừa nhận không có cho được, mặt mũi kẻ làm thầy như lão vứt đi đâu. Mặc dù lần trước có từ chối Biệt Hàn vài thứ nhưng cũng do khi đó nó chưa bộc phát tiềm năng. Hiện tại tu vi Biệt Hàn ngày đi ngàn dặm, Nhị trưởng lão ngoài quý trong yêu, thật chẳng cách gì từ chối.
Biệt Hàn hớn hở: "Vậy sư phụ có thể cho đệ tử xin một ít được không? Quả thật đệ tử rất cần!"
Nhị trưởng lão xoa cằm: "Hiện tại ta không để ở đây, cần phải tốn một ít công phu lấy về. Như vầy đi, ngươi cứ vào Nội Cốc thu xếp nơi tu luyện, vài hôm nữa ta sẽ cho người đưa tới."
"Được vậy tốt quá, đệ tử cảm tạ sư phụ!"
Biệt Hàn mừng rỡ khom người.
Khác với tâm trạng Biệt Hàn, Nhị trưởng lão rầu rĩ không thôi. Chuyến này tiêu tốn không ít hơn ngàn linh thạch, tài sản lão tích cóp cả đời bất quá chưa đến vạn linh thạch, thoáng chốc đội nón ra đi hơn phần mười.
Đó là chỉ tính ở hiện tại khi tu vi tiểu tử kia mới chỉ Tụ Linh kỳ. Tương lai hắn đột phá lên thêm một hai cảnh giới nữa, lão có nước táng gia bại sản.
Mải nghĩ, chợt nhìn lên thấy Biệt Hàn đang ngập ngừng như muốn nói thêm gì đó, Nhị trưởng lão hỏi: "Ngươi còn gì muốn nói?"
Biệt Hàn cười ngại ngùng: "Không biết sư phụ có loại bình chứa nào to to? Đệ tử cũng cần."
"Bình chứa? Ngươi cần làm gì?"
"Đệ tử cần để đựng... vài loại chất lỏng, đại loại như nước."
Biệt Hàn suýt nữa phun ra nó cần bình đựng máu, may kịp trớ đi, nếu không chẳng biết Nhị trưởng lão phản ứng thế nào.
Nhị trưởng lão cười mắng: "Tiểu tử ngươi cần toàn những thứ độc, cũng may ta không đến nỗi nghèo mới đáp ứng được ngươi. Cầm lấy đi!"
Nhị trưởng lão lấy trong người ra vài thứ, nhét hết vào một túi nhỏ chỉ độ bàn tay, ném cho Biệt Hàn.
Đón lấy túi nhỏ, Biệt Hàn ghé mắt vào trong, nhất thời rúng động.
Chiếc túi nhìn bên ngoài chỉ bằng bàn tay nhưng không gian bên trong cực kỳ rộng lớn, chu vi không nhỏ hơn ba bốn trượng, thật quá sức tưởng tượng.
Biệt Hàn ngơ ngác: "Sư phụ, thứ này..."
Đoán trước nó sẽ có biểu hiện như vậy, Nhị trưởng lão đắc ý: "Đây là túi trữ vật. Đem theo bên người rất tiện lợi, tuy nhiên chỉ chứa vật chết, không thể bỏ vật sống vào."
Biệt Hàn gục gặc, trút mấy thứ khi nãy lão bỏ vào trong ra ngoài.
Lộp cộp!!
Đồ vật lỉnh kỉnh rơi loạn trên đất. Một cái bình hồ lô màu vàng, một phi kiếm cũng màu vàng, và rất nhiều viên đá nhỏ bằng đầu ngón tay cái sáng lấp lánh, cầm lên có thể thấy linh khí lưu chuyển tới lui bên trong.
Thấy nó còn đang khó hiểu, Nhị trưởng lão cười giải thích: "Hồ lô và phi kiếm đều là thượng phẩm linh khí. Ngươi dùng Hắc Phong phi hành rất hao tốn linh lực, sau này dùng phi kiếm tốt hơn. Hồ lô kia chỉ có công dụng chứa đựng chất lỏng, ngàn vạn cân nước cũng thừa sức, thứ này năm xưa ta tình cờ có được, hiện tại muốn tìm mua cũng khó thấy."
Ngưng lại một chút, lão tiếp: "Còn những viên đá ngươi đang cầm kia là linh thạch. Khi đạt đến Tụ Linh kỳ, đa phần tu giả đều không dùng linh khí có trong thiên địa để tu luyện nữa, rất mất thời gian. Linh khí có trong linh thạch cực kỳ tinh thuần, sử dụng thứ này để tu luyện, tốc độ tuyệt đối gấp mấy lần bình thường. Nhưng nói là nói vậy, không phải đệ tử nào cũng có đủ linh thạch để sử dụng xa xỉ như thế, trừ ngươi và một số đệ tử chân truyền được bổn môn trọng điểm bồi dưỡng. Ngoài ra, linh thạch còn được sử dụng để trao đổi mua bán giữa các tu giả. Thứ này có càng nhiều càng tốt, ngươi nên tiết kiệm một chút."
Biệt Hàn nghe vậy vô cùng cảm động: "Đệ tử rất cảm kích sư phụ thương yêu!"
"Vi sư nói ra không phải để kể công với ngươi. Chỉ hi vọng ngươi vì vậy mà cố gắng tu hành, không được chểnh mãng."
Nhị trưởng lão nghiêm giọng.
Rồi thấy Biệt Hàn vâng dạ ngoan ngoãn, lão vô cùng hài lòng cười to: "Ha ha, mà những linh thạch ta ban cho ngươi trước mắt chỉ thuộc phẩm cấp thấp nhất là hạ phẩm linh thạch. Với tu vi ngươi hiện tại tuyệt không thể sử dụng trung phẩm linh thạch để tu luyện, nguồn linh khí khổng lồ quá tinh thuần của nó sẽ khiến ngươi bạo thể mà chết. Nên nhớ, tu luyện phải vững vàng từng bước mà tiến, tuyệt không được hấp tấp nôn nóng, dục tốc bất đạt!"
"Đệ tử đã rõ."
Biệt Hàn gật đầu.
Nhị trưởng lão thập phần hài lòng vì tên đệ tử dễ dạy này, chỉ có điều hơi hao tốn một chút. Hầy da, coi như được cái này mất cái kia vậy.
Chợt nhớ còn một thứ chưa đưa Biệt Hàn, lão lấy ra bình ngọc màu xanh xinh đẹp lăng không ném tới Biệt Hàn.
Nhìn bình ngọc này, Biệt Hàn thấy hơi quen mắt nhưng tạm thời không thể nhớ ra đã gặp qua ở đâu.
"Đây là Bổ Linh đan, bổ sung linh lực và trị thương cực tốt. Thứ này rất đắt, vi sư không có nhiều nên chỉ có thể cho ngươi một ít phòng thân. Khi nguy cấp hãy dùng đến, tiết kiệm được bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu."
Biệt Hàn vỡ lẽ, hóa ra Bổ Linh đan. Nghe ngữ khí sư phụ hình như rất quý giá, nhưng nó nhớ lần trước Nguyệt nhi khoe có cả chục bình, xài hết còn có thể lấy thêm. Biệt Hàn ngẩn ra một chút rồi lắc đầu, đệ tử môn chủ đãi ngộ thật tốt. Ngay cả Nhị trưởng lão sợ còn chưa xa xỉ bằng nàng ta.
"Được rồi, ngươi đi đi. Cố gắng tu luyện, chỉ còn vài năm nữa đã đến kỳ thi đấu tranh vị trí đệ tử chân truyền, đừng khiến ta thất vọng! Còn nữa, hãy cẩn thận!"
Thấy biểu hiện thất thố của Biệt Hàn, Nhị trưởng lão lại tưởng nó nghe công dụng cường hãn của Bổ Linh đan mới như vậy, càng thêm sảng khoái nói.
Biệt Hàn ôm quyền: "Đệ tử cáo lui. Sư phụ bảo trọng!"
Nó lui ra tới bên ngoài mới đạp phi kiếm mà đi. Sư phụ nói không sai, sử dụng phi kiếm phi hành ít tổn hao linh lực hơn khi ngự Hắc Phong nhiều. Thứ quái quỷ kia trọng lượng quá nặng, lúc di chuyển lại còn ì ạch như con lợn, thật mất phong độ.
Cáo biệt Nhị trưởng lão, Biệt Hàn thẳng một đường bay đến Nội Cốc. Lúc đầu nó có ý định ghé qua thăm hỏi Lang Ben, sẵn tiện đưa một kiện thượng phẩm linh khí cho hắn như lúc trước đã hứa, nhưng chợt thấy lười, hơn nữa hiện tại nó cũng đang cần những thứ này.
Thoáng nghĩ Lang Ben còn rất lâu mới đột phá Tụ Linh kỳ để sử dụng được linh khí, Biệt Hàn quyết định dời lại, chờ sau này sẽ đưa cho hắn. Biết đâu nếu may mắn, khi ấy Biệt Hàn đã vươn đến cảnh giới Bá Thể kỳ, lúc đó chẳng cần linh khí nữa, đưa hết cho Lang Ben cũng được.
Nghĩ vậy, Biệt Hàn truyền mạnh linh lực xuống phi kiếm, tốc độ tăng nhanh lao vút đi. Xa xa, Nội Cốc dần hiện ra, Biệt Hàn đầy háo hức không biết trong đó có những gì.
Biệt Hàn ngồi xuống hành công, muốn thử xem sau khi tiến vào Tụ Linh kỳ, tốc độ tu luyện có tăng lên không hay giảm đi.
Lạ thay, sau khi dẫn nhập linh khí đi mấy chu thiên, linh lực trong nội thể Biệt Hàn không tăng lên dù chỉ một chút, cứ chạy lòng vòng rồi tan biến. Thoạt đầu nó ngỡ linh lực dung nhập vào cải tạo cơ nhục, nhưng sau khi kiểm tra phát hiện cường độ cơ thể vẫn như cũ, chẳng cải thiện chút nào.
Không tài nào hiểu được, Biệt Hàn lấy thanh tiểu kiếm linh bảo ra tự tạo thương tích, sau đó nhắm mắt tiếp tục lặp lại việc tu luyện, hi vọng sẽ có hiệu quả.
Trải qua nửa giờ, thương tích trên người Biệt Hàn hoàn toàn khôi phục, tuy nhiên linh lực và cường độ thân thể vẫn bảo trì trạng thái như trước, tuyệt không tăng tiến.
"Quái lạ! Sao ta không thể tu luyện được nữa?!"
Biệt Hàn nghĩ mãi chẳng tìm được nguyên do, thừ người ra.
Khá lâu, nó chợt nhớ tới Đạo Châu, vội vàng lấy ra nhìn ngắm.
"Chắc chắn trong này sẽ có giải đáp."
Dựa theo cách thức lần trước, Biệt Hàn cứa nhẹ đầu ngón tay, nhỏ máu lên Đạo Châu. Từng giọt từng giọt máu đỏ au vừa rơi xuống liền mất hút.
Đến khi mặt mày nó tái xanh, Đạo Châu vẫn im lìm không có phản ứng, nhưng máu thì vẫn hút đều đặn, bao nhiêu cũng không chừa.
"Ma Châu khốn kiếp!"
Đến tận lúc Biệt Hàn kiệt sức muốn gục xuống, hiện trạng Đạo Châu vẫn không có gì biến chuyển. Biệt Hàn mấy lần thèm đập nát thứ quái quỷ này mà lại không dám. Sau cùng đành nén giận, quay ra hành công khôi phục.
Hai tiếng chớp mắt trôi qua. Biệt Hàn đã bốn lần tọa công rồi lại nhỏ máu cung cấp cho Đạo Châu đến khi kiệt sức. Tuy vậy, viên châu nhỏ bé này không mảy may thương tình hiển linh lấy một lần cho nó mừng.
Biệt Hàn giận tím mặt, thầm nghĩ có lẽ máu nó cung cấp vẫn chưa đáp ứng đủ nhu cầu Đạo Châu, nén giận tiếp tục công việc đòi hỏi lòng kiên nhẫn và sức chịu đựng kinh khủng này.
Lại thêm ba tiếng qua đi. Biệt Hàn đã hành công tổng cộng mười lần chẳn chòi, kết quả vẫn như trước.
Cộp!
Nó chán nản nằm lăn ra đất, Đạo Châu bị vứt lăn lóc dính đầy bụi bặm.
"Rốt cục vì sao? Hay Đạo Châu đã không còn gì để khám phá?!"
Đầu Biệt Hàn đau như dần, sinh lực và tinh thần nó cả ngày này bị Đạo Châu hành hạ, khổ không để đâu cho hết.
Trong lúc chán nản, nghĩ tới tương lai mịt mù, Biệt Hàn cực kỳ buồn chán. Nó từ phế vật đạt thành tu vi ngày nay hoàn toàn nhờ vào công dụng bá đạo của Cuồng Ma Trọng Thể. Biệt Hàn biết đây chỉ là khẩu quyết và cách tu luyện tầng đầu của công pháp này. Khi trước nó cứ đinh ninh Đạo Châu còn chứa khẩu quyết các tầng tiếp theo, chỉ cần ung dung tuần tự nhi tiến, sớm muộn cũng bước vào hàng ngũ cường giả đỉnh phong.
Hiện tại phát hiện niềm hi vọng, chiếc phao duy nhất mình có thể bám víu đã không còn, Biệt Hàn như lọt xuống vực thẳm, tinh thần suy sụp. Một khi đã tu luyện Cuồng Ma Trọng Thể, Biệt Hàn quyết không thể tu luyện được một công pháp nào khác, trừ khi nó tự phế tu vi. Nhưng bản thân chẳng có linh căn, Cuồng Ma Trọng Thể là cứu cánh duy nhất, buông thứ này ra, Biệt Hàn sẽ hiện nguyên hình một phế vật không bao giờ có thể tu hành.
Tiến không được, lùi cũng chẳng xong, nếu không tìm được phương cách nào khác, Biệt Hàn sẽ phải chấp nhận tu vi nó mãi mãi dừng lại ở cảnh giới hiện tại. Những người nó luôn tìm cách đuổi theo sẽ ngày càng bỏ xa, những kẻ bị nó bỏ xa sớm muộn cũng vượt mặt nó. Đây đúng là một bi kịch!
"Mẫu thân, hài nhi không cam lòng!"
Đã lâu rồi Biệt Hàn mới lại nếm trải cảm giác bất lực. Hỷ, nộ, ái, ố, đủ loại tâm tình bao vây nó, khó chịu tới cực điểm.
"Rồi đây, mọi người sẽ lại gọi ta là phế vật! Nguyệt nhi sẽ dành cho ta ánh mắt thương hại! Sư phụ sẽ nhìn ta như một tên đệ tử bất tài! Kẻ thù cười chê ta vô dụng! Mẫu thân vì sự kém cỏi của ta mà đau lòng, linh hồn chẳng thể ngủ yên!"
"Hà hà..!!"
Nó đau đớn cười khẽ, tràng cười ngày càng to dần, sằng sặc như điên.
Trong lúc phát tiết, Biệt Hàn vô tình quay mặt về phía Đạo Châu. Hạt châu bóng bẩy, ẩn hiện gương mặt nó trong đó đang hả miệng cười lớn như trêu chọc, cười cợt, sỉ nhục.
"Ngươi... ngươi cũng dám cười nhạo ta? Khốn kiếp!"
Biệt Hàn tức giận, một quyền đập mạnh lên Đạo Châu.
Ầm!
Động phủ rung chuyển. Vị trí Đạo Châu nằm khi trước vỡ thành hố to. Dưới hố, Đạo Châu bỗng lóe sáng rồi tắt thật nhanh.
Sự việc diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt nhưng không lọt khỏi nhãn quang Biệt Hàn. Nó nín cười, tâm trạng cuồng nộ nhanh chóng bị dập tắt, sự vui mừng điên cuồng hiện trong đáy mắt.
Biệt Hàn chồm tới, hối hả cầm Đạo Châu từ trong hố đất ra, nhẹ nhàng nâng lên như nâng báu vật. Dưới một quyền mạnh mẽ của Biệt Hàn, Đạo Châu vẫn không suy suyển, nhưng lúc này đã trở lại trạng thái ảm đạm vô quang như bình thường. Điều này khiến Biệt Hàn hoài nghi liệu vừa rồi có phải nó bị lóa mắt nhìn lầm hay không?
Tâm ý Biệt Hàn xoay chuyển thật nhanh cố tìm ra nguyên nhân lý giải việc Đạo Châu bỗng dưng phát sáng. Vừa rồi nó giận dữ đánh một quyền lên, Đạo Châu lập tức lóe sáng, có nghĩa thứ này thích ăn đòn?
Biệt Hàn khó hiểu thử vận lực vào bàn tay, bóp mạnh Đạo Châu.
Đạo Châu mờ tối bỗng nhấp nháy.
Biệt Hàn cả mừng, linh lực càng truyền nhiều vào tay như thể muốn bóp nát vụn Đạo Châu.
Linh lực truyền vào tay Biệt Hàn nhanh chóng bị Đạo Châu nuốt chửng, tần suất nhấp nháy càng mau hơn.
"Thì ra thứ ngươi muốn là linh lực, sao không nói sớm?"
Biệt Hàn bực dọc lẩm bẩm, linh lực vẫn liên tục cung cấp cho Đạo Châu. Tâm trạng nó cực kỳ vui mừng, như kẻ chết đói lâu ngày bỗng vớ được khúc sườn thơm phức.
Đạo Châu liên tục cắn nuốt linh lực, ánh sáng lam bao bọc bên ngoài ngày càng rực rỡ. Đến khi linh lực Biệt Hàn vơi quá nửa, Đạo Châu mới chịu dừng lại, bề mặt trong suốt chợt ẩn hiện những ký tự li ti nhỏ xíu.
Đây đúng là thứ Biệt Hàn đang chờ mong. Nó mừng rỡ áp ngay Đạo Châu vào trán.
Ào!!
Cơn lũ ký tự thi nhau đổ ào ạt vào đầu Biệt Hàn khiến nó đau đến chết đi sống lại phải té nằm ra đất. Cũng may, nhờ quá trình tu luyện từ trước thường xuyên đối mặt với ý niệm tà ác quấy nhiễu, tinh thần Biệt Hàn hiện tại vững mạnh hơn không ít. Dù đau nhưng nó vẫn có thể chịu đựng được, nằm thở hổn hển mong cho tình trạng này chóng trôi qua.
Chờ khi cơn đau hoàn toàn rút đi, nhìn ánh sáng Đạo Châu đã tắt ngấm, Biệt Hàn nở nụ cười mãn nguyện. Thành công rồi, ông trời vẫn chưa quay lưng với nó.
Ổn định tâm tình, Biệt Hàn ngồi lên, nhắm mắt chuyên tâm tra xét thông tin vừa dung nhập vào đầu.
Nó đoán quả không sai. Ngoài những công thức, phương pháp luyện dược, chế khí, chế phù, trận pháp tầng cao hơn, khẩu quyết tầng hai Tụ Linh kỳ của Cuồng Ma Trọng Thể cũng có trong mớ thông tin này, hơn nữa còn hướng dẫn chi tiết cách tu luyện.
Ngoài tin vui này, Biệt Hàn còn đón nhận một sự kinh hỷ khác. Trong mớ thông tin hỗn loạn, nó phát hiện ra một đoạn khẩu quyết thi triển linh kỹ.
Linh kỹ là cách gọi chung những chiêu thức tu giả sử dụng linh lực thi triển. Thay vì chỉ đơn thuần đánh ra linh lực tấn công đối phương, tu giả có thể dựa theo lộ tuyến vận hành và cách thức biến tấu linh lực tạo ra những chiêu thức uy lực mạnh hơn, hiệu quả cao hơn.
Những linh kỹ thông thường có thể kể tên như Hỏa Cầu, Băng Kết, Quang Thuẫn, Toàn Phong... Linh tráo Nguyệt nhi thi triển lần trước cũng là một loại linh kỹ phòng ngự.
Những linh kỹ này đòi hỏi mất thời gian tu luyện cho thuần thục nhưng hiệu quả thực tiễn không cao, lại tiêu tốn không ít linh lực, vì vậy trong lúc chiến đấu đại đa số tu giả đều rất hiếm khi sử dụng linh kỹ. Thay vì tiêu tốn linh lực cho linh kỹ, để dành linh lực khu động linh khí còn hữu dụng hơn. Thời gian tu tập linh kỹ dành cho tu luyện không phải tốt hơn sao.
Tuy vậy, cũng có một số linh kỹ vượt quá lẽ thường mà một khi luyện thành, uy lực cực kỳ mạnh mẽ, còn mạnh hơn uy lực linh khí. Nhưng những linh kỹ này chỉ có thể ngộ không thể cầu, thỉnh thoảng xuất hiện một bản lập tức dẫn đến trường phong ba bão táp, tranh đoạt khốc liệt, các đại tông môn đều xuất động.
Hiện tại, trong đầu Biệt Hàn đang chứa một linh kỹ như thế. Vừa lướt qua phần miêu tả ưu điểm và nhược điểm, Biệt Hàn mừng đến cơ thể run rẩy.
Càn Khôn Thôn Thiên Chỉ, loại hình linh kỹ.
Ưu: Uy lực bá đạo, luyện đến tầng chót, một chỉ xuất ra thiên hôn địa ám.
Nhược: Không thể khống chế linh lực khi thi triển, bất kể cảnh giới, một khi xuất ra linh lực lập tức cạn kiệt.
Dựa theo ghi chép, Biệt Hàn không chút nghi ngờ uy lực của chỉ pháp này, coi như nó có thêm một phương pháp hộ mệnh. Tuy nhiên, nhược điểm cũng thật lớn. Bất kể cảnh giới ra sao, một khi thi triển linh kỹ này, linh lực bản thân lập tức cạn kiệt chẳng còn một mống, khi đó nếu kẻ địch vẫn còn sinh lực, chẳng phải Biệt Hàn sẽ như cá nằm trên thớt sao?!
Cảnh báo này đồng nghĩa Biệt Hàn sẽ không thể thường xuyên sử dụng linh kỹ này, chỉ khi nguy cấp không còn cách nào khác mới phải thi triển ra. Nói quyết sinh tử, một sống hai chết với kẻ địch cũng chẳng ngoa.
Nén sự vui sướng xuống, Biệt Hàn chăm chú xem kỹ phương pháp tu luyện Cuồng Ma Trọng Thể tầng hai.
Trên cơ bản, lộ tuyến lưu chuyển linh lực tầng hai khá giống với tầng một, chỉ thay đổi ở một vài điểm nhỏ. Biệt Hàn chỉ cần bỏ ra một chút thời gian làm quen, tin rằng sẽ dễ dàng làm được, không có gì khó khăn.
Nhưng mọi việc còn chưa dừng ở đó. Khi trước Biệt Hàn còn chưa kịp mừng vì phương pháp tu luyện quái dị kiểu tự ngược của Cuồng Ma Trọng Thể đã chấm dứt khi nó đột phá Tụ Linh kỳ, hiện giờ niềm vui đó như đống than cháy đỏ bị tạt một gáo nước lạnh tắt ngúm.
Từ lúc này, Trọng Thể Linh Dịch đã hoàn toàn vô dụng, không còn cần đến. Biệt Hàn cũng chẳng cần tự ngược nữa, nhưng nó phải thực hiện một phương pháp khác còn khó khăn và mất thời gian hơn gấp bội.
Thông tin ghi rõ, để tu luyện tầng hai Cuồng Ma Trọng Thể, Biệt Hàn cần phải ngồi trong huyết trì (1) mới có hiệu quả. Huyết trì này đòi hỏi lượng máu của mười yêu thú đẳng cấp ít nhất ngang với nó. Ngoài ra còn đại lượng các loại dược thảo mà Biệt Hàn chưa từng nghe qua. Huyết trì có thể phục vụ cho việc tu luyện của nó trên dưới mười ngày, sau đó sẽ cạn kiệt. Khi đó, nếu muốn tiếp tục tu hành, Biệt Hàn lại phải cất công đi tìm thêm máu yêu thú.
Bên trong lưu ý rõ, máu yêu thú đẳng cấp càng cao, tu hành càng nhanh. Ngoài ra, nếu tu giả không tìm được đủ máu yêu thú, có thể dùng máu người thay thế vẫn tốt, hiệu quả không thay đổi. Đương nhiên, có dùng máu người cũng phải máu những tu giả tu vi ngang với yêu thú đang cần.
Xem đến đây, Biệt Hàn rùng mình. Công pháp này quả thật biến thái cực độ, dùng máu người để tu luyện, nó tuyệt không thể làm.
"Kiếp này đã định ta không thể làm một người bình thường!"
Biệt Hàn khổ sở than. Chỉ nghĩ đến việc nằm trong huyết trì, nó đã thấy ghê tởm. Nhưng việc này không thể không làm, có chết cũng phải làm, nó không có quyền lựa chọn.
"Xem ra lại phải đi thăm lão nhân gia một chuyến, thật khổ!"
Biệt Hàn chép miệng, chân đạp Hắc Phong bay về hướng Nhị trưởng lão cư ngụ.
o0o
"Bát Bình Lộ Tiên Thảo, Nhân Sâm vạn năm, Thanh Mộc Quế, Miên Căn, Ngũ Hành Thụ, Nhũ Hương..."
Nhị trưởng lão cầm tờ giấy Biệt Hàn đưa cho, càng đọc sắc mặt càng trắng bệch như người bệnh lâu năm không khỏi, hai tay run lẩy bẩy.
"Ngươi... ngươi cần những thứ này làm gì?"
Nhị trưởng lão run giọng hỏi. Nếu không phải tiểu tử kia nay đã khác xưa, chỉ sợ lão đã một chưởng đập chết. Phá gia chi tử, tên này tuyệt đối phá của cấp chuyên gia. Những thứ ghi trong tờ giấy, có vài món Nhị trưởng lão cần nhưng lâu nay tiếc của không dám mua. Tiểu tử này lại một hơi đòi hết nhiêu đó, Nhị trưởng lão suýt nữa nhồi máu cơ tim mà chết.
Biệt Hàn nào biết tâm tình sư phụ lúc này, chỉ thầm lo lắng không hiểu sức khỏe lão thế nào mà tay chân run rẩy, mặt thiếu huyết sắc, cúi đầu cung kính nói: "Đệ tử cần để tu luyện. Không biết tìm ở đâu, chợt nghĩ đến sư phụ có thể có nên cả gan làm phiền người một phen!"
"Lúc khó khăn mới nghĩ đến sư phụ, Tôn Lập ta có tên đệ tử thật hiếu thảo!"
Nhị trưởng lão thầm mắng, khuôn mặt méo xệch.
Thấy biểu tình lão, Biệt Hàn gãi đầu: "Sư phụ không có?"
Nhị trưởng lão giật mình, cười khan: "Có. Ta đương nhiên có chứ, nhưng mà có thật ngươi rất cần những thứ này?"
Lão cũng quá khổ tâm. Sao có thể trước mặt đệ tử thừa nhận không có cho được, mặt mũi kẻ làm thầy như lão vứt đi đâu. Mặc dù lần trước có từ chối Biệt Hàn vài thứ nhưng cũng do khi đó nó chưa bộc phát tiềm năng. Hiện tại tu vi Biệt Hàn ngày đi ngàn dặm, Nhị trưởng lão ngoài quý trong yêu, thật chẳng cách gì từ chối.
Biệt Hàn hớn hở: "Vậy sư phụ có thể cho đệ tử xin một ít được không? Quả thật đệ tử rất cần!"
Nhị trưởng lão xoa cằm: "Hiện tại ta không để ở đây, cần phải tốn một ít công phu lấy về. Như vầy đi, ngươi cứ vào Nội Cốc thu xếp nơi tu luyện, vài hôm nữa ta sẽ cho người đưa tới."
"Được vậy tốt quá, đệ tử cảm tạ sư phụ!"
Biệt Hàn mừng rỡ khom người.
Khác với tâm trạng Biệt Hàn, Nhị trưởng lão rầu rĩ không thôi. Chuyến này tiêu tốn không ít hơn ngàn linh thạch, tài sản lão tích cóp cả đời bất quá chưa đến vạn linh thạch, thoáng chốc đội nón ra đi hơn phần mười.
Đó là chỉ tính ở hiện tại khi tu vi tiểu tử kia mới chỉ Tụ Linh kỳ. Tương lai hắn đột phá lên thêm một hai cảnh giới nữa, lão có nước táng gia bại sản.
Mải nghĩ, chợt nhìn lên thấy Biệt Hàn đang ngập ngừng như muốn nói thêm gì đó, Nhị trưởng lão hỏi: "Ngươi còn gì muốn nói?"
Biệt Hàn cười ngại ngùng: "Không biết sư phụ có loại bình chứa nào to to? Đệ tử cũng cần."
"Bình chứa? Ngươi cần làm gì?"
"Đệ tử cần để đựng... vài loại chất lỏng, đại loại như nước."
Biệt Hàn suýt nữa phun ra nó cần bình đựng máu, may kịp trớ đi, nếu không chẳng biết Nhị trưởng lão phản ứng thế nào.
Nhị trưởng lão cười mắng: "Tiểu tử ngươi cần toàn những thứ độc, cũng may ta không đến nỗi nghèo mới đáp ứng được ngươi. Cầm lấy đi!"
Nhị trưởng lão lấy trong người ra vài thứ, nhét hết vào một túi nhỏ chỉ độ bàn tay, ném cho Biệt Hàn.
Đón lấy túi nhỏ, Biệt Hàn ghé mắt vào trong, nhất thời rúng động.
Chiếc túi nhìn bên ngoài chỉ bằng bàn tay nhưng không gian bên trong cực kỳ rộng lớn, chu vi không nhỏ hơn ba bốn trượng, thật quá sức tưởng tượng.
Biệt Hàn ngơ ngác: "Sư phụ, thứ này..."
Đoán trước nó sẽ có biểu hiện như vậy, Nhị trưởng lão đắc ý: "Đây là túi trữ vật. Đem theo bên người rất tiện lợi, tuy nhiên chỉ chứa vật chết, không thể bỏ vật sống vào."
Biệt Hàn gục gặc, trút mấy thứ khi nãy lão bỏ vào trong ra ngoài.
Lộp cộp!!
Đồ vật lỉnh kỉnh rơi loạn trên đất. Một cái bình hồ lô màu vàng, một phi kiếm cũng màu vàng, và rất nhiều viên đá nhỏ bằng đầu ngón tay cái sáng lấp lánh, cầm lên có thể thấy linh khí lưu chuyển tới lui bên trong.
Thấy nó còn đang khó hiểu, Nhị trưởng lão cười giải thích: "Hồ lô và phi kiếm đều là thượng phẩm linh khí. Ngươi dùng Hắc Phong phi hành rất hao tốn linh lực, sau này dùng phi kiếm tốt hơn. Hồ lô kia chỉ có công dụng chứa đựng chất lỏng, ngàn vạn cân nước cũng thừa sức, thứ này năm xưa ta tình cờ có được, hiện tại muốn tìm mua cũng khó thấy."
Ngưng lại một chút, lão tiếp: "Còn những viên đá ngươi đang cầm kia là linh thạch. Khi đạt đến Tụ Linh kỳ, đa phần tu giả đều không dùng linh khí có trong thiên địa để tu luyện nữa, rất mất thời gian. Linh khí có trong linh thạch cực kỳ tinh thuần, sử dụng thứ này để tu luyện, tốc độ tuyệt đối gấp mấy lần bình thường. Nhưng nói là nói vậy, không phải đệ tử nào cũng có đủ linh thạch để sử dụng xa xỉ như thế, trừ ngươi và một số đệ tử chân truyền được bổn môn trọng điểm bồi dưỡng. Ngoài ra, linh thạch còn được sử dụng để trao đổi mua bán giữa các tu giả. Thứ này có càng nhiều càng tốt, ngươi nên tiết kiệm một chút."
Biệt Hàn nghe vậy vô cùng cảm động: "Đệ tử rất cảm kích sư phụ thương yêu!"
"Vi sư nói ra không phải để kể công với ngươi. Chỉ hi vọng ngươi vì vậy mà cố gắng tu hành, không được chểnh mãng."
Nhị trưởng lão nghiêm giọng.
Rồi thấy Biệt Hàn vâng dạ ngoan ngoãn, lão vô cùng hài lòng cười to: "Ha ha, mà những linh thạch ta ban cho ngươi trước mắt chỉ thuộc phẩm cấp thấp nhất là hạ phẩm linh thạch. Với tu vi ngươi hiện tại tuyệt không thể sử dụng trung phẩm linh thạch để tu luyện, nguồn linh khí khổng lồ quá tinh thuần của nó sẽ khiến ngươi bạo thể mà chết. Nên nhớ, tu luyện phải vững vàng từng bước mà tiến, tuyệt không được hấp tấp nôn nóng, dục tốc bất đạt!"
"Đệ tử đã rõ."
Biệt Hàn gật đầu.
Nhị trưởng lão thập phần hài lòng vì tên đệ tử dễ dạy này, chỉ có điều hơi hao tốn một chút. Hầy da, coi như được cái này mất cái kia vậy.
Chợt nhớ còn một thứ chưa đưa Biệt Hàn, lão lấy ra bình ngọc màu xanh xinh đẹp lăng không ném tới Biệt Hàn.
Nhìn bình ngọc này, Biệt Hàn thấy hơi quen mắt nhưng tạm thời không thể nhớ ra đã gặp qua ở đâu.
"Đây là Bổ Linh đan, bổ sung linh lực và trị thương cực tốt. Thứ này rất đắt, vi sư không có nhiều nên chỉ có thể cho ngươi một ít phòng thân. Khi nguy cấp hãy dùng đến, tiết kiệm được bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu."
Biệt Hàn vỡ lẽ, hóa ra Bổ Linh đan. Nghe ngữ khí sư phụ hình như rất quý giá, nhưng nó nhớ lần trước Nguyệt nhi khoe có cả chục bình, xài hết còn có thể lấy thêm. Biệt Hàn ngẩn ra một chút rồi lắc đầu, đệ tử môn chủ đãi ngộ thật tốt. Ngay cả Nhị trưởng lão sợ còn chưa xa xỉ bằng nàng ta.
"Được rồi, ngươi đi đi. Cố gắng tu luyện, chỉ còn vài năm nữa đã đến kỳ thi đấu tranh vị trí đệ tử chân truyền, đừng khiến ta thất vọng! Còn nữa, hãy cẩn thận!"
Thấy biểu hiện thất thố của Biệt Hàn, Nhị trưởng lão lại tưởng nó nghe công dụng cường hãn của Bổ Linh đan mới như vậy, càng thêm sảng khoái nói.
Biệt Hàn ôm quyền: "Đệ tử cáo lui. Sư phụ bảo trọng!"
Nó lui ra tới bên ngoài mới đạp phi kiếm mà đi. Sư phụ nói không sai, sử dụng phi kiếm phi hành ít tổn hao linh lực hơn khi ngự Hắc Phong nhiều. Thứ quái quỷ kia trọng lượng quá nặng, lúc di chuyển lại còn ì ạch như con lợn, thật mất phong độ.
Cáo biệt Nhị trưởng lão, Biệt Hàn thẳng một đường bay đến Nội Cốc. Lúc đầu nó có ý định ghé qua thăm hỏi Lang Ben, sẵn tiện đưa một kiện thượng phẩm linh khí cho hắn như lúc trước đã hứa, nhưng chợt thấy lười, hơn nữa hiện tại nó cũng đang cần những thứ này.
Thoáng nghĩ Lang Ben còn rất lâu mới đột phá Tụ Linh kỳ để sử dụng được linh khí, Biệt Hàn quyết định dời lại, chờ sau này sẽ đưa cho hắn. Biết đâu nếu may mắn, khi ấy Biệt Hàn đã vươn đến cảnh giới Bá Thể kỳ, lúc đó chẳng cần linh khí nữa, đưa hết cho Lang Ben cũng được.
Nghĩ vậy, Biệt Hàn truyền mạnh linh lực xuống phi kiếm, tốc độ tăng nhanh lao vút đi. Xa xa, Nội Cốc dần hiện ra, Biệt Hàn đầy háo hức không biết trong đó có những gì.
/31
|